We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta
Chương 84: Ngày quan trọng của người quan trọng
Parawee
01/06/2024
"Bé Peem, rây bột chứ không phải trộn vữa đâu em, làm nhẹ nhàng thôi." - P'Aom nhắc nhở tôi khi tôi đang chúi đầu rây bột làm bánh trong bếp: "Lát chị quay lại xem." - P'Aom cười động viên tôi rồi mở lò lấy mẻ bánh vừa nướng xong đem qua ngoài quầy.
"Dạ." - Tôi nghe câu này của P'Aom cũng được ba ngày rồi, đúng ba ngày. Ba ngày nay tôi có cảm giác như ở hoang mạc Sahara, phải dậy từ 6 giờ sáng mỗi ngày để tập làm bánh và điều này hoàn toàn đi ngược lại với thói quen tỉnh vào đầu giờ chiều của một đứa như tôi. Tôi thức dậy từ lúc quán còn chưa mở và cắm cúi ở đó đến khi quán đóng cửa, tôi cứ thế làm cho đến khi các anh chị nhân viên về hết. Nhưng tôi vẫn tiếp tục, hehe, tôi tiếp tục luyện tập một mình. Làm đi làm lại, cả rây bột, đánh bột rồi cho vào lò đúng quy trình như P'Aom dạy tôi.
Trong lúc chờ đợi cục bột nhão hóa thân thành chiếc bánh xốp mềm mềm thơm thơm thì tôi lại tập làm kem để trang trí và khi bánh chín tôi sẽ lôi em nó ra thực hành luôn. Mọi thứ xong xuôi cũng đã là nửa đêm, quá trình đi bộ về nhà của tôi không khác nào lết xác, thả người xuống giường cái là tôi ngủ say như chết vì mệt.
Tôi vất vả vô cùng, thật sự rất vất vả với cái chuyện làm bánh này. Với người khác đây có thể là chuyện dễ như ăn kẹo nhưng đối với tôi, một đứa không biết tí gì thì dù có cố gắng thế nào cũng vẫn chỉ như chèo thuyền trong bồn, chèo mãi cũng chẳng đi được đến đâu ngoài việc lãng phí các nguyên liệu của quán. Tôi và thứ này sinh ra không dành cho nhau, có hiểu khônggg???
Hôm đầu tiên học làm bánh với P'Aom, thành phẩm của tôi lúc ra lò rỗ không khác gì bánh căn, các chị trong quán cười đến cắn cả vào lưỡi và huyền thoại này sẽ theo tôi đến cuối đời. Ngày thứ hai khá hơn đấy nhé, nó chỉ hơi lốm đốm như xôi lạc thôi, hehe. Mẹ kiếp hôm nay tôi lại phải làm lại từ đầu, aaaaaaaaaaaaaaa.
* Ý ẻm là nó rỗ to như hạt lạc á các bác, trong truyện gốc là tên một loại bánh khác cơ nhưng mà tôi không biết tên em nó trong tiếng Việt là gì nên chọn một món có thành phần tương tự vậy.
Bật máy tính lên làm bánh trên Facebook tặng Phum có phải dễ hơn không. Tôi không hiểu sao nó lại khó đến mức này mà một ngày rưỡi nữa là đến sinh nhật Phum rồi, chiếc bánh tôi làm vẫn rỗ như chiếc bánh căn. Tôi nên làm thế nào bây giờ, trời ơi, Peem muốn chết!!!
Còn về phần Phum, kể từ hôm tôi về nhà đến nay ngày nào nó cũng gọi nhưng tôi...không bắt máy, he. Nó vừa gọi tới là tôi nhấn nút không nghe luôn và tôi phải tìm đến sự trợ giúp vì tôi biết thể nào Phum cũng đến nhà tìm tôi, mà đến thì thể nào nó cũng biết được tôi đang lén lút làm cái gì.
Tôi vượt qua ba ngày cũng bởi vì luôn nhận được cảnh báo và sự giúp đỡ từ một trợ thủ đắc lực, đó chính là... thằng Fang. Nó giúp tôi giữ Phum lại và ngày nào cũng gọi báo cáo cho tôi về tình hình của Phum.
Nhưng để có được sự giúp đỡ từ trợ thủ đắc lực tôi cũng đã phải năn nỉ nó đến gần như phát điên. Chó Fang cố tình ghẹo tôi, các bạn có biết nó nói gì không, nhắc đến lại thấy đau. Mẹ kiếp, đớn hơn cả lúc bị thằng Phum quay clip xác nhận làm người hầu nữa.
Thằng chó Fang bắt tôi phải gọi nó là "P'Fang", chưa hết nó còn ép tôi nói: "P'Fang siêu đẹp trai ơi, giúp bé Peem lùn một mẩu nhé ạ.", "Em muốn làm vợ P'Fang.", "P'Kaofang đẹp trai hơn thằng Thaen nhiều.". Để nói được mấy câu đó là hàm răng của tôi suýt vỡ vì nghiến, đồ phát xít, đồ khốn. Tôi không biết nên chửi như nào nữa, ai có câu chửi gì hay hay gửi cho tôi dưới phần bình luận với nhé.
Từ báo cáo của thằng Fang về tình hình của Phum cho tôi nghe, tôi biết được cái đêm tôi trở về nhà, Phum đã đập phá rất nhiều đồ đạc, ngày tiếp theo đó nó không nói chuyện với ai và kết ngày bằng việc say xỉn. Nghe đến đó suýt chút nữa tôi đã mềm lòng quay về với Phum trong cảm giác tội lỗi nhưng tôi phải dằn lại cảm xúc đó vì chiếc bánh. Chiếc bánh mà tôi muốn làm cho người quan trọng trong ngày quan trọng của người ấy.
Nguồn tin của tôi cho biết là hôm nay bố mẹ và họ hàng đã đưa Phum đi làm công đức tại một ngôi chùa do mẹ Phum xây, chiều thì tổ chức tiệc ăn mừng tại nhà. Lý do phải tổ chức sớm hơn ngày sinh nhật Phum là vì ngày 13 cả bố và mẹ phải đi công tác nước ngoài vậy nên tổ chức sinh nhật cho con trai út vào hôm nay. Nhà giàu, người có chức có quyền, doanh nhân đến dự tiệc đầy nhà nhưng Fang bảo Phum chẳng để ý đến ai, không quan tâm đến những thứ xảy ra xung quanh, nó chỉ ngây người ngồi một chỗ.
Xin lỗi nhé Phum, tao sắp về với mày rồi đây.
"Bé Peem, đổ từ từ từng cái thôi, nếu em đổ hết một lượt thế này nó không quyện vào với nhau được đâu." - Tôi đang đập trứng vào tô.
"Dạ."
"Thế cuối cùng là em làm bánh sô cô la, bánh bơ hay bánh hoa quả thế?" - P'Aom hỏi trong lúc chị giúp tôi lấy phới quết bánh.
P'Aom hỏi thế vì ngày đầu tiên học tôi đã hô hào ra vẻ, lúc đó tôi nghĩ làm bánh thì có gì mà khó nên đã quyết tâm chơi lớn và chọn làm bánh sô cô la. Thứ nữa là Phum không thích đồ ngọt lắm nên sô cô la có lẽ sự lựa chọn ổn nhất. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, mặt bánh của tôi vẫn rỗ như cái bánh căn cháy vậy.
Ngày thứ hai rỗ còn kinh khủng hơn, tôi bắt đầu sợ nên đã hỏi P'Aom là làm cái nào thì dễ nhất, P'Aom đã nói là bánh bơ. Tôi ngay lập tức chuyển hướng nhưng kết quả vẫn không khả quan. Cứ tưởng sẽ được mẻ bánh thơm phức mùi bơ ai ngờ được mỗi cái vỏ bánh và giờ tôi đang cắt kiwi để làm bánh hoa quả.
"Gộp hết cả vào một chiếc bánh được không P'Aom?"
"Em điên rồi à Peem, chị làm bánh hơn chục năm nay mà con chưa làm thế bao giờ, haha."
"Em biết mà, em đùa thôi." - Tôi để P'Aom dùng máy đánh bông trứng còn mình thì quay ra tiếp tục cắt hoa quả.
"P'Aom ơi còn mận không ạ? Thằng Phum thích ăn mận."
