Chương 21: Đồng sàng cộng chẩm
Cống Trà
04/09/2015
Màn trướng buông xuống, mỹ nhân nằm nghiêng, đường cong lả lướt.
Phùng Yến không dám nhìn kỹ, chỉ cúi đầu ngồi ở mép giường, khẽ nói:
“Ngươi phải chịu ấm ức rồi!”.
Giọng Vưu Vũ ẩn chứa ý cười, nhỏ giọng đáp: “Đại phu nói thế nào?”.
Phùng Yến than thở: “Mỗi tối phải ngâm nước thuốc, uống bảy thang thuốc, trong bảy ngày kiêng rượu thịt, trong một tháng không được hành phòng”.
Vưu Vũ nghe xong, không nhịn được nằm sấp trên giường cười to.
Phùng Yến nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông bạc, lặng lẽ liếc qua, rồi lại cố gắng dời mắt, nhỏ giọng nói: “Ngươi vẫn ổn chứ?”.
Mặc Dù Vưu Vũ cảm thấy khô nóng, nhưng chưa đến nỗi khó nhịn, đáp: “Ta chỉ uống nửa ngụm, rót mấy chén trà nguội, cũng đỡ hơn nhiều rồi”. Nói xong ngẩng lên nhìn Phùng Yến, không nhịn được lại cười tiếp, người này uống một ngụm lớn, ngâm nước thuốc nửa buối tối, lúc này toàn thân đầy mùi thuốc, lát nữa còn phải chịu dằn vặt nhiều đây!
Phùng Yến vỗ vỗ mặt, thấy không nóng nữa, lúc này mới thở dài nói: “May mà chỉ uống một ngụm, nếu uống cả chén thì không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì”.
Hai người vừa mới cảm thấy không ổn, liền đứng dậy cáo từ, một người vội vàng về phòng, một người vội vàng đến thư phòng.
Vưu Vũ rót mấy chén trà nguội, rồi ngâm nước tắm một lát, nằm yên trên giường đến tận bây giờ mới thấy khá hơn.
Phùng Yến thì ngâm nước thuốc, sau khi đại phu chẩn trị xong, sợ Vưu Vũ có gì không ổn, lại vội đến xem nàng thế nào. Lúc này thấy nàng nằm trên giường, không đáng lo ngại mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang nói chuyện, Phùng Yến thấy Vưu Vũ trở mình, nằm ngửa, chiếc chăn mỏng không che được tư thái quyến rũ, không khỏi xoa xoa mũi, nhanh chóng rời mắt, do dự nói: “Vũ Nương, ta ngủ ở đây nhé, nếu không bà nội nhất định sẽ giở thủ đoạn khác”.
Vưu Vũ nóng mặt, “Ừ” một tiếng, lòng thầm cười trộm, đại phu nói một tháng không thể hành phòng, ngươi cố chịu đựng đi! Nhất thời lại nói: “Bà nội một lòng vì ngươi, sao ngươi không chịu nói cho bà biết việc ngươi không ngửi được mùi son phấn?”.
Phùng Yến trầm mặc một chút rồi nói: “Nếu nói với bà, nhất định bà sẽ muốn thân càng thêm thân, cưới Minh Châu cho ta. Mà ta thì ghét nhất là cái tính hay khóc của Minh Châu. Bây giờ cũng không phải không nói được, chỉ là ta sợ kéo thêm nhiều chuyện, phiền phức lắm”.
Vưu Vũ nghe giọng điệu của Phùng Yến, lập tức mường tượng ra tương lai, tuy nàng là con gái Vưu Văn Đạo, nhưng trước đây từng đính ước với Thẩm Dụ Nam, lại từng gả cho Dương Thượng Bảo, nói cho cùng, nàng cũng không phải cháu dâu lý tưởng nhất trong lòng Phùng thái phu nhân. Nếu Phùng thái phu nhân biết Phùng Yến chỉ là không ngửi được mùi son phấn mà thôi, có lẽ sẽ có cách khác không chừng.
