We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta
Chương 87: Special from Phum
Parawee
01/06/2024
"Nếu mày thật lòng thích tao, vậy thì tán đổ tao đi." - Kể từ lúc sinh ra đến giờ số lượng con gái mà tôi phải tán chắc không đến ba người vì người như tôi chủ yếu được người khác chủ động tìm đến. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải đi cưa cẩm con trai chưa kể người cần tán lại còn là người hầu của tôi nữa chứ. Nhưng biết sao bây giờ, tôi thích Lùn quá rồi, đành phải cưa cẩm theo yêu cầu của nó vậy.
Lùn rất khác so với những người tôi từng tìm hiểu, từng hẹn hò. Mỗi lần gọi điện thoại cho nó, mỗi lần rủ nó đi chơi, đi ăn cảm giác như tôi đang rủ bạn chứ chẳng cần chuẩn bị những lời hoa mẽ. Tôi không cần cố gắng để trở thành người dẫn dắt, không cần phải tạo hình tượng đàn ông lịch lãm, tôi chỉ cần là chính mình và chính vì lẽ đó, cứ lần nào ở cạnh Peem tôi đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lùn khiến một ngày bình thường của tôi điểm thêm nhiều nụ cười. Chỉ với một chiếc kem ốc quế vài baht nó đãi tôi, chưa kể còn giành ăn với tôi nữa, hành động ấy chẳng lãng mạn tí nào nhưng lại khiến tôi cảm thấy từ nay về sau mỗi này của tôi đều là một ngày đặc biệt nếu tôi vẫn có Lùn ở bên cạnh.
Peem là kiểu người muốn làm gì là sẽ làm, nó thể hiện và phản ứng theo cách của riêng nó. Mặc dù nó to mồm thông báo rằng nếu thích thì hãy tán nó nhưng nó chẳng tỏ vẻ gì để khiến tôi yêu nó cả. Nó vẫn làm trò cười, vẫn độc mồm chửi ngoa như trước vì đó là tính cách nguyên sơ của Peem. Peem luôn thể hiện những gì tự nhiên nhất và chính những nét tự nhiên đó đã khiến tôi rung động.
Ngày tôi được hôn Peem lần đầu tiên, cảm xúc ấy vẫn còn vẹn nguyên như chuyện chỉ mới hôm qua. Nụ hôn đầu của hai chúng tôi, nụ hôn đầu của Peem. Các bạn biết không, Lùn đáng yêu lắm, hehe, đôi môi hồng hồng cam cam thường ngày chỉ dùng để chửi người đó vậy mà khi chạm vào lại cho cảm giác mềm mềm như đang nhấp nháp một ngụm sữa. Nó thực sự rất mềm, thơm ngọt và nguyên thủy, mang đến một cảm giác hạnh phúc chiến tôi chẳng nỡ rời.
Cuộc đời tôi đã từng làm nhiều chuyện không hay, mấy cái đánh nhau thì càng khỏi phải nói, nó gắn liền với tôi như cuộc sống thường nhật. Nhưng tôi chưa bao giờ là đứa kiếm chuyện trước trừ với những đứa thích khiêu khích thì tôi chẳng ngại gì mà không phản kháng vì cuộc đời của tôi phải do tôi quyết định, sống hay chết cũng chỉ có mình tôi có quyền quyết. Cho đến một hôm có bàn tay nhỏ bé níu vạt áo tôi lại đồng thời giương đôi mắt to tròn nhìn tôi như thể đang muốn cầu xin.
"Hôm nay chỉ là đánh nhau, mày có thể chỉ rách miệng nhưng lỡ có một ngày câu chuyện nghiêm trọng hơn, nếu chúng nó kéo bè kéo cánh đến để trả thù tới mức ảnh hưởng đến tính mạng thì mày định xử lý như thế nào, thử nghĩ đi...tao cũng chỉ lo cho mày thôi."
Giây phút ấy tôi biết rằng tôi nên tiếp tục cuộc sống này vì ai. Tôi chẳng do dự mà tỏ tình với Peem, dù bầu không khí lúc ấy không được lãng mạn cho lắm, cũng chẳng có món quà nào biểu hiện cho tâm tình, chỉ có bàn tay nó đang nắm lấy hai bên vạt áo trên chiếc xe đạp cũ.
