We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 22: A: Loy Krathong

Parawee

01/06/2024

* Lễ hội hoa đăng Thái Lan Loy Krathong (Tiếng Thái: ลอยกระทง) là một lễ hội truyền thống, có từ rất lâu đời. Hàng năm lễ hội được tổ chức vào đêm rằm (trăng tròn) tháng 12 theo lịch Thái trên khắp Thái Lan.

Đây là một trong những lễ hội lớn nhất và lâu đời nhất Thái Lan. Trong tiếng Thái, "Loy" là "thả", "Krathong" là "hoa đăng". Lễ hội này là dịp để người Thái bày tỏ sự tôn kính, biết ơn tới thần nước Phra Mae Khongkha vì đã cung cấp nguồn nước dồi dào cho nhân dân, họ tin rằng Người luôn ở bên, che chở và ban phước cho cuộc sống của họ. Và những điều không may, những khó khăn sẽ từ đó theo những chiếc đèn trôi xa mất. Ngày nay, ý nghĩa của lễ hội còn là dịp cầu chúc, ước nguyện có cuộc sống bình an, đôi lứa sẽ hạnh phúc bền lâu. Do đó Loy Krathong cũng là dịp rất ý nghĩa với những cặp đôi đang yêu.

Từ condo thằng Phum về tôi cứ ngỡ mình sẽ được tận hưởng một giấc ngủ thật ngon cho lại sức nhưng ngay khi đầu vừa chạm vào gối thì thằng bạn trời đánh gọi đến, đúng giờ như cái đồng hồ báo thức vậy.

(Ngày rằm tháng 12 âm lịch con nước chảy cuồn cuộn, kính mời các anh chị em không kể xanh hồng hay tím cùng tham dự lễ Loy Krathong, Loy Krathong, Loy Krathongggg)

"Mày bị gì thế Q?"

(Loy Krathong thây, hôm nay là lễ Loy Krathong đó.)

"Thì liên quan gì đến tao, tao không đi đâu."

(Ok, hẹn bạn lúc 7 giờ tối, đến đón tao nhé. Tao tập ghi ta nên đau tay quá, không cầm lái được. Dresscode là áo kẻ sọc nhé.)

"Ê ê, Q..." - Tút, tút. Tôi đơ người nhìn cái điện thoại mất 3 giây. Là tôi truyền đạt thông tin chưa đủ chính xác hay người đầu dây bên kia đang say vậy?

Mà nãy nó nói cái gì ấy nhỉ, tôi chỉ nghe được đúng từ cuối cùng sọc sọc gì đó. Nghĩ một hồi vẫn không luận ra được thằng bạn nói cái gì, tôi đành nhấc điện thoại lên gọi lại cho nó.

(Gì đó, gái ơi) - Các bạn xem cách nó nói chuyện điện thoại này, cái giọng đểu cáng này chắc phải uốn lưỡi nhiều lắm mới nói được.:)

"Gái thằng bố mày, 7 giờ tối muộn quá, tầm đó còn tắc đường nữa."

(Thôi nào gái, có đi sớm thì vẫn phải thả đèn muộn thôi hay mày muốn xem diễu hành nữa, hehe) - Nghe thấy 2 từ diễu hành là tim tôi lại nhói lên.

Vì năm ngoái tôi được đại diện cho khoa tham gia vào đoàn diễu hành của trường đại học, trang điểm ăn vận cho đã đời xong đứng vào lọt thỏm giữa mấy bạn nữ. Chết tiệt, mà cũng là thằng Q đăng ký cho tôi tham gia chứ đâu.

Còn nó thì đi khoe khoang cái giao diện và thu hút được cả tá gái xinh nhờ việc lên hát.

"Đm mày, 7 giờ thì 7 giờ, hẹn đám còn lại rồi chứ?"

(Tất nhiên rồi gái, năm nào chúng ta chả thả đèn cùng nhau.) - Nhìn điên điên, trẩu trẩu vậy chứ nhóm chúng tôi luôn tham gia các lễ hội cùng nhau. Bạn bè luôn là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi ngay cả khi có người yêu. Duy chỉ có ngày Lễ Tình nhân là chúng nó đồng loạt biến mất đâu đó tầm 3 4 ngày để lại mình tôi bơ vơ. Mẹ nhà chúng nó!

"Ờ ờ, tí tao qua đón."

(Ok gái, nhớ mặc áo kẻ sọc nha. Iu iu, bái bai) - Thì ra sọc nãy nó nói là áo kẻ sọc, hờ hờ.

Thằng Q mắc một căn bệnh mãn tính mà không tài nào chữa được, đó là luôn bắt nhóm chúng tôi phải mặc đồ giống nhau. Người bình thường chỉ làm áo nhóm khi tốt nghiệp hoặc khi nhóm phải chia tay nhau nhưng thằng bạn tôi ấy à, không nhé. Tôi không còn tiền mua màu vẽ mua sơn cũng chỉ vì dồn tiền nộp cho thằng Q đi in áo thôi đấy. Haiz, không biết có cái áo kẻ sọc nào không đây...