Lại nói đến Phùng thái phu nhân, thấy Phùng Yến và Vưu Vũ uống rượu xong, một người chạy về tân phòng, một người chạy về thư phòng, không khỏi cảm thấy chán nản, tại sao lại như vậy? Đến khi nghe nói Bình An đi mời đại phu, nói Phùng Yến toàn thân khô nóng không chịu nổi, cần đại phu chẩn trị, nhất thời lại ngạc nhiên. Chờ đại phu đi khỏi, bà lại nghe nói Phùng Yến chạy đến tân phòng gặp Vưu Vũ, không kìm được mừng rỡ hiện cả trên mặt, à, nhất định là đại phu bảo tiểu tử ngốc, khô nóng không chịu nổi này, không cần phải uống thuốc, chỉ cần đến tân phòng gặp mỹ nhân là được.
Phùng thái phu nhân chờ đợi, chờ đến khi Lục Thái đến nói, Phùng Yến sai đám người Lam Nguyệt ra khỏi phòng, đã thổi tắt nến, ngủ ở tân phòng, tảng đá trên ngược rốt cục cũng hạ xuống.
Lúc này Phùng Yến nằm cạnh Vưu Vũ, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương như có như không, nhất thời lại cảm thấy người nóng ran lên, chỉ là từ từ nhắm hai mắt, thân thể cứng ngắc dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng như có trăm con ngựa đang phi nhanh.
Vưu Vũ vốn dĩ chưa phát giác ra điều gì, đợi đến khi Phùng Yến nằm cạnh, thân thể hơi cứng ngắc, miệng khô lưỡi khô, thoáng cái liền hiểu ra, uy lực của nửa ngụm rượu vẫn còn ở đây!
Phùng Yến nằm thẳng đơ một hồi, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, dựa vào chút ánh sáng nhạt từ cửa sổ rọi vào, thấy Vưu Vũ ngồi dậy, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, không ngủ được à?”.
“Khát quá, phải đi uống trà”. Vưu Vũ vén chăn lên, xê dịch một chút, từ dưới chân Phùng Yến bò ra ngoài, muốn xuống đất đi giày.
Phùng Yến co chân, ngồi dậy, xoay người xuống đất, duỗi tay một cái đã ôm được Vưu Vũ, ôm ngang lên nói: “Ta ôm ngươi đi uống trà!”.
Vưu Vũ bị dọa giật nảy mình, theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm cổ Phùng Yến, nhất thời không nhịn được còn cọ cọ ngực hắn, nghe tiếng tim Phùng Yến đập “thình thịch” vang dội, nghe nữa, thì ra là trái tim nhỏ của nàng cũng đang “bang bang” đập loạn.
Phùng Yến ôm Vưu Vũ ngồi xuống, tìm được giày ở dưới giường đi vào cho nàng, ngón tay xoa nhẹ mắt cá chân Vưu Vũ, cảm giác trơn nhẵn, lại thêm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhất thời suýt nữa không kìm chế được, phải hít sâu một hơi rồi mới đứng lên.
Vưu Vũ cười, mặt nóng quá, lòng cũng thầm oán uy lực của nửa ngụm rượu lợi hại, nếu không phải nghĩ đại phu dặn Phùng Yến không được làm chuyện đó, nàng suýt nữa thì muốn đẩy ngã hắn rồi!
Bình thường Phùng Yến đã hay đi bước lớn, lúc này, từ giường đến án chỉ có mấy bước chân, mà đi mãi chưa đến.
Hắn dịch từng tấc từng tấc một, nghiêm túc nói: “Vũ Nương, ngươi trông thì gầy mà thực ra cũng nặng ghê, ta ôm không nổi mất!”.
“Ơ, vậy ngươi thả ta xuống, ta tự đi!”. Vưu Vũ dán mặt vào ngực Phùng Yến, hàm hồ nói.