"Peem, làm người yêu tao nhé." - Tôi còn nhớ rõ bản thân đã ngượng ngùng thế nào khi nói câu ấy, tim đập nhanh bao nhiêu khi chờ đợi câu trả lời. Hai chân tôi run đến mức suýt nữa thì không đạp nổi xe. Cũng may là không nhìn thấy mặt, nếu không chắc chắn Lùn sẽ trêu tôi thối mũi.
Và chỉ cần câu "Ừm", chỉ cần một từ ngắn gọn từ miệng Peem đã đủ khiến tôi vui đến mức suýt thì vứt ngang cái xe để kéo nó lại ôm thật chặt.
Chúng tôi là người yêu của nhau rồi.
Tôi biết mình không phải kiểu con trai lãng mạn nhưng tôi cũng muốn làm gì đó để gây ấn tượng với Lùn. Tôi mua chậu nha đam tặng cho nó còn nó thì cười to đến mức tôi thấy cáu. Nhưng khi tôi nói lý do tặng món quà này nó đã cảm ơn tôi bằng một nụ hôn ngọt ngào, thôi thì cũng đáng, hehe.
Kể từ ngày đó đến nay cũng đã được hơn một năm. Hơn một năm tôi có một chú Lùn ngày ngày quanh quẩn bên cạnh. Lùn chẳng thay đổi gì so với ngày đầu tiên, hâm thế nào, chửi độc làm sao, dễ cười và cả hay ngượng nữa, tất cả những nét đó đều vẫn giữ nguyên. Vậy nhưng người thay đổi lại là tôi. Peem khiến tôi hiểu ra nhiều điều, có cái nhìn mới với cuộc đời bao gồm cả chuyện gia đình nữa.
Tôi với bố không hề cãi nhau nhưng có cảm giác không thể thân thiết như các cặp bố con thường thấy, vì lý do gì thì cái này rất khó để giải thích. Đây là cảm xúc mà tôi đã có kể từ khi còn nhỏ. Tôi biết bố rất yêu tôi và tôi cũng rất yêu bố nhưng những gì mà tôi đã từng gặp phải nó vẫn còn quá rõ ràng bao gồm sự cô đơn cô độc khi phải ở một mình, nỗi đau khi cảm giác như mình là người bị bỏ lại.
Cho đến khi tôi có Lùn, nó nói với tôi rất nhiều lần rằng tha thứ cũng là một cách yêu. Nếu tôi thực lòng yêu bố vậy thì hãy tha thứ cho bố. Vòng tay bé nhỏ của Peem gần như chẳng thể ôm trọn người tôi nhưng nó cũng đủ ấm áp để khiến tôi có thể mở lòng với bố thêm lần nữa. Và từ nay về sau có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì tôi biết sẽ luôn có một người ở bên cạnh tôi, đứng về phía tôi.
Tôi từng đi đến khắp ngõ ngách trên thế giới vậy mà lại chẳng bao giờ nghĩ tới "Hua Hin" sẽ trở thành địa điểm tôi yêu thích nhất. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên một chiếc tàu hỏa hình thường nhưng nó cũng khá đặc biệt vì có Peem đi cùng, vì đây là lần đầu tiên tôi được đi du lịch với người yêu và là lần đầu tiên tôi được "ôm" Peem.
Peem có thể không được mềm mại eo ót như con gái nhưng Lùn có một chiều cao khiêm tốn hơn so với chiều cao trung bình của nam giới, so với tôi thì nó lại càng nhỏ xíu, bàn tay bàn chân cũng nhỏ. Chính vì sự khác biệt về kích thước này, mỗi lần tôi cặp cổ Peem kéo đi là thể nào mắt nó cũng ươn ướt. Da Peem trắng như bánh kem, người thơm như ở trong xưởng bánh, một mùi thơm dịu dàng mà tôi thích. Thích đến mức muốn dính mãi không rời.
Peem không phải là một đứa quá ngây thơ nhưng cũng không quá nhanh nhạy về vấn đề này. Peem là một đứa rất hay xấu hổ. Nhiều lúc tưởng chừng như nó muốn rút lui nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy tôi, có đôi khi nhìn nó rất bạo dạn nhưng lại sợ, vừa thương vừa đáng yêu. Vậy nên chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi lại trân trọng, nâng niu Peem nhất.
"Sex" và "Make love" không giống nhau. Sex, tôi làm với ai cũng được vì nó chỉ là thỏa mãn nhu cầu nhưng với Peem thì không. Dù thời gian trôi qua nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc khi hai đứa hòa mình cùng nhau và dù có ôm nhau bao nhiêu lần thì cái ôm của Peem vẫn cho tôi cảm giác như ngày đầu tiên. Việc nó vẫn thấy ngượng với tôi cũng là một nét quyết rũ khiến tôi say đắm hơn mỗi ngày.
