Chương 116
Ninh Ninh
25/01/2022
Tất cả mọi người đều đang nhìn Tống Khánh Ưng, Tống Khánh Ưng vẫn còn đang
lăn lộn trên sàn vì đau đớn, sau khi uống thuốc giải độc từ từ khôi phục lại, vết bầm tím trên lòng bàn tay cũng biến mất.
Trên đài cao, Hoàng Giang Hồng cũng đang chú ý tới cảnh tượng này, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng hơn, “Nguyên lai là gieo gió gặp bão.”
Hoàng ngũ gia đứng lên, xoay người đi xuống, “Con sẽ phụ trách điều tra chuyện này.”
“Sở Trần làm chuyện tốt a.”
Lúc này, Tống Nhan nhẹ giọng nói, “Sở Trầnđã phóng một châm cho Tống Khánh Ưng, sau đó tiện tay đặt thuốc giải lên người của Tống Khánh Ưng.”
“Tiểu Trần cũng quá tốt đi.”
Hạ Bắccũng không nhịn được cảm thán một tiếng.
Tống Mục Dươngtoàn thân run lên.
Làm sao hắn không biết rằng bên cạnh con trai mình có một cao thủ hạ độc.
Hơn nữa, ông ta biết kế hoạch của con trai mình là âm mưu ám toánTống Thu trong cuộc thi đoạt Thanh, ông ta vừa rồi chỉ muốn đánh phủ đầu để nhân cơ hội này chiếm lấy vị trí người đứng đầu
nhà họ Tống.
Nhưng mà, không nghĩ ra, Tống Khánh Ưng lại uống thuốc giải độc ở trước mặt mọi người.
Như đã tát mạnh vào mặt hắn.
“Thật là một tên vừa ăn cướp vừa la làng.”
Tống Thiên Dương chế nhạo.
Tống Trường Thanh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Trần và Tống Thu trên lôi đài, trầm mặc không nói.
Tống Mục Dương sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người như rơi vào một cái động lạnh như băng, nhìn phía trước, Hoàng Ngũ gia lúc này đã dẫn người đi về phía anh emTống Khánh Ưng.
Hôm nay là đại lễ của nhà họ Hoàng, đại thọ lần thứ 80 của Hoàng lão gia tử.
Khi xảy ra sự việc như vậy, chắc chắn gia đình nhà họ Hoàng sẽ
không tha thứ.
“Còn chưa cút đi thỉnh tội sao?”
Giọng Tống Trường Thanh lạnh lùng, trong lồng ngực lửa giận thiêu đốt.
Tống Mục Dương rùng mình, vội vàng đi về hướng đó.
Mọi người lại nhìn lên lôi đài.
Cuộc thi đoạt Thanhsẽ không dừng lại vì điều này.
“Hi vọng Sờ Trần và Tiểu Thu có thể biểu hiện tốt hơn.”
Tống Thiên Dương nhẹ giọng nói, “Nếu không, nếu nhà họ Hoàng trách tội xuống…làm sao chúng ta có thể chịu được sự tức giận của nhà họ Hoàng.”
Mọi người đều hiểu điều này.
Trên lôi đài, cuộc chiến vẫn diễn ra ác liệt.
Tống Thu đã định thần lại, trong lòng kìm nén sự tức giận, đồng thời theo sau lưng Sở Trần cũng có một cỗ kình lực, từng đối thủ bị đẩy lui, Tống Thu càng thêm hưng phấn, “Anh rể, anh quá lợi hại.”
Đây là lần thứ hai Tống Thu gọi hắn cho anh rể.
Lần đầu tiên là khi Sở Trầncho hắn 200.000 tệ.
Lần này, là Tống Thuchân chính khâm phục.
Tống Thu cũng biết mình hôm nay nhất định không phải là người duy nhất bị Sở Trần chinh phục.
Càng lên cao, đối thủ càng mạnh, nhưng không ai có thể ngăn cản tốc độ của Sở Trần.
“Anh rể, cẩn thận, Lôi Đại Đồng ở bên trái.” T
ống Thu hét lên, “Quán chủ của võ quán Bôn Lôi Quyền, ông ấy đại diện cho nhà họ Diệp.”
Họ Diệp.
Khóe miệng Sở Trần lau một tia giễu cợt, “Diệp Thiếu Hoàng chắc là đang nghiến răng chờ chúng ta ngã xuống.”
