We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta
Chương 65: Em cùng mã
Parawee
01/06/2024
Chuỗi sự kiện chào đón tân sinh viên trôi qua cùng hội thao cho năm nhất và chỉ vài tuần nữa thôi là tới đại hội thể thao toàn trường. Khoa nào giờ cũng đang tất bật chuẩn bị luyện tập, từ vận động viên, cổ động viên cho đến đội cổ vũ. Với tư cách là một thành viên của hội sinh viên khoa tôi cũng phải tham gia chuẩn bị. Chính vì vậy một tháng vừa rồi tôi phải học cách phân chia thời gian sao cho cân bằng giữa việc học và hoạt động ngoại khóa. Liệu có ổn không đây? Hahaha, người khác thì có thể căng thẳng chứ tôi thì thư thái lắm.
Chỉ có Phum là phải tới trường từ sớm, muộn mới được về vì nó vừa bận đón tân sinh viên vừa phải tập bóng rổ (chẳng có vấn đề gì khi nó không lôi tôi đi xem cả), khoa nó chắc đặt mục tiêu là chức vô địch năm nay đây mà.
Thời gian vừa rồi tôi với đám hạn cũng hiếm có dịp gặp nhau vì đứa nào cũng bận học sấp mắt, có nhiệm vụ phải làm. Ví dụ như thằng Pun, đảng của nó đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử để tham gia vào ban điều hành của Hội sinh viên trường. Pun giờ đây đã trở thành một người có chức có quyền có địa vị rồi, và vị trí của nó trong hội là... Phó chủ tịch, hahahaha. Là thật, không phải chuyện nhảm nhí đâu. Chẳng biết Hội lấy tiêu chí ra để xét duyệt, hay do Khoa học Chính trị có nhiều người trong hội nên vote thắng hoặc là... trường tôi thay đổi định hướng, tầm nhìn rồi.
Beer thiếu gia đang giữ chức vụ chủ tịch hội sinh viên khoa và chủ tịch câu lạc bộ luật vậy nên nó rất bận, cơ mà bận đến mấy thì ngày nào nó cũng ghé qua phòng tìm Phum. Cũng chẳng phải có công to việc lớn gì, đến xem phim, chơi game, chụm đầu trêu tôi đến mức mà tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ hai đứa nó có gì với nhau, hahaha, tôi đúng là giỏi nghĩ thật đấy.
Thằng Fang trở thành huấn luyện viên cho đám vận động viên khoa nó. Thấy Phum bảo là có nhiều đàn em thích nó lắm và điều đó khiến nó lại cãi nhau một trận với thằng Thaen. Thằng Fang còn đập vỡ toang bộ tượng Phúc Lộc Thọ cao gần mét ra thành từng mảnh. Các bạn thứ nghĩ mà xem, mỗi lần hai đứa này cãi nhau là vạn vật lại đổ vỡ.
Còn người mà biết mắt tăm mất tích không thấy mặt mũi đây là bác sĩ Chen. Nó lặn tới cái mức độ mà tôi còn tưởng nó đầu thai chuyển kiếp sang thế giới nên kia rồi cơ. Chắc là vì năm sau phải đi thực tập rồi nên bây giờ nó đang cắm mặt trong phòng lab không biết sáng tối ra sao. Nó kể là cuộc sống dạo này chỉ toàn gặp răng giả với hiệu trưởng thôi (giờ tôi mới biết Nha khoa còn có hiệu trưởng riêng đấy), vậy nên độ này thằng Chen học nặng (lắm). Mới hôm qua nó còn lên mạng đăng cái tus: "Học nha khoa không chỉ thấy mỗi "răng" đâu." Hahaha, cố lên bạn tôi ơi, dù sao cũng đi được nửa quãng đường rồi, còn ba năm nữa thôi.
Chắc chỉ có mình tôi với cặp đôi yêu nhau mạnh bạo kia là ngày nào cũng gặp và ngày nào cũng nó cũng quấn lấy nhau. Ấy nhưng mà hôm nay trông hai đứa nó lại không quấn lắm.
Thằng Toey vác cái mặt nặng như chì đi đằng trước, còn thằng Q vừa đi vừa gãi đầu đằng sau, hai đứa nó đi cách nhau một đoạn khá xa. Chúng nó đi tới chỗ chúng tôi đang ngồi canh mấy em năm nhất đi qua để trêu.
"Thằng Toey, đó là mặt hay mông thế?" - Thằng Jo hỏi đúng ý đám tôi quá, chúng tôi nghe thế thì cười lăn vỗ tay bôm bốp.
"P'Q đúng là đồ lăng nhăng." - Thằng Toey vừa kêu ca vừa thả phịch cái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chúng tôi.
"Ơ, giờ mày mới biết à, tao nghĩ thằng Q mà là con gái á, chắc giờ này nó chửa được tám bận rồi, ể... mà mày cũng có khác gì nó đâu Toey."
"Hahahahahaha." - Chúng tôi chụm đầu vào mà cười vì mặt thằng Toey lúc này trông hề không chịu được.
"Em chỉ nói chuyện thôi còn P'Q là ăn luôn."
"Thì mày cũng ăn thử vài em đi." - Tôi nói lớn với thằng Toey.
"Bớt bớt đi." - Thằng Q đi tới ấn đầu tôi rồi ngồi xuống bên cạnh thằng Toey. Nhìn hai đứa nó là chúng tôi lại chỉ biết lắc đầu, một tuần có bày ngày thì ba ngày yêu bốn ngày cãi cọ. Không tin các bạn chờ mà xem, chẳng bao lâu nữa tình hình sẽ thay đổi thôi.
"Hồi trước cắn nhau không dứt mà giờ ăn được nhau rồi hai đứa mày vẫn không khá hơn là sao vậy, nhanh chóng giải quyết vấn đề đi rồi còn vào học." - Đám thằng Neung thằng Jo cũng một vài người khác đứng dậy đi vào trong chuồng, ấy đừng vội ngạc nhiên, chuồng ở đây là một tòa nhà nhỏ nằm tách biệt với khoa tôi, đây là nơi thực hành và cũng là nỗi ám ảnh cho những ai có trí tưởng tượng bay cao bay xa. Hội trường bên trong đó chứa đầy tàn tích của những bức tượng làm dở, khung tranh, ván ép, thùng sơn, những tác phẩm điêu khắc kỳ lạ được các bạn dùng cả tâm hồn để tạc nên nhưng ngặt nỗi thế giới ngoài kia lại không hiểu được. Căn phòng này bừa bộn hơn sự tưởng tượng của mọi người rất nhiều, haha, những ai yếu tim nhất định không nên đến gần.
Dù chúng bạn khác đều vào học hết rồi nhưng tôi vẫn phải ngồi lại đợi thằng Q. Chẳng biết hai đứa kia làm sao mà cãi nhau, nhưng chắc chắn hai đứa nó không thể bình yêu được đâu. Một con kiến chết cũng làm thành chủ để tranh cãi của chúng nó được mà, hơ hơ.
"Toey, mày lớn rồi, bớt ương bướng lại được không, tao mệt." - Bắt đầu rồi đó, thằng Q là người mở miệng trước, nó nói đồng thời quay sang nhìn tôi với ý nhắn là ngồi đợi nó tí. Ờ ờ, chúng mày cứ giải quyết với nhau đi, tao đợi được, chỉ cần đừng có giết nhau đấm nhau tác động vật lý như thằng Thaen thằng Fang làm là được.
"Mệt sao được, anh phải dỗ em chứ, anh đi với cô gái đó là anh sai mà."
"Cô gái mà mày nói là chị gái tao, với từ lúc làm chồng mày, tao chẳng dây dưa với bất kỳ ai nữa cả." - Ờm... cảm phiền để ý đến người xem như tao chút đi...à mà thằng Q có biết ngại là gì đâu, mồm với tâm bạn tôi thằng hơn cả thước kẻ đó giờ mà.
"Thế là anh không dỗ em đúng không?"
"Chứ mày nghĩ là tao đang làm gì đây."
"Được, P'Q không dỗ, không chiều Toey, Toey cũng chẳng bận tâm, Toey đi tìm người khác dỗ." - Nói rồi thằng cu em gom hết đồ đạc, ngay lập tức đi ra khỏi khoa. Đệch mợ thằng này, nói thật làm thật đấy à, tôi đang xem phim truyền hình ngoài đợi thực đây đúng không.
"Mày không đi theo nó à Q?" - Tôi quay lại hỏi thằng Q, nó đang ngồi đó với khuôn mặt chán chả buồn nói.
"Ờ, kệ mẹ nó, cho nó đi."
"Cái thằng... người yêu mày đi tìm người khác đấy."
"Hờ, nó có thể đi đâu được ngoài tìm thằng Matt kể khổ chứ."
"Thế nhỡ nó đi tìm người khác thật thì sao, mày tính sao?"
"Thì tao giết cả đôi chứ sao, mà mày hỏi nhiều thế Quỷ Lùn, đi ra kia tìm chồng mày đi, đang bán dáng kia kìa, thằng chó Phum chăm đến thế này thì hay là chuyển mẹ khoa đi cho rồi."
Nói xong thằng Q đi theo thằng Toey liền, hờ, tưởng thế nào. Cơ mà mới nãy nó nói gì cơ, thằng Phum á, tôi quay người một góc 360 độ để nhìn thấy một người con trai mặc áo phông cổ chữ V màu đen, bên ngoài khoác đồng phục khoa Kỹ thuật và mặc quần jeans cùng màu với áo, trong tay nó là mấy cái túi trông khá dễ thương, ờm... sao nó lại đến đây nhỉ.