"Có đó, để chị đi lấy cho, bé Peem nhớ bước tiếp theo là làm gì đúng không?"
"Em nhớ ạ, sau khi cắt trái cây thì ngâm với rượu rum, à P'Aom, đổ nhiều rượu vào nhé, ối, haha, sao chị đá em."
"Đổ nhiều thì ăn vào say chứ còn gì, mình ngâm với rượu cho hoa quả ngon hơn thôi."
"Thế giả sử như mình không có rượu rum, thì dùng rượu nếp thay được không ạ, Peem nghĩ là ngâm với rượu nếp nó còn ngon hơn đấy, haha." - Tôi nghiêng người tránh cánh tay đang vung lên của P'Aom, haha, ai mà biết được, đổ nhiều rượu có khi Phum lại thích cũng nên.
"Đừng có mải chơi nữa kẻo lại không kịp sinh nhật bé Phum."
"Hờ, nếu không kịp thì em lấy luôn bánh quán mình, P'Aom ơi, Peem mệt quá." - Tôi làm quần quật từ sáng sớm nhưng P'Aom vẫn bảo chả đâu vào đâu, cho chó có khi nó chỉ ngửi chứ không thèm cắn, mà có khi nó thấy nó còn sợ chạy mất dép. Chó mà không thèm thì bạn nghĩ xem cái bánh của tôi tệ cỡ nào, haiz. Tôi không thể làm bánh sinh nhật cho người yêu được thật sao, sao mày lại ngu ngốc thế cơ hả Peem, làm bánh cho Phum, làm bánh cho người yêu mà mày cũng không làm được.
"Ôi, bé Peem đừng vội bỏ cuộc, chị nghĩ là bé Phum chắc chắn sẽ rất vui nếu biết em chú tâm làm bánh cho em ấy thế này. Dù có mệt nhưng làm cho người quan trọng nên mình cố chịu và cố thêm một chút nhé. Lần đầu chị làm bánh còn tệ hơn Peem nhiều." - Tôi cười với P'Aom vì câu động viên của chị, chắc hẳn chị ấy cũng phát mệt vì cái sự ngớ ngẩn của tôi không ít nhưng dẫu thế nào P'Aom vẫn mỉm cười và giúp đỡ tôi hết mình mà không một lời phàn nàn.
"Cảm ơn P'Aom vì đã dạy em lại còn động viên em nữa, xong mẻ bánh này chị về đi thôi ạ, để em tự làm phần còn lại."
"Không có gì, chị không vội, xin phép ở lại chiêm ngưỡng tay nghề của bé Peem."
"Nếu bánh của em đẹp thì chị cũng đừng xấu hổ nhé, cái này nó liên quan đến vấn đề tài năng á, haha." - Mày cũng quá lắm cơ Peem.
"Vầng, chị đợi em mấy ngày rồi đây này."
"Ối mẹ ơi, ngực Pui sắp nổ tung ra rồi, tôi còn tưởng có trộm vào quán, ai làm gì mà để quán xá bề bộn thế này?" - Chất giọng choe chóe làm rung chuyển thế giới xuất hiện cùng khuôn mặt trắng bệch của chú Pui. Hai ngày nay nàng ta lượn ra ngoài hơi nhiều.
Tôi hỏi chú là sao chú ra ngoài nhiều thế, sao không ở nhà với Peem, chú nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn và nói: "Chao ôi, mi còn chuyển ra sống bên ngoài, ăn bên ngoài được thì sao chú không được, hả?" - Xong, chủ đề chấm dứt tại đây.
"Bé Peem đang học làm bánh P'Pui ạ."
"Ôi thần linh ơi!!! Em nói gì cơ Aom, thằng Peem...thằng Peem mà làm bánh á, chả trách lũ về thủ đô, này là đang làm bánh hay đắp bột thế hả, sao mà đầu trắng xóa ra thế kia."
"Chú đừng nhấn vào nỗi đau của con nữa, người ta đã căng thẳng lắm rồi." - Chú Pui đi dẹo hết bên này sang bên kia tới chỗ tôi, vừa đi vừa chép miệng vừa cười như thể đang xem hài sau đó đến chỗ tôi rướn mặt sát vào nhìn.
"Ôi thần phật ơi, đánh trứng cũng không nên hồn, cái gì nhập mi mà tự dưng mi lên đồng đòi làm bánh thế hả con?" - Đó, lại nhấn vào nỗi đau nữa rồi đó, hừ.
"Sinh nhật Phum nên Peem muốn làm bánh sinh nhật cho nó á chú, nhưng mà khó quá đi mất thôi, ứ làm nữa."
"Ơ, sao lại thế, chú đã bao giờ dạy con thấy khó quay xe phút mốt như thế chưa, nào, quay lại làm đi, chẳng ai giỏi ngay từ khi sinh ra cả, mình phải học, phải luyện tập. Hương vị thế nào gạt qua một bên đã vì mình không phải thợ làm bánh chuyên nghiệp, mình làm vì cái tâm vì sở thích, phải lấy sự tập trung để vượt khó, con hiểu không? Ít nhất Peem cũng phải nghĩ đến sự nhiệt tình của P'Aom đã dạy dỗ Peem mấy ngày qua chứ."
"Bé Peem đừng vội bỏ cuộc nhé, vẫn còn mấy tiếng mà, với quan trọng là chị thấy cốt bánh lần này của Peem có vẻ ổn đấy."
"Thật thế ạ?" - Việc tôi trộn tất cả các nguyên liệu lại với nhau và lén thay trứng gà bằng trứng vịt thế mà lại ổn. Ôi mẹ ơi, đỉnh quá. Học xong khóa này có nên xin chú Pui nhượng quán lại cho không ta, hehe.
"Thật chứ, Peem đừng so với mấy cái bánh họ bày bán, người làm bánh 30 năm với người mới học 3 ngày thì sao mà so được, giống như chú Pui nói đó, sự tập trung, sự cố gắng của Peem có giá trị hơn hương vị chiếc bánh nhiều."
"Cảm ơn P'Aom, cảm ơn chú Pui ạ, Peem sẽ quyết tâm làm, nhưng mà...em đổi thành bánh dâu được không, cái này khó quá, ối, chú, Peem đau." - Tôi xoa xoa cái đầu vừa bị chú Pui cho một vả.
"Tôi với Aom vừa nói xong mà anh không để vào tai câu nào à, ôi giời ôi, tôi đau đầu, tôi mệt mỏi quá đi thôi. Aom, đi mua sắm cho đỡ đau đầu nào, mặc kệ Peem cho nó tự bơi đi. Đúng là tình yêu khiến con người ta biến đổi mà." - Những lời phàn nàn, trêu ghẹo của chú Pui xa dần, P'Aom mỉm cười với tôi và nói cố lên rồi cũng dọn đồ đi về nhà. Tôi nhìn theo bóng lưng của chú và P'Aom, chú thích kêu ca phàn nàn vậy đấy nhưng dù sao cũng cảm ơn P'Aom, cảm ơn chú Pui vì đã động viên tôi.
Peem xin hứa là sẽ làm bánh bằng cả trái tim.
Và thế là tôi tiếp tục ở lại với bột, bơ, trứng, đường, ở lại với lò nướng như chú Pui nói. Từ lúc P'Aom và chú Pui rời đi tôi đã làm được 3 cốt bánh rồi, cái sau nhìn ổn hơn cái trước cho đến khi lấy chiếc cuối cùng ra khỏi lò, tôi đã không thể ngăn nụ cười của mình. Dù nó hơi cháy và méo, không được tròn như khuôn vì tôi để thời gian bị lâu quá nhưng có thế nào thì vẫn ăn được và tôi đã chọn cốt bánh này để làm bánh tặng Phum.
Tôi đợi bánh nguội để trang trí bánh bằng phần kem tôi đã chuẩn bị trước đó. Lúc xịt kem lên bánh tay tôi run cực kỳ, tôi vẽ lên hình mặt gấu mỉm cười, dùng dâu để làm mắt sau đó căt đôi trái dâu để làm tai làm mũi làm miệng gấu. Và hiện giờ chiếc bánh với ngoại hình có phần hơi dị đã hoàn thiện và xuất hiện trước mặt tôi đây. Tôi không biết đã đứng ngắm và cười với chiếc bánh có khuôn mặt rất chi là ngứa đòn này trong bao lâu nhưng thực sự tôi rất vui. Cuối cùng mọi sự cố gắng của tôi đã có kết quả.