***

Tôi với thằng Q đến trường lúc 8 giờ hơn, đường không tắc lắm nhưng cái vụ tìm chỗ gửi xe mới khoai này, biết trước đã đi BTS cho xong. Nhưng lý do chính làm tôi đến muộn là vì phải đợi cậu Q đây sửa soạn nữa. Không hiểu sao nó chuẩn bị nhiều bước thế, nào là xịt nước hoa rồi thì vuốt vuốt. Mà cái làm tôi đau mắt nhất là áo của nó, đỏ tím luôn.

Trong trường đông nghịt, đi qua đi lại toàn người là người. Mấy quán nước, đồ ăn vặt hay quầy trò chơi đều do các anh chị em khoa Mỹ thuật chung tay chung sức làm cho lễ hội thêm phần rực rỡ. Đủ mọi loại âm thanh hỗn tạp chen nhau va vào tai tôi, từ tiếng người dẫn chương trình, tiếng kèn, tiếng nhạc, tiếng beat box, tiếng thầy bói,... khiến tôi không thể phân biệt được âm thanh nào đến từ đâu.

"Alo! Alo!!! Nghe thấy tao không?" - Thằng Q há họng hét lớn vào điện thoại đoạn quay lại nhìn tôi ý bảo đi nhanh lên. Cũng tại đông người quá chứ, tôi còn đang không thở nổi đây. Không khí dưới này bí bách lắm, không khí trên đó có dễ thở hơn không Q?

"Ờ ờ, tao với thằng Peem đến rồi đây, chúng mày đang ở đâu, bên nào của tòa nhà cơ, à à được rồi đợi tí bọn tao qua."

"Mày nhanh cái chân lên xem nào."

Tao mà cao lên tí là mày biết tay tao. Mục đích thằng Q ăn vận đẹp đẽ như vậy vì đêm nay là đêm nó săn mồi. Chắc là nó muốn giảm tỉ lệ tự tử của giới trẻ Thái Lan bằng cách đưa các em đi trải nghiệm hoan lạc cuộc đời đây mà. Nàng Noppamas mà biết ý nghĩa của lễ Loy Krathong đã bị biến đổi đi thế này chắc nàng hối hận lắm vì đã phát minh ra nó.

"Đó đó, đám thằng Thaen." - Muốn tìm đám thằng Chen thằng Thaen không hề khó. Ở đâu có nhiều con gái là y rằng ở đó sẽ có 3 4 anh chàng đẹp trai đang đứng. Nhưng lần này đám chúng nó có vẻ trông thần thái hơn, khí chất hơn, nhiều ánh hào quang hơn. Chắc có lẽ nhờ chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng hoặc cũng có thể là vì... thằng Phum!!!

Chỉ cần nhìn thấy nó từ khoảng cách 10m cũng khiến tay tôi run lẩy bẩy, một giọng nói trong đầu hét lớn rằng tôi vẫn chưa sẵn sàng gặp lại nó đâu. Tôi chẳng biết nên hành xử thế nào, hồi hộp xen lẫn bối rối vì sợ những cảm xúc bí mật của tôi sẽ bị lộ tẩy chứ chẳng hề nghĩ đến khả năng đám bạn của tôi biết về vụ clip kia.

Tôi rất sợ trái tim mình không kiềm chế được. Nó càng nhìn về phía này càng làm tôi không biết nên bước chân nào, đi ra sao. Chân tôi như muốn quỵ xuống.

Dù đại não chẳng gửi yêu cầu, tôi vẫn tự động nở một nụ cười về phía nó. Nhưng ngay khi nhìn thấy thằng Beer cũng đang nhìn về phía tôi cười cười, tôi lập tức điều chỉnh cơ miệng về trạng thái bình thường. Mẹ, mày cười trông sợ quá đấy Beer.

Đến khi lại gần tôi mới thấy được sức mạnh của thằng Q. Nó có khả năng khiến cho 6 thằng con trai đang tuổi chống đối chịu làm theo lời nó, lúc này đây ai nấy trong hội cũng đều mặc áo kẻ sọc. Và bạn biết gì không, tôi với thằng Phum mặc áo màu y chang nhau ạ. Trắng và xanh dương. Có trùng hợp quá không thếee.

Thằng Thaen với thằng Fang đương nhiên là mặc áo cặp với tone trắng đen. Phải nói là cái áo này nó kén người mặc dã man nhưng 2 đứa nó vẫn cứ là cân tất, đẹp trai như thường.