“Không, nguyệt hắc phong cao, đường tối khó đi, cứ để ta ôm ngươi cho an toàn”. Cánh tay Phùng Yến siết chặt, cảm nhận vòng eo mềm mại của Vưu Vũ, lúc nói chuyện, có mùi hương hoa lan như có như không sộc vào mũi, hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, tim đập như điên, miệng nói: “Sắp tới rồi, đừng nóng vội!”.
“Khó chịu quá!”. Vưu Vũ cảm thấy cánh tay Phùng Yến siết chặt, thân thể hai người kề sát nhau, không nhịn được mắng: “Bà nội nhà ngươi thật dã man, ta uống có nửa ngụm mà đã thành thế này, nếu uống cả chén thì chắc mất mặt trước mọi người rồi”.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ nổi giận, sải hai bước chân, để nàng ngồi trên chiếc ghế cạnh án, cầm ấm trà rót ra chén rồi kề bên miệng Vưu Vũ, khẽ nói: “Ta thay bà nội đền cho ngươi được không?”.
“Hừ!”. Vưu Vũ nhận chén trà, uống ực một cái, cơn khố nóng vừa rồi mới hạ xuống chút ít, lúc này mới nói: “Không dám nhận đâu!”.
Phùng Yến nghe giọng nói yêu kiều như đang hờn dỗi của Vưu Vũ, lòng hơi ngưa ngứa, liền thấp giọng nói: “Thôi mà, nhận đi, bà nội quả thực hơi quá đáng”.
“Phì!”. Vưu Vũ bật cười, vươn tay chọt chọt trán Phùng Yến, “Cẩn thận bà nội nghe thấy, sẽ trách ngươi thiên vị vợ đấy”.
Phùng Yến bị chọt, xương cốt như muốn nhũn ra, đưa tay bắt lấy đầu ngón tay Vưu Vũ, nhẹ nhàng nhéo nhéo, chỉ là không nỡ buông ra, bất tri bất giác đã đưa ngón tay Vưu Vũ vào miệng ngậm mút.
Cảm giác tê ngứa nơi đầu ngón tay truyền đến, nhịp tim Vưu Vũ tăng nhanh, nhất thời muốn vùng ra, nhưng không thoát được, mặt không khỏi đỏ lựng, khẽ nói: “Buông ra, ta phải…”. Ặc, uống nhiều trà quá, phải đi tiểu á!
Xuân dược thật bá đạo, Vũ Nương chỉ uống nửa ngụm vậy mà vẫn không nhịn được! Tuy đại phu nói trong một tháng không được hành phòng, đề phòng sẽ sưng ngứa tệ hơn, nhưng Vũ Nương như vậy không giải quyết cũng không được. Phùng Yến vừa nghe Vưu Vũ nói, ý niệm trong đầu lóe lên, lập tức nói: “Ngươi muốn? Được thôi!”. Nói rồi liền nhả ngón tay Vưu Vũ. *
(* Chỗ này bạn Vũ dùng chữ 要 vừa có nghĩa là “phải” vừa có nghĩa là “muốn”, bạn Yến đen tối hiểu là “muốn” ấy ấy :D )
Vưu Vũ nghe vậy giật cả mình, không nhịn nổi nữa, cười rũ rượi, vuốt ngực nói: “Buồn cười chết mất!”.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ thành như vậy, không khỏi lẩm bẩm: “Có gì đáng cười chứ?”.
Vưu Vũ cười đủ liền nói: “Ta phải đi vệ sinh!”.
Phùng Yến lập tức biết mình vừa mới hiểu sai ý, nhất thời xấu hổ vô cùng, cười gượng gạo: “Ta ôm ngươi đi nhé!”. Nói xong không đợi Vưu Vũ đáp lại, vươn tay qua ôm Vưu Vũ lên, hai ba bước đã đi đến sau tấm bình phong, đặt Vưu Vũ bên cạnh bồn cầu rồi đi ra ngoài.
Vưu Vũ ngồi xổm trên bồn cầu, cảm thấy không tự nhiên, kêu một tiếng: “Tướng quân!”.