"Làm được rồi, tao làm được rồi Phum ơi."
Tôi cúi người xuống hoàn thiện nốt chiếc bánh với một dòng chữ.
Chúc mừng sinh nhật nhé, chó Phum ^^.
***
Tôi tới condo Phum vào đúng 10 giờ sau khi đã trao đổi xong xuôi thông tin với thằng Fang. Giờ Fang đang làm đủ mọi cách để giữ Phum lại bữa tiệc vì Phum rất không muốn tiếp xúc với loài người nữa. Fang bảo là một lát nữa khách sẽ về dần, đến lúc ấy Fang sẽ đưa Phum về condo theo như thời gian tôi với nó đã hẹn trước...là nửa đêm.
Chính vì vậy tôi có 2 tiếng để trang trí, với dân mỹ thuật như tôi thì chuyện đó dễ như ăn cháo. Đầu tiên là tôi phải gắn bóng bay khắp ngóc ngách trong phòng vì Phum thích bóng bay nhưng vấn đề là tôi không với tới trần nhà, mẹ kiếp, đứng lên ghế rồi vẫn không với tới. Buồn quá tôi ơi. Nhưng bằng tất cả mọi nỗ lực, sau cùng tôi đã thành công. Lúc này trần nhà được trang trí bằng những quả bóng màu xanh da trời xen lẫn màu trắng cùng những chiếc nơ rủ xuống vì tôi buộc nó vào dây bóng bay. Chu choa, đẹp gì mà đẹp thế không biết, hehe.
Tiếp theo là đến bước xếp 20 con gấu mà tôi đặt từ Hàn Quốc để dành cho dịp đặc biệt này lên sofa trước tivi. Đám gấu này ngốn của tôi không ít ngân lượng đâu, nhưng thôi không sao cả, sinh nhật xong mang hóa đơn đến tính tiền với Phum sau. Haha, đùa thôi, vì Phum mấy thứ này daddy Peem trả được.
Tôi đặt chúng nó ngồi cạnh nhau, có mấy con nhìn mặt rất ngứa mắt y chang thằng Phum, nó bị tôi dúi xuống sofa mấy lần, haha, sao tôi lại tàn bạo thế này.
Xếp gấu xong là đến phần bê chậu tulip đặt giữa bàn, nơi có đám gấu đang ngồi xung quanh. Quỷ Phum thích mỗi thứ một ít làm tôi phải đổ mồ hôi đi kiếm cho đủ. Cũng may là tôi không phải tự thổi bóng chứ không thổi xong thì đời tôi cũng xong luôn.
Và giờ thì tất cả mọi thứ xong xuôi hết rồi đây!!! Hoa tulip, bóng bay, gấu bông và nhân vật chính của ngày hôm nay - bánh sinh nhật. Tôi cắm lên bánh một chiếc nến. Phù, sắp xếp xong mọi thứ tôi chống tay thở dốc. Tôi đứng ngắm nhìn thành phẩm của mình với sự tự hào và tự cười. Không biết Phum có thích không nhỉ?
Tôi hồi hộp quá, nhưng cảm xúc đó không ở lại lâu khi tôi đánh mắt qua nhìn đồng hồ. Ôi mẹ ơi OoO, 11h30 rồi. Tôi có kịp tắm không nhỉ, không tắm không được vì mồ hôi đầy người. Suy nghĩ vừa lóe lên, tôi ba chân bốn cẳng vừa đi vào nhà tắm vừa cởi đồ như mấy nhân vật hoạt hình chuẩn bị lúc vội, haha. Xin phép đi tắm tầm 5 phút đã nhé.
Tôi vội vàng tắm rửa, thoa kem và mặc lên mình chiếc áo mà tôi rất tự hào muốn giới thiệu. Đó là chiếc áo tôi tự vẽ trong lúc học làm bánh, một chiếc áo phông trắng bình thường với dòng chữ "I <3 Phum"
>//< Tôi ngại lắm chứ không phải không ngại đâu nhưng nó ổn hơn cái áo thằng Phum làm nhiều.
Mà cũng không phải mình tôi mặc chiếc áo này, tôi làm luôn áo cho cả đám gấu bông 20 con kia nữa. Giờ thì mọi thứ mới thật sự hoàn hảo này, chỉ còn đợi Fang chở Phum về nữa thôi. Chỉ năm phút nữa thôi, tôi tắt tất cả đèn trong phòng rồi chạy lại nấp sau quầy bếp.
Năm phút nữa là tới sinh nhật Phum rồi ạ. Ôi, tôi hồi hộp quá, thì ra tạo bất ngờ cho người yêu sẽ khiến ta hồi hộp như thế này.
Tíc tóc tíc tóc tíc tóccccc!!
00:00
13.11.11
Tiếng chuông đồng hồ ngân vang báo hiệu mười hai giờ đêm, có một chàng trai đã tròn 20 tuổi rồi.
Tôi bắt đầu bồn chồn, tay nắm chặt điều khiển đến mức lạnh cóng, nghe ngóng xem khi nào cửa mở. Mười phút trôi qua rồi, aaa, tao sắp hồi hộp đến phát điên rồi Fang ơi, mày chở em mày về chưa vậy?
00:20, từ hồi hộp tôi bắt đầu chuyển qua căng thẳng, gọi cho Fang không được vì sợ nó vẫn đang ở cùng Phum, cơ mà nếu ở cùng nhau thì sao hai đứa mày vẫn chưa về condo vậy. Sao ban nãy nói tiệc ở nhà sắp kết thúc rồi cơ mà.
00:30, tôi ngồi bó gối dựa lưng vào tủ lạnh, sao Phum vẫn chưa về phòng nhỉ, hay nó ngủ lại nhà bố mẹ luôn? Nếu thế thật thì tất cả mọi thứ mà tôi chuẩn bị đây hóa công cốc à...chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sầu. Chỉ muốn tạo bất ngờ cho người yêu mà cũng không làm được, cố gắng làm bánh đến gãy cả lưng mà cuối cùng ngồi đợi mốc mỏ. Tôi nhìn sang cái bánh mặt gấu đặt bên cạnh, tôi sẽ không đợi nữa.
Cách.
Đệch, giật cả mình! Tôi đang chuẩn bị đứng thì có tiếng mở cửa vang lên khiến tôi vội vàng ngồi thụp xuống, nhanh đến mức đầu va phải tủ lạnh. Đcm, đau quá! Nhưng...nhưng mà...Phum về rồi, nó về rồi.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, nghe thấy tiếng tim tôi đập không, nó đập nhanh kinh khủng, hồi hộp quá. Tôi hít một hơi thật sâu cùng lúc đó nghe được tiếng Phum khẽ thở dài và có vẻ nhưng nó đang tiến thẳng về phòng ngủ, tôi nhanh chóng ngoi lên từ phía sau quầy bếp.
Sau ba mươi phút chờ đợi thì giờ mắt tôi đã quá quen với bóng tối, đúng là Phum thật. Tôi nhanh chóng nhấn nút play trên điều khiển để bật tivi và đầu DVD mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Tiếng bước chân dừng lại cùng với đó là ánh sáng phát ra từ màn hình tivi và tiếng nhạc tôi đã chuẩn bị để chúc mừng sinh nhật Phum vang lên.
* Truyện gốc có để link mà khi tôi mở nó báo video không khả dụng nên là thôi các bác tự tưởng tượng khung cảnh lãng mạn trong đầu đi nha.
Bài hát kết thúc khi video chiếu đến hình ảnh cuối cùng, tivi tắt, trả lại bóng tối bao phủ căn phòng. Tôi đốt nến và đi ra chỗ Phum ngồi trên sofa, giữa bầy gấu.
"Ngạc nhiên chưaaaaaaaaaaaaa, chúc mừng sinh nhật nhé, chó Phum." - Tôi hét lên đồng thời đưa bánh ra trước mặt Phum. Tôi cảm nhận được lúc này cái miệng tôi đang ngoác ra, cũng có một chút ngại ngùng.