"Đến làm gì?" - Tôi giả vờ hỏi ngay khi nó đi tới rồi dừng lại trước mặt tôi. Nó cười rồi cúi mặt xuống gần đến mức suýt thì chạm mặt tôi. Mẹ kiếp, tránh không kịp nên bị nó hôn cho cái. Làm ơn biết xấu hổ nơi công cộng dùm cái đi, cậu Phumin: "Hỏi là không trả lời à, đến làm gì?"
"Đến tìm vợ." - Thằng quần, nhìn kìa, giỏi cười chưa kìa, mắt cũng cười, mồm cũng cười.
"Thế à, đâu đâu, tìm thấy chưa?" - Tôi cũng hùa theo nó, hơ hơ, đúng là điên cả đôi.
"Chưa, giúp tìm hộ tao chút đi, nó học ở khoa này, người lùn lùn, mắt to to, má phính phính, mặt đần đần, mõm chó, chăn ngắn." - Thằng quỷ này, mày đang miêu tả tao đấy à, ế, mà tôi có phải vợ nó đâu, bảo bao lần là đừng có nói mấy cái vợ vợ chồng chồng rồi.
"Hờ hờ, sao im thế?"
"Không muốn tiếp chuyện với mày, chán cái mặt, gặp nhau từ sáng đến chiều đến chiều tối đến trước khi đi ngủ, tao chán lắm rồi, hahaha." - Nhìn mà xem, chửi đến cỡ này mà nó vẫn hớn hở ngồi xuống bên cạnh tôi, thằng chó này cứ cười cười mãi làm cái đ** gì vậy: "Rốt cuộc là sao mày lại đến đây, có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì thì không thể đến tìm mày à?"
"Đến được, nhưng hôm nay mày có tiết cả sáng cả chiều mà, hay là mày trốn?"
"Không có, tao ra ngoài ăn với bạn nên mua cái này cho mày." - Tôi nhận lấy cái túi trên nay nó, đến lúc mở ra thì... trong đó là bánh. Bánh dừa ở quán nổi tiếng hẳn hoi.
"Nhân dịp gì đây?"
"Tao thấy nó trắng trắng mềm mềm giống mày nên mua, à, thơm như mày nữa." - Đệtttttttttttt
Ai dạy mày nói thế này đấy Phum. Giờ đập đầu vào bàn thì có giúp tôi bớt ngượng không nhỉ. Cái thằng quỷ này, giờ là giờ nào mà mày lại bán đường thế này hả người yêu ơi.
"Nhìn ngon đấy, thế lấy xe ai đi?" - Tôi chẳng thể hùa theo nó được. Lại còn ẩn dụ ví von tôi với cánh bánh dừa chứ, mày cũng dám nghĩ cơ đấy Phum.
"Xe thằng Mick, ban nãy thằng Q làm sao thế?"
"Cãi nhau với thằng Toey, một vòng luẩn quẩn của chúng nó ấy mà."
"Thế à, mọi người toàn cãi nhau nhỉ, chẳng như chúng mình."
"Mày bị cái gì thế Phum, đầu đập phải đá à, có cần một viên Para không tình yêu ơi, hahaha... này này, làm cái gì thế?" - Nó hôn môi tôi quý vị ạ. Hôn cái gì mà hôn chứ, ban ngày ban mặt lại còn đang ngồi ngay giữa khoa tôi, dù không phải nụ hôn sâu nhưng vẫn đang ở trong trường, nhỡ có ai thấy thì sao.
"Hôn chứ còn làm gì, ngày nào cũng làm mà mày vẫn chưa quen à, hờ hờ."
"Đừng có ghẹo gan tao, về học tiếp đi." - Đột nhiên thấy ngượng dữ dội, nó còn đang nhìn tôi với ánh mắt không thể tình hơn cùng nụ cười ngọt ngào nữa chứ. Thằng quỷ này chắc chắn là say thịt rồi.
***
Sau khi học xong và trước khi đi đón Phum, tôi tranh thủ kiếm cái gì đó vui vui để làm, và hoạt động được lựa chọn đó chính là... trêu trẻ con, hehe. Có cả thằng Q đang ngồi gần đó để ủng hộ. Không phải nó tốt tính muốn ngồi lại bầu bạn với tôi đâu, chả qua là thằng Toey bận đi đón họ hàng ở sân bay nên thằng bạn tôi chẳng có chỗ nào để đi thôi.
"Em tên là Thiwakorn!!! Chatrasakul!!! Tốt nghiệp từ trường... Biệt danh là Din (đất) ạ!!!" - Cháu cùng mã với tôi đang banh họng hét lên ở trước tòa nhà của khoa. Hành động này khiến nó trở thành tâm điểm chú ý và cũng khiến tôi hết sức hài lòng, haha.
Thực tế là tôi không có em cùng mã, vì cu đó chuyển đi học chỗ khác rồi vậy nên thay vì làm cháu cùng mã thì thằng cu Din này giờ mặc định trở thành em cùng mã với tôi. Thằng cu này có giao diện khá ấn tượng, đầu đinh ba tấc, đeo khuyên tai, niềng răng. Lần đầu gặp tôi còn tưởng đệ tử thằng Thaen. Thằng Din lúc này đang đứng cách tôi tầm 10m còn tôi thì đang ngồi trên bàn, thì là vì nếu ngồi ghế trông sẽ mất uy, dọa em nó không được, hehe.
"Tao chưa nghe rõ, mày là đất gì, đất cát hay đất sét, mà mày quốc tịch Mỹ à, sao thấy mỗi cái tên vậy, họ vứt đi đâu rồi, hả?" - Tôi lại hét lớn.
"Em tên là Thiwakorn, họ là Chatrasakul ạ, biệt danh là Din (đất), chỉ là đất bình thường thôi ạ!!!" - Há há há, đất bình thường thì mày đặt làm gì. Cơ mà nó bị thế cũng đáng, bạn bè đồng trang lứa đi tìm anh chị cùng mã từ mãn kiếp rồi mà thằng cu này hôm nay mới dò dò tới tìm tôi. Cũng may là nó tìm được chứ anh cùng mã năm ba như tôi là khó tìm hơn đám năm hai.
"Đủ rồi đủ rồi, mày đi lại đây... biết anh tên gì không?"
"P'Peem ạ."
"Tên thật."
"Ờm, em không biết ạ."
"Không muốn nhận tao làm anh nữa đúng không?"
"Không phải ạ."
"Thế sao lại không biết."
"..."
"Đưa điện thoại đây." - Tôi nhận lấy điện thoại của nó rồi ghi tên thật, biệt danh, số điện thoại, email, facebook, skype, twitter, tất cả những tài khoản mạng xã hội mà tôi có và nó có thể giúp tôi liên lạc được với thằng cu này. Các bạn thấy tôi hợp thời không?
"Trưa mai ra quán "Cà phê vườn" gặp tao, biết quán đó không?" - Vừa không mất tiền đãi em cùng mã, vừa giúp chú Pui quảng bá quán, tôi thông minh quá.
"Em từng nghe qua rồi mà chưa đi bao giờ." - Mới nãy mặt nó trông còn hơi sợ sệt thế mà giờ nhìn lại lại thấy cà chớn là thế nào nhỉ.
"Nhà mày ở đâu?" - Thằng Q hỏi.
"Sukkhumwit ạ." - Không quá xa nhà tôi, tôi chỉ đường cho thằng Din nhưng mà có trông nó có vẻ vẫn rất bối rối.
"Mày ngẫn ra làm gì, làm như nhà ở tận huyện Bang Kapi ấy, thằng đầu bò này."
"Là quận Q ạ." - Thằng chó Q này, sao mày khó chịu chửi em tao.
"Ờ, mẹ nó, thì cũng giống nhau cả mà, tao nói thế để nhấn mạnh sự khác biệt thôi, huyện Bang Kapi, huyện Bang Khen, huyện Pathum Wan, thị trấn Lad Prao, thị trấn Siam, có vấn đề gì không?"
"Đanh đá."- Mày lây thằng Toey nên mới thế này đúng không: "Thằng Din, ngày mai nếu mày đến đúng giờ sẽ được ăn miễn phí còn không là tao cho một vé về với Chúa đấy, OK?"
"Đồ miễn phí thật hả anh, em đảm bảo sẽ đến đúng giờ." - Nghe đến đồ miễn phí cái là mắt sáng tai dỏng lên. Tôi ngồi lại nói chuyện với nó một lúc lâu. Thằng Din có máu nghệ sĩ cao lắm nha, hâm hâm đơ đơ, phải nói là rất hợp với thằng Q. Ơ, thế rốt cuộc mày là em ai thế Din. Ba đứa tôi ngồi nói chuyện quên trời quên đất, phải đến tận khi có tiếng chuông điện thoại vang lên mới cắt được cuộc hội đàm của chúng tôi.
"Ờ, thằng Din, mày cao bao nhiêu thế?" - Này này, thằng chó Q, mày có tình hỏi để chọc ngoáy tao đúng không. Nó đang khoác vai thằng Din phía trước tôi để cùng đi về phía bãi gửi xe đằng sau khoa.
"183 ạ." - Đệt, mới có năm nhất mà mày vội cao thế nào gì. Thằng Q nghe thấy vậy thì cười khùng rồi quay lại đằng sau liếc liếc tôi.
"Mày có biết chiều cao tiêu chuẩn của đàn ông Thái là bao nhiêu không?" - Nó làm như sợ thằng Din không nghe thấy nên phải nói vống lên rồi lại quay xuống nhìn tôi cười cười.