“Ừ!”. Phùng Yến ở bên ngoài bình phòng đáp lại một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”.
“Ngươi bịt tai lại được không?”. Vưu Vũ nói.
“Được!”. Phùng Yến đồng ý, nhưng không bịt tai, đợi Vưu Vũ lại kêu một tiếng nữa, liền vờ như không nghe thấy, nhất thời nghe được tiếng vang rất nhỏ của Vưu Vũ sau tấm bình phòng, khuôn mặt tuấn tú trở nên đỏ bừng, đến khi âm thanh ấy dừng lại, liền nói: “Vũ Nương, sau này gọi ta là A Yến đi!”.
Vũ Nương thuận miệng đồng ý, rồi vội vàng thắt đai lưng, sau đó mới chịu quay về giường, bóng người trước mắt lóe lên, thân thể bay lên không, lại bị Phùng Yến ôm ngang.
Lúc này, động tác của Phùng Yến cực nhanh, vài bước đã ôm Vưu Vũ ngồi trên giường, ngồi xuống giúp nàng cởi giày, đợi nàng lui vào trong giường, nằm xuống, cũng nhanh chóng nằm theo, nói: “Muộn rồi, mau ngủ đi!”.
Vưu Vũ vừa nằm xuống giường, toàn thân lại khô nóng, đành phải gạt chăn, nới rộng cổ áo, chậm rãi nhắm hai mắt đếm cừu, nhưng càng đếm càng tỉnh táo, cứ quay bên này xoay bên nọ, nhất thời lại cảm thấy gáy xót xót, liền giơ tay lên dụi gáy.
Phùng Yến ngửa mặt nằm, nghe được động tĩnh, hơi nghiêng đầu sang, vươn tay giúp Vưu Vũ xoa bóp cổ, thấp giọng nói: “Ta giúp ngươi!”. Hắn đang nói thì ngửi thấy mùi thơm từ gáy Vưu Vũ, vô thức dịch đến gần người nàng.
Hơi thở nóng bỏng của Phùng Yến phả vào gáy, thân thể Vưu Vũ khẽ run, lại bị bàn tay to của Phùng Yến xoa bóp càng thêm khó chịu, vội đưa tay đẩy tay hắn ra, thì thầm: “Ngươi đừng có càng bóp càng vội thế chứ!”.
Phùng Yến không muốn rút tay về, né tay Vưu Vũ, tiếp tục xoa bóp vai Vưu Vũ.
Vai Vưu Vũ bị xoa bóp như vậy, không khỏi bật ra tiếng rên rỉ, người học võ biết rõ các khớp xương ở chỗ nào, lực xoa bóp vừa phải rất là thoải mái!
Phùng Yến nghe thấy tiếng rên rỉ của Vưu Vũ, không nhịn được miệng khô lưỡi khô, tâm viên ý mã (nội tâm không an tĩnh, giống như vượn đang nhảy ngựa đang phi), cố gắng hết sức đè nén tâm tư, nhưng tay kia không khống chế được, đưa ra đặt trên lưng Vưu Vũ, nhẹ nhàng xoa.
Tiếp tục thế này thì nguy hiểm quá! Vưu Vũ dịch người vào trong, trở mình một cái, vươn tay đẩy hai tay Phùng Yến ra, nói nhỏ: “Không cần xoa bóp nữa, ngủ đi!”.
“Vai bên kia còn chưa xoa mà!”. Phùng Yến thò tay qua, muốn đè vai phải Vưu Vũ, Vưu Vũ thấy không ổn, liền ngẩng đầu tóm lấy bàn tay to của Phùng Yến, cố gắng đè lại. Không ngờ cái tay với sang của Phùng Yến cũng lưỡng lự, không dùng hết sức, bị Vưu Vũ cố đè một cái, bàn tay liền rơi vào cổ áo Vưu Vũ, thuận theo tay của Vưu Vũ trượt xuống ngực nàng, nắm được một vật tròn trịa mềm mại.