Phum đơ người nhìn bánh một lúc lâu rồi mới ngẩng lên nhìn tôi. Mắt chúng tôi giao nhau qua ánh nến phập phòng nhưng mà... trên mặt Phum không hề có nét cười nào dù chỉ một chút. Tôi bắt đầu cảm thấy hụt hẫng, không biết Phum đang có cảm xúc như thế nào vì ánh mắt Phum chẳng toát lên điều gì, nó yên tĩnh đến mức khiến tim tôi run lên.
"Nào, cầu nguyện gì đó đi rồi hãy thổi nển, bánh này do chính tao làm tặng mày đó ^^." - Tôi cố gắng vui vẻ nhưng giọng nói cứ mỗi lúc một nhỏ dần cho đến khi ngay cả chính tôi cũng không nghe thấy. Chẳng hiểu vì lý do gì tôi lại bước thụt lùi về phía sau khi Phum đứng dậy đối mặt với tôi, tôi không biết nên xử sự ra sao, sao Phum chẳng cười hay Phum vẫn đang giận tôi nhỉ?
Phum cúi xuống thổi nến, khi không còn ánh sáng le lói đó, căn phòng lại trở về với bóng tối như trước. Cứ tưởng sẽ được nhìn thấy nụ cười của Phum nhưng thứ tôi nhận được chỉ là khuôn mặt lạnh như băng, cứ tưởng Phum sẽ rất vui những cuối cùng nó lại chẳng nói một lời nào.
Có lẽ nó vẫn còn giận tôi, tôi nên làm gì đây, tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho nó thôi mà. Bàn tay cầm bánh của tôi bắt đầu run, tôi né tránh ánh mắt của Phum, tôi chẳng biết nên làm gì, sau cùng tôi quyết định đặt bánh lên bàn.
"Ờ, để... để tao đi lấy dao cắt bánh cho mày ăn nhé, a..." - Ngay khi tôi vừa định quay đi, Phum đã kéo tôi lại ghì chặt tôi trong lòng. Phum ôm lấy cả người tôi, ôm chặt đến mức tôi suýt không thở nổi.
"Cảm ơn nhé."
Chỉ cần hai chữ cảm ơn, chỉ cần cái ôm này, trái tim run rẩy và sự sợ hãi trong tôi đều đã tan biến đổi lại nụ cười trên môi một lần nữa.
"Thấy im im tao còn tưởng là mày giận." - Tôi đưa tay lên ôm lại Phum, nó không giận tôi nữa rồi.
"Tao nói tao giận bao giờ, tao vui đến mức không nói nên lời thôi, tao lại bị một đứa ngẫn ngờ đầu óc chậm chạp như mày lừa ấy hả, haha."
"Ai ngẫn ngờ, mày nói ai ngẫn ngờ?"
"Ơ, thì bãn nãy trong video mày nói..."
"Dừng, cấm nói, mày im đi Phum." - Chỉ thế này thôi cũng đủ nghiến tao ngượng điên rồi chó Phum.
"Ha, mày lén làm lúc nào thế?"
"Thì cứ làm từ từ từng cái, tao không giỏi nên chỉ làm được đến thế này thôi, hehe." - Tôi vừa nói vừa cựa quậy để Phum buông tôi ra chứ tôi sắp không thở được rồi. Mày ôm gì mà ôm chặt thế, mũi tôi khéo đập vào ngực nó rồi cũng nên.
"Đừng cựa quậy, kẻo nó "lên" bây giờ."
"Hơ, tao tưởng nó "lên" rồi chứ." - Vậy mà tôi vẫn già mồm tiếp được, ha.
"..."
"..."
"Cảm ơn nhé Peem." - Phum nói và cánh tay nó vẫn ghì lấy tôi không chịu buông. Chúng tôi ôm nhau thêm một lúc lâu rồi nó đi ra bật đèn và trở về sofa ngồi ngắm những món quà mà tôi đã chuẩn bị. Phum cười lớn khi thấy chiếc áo tôi mặc cho đám gấu và cười ngất khi quay lại thấy chiếc áo tôi mặc ^^.
Phum đứng dậy đẩy tôi xuống sofa, á, cái lưng tôi, đau quá!!! Tôi đẩy Phum ngồi dậy, nó chịu ngồi nhưng không chịu trả tự do cho tôi. Nó ôm tôi chặt đến mức cảm giác cảngười tôi dính lên người nó vậy.
"Mày có biết ba ngày vừa rồi tao nhớ mày đến thế nào không, nhớ đến phát điên mà Fang không chịu cho tao đi tìm mày. Peem...nếu không muốn thấy tao chết trước mặt mày thì đừng ghẹo tao như thế này nữa nhé. Tao gần như chết đến nơi rồi đấy Peem, lúc mày không có mày ấy." - Tôi không biết nên đáp lại thế nào, từng lời nói của Phum khiễn mọi cảm xúc của tôi gần như vỡ òa, tôi chỉ biết cười rồi đưa tay xoa nhẹ má Phum.
"Xin lỗi nhé Phum, tao hứa sẽ không trêu mày nữa, nhưng mà...tao đỉnh lắm đúng không, mày tin sái cổ luôn, haha. À mà lúc tao hỏi mày nói chuyện với ai sao mày lại giật mình, hay mày nói chuyện với gái thật?"
"Đừng có xí xớn nhé Lùn, tao ngạc nhiêm vì tao không nghĩ mày lại có suy nghĩ như thế, cảm giác như mày chẳng hiểu tao vậy."
"Hahaha, thấy tao diễn giỏi không, mày có biết kiểu nhập vai..." - Câu nói của tôi phải dừng lại vì bị trai đẹp trộm hôn, không cho tôi nói tiếp. Phum không hôn sâu như mọi khi mà chỉ nhẹ nhàng đặt môi nó lên môi tôi rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi. Nó hôn hai lần rồi lại nhìn tôi rồi lại hôn tiếp. Nó còn ngượng hơn cả một cái hôn sâu, các bạn có hiểu không?
Phum, chúc mày sẽ luôn luôn hạnh phúc. Chúc mày sẽ luôn gặp được những điều may mắn. Chúc cho chúng ta sẽ tiếp tục yêu nhau như thế này, ở bên cạnh nhau như thế này, được chúc mừng sinh nhật nhau thế này mỗi năm.
"Câu cuối cùng nhé." - Phum nhẹ nhàng thì thầm khi môi chúng tôi vẫn đang vuốt ve nhau. Lúc này cả người tôi đang nằm trong vòng tay Phum.
"Hửm, cái gì?"
"Nói lại cho tao nghe đi."
"..."
"Nhé?"
"Peem yêu Phum." - Dù là viết hay nói, ba từ này vẫn khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng.
"..." - Phum mỉm cười, tôi cũng mỉm cười. Nó cúi xuống cho đến khi trán hai đứa chạm nhau, đầu mũi hai đứa chạm nhau, hai mắt nhìn nhau rồi Phum đặt lên trán tôi một nụ hôn thật lâu.
"Thế mày...thích quà tao tặng không?"
"Thích, thích lắm nhưng mà..."
Tôi nghiêng đầu tránh chiếc mũi tinh nghịch của Phum đang vuốt ve má tôi, sao lại có nhưng ở đây nhỉ? Tôi nhíu mày nhìn nó để tìm ra câu trả lời từ ánh mắt. Tao chịu khổ chịu mệt làm bánh, còn đặt gấu từ Hàn Quốc xa xôi từ mấy tháng trước, tự vẽ áo, tìm cho bằng được chậu tulip xanh thật đẹp, rồi thì làm video thế mà mày còn chưa bằng lòng hả? Không phải hôn, tôi bắt đầu có hành động phản kháng còn Phum chỉ cười rồi đưa ngón cái ra chọc chọc má tôi.
"Từ bé đến lớn, sinh nhật năm nào của tao cũng chất đầy cả trăm cả nghìn món quà. Từ robot cả chục nghìn đến đồng hồ cả trăm nghìn hay là xe, condo hơn 10 triệu tao cũng từng được tặng. Chậu tulip của mày không so được đâu." Đớn! Peem đớn quá! Nếu không phải Phum đang nói với khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, tôi đã chửi cho nó một trận rồi đấy. Không thể để cho nó nhìn vào mắt, nhéo má tôi tiếp được nữa.
"..."
