Chương 25: Đầu óc nhanh nhạy
Cống Trà
29/10/2015
Phùng Yến miệng khô lưỡi khô, huyết mạch sôi trào, ngực như có một
đống lửa đang bùng cháy, làn da nóng bỏng khó chịu, cứ đứng một chỗ đi
lại mấy vòng, lại cởi áo khoác, “phù” một tiếng nhảy vào thùng tắm ngâm, vừa đập đầu vào thành thùng vừa thở dài.
Đại phu nói trong một tháng không thể hành phòng, quả nhiên là không thể, quần áo còn chưa cởi hết, toàn thân đã bắt đầu ngứa ngáy, mặt thì sưng đỏ, bất đắc dĩ đành phải rút về thư phòng ngâm nước thuốc.
Phùng Yến vừa ngâm nước thuốc, vừa hồi tưởng lại tình cảnh cùng Vưu Vũ thân mật, nhất thời trong lòng lại ngứa ngáy, lát sau liền nhảy ra khỏi thùng, khoác áo khoác rồi lôi ra một quyển sách, lật xem dưới đèn, vừa xem vừa gật đầu, trước đây không giải thích được hàm ý trong đó, lúc này đột nhiên ngộ ra: Thì ra nữ nhân là như vậy!
Lại nói đến Vưu Vũ, sau khi Phùng Yến bỏ chạy trối chết thì lại nằm trên giường bất động, hai má phiếm hồng nghĩ đến chuyện ban nãy, nhớ đến dáng vẻ quẫn bách của Phùng Yến, nhất thời lén cười trộm.
Mấy ngày sau, vì tin tức Nghiêm thái hậu bị bệnh nhẹ truyền ra, mệnh phụ phu nhân các phủ đều dẫn tiểu thư đến miếu dâng hương, cầu phúc cho Thái hậu, có một số người còn chuyển bài tử vào cung thăm hỏi.
Phùng thái phu nhân thấy nữ quyến các phủ đều tích cực, nên cũng không dám thua kém, chuẩn bị một phen, định dẫn vài nữ quyến trong phủ đến miếu dâng hương cầu phúc cho Nghiêm thái hậu.
Vưu Vũ biết tin này từ miệng Phùng Yến, Nghiêm thái hậu không phải bị bệnh thật, mà là vì Hoàng đế xử trí một vị đại thần họ Nghiêm, Thái hậu đây là đang kháng nghị!
Đợi đến khi chọn được ngày lành, Phùng thái phu nhân liền dẫn con dâu Trần phu nhân và cháu dâu Vưu Vũ đến chùa Long Tượng cầu phúc.
Đoàn người tới chùa Long Tượng, chốc lát chủ trì đích thân ra nghênh đón, nhìn thấy Phùng thái phu tử xuống kiệu, có chút bối rối nói: “Lão phu nhân, mấy hôm nay người đến chùa từng đoàn từng đoàn, nghe nói lão phu nhân đi ngang qua, vốn dĩ muốn thanh tịnh một chút, chỉ là những người khác thì không nói, phần đông là mệnh phụ phu nhân các phủ, dù sao cũng không thể để họ ở ngoài chùa, xin lão phu nhân thứ lỗi!”.
Phùng thái phu nhân liếc mắt nhìn lướt qua bên trong chùa, loáng thoáng nghe thấy tiếng những vị khách nữ, vì vậy liền nói: “Đã vậy thì sắp xếp một gian phòng yên tĩnh, chúng ta nghỉ tạm, đợi vãn bớt người, thanh tịnh một chút thì ra lễ Phật cũng được!”.
Chủ trì thấy Phùng thái phu nhân dễ nói chuyện, thở phào một hơi, dẫn đoàn người Phùng thái phu nhân vào chùa, đưa đến một gian phòng yên tĩnh, sau đó rót trà bưng lên, bảo tiểu hòa thượng ở ngoài cửa nghe sai sử, lúc này mới lui ra.
Một lát sau, có tiểu hòa thượng bên ngoài bẩm báo: “Có một vị nữ quyến Nghiêm thị muốn vào bái kiến lão phu nhân, không biết lão phu nhân có tiện không?”.
Phùng thái phu nhân nghe xong liền hỏi: “Là vị nữ quyến nào của Nghiêm thị?”