Phùng Yến chỉ cảm thấy toàn bộ nhiệt huyết trong thân thể dâng lên, mũi ấm nóng, có thứ gì đó vừa nóng vừa dính phun ra, nhỏ xuống giường.
Giọng Vưu Vũ ẩn chứa ý cười, nhỏ giọng đáp: “Đại phu nói thế nào?”.
Phùng Yến than thở: “Mỗi tối phải ngâm nước thuốc, uống bảy thang thuốc, trong bảy ngày kiêng rượu thịt, trong một tháng không được hành phòng”.
Vưu Vũ nghe xong, không nhịn được nằm sấp trên giường cười to.
Phùng Yến nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông bạc, lặng lẽ liếc qua, rồi lại cố gắng dời mắt, nhỏ giọng nói: “Ngươi vẫn ổn chứ?”.
Mặc Dù Vưu Vũ cảm thấy khô nóng, nhưng chưa đến nỗi khó nhịn, đáp: “Ta chỉ uống nửa ngụm, rót mấy chén trà nguội, cũng đỡ hơn nhiều rồi”. Nói xong ngẩng lên nhìn Phùng Yến, không nhịn được lại cười tiếp, người này uống một ngụm lớn, ngâm nước thuốc nửa buối tối, lúc này toàn thân đầy mùi thuốc, lát nữa còn phải chịu dằn vặt nhiều đây!
Phùng Yến vỗ vỗ mặt, thấy không nóng nữa, lúc này mới thở dài nói: “May mà chỉ uống một ngụm, nếu uống cả chén thì không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì”.
Hai người vừa mới cảm thấy không ổn, liền đứng dậy cáo từ, một người vội vàng về phòng, một người vội vàng đến thư phòng.
Vưu Vũ rót mấy chén trà nguội, rồi ngâm nước tắm một lát, nằm yên trên giường đến tận bây giờ mới thấy khá hơn.
Phùng Yến thì ngâm nước thuốc, sau khi đại phu chẩn trị xong, sợ Vưu Vũ có gì không ổn, lại vội đến xem nàng thế nào. Lúc này thấy nàng nằm trên giường, không đáng lo ngại mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang nói chuyện, Phùng Yến thấy Vưu Vũ trở mình, nằm ngửa, chiếc chăn mỏng không che được tư thái quyến rũ, không khỏi xoa xoa mũi, nhanh chóng rời mắt, do dự nói: “Vũ Nương, ta ngủ ở đây nhé, nếu không bà nội nhất định sẽ giở thủ đoạn khác”.
Vưu Vũ nóng mặt, “Ừ” một tiếng, lòng thầm cười trộm, đại phu nói một tháng không thể hành phòng, ngươi cố chịu đựng đi! Nhất thời lại nói: “Bà nội một lòng vì ngươi, sao ngươi không chịu nói cho bà biết việc ngươi không ngửi được mùi son phấn?”.
Phùng Yến trầm mặc một chút rồi nói: “Nếu nói với bà, nhất định bà sẽ muốn thân càng thêm thân, cưới Minh Châu cho ta. Mà ta thì ghét nhất là cái tính hay khóc của Minh Châu. Bây giờ cũng không phải không nói được, chỉ là ta sợ kéo thêm nhiều chuyện, phiền phức lắm”.
Vưu Vũ nghe giọng điệu của Phùng Yến, lập tức mường tượng ra tương lai, tuy nàng là con gái Vưu Văn Đạo, nhưng trước đây từng đính ước với Thẩm Dụ Nam, lại từng gả cho Dương Thượng Bảo, nói cho cùng, nàng cũng không phải cháu dâu lý tưởng nhất trong lòng Phùng thái phu nhân. Nếu Phùng thái phu nhân biết Phùng Yến chỉ là không ngửi được mùi son phấn mà thôi, có lẽ sẽ có cách khác không chừng.
