We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta
Chương 90: An ủi
Parawee
01/06/2024
Năm mới vừa qua được mấy ngày là học hành bài tập, dự án lớn dự án bé kéo nhau tới ngay tức thì. Phải nói đây là thời gian bận rộn và học nặng nhất. Dường như lịch học theo thời khóa biểu không đủ thỏa mãn giảng viên nên các thầy cô còn hẹn thêm một hai buổi, thật sự rất muốn tặng bằng khen cho những tinh thần nhiệt huyết ấy.
Mà cũng đúng thôi, Thái Lan đứng thứ hai trên bảng xếp hạng các nước học nặng nhất mà. Nhưng mà cho tôi xin phép hỏi một câu học nặng thế có chắc chúng tôi có kiến thức không, có áp dụng vào thực tế được không, chương trình học của Thái Lan nên cập nhật đổi mới đi ạ.
Còn lúc này là đang độ bốn giờ chiều, tôi thằng Phum thằng Q thằng Toey thằng Fang đang ngồi ăn bữa xế ở nhà ăn khoa Kỹ thuật. Tôi với thằng Q có lớp đến tận tối muộn nên phải ăn để lấy sức còn thằng Phum thằng Toey là hàng đính kèm bám chân bọn tôi thôi.
Không phải tôi có lớp ở khoa Kỹ thuật, tôi chỉ ghé đến ăn thôi. Tôi nhớ hồi năm nhất ở qua đây học môn Xác suất thống kê, đây là môn đại cương và cũng là môn học bắt buộc ai ai cũng phải tham gia. Vậy nhưng đến tận ngày hôm nay tôi vẫn không lý giải nổi tại sao lại bắt tôi học môn đó. Tôi muốn trở thành một họa sĩ, muốn vẽ tranh chứ không có muốn tính toán tính tiếc gì hết và tôi đã rất vất vả để qua được môn này.
Như đã nói ban nãy, sự xuất hiện của thằng Phum thằng Toey là chúng nó bám theo bọn tôi còn sự xuất hiện của thằng Fang thì tôi không rõ là vì nguyên do gì. Thằng Q hỏi thì nó bảo nó đến tìm em trai nhưng theo tôi thấy thì không phải thế. Hôm nay trông thằng Fang khá yên lặng và lạc lõng, không đấu võ mồm với thằng Q như mọi khi. Thằng Q có trêu có ghẹo có chọc điên cỡ nào Fang cũng không phản ứng, chỉ đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn khiến chúng tôi đứa nào đứa nấy đều vô cùng thắc mắc.
Tôi lờ mờ đoán có lẽ nguyên nhân khiến thằng Fang hành xử kỳ lạ như vậy đến từ… nó!!! Thằng đó đó!!! Cái thằng đang vắt áo đồng phục khoa lên vai đồng thời hất mặt đi đến bàn tôi. Vậy nhưng khi nhìn thấy thằng Fang, thằng Thaen chỉ hơi bất ngờ một chút. Đám còn lại đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí lạnh lẽo cùng cực, có chuyện gì xảy ra với cặp đôi của năm thế?
Bình thường nhìn thấy người yêu một cái là thằng Thaen xoắn xuýt lao tới ôm ôm thơm thơm khiến chúng tôi phát ngấy vậy mà hôm nay nó chỉ bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên cạnh Phum. Chưa kể mặt nó cũng rất khó chịu. Rốt cuộc mày học kỹ thuật điện tử hay kỹ thuật cơ khí mà bầu không khí ở đây ngột ngạt quá vậy.
"Ê Thaen, mày ăn gì không để tao bảo thằng Peem đi mua cho.”
"Mày hay quá.” - Tôi đá chân thằng Q dưới gầm bàn. Tôi biết nó làm thế để phần nào xoa dịu đi bầu không khí bức bối như thể Thế chiến thứ ba sẽ xảy đến trong không bao lâu nữa. Nhưng mày cứ nhất định phải lôi thêm tao vào à?
"Không, tao không có tâm trạng ăn.” - Thằng Thaen nói ngắn gọn còn thằng Fang vẫn chỉ cúi đầu khía khìa đĩa cơm, uầy, có chuyện gì xảy ra vậy. Bình thường nếu cãi nhau chắc chắn thằng Thaen là người dỗ hay lần này người sai là…
"Thế, thế tí mày đi đâu, về nhà à, hehe.” - Tao cũng chỉ là muốn tìm chuyện để nói thôi mà, chúng mày đừng có nhìn tao như thế, chó Phum mày dám cười tao hả.
"Chưa, nay tao có hẹn đi uống với mấy đứa trong đội bóng đá.”
"Đám anh Greech phải không anh?” - Thằng Toey hỏi với khuôn mặt rất ngây thơ, thằng Q vỗ đầu người yêu ngay lập tức.
"Mày hỏi tới nó làm gì, nó là chồng mày à?” - Này này, cái đôi này đừng có chí chóe nhau đấy. Cũng may thằng Toey là đứa rối loạn cảm xúc, bị đánh vào đầu không những nó không giận mà còn ôm tay cọ cọ thằng Q.
"Hỏi cho chồng em ghen đó mà.” - Em tôi dữ dội thứ hai không ai chủ nhật đâu anh chị em ạ.
“Mới nhấm nháp tí ngoài thì người ta không gọi là chồng đâu Toey ạ, haha.” - Phum bật cười nhướn mày với thằng Q đoạn đưa tay dúi đầu thằng Toey, nó đang cười thích chí ôm P'Q của nó.
"Có phải ai cũng cháy bỏng như người vợ quỷ lùn của mày được đâu chó Phum.” - Nói rồi thằng Q đẩy cốc sữa về phía tôi, thằng chóooooo
"Nói gì thì nói, tao thấy ghen tị với chúng mày thật ấy.” - Hả? Chúng tôi ngừng chí chóe mà đồng loạt quay sang nhìn thằng Thaen: "Có người yêu dễ thương bảo gì cũng nghe cũng tin, nếu người yêu tao mà như thế xin cái gì tao cũng cho hết.” - Ờm, bầu không khí vừa mới dịu được một tí mày đã lại làm nó bức bối rồi đấy Thaen. Tao nghĩ là mày nên để ý sắc mặt thằng Fang trước khi nói thì hơn.
"Anh Thaen nói thế là anh Fang buồn đấy.”
"Kệ mẹ nó.” - Ôi thánh thần ơi, mày làm tao sốc quá đấy bạn. Nói xong thằng Thaen cầm đồ đứng dậy đi luôn, nó chẳng buồn nhìn, chẳng buồn để ý đến ai. Chúng tôi chỉ biết hoang mang nhìn nhau rồi đồng thời nhìn sang thằng Fang vẫn đang cúi mặt khìa khìa đĩa cơm. Từ lúc thằng Thaen chưa tới cho đến khi thằng Thaen rời đi đĩa cơm ấy vẫn nguyên như cũ. Tôi thấy nó cắn chặt môi dưới.
"Fang.” - Phum gọi và đưa tay chạm vai anh trai.
"Tối nay tao qua chỗ mày ngủ nhé Phum.” - Dứt lời nó cũng đứng dậy đi. Phum quay sang nhìn tôi như muốn hỏi có biết chuyện gì không, tôi chỉ biết nhún vai nhìn lại nó vì thực sự tôi không biết chúng nó cãi nhau vì chuyện gì.
"Hai đứa nó bị làm đ** sao thế?” - Thằng Q hỏi trong sự hoang mang.
“Bị làm người yêu chứ sao.” - Thằng Toey trả lời một câu gọn lỏn, miệng cười toe như thể nó không có ý trêu nhưng tao chỉ sợ cái giày thằng Q sắp đáp vỡ mồm mày Toey ạ.
***
Theo lý thuyết thì đáng nhẽ tôi đã học xong từ lúc năm giờ chiều nhưng thực tế thì giờ đã hơn tám giờ tối rồi tôi vẫn đang ngồi trên giảng đường với chiếc tay như sắp gãy, bên cạnh là thằng Q ngồi ngáp.