Công tử Beer thì mặc một chiếc áo màu xanh lá cây vẫn đẹp trai và vẫn khiến tim người đối diện rung rinh. Còn cái áo thằng Chen mặc tôi vẫn chưa định hình được đó là màu gì, tạm gọi đó là thiết kế bàn cờ đi.

Cơ mà thấy thiếu thiếu nhỉ, ờ thằng Mick với thằng Pun đâu rồi. Nhìn quanh chỉ thấy có 2 bạn nữ xinh xắn đứng cạnh thằng Phum với thằng Chen. Cả 2 bạn đều nở nụ cười thân thiện về phía tôi với thằng Q. Thằng Q trêu thằng Chen còn tôi chỉ biết cười giả lại. (Ủa cô hôm qua mày dẫn đến ăn tối có phải cô này đâu.)

Cô gái mắt to đang đứng nắm tay thằng Phum kia, tôi không biết liệu nụ cười mà tôi dành cho cô bạn ấy có phải thật lòng không nữa. Chúng tôi lí nhí chào hỏi nhau. Người yêu thằng Chen tên Bam, học ngân hàng nhưng không cùng trường còn người yêu thằng Phum tên Mon, học y cùng trường.

Tôi chẳng dám nhìn mặt thằng Phum. Không rõ là vì sao nhưng lý do chắc chắn không giống như cái lúc tôi thấy nó từ xa vừa nãy. Không phải tôi không nhìn nó vì tôi hồi hộp đâu.

Tôi bị làm sao thế này, giời ơi!!!

"Thằng Pun, thằng Mick đâu?"

"Đi thả đèn với vợ rồi, tí nó qua." - Thằng Fang hất cằm trả lời. Tôi phải cố gắng quen với hình ảnh các trai đẹp ôm eo nhau thế này thôi.

"Chớ vội hỏi thăm người khác, tao hẹn 8 giờ mà giờ chúng mày mới vác mặt tới." - Người lên tiếng là cậu Chen - con người thuộc chủ nghĩa đúng giờ, hẹn hò chưa bao giờ sai dù chỉ một giây.

"Thì tại thằng Peem lái chậm ấy." - Chết mẹ rồi. Thằng Phum ngoắc mắt sang nhìn tôi vẻ hung dữ. Thì chuyện là tôi từng nói điêu bảo không biết lái xe đấy.

"Rồi bắt bọn tao mặc đồ dresscode cái mẹ gì thế, mặc một mình không sao đây bắt cả nhóm mặc. Concept gì đây hả Q?"

"Concept những chàng trai áo kẻ sọc nhẹ nhàng đâm chọc trái tim em."

"Thằng điên" - Thằng Q nhận được 1 loạt ngón giữa từ cả đám. Kể cũng lạ, sao đám tôi lại vẫn chịu nghe theo thằng điên ấy mà mặc chứ. Không biết nữa nhưng nó như một thông lệ rồi, nếu thằng Q bảo hôm nay phải mặc concept này thì chúng tôi đều sẽ nhất nhất làm theo.

"Chúng mày cứ nói chuyện đâu đâu, để ý tới 2 bạn Bam với Mon chút đi. Đúng không nào?" - Thằng Q quay sang cười với 2 cô gái. Nhưng chính mày là nguyên nhân mà. Hai bạn nữ cũng cười.

"Mồm mép đấy bạn." - Thằng Thaen lấy chân đá thằng Q nhưng tay vẫn không rời vai thằng Fang nửa phân.



"Rồi rồi giờ tính sao đây. Đi lượn một vòng đã hay đi thả đèn luôn. Bam muốn đi dạo trước không?" - Thằng Chen hỏi đám chúng tôi nhưng sự quan tâm của nó chỉ đặt trên người bạn gái. Thể hiện hình ảnh hoa đã có chủ đỉnh đấy bạn tôi.

"Bam thế nào cũng được, tùy bạn Chen thôi."

"Thế Mon thì sao?" - Thằng Q hỏi. Cái thằng, bạn trai người ta đang đứng lù lù ra đó mà mày chẳng biết ý tứ gì.

Đây là lần thứ 2 tôi vô tình nhìn vào mắt thằng Phum. Hôm nay trông nó rất tươi tỉnh, nhìn có vẻ hạnh phúc hơn mọi lần. Có người yêu đứng cạnh ai mà chẳng cảm thấy hạnh phúc chứ, nhỉ?

Thằng Phum kéo nhẹ khóe miệng nặn ra một nụ cười với tôi nhưng tôi chỉ biết quay mặt đi. Chẳng hay như thế có coi là bất lịch sự không, chẳng rõ nó có để bụng không. Tôi không biết, không biết gì cả.

"Ý Phum thế nào thì Mon theo thế ấy." - Tiếng cười trêu chọc của thằng Q khiến đôi má vốn hồng của Mon lại càng trở nên đậm hơn. Thằng Phum cũng nhìn người yêu cười dịu dàng. Ai nói nó đào hoa chứ, nhìn hình ảnh này có vẻ nó thật lòng đấy.