Lại nói đến Phùng thái phu nhân, thấy Phùng Yến và Vưu Vũ uống rượu xong, một người chạy về tân phòng, một người chạy về thư phòng, không khỏi cảm thấy chán nản, tại sao lại như vậy? Đến khi nghe nói Bình An đi mời đại phu, nói Phùng Yến toàn thân khô nóng không chịu nổi, cần đại phu chẩn trị, nhất thời lại ngạc nhiên. Chờ đại phu đi khỏi, bà lại nghe nói Phùng Yến chạy đến tân phòng gặp Vưu Vũ, không kìm được mừng rỡ hiện cả trên mặt, à, nhất định là đại phu bảo tiểu tử ngốc, khô nóng không chịu nổi này, không cần phải uống thuốc, chỉ cần đến tân phòng gặp mỹ nhân là được.
Phùng thái phu nhân chờ đợi, chờ đến khi Lục Thái đến nói, Phùng Yến sai đám người Lam Nguyệt ra khỏi phòng, đã thổi tắt nến, ngủ ở tân phòng, tảng đá trên ngược rốt cục cũng hạ xuống.
Lúc này Phùng Yến nằm cạnh Vưu Vũ, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương như có như không, nhất thời lại cảm thấy người nóng ran lên, chỉ là từ từ nhắm hai mắt, thân thể cứng ngắc dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng như có trăm con ngựa đang phi nhanh.
Vưu Vũ vốn dĩ chưa phát giác ra điều gì, đợi đến khi Phùng Yến nằm cạnh, thân thể hơi cứng ngắc, miệng khô lưỡi khô, thoáng cái liền hiểu ra, uy lực của nửa ngụm rượu vẫn còn ở đây!
Phùng Yến nằm thẳng đơ một hồi, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, dựa vào chút ánh sáng nhạt từ cửa sổ rọi vào, thấy Vưu Vũ ngồi dậy, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, không ngủ được à?”.
“Khát quá, phải đi uống trà”. Vưu Vũ vén chăn lên, xê dịch một chút, từ dưới chân Phùng Yến bò ra ngoài, muốn xuống đất đi giày.
Phùng Yến co chân, ngồi dậy, xoay người xuống đất, duỗi tay một cái đã ôm được Vưu Vũ, ôm ngang lên nói: “Ta ôm ngươi đi uống trà!”.
Vưu Vũ bị dọa giật nảy mình, theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm cổ Phùng Yến, nhất thời không nhịn được còn cọ cọ ngực hắn, nghe tiếng tim Phùng Yến đập “thình thịch” vang dội, nghe nữa, thì ra là trái tim nhỏ của nàng cũng đang “bang bang” đập loạn.
Phùng Yến ôm Vưu Vũ ngồi xuống, tìm được giày ở dưới giường đi vào cho nàng, ngón tay xoa nhẹ mắt cá chân Vưu Vũ, cảm giác trơn nhẵn, lại thêm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nhất thời suýt nữa không kìm chế được, phải hít sâu một hơi rồi mới đứng lên.
Vưu Vũ cười, mặt nóng quá, lòng cũng thầm oán uy lực của nửa ngụm rượu lợi hại, nếu không phải nghĩ đại phu dặn Phùng Yến không được làm chuyện đó, nàng suýt nữa thì muốn đẩy ngã hắn rồi!
Bình thường Phùng Yến đã hay đi bước lớn, lúc này, từ giường đến án chỉ có mấy bước chân, mà đi mãi chưa đến.
Hắn dịch từng tấc từng tấc một, nghiêm túc nói: “Vũ Nương, ngươi trông thì gầy mà thực ra cũng nặng ghê, ta ôm không nổi mất!”.
“Ơ, vậy ngươi thả ta xuống, ta tự đi!”. Vưu Vũ dán mặt vào ngực Phùng Yến, hàm hồ nói.
“Không, nguyệt hắc phong cao, đường tối khó đi, cứ để ta ôm ngươi cho an toàn”. Cánh tay Phùng Yến siết chặt, cảm nhận vòng eo mềm mại của Vưu Vũ, lúc nói chuyện, có mùi hương hoa lan như có như không sộc vào mũi, hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, tim đập như điên, miệng nói: “Sắp tới rồi, đừng nóng vội!”.