Tiểu hòa thượng đáp: “Là thê thất của Nghiêm Tam Lang, Ông thị”.
Vưu Vũ nghe nói là thê tử của Nghiêm Tam Thế, Ông Mai Nương, chân mày hơi nhăn lại một chút như có điều suy nghĩ.
Phùng thái phu nhân vừa nghe nói là Ông Mai Nương, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, gật đầu nói: “Nàng ta là chỗ quen biết, mời vào đi!”.
Lát sau, tiểu hòa thượng dẫn Ông Mai Nương vào. Ông Mai Nương vừa thấy Phùng thái phu nhân liền cười nói: “Ra mắt lão phu nhân, thọ yến lần trước của lão phu nhân, vốn dĩ nên đích thân đến phủ chúc thọ, vậy mà lại bệnh nhẹ, nên không đích thân đến được, thậm chí khi tướng quân đón dâu, lại đúng lúc Thanh Nhi khó chịu, lại vắng mặt lần nữa, thật có lỗi quá”. Vừa nói vừa nhún người chào.
Phùng gia và Nghiêm gia ngầm phân cao thấp ra sao đi nữa, ngoài mặt vẫn có qua có lại, hơn nữa từ trước đến nay Ông Mai Nương hành sự có chừng mực, không giống như những nữ quyến Nghiêm thị khác thường khiến người khác chê ghét, trong các phủ, nhân duyên khá tốt. Phùng thái phu nhân thấy Ông Mai Nương khiêm tốn, liền cười nói: “Nói gì vậy? Ta cũng biết chỗ khó xử của ngươi, sao có thể trách ngươi được? Hơn nữa thọ lễ ngươi sai người đưa sang còn là găng bao cổ tay phúc thọ tự tay thêu, nhìn đã biết là dụng tâm thêu, còn thêu rất đẹp nữa, ta đang cùng mọi người khen ngươi khéo tay đây này!”.
Vưu Vũ thấy Ông Mai Nương nói chuyện tao nhã lễ độ, dung mạo tuy không bằng mình, nhưng ngũ quan thanh tú, cũng có chỗ động lòng người, nghĩ đến chuyện người như vậy bị Nghiêm Tam Thế ba lần bảy lượt ghét bỏ, không khỏi thầm thở dài một tiếng vì nàng.
Ông Mai Nương liếc mắt liền thấy Vưu Vũ, sau khi ra mắt Phùng thái phu nhân, quay sang Vưu Vũ cười nói: “Phùng thiếu phu nhân có thể nói chuyện riêng với ta một lát không?”.
Vưu Vũ suy bụng ta ra bụng người, nghĩ Nghiêm Tam Thể vì muốn giành được mình, còn từng tuyên bố hưu thê, có lẽ Ông Mai Nương phải vô cùng căm hận mình mới phải, giờ tìm mình nói chuyện là muốn gì đây? Nhất thời định lắc đầu, thế nhưng nghĩ lại, bây giờ mình là thê tử của Phùng Yến, hơn nữa đoàn người Phùng thái phu nhân còn ở trong chùa, Ông Mai Nương dù có hận mình đi nữa cũng không làm càn được, vì vậy ngước mắt nhìn Phùng thái phu nhân, thấy Phùng thái phu nhân gật đầu, liền đi theo sau Ông Mai Nương ra khỏi phòng, đi đến một gian phòng khác nói chuyện.
Đợi tiểu hòa thượng bưng trà lên rồi lui xuống, Ông Mai Nương nhìn Vưu Vũ nói: “Quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc”.
Vưu Vũ liếc mắt nhìn Ông Mai Nương rồi đáp lại: “Phu nhân cũng rất đẹp”.
Ông Mai Nương rũ mắt, nâng chén trà lên nhấp môi, hồi lâu sau nói: “Mặc dù ngươi đã gả cho Phùng tướng quân, nhưng nếu Nghiêm Tam Thế quyết tâm phải giành được ngươi, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua”.
Vưu Vũ thấy Ông Mai Nương nâng chén trà, vẫn liên tục cảnh giác, một lòng cho rằng Ông Mai Nương sẽ hất nước trà vào mặt nàng để giải hận, không ngờ nàng ta lại nói một câu như vậy, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Vì sao phu nhân lại nói cho ta điều này?”.