"Thằng Beer, thằng Q, chúng mày chơi đàn lúc nào?"

"Chắc tầm 10 giờ, nhưng tao phải đi duyệt trước 1 tiếng."

"Vậy chia nhau ra đi chơi đi, 10 giờ tập trung lại trước sân khấu indie nhé." - Thằng Thaen là người đưa ra ý kiến này. Mọi người đều đồng ý. Chẳng chần chừ thêm giây phút nào, thằng Chen kéo bạn gái hòa mình vào đám đông trong lễ hội. Mà khoan đã, nếu đi theo cặp như thế... còn tôi thì sao???

"Peem, mày đi cùng tao đi." - Là thằng Thaen, nó huých tay tôi.

"Ấy, không sao đâu, mày đi cùng với Fang mà. Tao không muốn làm bóng đèn đâu, tao ra đứng chờ thằng Q ở chỗ... ơ." -Thằng Q biến đâu mất rồi, tôi quay trái quay phải tìm kiếm bóng dáng thằng bạn. Chỉ thấy được bóng lưng nó một chốc rồi mất hút. Thằng chó nàiii

"Nó lượn từ lúc nói phải đi duyệt rồi." - Mày rủ tao đi rồi bỏ lại tao thế này đây hả, thằng khốn!!!

"Mày..."

"Để tao đi cùng Peem." - Tôi quay lại nhìn về phía thằng Phum vì dường như lúc nãy nó lên tiếng định nó gì đó nhưng thằng Beer nhanh chân hơn phủ đầu nó luôn.

"Định cua bạn tao hay gì." - Thằng Thaen cười cười mắt đánh qua lại tôi với thằng Beer bằng vẻ mặt rất ghẹo gan. Tôi giơ tay định cho nó một phát.

"Không được, tao nhắm nó cho vị trí em dâu rồi." - Thằng Fang vừa nói vừa giờ tay ra chặn tay tôi, bảo vệ người yêu. Tôi không dám chuyển mục tiêu sang nó nên chỉ đành lấy chân hất hất không khí.

"Chúng mày nói cái mẹ gì thế, tao đi một mình, hết chuyện." - Tôi quay người lại đi. Sau lưng tôi là tiếng cặp đôi chồng chồng đang cười rõ to rồi một cánh tay chắc nịch quàng qua cổ tôi - là thằng Beer. Câu nói cuối cùng lọt vào tai tôi là giọng Mon: "Phum, có chuyện gì thế, sao mặt Phum trông căng vậy?"

"Đi cách cách tao ra tí đi mày, tao nóng."

"Nhưng tao lạnhhh" - Tôi xin rút lại suy nghĩ rằng thằng Beer là hoàng tử nụ cười gây thương nhớ say đắm cho bao nhiêu con người lại nhé. Đính chính lại nó là một thằng ngoài thì hay mà trong thì dở.

***

Tôi với thằng Beer lượn hết chỗ này đến chỗ kia ngắm nghía. Tôi với nó cũng mới biết nhau chưa được bao lâu mà nói chuyện như thể quen nhau được cả 10 kiếp rồi ấy. Tôi nghe phong thanh rằng lý do thằng Beer phải đến lễ hội một mình là vì nó làm vợ giận, chưa dỗ được. Dừa lắm bạn ạ.

Đi được một lúc thì thằng Beer được một đám chị gái kéo ra khu chơi trò chơi, nó nhờ tôi cầm điện thoại hộ nên tôi đành phải đứng đây lẻ loi ở đây để chờ nó. Thế này khác quái gì đi một mình đâu, Beer ơi là Beer.

Thêm nữa thằng Beer cứ chốc chốc lại thốt ra mấy câu vô cùng khó hiểu "Tao biết mà", "Chơi tử tế nào, để tao giúp", "Chậm chậm chút".... Tôi chẳng rõ mà cũng chẳng muốn quan tâm. Chuyển sự chú ý sang chuyện này đi. Không thể tin được ở đây có người biết tôi (hehe). Mà cũng chẳng phải ai xa lạ, là đám bạn khoa Kiến trúc kế bên đây mà. Đám này vừa nhộn nhịp vừa điên rồ, chúng nó kéo tôi đi té nước. Ở chỗ té nước còn có cả mô hình Sia Kaban* nữa.

* Búp bê Siakban [Sia Kaban] là những con búp bê được cho vào vỏ chuối cùng với đồ cúng cho ma rồi đặt ở đường Sam Phraeng hoặc nổi trên mặt nước. Đó là niềm tin lâu đời nhất về lối sống của dân làng được tìm thấy từ thời kỳ Sukhothai.