"Đợi chút ạ, để em suy nghĩ phát, ừm chắc là..."
"168." - Tôi trả lời đồng thời nhếch mày đáp lại cái nhìn của thằng đầu xỏ. Ai cao bao nhiêu tao không biết nhưng 168 là cực kỳ tiêu chuẩn rồi.
"Há há há, 168? Tao đang hỏi chiều cao của người bình thường mà Quỷ lùn, không phải hỏi chiều cao mấy đứa khuyết tật như mày đâu, này Din, bảo anh cùng mã mày đắp thêm tí ớt lên người đi." - Nói xong hai đứa nó chụm đầu vào cười nhạo tôi. Ớt iếc cái đ** gì, thằng chó Q này.
"Cười gì, tao lại cắt mã ngay từ hôm đầu tiên bây giờ, mẹ kiếp."
"Không cao lắm cũng không sao đâu P'Peem, nó cũng giúp làm giảm thiểu sự nóng tên toàn cầu mà, vì tiết kiệm được bao nhiêu là tài nguyên, hahaha."
"Há há há, đệt, Din ơi Din, mày ác hơn cả anh, nào đi, anh đãi mày một chầu." - Tôi cho cả hai mỗi đứa một cú nào mặt có được không nhỉ.
Mấy thằng chó khốn kiếppppppppppppppppp
Cho đến khi tôi có thể dịu lại thì cũng đã phải trải qua thêm đôi bận phun lửa rồi, bực ơi là bực, lũ chúng nó cũng chỉ cao hơn tôi độ 20 cm thôi mà cứ nói như đúng rồi ấy.
Tôi mang nguyên cái sự nóng máu đó đi tới khoa Xây dựng, sau khi tìm được chỗ gửi xe tôi bắt đầu tiến vào hang ổ của Phum. Trong đó vọng ra tiếng thét, âm thanh như thế các em đang chịu phạt đó tôi đã quá quen vì được nghe mỗi ngày trong một tháng qua mỗi khi tôi đến đón Phum.
"Ai cho mấy đứa dừng lại, hả. hát tiếp đi, ai không hát nổi thì cút ra, ai cảm thấy như sắp chết cũng cút ra." - Tiếng đám đàn anh thét vào tai các em khóa dưới.
"Sức chỉ có đến thế thôi đúng không, tao bảo chúng mày dạy dỗ năm nhất, chăm sóc năm nhất, thế đây là cái gì, một tháng rồi mà vẫn chưa hát được, người còn chẳng đến đủ, chúng mày trông các em thế đấy à?" - Lúc này đám năm ba đang phạt đám năm hai khoác vai nhau đứng lên ngồi xuống hát. Chắc là bài riêng của bên Kỹ thuật. Em nào em nấy nhìn như sắp ngoẻo đến nơi.
Cái thằng đàn anh vừa to tiếng đó cũng không phải ai xa lạ, chính là thằng Thaen. Bình thường lúc tôi đến xem chúng nó chào đón tân sinh viên thì sẽ toàn là năm hai nhưng nghe phong thanh là sẽ có một màn giết gà dọa khỉ để răn đe các em trước khi trao bánh răng nên hôm nay năm ba mới có mặt ở đây.
"Mick." - Tôi nhẹ giọng gọi thằng Mick, nó quay ra rồi vẫy vẫy tay tỏ ý bảo tôi lại đó ngồi. Đám bạn cùng khoa ngồi cạnh đó cũng quay ra gật đầu chào tôi, tôi cũng gật đầu chào lại. Tôi đến đây nhiều quá rồi đâm ra chúng nó quen mặt.
"Đủ rồi." - Thằng Thaen ra lệnh cho các em dừng lại: "Các bạn năm nhất nhìn cho kỹ nhé, chúng tôi vẫn chưa nhận các bạn vào làm đàn em đâu, đàn em hiện tại của chúng tôi vẫn chỉ có năm hai thôi. Những người đang chịu đau, chịu phạt, đang nhận lỗi thay cho các bạn chính là em của chúng tôi." - Thằng quỷ Thaen này, tao ghét mày, thấy thương mấy đứa kinh khủng, khoa chúng tôi sẽ không có mấy vụ như thế này đâu. Mấy em trai trông đã đáng thương rồi mà mấy em gái trông còn xót hơn. Có tiếng nức nở đâu đó trong đám năm nhất, chắc mấy đứa nó đang cảm thấy căng thẳng và xót xa cho những người anh người chị chịu phạt thay mình.
"Chỉ sự chung tay đoàn kết của trăm con người mà các bạn còn không làm được, vậy thì đừng mơ tưởng đến cả một thế hệ sau này." - Thằng Thaen nói bằng chất giọng lạnh tanh, các em khóa dưới lại càng im càng yên lặng cúi đầu lắng nghe. Tôi vẫn nghe thấy cả tiếng thở dài. Đây là phòng sinh hoạt hay trung tâm huấn luyện đặc công thế không biết, tôi thấy căng thẳng dùm mấy đứa nó luôn.
Sau gần một phút im lặng, lại có một người đàn anh khác ăn mặc chỉnh tề từ đầu đến chân bước vào mang theo bầu không khí căng thẳng. Nó lén thay quần áo khi nào vậy?. Mọi thứ im lặng đến mức vô cùng khó chịu.
"Các bạn đã trải qua chương trình SOTUS, vậy các bạn có hiểu ý nghĩa của nó không?" - Tên đẹp trai đó hỏi. Giọng nói vô cùng lạnh lùng, đó không phải ai xa lạ, là thằng Phum đó. Đúng vậy, Phum cũng là một trong những "đàn anh" giống thằng Thaen. Nói thật, tôi là người yêu nó mà tôi còn thấy sợ. Mày với cái thằng hồi trưa đưa bánh dừa cho tao có phải cùng một người không thế?
"Trả lời đi xem nào, có hiểu SOTUS không?!!!" - Thằng Thaen lại hét lên, tiếng nó vang vô cùng khiến có em nữ sinh tí thì ngất.
"Hiểu ạ!"
"Hiểu rồi vậy tại sao lại không làm được, trong một tháng qua năm hai đã dạy các bạn bài hát của khoa, bài hát của trường, vây tại sao một số người vẫn không hát được?"
"..."
Im.
"Tôi hỏi là tại sao, tại sao năm nhất lại không hát được, không đoàn kết được, không chịu đựng được, hay là năm hai không biết việc nên không thể dạy dỗ các bạn được, có đúng không?"
"Không phải ạ, các anh/chị ấy không sai." - Các bé năm nhất đồng thanh đáp lời, nghe nổi da gà ghê.
"Vậy là năm nhất sai?"
"Các em ấy cũng không sai ạ." - Là câu trả lời của đám năm hai.
"Hờ, bênh nhau quá nhỉ, nam sinh năm hai tập hợp!!!" - Tiếng thằng Thaen vừa dứt là các em nam năm hai lật đặt chạy tới đứng xếp hàng trước mặt nó. Các bạn nữ cũng chạy đến xếp hàng bên phía các chị năm ba. Các anh chị năm ba đang ngồi cũng đứng dậy đi ra trông đám năm nhất.
"Peem, đứng dậy đi." - Thằng Mick đẩy đẩy tôi để đừng dậy cùng nó, ơ mà tao có phải sinh viên khoa mày đâu.
"Hả, cả tao nữa à?"
"Ờ, đi cùng đi, chứ mày muốn thành tâm điểm chú ý khi ngồi một mình à?"
"Đi nào, đi, nhanh nhanh." - Một người bạn khác cất tiếng, tôi đành đứng dậy đi cùng chúng nó. Thằng Phum cũng nhìn về phía bên này, hai đứa tôi chạm mắt trong giây lát rồi nó lại quay ra nhìn các em.
"50, 100, 120, 200, này, mày không biết xếp hàng à?"
"Chuẩn bị chống đẩy!" - Các bạn có hiểu cái bước chuẩn bị chống đẩy này là như nào không? Tức là vào thế nằm chống tay xuống đất rồi nhưng không đẩy. Cái này còn khốn khổ hơn cả chống đẩy thực sự. Nó đã ăn sâu vào trong tâm trí bởi hồi học phổ thông, tôi rất hay bị phạt thế này. Phạt nhiều đến mức đám thằng Thaen còn gọi đó là dáng kiếm mồi.
"Có biết tại sao bị phạt không?"
"Vì bọn em không dạy dỗ các em tử tế ạ."
Thật ra năm ba và năm hai có tập trước với nhau rồi nhưng đến khi vào tình huống thật thì sẽ có cảm xúc chen vào nữa. Thằng Phum thằng Thaen cũng thế, không phải tự nhiên chúng nó đi tới hét lên đâu. Chúng nó cũng phải rèn luyện cảm xúc, phải tập thiền trước khi đi ngủ, có đôi khi lúc nó về phòng, có tôi ngồi đó mà nó vẫn la hét ầm ĩ.
Có người nói rằng quá trình dạy dỗ này là vô nghĩa, tại sao phải dùng hình thức nặng nề như thế, tại sai phải chửi, nói chuyện tử tế không được sao.
Tôi thì nghĩ là chương trình này có cả ưu và nhược điểm. Nếu không có chương trình này và các em vẫn tuân theo khuân khổ của trường thì tốt, nhưng mà hiển nhiên à đâu được như thế. Có các "đàn anh, đàn chị" kèm cặp sẽ giúp các hoạt động đi theo quy trình, có người kiểm soát các mầm non trẻ tuổi để các em tuân theo các quy tắc và quy định của nhà trường.