Ông Mai Nương cười nhẹ đáp: “Ta chuẩn bị hòa ly với Nghiêm Tam Thế, nên đương nhiên không hy vọng hắn sẽ được toại nguyện”.
Đáy lòng Vưu Vũ rơi “bịch” một tiếng, nghe giọng điệu của Ông Mai Nương, hình như Nghiêm Tam Thế cũng không dè chừng Phùng Yến, mà sau lưng còn có hậu thuẫn. Thế nhưng nàng lại nói: “Ta thân là dâu Phùng gia, A Yến nhất định sẽ bảo vệ ta”.
Ông Mai Nương cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Thái hậu nương nương lần này bệnh nhẹ, người vào cung thăm hỏi tấp nập không dứt. Hoàng thượng vì bệnh của Thái hậu nương nương mà ăn không ngon ngủ không yên”.
Hai câu này của Ông Mai Nương nghe có vẻ bình thường, nhưng chứa nhiều hàm ý. Sắc mặt Vưu Vũ trắng bệch, Thái hậu dù sao cũng là mẹ ruột của Hoàng đế, bà ta vừa ngã bệnh, Hoàng để vì muốn thể hiện sự hiếu thuận, có lẽ sẽ không động đến người Nghiêm gia nữa, ít nhất là khi Thái hậu còn sống, sẽ không đem gốc rễ Nghiêm gia quật lên. Cứ như vậy, Phùng Yến cũng tốt, Dương Thượng Bảo cũng tốt, phụ thân mình cũng được, sợ rằng đều sẽ bị Nghiêm gia chèn ép. Đến lúc đó Nghiêm Tam Thế có rất nhiều cách để giành được mình.
Ông Mai Nương thấy vẻ mặt Vưu Vũ, biết nàng hiểu ý mình, nhất thời nói: “Ngươi không chỉ đẹp mà còn có đầu óc nhanh nhạy, thực ra Nghiêm Tam Thế cũng có mắt nhìn đấy”.
Vưu Vũ nở nụ cười, nâng mắt nói: “Phu nhân cho ta biết những điều này, hẳn là có mục đích khác nhỉ?”.
Ông Mai Nương đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói: “Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên là đỡ phiền hẳn”.
Nếu đối phương không đến để làm khó mình, thì chính là đến để hợp tác. Vưu Vũ ngầm thở phào một hơi. Nghe Ông Mai Nương nói: “Ta đây từ khi gả cho Nghiêm Tam Thế, chưa từng trải qua một ngày vui vẻ nào. Tới khi có đứa trẻ, liền đem hết tâm tư đặt vào nó, không nghĩ đến hắn nữa. Nhưng Nghiêm Tam Thế không nể mặt Ông gia tộc, không nể mặt cha mẹ ta, lại càng không nể mặt ta, ba lần bảy lượt tuyên bố sẽ ruồng bỏ ta, cái loại khẩu khí đó, ta không nuốt nổi nữa rồi”. Ông Mai Nương nói, mắt rũ xuống một lát, sau đó lại ngước mắt lên nói tiếp: “Chừng nào Nghiêm gia hoàn toàn sụp đổ, Nghiêm Tam Thế không còn hậu thuẫn, ta mới có cách đón đứa trẻ về bên cạnh nuôi dưỡng”.
Muốn Nghiêm gia hoàn toàn sụp đổ, thì Nghiêm thái hậu phải rớt đài, muốn Nghiêm thái hậu rớt đài, làm chuyện gì là dễ dàng nhất? Vưu Vũ trầm mặc một chút rồi nói: “Phu nhân có kế sách thần kỳ gì?”.
Ông Mai Nương đáp: “Kế sách thần kỳ thì không có, nhưng Nghiêm gia có đối sách gì, ta nhất định sẽ nghĩ cách sai người nói cho ngươi biết”.
Hai người đang nói chuyện thì một tiểu nha hoàn bên ngoài cất giọng nói: “Phu nhân, Kim Thành công chúa tới!”.
Kim Thành công chúa này là tỷ tỷ của đương kim Hoàng đế, Phò mà chính là Tô Vị Đạo, kẻ quan hệ mật thiết với Nghiêm gia. Vừa nghe nói nàng ta tới, sắc mặt Ông Mai Nương liền thay đổi, gấp gáp nói: “Nàng đến đâu rồi? Chúng ta mau đi thôi!”.