Nếu có cơ hội, tôi hứa sẽ đưa Peem đi Hua Hin mỗi năm một lần vì nơi đó sẽ luôn ở lại trong ký ức và kỷ niệm của hai chúng tôi.
Tôi là một đứa rất giữ của, đã là đồ của tôi thì không ai có quyền động chạm. Đặc biệt, Peem là người quan trọng nên tôi càng thấy lo. Chính vì lo được lo mất nên nhìn tôi có vẻ đang gò ép Peem, tôi trên cơ Peem, tôi đánh bại Peem nhưng thực tế không phải vậy. Người chiến thắng là Peem mới đúng. Tôi không cho Peem rời tầm quan sát vì sợ sẽ có người tiếp cận nó, tôi ích kỉ vì tôi muốn được Peem quan tâm, tôi muốn biết với nó tôi vẫn là người quan trọng. Tôi thua Lùn tất cả mọi thứ.
Peem không nhận thức được rằng nó rất được người khác chú ý. Trông thế thôi chứ có nhiều con gái thích Peem lắm, mà con gái thời nay lạ thật ấy, sao lại đi thích một đứa con trai ngoại hình nhạt nhòa thế kia nhỉ. Không chỉ con gái thích nó đâu nhé, con trai cũng rất để tâm. Mỗi lần đi chơi đâu đó tôi đều phải thể hiện ra rằng chú Lùn đi bên cạnh tôi đây có chồng rồi. Thế mà mẹ kiếp vẫn có đứa nhìn.
Một phần tôi thấy tự hào khi có người yêu dễ thương đến mức ai ai cũng chú ý vì đó là bản tính tự nhiên của đàn ông, có cái gì hay hay bên cạnh thì đều muốn khoe khoang cho thiên hạ thấy. Người yêu tôi đáng yêu như thế, tôi đem đi khoe với cả thế giới cũng không có gì lạ nhưng cái khiến tôi bận tâm không chỉ ánh mắt mà thậm chỉ còn có suy nghĩ... hừ.
Giống như thằng khốn đó từng rủ rê Peem làm người mẫu. Dù lúc ấy tôi đang được ở bên cạnh món đồ tôi yêu thích nhưng cũng chẳng có gì khiến tôi thích hơn Peem được, vì lẽ đó Lùn lúc nào cũng ở trong tầm nhìn của tôi. Và tất nhiên đứa chậm hiểu như nó không đời nào phát hiện ra đâu.
Tôi phát hiện thằng cha mặt mo đó nhìn Peem ngay từ khi chúng tôi bước vào quán bán máy ảnh, ngay cả bạn nói chuyện với nó mà nó cũng chẳng để ý, chỉ chăm chăm nhìn Peem. Thằng Beer gọi tới nên tôi đi ra ngoài nói chuyện, quay lại cái đã thấy Lùn bị người ra ve vãn. Sao nào, nghĩ tao sẽ để mày tời khỏi tầm mắt tao hả Lùn.
Tôi biết rõ đám bạn cùng khoa với tôi tính nết như nào. Sau khi chính thức hẹn hò, tôi không để Peem đến khu Kỹ thuật nhưng có đôi khi không thể tránh khỏi một số chuyện. Ví dụ như có những môn tôi phải học đến bảy tám giờ tối, nếu để Peem về trước thì lại sợ Peem cô đơn vì phải ở nhà một mình nên tôi đành để nó đến khoa đợi nhưng không được xuống khỏi xe. Nó cứ cằn nhằn là tôi lo sợ quá đà, hừ, mày thử là tao xem, mày sẽ hiểu ngay thôi Lùn ạ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Peem là một đứa con gái cần phải bảo vệ chăm sóc 24/7. Tôi biết nó có thể tự chăm sóc bản thân nhưng nó là người tôi yêu nên dù thế nào thì tôi vẫn lo lắng. Dù chẳng có ai đến gây hại nhưng dẫu sao thì để người ra ở sát bên mình vẫn an toàn hơn đúng không nào, ha.