Vở ghi bài của nó trắng tinh, không một chữ nào trái ngược hoàn toàn với quyển sổ phác thảo dày đặc những bức vẽ như đang muốn truyền đạt lại cho con cháu đời sau về hành trình tạo ra con người. Nó vẽ đẹp nhưng các nét cũng khá dữ, bức tranh còn lại bên mặt kia của trang thì khỏi cần đoán, nhìn nét là biết vẽ thằng Toey. Hờ, nhớ nhau đến mức tưởng tượng thôi cũng vẽ được mặt nhau rồi cơ à. Tôi lén đánh mắt nhìn chó Q đồng thời hắng giọng. Nó biết tôi nhìn nó với ánh mắt ghét bỏ nhưng nó chỉ nhún vai đồng thời đưa tay quay mặt tôi về phía thầy giáo đang đứng trên bục giảng trước cả lớp như muốn nói mày tập trung học đi, nhìn gì.
Học xong người tôi không khác gì cái xác khô cố gắng lết ra khỏi phòng học. Vừa ra cái gặp ngay thằng Toey và đám bạn của nó đang tập nhảy trước cửa khoa, nó có nói là đầu tháng sau thi đấu thì phải. Thấy tôi và thằng Q đi ra, nó ngay lập tức dừng ke đầu lại rồi chạy rối rít tới chỗ chúng tôi.
"P'Q anh Peem học xong rồi ạ?”
"Ờ, mà cái gì đây, tao đã bảo bao lần là không mặc áo ba lỗ, này là cái gì đây hả Toey?” - Tới rồi đó, vợ chồng nhà nó lại đến giờ chí chóe rồi đó, tôi chạy ngay còn kịp không nhỉ?
"Thì em tập nhảy, mặc áo ba lỗ thoải mái, các bạn em cũng mặc mà.”
"Thế bạn mày có phải vợ tao không, ra cốp xe lấy cái áo phông mặc ngay vào.” - Thằng Q đưa chìa khóa xe cho thằng Toey, thằng nhóc thối đó bĩu môi có vẻ không bằng lòng nhưng cũng chịu đi ra thay đồ.
"Gì mà giữ của thế, chia một ít cho quần chúng nhân dân ngắm với chứ.”
"Chuyện của tao, để nó thế nó lại hút gái, mày lượn về cái lồng vàng của mày đi chim chân ngắn ạ, haha.” - Thằng chó Q, thằng khốn, tôi lấy cái túi họa cụ đập vào lưng nó, nó cười lớn rồi đi ra ngồi hóng thằng Toey tập nhảy.
Còn tôi thì đến giờ về lồng, ấy, về condo rồi. Hôm nay Phum cho phép tôi về trước vì nó còn phải ở lại tập nhạc. Tôi đi ra bãi đỗ xe cạnh khoa để lấy xe, vừa mở cửa ra cái liền thấy tiếng điện thoại vang lên, tôi cầm lên xem.
"Học xong qua khoa đón tao với.” - Là thằng Fang nhắn tới. À đúng rồi, hôm nay nó bảo sẽ sang condo tôi ngủ mà nhỉ. Ha, condo tôi? Mạnh mồm quá. Condo đó đúng là của Phum nhưng một phòng còn lại là của thằng Fang, bố mẹ cho hai đứa nó ở với nhau để anh chăm em nhưng kể từ khi hẹn hò với thằng Thaen thì thằng Fang đã chuyển ra ngoài.
Tôi nhắn lại hỏi xem nó đang ở đâu, Fang bảo nó đang huấn luyện mấy đứa khóa dưới chơi bóng bầu dục nên tôi đánh xe đến khoa Kiến trúc theo ý nó. Dù sao cũng đến Kiến trúc rồi, gọi cho thằng Kleun cái.
(Chào bé yêu…của người khác, haha.) - Xem nó ghẹo tôi này.
"Mặn thế mày, mà cho hỏi chiếc mày đang rúc đầu ở đâu trên cái Trái Đất này thế?”
(Chộ ôi, nói hay quá, tao đang ở studio làm dự án, có chuyện gì không chiếc bạn?) - Thằng Kleun cất giọng vui vẻ trả lời, không quên cười giòn tan. Nó đúng là cái đứa lúc nào tâm trạng cũng tốt được.
"Ơ, mày đang làm việc hả?”
(Ừm, nhưng vẫn nói chuyện điện thoại được, cơ mà mày có chuyện gì, hay bị người yêu ngó lơ nên đi kiếm bồ tâm sự, haha.) - Mày móc mỉa tao hơi nhiều đấy nhé Kleun nhé, tao không có bồoooooo.
"Thằng điên, tao đến đón Fang tiện thể gọi hỏi xem mày có đang lởn vởn quanh đây không thì tao đưa quà cho.”
(Ok, để tao xuống, đừng có đứng cười với ai đấy.)
"Ờ ờ xuống nhanh đi.” - Sao mà tôi toàn gặp mấy thành phần nhây nhây thích chọc điên tôi thế nhỉ.
Mà nói tới cũng phải khen khoa Kiến Trúc, muộn thế này rồi mà sinh viên vẫn đi lại vô cùng tấp nập, có cả một nhóm đang đá bóng trước khoa. Chúng mày không định về nhà hay gì, mà có khi đây mới là thời gian xả stress sau giờ học của chúng nó, haha. Tôi ngồi đợi không bao lâu thằng Kleun đã vác cái mặt đẹp trai gái đổ của nó đến trước mặt tôi, nó nở nụ cười dịu dàng như thường thấy rồi tôi đưa quà cho nó.
“Này, chúc mừng năm mới với chúc mừng sinh nhật. Trái Đất nóng lên nên tao gói chung một hộp quà thôi, hai trong một luôn đó mày, hehe.” - Thằng Kleun nhận hộp quà rồi bật cười chứ không hề hờn sau câu nói của tôi.
“Ôi dào, thế nào mà chẳng được, dù mày có gom sắt vụn giấy vụn tặng tao tao cũng nhận hết.”
"Tốt lắm, ngoan thế này mấy nữa anh cho đi làm tóc làm móng.”
"Haha.” - Nó dúi đầu tôi đoạn nhìn hộp quà trong tay mỉm cười rạng rỡ: “Muốn biết bên trong là cái gì ghê.” - Nó ngẩng đầu cười với tôi.
"Muốn biết thì bóc đi, bóc luôn.” - Tôi ngồi một bên động viên thằng Kleun mở quà để nó biết món quà tôi tặng hợp với nó cỡ nào.
“Không đâu, nhỡ mày nhìn lén.”
"Ờ, tao không nhìn đâu. Mày cũng xí xớn quá đấy, chính tay tao chọn quà mà. Thôi thế này, gợi ý nó là món đồ mà mày có thể mang theo hằng ngày.”
"Iphone 4S”
"Cái điện thoại rách của tao tao còn chưa thay đây này.” - Nhà tao có trồng táo đâu thằng điên, nhà tao chỉ có vườn cam thôi, hahaha.
"Cảm ơn mày nhé Peem.” - Nói rồi nó nhìn tôi, nhìn đến mức tôi không biết phản ứng ra sao đành tránh ánh mắt nó ngó nghiêng sang hướng khác, tôi nghe thấy nó cười đểu giả.
"Ờ ờ, không cần cảm động đâu, người đẹp trai như tao thường tốt bụng Kluen ạ.”
"Hờ, đẹp kiểu đáng yêu à, ok tao chấp nhận.”
"Đáng yêu cái đ** gì, tao đẹp trai, đẹp trai ấy.” - Nóng máu rồi đấy nhé.
"Nhưng vẫn kém sắc hơn tao, đúng nhận sai cãi.” - Sự thật này Peem không thể thả chó ra cãi được anh chị em ạ. Thằng Kleun thấy tôi hóa đá thì cười lớn thậm chí còn đưa tay ra bẹo má tôi. Hơi quá rồi đó mày, nhỡ có paparazzi chụp được thì tao chỉ có kết cục chết và chết thôi, hờ hờ.