Hình dáng bên ngoài của con búp bê là một con búp bê bằng đất sét và đất sét tráng men từ thời Sukhothai. Đó là một người phụ nữ, đang cầm đồ vật hoặc đang bế một đứa trẻ, v.v. Con búp bê được làm khi có người trong nhà bị ốm, chẳng hạn như để tượng trưng cho một người bị bệnh. Sau đó người nhà bệnh nhân sẽ bẻ cổ hoặc đấm vào đầu con búp bê để đánh lừa hồn ma rằng người bệnh đã tử vong để nó không cướp đi mạng sống của người bệnh.

"Anh ơi!!!" - Ựa, chân tôi bỗng cứng lại. Hệ thống nhận diện thông tin của cơ thể gửi đến tín hiệu cảnh báo. Không phải đâu đúng không Peem, không có tiếng gì đâu, mày nghe nhầm thôi, mày đang mơ thôi. Tôi cố gắng trấn tĩnh bằng cách hít một hơi thật sâu rồi lại bước tiếp.

"Anh Peem!!!" - Chắc là không phải mơ rồi. Lễ Koy Krathong rực rỡ sắc màu ánh sáng đến đây là tàn rồi Peem ơi. Tôi từ từ quay đầu lại.

Đúng là thằng Toey thật!

Một thằng cu đẹp trai, da trắng và người cũng đang ướt rượt không khác tôi là bao. Nó mặc đồ như vừa đi nhảy b-boy ở khu Siam về. Nó toét miệng cười, tung tăng chạy về phía tôi rồi cọ tay cọ chân tôi như chó nhìn thấy chủ.

"Anh cũng đi lễ Loy Krathong hả, đi cùng ai đó, sao không thấy rủ em. Thấy anh em vui lắm đó nhưng mà em nhảy xong rồi. Ở đó nhiều gái cực anh ạ. Nhưng mà thằng Cham không ở đó để xem em nhảy, nó bỏ đi thả đèn với người yêu rồi. Thằng chó đó. Ờ mà anh đi xem những đâu rồi, đã ghé qua quầy của khoa mình chưa. Nào để em dẫn anh đi xem nha, đường này ạ."

Chắc mọi người đã có câu trả lời có việc tại sao tôi lại suy sụp tinh thần khi gặp phải thằng cu da trắng môi đỏ này rồi đúng không. Nó là một đứa có thể khiến đối phương bốc hỏa với cái mồm liến thoắng 24h/ngày của mình.

"Này này, mày kéo anh đi đâu vậy?" - Tôi chỉ kịp tỉnh lại khi cảm nhận được nó cầm cánh tay tôi kéo đi.

"Đi xem quầy của khoa Mỹ thuật mà anh, năm nay đỉnh hơn cả năm ngoái luôn ấy." - Thằng nhóc thối này, ý mày là năm khóa tao làm kém hơn năm khóa mày làm chứ gì.

Thằng Toey là đàn em khóa dưới cùng khoa với tôi. Tôi với nó thân nhau đến mức có người còn tưởng chúng tôi là anh em ruột. Chúng tôi biết nhau vì nó là bạn của đàn em cùng mã số với tôi và chính nó cũng là đàn em cùng mã số với thằng Q.

Cả 2 đứa Q với Toey đều là ngôi sao của khoa, tính tình cũng điên điên dở dở như nhau nên 2 đứa nó có vẻ không hợp tính nhau lắm. Thằng Toey lại hợp cạ với tôi hơn. Nhưng dù có thân cỡ nào tôi cũng không sẵn sàng gặp nó 1:1 thế này. Rồi liệu thằng Beer có tìm được tôi không đây, vì điện thoại của nó tôi vẫn cầm đây mà.

"Tránh ra, tránh ra nào. Chúng mày không thấy tao đang đưa ai đến đây à." - Cuối cùng nó cũng kéo tôi đến nơi. Thằng Toey xua xua tay để đám bạn đang đứng múa máy kéo khách vào khu trò chơi của khoa tôi tản ra. Nhìn qua một lượt tôi đoán chắc chả ai dám vào chơi đâu vì mấy trò này đáng sợ vãi linh hồn ấy. Ai xui đám chúng mày tạo concept Halloween vào lễ Loy Krathong thế.

"Ôi anh Peem, chào anh ạ." - Đám khóa dưới đứa nào đứa nấy chắp tay chào tôi, tôi cùng gật gật chào lại. Mùi rượu xen lẫn mùi thuốc là xông thẳng vào mũi tôi. Ờ thì Loy Krathong cũng chỉ là một ngày để xõa thôi mà. Tôi biết trong mấy cái chai kia có gì. Mà sao lũ này không kéo ra căng tin nhậu nhẹt chứ, thoải mái hơn bao nhiêu.

"Sao anh đi có một mình thế. Chồng anh đâu rồi ạ." - Mấy thằng nhóc thối này thích chọc tôi với thằng Q là một cặp vì lúc nào cũng thấy đi với nhau. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn.