Tôi cảm nhận được Kỹ thuật làm gì cũng theo đội, có lẽ bởi vì các bạn ấy học cái gì cũng theo hệ thống, nhìn vào toàn cảnh của vấn đề. Chương trình cũng giống như học cách giải quyết vấn đề trong cuộc sống, ví như khi đi làm có thể bạn sẽ bắt gặp sếp mắng mỏ đồng nghiệp mình liệu bạn có nhẫn nhịn được không. Chương trình này không tạo ra để hành hạ thể xác là tâm trí, thằng Phum chưa bao giờ tác động vật lý với các em cả, nó chỉ tạo áp lực để các em có thể tạo kim cương thôi.
Có những việc trong mắt người khác là vô bổ, vô ích nhưng lại là những kinh nghiệm xương máu của người đã từng trải qua.
"Các bạn vẫn chưa phải đàn em của chúng tôi, các bạn không phải làm." - Phum quay ra hét khi thấy các em năm nhất có ý định giúp năm hai: "Hai bạn kia đang nói chuyện gì thế?" - Nghe thấy vậy hai em kia im liền. Thằng Thaen ra hiệu cho đám đang thực hiện hình phạt dừng lại, có người dám nói chuyện trong lúc này cơ à: "Tôi hỏi hai bạn nói chuyện gì!!!" - Thằng Phum hét lớn. Bình thường nó sẽ là đứa im lặng còn thằng Thaen mới là đứa nổi xung.
"Em...ờm...em đang nói là...anh đó đáng yêu ghê ạ."
Ối dồi ôi, tai họa rơi trúng đầu tôi anh chị em ạ, em đó đang chỉ về phía tôi và gần 500 ánh mắt cũng theo đó mà đổ dồn về hướng này. Đệch, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, thằng Mick lén cười.
"Năm nhất ơi là năm nhất, động vào tổ kiến lửa rồi." - Một người bạn của Phum nhẹ nhàng cất giọng.
"Chạm vào trái cấm thế này, tao nghĩ đi luôn cả một khóa luôn đấy." - Thằng Mick còn bồi thêm. Thằng Phum mặt đã lạnh giờ lại càng âm vô cùng.
Điều tôi muốn biết là thằng Phum sẽ làm gì tiếp theo đây. Còn tôi ấy hả, một từ thôi, xấu hổ!!!!!!!
Nếu là con gái khen thì chẳng có chuyện gì, nhưng đây chỉ có bốn năm trăm thằng con trai, tôi muốn phát điên lên được. Con trai khoa Kỹ thuật, niềm mơ ước của rất nhiều cô gái, bị làm sao thế??? Em ơi, mày nhìn anh làm gì, hả???
"Các anh chị năm hai đang bị phạt mà bạn vẫn còn có tâm trạng ngắm..." - Đến đây thằng Phum quay ra nhìn tôi rồi chẳng nói nên lời.
"Nhìn cái gì thế, hít đất 100 cái, khoác vai đứng lên ngồi xuống 100 lần!!!" - Mày bị cái gì thế, thế này là thế nào, mẹ kiếp, đảm bao mai thằng Phum không cho tôi tới xem nó chào đón tân sinh viên nữa cho xem.
Phi vụ hành năm hai cho năm nhất nhìn trôi qua cùng với những tiếng nức nở và cả sự căng thẳng tột cùng. Chưa kể năm bốn cũng kéo tới phạt năm ba, các em cứ phải gọi là đến thở cũng không dám thở mạnh. Nhưng chí ít thì điều này cũng thể hiện được tinh thần, sự đồng lòng đoàn kết của mấy đứa.
Thằng Mick ghé tai tôi thì thầm bảo hồi nó vào còn ăn hành ác hơn thế này nhiều, nhưng mà lúc vượt qua rồi mới hiểu hơn được ý nghĩa của hai chữ "anh em".
Hôm nay có thể các em vẫn chưa hiểu được, một vài đứa có thể sẽ ghét cái bản mặt cau có của thằng Phum (bình thường cũng cau có sẵn rồi), ghét khi nghe thằng Phum hét vào tai. Nhưng rồi một các bé sẽ hiểu, những việc người con trai này làm, là dành cho ai.
"Các bạn chỉ là một chi tiết nhỏ, nếu không hợp sức để trở nên mạnh mẽ, không gắn kết lại thành một bánh răng lớn thì làm sao là chạy được, chỉ có sự đoàn kết thôi là chưa đủ, tôi có thể trao cho các bạn bánh răng bây giờ, nhưng các bạn sẽ thấy tự hào trong tình huống này ư, các bạn đã làm hết sức rồi sao. Các bạn đã hy sinh những gì cho tập thể, các bạn có thể làm gì cho những anh chị đã chăm sóc các bạn kể từ ngày đầu tiên các bạn bước chân vào ngôi trường này?
Và điều quan trọng nhất, các bạn thử nhìn sang người bên cạnh mình đi, các bạn có thể học chuyên ngành khác nhau, học tại các cơ sở khác nhau nhưng tất cả đều là sinh viên của khoa Kỹ thuật. Là anh, là em, là bạn bè của nhau. Mai này các bạn có thể trở thành cộng sự hay không, có thể trở thành một phần của chiếc bánh răng lớn hay không, tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân các bạn."
Nói xong Phum đi ra ngoài luôn, đó cũng là tín hiệu thông báo cho tất cả sinh viên năm ba khác đi ra ngoài.
Chúc các em sẽ cùng nhau trở thành một bánh răng mạnh mẽ, giúp đỡ hỗ trợ nhau vượt qua bốn năm này nhé.
***
"Ôi ôi, đau, đau Phum, thằng khốn." - Chớ vội nghĩ nhiều nhé, tôi đang nằm trên sofa đọc truyện thì thằng quỷ Phum ở đâu đi tới ngồi thụp lên người tôi, chưa kể nó còn bẹo má tôi nữa. Mày vẫn nhập vai làm "đàn anh" đúng không?
"Nói chẳng rõ gì, nói lại xem nào."
"Ờ, cậu Phumin Woranuch khốn nạn ơi, đứng dậy, tao nặng." - Nó cười khà khà rồi cũng chịu đứng dậy khỏi người tôi. Tôi vơ lấy ngay em gấu yêu thích nhất của Phum để ném vào đầu nó. Bực mình quá, nó toàn chơi mấy trò khiến tôi tổn hại sức khỏe thôi. Tên khốn tâm thần, tên khốn tàn bạo, vẫn còn cười được, nó điên rồi, đồ điên.
"Quan tâm truyện tranh hơn tao chứ gì?" - Hơ, thế lúc mày cắm mặt xem Ben10, Pokemon có thèm đoái hoài đến tao không?
"Thằng quỷ, nói năng không có lý lẽ, đồ đểu."
"Hừ, nếu không biết đểu thật trông như thế nào thì đừng mạnh miệng Peem ạ."
"Sao nào, mày định làm gì tao, bé Phum định làm gì anh Peem hở?" - Tôi nhướng mày lẽ lưỡi.
"Định làm gì ấy hả, muốn biết không, hửm?" - Nói rồi nó tiến ba bước về phía tôi. Chết toi tôi rồi.
"Mày định...định làm gì, này."
"Trốn đi đâu, lại làm bài nghiên cứu đi Peem."
Khôngggggggggg
Tao không muốn làm nghiên cứu lúc này.
Tôi định bỏ trốn nhưng thằng Phum đã nhanh tay bắt lấy chân tôi rồi kéo giật lại làm mặt tôi tí thì tiếp đất. Sau đó vài giây, tôi đã bị cướp luôn cả hơi hội lè lưỡi với Phum vì nó đã chiếm trọn khoang miệng tôi. Thằng Phum là một đứa hôn giỏi, tôi biết, nhưng nó không nên chiếm khí oxy của tôi lâu như thế chứ.
"Ế, mày, ư ưm." - Lần này thằng Phum không chỉ hôn mà tay nó đã lân la mò vào trong áo ngủ của tôi. Thôi khỏi đấu tranh nữa làm gì.
Sau đó, hơn một tiếng trôi qua nhanh như cơn gió, hihi. Tôi lại phải vào tắm lại một lần nữa sau khi hoàn thành bài nghiên cứu của ngày hôm nay. Lúc đầu được đặt xuống gối tôi tưởng như mình có thể mơ được ngay lập tức, vừa mệt vừa buồn ngủ. Đang lơ mơ chìm dần vào giấc thì tiếng chuông điện thoại của Phum làm tôi giật bắn mình. Ai lại gọi vào cái giờ này thế, nếu là thằng Beer tôi thề sẽ cho nó một bài chửi rát tai luôn.
"Alo."
(...)
"Alo, ai đấy?" - Chẳng biết là mơ hay thật, tôi thì đang nửa tỉnh nửa mê, đầu óc trống rỗng nên không nhìn trước xem đó là ai mà đã bắt máy.
(...) - Vẫn im, mẹ cha đưa nào trêu đấy.
"Không nói thì..."
"Ờm có phải Phum không?" - Tôi bắt đầu mở được mắt. Giọng con gái gọi cho Phum biến tôi trở thành bên im lặng. Tôi lắc mình cho tỉnh, cố gắng mở mắt ra nhìn màn hình xem người gọi đến là ai, nhưng mà thằng Phum không lưu số này.
(Phum ơi)
"Ờm, Phum đang tắm."
(À thế à, vậy nhắn Phum giúp mình là gọi lại cho mình nhé.)
"...được, vậy tớ phải nhắn là ai gọi đây?"
"Mon ạ."
Mon ư?
Là người yêu cũ của Phum đúng không?