Chúng tôi nói qua nói lại về vụ đẹp trai một hồi thì bạn thằng Kleun gọi tới, nó tạm biệt tôi để lên studio làm dự án tiếp, trước khi đi không quên hứa bao giờ nó xong sẽ đãi tôi bữa cơm, cho tôi trốn chồng một hôm. Ha, xem cách nó dùng từ kìa. Mà tao đã bảo là đừng làm trò rồi kẻo mày sẽ thấy tao đầu rơi máu chảy hồn xuống địa ngục không thấy trời trăng nữa đâu, hờ hờ.
Tôi đứng trông theo cho đến khi thằng Kleun bước vào thang máy. Chúc mày hạnh phúc, gặp được người tử tế và có một tình yêu đẹp nhé.
Đưa quà cho thằng Kleun xong tôi đi qua khu nhà thi đấu để tìm thằng Fang, từ xa đã thấy nó đang ngồi thừ người ra bên cạnh sân. Thấy tôi, Fang gật đầu ra điều đã biết đoạn đứng lên gọi mấy đứa em lại tập trung, chúng nó họp bàn cái gì đó một chốc rồi thằng Fang thả mấy đứa về còn nó đi tới chỗ tôi.
"Xong rồi à?” - Tôi hỏi nó.
"Ừm.”
"Ờ, thế có về luôn không?” - Fang gật đầu rồi đi trước để lại tôi đứng đó gãi đầu gãi tai không hiểu chuyện gì và có phần hơi sợ. Tại sao lại là tôi, tại sao lại để tôi ở cùng thằng Fang trong khi nó đang bật chế độ bóng tối vậy.
Bầu không khí trên xe suốt dọc đường về nhà vô cùng yên ắng, Fang chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm khung cảnh bên ngoài. Tôi hỏi Fang có đói không, có muốn ghé vào đâu ăn không vì nhà không còn gì ăn cả, tủ lạnh xơ xác lắm, chắc mai phải rủ Phum đi khuân ít thực phẩm về chống đói, hehe.
Bạn đang rầu mà tôi vẫn hề được anh chị em ạ. Fang đáp không đói, không muốn ăn, tôi đành ghé quán quen mua pad thai cho Phum và mua thêm sữa đậu với bánh phòng khi tối muộn Fang đói. Vừa về đến condo, tôi chưa kịp cất đồ thì Fang đã rủ tôi lên sân thượng.
Fang chống tay lên bức tường cao đến eo nó, miệng hút thuốc mắt nhìn ra đằng xa. Tôi đi tới đứng bên cạnh nó, Fang quay sang nhìn tôi đoạn đưa cho tôi một điếu, tôi nhận lấy chứ không hút. Hai chúng tôi cứ đứng như vậy trong bầu không khí yên lặng cùng những cơn gió mát vỗ về khắp mặt.
Bắt đầu vào mùa lạnh rồi, dù Bangkok không lạnh như các tỉnh khác nhưng về đêm vẫn có cảm giác se se. Lọn tóc Fang tung bay trong gió, mắt nó nhìn xa xăm vô định. Với tư cách là một người bạn, tôi thấy Fang là một đứa độc mồm nhưng tốt bụng, nhìn có vẻ nó chẳng để ý đến ai nhưng thực tế nó là đứa để tâm đến cảm xúc của người khác nhất dù không thể hiện ra. Chỉ là Fang rất hiếm khi dễ dàng tâm sự với ai.
"Cãi nhau à mày?” - Tôi lên tiếng hỏi để xua đi bầu không khí tĩnh lặng, điểu thuốc trong tay bị vần qua vần lại đến mức sắp nát.
"Một chút.” - Thằng Fang đáp xong lại tiếp tục hút thuốc và chúng tôi trở về không khí yên lặng trước đây. Tôi nghĩ tâm trạng của nó hẳn không còn quá tệ nữa, tôi cũng gác tay lên tường như Fang và ngẩng đầu nhìn trời đêm. Tôi chẳng thấy gì ngoài bóng tối bao trùm, thực sự không thấy gì cả, hai đứa cứ đứng như vậy chìm trong bóng đêm của Bangkok.
Đèn đường được sắp xếp cách nhau và phát ánh sáng một cách độc lập, nghiêm chỉnh như bị gượng ép; ánh sáng phát ra từ các tòa nhà cao tầng nhìn từ đây cũng khá đẹp mắt nhưng nó không hề có sức sống như những ánh sao vui vẻ rải rác khắp bầu trời. Ánh sao chỉ le lói ánh sáng trắng nhưng nó luôn có sức hấp dẫn hơn bất kỳ ánh sáng nào.
“Fang…tao hỏi cái này.” - Tôi một lần nữa lên tiếng xóa đi cái yên lặng, Fang nhướn mày nhìn tôi ra hiệu hỏi đi.
"Ừm… nói đi.”
"Mày nghĩ tình yêu như kiểu của chúng ta liệu có dài lâu được không?” - Thằng Fang rời mắt khỏi xa xăm mà quay sang nhìn tôi, nhưng chỉ được một lát rồi nó hít một hơi thật lớn và thả ra không khí một luồng khói trắng dày. Nó thở dài một hơi đoạn gẩy tàn thuốc xuống.
"Mày nói cứ như thể tình yêu có nhiều kiểu nhiều loại lắm vậy, mày chia nhóm đặt tên cho chúng nó được hả em dâu?” - Thanh âm mượt mà của thằng Fang khiến tôi không nói nên lời.
"Thì…”
“Chuyện của chúng ta với một số người mà nói có thể không đúng, không hay và chẳng giống ai, nhưng tình yêu của tao với tình yêu của mọi người trên thế giới này là như nhau Peem ạ.”
“...”
"Tao không biết người khác định nghĩa tình yêu như thế đ** nào, nhưng với tao yêu là yêu, tao yêu thằng Thaen, không gặp không thấy nó sẽ nhớ, tao lo lắng cho nó, tao lo giữ nó, muốn ở bên cạnh chăm sóc nó. Nếu đây là điều mà loài người gọi là tình yêu, nếu những cảm xúc ấy là cái mà người ta có khi có tình yêu thì tao chẳng khác gì ai cả.”
“...” - Tôi chỉ biết cúi đầu nghe Fang nói.
"Và mày cũng không khác gì tao. Còn hỏi có dài lâu không thì tao không biết, không ai biết và không ai xác định được. Nhưng nếu được xin một điều thì tao mong sẽ được ở bên nhau như thế này mãi mãi, ở bên cạnh Thaen cả một đời.” - Giọng nó lúc này nghe dịu dàng hẳn khiến tôi mỉm cười theo. Dù biết Fang yêu thằng Thaen không kém tình yêu thằng Thaen dành cho nó nhưng để có thể thấy được nghe được những lời này quả thực không phải chuyện thường.
"Mày mạnh mẽ thật đấy Fang.” - Tôi thực sự cảm thấy như vậy, so với Fang thì tôi kém xa.
"Hờ, thì chẳng có lý do gì để yếu đuối cả. Để gặp được người hợp với mình và yêu nhau đâu phải chuyện dễ dàng. Mày đừng nghĩ nhiều, cũng đừng để tâm chuyện đâu đâu. Tao không giỏi an ủi người khác nhưng tin tao đi, em tao bảo vệ mày được.” - Nó dúi phần thuốc còn lại vào mép tường rồi thả xuống đất: "Tất cả tình yêu của Phum đều dành cho mày, chỉ cần nhớ điều ấy thôi.”
"Ừm, tao biết.”
“Hừ, độc mồm như mày mà cũng suy nghĩ nhiều lắm cơ, nhưng tao nói thật nó không hợp với mày đâu, nhìn mày thế này trông ngứa mắt lắm.” - Nó dúi đầu tôi rồi cười. Fang vừa nói vừa cười đồng thời ánh mắt hiện lên nét quả quyết và kiên định. Nhìn vào đôi mắt ấy tôi bất chợt mỉm cười theo.
"Ừm, cảm ơn mày.”