Tiểu nha hoàn mặt trắng bệch đi vào phòng, xua tay nói: “Không kịp rồi! Công chúa tới đột ngột, vừa nghe nói người của Phùng gia và phu nhân ở đây, đã sai người truyền lệnh đi gặp rồi!”.
Đại phu nói trong một tháng không thể hành phòng, quả nhiên là không thể, quần áo còn chưa cởi hết, toàn thân đã bắt đầu ngứa ngáy, mặt thì sưng đỏ, bất đắc dĩ đành phải rút về thư phòng ngâm nước thuốc.
Phùng Yến vừa ngâm nước thuốc, vừa hồi tưởng lại tình cảnh cùng Vưu Vũ thân mật, nhất thời trong lòng lại ngứa ngáy, lát sau liền nhảy ra khỏi thùng, khoác áo khoác rồi lôi ra một quyển sách, lật xem dưới đèn, vừa xem vừa gật đầu, trước đây không giải thích được hàm ý trong đó, lúc này đột nhiên ngộ ra: Thì ra nữ nhân là như vậy!
Lại nói đến Vưu Vũ, sau khi Phùng Yến bỏ chạy trối chết thì lại nằm trên giường bất động, hai má phiếm hồng nghĩ đến chuyện ban nãy, nhớ đến dáng vẻ quẫn bách của Phùng Yến, nhất thời lén cười trộm.
Mấy ngày sau, vì tin tức Nghiêm thái hậu bị bệnh nhẹ truyền ra, mệnh phụ phu nhân các phủ đều dẫn tiểu thư đến miếu dâng hương, cầu phúc cho Thái hậu, có một số người còn chuyển bài tử vào cung thăm hỏi.
Phùng thái phu nhân thấy nữ quyến các phủ đều tích cực, nên cũng không dám thua kém, chuẩn bị một phen, định dẫn vài nữ quyến trong phủ đến miếu dâng hương cầu phúc cho Nghiêm thái hậu.
Vưu Vũ biết tin này từ miệng Phùng Yến, Nghiêm thái hậu không phải bị bệnh thật, mà là vì Hoàng đế xử trí một vị đại thần họ Nghiêm, Thái hậu đây là đang kháng nghị!
Đợi đến khi chọn được ngày lành, Phùng thái phu nhân liền dẫn con dâu Trần phu nhân và cháu dâu Vưu Vũ đến chùa Long Tượng cầu phúc.
Đoàn người tới chùa Long Tượng, chốc lát chủ trì đích thân ra nghênh đón, nhìn thấy Phùng thái phu tử xuống kiệu, có chút bối rối nói: “Lão phu nhân, mấy hôm nay người đến chùa từng đoàn từng đoàn, nghe nói lão phu nhân đi ngang qua, vốn dĩ muốn thanh tịnh một chút, chỉ là những người khác thì không nói, phần đông là mệnh phụ phu nhân các phủ, dù sao cũng không thể để họ ở ngoài chùa, xin lão phu nhân thứ lỗi!”.
Phùng thái phu nhân liếc mắt nhìn lướt qua bên trong chùa, loáng thoáng nghe thấy tiếng những vị khách nữ, vì vậy liền nói: “Đã vậy thì sắp xếp một gian phòng yên tĩnh, chúng ta nghỉ tạm, đợi vãn bớt người, thanh tịnh một chút thì ra lễ Phật cũng được!”.
Chủ trì thấy Phùng thái phu nhân dễ nói chuyện, thở phào một hơi, dẫn đoàn người Phùng thái phu nhân vào chùa, đưa đến một gian phòng yên tĩnh, sau đó rót trà bưng lên, bảo tiểu hòa thượng ở ngoài cửa nghe sai sử, lúc này mới lui ra.
Một lát sau, có tiểu hòa thượng bên ngoài bẩm báo: “Có một vị nữ quyến Nghiêm thị muốn vào bái kiến lão phu nhân, không biết lão phu nhân có tiện không?”.
Phùng thái phu nhân nghe xong liền hỏi: “Là vị nữ quyến nào của Nghiêm thị?”
Tiểu hòa thượng đáp: “Là thê thất của Nghiêm Tam Lang, Ông thị”.
Vưu Vũ nghe nói là thê tử của Nghiêm Tam Thế, Ông Mai Nương, chân mày hơi nhăn lại một chút như có điều suy nghĩ.