* Không biết các bác còn nhớ không, bạn Mon này từng xuất hiện ở chương 8 phần đi chơi Loy Krathong rồi á. Chương đó tác giả để tên là Mon là chap này lại ghi là Mom, thôi thì tôi cứ lấy tên là Mon nhé, sau lên phim có tên Mom hay gì thì các bác cứ hiểu là cùng một người nha, đừng ném đá toi:'>
Chỉ có Phum là phải tới trường từ sớm, muộn mới được về vì nó vừa bận đón tân sinh viên vừa phải tập bóng rổ (chẳng có vấn đề gì khi nó không lôi tôi đi xem cả), khoa nó chắc đặt mục tiêu là chức vô địch năm nay đây mà.
Thời gian vừa rồi tôi với đám hạn cũng hiếm có dịp gặp nhau vì đứa nào cũng bận học sấp mắt, có nhiệm vụ phải làm. Ví dụ như thằng Pun, đảng của nó đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử để tham gia vào ban điều hành của Hội sinh viên trường. Pun giờ đây đã trở thành một người có chức có quyền có địa vị rồi, và vị trí của nó trong hội là... Phó chủ tịch, hahahaha. Là thật, không phải chuyện nhảm nhí đâu. Chẳng biết Hội lấy tiêu chí ra để xét duyệt, hay do Khoa học Chính trị có nhiều người trong hội nên vote thắng hoặc là... trường tôi thay đổi định hướng, tầm nhìn rồi.
Beer thiếu gia đang giữ chức vụ chủ tịch hội sinh viên khoa và chủ tịch câu lạc bộ luật vậy nên nó rất bận, cơ mà bận đến mấy thì ngày nào nó cũng ghé qua phòng tìm Phum. Cũng chẳng phải có công to việc lớn gì, đến xem phim, chơi game, chụm đầu trêu tôi đến mức mà tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ hai đứa nó có gì với nhau, hahaha, tôi đúng là giỏi nghĩ thật đấy.
Thằng Fang trở thành huấn luyện viên cho đám vận động viên khoa nó. Thấy Phum bảo là có nhiều đàn em thích nó lắm và điều đó khiến nó lại cãi nhau một trận với thằng Thaen. Thằng Fang còn đập vỡ toang bộ tượng Phúc Lộc Thọ cao gần mét ra thành từng mảnh. Các bạn thứ nghĩ mà xem, mỗi lần hai đứa này cãi nhau là vạn vật lại đổ vỡ.
Còn người mà biết mắt tăm mất tích không thấy mặt mũi đây là bác sĩ Chen. Nó lặn tới cái mức độ mà tôi còn tưởng nó đầu thai chuyển kiếp sang thế giới nên kia rồi cơ. Chắc là vì năm sau phải đi thực tập rồi nên bây giờ nó đang cắm mặt trong phòng lab không biết sáng tối ra sao. Nó kể là cuộc sống dạo này chỉ toàn gặp răng giả với hiệu trưởng thôi (giờ tôi mới biết Nha khoa còn có hiệu trưởng riêng đấy), vậy nên độ này thằng Chen học nặng (lắm). Mới hôm qua nó còn lên mạng đăng cái tus: "Học nha khoa không chỉ thấy mỗi "răng" đâu." Hahaha, cố lên bạn tôi ơi, dù sao cũng đi được nửa quãng đường rồi, còn ba năm nữa thôi.
Chắc chỉ có mình tôi với cặp đôi yêu nhau mạnh bạo kia là ngày nào cũng gặp và ngày nào cũng nó cũng quấn lấy nhau. Ấy nhưng mà hôm nay trông hai đứa nó lại không quấn lắm.
Thằng Toey vác cái mặt nặng như chì đi đằng trước, còn thằng Q vừa đi vừa gãi đầu đằng sau, hai đứa nó đi cách nhau một đoạn khá xa. Chúng nó đi tới chỗ chúng tôi đang ngồi canh mấy em năm nhất đi qua để trêu.
"Thằng Toey, đó là mặt hay mông thế?" - Thằng Jo hỏi đúng ý đám tôi quá, chúng tôi nghe thế thì cười lăn vỗ tay bôm bốp.
"P'Q đúng là đồ lăng nhăng." - Thằng Toey vừa kêu ca vừa thả phịch cái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chúng tôi.
"Ơ, giờ mày mới biết à, tao nghĩ thằng Q mà là con gái á, chắc giờ này nó chửa được tám bận rồi, ể... mà mày cũng có khác gì nó đâu Toey."
"Hahahahahaha." - Chúng tôi chụm đầu vào mà cười vì mặt thằng Toey lúc này trông hề không chịu được.
"Em chỉ nói chuyện thôi còn P'Q là ăn luôn."
"Thì mày cũng ăn thử vài em đi." - Tôi nói lớn với thằng Toey.
"Bớt bớt đi." - Thằng Q đi tới ấn đầu tôi rồi ngồi xuống bên cạnh thằng Toey. Nhìn hai đứa nó là chúng tôi lại chỉ biết lắc đầu, một tuần có bày ngày thì ba ngày yêu bốn ngày cãi cọ. Không tin các bạn chờ mà xem, chẳng bao lâu nữa tình hình sẽ thay đổi thôi.
"Hồi trước cắn nhau không dứt mà giờ ăn được nhau rồi hai đứa mày vẫn không khá hơn là sao vậy, nhanh chóng giải quyết vấn đề đi rồi còn vào học." - Đám thằng Neung thằng Jo cũng một vài người khác đứng dậy đi vào trong chuồng, ấy đừng vội ngạc nhiên, chuồng ở đây là một tòa nhà nhỏ nằm tách biệt với khoa tôi, đây là nơi thực hành và cũng là nỗi ám ảnh cho những ai có trí tưởng tượng bay cao bay xa. Hội trường bên trong đó chứa đầy tàn tích của những bức tượng làm dở, khung tranh, ván ép, thùng sơn, những tác phẩm điêu khắc kỳ lạ được các bạn dùng cả tâm hồn để tạc nên nhưng ngặt nỗi thế giới ngoài kia lại không hiểu được. Căn phòng này bừa bộn hơn sự tưởng tượng của mọi người rất nhiều, haha, những ai yếu tim nhất định không nên đến gần.
Dù chúng bạn khác đều vào học hết rồi nhưng tôi vẫn phải ngồi lại đợi thằng Q. Chẳng biết hai đứa kia làm sao mà cãi nhau, nhưng chắc chắn hai đứa nó không thể bình yêu được đâu. Một con kiến chết cũng làm thành chủ để tranh cãi của chúng nó được mà, hơ hơ.
"Toey, mày lớn rồi, bớt ương bướng lại được không, tao mệt." - Bắt đầu rồi đó, thằng Q là người mở miệng trước, nó nói đồng thời quay sang nhìn tôi với ý nhắn là ngồi đợi nó tí. Ờ ờ, chúng mày cứ giải quyết với nhau đi, tao đợi được, chỉ cần đừng có giết nhau đấm nhau tác động vật lý như thằng Thaen thằng Fang làm là được.
"Mệt sao được, anh phải dỗ em chứ, anh đi với cô gái đó là anh sai mà."
"Cô gái mà mày nói là chị gái tao, với từ lúc làm chồng mày, tao chẳng dây dưa với bất kỳ ai nữa cả." - Ờm... cảm phiền để ý đến người xem như tao chút đi...à mà thằng Q có biết ngại là gì đâu, mồm với tâm bạn tôi thằng hơn cả thước kẻ đó giờ mà.
"Thế là anh không dỗ em đúng không?"
"Chứ mày nghĩ là tao đang làm gì đây."
"Được, P'Q không dỗ, không chiều Toey, Toey cũng chẳng bận tâm, Toey đi tìm người khác dỗ." - Nói rồi thằng cu em gom hết đồ đạc, ngay lập tức đi ra khỏi khoa. Đệch mợ thằng này, nói thật làm thật đấy à, tôi đang xem phim truyền hình ngoài đợi thực đây đúng không.
"Mày không đi theo nó à Q?" - Tôi quay lại hỏi thằng Q, nó đang ngồi đó với khuôn mặt chán chả buồn nói.
"Ờ, kệ mẹ nó, cho nó đi."
"Cái thằng... người yêu mày đi tìm người khác đấy."
"Hờ, nó có thể đi đâu được ngoài tìm thằng Matt kể khổ chứ."
"Thế nhỡ nó đi tìm người khác thật thì sao, mày tính sao?"
"Thì tao giết cả đôi chứ sao, mà mày hỏi nhiều thế Quỷ Lùn, đi ra kia tìm chồng mày đi, đang bán dáng kia kìa, thằng chó Phum chăm đến thế này thì hay là chuyển mẹ khoa đi cho rồi."
Nói xong thằng Q đi theo thằng Toey liền, hờ, tưởng thế nào. Cơ mà mới nãy nó nói gì cơ, thằng Phum á, tôi quay người một góc 360 độ để nhìn thấy một người con trai mặc áo phông cổ chữ V màu đen, bên ngoài khoác đồng phục khoa Kỹ thuật và mặc quần jeans cùng màu với áo, trong tay nó là mấy cái túi trông khá dễ thương, ờm... sao nó lại đến đây nhỉ.
"Đến làm gì?" - Tôi giả vờ hỏi ngay khi nó đi tới rồi dừng lại trước mặt tôi. Nó cười rồi cúi mặt xuống gần đến mức suýt thì chạm mặt tôi. Mẹ kiếp, tránh không kịp nên bị nó hôn cho cái. Làm ơn biết xấu hổ nơi công cộng dùm cái đi, cậu Phumin: "Hỏi là không trả lời à, đến làm gì?"