"Mẹ kiếp, ra là trốn ở đây.” - Cả tôi và Fang đều quay lại nhìn người vừa mới đến, là Phum. Sao nó biết tôi ở đây nhỉ?
“Fang tắt điện thoại làm gì, mày có biết thằng Thaen suýt lật tung Trái Đất để tìm mày đấy.” - Phum nói anh nó rồi quay sang nhìn tôi.
"Mày đến thì tốt rồi, bé nhà mày đang hoảng hoạn lắm, mày xử lý nó đi, đưa nó đi rửa não luôn.” - Fang lại dúi đầu tôi đoạn quay người rời đi. Chỉ còn lại tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ và Phum đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Làm sao?” - Phum đi tới đứng vị trí thằng Fang ban nãy, nó bình tĩnh nhìn tôi.
"Không.” - Tôi cười với nó, cố gắng nhìn vào mắt nó để chứng minh tôi không nói dối, tôi không sao thật. Nhưng tôi phải nhanh chóng cúi mặt xuống nhìn dòng xe đang đi lại bên dưới vì ánh mắt Phum như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, như nhìn thấu trái tim tôi.
"Nói đi Peem, đừng để tao phải dùng biện pháp mạnh.” - Nó giữ lấy mặt tôi để hai đứa nhìn nhau một lần nữa. Tôi giật ra khỏi tay nó đoạn gục đầu lên bờ vai rộng của Phum. Nó ôm lấy tôi còn tôi nhắm mắt thở dài một hơi. Tôi cũng không hiểu bản thân bị làm sao mà trái tim lại cảm thấy não nề thế này.
Tôi chỉ sợ, nó là cảm giác sợ hãi nếu một ngày nào đó hai đứa không được ở bên nhau thì phải làm sao. Tôi có thể sống như vậy không? Câu hỏi này đã có sẵn câu trả lời là không thể nào. Tôi không thể sống nổi nếu không có Phum.
"Mày đang nghĩ chuyện gì vậy, chuyện về bố hả?” - Nó điều chỉnh vòng tay cho chặt hơn. Tao xin lỗi vì tao yếu đuối nhé Phum: “Tao đã nói là không có gì mà, bố còn chưa nói gì bạn bố đã gọi đến, bố bảo tao để nói chuyện sau rồi ra ngoài, chỉ thế thôi.” - Tôi tin Phum, nó chưa từng nói dối chưa từng che giấu tôi chuyện gì, chỉ là tôi muốn nghe để củng cố niềm tin của bản thân: “Trông mày có vẻ rất lo lắng về chuyện này, tao vẫn chưa nói chuyện với bố thật, không có gì đâu đừng nghĩ nhiều.”
"Thật chứ, mày đừng nói dối tao nhé.”
“Tại sao tao phải nói dối, tao chưa từng che giấu mày chuyện gì với cả dù bố có biết chuyện thì tao cũng sẽ tự mình giải thích với bố, tuyệt đối sẽ không để ai làm tổn thương mày đâu.” - Tôi dụi mặt vào ngực Phum, muốn xin lỗi vì đã nghĩ nhiều và muốn cảm ơn vì nó đã ở đây: “Mà nãy Fang nói thế là sao, nói mày hoảng loạn ấy.”
"Không có gì đâu, tao chỉ nghĩ chơi chơi là tao muốn ở bên cạnh mày thật lâu, muốn ở bên cạnh mày mỗi ngày, muốn chúng ta cứ mãi ở cạnh nhau thế này.”
"Thì mày đã có tất cả theo nguyện vọng rồi còn gì.”
"Ha, đúng nhỉ, nhưng tao sợ, tao sợ không biết nó sẽ kéo dài được bao lâu.” - Có lẽ tôi đã quá đa nghi, quá sợ hãi với những chuyện còn chưa xảy ra. Phum chỉ cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Kéo dài cho đến hơi thở cuối cùng của tao.”
"Phum…”
"Nghe tao nói này Peem, không có mày tao cũng không có lý do gì để sống tiếp, không được yêu mày tao cũng không biết trái tim này sinh ra để làm gì. Chỉ cần biết lúc này, hôm nay ta vẫn còn yêu nhau, thế là đủ rồi.” - Tôi vòng tay qua ôm nó, mẹ kiếp muốn khóc quá. Bàn tay ấm áp của Phum đang xoa lưng tôi để xua đi cái lạnh và nỗi sợ hãi cùng những cảm xúc u ám. Chỉ cần được ở gần nhau, ở bên cạnh nhau, được dựa vào bờ vai Phum những khi mỏi mệt cũng quá đủ rồi.
***
Tôi và Phum vẫn sống một cuộc sống như bình thường, đi học, đi xem Phum tập nhạc, hai đứa vẫn bên cạnh nhau, tôi vẫn có Phum ở bên và mong sao ngày mai ngày sau chúng ta vẫn có nhau như thế này.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, đem chăn ra quán giặt thì chúng tôi mới có chút thời gian nghỉ ngơi đầu tiên sau cả tuần học tập mệt mỏi (chắc vậy). Chúng tôi đi xem phim rồi đi mua sách. Phum mua sách để trau dồi kiến thức còn tôi chỉ hợp với truyện tranh thôi.
Lúc tính tiền Phum nhìn chồng truyện tôi bê ra ngẫm nghĩ một lúc, haha, cơ mà tôi cũng mua cả giấy vẽ và màu vẽ mới. Thấy không Peeranat này cũng chăm chỉ học hành lắm chứ bộ, hehe. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, tuần nào tôi cũng phải mua bộ màu mới. Ngài Đại tá từng mắng tôi là sao mi không mua về ăn thay cơm cho bõ hả Mèo. Hừ, có người bố nào lại bảo con ăn màu vẽ bao giờ, Đại tá đúng hâm.
Mua sách xong hai đứa tôi đi ăn, lẩu thẳng tiến!!! Trước khi về phòng tôi và Phum có ghé qua siêu thị mua ít đồ ăn và đồ dùng, về được đến condo cũng đã gần 10 giờ tối. Về đến nơi không phải là được lên phòng cất đồ nghỉ ngơi ngay đâu ạ mà tôi với trai đẹp còn đang chí chóe nhau chuyện…
“Mày chơi ăn gian, cái này nhẹ.” - Hai đứa đang phân nhau ai xách túi nào vì có rất nhiều đồ và mẹ kiếp cái túi tôi xách nặng kinh. Chó Phum, thế này mà bảo yêu tao lắm đấy. Nó chỉ xách túi bánh mì và mấy cái đồ khô trong khi tôi phải xách cả mấy can sữa.
"Haha, thôi đưa đây, đã Lùn còn hay cằn nhằn, người yêu ai thế không biết.” - Người yêu mày đấy thằng quỷ. Và rồi cuối cùng tôi đã dành chiến thắng, haha. Phum cầm lấy chiếc túi nặng còn tôi cứ thế nhẹ nhàng mà đi vào thang máy, hehe.
“Nhanh mở cửa đi, tay tao sắp gãy đến nơi rồi.” - Thằng Phum kêu ca. Dào ôi, mới thế này đã kêu nặng, tao còn cầm mấy túi có sao đâu, hahaha.
"Ờ ờ.” - Tôi nhanh chóng ra khỏi thang máy đi tới mở cửa đợi Phum vậy nhưng tôi đã phải đứng lại nhíu mày khi thử xoay tay nắm cửa vì nó không khóa.
"Phum, mày không khóa cửa à?” - Tôi ngẩng đầu lên để tìm kiếm sự khẳng định từ Phum bởi tay tôi đang run lên với những suy nghĩ hơi xa trong đầu là phòng có trộm.
"Khóa rồi.” - Phum khẽ nhíu mày rồi hai đứa nhìn nhau và cùng nghĩ về một hướng là có lẽ nào phòng bị trộm. Nhưng mà điều đó hơi vô lý vì đây là khi chung cư cao cấp, có hệ thống an ninh vô cùng nghiêm ngặt, trộm cướp vào thế nào được.