"Ý tao là nếu so sánh về giá tiền nhưng nếu so về cảm xúc mà tao nhận lại được thì đống quà kia không so được với chậu tulip của mày đâu. Peem..."
"Hửm?"
"Peem là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Phum đấy."
"Dạ." - Tôi nghe câu này của P'Aom cũng được ba ngày rồi, đúng ba ngày. Ba ngày nay tôi có cảm giác như ở hoang mạc Sahara, phải dậy từ 6 giờ sáng mỗi ngày để tập làm bánh và điều này hoàn toàn đi ngược lại với thói quen tỉnh vào đầu giờ chiều của một đứa như tôi. Tôi thức dậy từ lúc quán còn chưa mở và cắm cúi ở đó đến khi quán đóng cửa, tôi cứ thế làm cho đến khi các anh chị nhân viên về hết. Nhưng tôi vẫn tiếp tục, hehe, tôi tiếp tục luyện tập một mình. Làm đi làm lại, cả rây bột, đánh bột rồi cho vào lò đúng quy trình như P'Aom dạy tôi.
Trong lúc chờ đợi cục bột nhão hóa thân thành chiếc bánh xốp mềm mềm thơm thơm thì tôi lại tập làm kem để trang trí và khi bánh chín tôi sẽ lôi em nó ra thực hành luôn. Mọi thứ xong xuôi cũng đã là nửa đêm, quá trình đi bộ về nhà của tôi không khác nào lết xác, thả người xuống giường cái là tôi ngủ say như chết vì mệt.
Tôi vất vả vô cùng, thật sự rất vất vả với cái chuyện làm bánh này. Với người khác đây có thể là chuyện dễ như ăn kẹo nhưng đối với tôi, một đứa không biết tí gì thì dù có cố gắng thế nào cũng vẫn chỉ như chèo thuyền trong bồn, chèo mãi cũng chẳng đi được đến đâu ngoài việc lãng phí các nguyên liệu của quán. Tôi và thứ này sinh ra không dành cho nhau, có hiểu khônggg???
Hôm đầu tiên học làm bánh với P'Aom, thành phẩm của tôi lúc ra lò rỗ không khác gì bánh căn, các chị trong quán cười đến cắn cả vào lưỡi và huyền thoại này sẽ theo tôi đến cuối đời. Ngày thứ hai khá hơn đấy nhé, nó chỉ hơi lốm đốm như xôi lạc thôi, hehe. Mẹ kiếp hôm nay tôi lại phải làm lại từ đầu, aaaaaaaaaaaaaaa.
* Ý ẻm là nó rỗ to như hạt lạc á các bác, trong truyện gốc là tên một loại bánh khác cơ nhưng mà tôi không biết tên em nó trong tiếng Việt là gì nên chọn một món có thành phần tương tự vậy.
Bật máy tính lên làm bánh trên Facebook tặng Phum có phải dễ hơn không. Tôi không hiểu sao nó lại khó đến mức này mà một ngày rưỡi nữa là đến sinh nhật Phum rồi, chiếc bánh tôi làm vẫn rỗ như chiếc bánh căn. Tôi nên làm thế nào bây giờ, trời ơi, Peem muốn chết!!!
Còn về phần Phum, kể từ hôm tôi về nhà đến nay ngày nào nó cũng gọi nhưng tôi...không bắt máy, he. Nó vừa gọi tới là tôi nhấn nút không nghe luôn và tôi phải tìm đến sự trợ giúp vì tôi biết thể nào Phum cũng đến nhà tìm tôi, mà đến thì thể nào nó cũng biết được tôi đang lén lút làm cái gì.
Tôi vượt qua ba ngày cũng bởi vì luôn nhận được cảnh báo và sự giúp đỡ từ một trợ thủ đắc lực, đó chính là... thằng Fang. Nó giúp tôi giữ Phum lại và ngày nào cũng gọi báo cáo cho tôi về tình hình của Phum.
Nhưng để có được sự giúp đỡ từ trợ thủ đắc lực tôi cũng đã phải năn nỉ nó đến gần như phát điên. Chó Fang cố tình ghẹo tôi, các bạn có biết nó nói gì không, nhắc đến lại thấy đau. Mẹ kiếp, đớn hơn cả lúc bị thằng Phum quay clip xác nhận làm người hầu nữa.
Thằng chó Fang bắt tôi phải gọi nó là "P'Fang", chưa hết nó còn ép tôi nói: "P'Fang siêu đẹp trai ơi, giúp bé Peem lùn một mẩu nhé ạ.", "Em muốn làm vợ P'Fang.", "P'Kaofang đẹp trai hơn thằng Thaen nhiều.". Để nói được mấy câu đó là hàm răng của tôi suýt vỡ vì nghiến, đồ phát xít, đồ khốn. Tôi không biết nên chửi như nào nữa, ai có câu chửi gì hay hay gửi cho tôi dưới phần bình luận với nhé.
Từ báo cáo của thằng Fang về tình hình của Phum cho tôi nghe, tôi biết được cái đêm tôi trở về nhà, Phum đã đập phá rất nhiều đồ đạc, ngày tiếp theo đó nó không nói chuyện với ai và kết ngày bằng việc say xỉn. Nghe đến đó suýt chút nữa tôi đã mềm lòng quay về với Phum trong cảm giác tội lỗi nhưng tôi phải dằn lại cảm xúc đó vì chiếc bánh. Chiếc bánh mà tôi muốn làm cho người quan trọng trong ngày quan trọng của người ấy.
Nguồn tin của tôi cho biết là hôm nay bố mẹ và họ hàng đã đưa Phum đi làm công đức tại một ngôi chùa do mẹ Phum xây, chiều thì tổ chức tiệc ăn mừng tại nhà. Lý do phải tổ chức sớm hơn ngày sinh nhật Phum là vì ngày 13 cả bố và mẹ phải đi công tác nước ngoài vậy nên tổ chức sinh nhật cho con trai út vào hôm nay. Nhà giàu, người có chức có quyền, doanh nhân đến dự tiệc đầy nhà nhưng Fang bảo Phum chẳng để ý đến ai, không quan tâm đến những thứ xảy ra xung quanh, nó chỉ ngây người ngồi một chỗ.
Xin lỗi nhé Phum, tao sắp về với mày rồi đây.
"Bé Peem, đổ từ từ từng cái thôi, nếu em đổ hết một lượt thế này nó không quyện vào với nhau được đâu." - Tôi đang đập trứng vào tô.
"Dạ."
"Thế cuối cùng là em làm bánh sô cô la, bánh bơ hay bánh hoa quả thế?" - P'Aom hỏi trong lúc chị giúp tôi lấy phới quết bánh.
P'Aom hỏi thế vì ngày đầu tiên học tôi đã hô hào ra vẻ, lúc đó tôi nghĩ làm bánh thì có gì mà khó nên đã quyết tâm chơi lớn và chọn làm bánh sô cô la. Thứ nữa là Phum không thích đồ ngọt lắm nên sô cô la có lẽ sự lựa chọn ổn nhất. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, mặt bánh của tôi vẫn rỗ như cái bánh căn cháy vậy.
Ngày thứ hai rỗ còn kinh khủng hơn, tôi bắt đầu sợ nên đã hỏi P'Aom là làm cái nào thì dễ nhất, P'Aom đã nói là bánh bơ. Tôi ngay lập tức chuyển hướng nhưng kết quả vẫn không khả quan. Cứ tưởng sẽ được mẻ bánh thơm phức mùi bơ ai ngờ được mỗi cái vỏ bánh và giờ tôi đang cắt kiwi để làm bánh hoa quả.
"Gộp hết cả vào một chiếc bánh được không P'Aom?"
"Em điên rồi à Peem, chị làm bánh hơn chục năm nay mà con chưa làm thế bao giờ, haha."
"Em biết mà, em đùa thôi." - Tôi để P'Aom dùng máy đánh bông trứng còn mình thì quay ra tiếp tục cắt hoa quả.
"P'Aom ơi còn mận không ạ? Thằng Phum thích ăn mận."
"Có đó, để chị đi lấy cho, bé Peem nhớ bước tiếp theo là làm gì đúng không?"
"Em nhớ ạ, sau khi cắt trái cây thì ngâm với rượu rum, à P'Aom, đổ nhiều rượu vào nhé, ối, haha, sao chị đá em."