"Mõm chó, có muốn cái dép này đáp ngay vào mồm chúng mày không?" - Không phải tôi đâu, thằng Toey nói đấy. Nó đứng ra với dáng vẻ che chắn cho tôi như một vệ sĩ chuyên nghiện có tâm với nghề.

"Ồ ồ, bảo vệ quá vậy mày. Rốt cuộc mày là em cùng mã với anh Q hay anh Peem vậy thằng quần."

"Chuyện của tao. Anh đừng để ý đám này nữa, đi chơi trò chơi đi ạ."

"Này Toey, anh đi cùng bạn." - Tôi cố chống cự để không bị nó lôi đi. Người cũng không cao hơn tôi là bao mà sức lớn thế không biết.

"Ai ạ? Anh Q á?"

"Thằng Q chuẩn bị lên hát rồi, anh đang đi cùng đứa khác mà tự dưng bị mày kéo ra đây. Bọn anh lạc nhau rồi đây này."

"Ơ thế ạ? Hì hì, thế mà anh không bảo em sớm."

"Ờ, mày cho anh nhiều cơ hội để nói lắm đấy nhờ. Mày có chịu nghe anh đâu, đến đây rồi vẫn nói liên mồm." - Thằng Toey cười trông đến là đểu giả. Tôi vỗ đầu nó một cái: "Nếu mày muốn đi lượn vòng vòng, đợi thằng Q hát xong anh dẫn mày đi."

"Úi thật ạ? Bao em ăn quà vặt nữa nhé. Mà anh Q hát ở sân nào vậy anh?"

"Khu indie ấy. Sắp đến phần nó rồi đấy, mày đi xem với anh không?"



"Đi chứ." - Trên cung đường từ quầy của khoa Mỹ thuật đến sân khấu indie, thằng Toey sà vào hết quán này đến quán khác và tiền trong túi tôi cứ thế bay đi. Cho đến khi tới được sân khấu, trông tôi còn mệt hơn cả thằng nhóc này.

"Anh ăn thử không, ngon lắm."

"Miệng ngoe ngoét kia kìa, ăn gọn gàng vào." - Thằng Toey trả cho tôi một nụ cười toe toét. Cái miệng ăn dính đầy mồm thế kia là đủ biết chủ nhân của nó trẻ con đến mức nào, có vẻ như nó không biết có người đang nhìn và cũng có vẻ nó sẽ để như thế cho đến khi về luôn.

Nếu không phải tôi đã biết quá rõ tính cách của nó, có lẽ tôi sẽ cảm thấy nó khá dễ thương. Nhưng,

"Bao giờ anh Peem mới chịu lớn đây, toàn thích nhìn lén trẻ con thôi. Ăn đi ăn đi đừng có nhìn Toey nữa." - Anh cùng mã số dạy dỗ mày tốt ghê nhỉ.

"Thằng nhóc thối, trả anh tiền nước tiền cá viên tiền quà vặt tiền búp bê đây."

"Cho rồi còn đòi, đồ ki bo. Ôi anh Thaennnn!"- Thằng Toey la ó gọi thằng Thaen dù nó đang đứng cách cả đống người. Cái người đang khoanh tay trước ngực đầu giật giật theo điệu nhạc nghe thấy tiếng gọi thì quay ra nhìn đúng lúc thằng Toey chạy vừa tới rồi vắt tay qua cổ nó. Này này, để thằng Fang thấy là mày tới số đó Toey. Đây không phải anh Thaen của ngày xưa từng ngày ngày dẫn mày đi ngắm gái nữa đâu.

"Hơ, mày nhặt được thằng cu này ở đâu ra vậy Peem?"

"Bên cạnh thùng rác, thấy ngồi khóc huhu tao tội nghiệp quá nên nhặt về."

"Èo ơi, anh chạ yêu em, em mách anh Chen."

"Thằng Chen đi với vợ nó rồi, haha, cún con bơ vơ rồi Toey." - Thằng Toey gắp một miếng rô ti đưa lên trước, thằng Thaen chỉ cúi xuống cắn tí ti rồi lấy tay chùi miệng chùi vào áo thằng Toey.

Thằng cu thấy thế cũng dài giọng kêu ca mấy câu. Đám thằng Q đang kiểm tra lại âm thanh, máy quay trên sân khấu. Chắc nó nghe thấy giọng đứa em cùng mã số nên nó quay ra chửi mấy câu nhưng không phát ra tiếng. Thằng Toey phồng mồm trợn má trả treo lại mấy từ với thằng Q. Thằng anh thấy thế thì bật cười còn thằng em thì lại quay về chén tiếp đĩa rô ti.