Nhóm bạn của tôi cứ phàn nàn sao không thấy tôi dắt người yêu đến khoa. Đứa nào cũng nói Peem dễ thương, ha, chí ít thì Lùn cũng có chút danh tiếng ở khoa tôi, có thể vì nó là người yêu tôi hoặc cũng có thể vì tình huống tôi phạt năm hai vì đã dám tán tỉnh nó, thêm cả mấy đứa năm nhất khen Peem đáng yêu hôm Chào Tân đã khiến Peem nổi tiếng nguyên ngày hôm đó. Và thế quái nào thằng cu ấy lại thành cháu cùng mã số với tôi, cứ thấy cái mặt tôi là nó lại hỏi thăm bác dâu, cực kỳ thích ghẹo.
Có một lần Peem đến khoa đợi tôi, chắc là đợi lâu quá nó không chịu được nữa nên quyết định xuống xe đi tìm tôi dù hôm đó thời tiết nắng cháy da cháy thịt. Nó bắt gặp tôi với đám bạn trong một góc tòa nhà của khoa và hình ảnh của nó lúc đó thật không cười không lấy tiền. Hai má nó đỏ ửng lên vì cháy nắng, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra và dù cái mặt nó đang bí xị thì trông vẫn cứ là đáng yêu. Bạn tôi trông thấy Lùn thì mở đủ lời trêu chọc đến mức nó thấy ngượng còn tôi chỉ đứng nhìn và cười.
Đúng là không ai dễ thương hơn mày đâu Lùn ạ.
"Alo, Peem, đang đâu?" - Đây có lẽ là mấy câu tôi hay nói nhất. Tôi gọi suốt để kiểm tra xem Peem đang ở đâu với ai.
(Trước khoa, haahahahhaha, đcm Jo, alo alo Phum ơi, hahaha.) - Tôi đưa điện thoại ra xa tai, có một cảm giác muốn bẻ cố cái đứa đang cười thích chí kia. Lùn là thế đấy, lúc nào cũng vui cũng cười được như thể Trái Đất này chẳng hề có chuyện buồn. Nhưng tôi rất không thích cái thằng tên Jo đó, dù nó có là bạn của Lùn thì cũng ghét.
"Ai là Jo?"
(Hả? À à, bạn cùng khoa tao, không có gì đâu, bé Phum không phải lo, Ok chưa nào.) - Hừ, người có thể khiến tôi vừa cáu vừa cười chỉ có thể là Peem. Tâm trạng nó lúc nào cũng tốt nhưng hay thích ngây người nên nhiều khi tôi nói cái gì phải nói nhiều lần và phải hỏi lại là mày hiểu chưa mà sao mặt trông mờ mịt thế thì nó đáp là:
"Hiểu chứ, tao có ngu đâu, mặt ngây ra thì thể hiện là tao chưa hiểu à?" - Ờ, chứ chẳng nhẽ không phải.
Những lúc ở cùng nhau chúng tôi thích gọi nhau bằng biệt danh tùy theo tâm trạng. Thỉnh thoảng vui Peem sẽ gọi tôi là củi khô, trai đẹp, gấu, mình, bé. Nhưng lúc nào mà tâm trạng nó đang đi xuống thì nó sẽ gọi tôi là Quỷ Phum, haha. Tôi thì chẳng có mấy biệt danh cho Peem, tôi chỉ gọi nói là ngẫn, ngơ, khỉ, cá vàng vì ngoài việc hay quên giống cá vàng thì giao diện của nó cũng rất giống, haha. Má phính phính, mắt to to, giống cực. Peem là một đứa chớp mắt rất chậm, mấy cái lúc mà nó đang mải nghĩ một vấn đề không ra thì nó sẽ nhìn chằm chằm vào một vật nào đó lâu thật lâu mới chớp mắt. Lúc giận là mắt Lùn lại càng mở to, hai má phình ra tưởng như sắp vỡ, nhìn hài lắm. Tôi thích người mắt to là thật nhưng người mắt to mà tôi yêu thì chỉ có Lùn thôi.
Tôi thích màu đen, quần áo đồ dùng gần như tất cả mọi thứ đều đen nhưng Peem lại thích màu trắng. Trắng và đen là hai sắc thái hoàn toàn đối lập vậy nhưng lúc nào cũng đi với nhau vì có màu đen thì người ra mới biết sự sạch sẽ tinh khiết của màu trắng đẹp đẽ nhường nào.