"Peem, lui ra sau đi.” - Phum bảo tôi đứng ra sau lưng nó còn nó sẽ đảm nhiệm phần mở cửa đi vào.
Và nếu như tôi biết trước, không đời nào tôi để cho Phum mở cánh cửa ấy ra.
"Bố Mẹ.”
Mà cũng đúng thôi, Thái Lan đứng thứ hai trên bảng xếp hạng các nước học nặng nhất mà. Nhưng mà cho tôi xin phép hỏi một câu học nặng thế có chắc chúng tôi có kiến thức không, có áp dụng vào thực tế được không, chương trình học của Thái Lan nên cập nhật đổi mới đi ạ.
Còn lúc này là đang độ bốn giờ chiều, tôi thằng Phum thằng Q thằng Toey thằng Fang đang ngồi ăn bữa xế ở nhà ăn khoa Kỹ thuật. Tôi với thằng Q có lớp đến tận tối muộn nên phải ăn để lấy sức còn thằng Phum thằng Toey là hàng đính kèm bám chân bọn tôi thôi.
Không phải tôi có lớp ở khoa Kỹ thuật, tôi chỉ ghé đến ăn thôi. Tôi nhớ hồi năm nhất ở qua đây học môn Xác suất thống kê, đây là môn đại cương và cũng là môn học bắt buộc ai ai cũng phải tham gia. Vậy nhưng đến tận ngày hôm nay tôi vẫn không lý giải nổi tại sao lại bắt tôi học môn đó. Tôi muốn trở thành một họa sĩ, muốn vẽ tranh chứ không có muốn tính toán tính tiếc gì hết và tôi đã rất vất vả để qua được môn này.
Như đã nói ban nãy, sự xuất hiện của thằng Phum thằng Toey là chúng nó bám theo bọn tôi còn sự xuất hiện của thằng Fang thì tôi không rõ là vì nguyên do gì. Thằng Q hỏi thì nó bảo nó đến tìm em trai nhưng theo tôi thấy thì không phải thế. Hôm nay trông thằng Fang khá yên lặng và lạc lõng, không đấu võ mồm với thằng Q như mọi khi. Thằng Q có trêu có ghẹo có chọc điên cỡ nào Fang cũng không phản ứng, chỉ đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn khiến chúng tôi đứa nào đứa nấy đều vô cùng thắc mắc.
Tôi lờ mờ đoán có lẽ nguyên nhân khiến thằng Fang hành xử kỳ lạ như vậy đến từ… nó!!! Thằng đó đó!!! Cái thằng đang vắt áo đồng phục khoa lên vai đồng thời hất mặt đi đến bàn tôi. Vậy nhưng khi nhìn thấy thằng Fang, thằng Thaen chỉ hơi bất ngờ một chút. Đám còn lại đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí lạnh lẽo cùng cực, có chuyện gì xảy ra với cặp đôi của năm thế?
Bình thường nhìn thấy người yêu một cái là thằng Thaen xoắn xuýt lao tới ôm ôm thơm thơm khiến chúng tôi phát ngấy vậy mà hôm nay nó chỉ bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên cạnh Phum. Chưa kể mặt nó cũng rất khó chịu. Rốt cuộc mày học kỹ thuật điện tử hay kỹ thuật cơ khí mà bầu không khí ở đây ngột ngạt quá vậy.
"Ê Thaen, mày ăn gì không để tao bảo thằng Peem đi mua cho.”
"Mày hay quá.” - Tôi đá chân thằng Q dưới gầm bàn. Tôi biết nó làm thế để phần nào xoa dịu đi bầu không khí bức bối như thể Thế chiến thứ ba sẽ xảy đến trong không bao lâu nữa. Nhưng mày cứ nhất định phải lôi thêm tao vào à?
"Không, tao không có tâm trạng ăn.” - Thằng Thaen nói ngắn gọn còn thằng Fang vẫn chỉ cúi đầu khía khìa đĩa cơm, uầy, có chuyện gì xảy ra vậy. Bình thường nếu cãi nhau chắc chắn thằng Thaen là người dỗ hay lần này người sai là…
"Thế, thế tí mày đi đâu, về nhà à, hehe.” - Tao cũng chỉ là muốn tìm chuyện để nói thôi mà, chúng mày đừng có nhìn tao như thế, chó Phum mày dám cười tao hả.
"Chưa, nay tao có hẹn đi uống với mấy đứa trong đội bóng đá.”
"Đám anh Greech phải không anh?” - Thằng Toey hỏi với khuôn mặt rất ngây thơ, thằng Q vỗ đầu người yêu ngay lập tức.
"Mày hỏi tới nó làm gì, nó là chồng mày à?” - Này này, cái đôi này đừng có chí chóe nhau đấy. Cũng may thằng Toey là đứa rối loạn cảm xúc, bị đánh vào đầu không những nó không giận mà còn ôm tay cọ cọ thằng Q.
"Hỏi cho chồng em ghen đó mà.” - Em tôi dữ dội thứ hai không ai chủ nhật đâu anh chị em ạ.
“Mới nhấm nháp tí ngoài thì người ta không gọi là chồng đâu Toey ạ, haha.” - Phum bật cười nhướn mày với thằng Q đoạn đưa tay dúi đầu thằng Toey, nó đang cười thích chí ôm P'Q của nó.
"Có phải ai cũng cháy bỏng như người vợ quỷ lùn của mày được đâu chó Phum.” - Nói rồi thằng Q đẩy cốc sữa về phía tôi, thằng chóooooo
"Nói gì thì nói, tao thấy ghen tị với chúng mày thật ấy.” - Hả? Chúng tôi ngừng chí chóe mà đồng loạt quay sang nhìn thằng Thaen: "Có người yêu dễ thương bảo gì cũng nghe cũng tin, nếu người yêu tao mà như thế xin cái gì tao cũng cho hết.” - Ờm, bầu không khí vừa mới dịu được một tí mày đã lại làm nó bức bối rồi đấy Thaen. Tao nghĩ là mày nên để ý sắc mặt thằng Fang trước khi nói thì hơn.
"Anh Thaen nói thế là anh Fang buồn đấy.”
"Kệ mẹ nó.” - Ôi thánh thần ơi, mày làm tao sốc quá đấy bạn. Nói xong thằng Thaen cầm đồ đứng dậy đi luôn, nó chẳng buồn nhìn, chẳng buồn để ý đến ai. Chúng tôi chỉ biết hoang mang nhìn nhau rồi đồng thời nhìn sang thằng Fang vẫn đang cúi mặt khìa khìa đĩa cơm. Từ lúc thằng Thaen chưa tới cho đến khi thằng Thaen rời đi đĩa cơm ấy vẫn nguyên như cũ. Tôi thấy nó cắn chặt môi dưới.
"Fang.” - Phum gọi và đưa tay chạm vai anh trai.
"Tối nay tao qua chỗ mày ngủ nhé Phum.” - Dứt lời nó cũng đứng dậy đi. Phum quay sang nhìn tôi như muốn hỏi có biết chuyện gì không, tôi chỉ biết nhún vai nhìn lại nó vì thực sự tôi không biết chúng nó cãi nhau vì chuyện gì.
"Hai đứa nó bị làm đ** sao thế?” - Thằng Q hỏi trong sự hoang mang.
“Bị làm người yêu chứ sao.” - Thằng Toey trả lời một câu gọn lỏn, miệng cười toe như thể nó không có ý trêu nhưng tao chỉ sợ cái giày thằng Q sắp đáp vỡ mồm mày Toey ạ.
***
Theo lý thuyết thì đáng nhẽ tôi đã học xong từ lúc năm giờ chiều nhưng thực tế thì giờ đã hơn tám giờ tối rồi tôi vẫn đang ngồi trên giảng đường với chiếc tay như sắp gãy, bên cạnh là thằng Q ngồi ngáp.