“Khó chịu quá!”. Vưu Vũ cảm thấy cánh tay Phùng Yến siết chặt, thân thể hai người kề sát nhau, không nhịn được mắng: “Bà nội nhà ngươi thật dã man, ta uống có nửa ngụm mà đã thành thế này, nếu uống cả chén thì chắc mất mặt trước mọi người rồi”.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ nổi giận, sải hai bước chân, để nàng ngồi trên chiếc ghế cạnh án, cầm ấm trà rót ra chén rồi kề bên miệng Vưu Vũ, khẽ nói: “Ta thay bà nội đền cho ngươi được không?”.
“Hừ!”. Vưu Vũ nhận chén trà, uống ực một cái, cơn khố nóng vừa rồi mới hạ xuống chút ít, lúc này mới nói: “Không dám nhận đâu!”.
Phùng Yến nghe giọng nói yêu kiều như đang hờn dỗi của Vưu Vũ, lòng hơi ngưa ngứa, liền thấp giọng nói: “Thôi mà, nhận đi, bà nội quả thực hơi quá đáng”.
“Phì!”. Vưu Vũ bật cười, vươn tay chọt chọt trán Phùng Yến, “Cẩn thận bà nội nghe thấy, sẽ trách ngươi thiên vị vợ đấy”.
Phùng Yến bị chọt, xương cốt như muốn nhũn ra, đưa tay bắt lấy đầu ngón tay Vưu Vũ, nhẹ nhàng nhéo nhéo, chỉ là không nỡ buông ra, bất tri bất giác đã đưa ngón tay Vưu Vũ vào miệng ngậm mút.
Cảm giác tê ngứa nơi đầu ngón tay truyền đến, nhịp tim Vưu Vũ tăng nhanh, nhất thời muốn vùng ra, nhưng không thoát được, mặt không khỏi đỏ lựng, khẽ nói: “Buông ra, ta phải…”. Ặc, uống nhiều trà quá, phải đi tiểu á!
Xuân dược thật bá đạo, Vũ Nương chỉ uống nửa ngụm vậy mà vẫn không nhịn được! Tuy đại phu nói trong một tháng không được hành phòng, đề phòng sẽ sưng ngứa tệ hơn, nhưng Vũ Nương như vậy không giải quyết cũng không được. Phùng Yến vừa nghe Vưu Vũ nói, ý niệm trong đầu lóe lên, lập tức nói: “Ngươi muốn? Được thôi!”. Nói rồi liền nhả ngón tay Vưu Vũ. *
(* Chỗ này bạn Vũ dùng chữ 要 vừa có nghĩa là “phải” vừa có nghĩa là “muốn”, bạn Yến đen tối hiểu là “muốn” ấy ấy :D )
Vưu Vũ nghe vậy giật cả mình, không nhịn nổi nữa, cười rũ rượi, vuốt ngực nói: “Buồn cười chết mất!”.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ thành như vậy, không khỏi lẩm bẩm: “Có gì đáng cười chứ?”.
Vưu Vũ cười đủ liền nói: “Ta phải đi vệ sinh!”.
Phùng Yến lập tức biết mình vừa mới hiểu sai ý, nhất thời xấu hổ vô cùng, cười gượng gạo: “Ta ôm ngươi đi nhé!”. Nói xong không đợi Vưu Vũ đáp lại, vươn tay qua ôm Vưu Vũ lên, hai ba bước đã đi đến sau tấm bình phong, đặt Vưu Vũ bên cạnh bồn cầu rồi đi ra ngoài.
Vưu Vũ ngồi xổm trên bồn cầu, cảm thấy không tự nhiên, kêu một tiếng: “Tướng quân!”.
“Ừ!”. Phùng Yến ở bên ngoài bình phòng đáp lại một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”.
“Ngươi bịt tai lại được không?”. Vưu Vũ nói.