Mặc dù sở thích không giống nhau nhưng tôi rất sẵn lòng làm theo thứ mà Lùn thích. Không phải là tôi thay đổi sở thích của chính mình, Peem chưa từng bước tới để thay đổi bất cứ điều gì trong cuộc sống của tôi, nó không cố gắng biến tôi thành người mới, tôi vẫn là Phum của ngày xưa. Mặc dù tôi đã dịu dàng hơn, hay cười hơn nhưng điều đó không đồng nghĩa tôi để ý đến tất cả mọi người trên thế giới như nó. Sụ tử tế của tôi không hề kém cạnh ai và tôi chỉ dùng nó cho mình Peem mà thôi.
Tôi trang trí lại phòng bằng cách thay tất cả thành tông màu trắng sáng mắt. Thực sự thì tôi đã nghĩ về chuyện này được một thời gian rôi chẳng qua chưa tìm được dịp thích hợp, trùng hợp thay Peem đi cắm trại nghệ thuật nên tôi đã quyết tâm xắn tay vào làm. Tất cả đồ đạc, tất cả chỗ cây đó đều do chính tay tôi chọn. Có thể tôi không được học bài bản, căn phòng được sắp xếp mới có thể không quá đẹp vì kiến thức của tôi về mảng này gần như không có, ý tưởng duy nhất trong đầu tôi là trang trí thế nào để Peem thích và Lùn trông rất hứng thú với căn phòng mới mà tôi tạo bất ngờ cho nó. Tôi cũng rất thích chiếc "giường" mới này, he.
Ngày trước tôi không thường xuyên cạo râu, nếu nó mọc thì cứ để kệ vậy vì tôi chẳng quan tâm lắm đến chuyện ngoại hình. Tôi không phải thằng Chen để mà lúc nào mặt cũng phải láng o nhưng kể từ khi hẹn hò với Peem, tôi thích ôm thích thơm nó. Các bạn đã từng có một con gấu bông yêu thích hay từng ôm cái gì đó mà không muốn rời chưa, cái mà khiến ta cảm thấy nếu không được ôm thì sẽ không ngủ được ấy. Với tôi mà nói, Lùn chính là cái đó.
Nhưng mỗi lần thơm nó tôi để ý trên má sẽ xuất hiện những nốt đỏ vì bị râu chọc hoặc có đôi khi đang chuẩn bị vào cao trào thì nó bật cười trước.
"Tao buồn haha, ưm." - Nghe rất ngứa tai đúng không nào.
Kết thúc mỗi học kỳ theo thông lệ tôi sẽ phải sang Italy với ông nội. Trước kia tôi đi rõ lâu cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì nhưng giờ không như thế nữa vì giờ tôi đã có Peem. Việc chúng tôi phải xa nhau trong một thời gian dài là cái gì đó rất khổ sở, tôi chưa từng rời xa Peem thế này, tôi lo lắng đủ thứ, không biết nên chờ ai chăm sóc Peem hộ tôi, liệu nó có ngủ muộn không, đi chơi những đâu, có ai đến làm phiền nó không và hơn cả sự lo lắng là nỗi nhớ.
Vậy nhưng tôi phải tỏ ra mạnh mẽ để Peem thấy an lòng dù sự thật mỗi lần nghe giọng nó qua điện thoại tôi chỉ muốn phi ngay về để được ôm nó. Tôi hứa đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mà hai đứa phải xa nhau thế này.
Lùn mỗi khi cô đơn thì thích làm nũng, tôi rất muốn về với nó nhưng không được cho đến cuối cùng, ngày mà tôi mong ngóng cũng đã đến. Trước hôm về một ngày tôi có gọi cho thằng Beer để nhờ nó đặt vé máy bay từ Bangkok đi Chiang Mai vì tôi muốn gặp Peem ngay khi chân tôi chạm đất Thái. Nhưng thằng Beer đã ngăn lại bảo đợi đi xe cùng cả đám vì đằng nào cũng nó cũng đang tính đi chơi, tôi đành chấp nhận. Không phải vì tôi nghe lời thằng Beer đâu mà tôi không cãi Fang được.
Tôi gom hết nỗi nhớ nhung và tình yêu để đến Chiang Mai tìn Peem nhưng hình ảnh đầu tiên chào đón tôi lại là người mà tôi không hề nghĩ sẽ nhìn thấy nó ở đây, ở nhà của người yêu tôi. Khi thấy thằng Kleun ở sát bên cạnh Peem, khỏi phải nói chắc các bạn cũng biết được tôi cảm thấy như thế nào, tôi không biết giữa đau đớn, thất vọng và giận dữ, cảm xúc nào đã chiếm phần lớn trong tôi lúc ấy. Nhưng có một cảm xúc mà tôi rất rõ ràng, tôi muốn giết một ai đó.