Sở Trần giật nảy mình, “Tiểu Thu, bên trái.”
Tống Thu trong lòng giật mình,
Lôi Đại Đồng vốn định tiếp cận bọn họ bên này, Sở Trần thậm chí lại chủ động qua để chiến đấu.
Bất quá, trên lôi đài, động tác của Tống Thucũng không hề chậm, thân thủ của hắn vô cùng tốt, nhưng mà một mình Sở Trầnđã giải quyết tất cả đối thủ, Tống Thuở phía sau, liền cơ hội xuất thủ cũng không có.
“Tiều tử tóc còn chưa mọc hết.”
Giọng nói thô lỗ của Lôi Đại Đồng truyền đến, hắn ta cực kỳ khinh thường, “Lại còn định để ta phải
mời khỏi lôi đài.”
Hô! Bôn Lôi thối tháp
Cấp kình, mãnh liệt, khí thế táng lên mười phần.
Sở Trần thân thể lóe lên, một cây trúc bị bẻ ra.
Lôi Đại Đồng không khoan nhượng, liền xông vào.
Âm! Ằm! Ằm! Trước mặt mọi người, Lôi Đại Đồng vừa ra tay, liền chặn đánhSỞ Trần, đemSỞ Trầnbức lui.
Phần lớn ánh mắt đều tập trung vào Sở Trần.
Màn trình diễn của Sở Trần hôm nay thực sự rất tuyệt vời.
“Lôi sư phụ làm tốt lắm.”
Vinh Đông phấn khích hét lên, hai mắt mờ to, hắn đang mong chờ khoảnh khắc Sở Trần ngã xuống.
“Trước mặt Lôi sư phụ, hắn còn muốn thắng sao?”
Diệp Thiếu Hoàng khóe miệng nhếch lên lạnh lùng.
Trong lôi đài, Tống Thu cũng đang căng thẳng, cậu có thể cảm nhận được uy lực của Bôn Lôi thối tháp, nó quá mức kinh người.
“Anh rể, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tống Thu hỏi.
Sờ Trần đáp lại hai chữ, “Đánh hắn.”
Phù! Tống Thusuýt nữa không kịp phản ứng lại, Sở Trần vậy mà chính diện nghênh chiến Lôi Đại Đồng.
Trên đài cao, Hoàng Giang Hồng cũng đang chú ý tới cảnh tượng này, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng hơn, “Nguyên lai là gieo gió gặp bão.”
Hoàng ngũ gia đứng lên, xoay người đi xuống, “Con sẽ phụ trách điều tra chuyện này.”
“Sở Trần làm chuyện tốt a.”
Lúc này, Tống Nhan nhẹ giọng nói, “Sở Trầnđã phóng một châm cho Tống Khánh Ưng, sau đó tiện tay đặt thuốc giải lên người của Tống Khánh Ưng.”
“Tiểu Trần cũng quá tốt đi.”
Hạ Bắccũng không nhịn được cảm thán một tiếng.
Tống Mục Dươngtoàn thân run lên.
Làm sao hắn không biết rằng bên cạnh con trai mình có một cao thủ hạ độc.
Hơn nữa, ông ta biết kế hoạch của con trai mình là âm mưu ám toánTống Thu trong cuộc thi đoạt Thanh, ông ta vừa rồi chỉ muốn đánh phủ đầu để nhân cơ hội này chiếm lấy vị trí người đứng đầu
nhà họ Tống.
Nhưng mà, không nghĩ ra, Tống Khánh Ưng lại uống thuốc giải độc ở trước mặt mọi người.
Như đã tát mạnh vào mặt hắn.
“Thật là một tên vừa ăn cướp vừa la làng.”
Tống Thiên Dương chế nhạo.
Tống Trường Thanh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Trần và Tống Thu trên lôi đài, trầm mặc không nói.
Tống Mục Dương sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người như rơi vào một cái động lạnh như băng, nhìn phía trước, Hoàng Ngũ gia lúc này đã dẫn người đi về phía anh emTống Khánh Ưng.
Hôm nay là đại lễ của nhà họ Hoàng, đại thọ lần thứ 80 của Hoàng lão gia tử.
Khi xảy ra sự việc như vậy, chắc chắn gia đình nhà họ Hoàng sẽ
không tha thứ.