"Đến tìm vợ." - Thằng quần, nhìn kìa, giỏi cười chưa kìa, mắt cũng cười, mồm cũng cười.
"Thế à, đâu đâu, tìm thấy chưa?" - Tôi cũng hùa theo nó, hơ hơ, đúng là điên cả đôi.
"Chưa, giúp tìm hộ tao chút đi, nó học ở khoa này, người lùn lùn, mắt to to, má phính phính, mặt đần đần, mõm chó, chăn ngắn." - Thằng quỷ này, mày đang miêu tả tao đấy à, ế, mà tôi có phải vợ nó đâu, bảo bao lần là đừng có nói mấy cái vợ vợ chồng chồng rồi.
"Hờ hờ, sao im thế?"
"Không muốn tiếp chuyện với mày, chán cái mặt, gặp nhau từ sáng đến chiều đến chiều tối đến trước khi đi ngủ, tao chán lắm rồi, hahaha." - Nhìn mà xem, chửi đến cỡ này mà nó vẫn hớn hở ngồi xuống bên cạnh tôi, thằng chó này cứ cười cười mãi làm cái đ** gì vậy: "Rốt cuộc là sao mày lại đến đây, có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì thì không thể đến tìm mày à?"
"Đến được, nhưng hôm nay mày có tiết cả sáng cả chiều mà, hay là mày trốn?"
"Không có, tao ra ngoài ăn với bạn nên mua cái này cho mày." - Tôi nhận lấy cái túi trên nay nó, đến lúc mở ra thì... trong đó là bánh. Bánh dừa ở quán nổi tiếng hẳn hoi.
"Nhân dịp gì đây?"
"Tao thấy nó trắng trắng mềm mềm giống mày nên mua, à, thơm như mày nữa." - Đệtttttttttttt
Ai dạy mày nói thế này đấy Phum. Giờ đập đầu vào bàn thì có giúp tôi bớt ngượng không nhỉ. Cái thằng quỷ này, giờ là giờ nào mà mày lại bán đường thế này hả người yêu ơi.
"Nhìn ngon đấy, thế lấy xe ai đi?" - Tôi chẳng thể hùa theo nó được. Lại còn ẩn dụ ví von tôi với cánh bánh dừa chứ, mày cũng dám nghĩ cơ đấy Phum.
"Xe thằng Mick, ban nãy thằng Q làm sao thế?"
"Cãi nhau với thằng Toey, một vòng luẩn quẩn của chúng nó ấy mà."
"Thế à, mọi người toàn cãi nhau nhỉ, chẳng như chúng mình."
"Mày bị cái gì thế Phum, đầu đập phải đá à, có cần một viên Para không tình yêu ơi, hahaha... này này, làm cái gì thế?" - Nó hôn môi tôi quý vị ạ. Hôn cái gì mà hôn chứ, ban ngày ban mặt lại còn đang ngồi ngay giữa khoa tôi, dù không phải nụ hôn sâu nhưng vẫn đang ở trong trường, nhỡ có ai thấy thì sao.
"Hôn chứ còn làm gì, ngày nào cũng làm mà mày vẫn chưa quen à, hờ hờ."
"Đừng có ghẹo gan tao, về học tiếp đi." - Đột nhiên thấy ngượng dữ dội, nó còn đang nhìn tôi với ánh mắt không thể tình hơn cùng nụ cười ngọt ngào nữa chứ. Thằng quỷ này chắc chắn là say thịt rồi.
***
Sau khi học xong và trước khi đi đón Phum, tôi tranh thủ kiếm cái gì đó vui vui để làm, và hoạt động được lựa chọn đó chính là... trêu trẻ con, hehe. Có cả thằng Q đang ngồi gần đó để ủng hộ. Không phải nó tốt tính muốn ngồi lại bầu bạn với tôi đâu, chả qua là thằng Toey bận đi đón họ hàng ở sân bay nên thằng bạn tôi chẳng có chỗ nào để đi thôi.
"Em tên là Thiwakorn!!! Chatrasakul!!! Tốt nghiệp từ trường... Biệt danh là Din (đất) ạ!!!" - Cháu cùng mã với tôi đang banh họng hét lên ở trước tòa nhà của khoa. Hành động này khiến nó trở thành tâm điểm chú ý và cũng khiến tôi hết sức hài lòng, haha.
Thực tế là tôi không có em cùng mã, vì cu đó chuyển đi học chỗ khác rồi vậy nên thay vì làm cháu cùng mã thì thằng cu Din này giờ mặc định trở thành em cùng mã với tôi. Thằng cu này có giao diện khá ấn tượng, đầu đinh ba tấc, đeo khuyên tai, niềng răng. Lần đầu gặp tôi còn tưởng đệ tử thằng Thaen. Thằng Din lúc này đang đứng cách tôi tầm 10m còn tôi thì đang ngồi trên bàn, thì là vì nếu ngồi ghế trông sẽ mất uy, dọa em nó không được, hehe.
"Tao chưa nghe rõ, mày là đất gì, đất cát hay đất sét, mà mày quốc tịch Mỹ à, sao thấy mỗi cái tên vậy, họ vứt đi đâu rồi, hả?" - Tôi lại hét lớn.
"Em tên là Thiwakorn, họ là Chatrasakul ạ, biệt danh là Din (đất), chỉ là đất bình thường thôi ạ!!!" - Há há há, đất bình thường thì mày đặt làm gì. Cơ mà nó bị thế cũng đáng, bạn bè đồng trang lứa đi tìm anh chị cùng mã từ mãn kiếp rồi mà thằng cu này hôm nay mới dò dò tới tìm tôi. Cũng may là nó tìm được chứ anh cùng mã năm ba như tôi là khó tìm hơn đám năm hai.
"Đủ rồi đủ rồi, mày đi lại đây... biết anh tên gì không?"
"P'Peem ạ."
"Tên thật."
"Ờm, em không biết ạ."
"Không muốn nhận tao làm anh nữa đúng không?"
"Không phải ạ."
"Thế sao lại không biết."
"..."
"Đưa điện thoại đây." - Tôi nhận lấy điện thoại của nó rồi ghi tên thật, biệt danh, số điện thoại, email, facebook, skype, twitter, tất cả những tài khoản mạng xã hội mà tôi có và nó có thể giúp tôi liên lạc được với thằng cu này. Các bạn thấy tôi hợp thời không?
"Trưa mai ra quán "Cà phê vườn" gặp tao, biết quán đó không?" - Vừa không mất tiền đãi em cùng mã, vừa giúp chú Pui quảng bá quán, tôi thông minh quá.
"Em từng nghe qua rồi mà chưa đi bao giờ." - Mới nãy mặt nó trông còn hơi sợ sệt thế mà giờ nhìn lại lại thấy cà chớn là thế nào nhỉ.
"Nhà mày ở đâu?" - Thằng Q hỏi.
"Sukkhumwit ạ." - Không quá xa nhà tôi, tôi chỉ đường cho thằng Din nhưng mà có trông nó có vẻ vẫn rất bối rối.
"Mày ngẫn ra làm gì, làm như nhà ở tận huyện Bang Kapi ấy, thằng đầu bò này."
"Là quận Q ạ." - Thằng chó Q này, sao mày khó chịu chửi em tao.
"Ờ, mẹ nó, thì cũng giống nhau cả mà, tao nói thế để nhấn mạnh sự khác biệt thôi, huyện Bang Kapi, huyện Bang Khen, huyện Pathum Wan, thị trấn Lad Prao, thị trấn Siam, có vấn đề gì không?"
"Đanh đá."- Mày lây thằng Toey nên mới thế này đúng không: "Thằng Din, ngày mai nếu mày đến đúng giờ sẽ được ăn miễn phí còn không là tao cho một vé về với Chúa đấy, OK?"
"Đồ miễn phí thật hả anh, em đảm bảo sẽ đến đúng giờ." - Nghe đến đồ miễn phí cái là mắt sáng tai dỏng lên. Tôi ngồi lại nói chuyện với nó một lúc lâu. Thằng Din có máu nghệ sĩ cao lắm nha, hâm hâm đơ đơ, phải nói là rất hợp với thằng Q. Ơ, thế rốt cuộc mày là em ai thế Din. Ba đứa tôi ngồi nói chuyện quên trời quên đất, phải đến tận khi có tiếng chuông điện thoại vang lên mới cắt được cuộc hội đàm của chúng tôi.
"Ờ, thằng Din, mày cao bao nhiêu thế?" - Này này, thằng chó Q, mày có tình hỏi để chọc ngoáy tao đúng không. Nó đang khoác vai thằng Din phía trước tôi để cùng đi về phía bãi gửi xe đằng sau khoa.
"183 ạ." - Đệt, mới có năm nhất mà mày vội cao thế nào gì. Thằng Q nghe thấy vậy thì cười khùng rồi quay lại đằng sau liếc liếc tôi.
"Mày có biết chiều cao tiêu chuẩn của đàn ông Thái là bao nhiêu không?" - Nó làm như sợ thằng Din không nghe thấy nên phải nói vống lên rồi lại quay xuống nhìn tôi cười cười.
"Đợi chút ạ, để em suy nghĩ phát, ừm chắc là..."
"168." - Tôi trả lời đồng thời nhếch mày đáp lại cái nhìn của thằng đầu xỏ. Ai cao bao nhiêu tao không biết nhưng 168 là cực kỳ tiêu chuẩn rồi.
"Há há há, 168? Tao đang hỏi chiều cao của người bình thường mà Quỷ lùn, không phải hỏi chiều cao mấy đứa khuyết tật như mày đâu, này Din, bảo anh cùng mã mày đắp thêm tí ớt lên người đi." - Nói xong hai đứa nó chụm đầu vào cười nhạo tôi. Ớt iếc cái đ** gì, thằng chó Q này.
"Cười gì, tao lại cắt mã ngay từ hôm đầu tiên bây giờ, mẹ kiếp."
"Không cao lắm cũng không sao đâu P'Peem, nó cũng giúp làm giảm thiểu sự nóng tên toàn cầu mà, vì tiết kiệm được bao nhiêu là tài nguyên, hahaha."
"Há há há, đệt, Din ơi Din, mày ác hơn cả anh, nào đi, anh đãi mày một chầu." - Tôi cho cả hai mỗi đứa một cú nào mặt có được không nhỉ.
Mấy thằng chó khốn kiếppppppppppppppppp
Cho đến khi tôi có thể dịu lại thì cũng đã phải trải qua thêm đôi bận phun lửa rồi, bực ơi là bực, lũ chúng nó cũng chỉ cao hơn tôi độ 20 cm thôi mà cứ nói như đúng rồi ấy.
Tôi mang nguyên cái sự nóng máu đó đi tới khoa Xây dựng, sau khi tìm được chỗ gửi xe tôi bắt đầu tiến vào hang ổ của Phum. Trong đó vọng ra tiếng thét, âm thanh như thế các em đang chịu phạt đó tôi đã quá quen vì được nghe mỗi ngày trong một tháng qua mỗi khi tôi đến đón Phum.
"Ai cho mấy đứa dừng lại, hả. hát tiếp đi, ai không hát nổi thì cút ra, ai cảm thấy như sắp chết cũng cút ra." - Tiếng đám đàn anh thét vào tai các em khóa dưới.
"Sức chỉ có đến thế thôi đúng không, tao bảo chúng mày dạy dỗ năm nhất, chăm sóc năm nhất, thế đây là cái gì, một tháng rồi mà vẫn chưa hát được, người còn chẳng đến đủ, chúng mày trông các em thế đấy à?" - Lúc này đám năm ba đang phạt đám năm hai khoác vai nhau đứng lên ngồi xuống hát. Chắc là bài riêng của bên Kỹ thuật. Em nào em nấy nhìn như sắp ngoẻo đến nơi.
Cái thằng đàn anh vừa to tiếng đó cũng không phải ai xa lạ, chính là thằng Thaen. Bình thường lúc tôi đến xem chúng nó chào đón tân sinh viên thì sẽ toàn là năm hai nhưng nghe phong thanh là sẽ có một màn giết gà dọa khỉ để răn đe các em trước khi trao bánh răng nên hôm nay năm ba mới có mặt ở đây.
"Mick." - Tôi nhẹ giọng gọi thằng Mick, nó quay ra rồi vẫy vẫy tay tỏ ý bảo tôi lại đó ngồi. Đám bạn cùng khoa ngồi cạnh đó cũng quay ra gật đầu chào tôi, tôi cũng gật đầu chào lại. Tôi đến đây nhiều quá rồi đâm ra chúng nó quen mặt.
"Đủ rồi." - Thằng Thaen ra lệnh cho các em dừng lại: "Các bạn năm nhất nhìn cho kỹ nhé, chúng tôi vẫn chưa nhận các bạn vào làm đàn em đâu, đàn em hiện tại của chúng tôi vẫn chỉ có năm hai thôi. Những người đang chịu đau, chịu phạt, đang nhận lỗi thay cho các bạn chính là em của chúng tôi." - Thằng quỷ Thaen này, tao ghét mày, thấy thương mấy đứa kinh khủng, khoa chúng tôi sẽ không có mấy vụ như thế này đâu. Mấy em trai trông đã đáng thương rồi mà mấy em gái trông còn xót hơn. Có tiếng nức nở đâu đó trong đám năm nhất, chắc mấy đứa nó đang cảm thấy căng thẳng và xót xa cho những người anh người chị chịu phạt thay mình.
"Chỉ sự chung tay đoàn kết của trăm con người mà các bạn còn không làm được, vậy thì đừng mơ tưởng đến cả một thế hệ sau này." - Thằng Thaen nói bằng chất giọng lạnh tanh, các em khóa dưới lại càng im càng yên lặng cúi đầu lắng nghe. Tôi vẫn nghe thấy cả tiếng thở dài. Đây là phòng sinh hoạt hay trung tâm huấn luyện đặc công thế không biết, tôi thấy căng thẳng dùm mấy đứa nó luôn.
Sau gần một phút im lặng, lại có một người đàn anh khác ăn mặc chỉnh tề từ đầu đến chân bước vào mang theo bầu không khí căng thẳng. Nó lén thay quần áo khi nào vậy?. Mọi thứ im lặng đến mức vô cùng khó chịu.
"Các bạn đã trải qua chương trình SOTUS, vậy các bạn có hiểu ý nghĩa của nó không?" - Tên đẹp trai đó hỏi. Giọng nói vô cùng lạnh lùng, đó không phải ai xa lạ, là thằng Phum đó. Đúng vậy, Phum cũng là một trong những "đàn anh" giống thằng Thaen. Nói thật, tôi là người yêu nó mà tôi còn thấy sợ. Mày với cái thằng hồi trưa đưa bánh dừa cho tao có phải cùng một người không thế?
"Trả lời đi xem nào, có hiểu SOTUS không?!!!" - Thằng Thaen lại hét lên, tiếng nó vang vô cùng khiến có em nữ sinh tí thì ngất.
"Hiểu ạ!"
"Hiểu rồi vậy tại sao lại không làm được, trong một tháng qua năm hai đã dạy các bạn bài hát của khoa, bài hát của trường, vây tại sao một số người vẫn không hát được?"
"..."
Im.
"Tôi hỏi là tại sao, tại sao năm nhất lại không hát được, không đoàn kết được, không chịu đựng được, hay là năm hai không biết việc nên không thể dạy dỗ các bạn được, có đúng không?"
"Không phải ạ, các anh/chị ấy không sai." - Các bé năm nhất đồng thanh đáp lời, nghe nổi da gà ghê.
"Vậy là năm nhất sai?"
"Các em ấy cũng không sai ạ." - Là câu trả lời của đám năm hai.
"Hờ, bênh nhau quá nhỉ, nam sinh năm hai tập hợp!!!" - Tiếng thằng Thaen vừa dứt là các em nam năm hai lật đặt chạy tới đứng xếp hàng trước mặt nó. Các bạn nữ cũng chạy đến xếp hàng bên phía các chị năm ba. Các anh chị năm ba đang ngồi cũng đứng dậy đi ra trông đám năm nhất.
"Peem, đứng dậy đi." - Thằng Mick đẩy đẩy tôi để đừng dậy cùng nó, ơ mà tao có phải sinh viên khoa mày đâu.
"Hả, cả tao nữa à?"
"Ờ, đi cùng đi, chứ mày muốn thành tâm điểm chú ý khi ngồi một mình à?"
"Đi nào, đi, nhanh nhanh." - Một người bạn khác cất tiếng, tôi đành đứng dậy đi cùng chúng nó. Thằng Phum cũng nhìn về phía bên này, hai đứa tôi chạm mắt trong giây lát rồi nó lại quay ra nhìn các em.
"50, 100, 120, 200, này, mày không biết xếp hàng à?"
"Chuẩn bị chống đẩy!" - Các bạn có hiểu cái bước chuẩn bị chống đẩy này là như nào không? Tức là vào thế nằm chống tay xuống đất rồi nhưng không đẩy. Cái này còn khốn khổ hơn cả chống đẩy thực sự. Nó đã ăn sâu vào trong tâm trí bởi hồi học phổ thông, tôi rất hay bị phạt thế này. Phạt nhiều đến mức đám thằng Thaen còn gọi đó là dáng kiếm mồi.
"Có biết tại sao bị phạt không?"
"Vì bọn em không dạy dỗ các em tử tế ạ."
Thật ra năm ba và năm hai có tập trước với nhau rồi nhưng đến khi vào tình huống thật thì sẽ có cảm xúc chen vào nữa. Thằng Phum thằng Thaen cũng thế, không phải tự nhiên chúng nó đi tới hét lên đâu. Chúng nó cũng phải rèn luyện cảm xúc, phải tập thiền trước khi đi ngủ, có đôi khi lúc nó về phòng, có tôi ngồi đó mà nó vẫn la hét ầm ĩ.
Có người nói rằng quá trình dạy dỗ này là vô nghĩa, tại sao phải dùng hình thức nặng nề như thế, tại sai phải chửi, nói chuyện tử tế không được sao.
Tôi thì nghĩ là chương trình này có cả ưu và nhược điểm. Nếu không có chương trình này và các em vẫn tuân theo khuân khổ của trường thì tốt, nhưng mà hiển nhiên à đâu được như thế. Có các "đàn anh, đàn chị" kèm cặp sẽ giúp các hoạt động đi theo quy trình, có người kiểm soát các mầm non trẻ tuổi để các em tuân theo các quy tắc và quy định của nhà trường.
Tôi cảm nhận được Kỹ thuật làm gì cũng theo đội, có lẽ bởi vì các bạn ấy học cái gì cũng theo hệ thống, nhìn vào toàn cảnh của vấn đề. Chương trình cũng giống như học cách giải quyết vấn đề trong cuộc sống, ví như khi đi làm có thể bạn sẽ bắt gặp sếp mắng mỏ đồng nghiệp mình liệu bạn có nhẫn nhịn được không. Chương trình này không tạo ra để hành hạ thể xác là tâm trí, thằng Phum chưa bao giờ tác động vật lý với các em cả, nó chỉ tạo áp lực để các em có thể tạo kim cương thôi.