Vở ghi bài của nó trắng tinh, không một chữ nào trái ngược hoàn toàn với quyển sổ phác thảo dày đặc những bức vẽ như đang muốn truyền đạt lại cho con cháu đời sau về hành trình tạo ra con người. Nó vẽ đẹp nhưng các nét cũng khá dữ, bức tranh còn lại bên mặt kia của trang thì khỏi cần đoán, nhìn nét là biết vẽ thằng Toey. Hờ, nhớ nhau đến mức tưởng tượng thôi cũng vẽ được mặt nhau rồi cơ à. Tôi lén đánh mắt nhìn chó Q đồng thời hắng giọng. Nó biết tôi nhìn nó với ánh mắt ghét bỏ nhưng nó chỉ nhún vai đồng thời đưa tay quay mặt tôi về phía thầy giáo đang đứng trên bục giảng trước cả lớp như muốn nói mày tập trung học đi, nhìn gì.
Học xong người tôi không khác gì cái xác khô cố gắng lết ra khỏi phòng học. Vừa ra cái gặp ngay thằng Toey và đám bạn của nó đang tập nhảy trước cửa khoa, nó có nói là đầu tháng sau thi đấu thì phải. Thấy tôi và thằng Q đi ra, nó ngay lập tức dừng ke đầu lại rồi chạy rối rít tới chỗ chúng tôi.
"P'Q anh Peem học xong rồi ạ?”
"Ờ, mà cái gì đây, tao đã bảo bao lần là không mặc áo ba lỗ, này là cái gì đây hả Toey?” - Tới rồi đó, vợ chồng nhà nó lại đến giờ chí chóe rồi đó, tôi chạy ngay còn kịp không nhỉ?
"Thì em tập nhảy, mặc áo ba lỗ thoải mái, các bạn em cũng mặc mà.”
"Thế bạn mày có phải vợ tao không, ra cốp xe lấy cái áo phông mặc ngay vào.” - Thằng Q đưa chìa khóa xe cho thằng Toey, thằng nhóc thối đó bĩu môi có vẻ không bằng lòng nhưng cũng chịu đi ra thay đồ.
"Gì mà giữ của thế, chia một ít cho quần chúng nhân dân ngắm với chứ.”
"Chuyện của tao, để nó thế nó lại hút gái, mày lượn về cái lồng vàng của mày đi chim chân ngắn ạ, haha.” - Thằng chó Q, thằng khốn, tôi lấy cái túi họa cụ đập vào lưng nó, nó cười lớn rồi đi ra ngồi hóng thằng Toey tập nhảy.
Còn tôi thì đến giờ về lồng, ấy, về condo rồi. Hôm nay Phum cho phép tôi về trước vì nó còn phải ở lại tập nhạc. Tôi đi ra bãi đỗ xe cạnh khoa để lấy xe, vừa mở cửa ra cái liền thấy tiếng điện thoại vang lên, tôi cầm lên xem.
"Học xong qua khoa đón tao với.” - Là thằng Fang nhắn tới. À đúng rồi, hôm nay nó bảo sẽ sang condo tôi ngủ mà nhỉ. Ha, condo tôi? Mạnh mồm quá. Condo đó đúng là của Phum nhưng một phòng còn lại là của thằng Fang, bố mẹ cho hai đứa nó ở với nhau để anh chăm em nhưng kể từ khi hẹn hò với thằng Thaen thì thằng Fang đã chuyển ra ngoài.
Tôi nhắn lại hỏi xem nó đang ở đâu, Fang bảo nó đang huấn luyện mấy đứa khóa dưới chơi bóng bầu dục nên tôi đánh xe đến khoa Kiến trúc theo ý nó. Dù sao cũng đến Kiến trúc rồi, gọi cho thằng Kleun cái.
(Chào bé yêu…của người khác, haha.) - Xem nó ghẹo tôi này.
"Mặn thế mày, mà cho hỏi chiếc mày đang rúc đầu ở đâu trên cái Trái Đất này thế?”
(Chộ ôi, nói hay quá, tao đang ở studio làm dự án, có chuyện gì không chiếc bạn?) - Thằng Kleun cất giọng vui vẻ trả lời, không quên cười giòn tan. Nó đúng là cái đứa lúc nào tâm trạng cũng tốt được.
"Ơ, mày đang làm việc hả?”
(Ừm, nhưng vẫn nói chuyện điện thoại được, cơ mà mày có chuyện gì, hay bị người yêu ngó lơ nên đi kiếm bồ tâm sự, haha.) - Mày móc mỉa tao hơi nhiều đấy nhé Kleun nhé, tao không có bồoooooo.
"Thằng điên, tao đến đón Fang tiện thể gọi hỏi xem mày có đang lởn vởn quanh đây không thì tao đưa quà cho.”
(Ok, để tao xuống, đừng có đứng cười với ai đấy.)
"Ờ ờ xuống nhanh đi.” - Sao mà tôi toàn gặp mấy thành phần nhây nhây thích chọc điên tôi thế nhỉ.
Mà nói tới cũng phải khen khoa Kiến Trúc, muộn thế này rồi mà sinh viên vẫn đi lại vô cùng tấp nập, có cả một nhóm đang đá bóng trước khoa. Chúng mày không định về nhà hay gì, mà có khi đây mới là thời gian xả stress sau giờ học của chúng nó, haha. Tôi ngồi đợi không bao lâu thằng Kleun đã vác cái mặt đẹp trai gái đổ của nó đến trước mặt tôi, nó nở nụ cười dịu dàng như thường thấy rồi tôi đưa quà cho nó.
“Này, chúc mừng năm mới với chúc mừng sinh nhật. Trái Đất nóng lên nên tao gói chung một hộp quà thôi, hai trong một luôn đó mày, hehe.” - Thằng Kleun nhận hộp quà rồi bật cười chứ không hề hờn sau câu nói của tôi.
“Ôi dào, thế nào mà chẳng được, dù mày có gom sắt vụn giấy vụn tặng tao tao cũng nhận hết.”
"Tốt lắm, ngoan thế này mấy nữa anh cho đi làm tóc làm móng.”
"Haha.” - Nó dúi đầu tôi đoạn nhìn hộp quà trong tay mỉm cười rạng rỡ: “Muốn biết bên trong là cái gì ghê.” - Nó ngẩng đầu cười với tôi.
"Muốn biết thì bóc đi, bóc luôn.” - Tôi ngồi một bên động viên thằng Kleun mở quà để nó biết món quà tôi tặng hợp với nó cỡ nào.
“Không đâu, nhỡ mày nhìn lén.”
"Ờ, tao không nhìn đâu. Mày cũng xí xớn quá đấy, chính tay tao chọn quà mà. Thôi thế này, gợi ý nó là món đồ mà mày có thể mang theo hằng ngày.”
"Iphone 4S”
"Cái điện thoại rách của tao tao còn chưa thay đây này.” - Nhà tao có trồng táo đâu thằng điên, nhà tao chỉ có vườn cam thôi, hahaha.
"Cảm ơn mày nhé Peem.” - Nói rồi nó nhìn tôi, nhìn đến mức tôi không biết phản ứng ra sao đành tránh ánh mắt nó ngó nghiêng sang hướng khác, tôi nghe thấy nó cười đểu giả.
"Ờ ờ, không cần cảm động đâu, người đẹp trai như tao thường tốt bụng Kluen ạ.”
"Hờ, đẹp kiểu đáng yêu à, ok tao chấp nhận.”
"Đáng yêu cái đ** gì, tao đẹp trai, đẹp trai ấy.” - Nóng máu rồi đấy nhé.
"Nhưng vẫn kém sắc hơn tao, đúng nhận sai cãi.” - Sự thật này Peem không thể thả chó ra cãi được anh chị em ạ. Thằng Kleun thấy tôi hóa đá thì cười lớn thậm chí còn đưa tay ra bẹo má tôi. Hơi quá rồi đó mày, nhỡ có paparazzi chụp được thì tao chỉ có kết cục chết và chết thôi, hờ hờ.