“Còn chưa cút đi thỉnh tội sao?”
Giọng Tống Trường Thanh lạnh lùng, trong lồng ngực lửa giận thiêu đốt.
Tống Mục Dương rùng mình, vội vàng đi về hướng đó.
Mọi người lại nhìn lên lôi đài.
Cuộc thi đoạt Thanhsẽ không dừng lại vì điều này.
“Hi vọng Sờ Trần và Tiểu Thu có thể biểu hiện tốt hơn.”
Tống Thiên Dương nhẹ giọng nói, “Nếu không, nếu nhà họ Hoàng trách tội xuống…làm sao chúng ta có thể chịu được sự tức giận của nhà họ Hoàng.”
Mọi người đều hiểu điều này.
Trên lôi đài, cuộc chiến vẫn diễn ra ác liệt.
Tống Thu đã định thần lại, trong lòng kìm nén sự tức giận, đồng thời theo sau lưng Sở Trần cũng có một cỗ kình lực, từng đối thủ bị đẩy lui, Tống Thu càng thêm hưng phấn, “Anh rể, anh quá lợi hại.”
Đây là lần thứ hai Tống Thu gọi hắn cho anh rể.
Lần đầu tiên là khi Sở Trầncho hắn 200.000 tệ.
Lần này, là Tống Thuchân chính khâm phục.
Tống Thu cũng biết mình hôm nay nhất định không phải là người duy nhất bị Sở Trần chinh phục.
Càng lên cao, đối thủ càng mạnh, nhưng không ai có thể ngăn cản tốc độ của Sở Trần.
“Anh rể, cẩn thận, Lôi Đại Đồng ở bên trái.” T
ống Thu hét lên, “Quán chủ của võ quán Bôn Lôi Quyền, ông ấy đại diện cho nhà họ Diệp.”
Họ Diệp.
Khóe miệng Sở Trần lau một tia giễu cợt, “Diệp Thiếu Hoàng chắc là đang nghiến răng chờ chúng ta ngã xuống.”
Sở Trần giật nảy mình, “Tiểu Thu, bên trái.”
Tống Thu trong lòng giật mình,
Lôi Đại Đồng vốn định tiếp cận bọn họ bên này, Sở Trần thậm chí lại chủ động qua để chiến đấu.
Bất quá, trên lôi đài, động tác của Tống Thucũng không hề chậm, thân thủ của hắn vô cùng tốt, nhưng mà một mình Sở Trầnđã giải quyết tất cả đối thủ, Tống Thuở phía sau, liền cơ hội xuất thủ cũng không có.
“Tiều tử tóc còn chưa mọc hết.”
Giọng nói thô lỗ của Lôi Đại Đồng truyền đến, hắn ta cực kỳ khinh thường, “Lại còn định để ta phải
mời khỏi lôi đài.”
Hô! Bôn Lôi thối tháp
Cấp kình, mãnh liệt, khí thế táng lên mười phần.
Sở Trần thân thể lóe lên, một cây trúc bị bẻ ra.
Lôi Đại Đồng không khoan nhượng, liền xông vào.
Âm! Ằm! Ằm! Trước mặt mọi người, Lôi Đại Đồng vừa ra tay, liền chặn đánhSỞ Trần, đemSỞ Trầnbức lui.
Phần lớn ánh mắt đều tập trung vào Sở Trần.
Màn trình diễn của Sở Trần hôm nay thực sự rất tuyệt vời.
“Lôi sư phụ làm tốt lắm.”
Vinh Đông phấn khích hét lên, hai mắt mờ to, hắn đang mong chờ khoảnh khắc Sở Trần ngã xuống.
“Trước mặt Lôi sư phụ, hắn còn muốn thắng sao?”
Diệp Thiếu Hoàng khóe miệng nhếch lên lạnh lùng.
Trong lôi đài, Tống Thu cũng đang căng thẳng, cậu có thể cảm nhận được uy lực của Bôn Lôi thối tháp, nó quá mức kinh người.
“Anh rể, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tống Thu hỏi.
Sờ Trần đáp lại hai chữ, “Đánh hắn.”
Phù! Tống Thusuýt nữa không kịp phản ứng lại, Sở Trần vậy mà chính diện nghênh chiến Lôi Đại Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.