Phùng thái phu nhân vừa nghe nói là Ông Mai Nương, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, gật đầu nói: “Nàng ta là chỗ quen biết, mời vào đi!”.
Lát sau, tiểu hòa thượng dẫn Ông Mai Nương vào. Ông Mai Nương vừa thấy Phùng thái phu nhân liền cười nói: “Ra mắt lão phu nhân, thọ yến lần trước của lão phu nhân, vốn dĩ nên đích thân đến phủ chúc thọ, vậy mà lại bệnh nhẹ, nên không đích thân đến được, thậm chí khi tướng quân đón dâu, lại đúng lúc Thanh Nhi khó chịu, lại vắng mặt lần nữa, thật có lỗi quá”. Vừa nói vừa nhún người chào.
Phùng gia và Nghiêm gia ngầm phân cao thấp ra sao đi nữa, ngoài mặt vẫn có qua có lại, hơn nữa từ trước đến nay Ông Mai Nương hành sự có chừng mực, không giống như những nữ quyến Nghiêm thị khác thường khiến người khác chê ghét, trong các phủ, nhân duyên khá tốt. Phùng thái phu nhân thấy Ông Mai Nương khiêm tốn, liền cười nói: “Nói gì vậy? Ta cũng biết chỗ khó xử của ngươi, sao có thể trách ngươi được? Hơn nữa thọ lễ ngươi sai người đưa sang còn là găng bao cổ tay phúc thọ tự tay thêu, nhìn đã biết là dụng tâm thêu, còn thêu rất đẹp nữa, ta đang cùng mọi người khen ngươi khéo tay đây này!”.
Vưu Vũ thấy Ông Mai Nương nói chuyện tao nhã lễ độ, dung mạo tuy không bằng mình, nhưng ngũ quan thanh tú, cũng có chỗ động lòng người, nghĩ đến chuyện người như vậy bị Nghiêm Tam Thế ba lần bảy lượt ghét bỏ, không khỏi thầm thở dài một tiếng vì nàng.
Ông Mai Nương liếc mắt liền thấy Vưu Vũ, sau khi ra mắt Phùng thái phu nhân, quay sang Vưu Vũ cười nói: “Phùng thiếu phu nhân có thể nói chuyện riêng với ta một lát không?”.
Vưu Vũ suy bụng ta ra bụng người, nghĩ Nghiêm Tam Thể vì muốn giành được mình, còn từng tuyên bố hưu thê, có lẽ Ông Mai Nương phải vô cùng căm hận mình mới phải, giờ tìm mình nói chuyện là muốn gì đây? Nhất thời định lắc đầu, thế nhưng nghĩ lại, bây giờ mình là thê tử của Phùng Yến, hơn nữa đoàn người Phùng thái phu nhân còn ở trong chùa, Ông Mai Nương dù có hận mình đi nữa cũng không làm càn được, vì vậy ngước mắt nhìn Phùng thái phu nhân, thấy Phùng thái phu nhân gật đầu, liền đi theo sau Ông Mai Nương ra khỏi phòng, đi đến một gian phòng khác nói chuyện.
Đợi tiểu hòa thượng bưng trà lên rồi lui xuống, Ông Mai Nương nhìn Vưu Vũ nói: “Quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc”.
Vưu Vũ liếc mắt nhìn Ông Mai Nương rồi đáp lại: “Phu nhân cũng rất đẹp”.
Ông Mai Nương rũ mắt, nâng chén trà lên nhấp môi, hồi lâu sau nói: “Mặc dù ngươi đã gả cho Phùng tướng quân, nhưng nếu Nghiêm Tam Thế quyết tâm phải giành được ngươi, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua”.
Vưu Vũ thấy Ông Mai Nương nâng chén trà, vẫn liên tục cảnh giác, một lòng cho rằng Ông Mai Nương sẽ hất nước trà vào mặt nàng để giải hận, không ngờ nàng ta lại nói một câu như vậy, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Vì sao phu nhân lại nói cho ta điều này?”.
Ông Mai Nương cười nhẹ đáp: “Ta chuẩn bị hòa ly với Nghiêm Tam Thế, nên đương nhiên không hy vọng hắn sẽ được toại nguyện”.