Có những việc trong mắt người khác là vô bổ, vô ích nhưng lại là những kinh nghiệm xương máu của người đã từng trải qua.
"Các bạn vẫn chưa phải đàn em của chúng tôi, các bạn không phải làm." - Phum quay ra hét khi thấy các em năm nhất có ý định giúp năm hai: "Hai bạn kia đang nói chuyện gì thế?" - Nghe thấy vậy hai em kia im liền. Thằng Thaen ra hiệu cho đám đang thực hiện hình phạt dừng lại, có người dám nói chuyện trong lúc này cơ à: "Tôi hỏi hai bạn nói chuyện gì!!!" - Thằng Phum hét lớn. Bình thường nó sẽ là đứa im lặng còn thằng Thaen mới là đứa nổi xung.
"Em...ờm...em đang nói là...anh đó đáng yêu ghê ạ."
Ối dồi ôi, tai họa rơi trúng đầu tôi anh chị em ạ, em đó đang chỉ về phía tôi và gần 500 ánh mắt cũng theo đó mà đổ dồn về hướng này. Đệch, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, thằng Mick lén cười.
"Năm nhất ơi là năm nhất, động vào tổ kiến lửa rồi." - Một người bạn của Phum nhẹ nhàng cất giọng.
"Chạm vào trái cấm thế này, tao nghĩ đi luôn cả một khóa luôn đấy." - Thằng Mick còn bồi thêm. Thằng Phum mặt đã lạnh giờ lại càng âm vô cùng.
Điều tôi muốn biết là thằng Phum sẽ làm gì tiếp theo đây. Còn tôi ấy hả, một từ thôi, xấu hổ!!!!!!!
Nếu là con gái khen thì chẳng có chuyện gì, nhưng đây chỉ có bốn năm trăm thằng con trai, tôi muốn phát điên lên được. Con trai khoa Kỹ thuật, niềm mơ ước của rất nhiều cô gái, bị làm sao thế??? Em ơi, mày nhìn anh làm gì, hả???
"Các anh chị năm hai đang bị phạt mà bạn vẫn còn có tâm trạng ngắm..." - Đến đây thằng Phum quay ra nhìn tôi rồi chẳng nói nên lời.
"Nhìn cái gì thế, hít đất 100 cái, khoác vai đứng lên ngồi xuống 100 lần!!!" - Mày bị cái gì thế, thế này là thế nào, mẹ kiếp, đảm bao mai thằng Phum không cho tôi tới xem nó chào đón tân sinh viên nữa cho xem.
Phi vụ hành năm hai cho năm nhất nhìn trôi qua cùng với những tiếng nức nở và cả sự căng thẳng tột cùng. Chưa kể năm bốn cũng kéo tới phạt năm ba, các em cứ phải gọi là đến thở cũng không dám thở mạnh. Nhưng chí ít thì điều này cũng thể hiện được tinh thần, sự đồng lòng đoàn kết của mấy đứa.
Thằng Mick ghé tai tôi thì thầm bảo hồi nó vào còn ăn hành ác hơn thế này nhiều, nhưng mà lúc vượt qua rồi mới hiểu hơn được ý nghĩa của hai chữ "anh em".
Hôm nay có thể các em vẫn chưa hiểu được, một vài đứa có thể sẽ ghét cái bản mặt cau có của thằng Phum (bình thường cũng cau có sẵn rồi), ghét khi nghe thằng Phum hét vào tai. Nhưng rồi một các bé sẽ hiểu, những việc người con trai này làm, là dành cho ai.
"Các bạn chỉ là một chi tiết nhỏ, nếu không hợp sức để trở nên mạnh mẽ, không gắn kết lại thành một bánh răng lớn thì làm sao là chạy được, chỉ có sự đoàn kết thôi là chưa đủ, tôi có thể trao cho các bạn bánh răng bây giờ, nhưng các bạn sẽ thấy tự hào trong tình huống này ư, các bạn đã làm hết sức rồi sao. Các bạn đã hy sinh những gì cho tập thể, các bạn có thể làm gì cho những anh chị đã chăm sóc các bạn kể từ ngày đầu tiên các bạn bước chân vào ngôi trường này?
Và điều quan trọng nhất, các bạn thử nhìn sang người bên cạnh mình đi, các bạn có thể học chuyên ngành khác nhau, học tại các cơ sở khác nhau nhưng tất cả đều là sinh viên của khoa Kỹ thuật. Là anh, là em, là bạn bè của nhau. Mai này các bạn có thể trở thành cộng sự hay không, có thể trở thành một phần của chiếc bánh răng lớn hay không, tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân các bạn."
Nói xong Phum đi ra ngoài luôn, đó cũng là tín hiệu thông báo cho tất cả sinh viên năm ba khác đi ra ngoài.
Chúc các em sẽ cùng nhau trở thành một bánh răng mạnh mẽ, giúp đỡ hỗ trợ nhau vượt qua bốn năm này nhé.
***
"Ôi ôi, đau, đau Phum, thằng khốn." - Chớ vội nghĩ nhiều nhé, tôi đang nằm trên sofa đọc truyện thì thằng quỷ Phum ở đâu đi tới ngồi thụp lên người tôi, chưa kể nó còn bẹo má tôi nữa. Mày vẫn nhập vai làm "đàn anh" đúng không?
"Nói chẳng rõ gì, nói lại xem nào."
"Ờ, cậu Phumin Woranuch khốn nạn ơi, đứng dậy, tao nặng." - Nó cười khà khà rồi cũng chịu đứng dậy khỏi người tôi. Tôi vơ lấy ngay em gấu yêu thích nhất của Phum để ném vào đầu nó. Bực mình quá, nó toàn chơi mấy trò khiến tôi tổn hại sức khỏe thôi. Tên khốn tâm thần, tên khốn tàn bạo, vẫn còn cười được, nó điên rồi, đồ điên.
"Quan tâm truyện tranh hơn tao chứ gì?" - Hơ, thế lúc mày cắm mặt xem Ben10, Pokemon có thèm đoái hoài đến tao không?
"Thằng quỷ, nói năng không có lý lẽ, đồ đểu."
"Hừ, nếu không biết đểu thật trông như thế nào thì đừng mạnh miệng Peem ạ."
"Sao nào, mày định làm gì tao, bé Phum định làm gì anh Peem hở?" - Tôi nhướng mày lẽ lưỡi.
"Định làm gì ấy hả, muốn biết không, hửm?" - Nói rồi nó tiến ba bước về phía tôi. Chết toi tôi rồi.
"Mày định...định làm gì, này."
"Trốn đi đâu, lại làm bài nghiên cứu đi Peem."
Khôngggggggggg
Tao không muốn làm nghiên cứu lúc này.
Tôi định bỏ trốn nhưng thằng Phum đã nhanh tay bắt lấy chân tôi rồi kéo giật lại làm mặt tôi tí thì tiếp đất. Sau đó vài giây, tôi đã bị cướp luôn cả hơi hội lè lưỡi với Phum vì nó đã chiếm trọn khoang miệng tôi. Thằng Phum là một đứa hôn giỏi, tôi biết, nhưng nó không nên chiếm khí oxy của tôi lâu như thế chứ.
"Ế, mày, ư ưm." - Lần này thằng Phum không chỉ hôn mà tay nó đã lân la mò vào trong áo ngủ của tôi. Thôi khỏi đấu tranh nữa làm gì.
Sau đó, hơn một tiếng trôi qua nhanh như cơn gió, hihi. Tôi lại phải vào tắm lại một lần nữa sau khi hoàn thành bài nghiên cứu của ngày hôm nay. Lúc đầu được đặt xuống gối tôi tưởng như mình có thể mơ được ngay lập tức, vừa mệt vừa buồn ngủ. Đang lơ mơ chìm dần vào giấc thì tiếng chuông điện thoại của Phum làm tôi giật bắn mình. Ai lại gọi vào cái giờ này thế, nếu là thằng Beer tôi thề sẽ cho nó một bài chửi rát tai luôn.
"Alo."
(...)
"Alo, ai đấy?" - Chẳng biết là mơ hay thật, tôi thì đang nửa tỉnh nửa mê, đầu óc trống rỗng nên không nhìn trước xem đó là ai mà đã bắt máy.
(...) - Vẫn im, mẹ cha đưa nào trêu đấy.
"Không nói thì..."
"Ờm có phải Phum không?" - Tôi bắt đầu mở được mắt. Giọng con gái gọi cho Phum biến tôi trở thành bên im lặng. Tôi lắc mình cho tỉnh, cố gắng mở mắt ra nhìn màn hình xem người gọi đến là ai, nhưng mà thằng Phum không lưu số này.
(Phum ơi)
"Ờm, Phum đang tắm."
(À thế à, vậy nhắn Phum giúp mình là gọi lại cho mình nhé.)
"...được, vậy tớ phải nhắn là ai gọi đây?"
"Mon ạ."
Mon ư?
Là người yêu cũ của Phum đúng không?
* Không biết các bác còn nhớ không, bạn Mon này từng xuất hiện ở chương 8 phần đi chơi Loy Krathong rồi á. Chương đó tác giả để tên là Mon là chap này lại ghi là Mom, thôi thì tôi cứ lấy tên là Mon nhé, sau lên phim có tên Mom hay gì thì các bác cứ hiểu là cùng một người nha, đừng ném đá toi:'>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.