"Đổ nhiều thì ăn vào say chứ còn gì, mình ngâm với rượu cho hoa quả ngon hơn thôi."
"Thế giả sử như mình không có rượu rum, thì dùng rượu nếp thay được không ạ, Peem nghĩ là ngâm với rượu nếp nó còn ngon hơn đấy, haha." - Tôi nghiêng người tránh cánh tay đang vung lên của P'Aom, haha, ai mà biết được, đổ nhiều rượu có khi Phum lại thích cũng nên.
"Đừng có mải chơi nữa kẻo lại không kịp sinh nhật bé Phum."
"Hờ, nếu không kịp thì em lấy luôn bánh quán mình, P'Aom ơi, Peem mệt quá." - Tôi làm quần quật từ sáng sớm nhưng P'Aom vẫn bảo chả đâu vào đâu, cho chó có khi nó chỉ ngửi chứ không thèm cắn, mà có khi nó thấy nó còn sợ chạy mất dép. Chó mà không thèm thì bạn nghĩ xem cái bánh của tôi tệ cỡ nào, haiz. Tôi không thể làm bánh sinh nhật cho người yêu được thật sao, sao mày lại ngu ngốc thế cơ hả Peem, làm bánh cho Phum, làm bánh cho người yêu mà mày cũng không làm được.
"Ôi, bé Peem đừng vội bỏ cuộc, chị nghĩ là bé Phum chắc chắn sẽ rất vui nếu biết em chú tâm làm bánh cho em ấy thế này. Dù có mệt nhưng làm cho người quan trọng nên mình cố chịu và cố thêm một chút nhé. Lần đầu chị làm bánh còn tệ hơn Peem nhiều." - Tôi cười với P'Aom vì câu động viên của chị, chắc hẳn chị ấy cũng phát mệt vì cái sự ngớ ngẩn của tôi không ít nhưng dẫu thế nào P'Aom vẫn mỉm cười và giúp đỡ tôi hết mình mà không một lời phàn nàn.
"Cảm ơn P'Aom vì đã dạy em lại còn động viên em nữa, xong mẻ bánh này chị về đi thôi ạ, để em tự làm phần còn lại."
"Không có gì, chị không vội, xin phép ở lại chiêm ngưỡng tay nghề của bé Peem."
"Nếu bánh của em đẹp thì chị cũng đừng xấu hổ nhé, cái này nó liên quan đến vấn đề tài năng á, haha." - Mày cũng quá lắm cơ Peem.
"Vầng, chị đợi em mấy ngày rồi đây này."
"Ối mẹ ơi, ngực Pui sắp nổ tung ra rồi, tôi còn tưởng có trộm vào quán, ai làm gì mà để quán xá bề bộn thế này?" - Chất giọng choe chóe làm rung chuyển thế giới xuất hiện cùng khuôn mặt trắng bệch của chú Pui. Hai ngày nay nàng ta lượn ra ngoài hơi nhiều.
Tôi hỏi chú là sao chú ra ngoài nhiều thế, sao không ở nhà với Peem, chú nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn và nói: "Chao ôi, mi còn chuyển ra sống bên ngoài, ăn bên ngoài được thì sao chú không được, hả?" - Xong, chủ đề chấm dứt tại đây.
"Bé Peem đang học làm bánh P'Pui ạ."
"Ôi thần linh ơi!!! Em nói gì cơ Aom, thằng Peem...thằng Peem mà làm bánh á, chả trách lũ về thủ đô, này là đang làm bánh hay đắp bột thế hả, sao mà đầu trắng xóa ra thế kia."
"Chú đừng nhấn vào nỗi đau của con nữa, người ta đã căng thẳng lắm rồi." - Chú Pui đi dẹo hết bên này sang bên kia tới chỗ tôi, vừa đi vừa chép miệng vừa cười như thể đang xem hài sau đó đến chỗ tôi rướn mặt sát vào nhìn.
"Ôi thần phật ơi, đánh trứng cũng không nên hồn, cái gì nhập mi mà tự dưng mi lên đồng đòi làm bánh thế hả con?" - Đó, lại nhấn vào nỗi đau nữa rồi đó, hừ.
"Sinh nhật Phum nên Peem muốn làm bánh sinh nhật cho nó á chú, nhưng mà khó quá đi mất thôi, ứ làm nữa."
"Ơ, sao lại thế, chú đã bao giờ dạy con thấy khó quay xe phút mốt như thế chưa, nào, quay lại làm đi, chẳng ai giỏi ngay từ khi sinh ra cả, mình phải học, phải luyện tập. Hương vị thế nào gạt qua một bên đã vì mình không phải thợ làm bánh chuyên nghiệp, mình làm vì cái tâm vì sở thích, phải lấy sự tập trung để vượt khó, con hiểu không? Ít nhất Peem cũng phải nghĩ đến sự nhiệt tình của P'Aom đã dạy dỗ Peem mấy ngày qua chứ."
"Bé Peem đừng vội bỏ cuộc nhé, vẫn còn mấy tiếng mà, với quan trọng là chị thấy cốt bánh lần này của Peem có vẻ ổn đấy."
"Thật thế ạ?" - Việc tôi trộn tất cả các nguyên liệu lại với nhau và lén thay trứng gà bằng trứng vịt thế mà lại ổn. Ôi mẹ ơi, đỉnh quá. Học xong khóa này có nên xin chú Pui nhượng quán lại cho không ta, hehe.
"Thật chứ, Peem đừng so với mấy cái bánh họ bày bán, người làm bánh 30 năm với người mới học 3 ngày thì sao mà so được, giống như chú Pui nói đó, sự tập trung, sự cố gắng của Peem có giá trị hơn hương vị chiếc bánh nhiều."
"Cảm ơn P'Aom, cảm ơn chú Pui ạ, Peem sẽ quyết tâm làm, nhưng mà...em đổi thành bánh dâu được không, cái này khó quá, ối, chú, Peem đau." - Tôi xoa xoa cái đầu vừa bị chú Pui cho một vả.
"Tôi với Aom vừa nói xong mà anh không để vào tai câu nào à, ôi giời ôi, tôi đau đầu, tôi mệt mỏi quá đi thôi. Aom, đi mua sắm cho đỡ đau đầu nào, mặc kệ Peem cho nó tự bơi đi. Đúng là tình yêu khiến con người ta biến đổi mà." - Những lời phàn nàn, trêu ghẹo của chú Pui xa dần, P'Aom mỉm cười với tôi và nói cố lên rồi cũng dọn đồ đi về nhà. Tôi nhìn theo bóng lưng của chú và P'Aom, chú thích kêu ca phàn nàn vậy đấy nhưng dù sao cũng cảm ơn P'Aom, cảm ơn chú Pui vì đã động viên tôi.
Peem xin hứa là sẽ làm bánh bằng cả trái tim.
Và thế là tôi tiếp tục ở lại với bột, bơ, trứng, đường, ở lại với lò nướng như chú Pui nói. Từ lúc P'Aom và chú Pui rời đi tôi đã làm được 3 cốt bánh rồi, cái sau nhìn ổn hơn cái trước cho đến khi lấy chiếc cuối cùng ra khỏi lò, tôi đã không thể ngăn nụ cười của mình. Dù nó hơi cháy và méo, không được tròn như khuôn vì tôi để thời gian bị lâu quá nhưng có thế nào thì vẫn ăn được và tôi đã chọn cốt bánh này để làm bánh tặng Phum.
Tôi đợi bánh nguội để trang trí bánh bằng phần kem tôi đã chuẩn bị trước đó. Lúc xịt kem lên bánh tay tôi run cực kỳ, tôi vẽ lên hình mặt gấu mỉm cười, dùng dâu để làm mắt sau đó căt đôi trái dâu để làm tai làm mũi làm miệng gấu. Và hiện giờ chiếc bánh với ngoại hình có phần hơi dị đã hoàn thiện và xuất hiện trước mặt tôi đây. Tôi không biết đã đứng ngắm và cười với chiếc bánh có khuôn mặt rất chi là ngứa đòn này trong bao lâu nhưng thực sự tôi rất vui. Cuối cùng mọi sự cố gắng của tôi đã có kết quả.