Đáy lòng Vưu Vũ rơi “bịch” một tiếng, nghe giọng điệu của Ông Mai Nương, hình như Nghiêm Tam Thế cũng không dè chừng Phùng Yến, mà sau lưng còn có hậu thuẫn. Thế nhưng nàng lại nói: “Ta thân là dâu Phùng gia, A Yến nhất định sẽ bảo vệ ta”.
Ông Mai Nương cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Thái hậu nương nương lần này bệnh nhẹ, người vào cung thăm hỏi tấp nập không dứt. Hoàng thượng vì bệnh của Thái hậu nương nương mà ăn không ngon ngủ không yên”.
Hai câu này của Ông Mai Nương nghe có vẻ bình thường, nhưng chứa nhiều hàm ý. Sắc mặt Vưu Vũ trắng bệch, Thái hậu dù sao cũng là mẹ ruột của Hoàng đế, bà ta vừa ngã bệnh, Hoàng để vì muốn thể hiện sự hiếu thuận, có lẽ sẽ không động đến người Nghiêm gia nữa, ít nhất là khi Thái hậu còn sống, sẽ không đem gốc rễ Nghiêm gia quật lên. Cứ như vậy, Phùng Yến cũng tốt, Dương Thượng Bảo cũng tốt, phụ thân mình cũng được, sợ rằng đều sẽ bị Nghiêm gia chèn ép. Đến lúc đó Nghiêm Tam Thế có rất nhiều cách để giành được mình.
Ông Mai Nương thấy vẻ mặt Vưu Vũ, biết nàng hiểu ý mình, nhất thời nói: “Ngươi không chỉ đẹp mà còn có đầu óc nhanh nhạy, thực ra Nghiêm Tam Thế cũng có mắt nhìn đấy”.
Vưu Vũ nở nụ cười, nâng mắt nói: “Phu nhân cho ta biết những điều này, hẳn là có mục đích khác nhỉ?”.
Ông Mai Nương đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói: “Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên là đỡ phiền hẳn”.
Nếu đối phương không đến để làm khó mình, thì chính là đến để hợp tác. Vưu Vũ ngầm thở phào một hơi. Nghe Ông Mai Nương nói: “Ta đây từ khi gả cho Nghiêm Tam Thế, chưa từng trải qua một ngày vui vẻ nào. Tới khi có đứa trẻ, liền đem hết tâm tư đặt vào nó, không nghĩ đến hắn nữa. Nhưng Nghiêm Tam Thế không nể mặt Ông gia tộc, không nể mặt cha mẹ ta, lại càng không nể mặt ta, ba lần bảy lượt tuyên bố sẽ ruồng bỏ ta, cái loại khẩu khí đó, ta không nuốt nổi nữa rồi”. Ông Mai Nương nói, mắt rũ xuống một lát, sau đó lại ngước mắt lên nói tiếp: “Chừng nào Nghiêm gia hoàn toàn sụp đổ, Nghiêm Tam Thế không còn hậu thuẫn, ta mới có cách đón đứa trẻ về bên cạnh nuôi dưỡng”.
Muốn Nghiêm gia hoàn toàn sụp đổ, thì Nghiêm thái hậu phải rớt đài, muốn Nghiêm thái hậu rớt đài, làm chuyện gì là dễ dàng nhất? Vưu Vũ trầm mặc một chút rồi nói: “Phu nhân có kế sách thần kỳ gì?”.
Ông Mai Nương đáp: “Kế sách thần kỳ thì không có, nhưng Nghiêm gia có đối sách gì, ta nhất định sẽ nghĩ cách sai người nói cho ngươi biết”.
Hai người đang nói chuyện thì một tiểu nha hoàn bên ngoài cất giọng nói: “Phu nhân, Kim Thành công chúa tới!”.
Kim Thành công chúa này là tỷ tỷ của đương kim Hoàng đế, Phò mà chính là Tô Vị Đạo, kẻ quan hệ mật thiết với Nghiêm gia. Vừa nghe nói nàng ta tới, sắc mặt Ông Mai Nương liền thay đổi, gấp gáp nói: “Nàng đến đâu rồi? Chúng ta mau đi thôi!”.
Tiểu nha hoàn mặt trắng bệch đi vào phòng, xua tay nói: “Không kịp rồi! Công chúa tới đột ngột, vừa nghe nói người của Phùng gia và phu nhân ở đây, đã sai người truyền lệnh đi gặp rồi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.