Peem trông rất bất ngờ khi thấy tôi. Không biết nó bất ngờ vì tôi về mà không báo trước hay bất ngờ khi tôi bắt gặp nó ở cùng thằng Kleun. Tôi khá chắc chắn rằng nếu lúc ấy không ở nhà Peem thì tôi sẽ bóp nát mặt thằng Kleun và nếu Peem hé răng nói thằng Kleun đến tìm nó thì kết cục của nó cũng sẽ phải "đau đớn".
Tôi không rộng lượng tốt bụng đến mức chấp nhận để một đứa thích người yêu mình ở gần người yêu mình và tôi cũng không ghét thằng Kleun. Thực lòng tôi chỉ sợ Peem sẽ động lòng với một người tốt như nó. Tôi mắt nhắm mắt mở để nó le ve bên cạnh Peem vì tôi muốn Peem cảm thấy thoải mái. Lùn thuộc kiểu người quan tâm đến người ngoài hơn chính bản thân mình, lúc nào nó cũng nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Tôi biết nó không muốn giữa tôi và thằng Kleun có vấn đề, nó không muốn tôi nghĩ nhiều và cũng không muốn làm tổn thương thằng Kleun. Thứ nữa, tôi tin thằng Kleun đủ đàn ông để không làm gì quá phận ngoài việc yêu thầm vì chẳng có gì quan trọng hơn sự thật rằng người yêu của Peem là tôi.
Nếu thử nghĩ theo một hướng khác thì thằng Kleun xuất hiện cũng là một điều tốt vì điều đó cho thấy nhỡ một ngày nào đó tôi phải đi xa thì ít nhất vẫn có người có thể chăm sóc Peem, không để cho đám lấc cấc đến làm phiền Peem.
Lời hứa giữa tôi là thằng Kleun là: Sẽ làm tất cả để Peem thấy thoải mái. Niềm hạnh phúc của Peem là giao kèo giữa tôi và thằng Kleun.
Kể từ ngày tỏ tình với Lùn, tôi đã tự hứa với bản thân mình sẽ không để Peem buồn, sẽ làm cho nó hạnh phúc, sẽ làm cho mỗi ngày của chúng tôi thật trọn vẹn nhưng cuối cùng chính tôi lại là người khiến Peem tổn thương. Dù nói là không cố ý, chuyện giữa tôi và Mon chỉ là quá khứ nhưng sai lầm đó vẫn khiến tôi căm ghét bản thân mỗi lần nghĩ tới.
Hôm đó tôi đã không kịp về đón Peem như đã hẹn, mưa càng xối xuống tôi lái càng nhanh. Tôi đã vi phạm rất nhiều lỗi về an toàn giao thông để được đến với Peem nhanh hơn, tới mức mà tôi đã suýt va chạm với ba chiếc xe khác trên đường. Về đến trước trung tâm thương mại Paragon mưa càng nặng hạt hơn, gần như chẳng nhìn thấy gì, một vài chỗ còn chưa đóng cửa.
Dù lúc ấy phần trăm Peem vẫn ở bên trong đợi tôi rất thấp nhưng tôi vẫn vào tìm Peem. Tôi chạy đi khắp các tầng trong thời gian còn lại trước khi trung tâm thương mại đóng cửa. Tôi đã bị bảo vệ giữ lại đến mức hai hên suýt xảy ra xô xát nhưng ai thèm quan tâm chứ. Khi trung tâm đóng cửa tôi lại chạy ra bên ngoài tìm Peem vì nhỡ nó đang trú mưa ở trạm xe buýt thì sao. Lúc đó tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ biết tôi phải tìm được Peem. Tôi chạy qua Central World tìm khắp nơi cũng không thấy, gọi về condo cũng không có ai nghe máy.
* Bác nào đi Thái rồi chắc sẽ biết Siam Paragon và Central World ở gần nhau nhưng cái khu đó vô cùng rộng, đi bộ quanh đó thôi đã đủ mệt phờ rồi nên em Phum là chạy dưới trời mưa từ bên này qua bên kia để tìm Peem đó.