Chúng tôi nói qua nói lại về vụ đẹp trai một hồi thì bạn thằng Kleun gọi tới, nó tạm biệt tôi để lên studio làm dự án tiếp, trước khi đi không quên hứa bao giờ nó xong sẽ đãi tôi bữa cơm, cho tôi trốn chồng một hôm. Ha, xem cách nó dùng từ kìa. Mà tao đã bảo là đừng làm trò rồi kẻo mày sẽ thấy tao đầu rơi máu chảy hồn xuống địa ngục không thấy trời trăng nữa đâu, hờ hờ.
Tôi đứng trông theo cho đến khi thằng Kleun bước vào thang máy. Chúc mày hạnh phúc, gặp được người tử tế và có một tình yêu đẹp nhé.
Đưa quà cho thằng Kleun xong tôi đi qua khu nhà thi đấu để tìm thằng Fang, từ xa đã thấy nó đang ngồi thừ người ra bên cạnh sân. Thấy tôi, Fang gật đầu ra điều đã biết đoạn đứng lên gọi mấy đứa em lại tập trung, chúng nó họp bàn cái gì đó một chốc rồi thằng Fang thả mấy đứa về còn nó đi tới chỗ tôi.
"Xong rồi à?” - Tôi hỏi nó.
"Ừm.”
"Ờ, thế có về luôn không?” - Fang gật đầu rồi đi trước để lại tôi đứng đó gãi đầu gãi tai không hiểu chuyện gì và có phần hơi sợ. Tại sao lại là tôi, tại sao lại để tôi ở cùng thằng Fang trong khi nó đang bật chế độ bóng tối vậy.
Bầu không khí trên xe suốt dọc đường về nhà vô cùng yên ắng, Fang chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm khung cảnh bên ngoài. Tôi hỏi Fang có đói không, có muốn ghé vào đâu ăn không vì nhà không còn gì ăn cả, tủ lạnh xơ xác lắm, chắc mai phải rủ Phum đi khuân ít thực phẩm về chống đói, hehe.
Bạn đang rầu mà tôi vẫn hề được anh chị em ạ. Fang đáp không đói, không muốn ăn, tôi đành ghé quán quen mua pad thai cho Phum và mua thêm sữa đậu với bánh phòng khi tối muộn Fang đói. Vừa về đến condo, tôi chưa kịp cất đồ thì Fang đã rủ tôi lên sân thượng.
Fang chống tay lên bức tường cao đến eo nó, miệng hút thuốc mắt nhìn ra đằng xa. Tôi đi tới đứng bên cạnh nó, Fang quay sang nhìn tôi đoạn đưa cho tôi một điếu, tôi nhận lấy chứ không hút. Hai chúng tôi cứ đứng như vậy trong bầu không khí yên lặng cùng những cơn gió mát vỗ về khắp mặt.
Bắt đầu vào mùa lạnh rồi, dù Bangkok không lạnh như các tỉnh khác nhưng về đêm vẫn có cảm giác se se. Lọn tóc Fang tung bay trong gió, mắt nó nhìn xa xăm vô định. Với tư cách là một người bạn, tôi thấy Fang là một đứa độc mồm nhưng tốt bụng, nhìn có vẻ nó chẳng để ý đến ai nhưng thực tế nó là đứa để tâm đến cảm xúc của người khác nhất dù không thể hiện ra. Chỉ là Fang rất hiếm khi dễ dàng tâm sự với ai.
"Cãi nhau à mày?” - Tôi lên tiếng hỏi để xua đi bầu không khí tĩnh lặng, điểu thuốc trong tay bị vần qua vần lại đến mức sắp nát.
"Một chút.” - Thằng Fang đáp xong lại tiếp tục hút thuốc và chúng tôi trở về không khí yên lặng trước đây. Tôi nghĩ tâm trạng của nó hẳn không còn quá tệ nữa, tôi cũng gác tay lên tường như Fang và ngẩng đầu nhìn trời đêm. Tôi chẳng thấy gì ngoài bóng tối bao trùm, thực sự không thấy gì cả, hai đứa cứ đứng như vậy chìm trong bóng đêm của Bangkok.
Đèn đường được sắp xếp cách nhau và phát ánh sáng một cách độc lập, nghiêm chỉnh như bị gượng ép; ánh sáng phát ra từ các tòa nhà cao tầng nhìn từ đây cũng khá đẹp mắt nhưng nó không hề có sức sống như những ánh sao vui vẻ rải rác khắp bầu trời. Ánh sao chỉ le lói ánh sáng trắng nhưng nó luôn có sức hấp dẫn hơn bất kỳ ánh sáng nào.
“Fang…tao hỏi cái này.” - Tôi một lần nữa lên tiếng xóa đi cái yên lặng, Fang nhướn mày nhìn tôi ra hiệu hỏi đi.
"Ừm… nói đi.”
"Mày nghĩ tình yêu như kiểu của chúng ta liệu có dài lâu được không?” - Thằng Fang rời mắt khỏi xa xăm mà quay sang nhìn tôi, nhưng chỉ được một lát rồi nó hít một hơi thật lớn và thả ra không khí một luồng khói trắng dày. Nó thở dài một hơi đoạn gẩy tàn thuốc xuống.
"Mày nói cứ như thể tình yêu có nhiều kiểu nhiều loại lắm vậy, mày chia nhóm đặt tên cho chúng nó được hả em dâu?” - Thanh âm mượt mà của thằng Fang khiến tôi không nói nên lời.
"Thì…”
“Chuyện của chúng ta với một số người mà nói có thể không đúng, không hay và chẳng giống ai, nhưng tình yêu của tao với tình yêu của mọi người trên thế giới này là như nhau Peem ạ.”
“...”
"Tao không biết người khác định nghĩa tình yêu như thế đ** nào, nhưng với tao yêu là yêu, tao yêu thằng Thaen, không gặp không thấy nó sẽ nhớ, tao lo lắng cho nó, tao lo giữ nó, muốn ở bên cạnh chăm sóc nó. Nếu đây là điều mà loài người gọi là tình yêu, nếu những cảm xúc ấy là cái mà người ta có khi có tình yêu thì tao chẳng khác gì ai cả.”
“...” - Tôi chỉ biết cúi đầu nghe Fang nói.
"Và mày cũng không khác gì tao. Còn hỏi có dài lâu không thì tao không biết, không ai biết và không ai xác định được. Nhưng nếu được xin một điều thì tao mong sẽ được ở bên nhau như thế này mãi mãi, ở bên cạnh Thaen cả một đời.” - Giọng nó lúc này nghe dịu dàng hẳn khiến tôi mỉm cười theo. Dù biết Fang yêu thằng Thaen không kém tình yêu thằng Thaen dành cho nó nhưng để có thể thấy được nghe được những lời này quả thực không phải chuyện thường.
"Mày mạnh mẽ thật đấy Fang.” - Tôi thực sự cảm thấy như vậy, so với Fang thì tôi kém xa.
"Hờ, thì chẳng có lý do gì để yếu đuối cả. Để gặp được người hợp với mình và yêu nhau đâu phải chuyện dễ dàng. Mày đừng nghĩ nhiều, cũng đừng để tâm chuyện đâu đâu. Tao không giỏi an ủi người khác nhưng tin tao đi, em tao bảo vệ mày được.” - Nó dúi phần thuốc còn lại vào mép tường rồi thả xuống đất: "Tất cả tình yêu của Phum đều dành cho mày, chỉ cần nhớ điều ấy thôi.”
"Ừm, tao biết.”
“Hừ, độc mồm như mày mà cũng suy nghĩ nhiều lắm cơ, nhưng tao nói thật nó không hợp với mày đâu, nhìn mày thế này trông ngứa mắt lắm.” - Nó dúi đầu tôi rồi cười. Fang vừa nói vừa cười đồng thời ánh mắt hiện lên nét quả quyết và kiên định. Nhìn vào đôi mắt ấy tôi bất chợt mỉm cười theo.
"Ừm, cảm ơn mày.”
"Mẹ kiếp, ra là trốn ở đây.” - Cả tôi và Fang đều quay lại nhìn người vừa mới đến, là Phum. Sao nó biết tôi ở đây nhỉ?