"Làm được rồi, tao làm được rồi Phum ơi."
Tôi cúi người xuống hoàn thiện nốt chiếc bánh với một dòng chữ.
Chúc mừng sinh nhật nhé, chó Phum ^^.
***
Tôi tới condo Phum vào đúng 10 giờ sau khi đã trao đổi xong xuôi thông tin với thằng Fang. Giờ Fang đang làm đủ mọi cách để giữ Phum lại bữa tiệc vì Phum rất không muốn tiếp xúc với loài người nữa. Fang bảo là một lát nữa khách sẽ về dần, đến lúc ấy Fang sẽ đưa Phum về condo theo như thời gian tôi với nó đã hẹn trước...là nửa đêm.
Chính vì vậy tôi có 2 tiếng để trang trí, với dân mỹ thuật như tôi thì chuyện đó dễ như ăn cháo. Đầu tiên là tôi phải gắn bóng bay khắp ngóc ngách trong phòng vì Phum thích bóng bay nhưng vấn đề là tôi không với tới trần nhà, mẹ kiếp, đứng lên ghế rồi vẫn không với tới. Buồn quá tôi ơi. Nhưng bằng tất cả mọi nỗ lực, sau cùng tôi đã thành công. Lúc này trần nhà được trang trí bằng những quả bóng màu xanh da trời xen lẫn màu trắng cùng những chiếc nơ rủ xuống vì tôi buộc nó vào dây bóng bay. Chu choa, đẹp gì mà đẹp thế không biết, hehe.
Tiếp theo là đến bước xếp 20 con gấu mà tôi đặt từ Hàn Quốc để dành cho dịp đặc biệt này lên sofa trước tivi. Đám gấu này ngốn của tôi không ít ngân lượng đâu, nhưng thôi không sao cả, sinh nhật xong mang hóa đơn đến tính tiền với Phum sau. Haha, đùa thôi, vì Phum mấy thứ này daddy Peem trả được.
Tôi đặt chúng nó ngồi cạnh nhau, có mấy con nhìn mặt rất ngứa mắt y chang thằng Phum, nó bị tôi dúi xuống sofa mấy lần, haha, sao tôi lại tàn bạo thế này.
Xếp gấu xong là đến phần bê chậu tulip đặt giữa bàn, nơi có đám gấu đang ngồi xung quanh. Quỷ Phum thích mỗi thứ một ít làm tôi phải đổ mồ hôi đi kiếm cho đủ. Cũng may là tôi không phải tự thổi bóng chứ không thổi xong thì đời tôi cũng xong luôn.
Và giờ thì tất cả mọi thứ xong xuôi hết rồi đây!!! Hoa tulip, bóng bay, gấu bông và nhân vật chính của ngày hôm nay - bánh sinh nhật. Tôi cắm lên bánh một chiếc nến. Phù, sắp xếp xong mọi thứ tôi chống tay thở dốc. Tôi đứng ngắm nhìn thành phẩm của mình với sự tự hào và tự cười. Không biết Phum có thích không nhỉ?
Tôi hồi hộp quá, nhưng cảm xúc đó không ở lại lâu khi tôi đánh mắt qua nhìn đồng hồ. Ôi mẹ ơi OoO, 11h30 rồi. Tôi có kịp tắm không nhỉ, không tắm không được vì mồ hôi đầy người. Suy nghĩ vừa lóe lên, tôi ba chân bốn cẳng vừa đi vào nhà tắm vừa cởi đồ như mấy nhân vật hoạt hình chuẩn bị lúc vội, haha. Xin phép đi tắm tầm 5 phút đã nhé.
Tôi vội vàng tắm rửa, thoa kem và mặc lên mình chiếc áo mà tôi rất tự hào muốn giới thiệu. Đó là chiếc áo tôi tự vẽ trong lúc học làm bánh, một chiếc áo phông trắng bình thường với dòng chữ "I <3 Phum"
>//< Tôi ngại lắm chứ không phải không ngại đâu nhưng nó ổn hơn cái áo thằng Phum làm nhiều.
Mà cũng không phải mình tôi mặc chiếc áo này, tôi làm luôn áo cho cả đám gấu bông 20 con kia nữa. Giờ thì mọi thứ mới thật sự hoàn hảo này, chỉ còn đợi Fang chở Phum về nữa thôi. Chỉ năm phút nữa thôi, tôi tắt tất cả đèn trong phòng rồi chạy lại nấp sau quầy bếp.
Năm phút nữa là tới sinh nhật Phum rồi ạ. Ôi, tôi hồi hộp quá, thì ra tạo bất ngờ cho người yêu sẽ khiến ta hồi hộp như thế này.
Tíc tóc tíc tóc tíc tóccccc!!
00:00
13.11.11
Tiếng chuông đồng hồ ngân vang báo hiệu mười hai giờ đêm, có một chàng trai đã tròn 20 tuổi rồi.
Tôi bắt đầu bồn chồn, tay nắm chặt điều khiển đến mức lạnh cóng, nghe ngóng xem khi nào cửa mở. Mười phút trôi qua rồi, aaa, tao sắp hồi hộp đến phát điên rồi Fang ơi, mày chở em mày về chưa vậy?
00:20, từ hồi hộp tôi bắt đầu chuyển qua căng thẳng, gọi cho Fang không được vì sợ nó vẫn đang ở cùng Phum, cơ mà nếu ở cùng nhau thì sao hai đứa mày vẫn chưa về condo vậy. Sao ban nãy nói tiệc ở nhà sắp kết thúc rồi cơ mà.
00:30, tôi ngồi bó gối dựa lưng vào tủ lạnh, sao Phum vẫn chưa về phòng nhỉ, hay nó ngủ lại nhà bố mẹ luôn? Nếu thế thật thì tất cả mọi thứ mà tôi chuẩn bị đây hóa công cốc à...chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sầu. Chỉ muốn tạo bất ngờ cho người yêu mà cũng không làm được, cố gắng làm bánh đến gãy cả lưng mà cuối cùng ngồi đợi mốc mỏ. Tôi nhìn sang cái bánh mặt gấu đặt bên cạnh, tôi sẽ không đợi nữa.
Cách.
Đệch, giật cả mình! Tôi đang chuẩn bị đứng thì có tiếng mở cửa vang lên khiến tôi vội vàng ngồi thụp xuống, nhanh đến mức đầu va phải tủ lạnh. Đcm, đau quá! Nhưng...nhưng mà...Phum về rồi, nó về rồi.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, nghe thấy tiếng tim tôi đập không, nó đập nhanh kinh khủng, hồi hộp quá. Tôi hít một hơi thật sâu cùng lúc đó nghe được tiếng Phum khẽ thở dài và có vẻ nhưng nó đang tiến thẳng về phòng ngủ, tôi nhanh chóng ngoi lên từ phía sau quầy bếp.
Sau ba mươi phút chờ đợi thì giờ mắt tôi đã quá quen với bóng tối, đúng là Phum thật. Tôi nhanh chóng nhấn nút play trên điều khiển để bật tivi và đầu DVD mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Tiếng bước chân dừng lại cùng với đó là ánh sáng phát ra từ màn hình tivi và tiếng nhạc tôi đã chuẩn bị để chúc mừng sinh nhật Phum vang lên.
* Truyện gốc có để link mà khi tôi mở nó báo video không khả dụng nên là thôi các bác tự tưởng tượng khung cảnh lãng mạn trong đầu đi nha.
Bài hát kết thúc khi video chiếu đến hình ảnh cuối cùng, tivi tắt, trả lại bóng tối bao phủ căn phòng. Tôi đốt nến và đi ra chỗ Phum ngồi trên sofa, giữa bầy gấu.
"Ngạc nhiên chưaaaaaaaaaaaaa, chúc mừng sinh nhật nhé, chó Phum." - Tôi hét lên đồng thời đưa bánh ra trước mặt Phum. Tôi cảm nhận được lúc này cái miệng tôi đang ngoác ra, cũng có một chút ngại ngùng.
Phum đơ người nhìn bánh một lúc lâu rồi mới ngẩng lên nhìn tôi. Mắt chúng tôi giao nhau qua ánh nến phập phòng nhưng mà... trên mặt Phum không hề có nét cười nào dù chỉ một chút. Tôi bắt đầu cảm thấy hụt hẫng, không biết Phum đang có cảm xúc như thế nào vì ánh mắt Phum chẳng toát lên điều gì, nó yên tĩnh đến mức khiến tim tôi run lên.