Tôi sợ, đây là một cảm giác khiến tôi không thể thở nổi. Vừa sợ vừa lo nó bị làm sao. Dù Peem lớn lên ở Bangkok nhưng trên người nó không có một đồng nào, điện thoại thì tôi cầm. Peem, mày ở đâu thế? Tôi quyết định sẽ về condo tìm nhưng làm sao mà Peem ở đó được khi chìa khóa phòng tôi cũng cầm.
Tôi mắng nhiếc bản thân mình trên suốt dọc đường từ condo đến nhà Peem. Tôi bực mình vì giờ mới nghĩ ra có thể Peem về nhà. Thật sự thì tôi đã vô phép khi mò vào nhà người yêu lúc nửa đêm và vào phòng khi chưa có sự cho phép. Mở cánh cửa ra, chỉ cần nhìn thấy Lùn đang nằm dưới một lớp chăn dày, nhìn thấy người tôi lo lắng đang say giấc, nhìn thấy nó an toàn thì bao nhiêu nỗi đau đều tan biến hết. Thấy rồi. Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày rồi Peem. Nhưng nỗi đau một lần nữa dội về trong tim khi tôi nghe thấy Peem nói mớ rằng đau đầu quá, ngay lúc ấy tôi càng căm ghét bản thân mình.
"Xin lỗi."- Là câu từ duy nhất có thể diễn tả thay cho cảm xúc của tôi lúc ấy. Tôi muốn Peem biết tôi cảm thấy vô cùng có lỗi khi đã khiến nó không thoải mái, xin lỗi vì đã bỏ lại nó một mình, xin lỗi vì đã khiến nó đau thế này. Tôi ôm lấy Peem và sẽ không bao giờ buông nó ra lần nữa.
Tôi thích trêu Peem rằng tôi sẽ bảo bố mang sính lễ sang nhà nó. Nếu nó không chửi thì cũng ghẹo lại tôi bằng cách định giá bản thân cỡ trăm triệu, ha. Cái hôm đi chơi ở Krabi giữa bầu trời, các vì sao và biển cả, có thể là do bầu không khí đã thúc đẩy tôi cầu hôn Peem. Lúc ấy chỉ nghĩ đơn giản là tôi muốn được chăm sóc nó, muốn được sống bên cạnh người này đến cuối đời nên tôi đã theo dòng cảm xúc mà thốt lên:
"Peem, kết hôn với tao nhé." - Nó ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt to mở lớn hết cỡ rồi sau đó kết thúc bằng việc đập đầu tôi một cái thật mạnh.
"Mày say à?" - Tụt hết cả cảm xúc rồi, mẹ kiếp: "Đừng có nói vớ vẩn với tao, thằng quần, học còn chưa xong, tao không lấy giấy đăng ký kết hôn trước khi lấy bằng đâu." - Hehe, thấy đấy, Lùn của tôi rất biết lấy đại cục làm trọng. Tôi biết nó ngại và thích đánh trống lảng vậy nên tôi mới hỏi nó ở bãi biển trước.
Trong suốt thời gian qua, thời gian mà tôi cuộc sống của tôi có Peem là thời gian tuyệt vời nhất. Mỗi sáng tôi sẽ tỉnh dậy với nụ cười trên môi, cười khi thấy Lùn má phúng phính đang nằm ngủ bên cạnh với cái dáng không thể dị hơn. Peem nghĩ nó dậy sớm hơn tôi nhưng nó đâu biết rằng lúc nó mở mắt thì tôi đã ngắm nó mê say được mấy bận rồi.
Sáng nào hai đứa cũng tranh nhà vệ sinh dù trong condo có hai phòng vệ sinh. Tôi và Peem sẽ cùng nhau đánh răng cả sáng và trước khi đi ngủ. Peem rất thích gợi chuyện lúc đánh răng, thích cười. Thỉnh thoảng Peem sẽ buộc tóc lên như cái vòi phun nước khi đi tắm, đôi lúc sẽ dùng băng đô vì tóc mái quá dài không vấn lên sẽ ướt mất. Nó cũng thích buộc cho cả tôi nữa vì nó bảo thế là hai đứa hòa nhau.
"Ằng ủi ô, e e."
"Đánh xong đi đã rồi nói tiếp." - Tôi dùng mu bàn tay quyệt lớp bọt trắng quanh miệng Peem, nó cười toe toét. Tôi để Peem tắm trước còn mình thì đi làm bữa sáng đơn giản cho hai đứa. Bình thường tôi không thích ăn sáng nhưng ăn sáng rất có ích đối với sự phát triển của cơ thể nên phải ăn và thực tế tôi chỉ ngồi ăn cùng nó cho có bạn thôi.
