Chương 8: Đường cong lả lướt
Cống Trà
13/08/2015
Edit: Mộ Phong
Mọi người đều kêu lên sợ hãi, người đứng bên cạnh nam tử cầm cung bắn ra một mũi tên ngay lập tức, dây cung vừa buông ra, một mũi tên như sao băng cũng vọt theo.
Ánh sáng lóe lên, mũi tên thứ hai đuổi theo mũi tên thứ nhất, hung hãn cắm vào đuôi tên, chính xác đánh bật mũi tên thứ nhất, hai mũi tên lướt qua làm cho búi tóc của Vưu Vũ rơi xuống.
Vưu Vũ ngơ ngác, sau đó chân mềm nhũn, cả người nghiêng về phía sau, “bịch” một tiếng ngã xuống đất, bất tỉnh.
“Vũ Nương, Vũ Nương…”. Phùng thái phu nhân kinh hãi, hơi hơi tỉnh rượu, gọi Vưu Vũ hai tiếng rồi quát: “Là ai bắn tên, nếu xảy ra án mạng thì phải làm thế nào hả?”
Vài nam tử chạy đến, thấy mỹ nhân mềm mại nằm dưới mặt đất, dung mạo như tranh vẽ, nhất thời tim đập nhanh hơn vài nhịp, muốn dời mắt đi chỗ khác nhưng lại luyến tiếc, không nhịn được nhìn thêm vài lần rồi nói: “Là trạng nguyên bắn tên, vừa thấy mỹ nhân thì giật mình nên bắn trượt. May nhờ có tướng quân nhanh tay, lập tức bắn ra một mũi tên khác cứu cánh. Mà không phải không bắn trúng mỹ nhân ư? Sao nàng lại ngã xuống đất vậy?”
“Mỹ nhân bị dọa ngất chứ sao nữa”.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Nội à, nội không sao chứ?”. Đợi Phùng thái phu nhân nói không sao, hắn mới hô: “Người đâu, đem ít nước lạnh đến vẩy lên mặt mỹ nhân này, nàng ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.
Lúc Vưu Vũ ngã xuống đất, lưng nàng bị mấy hòn đá nhỏ cạ vào đau nhức, biết da thịt mềm mại trên lưng mình nhất định sẽ tím bầm rồi, ngay cả cánh tay cũng bị mặt đất chà sát, kiểu gì cũng rách da luôn. Lại vừa nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp gọi Phùng thái phu nhân là bà nội, nàng lập tức biết người này chính là Phùng Yến, lại nghe hắn nói tiếp câu sau thì không nhịn được nguyền rủa, thấy mỹ nhân đang hôn mê, điều đầu tiên cần làm không phải là nên đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, ôm mỹ nhân về phòng sao? Lại còn sai người vây vào, còn muốn giội nước nữa?
Vẫn là Phùng thái phu nhân sáng suốt nhất, Vưu Vũ tuy là vợ kế của Dương Thượng Bảo nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, cứ nằm dưới đất như vậy bị nam tử trẻ tuổi vây xem dù sao cũng không ổn chút nào, bà liền dặn dò Phùng Yến: “Mau gọi mấy bà từ tới đây đưa nàng vào sương phòng”.
Vệ Chính càn đang cầm cung tên trong tay, biết mũi tên kia không bắn trúng Vưu Vũ mới hết hoảng hồn bình tĩnh lại, lúc này liền hỏi Phùng thái phu nhân: “Xin hỏi thái phu nhân, đây là tiểu thư nhà ai vậy?”
“Nàng là tiểu thư Vưu gia”. Phùng thái phu nhân đáp một câu, nhìn lên thấy là Vệ Chính liền trách móc: “Trạng nguyên lang học bắn tên sao không tìm một nơi yên tĩnh, chỗ này người qua kẻ lại, bỗng nhiên có mũi tên vọt tới, suýt nữa thì xảy ra tai nạn chết người rồi”.
Vệ Chính mặt đỏ tai hồng, cười nói: “Lần sau nhất định sẽ chú ý hơn”. Nói rồi lại nhìn Vưu Vũ, một lần nữa bị dung mạo của Vưu Vũ làm cho khuynh đảo, trong lòng thầm nói: Quả là một tiểu thư xinh đẹp!