"Nào, cầu nguyện gì đó đi rồi hãy thổi nển, bánh này do chính tao làm tặng mày đó ^^." - Tôi cố gắng vui vẻ nhưng giọng nói cứ mỗi lúc một nhỏ dần cho đến khi ngay cả chính tôi cũng không nghe thấy. Chẳng hiểu vì lý do gì tôi lại bước thụt lùi về phía sau khi Phum đứng dậy đối mặt với tôi, tôi không biết nên xử sự ra sao, sao Phum chẳng cười hay Phum vẫn đang giận tôi nhỉ?
Phum cúi xuống thổi nến, khi không còn ánh sáng le lói đó, căn phòng lại trở về với bóng tối như trước. Cứ tưởng sẽ được nhìn thấy nụ cười của Phum nhưng thứ tôi nhận được chỉ là khuôn mặt lạnh như băng, cứ tưởng Phum sẽ rất vui những cuối cùng nó lại chẳng nói một lời nào.
Có lẽ nó vẫn còn giận tôi, tôi nên làm gì đây, tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho nó thôi mà. Bàn tay cầm bánh của tôi bắt đầu run, tôi né tránh ánh mắt của Phum, tôi chẳng biết nên làm gì, sau cùng tôi quyết định đặt bánh lên bàn.
"Ờ, để... để tao đi lấy dao cắt bánh cho mày ăn nhé, a..." - Ngay khi tôi vừa định quay đi, Phum đã kéo tôi lại ghì chặt tôi trong lòng. Phum ôm lấy cả người tôi, ôm chặt đến mức tôi suýt không thở nổi.
"Cảm ơn nhé."
Chỉ cần hai chữ cảm ơn, chỉ cần cái ôm này, trái tim run rẩy và sự sợ hãi trong tôi đều đã tan biến đổi lại nụ cười trên môi một lần nữa.
"Thấy im im tao còn tưởng là mày giận." - Tôi đưa tay lên ôm lại Phum, nó không giận tôi nữa rồi.
"Tao nói tao giận bao giờ, tao vui đến mức không nói nên lời thôi, tao lại bị một đứa ngẫn ngờ đầu óc chậm chạp như mày lừa ấy hả, haha."
"Ai ngẫn ngờ, mày nói ai ngẫn ngờ?"
"Ơ, thì bãn nãy trong video mày nói..."
"Dừng, cấm nói, mày im đi Phum." - Chỉ thế này thôi cũng đủ nghiến tao ngượng điên rồi chó Phum.
"Ha, mày lén làm lúc nào thế?"
"Thì cứ làm từ từ từng cái, tao không giỏi nên chỉ làm được đến thế này thôi, hehe." - Tôi vừa nói vừa cựa quậy để Phum buông tôi ra chứ tôi sắp không thở được rồi. Mày ôm gì mà ôm chặt thế, mũi tôi khéo đập vào ngực nó rồi cũng nên.
"Đừng cựa quậy, kẻo nó "lên" bây giờ."
"Hơ, tao tưởng nó "lên" rồi chứ." - Vậy mà tôi vẫn già mồm tiếp được, ha.
"..."
"..."
"Cảm ơn nhé Peem." - Phum nói và cánh tay nó vẫn ghì lấy tôi không chịu buông. Chúng tôi ôm nhau thêm một lúc lâu rồi nó đi ra bật đèn và trở về sofa ngồi ngắm những món quà mà tôi đã chuẩn bị. Phum cười lớn khi thấy chiếc áo tôi mặc cho đám gấu và cười ngất khi quay lại thấy chiếc áo tôi mặc ^^.
Phum đứng dậy đẩy tôi xuống sofa, á, cái lưng tôi, đau quá!!! Tôi đẩy Phum ngồi dậy, nó chịu ngồi nhưng không chịu trả tự do cho tôi. Nó ôm tôi chặt đến mức cảm giác cảngười tôi dính lên người nó vậy.
"Mày có biết ba ngày vừa rồi tao nhớ mày đến thế nào không, nhớ đến phát điên mà Fang không chịu cho tao đi tìm mày. Peem...nếu không muốn thấy tao chết trước mặt mày thì đừng ghẹo tao như thế này nữa nhé. Tao gần như chết đến nơi rồi đấy Peem, lúc mày không có mày ấy." - Tôi không biết nên đáp lại thế nào, từng lời nói của Phum khiễn mọi cảm xúc của tôi gần như vỡ òa, tôi chỉ biết cười rồi đưa tay xoa nhẹ má Phum.
"Xin lỗi nhé Phum, tao hứa sẽ không trêu mày nữa, nhưng mà...tao đỉnh lắm đúng không, mày tin sái cổ luôn, haha. À mà lúc tao hỏi mày nói chuyện với ai sao mày lại giật mình, hay mày nói chuyện với gái thật?"
"Đừng có xí xớn nhé Lùn, tao ngạc nhiêm vì tao không nghĩ mày lại có suy nghĩ như thế, cảm giác như mày chẳng hiểu tao vậy."
"Hahaha, thấy tao diễn giỏi không, mày có biết kiểu nhập vai..." - Câu nói của tôi phải dừng lại vì bị trai đẹp trộm hôn, không cho tôi nói tiếp. Phum không hôn sâu như mọi khi mà chỉ nhẹ nhàng đặt môi nó lên môi tôi rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi. Nó hôn hai lần rồi lại nhìn tôi rồi lại hôn tiếp. Nó còn ngượng hơn cả một cái hôn sâu, các bạn có hiểu không?
Phum, chúc mày sẽ luôn luôn hạnh phúc. Chúc mày sẽ luôn gặp được những điều may mắn. Chúc cho chúng ta sẽ tiếp tục yêu nhau như thế này, ở bên cạnh nhau như thế này, được chúc mừng sinh nhật nhau thế này mỗi năm.
"Câu cuối cùng nhé." - Phum nhẹ nhàng thì thầm khi môi chúng tôi vẫn đang vuốt ve nhau. Lúc này cả người tôi đang nằm trong vòng tay Phum.
"Hửm, cái gì?"
"Nói lại cho tao nghe đi."
"..."
"Nhé?"
"Peem yêu Phum." - Dù là viết hay nói, ba từ này vẫn khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng.
"..." - Phum mỉm cười, tôi cũng mỉm cười. Nó cúi xuống cho đến khi trán hai đứa chạm nhau, đầu mũi hai đứa chạm nhau, hai mắt nhìn nhau rồi Phum đặt lên trán tôi một nụ hôn thật lâu.
"Thế mày...thích quà tao tặng không?"
"Thích, thích lắm nhưng mà..."
Tôi nghiêng đầu tránh chiếc mũi tinh nghịch của Phum đang vuốt ve má tôi, sao lại có nhưng ở đây nhỉ? Tôi nhíu mày nhìn nó để tìm ra câu trả lời từ ánh mắt. Tao chịu khổ chịu mệt làm bánh, còn đặt gấu từ Hàn Quốc xa xôi từ mấy tháng trước, tự vẽ áo, tìm cho bằng được chậu tulip xanh thật đẹp, rồi thì làm video thế mà mày còn chưa bằng lòng hả? Không phải hôn, tôi bắt đầu có hành động phản kháng còn Phum chỉ cười rồi đưa ngón cái ra chọc chọc má tôi.
"Từ bé đến lớn, sinh nhật năm nào của tao cũng chất đầy cả trăm cả nghìn món quà. Từ robot cả chục nghìn đến đồng hồ cả trăm nghìn hay là xe, condo hơn 10 triệu tao cũng từng được tặng. Chậu tulip của mày không so được đâu." Đớn! Peem đớn quá! Nếu không phải Phum đang nói với khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, tôi đã chửi cho nó một trận rồi đấy. Không thể để cho nó nhìn vào mắt, nhéo má tôi tiếp được nữa.
"..."
"Ý tao là nếu so sánh về giá tiền nhưng nếu so về cảm xúc mà tao nhận lại được thì đống quà kia không so được với chậu tulip của mày đâu. Peem..."
"Hửm?"
"Peem là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Phum đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.