"Ơ kìa thằng Chen!!! Nó lên sân khấu làm gì thế Thaen?" - Dù tôi đang đứng giữa hai thằng Thaen Toey nhưng vẫn phải hét lên để cạnh tranh với tiếng diễn Likay* ở gần đó. Lễ hội này quá là hỗn loạn luôn.

* Likay là một hình thức sân khấu nổi tiếng ở miền Trung Thái Lan. Sự độc đáo của nó nằm ở sự kết hợp giữa trang phục lộng lẫy với sân khấu không được trang bị đầy đủ và cốt truyện mơ hồ để làm nổi bật lên khả năng ứng biến của các diễn viên đồng thời phụ thuộc vào trí tưởng tượng của khán giả.

"Thằng Kea chơi bass say rượu bị cảnh sát tuýt rồi, giờ nó vẫn đang nằm ngủ vắt lưỡi ngoài đồn ấy nên thằng Chen phải lên thay. Cười chết tao."

"Thẳng Kae bên khoa Kiến trúc ấy à, hờ hờ, đúng là không được cái nước dưa gì. Nhưng thằng Chen chưa tập tành liệu có chơi được không?"

"Chắc được, nó là thánh mà."

"Sao anh Thaen không chơi."

"Anh chơi trống mà nhóc." - Thằng Toey làm bộ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi lại quay về chương trình ẩm thực của nó.

Hồi cấp 3 cả nhóm chúng tôi lập thành một ban nhạc: thằng Q chơi ghi-ta, hát được và còn biết ti tỉ loại nhạc cụ nữa; thằng Chen chơi bass hay ghi-ta đều được; thằng Thaen chơi trống, ghi-ta nó cũng biết một chút; tôi chỉ biết chơi ghi-ta còn thằng Pun thì làm quản lý. Việc quản lý đám tôi đã giúp thằng Pun rất nhiều trong quá trình bầu chọn chủ tịch hội học sinh và cuối cùng chức vị đó đã thuộc về nó.

"Fang đâu mày?"

"Đang nói chuyện điện thoại." - Thằng Thaen hếch hếch mặt về phía đằng sau, theo hướng nó chỉ tôi trông thấy thằng Fang như đang hét vào điện thoại vì ở đây cực kỳ ồn. Mà sao có thể không ồn được, chúng tôi đang đứng ngay cạnh sân khấu vì sợ thằng bạn quần yêu quý không trông thấy chúng tôi đến cổ vũ nó. Muốn đứng ra ngay trước sân khấu cũng không được, vì chỗ đó chật kín người rồi. Đặc biệt là đám con gái cứ chen nhau đến mức có bạn suýt thì không đứng nổi. Mấy người đó là fan của nhóm FUNFUN này đấy.

FUNFUN là tên cho ban nhạc của chúng tôi hồi cấp 3, đến lúc vào đại học thằng Q vẫn dùng tiếp cái tên này để kiếm cơm. Chỉ có điều nó phải đi kéo các anh chị em ở khoa khác vào nhóm vì đám chúng tôi không chơi nhạc nữa. Lâu lắm rồi lũ chúng tôi còn chẳng động vào cây ghi-ta, chỉ có nó là vẫn đam mê âm nhạc như sinh mệnh.

FUNFUN không phải được lấy từ "funny" nghĩa là vui vẻ, hài hước đâu ạ. Các bạn có biết nghĩa là gì không? Gợi ý nó là động từ.

* Ý Peem là từ fun không lấy từ tiếng anh mà nó là phiên âm của từ tiếng Thái: ฟัน (fun) có nghĩa là cắt bỏ/vứt bỏ đi những thứ không hay ho, không có ích, gây cản trở.

Tiếng thử ghi-ta của thằng Beer khiến đám con gái hú hét ầm ĩ.

"Xin chào các cô gái, còn nhớ chúng tôi không? Những ai từng nghe FUNFUN hát nào." - Đám con gái lại một lần nữa hú hét thật to theo câu chào của thằng Q: "Ai vẫn chưa có người để cùng thả đèn hoa đăng, anh Beer chơi ghi-ta đây vẫn còn trống nhé." - Lại thêm tiếng hét và tiếng hô vang "anh Beer/ em Beer". Chàng hoàng tử ấy lại lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào.

"Nhưng mà anh Chen chơi bass đây thì không được vì anh Shin chơi trống cọc mất rồi." - Thằng Shin đánh vài nhịp trống để hùa theo câu đùa của thằng Q còn thằng Chen thì cười cười rồi quay sang chửi nó.

Tiếng hai dùi trống chạm nhau bắt nhịp mở đầu cho tiết mục. Bài hát đầu tiên là một bài khá nhẹ nhàng của nhóm Mind, giọng thằng Q vẫn chất vẫn ngầu như ngày nào, thứ duy nhất thay đổi chắc là chiếc ghi-ta đã nặng hơn.