Không chờ bà tử đến đưa Vưu Vũ, đi, Phùng Yến cúi đầu nhìn thoáng qua Vưu Vũ rồi lại ngẩng đầu lên ngay, điềm nhiên như không nói: “Chỉ là bị hoảng sợ ngất xỉu thôi, ấn vào huyệt nhân trung một chút là tỉnh, hay là hất cho một bát trà nguội hoặc tát hai cái cũng tỉnh mà”.
Vưu Vũ muốn bùng cháy, dựa vào quyền thế nhà họ Phùng, bản thân mình muốn kết thân với Phùng Yến quả thật khó hơn lên trời. Nhưng nếu mình bị thương ở Phùng phủ, kiểu gì cũng có thêm một cơ hội để tiếp xúc với Phùng thái phu nhân, lại có cơ hội tiếp xúc với Phùng Yến nữa, không chừng có thể thoát khỏi Nghiêm Tam Thế cũng nên. Hiện tại tuy đang giờ vờ bất tỉnh nhưng lí trí vẫn liên tục suy tính, không ngờ Phùng Yến lại muốn tát nàng hai cái, nghe vậy liền bị chọc tức, bản thân mình không đi gây họa thì thôi, vậy mà lại bị hại sao?
Phùng Yến nói xong liền nhận lấy một chén trà từ tay một hạ nhân, hất mạnh lên mặt Vưu Vũ, trong lòng hừ lạnh, ở trước mặt ta lại dám giả vờ bất tỉnh, trò hề này ta thấy nhiều rồi, nhìn phát ngán.
Mặt Vưu Vũ mát lạnh, cảm thấy có vài giọt nước lọt vào mũi, ngửi thấy có vị trà, không khỏi hắt hơi một cái, mở mắt ra, đập vào mắt chính là Phùng thái phu nhân đang lo lắng nhìn nàng, vây quanh là một đám nam tử, mắt đảo tới đảo lui trên người nàng, nhất thời nổi giận đùng đùng, chống tay ngồi dậy, thấy Phùng thái phu nhân vươn tay ra đỡ liền vịn vào tay bà đứng lên.
“Vưu tiểu thư không sao rồi, chúng ta đi được chưa?”. Phùng Yến thấy Vưu Vũ cau mày, càng thêm động lòng người nhưng lại dời mắt đi, trong lòng thầm khinh bỉ, tiểu thư Vưu gia này tuy đẹp mà thủ đoạn trên bàn tiệc cũng không khác gì những tiểu thư khác, nên biết rằng Phùng Yến ta muốn cưới vợ thì đó phải là một người ngay thẳng trong sáng, sao có thể lấy kẻ có vẻ ngoài như cái bình hoa di động được? Tuy bà nội nói là mở tiệc chúc thọ, nhưng thực chất chính là muốn để ta xem mặt mấy vị tiểu thư, chỉ là hôm nay nhìn qua một lượt, tất cả đều dong chi tục phấn, có một người đẹp thì đẹp thật, thế mà lại mặt dày giả vờ bất tỉnh, nằm dưới đất mặc cho người khác nhìn ngắm hồi lâu, nhất định cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Bị Phùng Yến tạt cho một bát nước trà, Vưu Vũ càng khẳng định chắc chắn, lớn lên có khuôn mặt đẹp không phải lỗi của mình, nhưng vì lớn lên có khuôn mặt đẹp mà bị đủ loại nam nhân ức hiếp nhưng không dám phản kháng lại, thật sự là quá hèn nhát. Nàng ngước mắt nhìn Phùng Yến, thấy hắn khoảng chừng hai tư, hai lăm tuổi, vóc dáng cao lớn, dưới hàng lông mày sắc như lá trúc là đôi mắt sáng hữu thần, tướng mạo tuy không thể nói là vô cùng anh tuấn nhưng càng nhìn càng thuận mắt, tràn đầy khí thế hơn nhiều so với những nam tử khác, nhất thời tim đập nhanh hơn vài nhịp, được lắm, tai họa như vậy mới đủ vị.
Phùng Yến nói xong liền cất bước bỏ đi, nhưng lại thấy mỹ nhân kia đột nhiên đi theo, đứng trước mặt hắn, tựa như muốn nói gì đó, chưa kịp mở miệng thân thể đã mềm nhũn, ngã vào lòng hắn. Phùng Yến vô thức muốn tránh ra, cánh tay mới khẽ động liền phát hiện tay áo mình đã bị mỹ nhân nắm chặt lấy, rốt cục mỹ nhân kia lại giả vờ bất tỉnh trong lòng hắn trước mắt bao người.
Vưu Vũ cảm khái, khụ, trước giờ đọc tiểu thuyết cảm thấy màn khó coi nhất chính là nữ phụ giả vờ hôn mê, sau đó ngã vào lòng nam chủ, không ngờ rằng hôm nay mình phải dùng tới biện pháp đó. Phụ thân bị cách chức, mẫu thân chỉ biết khóc, Nghiêm Tam Thế từng bước ép buộc, Thẩm Dụ Nam không có thiện ý, Dương Thượng Bảo già cả không bảo vệ được mình, nếu không muốn trở thành đồ chơi thì đành phải làm nữ phụ vô sỉ một phen thôi.
Không lâu sau, có một bà tử nhận lệnh Phùng thái phu nhân, đi tìm Quách phu nhân và Tống phu nhân, nói rằng Vưu Vũ bị ngã ở trong vườn, hiện giờ đang nghỉ ở sương phòng, Phùng thái phu nhân đã mời đại phu đến bắt mạch cho nàng, mời Quách phu nhân và Tống phu nhân đến đó xem sao.
Quách phu nhân vừa nghe xong, lòng thầm biết có chuyện không ổn, ngoắc tay gọi bà tử lại một nơi yên tĩnh, kín đáo đưa cho bà ta một túi hà bao rồi hỏi: “Bà còn nghe thấy điều gì nữa không?”
Chuyện xảy ra trong vườn, nhiều người đều đã biết, Quách phu nhân tuy không biết, chờ một lúc rồi cũng biết, bà tử cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm với Quách phu nhân liền nói: “Thái phu nhân nhà phu nhân và thái phu nhân nhà ta đi ngang qua vườn, đúng lúc trạng nguyên Vệ đang học bắn tên, nhất thời mất chính xác liền lỡ tay bắn thẳng vào người thái phu nhân nhà phu nhân. Tướng quân nhà ta nhanh tay lẹ mắt cũng bắn một mũi tên đuổi theo, làm lệnh mũi tên của trạng nguyên Vệ, hai mũi tên bay sượt qua đầu thái phu nhân. Không ngờ thái phu nhân vì quá kinh hãi nên ngã xuống đất ngất đi. Tướng quân nhà ta cầm bát trà hất vào mặt thái phu nhân nhà phu nhân, nàng liền tỉnh lại, nhưng đứng cũng không vững, lại ngã vào lòng tướng quân ngất tiếp. Lát sau chúng ta đến liền đưa thái phu nhân đến sương phòng…”
Đợi bà tử nói xong, Quách phu nhân và Tống phu nhân liếc nhau một cái, hai người đều khó nén nổi hưng phấn, vội vã đi qua một bên bàn bạc mấy câu. Quách phu nhân nói: “Ta sẽ đi tìm lão gia, bảo ông mau định đoạt. Muội đến sương phòng xem thái phu nhân thế nào, để nàng…”. Nói thầm mấy câu nữa.
Tống phu nhân nghe xong liên tục gật đầu, nhanh chóng che lấp sự vui vẻ, ra ngoài gọi một bà tử đến để bà ta đẫn mình tới sương phòng thăm Vưu Vũ.
Quách phu nhân hít sâu một hơi, gọi người đi ra ngoài tìm Dương Thượng Bảo.
Dương Thượng Bảo đang nói chuyện cùng khách khứa, nghe nói Quách phu nhân có chuyện tìm ông, liền đi tới bàn tiệc nữ quyến bên đó, thấy Quách phu nhân đang đứng ở hành lang, ông hỏi: “Có việc gì?”
“Lão gia, nguy rồi!”. Quách phu nhân cân nhắc ngôn từ rồi đem chuyện Vưu Vũ ngã vào lòng Phùng Yến nói ra.
Dương Thượng Bảo nghe nói Vưu Vũ vừa ý Phùng Yến, giả vờ ngất ở trong lòng hắn thì giật mình nói: “Được lắm, mắt nhìn của Vưu Vũ khá đấy, Phùng Yến chắc chắn là một người tốt”.
Quách phu nhân nghe Dương Thượng Bảo nói vậy liền nói: “Thái phu nhân đúng là nhất kiến chung tình, chỉ sợ Phùng Yến không chấp nhận thôi ạ!”.
Dương Thượng Bảo phất tay áo một cái nói: “Vũ Nương vừa nhu thuận vừa xinh đẹp, có điểm nào không xứng với cậu ta?”
Quách phu nhân thận trọng đáp: “Vậy cha tính thế nào?”
Dương Thượng Bảo trầm ngâm một lát rồi nói: “Con phao tin rằng, Phùng Yến vừa ý Vũ Nương, cố ý bắn tên ở trong vườn thực chất là vì liếc mắt thấy Vũ Nương. Đợi khi nào lời đồn đại truyền đến tai ta, ta liền uống rượu, giả vờ say rồi viết một bức hưu thư. Con đem hưu thư đưa cho Vũ Nương, bảo Vũ Nương tìm một cái hồ sen, làm bộ muốn nhảy xuống. Sau đó con sai người đến ngăn cản, đồng thời tìm người báo cho Phùng Yến. Ta không tin làm lớn chuyện như vậy, Phùng Yến lại có thể chỉ biết lo thân mình mà không xuất đầu lộ diện khuyên bảo Vũ Nương vài câu. Chỉ cần hắn ra mặt giải thích thì đúng là càng bôi càng đen, không muốn lấy Vũ Nương cũng phải lấy thôi”.
Quách phu nhân trợn mắt há miệng, từ trước đến nay bà không hề biết thủ đoạn của cha lại vô sỉ đến vậy!
Dương Thượng Bảo khụ một tiếng, ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ là sợ không bảo vệ nổi Vũ Nương, lại làm liên lụy đến mọi người mà thôi. Phùng Yến không thê không thiếp, dù có lạnh nhạt với Vũ Nương thì vẫn tốt hơn Nghiêm Tam Thế và Thẩm Dụ Nam nhiều. Huống hồ dung mạo Vũ Nương đẹp như vậy, trừ ông trời ra, cũng chỉ có Phùng phủ mới có khả năng bảo vệ nó. Hơn nữa, mọi chuyện trong Phùng phủ đều đơn giản, Phùng thái phu nhân thì phúc hậu nên rất dễ chung sống, Vũ Nương sẽ không phải chịu quá nhiều uất ức”.
Tin đồn luôn luôn truyền đi rất nhanh, huống hồ chuyện bát quái này còn liên quan đến nam nữ, mà đôi nam nữ đó lại là Phùng Yến và Vưu Vũ nổi danh là xinh đẹp. Trong chốc lát, các phu nhân và tiểu thư đến Phùng phủ dự tiệc đã hay tin Phùng Yến tình cờ thấy Vưu Vũ, giống như Nghiêm Tam Thế cũng kinh diễm đến nỗi không thể kìm nén được. Hôm nay, để gặp được Vưu Vũ đã sớm mai phục ở trong vườn vân vân…
Đợi Phùng Yến đổi một bộ trang phục khác đi ra, đến sảnh trước dạo qua một vòng liền nghe được vài chuyện bát quái rằng Dương Thượng Bảo nghe nói hắn và Vưu Vũ lưỡng tình tương duyệt, liền viết hưu thư để thành toàn cho hắn và Vưu Vũ. Phùng Yến ban đầu còn tưởng là chuyện cười, không hề coi là thật, đợi đến khi gã tiểu đồng chạy đến báo lại, nói Dương Thượng Bảo quả thực đã viết hưu thư, Vưu Vũ nhận được liền khóc lóc chạy vào vườn kêu tên hắn, muốn nhảy xuống hồ sen, sắc mặt hắn không khỏi trở nên nghiêm trọng, quát: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Mọi người đều kêu lên sợ hãi, người đứng bên cạnh nam tử cầm cung bắn ra một mũi tên ngay lập tức, dây cung vừa buông ra, một mũi tên như sao băng cũng vọt theo.
Ánh sáng lóe lên, mũi tên thứ hai đuổi theo mũi tên thứ nhất, hung hãn cắm vào đuôi tên, chính xác đánh bật mũi tên thứ nhất, hai mũi tên lướt qua làm cho búi tóc của Vưu Vũ rơi xuống.
Vưu Vũ ngơ ngác, sau đó chân mềm nhũn, cả người nghiêng về phía sau, “bịch” một tiếng ngã xuống đất, bất tỉnh.
“Vũ Nương, Vũ Nương…”. Phùng thái phu nhân kinh hãi, hơi hơi tỉnh rượu, gọi Vưu Vũ hai tiếng rồi quát: “Là ai bắn tên, nếu xảy ra án mạng thì phải làm thế nào hả?”
Vài nam tử chạy đến, thấy mỹ nhân mềm mại nằm dưới mặt đất, dung mạo như tranh vẽ, nhất thời tim đập nhanh hơn vài nhịp, muốn dời mắt đi chỗ khác nhưng lại luyến tiếc, không nhịn được nhìn thêm vài lần rồi nói: “Là trạng nguyên bắn tên, vừa thấy mỹ nhân thì giật mình nên bắn trượt. May nhờ có tướng quân nhanh tay, lập tức bắn ra một mũi tên khác cứu cánh. Mà không phải không bắn trúng mỹ nhân ư? Sao nàng lại ngã xuống đất vậy?”
“Mỹ nhân bị dọa ngất chứ sao nữa”.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Nội à, nội không sao chứ?”. Đợi Phùng thái phu nhân nói không sao, hắn mới hô: “Người đâu, đem ít nước lạnh đến vẩy lên mặt mỹ nhân này, nàng ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.
Lúc Vưu Vũ ngã xuống đất, lưng nàng bị mấy hòn đá nhỏ cạ vào đau nhức, biết da thịt mềm mại trên lưng mình nhất định sẽ tím bầm rồi, ngay cả cánh tay cũng bị mặt đất chà sát, kiểu gì cũng rách da luôn. Lại vừa nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp gọi Phùng thái phu nhân là bà nội, nàng lập tức biết người này chính là Phùng Yến, lại nghe hắn nói tiếp câu sau thì không nhịn được nguyền rủa, thấy mỹ nhân đang hôn mê, điều đầu tiên cần làm không phải là nên đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, ôm mỹ nhân về phòng sao? Lại còn sai người vây vào, còn muốn giội nước nữa?
Vẫn là Phùng thái phu nhân sáng suốt nhất, Vưu Vũ tuy là vợ kế của Dương Thượng Bảo nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, cứ nằm dưới đất như vậy bị nam tử trẻ tuổi vây xem dù sao cũng không ổn chút nào, bà liền dặn dò Phùng Yến: “Mau gọi mấy bà từ tới đây đưa nàng vào sương phòng”.
Vệ Chính càn đang cầm cung tên trong tay, biết mũi tên kia không bắn trúng Vưu Vũ mới hết hoảng hồn bình tĩnh lại, lúc này liền hỏi Phùng thái phu nhân: “Xin hỏi thái phu nhân, đây là tiểu thư nhà ai vậy?”
“Nàng là tiểu thư Vưu gia”. Phùng thái phu nhân đáp một câu, nhìn lên thấy là Vệ Chính liền trách móc: “Trạng nguyên lang học bắn tên sao không tìm một nơi yên tĩnh, chỗ này người qua kẻ lại, bỗng nhiên có mũi tên vọt tới, suýt nữa thì xảy ra tai nạn chết người rồi”.
Vệ Chính mặt đỏ tai hồng, cười nói: “Lần sau nhất định sẽ chú ý hơn”. Nói rồi lại nhìn Vưu Vũ, một lần nữa bị dung mạo của Vưu Vũ làm cho khuynh đảo, trong lòng thầm nói: Quả là một tiểu thư xinh đẹp!
Không chờ bà tử đến đưa Vưu Vũ, đi, Phùng Yến cúi đầu nhìn thoáng qua Vưu Vũ rồi lại ngẩng đầu lên ngay, điềm nhiên như không nói: “Chỉ là bị hoảng sợ ngất xỉu thôi, ấn vào huyệt nhân trung một chút là tỉnh, hay là hất cho một bát trà nguội hoặc tát hai cái cũng tỉnh mà”.
Vưu Vũ muốn bùng cháy, dựa vào quyền thế nhà họ Phùng, bản thân mình muốn kết thân với Phùng Yến quả thật khó hơn lên trời. Nhưng nếu mình bị thương ở Phùng phủ, kiểu gì cũng có thêm một cơ hội để tiếp xúc với Phùng thái phu nhân, lại có cơ hội tiếp xúc với Phùng Yến nữa, không chừng có thể thoát khỏi Nghiêm Tam Thế cũng nên. Hiện tại tuy đang giờ vờ bất tỉnh nhưng lí trí vẫn liên tục suy tính, không ngờ Phùng Yến lại muốn tát nàng hai cái, nghe vậy liền bị chọc tức, bản thân mình không đi gây họa thì thôi, vậy mà lại bị hại sao?
Phùng Yến nói xong liền nhận lấy một chén trà từ tay một hạ nhân, hất mạnh lên mặt Vưu Vũ, trong lòng hừ lạnh, ở trước mặt ta lại dám giả vờ bất tỉnh, trò hề này ta thấy nhiều rồi, nhìn phát ngán.
Mặt Vưu Vũ mát lạnh, cảm thấy có vài giọt nước lọt vào mũi, ngửi thấy có vị trà, không khỏi hắt hơi một cái, mở mắt ra, đập vào mắt chính là Phùng thái phu nhân đang lo lắng nhìn nàng, vây quanh là một đám nam tử, mắt đảo tới đảo lui trên người nàng, nhất thời nổi giận đùng đùng, chống tay ngồi dậy, thấy Phùng thái phu nhân vươn tay ra đỡ liền vịn vào tay bà đứng lên.
“Vưu tiểu thư không sao rồi, chúng ta đi được chưa?”. Phùng Yến thấy Vưu Vũ cau mày, càng thêm động lòng người nhưng lại dời mắt đi, trong lòng thầm khinh bỉ, tiểu thư Vưu gia này tuy đẹp mà thủ đoạn trên bàn tiệc cũng không khác gì những tiểu thư khác, nên biết rằng Phùng Yến ta muốn cưới vợ thì đó phải là một người ngay thẳng trong sáng, sao có thể lấy kẻ có vẻ ngoài như cái bình hoa di động được? Tuy bà nội nói là mở tiệc chúc thọ, nhưng thực chất chính là muốn để ta xem mặt mấy vị tiểu thư, chỉ là hôm nay nhìn qua một lượt, tất cả đều dong chi tục phấn, có một người đẹp thì đẹp thật, thế mà lại mặt dày giả vờ bất tỉnh, nằm dưới đất mặc cho người khác nhìn ngắm hồi lâu, nhất định cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Bị Phùng Yến tạt cho một bát nước trà, Vưu Vũ càng khẳng định chắc chắn, lớn lên có khuôn mặt đẹp không phải lỗi của mình, nhưng vì lớn lên có khuôn mặt đẹp mà bị đủ loại nam nhân ức hiếp nhưng không dám phản kháng lại, thật sự là quá hèn nhát. Nàng ngước mắt nhìn Phùng Yến, thấy hắn khoảng chừng hai tư, hai lăm tuổi, vóc dáng cao lớn, dưới hàng lông mày sắc như lá trúc là đôi mắt sáng hữu thần, tướng mạo tuy không thể nói là vô cùng anh tuấn nhưng càng nhìn càng thuận mắt, tràn đầy khí thế hơn nhiều so với những nam tử khác, nhất thời tim đập nhanh hơn vài nhịp, được lắm, tai họa như vậy mới đủ vị.