“Được!”. Phùng Yến đồng ý, nhưng không bịt tai, đợi Vưu Vũ lại kêu một tiếng nữa, liền vờ như không nghe thấy, nhất thời nghe được tiếng vang rất nhỏ của Vưu Vũ sau tấm bình phòng, khuôn mặt tuấn tú trở nên đỏ bừng, đến khi âm thanh ấy dừng lại, liền nói: “Vũ Nương, sau này gọi ta là A Yến đi!”.
Vũ Nương thuận miệng đồng ý, rồi vội vàng thắt đai lưng, sau đó mới chịu quay về giường, bóng người trước mắt lóe lên, thân thể bay lên không, lại bị Phùng Yến ôm ngang.
Lúc này, động tác của Phùng Yến cực nhanh, vài bước đã ôm Vưu Vũ ngồi trên giường, ngồi xuống giúp nàng cởi giày, đợi nàng lui vào trong giường, nằm xuống, cũng nhanh chóng nằm theo, nói: “Muộn rồi, mau ngủ đi!”.
Vưu Vũ vừa nằm xuống giường, toàn thân lại khô nóng, đành phải gạt chăn, nới rộng cổ áo, chậm rãi nhắm hai mắt đếm cừu, nhưng càng đếm càng tỉnh táo, cứ quay bên này xoay bên nọ, nhất thời lại cảm thấy gáy xót xót, liền giơ tay lên dụi gáy.
Phùng Yến ngửa mặt nằm, nghe được động tĩnh, hơi nghiêng đầu sang, vươn tay giúp Vưu Vũ xoa bóp cổ, thấp giọng nói: “Ta giúp ngươi!”. Hắn đang nói thì ngửi thấy mùi thơm từ gáy Vưu Vũ, vô thức dịch đến gần người nàng.
Hơi thở nóng bỏng của Phùng Yến phả vào gáy, thân thể Vưu Vũ khẽ run, lại bị bàn tay to của Phùng Yến xoa bóp càng thêm khó chịu, vội đưa tay đẩy tay hắn ra, thì thầm: “Ngươi đừng có càng bóp càng vội thế chứ!”.
Phùng Yến không muốn rút tay về, né tay Vưu Vũ, tiếp tục xoa bóp vai Vưu Vũ.
Vai Vưu Vũ bị xoa bóp như vậy, không khỏi bật ra tiếng rên rỉ, người học võ biết rõ các khớp xương ở chỗ nào, lực xoa bóp vừa phải rất là thoải mái!
Phùng Yến nghe thấy tiếng rên rỉ của Vưu Vũ, không nhịn được miệng khô lưỡi khô, tâm viên ý mã (nội tâm không an tĩnh, giống như vượn đang nhảy ngựa đang phi), cố gắng hết sức đè nén tâm tư, nhưng tay kia không khống chế được, đưa ra đặt trên lưng Vưu Vũ, nhẹ nhàng xoa.
Tiếp tục thế này thì nguy hiểm quá! Vưu Vũ dịch người vào trong, trở mình một cái, vươn tay đẩy hai tay Phùng Yến ra, nói nhỏ: “Không cần xoa bóp nữa, ngủ đi!”.
“Vai bên kia còn chưa xoa mà!”. Phùng Yến thò tay qua, muốn đè vai phải Vưu Vũ, Vưu Vũ thấy không ổn, liền ngẩng đầu tóm lấy bàn tay to của Phùng Yến, cố gắng đè lại. Không ngờ cái tay với sang của Phùng Yến cũng lưỡng lự, không dùng hết sức, bị Vưu Vũ cố đè một cái, bàn tay liền rơi vào cổ áo Vưu Vũ, thuận theo tay của Vưu Vũ trượt xuống ngực nàng, nắm được một vật tròn trịa mềm mại.
Phùng Yến chỉ cảm thấy toàn bộ nhiệt huyết trong thân thể dâng lên, mũi ấm nóng, có thứ gì đó vừa nóng vừa dính phun ra, nhỏ xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.