Rất nhiều người hát theo nhưng phần lớn thì bận nghểnh mặt lên để ngắm nhan sắc ban nhạc. Phần giữa bài có vẻ cây bass của thằng Chen có vấn đề gì đó, thấy nó ngưng lại và quay xuống nói gì đó với thằng Shin. Nhưng tất cả mọi thứ đều ổn thỏa khi sang đến bài thứ 2, lần này chúng nó chọn một bài của Linkin Park. Đệt, chúng mày gan đấy. Lấy đâu ra thời gian mà tập bài này chứ, thứ nữa là phát âm tiếng anh của thằng Q hay vãi chấy.

Nó nhìn xuống chúng tôi tỏ vẻ "thấy tao ngầu chưa" đoạn nó quay đi cười cười với đám fangirl ở dưới. Nụ cười ấy mà không kéo được em nào vào phòng hôm nay thì không phải là thằng Q nữa. "Em Chen", "Anh Beer", "Anh Shin"... những âm thanh này cũng chẳng hề kém cạnh mà hô vang lên, nhóm bọn tôi cũng hô hùa theo nữa.

"Anh Beer ngầu quá điiiii!!!" - Thăng Toey đột nhiên hét lớn cổ vũ làm tôi với thằng Thaen đứng cạnh giật hết cả mình tưởng đâu ai giẫm chân nó. Ờ, mà nó quen biết thằng Beer lúc nào nhỉ???

"Ê nhóc, mày biết thằng Beer à?" - Thằng Thaen hét vào tai thằng Toey.

"Biết chứ anh!!! Anh ấy học cùng trường cấp 3 với em." - Thằng Toey cũng hét trả lời

"Ơ thế mày cũng học trường XXX à?" - Thằng Thaen lại hét. Tao cũng đến phục cái nỗ lực giao tiếp của hai chúng mày. Đỉnh, đỉnh lắm luôn.

"Đúng!!! Anh Beer còn là chủ tịch hội thể thao nữa luôn đó. Nhóm của anh ấy ngầu lắm, hồi đó em thân với anh ấy cực nhưng sau khi ảnh ra trường thì không còn nói chuyện với nhau nữa. Với cả sau khi vào đây học em chơi với nhóm các anh làm em... trẩu hơn." - Đoạn này thì giọng đã trở về bình thường rồi vì vừa đúng lúc nhóm thằng Q hát xong bài thứ 3. Cả người hát và người hét tranh thủ nghỉ mệt.

"Ái chà, bước ra từ trường nhà giàu mà cái mồm mày chẳng nhả ra được tí ngọc nào." Thaen cặp lấy cổ thằng Toey đoạn lấy tay ấn đầu thằng cu.

"Ối, bỏ em ra đi, đau em, đúng là chỉ có đàn anh cùng mã mới ngầu nhất thôi."

"Hừ, kéo cả cái trường đại học này vào mà cổ vũ cho anh mày đi." - Thằng Thaen nói rồi cũng trả tự do cho cu cậu. Thằng bé lườm lườm thằng Thaen như có vẻ muốn trả thù, thằng Thaen thấy thế bật cười rồi lại vỗ đầu nó một cái. Cái thằng này thích chọc mấy đứa em ghê.

Bầu không khí xung quanh tôi lúc này tràn ngập những nụ cười, niềm hạnh phúc và tiếng cười đùa vui vẻ. Nhưng sao tôi lại cảm thấy nặng nề thế này nhỉ, ai buộc đá vào tim tôi ư? Vì lý do gì, tại sao? Tại sao mà trong đầu tôi chỉ toàn quẩn quanh hình ảnh thằng Phum vậy chứ? Tại sao?????

"Peem, tao đi ra đón thằng Pun thằng Mick nhé, 2 đứa nó không tìm được bọn mình, nếu Fang quay lại thì nói nó hộ tao nhé."

"Ờ... ờ" - Tiếng thằng Thaen đã giúp tôi thức tỉnh từ cơn mê.

"Anh đi đâu đó?"

"Đi đón bạn, tí quay lại."

Thằng Toey giơ tay vẫy vẫy đúng lúc đến phần intro chuyển mic từ thằng Q sang thằng Beer. Giọng thằng Beer cũng hay đấy chứ, nhưng giọng này hợp nhạc tình hơn nhạc rock. Thằng Toey vẫn rất nhiệt tình vừa hét vừa cổ vũ anh Beer nó, không chỉ thế nó còn cố gắng kéo tay tôi nhảy nhảy lên theo nó nữa. Tôi mà không nhảy là nó sẽ chọc cái đầu với lông tóc màu nâu vào vai tôi cho đến khi nào tôi nhảy mới thôi. Aizz, thằng quỷ này anh đau.

Rồi thằng Toey đột ngột dừng lại.

"Cảm giác như anh Beer đang nhìn anh Peem của em ý." - Hở? Thật ấy hở?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook