Chương 13: Khiến em hài lòng
Nhi Hỉ
05/11/2023
Hai người nhìn nhau, Chu Dịch trên mặt nở nụ cười hung hãn.
Chu Dịch đoán không sai.
Sở dĩ Khương Nghênh tìm đến đây quả thực là vì lý do này.
Cô và Chu Dịch lớn lên cùng nhau, biết tính khí Chu Dịch, chính là có thù tất báo.
Tuy rằng Khúc Tích hôm nay không hướng về phía anh, nhưng thật sự là có ảnh hưởng đến mặt mũi của anh.
Cô sợ Chu Dịch tâm tình không tốt sẽ quay lại trút giận lên người Khúc Tích.
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, không quan tâm tư thế của hai người có bao nhiêu mập mờ, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng: "Hôm nay Khúc Tích không phải cố ý làm vậy."
Chu Dịch dùng giọng trầm thấp nặng nề đáp: "Ồ?"
Cơ thể Khương Nghênh vì bị đè mà cảm thấy khó chịu, cố gắng điều chỉnh lại tư thế đứng, nghiêng người về phía trước: "Cô ấy hoàn toàn là vì tôi, hôm nay Quan Lôi ở trước cửa quán bar tông vào xe tôi..."
Đôi môi đỏ mọng của Khương Nghênh mở ra khép lại nhưng ánh mắt Chu Dịch lại rũ xuống, rơi vào vòng eo thon gọn của cô đang nghiêng về phía trước.
Thiếu nửa tấc nữa là dán lên người anh.
Con ngươi Chu Dịch tối sầm lại, lông mày hơi động nhẹ.
Khương Nghênh một lòng muốn bào chữa cho Khúc Tích nên cũng không để ý nhiều mà chỉ lo giải thích.
Bàn tay còn lại của Chu Dịch chợt vòng qua eo Khương Nghênh, dùng một lực đột ngột, kéo chặt người cô về phía mình.
Hô hấp Khương Nghênh cứng lại, theo bản năng vùng vẫy.
Dù là người phản ứng chậm đến đâu, cô cũng nhận ra tư thế hiện tại của hai người quá mập mờ.
"Chu Dịch." Khương Nghênh thở nhẹ, trong giọng điệu lộ rõ vẻ không vui.
Bàn tay ôm lấy vòng eo thon gọn kia của Chu Dịch không hề giảm mà còn tăng lên, anh cười nhẹ: "Gọi A Dịch."
Khương Nghênh mím môi, ngửi thấy mùi rượu trên người Chu Dịch liền ngừng vùng vẫy: "Anh uống nhiều quá rồi."
Chu Dịch không trả lời, cúi thấp xuống vùi đầu vào cổ Khương Nghênh.
Thân thể Khương Nghênh đứng đờ lại, ngay lúc định dùng sức đẩy anh ra thì điện thoại trong túi Chu Dịch vang lên.
Chu Dịch ngẩng đầu, anh liếc nhìn Khương Nghênh thật sâu, đồng thời thả tay giữ trên đầu Khương Nghênh và vòng tay đang ôm eo cô ra, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra bấm trả lời rồi đi thẳng đến ghế sofa.
"Nói!"
Chu Dịch đưa tay chạm vào hộp thuốc lá trên bàn trà, ngậm một điếu vào miệng, châm lửa giữa đôi môi mỏng, trầm giọng nói.
Người ở đầu bên kia điện thoại không biết đang nói gì, Chu Dịch đưa nhìn Khương Nghênh dựa vào ánh trăng: "Bật đèn lên."
Khương Nghênh vẫn đang dựa vào tường, trong đầu không khỏi hiện lên một số hình ảnh mập mờ khi nãy, nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, quay người bật đèn phòng khách.
Trong lúc đèn trong phòng khách được bật lên, Chu Dịch nheo lại đôi mắt dài hẹp, rơi vào cổ áo Khương Nghênh nơi bị anh cọ mở, môi mỏng mỉm cười, nói với người đang nói chuyện điện thoại bên kia: "Cô muốn cùng tôi nói chuyện làm ăn à? Làm ăn như thế nào?
Khương Nghênh muốn nói chuyện với Chu Dịch về Khúc Tích nên đi ra cửa thay đôi dép, đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Chu Dịch tính cách khoa trương, rõ ràng là đang coi thường người ở đầu bên kia điện thoại, khóe miệng cắn điếu thuốc, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Khương Nghênh nhìn anh, cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khúc Tích và Thường Bác - Hai người về sớm đi, về phía Chu Dịch tớ sẽ lo liệu.
Thường Bác: OK.
Khúc Tích: Nghênh Nghênh, tớ sai rồi.
Khương Nghênh lạnh nhạt gõ ngón tay lên màn hình: Đồ chó, đến cả Chu Dịch mà cậu cũng dám gây sự với hắn, không sợ hắn chỉnh chết cậu sao.
Khúc Tích: Tớ đây không phải hành động bốc đồng sao, sau đó nghĩ lại tớ thấy khá sợ hãi, dù sao thì chúng ta đều biết Chu Dịch là một tên điên. Nghênh Nghênh, Chu Dịch sẽ không lấy cớ này để ép buộc cậu làm việc này việc kia với anh ta đâu phải không?
Khương Nghênh nhìn tin nhắn của Khúc Tích, muốn cười khó hiểu, ngón tay cử động, đang định đáp lại thì một màu đen sẫm phủ xuống đầu.
Khương Nghênh bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt Chu Dịch rơi vào màn hình điện thoại di động của cô, khẽ nhướng mày: "Việc này, việc kia?"
Khương Nghênh, "..."
Khóe môi Chu Dịch hơi nhếch lên, ghé sát vào tai Khương Nghênh, mê hoặc: "Muốn thử một chút không? Khiến em hài lòng."
Chu Dịch đoán không sai.
Sở dĩ Khương Nghênh tìm đến đây quả thực là vì lý do này.
Cô và Chu Dịch lớn lên cùng nhau, biết tính khí Chu Dịch, chính là có thù tất báo.
Tuy rằng Khúc Tích hôm nay không hướng về phía anh, nhưng thật sự là có ảnh hưởng đến mặt mũi của anh.
Cô sợ Chu Dịch tâm tình không tốt sẽ quay lại trút giận lên người Khúc Tích.
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, không quan tâm tư thế của hai người có bao nhiêu mập mờ, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng: "Hôm nay Khúc Tích không phải cố ý làm vậy."
Chu Dịch dùng giọng trầm thấp nặng nề đáp: "Ồ?"
Cơ thể Khương Nghênh vì bị đè mà cảm thấy khó chịu, cố gắng điều chỉnh lại tư thế đứng, nghiêng người về phía trước: "Cô ấy hoàn toàn là vì tôi, hôm nay Quan Lôi ở trước cửa quán bar tông vào xe tôi..."
Đôi môi đỏ mọng của Khương Nghênh mở ra khép lại nhưng ánh mắt Chu Dịch lại rũ xuống, rơi vào vòng eo thon gọn của cô đang nghiêng về phía trước.
Thiếu nửa tấc nữa là dán lên người anh.
Con ngươi Chu Dịch tối sầm lại, lông mày hơi động nhẹ.
Khương Nghênh một lòng muốn bào chữa cho Khúc Tích nên cũng không để ý nhiều mà chỉ lo giải thích.
Bàn tay còn lại của Chu Dịch chợt vòng qua eo Khương Nghênh, dùng một lực đột ngột, kéo chặt người cô về phía mình.
Hô hấp Khương Nghênh cứng lại, theo bản năng vùng vẫy.
Dù là người phản ứng chậm đến đâu, cô cũng nhận ra tư thế hiện tại của hai người quá mập mờ.
"Chu Dịch." Khương Nghênh thở nhẹ, trong giọng điệu lộ rõ vẻ không vui.
Bàn tay ôm lấy vòng eo thon gọn kia của Chu Dịch không hề giảm mà còn tăng lên, anh cười nhẹ: "Gọi A Dịch."
Khương Nghênh mím môi, ngửi thấy mùi rượu trên người Chu Dịch liền ngừng vùng vẫy: "Anh uống nhiều quá rồi."
Chu Dịch không trả lời, cúi thấp xuống vùi đầu vào cổ Khương Nghênh.
Thân thể Khương Nghênh đứng đờ lại, ngay lúc định dùng sức đẩy anh ra thì điện thoại trong túi Chu Dịch vang lên.
Chu Dịch ngẩng đầu, anh liếc nhìn Khương Nghênh thật sâu, đồng thời thả tay giữ trên đầu Khương Nghênh và vòng tay đang ôm eo cô ra, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra bấm trả lời rồi đi thẳng đến ghế sofa.
"Nói!"
Chu Dịch đưa tay chạm vào hộp thuốc lá trên bàn trà, ngậm một điếu vào miệng, châm lửa giữa đôi môi mỏng, trầm giọng nói.
Người ở đầu bên kia điện thoại không biết đang nói gì, Chu Dịch đưa nhìn Khương Nghênh dựa vào ánh trăng: "Bật đèn lên."
Khương Nghênh vẫn đang dựa vào tường, trong đầu không khỏi hiện lên một số hình ảnh mập mờ khi nãy, nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, quay người bật đèn phòng khách.
Trong lúc đèn trong phòng khách được bật lên, Chu Dịch nheo lại đôi mắt dài hẹp, rơi vào cổ áo Khương Nghênh nơi bị anh cọ mở, môi mỏng mỉm cười, nói với người đang nói chuyện điện thoại bên kia: "Cô muốn cùng tôi nói chuyện làm ăn à? Làm ăn như thế nào?
Khương Nghênh muốn nói chuyện với Chu Dịch về Khúc Tích nên đi ra cửa thay đôi dép, đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Chu Dịch tính cách khoa trương, rõ ràng là đang coi thường người ở đầu bên kia điện thoại, khóe miệng cắn điếu thuốc, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Khương Nghênh nhìn anh, cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khúc Tích và Thường Bác - Hai người về sớm đi, về phía Chu Dịch tớ sẽ lo liệu.
Thường Bác: OK.
Khúc Tích: Nghênh Nghênh, tớ sai rồi.
Khương Nghênh lạnh nhạt gõ ngón tay lên màn hình: Đồ chó, đến cả Chu Dịch mà cậu cũng dám gây sự với hắn, không sợ hắn chỉnh chết cậu sao.
Khúc Tích: Tớ đây không phải hành động bốc đồng sao, sau đó nghĩ lại tớ thấy khá sợ hãi, dù sao thì chúng ta đều biết Chu Dịch là một tên điên. Nghênh Nghênh, Chu Dịch sẽ không lấy cớ này để ép buộc cậu làm việc này việc kia với anh ta đâu phải không?
Khương Nghênh nhìn tin nhắn của Khúc Tích, muốn cười khó hiểu, ngón tay cử động, đang định đáp lại thì một màu đen sẫm phủ xuống đầu.
Khương Nghênh bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt Chu Dịch rơi vào màn hình điện thoại di động của cô, khẽ nhướng mày: "Việc này, việc kia?"
Khương Nghênh, "..."
Khóe môi Chu Dịch hơi nhếch lên, ghé sát vào tai Khương Nghênh, mê hoặc: "Muốn thử một chút không? Khiến em hài lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.