Phùng Yến nói xong liền cất bước bỏ đi, nhưng lại thấy mỹ nhân kia đột nhiên đi theo, đứng trước mặt hắn, tựa như muốn nói gì đó, chưa kịp mở miệng thân thể đã mềm nhũn, ngã vào lòng hắn. Phùng Yến vô thức muốn tránh ra, cánh tay mới khẽ động liền phát hiện tay áo mình đã bị mỹ nhân nắm chặt lấy, rốt cục mỹ nhân kia lại giả vờ bất tỉnh trong lòng hắn trước mắt bao người.
Vưu Vũ cảm khái, khụ, trước giờ đọc tiểu thuyết cảm thấy màn khó coi nhất chính là nữ phụ giả vờ hôn mê, sau đó ngã vào lòng nam chủ, không ngờ rằng hôm nay mình phải dùng tới biện pháp đó. Phụ thân bị cách chức, mẫu thân chỉ biết khóc, Nghiêm Tam Thế từng bước ép buộc, Thẩm Dụ Nam không có thiện ý, Dương Thượng Bảo già cả không bảo vệ được mình, nếu không muốn trở thành đồ chơi thì đành phải làm nữ phụ vô sỉ một phen thôi.
Không lâu sau, có một bà tử nhận lệnh Phùng thái phu nhân, đi tìm Quách phu nhân và Tống phu nhân, nói rằng Vưu Vũ bị ngã ở trong vườn, hiện giờ đang nghỉ ở sương phòng, Phùng thái phu nhân đã mời đại phu đến bắt mạch cho nàng, mời Quách phu nhân và Tống phu nhân đến đó xem sao.
Quách phu nhân vừa nghe xong, lòng thầm biết có chuyện không ổn, ngoắc tay gọi bà tử lại một nơi yên tĩnh, kín đáo đưa cho bà ta một túi hà bao rồi hỏi: “Bà còn nghe thấy điều gì nữa không?”
Chuyện xảy ra trong vườn, nhiều người đều đã biết, Quách phu nhân tuy không biết, chờ một lúc rồi cũng biết, bà tử cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm với Quách phu nhân liền nói: “Thái phu nhân nhà phu nhân và thái phu nhân nhà ta đi ngang qua vườn, đúng lúc trạng nguyên Vệ đang học bắn tên, nhất thời mất chính xác liền lỡ tay bắn thẳng vào người thái phu nhân nhà phu nhân. Tướng quân nhà ta nhanh tay lẹ mắt cũng bắn một mũi tên đuổi theo, làm lệnh mũi tên của trạng nguyên Vệ, hai mũi tên bay sượt qua đầu thái phu nhân. Không ngờ thái phu nhân vì quá kinh hãi nên ngã xuống đất ngất đi. Tướng quân nhà ta cầm bát trà hất vào mặt thái phu nhân nhà phu nhân, nàng liền tỉnh lại, nhưng đứng cũng không vững, lại ngã vào lòng tướng quân ngất tiếp. Lát sau chúng ta đến liền đưa thái phu nhân đến sương phòng…”
Đợi bà tử nói xong, Quách phu nhân và Tống phu nhân liếc nhau một cái, hai người đều khó nén nổi hưng phấn, vội vã đi qua một bên bàn bạc mấy câu. Quách phu nhân nói: “Ta sẽ đi tìm lão gia, bảo ông mau định đoạt. Muội đến sương phòng xem thái phu nhân thế nào, để nàng…”. Nói thầm mấy câu nữa.
Tống phu nhân nghe xong liên tục gật đầu, nhanh chóng che lấp sự vui vẻ, ra ngoài gọi một bà tử đến để bà ta đẫn mình tới sương phòng thăm Vưu Vũ.
Quách phu nhân hít sâu một hơi, gọi người đi ra ngoài tìm Dương Thượng Bảo.
Dương Thượng Bảo đang nói chuyện cùng khách khứa, nghe nói Quách phu nhân có chuyện tìm ông, liền đi tới bàn tiệc nữ quyến bên đó, thấy Quách phu nhân đang đứng ở hành lang, ông hỏi: “Có việc gì?”
“Lão gia, nguy rồi!”. Quách phu nhân cân nhắc ngôn từ rồi đem chuyện Vưu Vũ ngã vào lòng Phùng Yến nói ra.
Dương Thượng Bảo nghe nói Vưu Vũ vừa ý Phùng Yến, giả vờ ngất ở trong lòng hắn thì giật mình nói: “Được lắm, mắt nhìn của Vưu Vũ khá đấy, Phùng Yến chắc chắn là một người tốt”.
Quách phu nhân nghe Dương Thượng Bảo nói vậy liền nói: “Thái phu nhân đúng là nhất kiến chung tình, chỉ sợ Phùng Yến không chấp nhận thôi ạ!”.
Dương Thượng Bảo phất tay áo một cái nói: “Vũ Nương vừa nhu thuận vừa xinh đẹp, có điểm nào không xứng với cậu ta?”
Quách phu nhân thận trọng đáp: “Vậy cha tính thế nào?”
Dương Thượng Bảo trầm ngâm một lát rồi nói: “Con phao tin rằng, Phùng Yến vừa ý Vũ Nương, cố ý bắn tên ở trong vườn thực chất là vì liếc mắt thấy Vũ Nương. Đợi khi nào lời đồn đại truyền đến tai ta, ta liền uống rượu, giả vờ say rồi viết một bức hưu thư. Con đem hưu thư đưa cho Vũ Nương, bảo Vũ Nương tìm một cái hồ sen, làm bộ muốn nhảy xuống. Sau đó con sai người đến ngăn cản, đồng thời tìm người báo cho Phùng Yến. Ta không tin làm lớn chuyện như vậy, Phùng Yến lại có thể chỉ biết lo thân mình mà không xuất đầu lộ diện khuyên bảo Vũ Nương vài câu. Chỉ cần hắn ra mặt giải thích thì đúng là càng bôi càng đen, không muốn lấy Vũ Nương cũng phải lấy thôi”.
Quách phu nhân trợn mắt há miệng, từ trước đến nay bà không hề biết thủ đoạn của cha lại vô sỉ đến vậy!
Dương Thượng Bảo khụ một tiếng, ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ là sợ không bảo vệ nổi Vũ Nương, lại làm liên lụy đến mọi người mà thôi. Phùng Yến không thê không thiếp, dù có lạnh nhạt với Vũ Nương thì vẫn tốt hơn Nghiêm Tam Thế và Thẩm Dụ Nam nhiều. Huống hồ dung mạo Vũ Nương đẹp như vậy, trừ ông trời ra, cũng chỉ có Phùng phủ mới có khả năng bảo vệ nó. Hơn nữa, mọi chuyện trong Phùng phủ đều đơn giản, Phùng thái phu nhân thì phúc hậu nên rất dễ chung sống, Vũ Nương sẽ không phải chịu quá nhiều uất ức”.
Tin đồn luôn luôn truyền đi rất nhanh, huống hồ chuyện bát quái này còn liên quan đến nam nữ, mà đôi nam nữ đó lại là Phùng Yến và Vưu Vũ nổi danh là xinh đẹp. Trong chốc lát, các phu nhân và tiểu thư đến Phùng phủ dự tiệc đã hay tin Phùng Yến tình cờ thấy Vưu Vũ, giống như Nghiêm Tam Thế cũng kinh diễm đến nỗi không thể kìm nén được. Hôm nay, để gặp được Vưu Vũ đã sớm mai phục ở trong vườn vân vân…
Đợi Phùng Yến đổi một bộ trang phục khác đi ra, đến sảnh trước dạo qua một vòng liền nghe được vài chuyện bát quái rằng Dương Thượng Bảo nghe nói hắn và Vưu Vũ lưỡng tình tương duyệt, liền viết hưu thư để thành toàn cho hắn và Vưu Vũ. Phùng Yến ban đầu còn tưởng là chuyện cười, không hề coi là thật, đợi đến khi gã tiểu đồng chạy đến báo lại, nói Dương Thượng Bảo quả thực đã viết hưu thư, Vưu Vũ nhận được liền khóc lóc chạy vào vườn kêu tên hắn, muốn nhảy xuống hồ sen, sắc mặt hắn không khỏi trở nên nghiêm trọng, quát: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.