“Fang tắt điện thoại làm gì, mày có biết thằng Thaen suýt lật tung Trái Đất để tìm mày đấy.” - Phum nói anh nó rồi quay sang nhìn tôi.
"Mày đến thì tốt rồi, bé nhà mày đang hoảng hoạn lắm, mày xử lý nó đi, đưa nó đi rửa não luôn.” - Fang lại dúi đầu tôi đoạn quay người rời đi. Chỉ còn lại tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ và Phum đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Làm sao?” - Phum đi tới đứng vị trí thằng Fang ban nãy, nó bình tĩnh nhìn tôi.
"Không.” - Tôi cười với nó, cố gắng nhìn vào mắt nó để chứng minh tôi không nói dối, tôi không sao thật. Nhưng tôi phải nhanh chóng cúi mặt xuống nhìn dòng xe đang đi lại bên dưới vì ánh mắt Phum như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, như nhìn thấu trái tim tôi.
"Nói đi Peem, đừng để tao phải dùng biện pháp mạnh.” - Nó giữ lấy mặt tôi để hai đứa nhìn nhau một lần nữa. Tôi giật ra khỏi tay nó đoạn gục đầu lên bờ vai rộng của Phum. Nó ôm lấy tôi còn tôi nhắm mắt thở dài một hơi. Tôi cũng không hiểu bản thân bị làm sao mà trái tim lại cảm thấy não nề thế này.
Tôi chỉ sợ, nó là cảm giác sợ hãi nếu một ngày nào đó hai đứa không được ở bên nhau thì phải làm sao. Tôi có thể sống như vậy không? Câu hỏi này đã có sẵn câu trả lời là không thể nào. Tôi không thể sống nổi nếu không có Phum.
"Mày đang nghĩ chuyện gì vậy, chuyện về bố hả?” - Nó điều chỉnh vòng tay cho chặt hơn. Tao xin lỗi vì tao yếu đuối nhé Phum: “Tao đã nói là không có gì mà, bố còn chưa nói gì bạn bố đã gọi đến, bố bảo tao để nói chuyện sau rồi ra ngoài, chỉ thế thôi.” - Tôi tin Phum, nó chưa từng nói dối chưa từng che giấu tôi chuyện gì, chỉ là tôi muốn nghe để củng cố niềm tin của bản thân: “Trông mày có vẻ rất lo lắng về chuyện này, tao vẫn chưa nói chuyện với bố thật, không có gì đâu đừng nghĩ nhiều.”
"Thật chứ, mày đừng nói dối tao nhé.”
“Tại sao tao phải nói dối, tao chưa từng che giấu mày chuyện gì với cả dù bố có biết chuyện thì tao cũng sẽ tự mình giải thích với bố, tuyệt đối sẽ không để ai làm tổn thương mày đâu.” - Tôi dụi mặt vào ngực Phum, muốn xin lỗi vì đã nghĩ nhiều và muốn cảm ơn vì nó đã ở đây: “Mà nãy Fang nói thế là sao, nói mày hoảng loạn ấy.”
"Không có gì đâu, tao chỉ nghĩ chơi chơi là tao muốn ở bên cạnh mày thật lâu, muốn ở bên cạnh mày mỗi ngày, muốn chúng ta cứ mãi ở cạnh nhau thế này.”
"Thì mày đã có tất cả theo nguyện vọng rồi còn gì.”
"Ha, đúng nhỉ, nhưng tao sợ, tao sợ không biết nó sẽ kéo dài được bao lâu.” - Có lẽ tôi đã quá đa nghi, quá sợ hãi với những chuyện còn chưa xảy ra. Phum chỉ cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Kéo dài cho đến hơi thở cuối cùng của tao.”
"Phum…”
"Nghe tao nói này Peem, không có mày tao cũng không có lý do gì để sống tiếp, không được yêu mày tao cũng không biết trái tim này sinh ra để làm gì. Chỉ cần biết lúc này, hôm nay ta vẫn còn yêu nhau, thế là đủ rồi.” - Tôi vòng tay qua ôm nó, mẹ kiếp muốn khóc quá. Bàn tay ấm áp của Phum đang xoa lưng tôi để xua đi cái lạnh và nỗi sợ hãi cùng những cảm xúc u ám. Chỉ cần được ở gần nhau, ở bên cạnh nhau, được dựa vào bờ vai Phum những khi mỏi mệt cũng quá đủ rồi.
***
Tôi và Phum vẫn sống một cuộc sống như bình thường, đi học, đi xem Phum tập nhạc, hai đứa vẫn bên cạnh nhau, tôi vẫn có Phum ở bên và mong sao ngày mai ngày sau chúng ta vẫn có nhau như thế này.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, đem chăn ra quán giặt thì chúng tôi mới có chút thời gian nghỉ ngơi đầu tiên sau cả tuần học tập mệt mỏi (chắc vậy). Chúng tôi đi xem phim rồi đi mua sách. Phum mua sách để trau dồi kiến thức còn tôi chỉ hợp với truyện tranh thôi.
Lúc tính tiền Phum nhìn chồng truyện tôi bê ra ngẫm nghĩ một lúc, haha, cơ mà tôi cũng mua cả giấy vẽ và màu vẽ mới. Thấy không Peeranat này cũng chăm chỉ học hành lắm chứ bộ, hehe. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, tuần nào tôi cũng phải mua bộ màu mới. Ngài Đại tá từng mắng tôi là sao mi không mua về ăn thay cơm cho bõ hả Mèo. Hừ, có người bố nào lại bảo con ăn màu vẽ bao giờ, Đại tá đúng hâm.
Mua sách xong hai đứa tôi đi ăn, lẩu thẳng tiến!!! Trước khi về phòng tôi và Phum có ghé qua siêu thị mua ít đồ ăn và đồ dùng, về được đến condo cũng đã gần 10 giờ tối. Về đến nơi không phải là được lên phòng cất đồ nghỉ ngơi ngay đâu ạ mà tôi với trai đẹp còn đang chí chóe nhau chuyện…
“Mày chơi ăn gian, cái này nhẹ.” - Hai đứa đang phân nhau ai xách túi nào vì có rất nhiều đồ và mẹ kiếp cái túi tôi xách nặng kinh. Chó Phum, thế này mà bảo yêu tao lắm đấy. Nó chỉ xách túi bánh mì và mấy cái đồ khô trong khi tôi phải xách cả mấy can sữa.
"Haha, thôi đưa đây, đã Lùn còn hay cằn nhằn, người yêu ai thế không biết.” - Người yêu mày đấy thằng quỷ. Và rồi cuối cùng tôi đã dành chiến thắng, haha. Phum cầm lấy chiếc túi nặng còn tôi cứ thế nhẹ nhàng mà đi vào thang máy, hehe.
“Nhanh mở cửa đi, tay tao sắp gãy đến nơi rồi.” - Thằng Phum kêu ca. Dào ôi, mới thế này đã kêu nặng, tao còn cầm mấy túi có sao đâu, hahaha.
"Ờ ờ.” - Tôi nhanh chóng ra khỏi thang máy đi tới mở cửa đợi Phum vậy nhưng tôi đã phải đứng lại nhíu mày khi thử xoay tay nắm cửa vì nó không khóa.
"Phum, mày không khóa cửa à?” - Tôi ngẩng đầu lên để tìm kiếm sự khẳng định từ Phum bởi tay tôi đang run lên với những suy nghĩ hơi xa trong đầu là phòng có trộm.
"Khóa rồi.” - Phum khẽ nhíu mày rồi hai đứa nhìn nhau và cùng nghĩ về một hướng là có lẽ nào phòng bị trộm. Nhưng mà điều đó hơi vô lý vì đây là khi chung cư cao cấp, có hệ thống an ninh vô cùng nghiêm ngặt, trộm cướp vào thế nào được.
"Peem, lui ra sau đi.” - Phum bảo tôi đứng ra sau lưng nó còn nó sẽ đảm nhiệm phần mở cửa đi vào.
Và nếu như tôi biết trước, không đời nào tôi để cho Phum mở cánh cửa ấy ra.
"Bố Mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.