Có hôm tôi nấu cháo, có hôm làm sandwich hoặc bữa sáng đơn giản với trứng ốp, thịt nguội, bánh mỳ vì tôi cũng không quá giỏi trong chuyện bếp núc này. Với một đứa chưa động tay động chân việc bếp núc bao giờ như tôi lúc tập nấu ăn thực sự rất vất vả, nhưng có vất cả đến mấy cũng không đánh gục được sự cố gắng để nấu ăn cho người mình yêu.
Và một món không thể thiếu trong bữa sáng đó chính là sữa cho Peem. Tôi không hy vọng nó sẽ khiến Peem lớn hơn vì có lẽ cơ thể nó đã ngừng phát triển từ lớp 10, haha. Nhưng bất cứ cái gì có ích cho sức khỏe thì tôi đều cho Lùn ăn hết.
Thứ có giá thành cao không đồng nghĩa với việc nó sẽ có giá trị tinh thần. Những thứ tôi từng sở hữu chính là minh chứng rõ ràng nhất vì thế nên tôi muốn tự kiếm tiền để có thể tự tin nói với Peem rằng chiếc nhẫn này là món quà tượng trưng cho tình cảm của tôi.
Những hôm tôi về muộn sẽ thấy Peem ngủ ngoài sofa. Tôi biết nó đợi tôi, biết Peem lo cho tôi nhưng tôi vẫn phải vững tâm và kết quả nhận được khiến tôi vô cùng tự hào. Chắc cũng vì sự kiện này nên Lùn mới trả đũa lại hôm sinh nhật tôi đây mà.
Sinh nhật năm nay là một dịp mà tôi sẽ không bao giờ quên Lùn đã chơi lớn thế nào. Bình thường Peem không phải là một đứa giận dỗi vô cớ, mỗi khi có vấn đề gì xảy ra Peem sẽ luôn nghĩ đến tôi trước hết nhưng hôm ấy tôi có giải thích thế nào nó cũng không chịu nghe, chỉ yên lặng.
Những ngày không có nó tôi đã rất khổ sở, cũng không thể đi tìm nó vì Fang kéo tôi về nhà. Gia đình tổ chức tiệc sinh nhật nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào mà tương tác với ai, chỉ nhớ đến khuôn mặt Peem.
Tôi như một cái xác lê về condo nhưng trước khi về tôi vẫn lén ghé qua nhà Peem nhưng nhà không có một ai. Khi tôi chuẩn bị bước vào phòng ngủ thì tivi sáng lên, trên đó là những hình ảnh và suy nghĩ, cảm xúc mà người quan trọng viết cho tôi.
Tôi không phải là một đứa dễ rơi nước mắt nhưng lần này là ngoại lệ. Tôi ngẩng lên nhìn người đang cầm chiếc bánh có giao diện hơi dị đưa đến trước mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm người mà tôi mong nhớ và muốn ôm mỗi đêm, tôi muốn nhìn cho rõ vì muốn chắc chắn rằng nó đã trở về thật rồi.
Hôm đó Peem đáng yêu lắm, cái áo nó mặc khiến tôi bật cười vì ngại. Nó tặng tôi hoa và gấu bông nhưng dù cho có cả trăm cả nghìn món quà, Peem vẫn là món quà có giá trị nhất dành tặng tôi mỗi năm. Nhưng có một chuyện tôi thắc mắc, đến giờ tôi vẫn còn hoang mang là Lùn dính bóng lên trần nhà kiểu gì, haha.
Kể từ ngày đầu tiên yêu nhau, tôi chưa từng nghĩ cuộc đời này tôi có thể yêu ai nhiều hơn thế. Chẳng cần phải hỏi tôi yêu nó nhiều đến mức nào. Lùn mà tôi yêu vẫn thích làm trò cười, làm mấy trò hâm hâm mỗi ngày, vẫn nhìn thế giới như một màu trắng, tốt bụng với tất cả mọi người. Tôi nghĩ, may mắn lớn nhất trong cuộc đời ngoài chuyện gia đình và bạn bè luôn ở bên cạnh thì chính là việc đã gặp được Peem, được ở bên cạnh và được yêu Peem.
Dù nó lùn, lắm lúc ngớ ngẩn, cái miệng cay nghiệt không chừa hôm nào và xí xớn đến mức tôi phải đoán xem ngày hôm nay nó sẽ hỏi cái vớ vẩn gì, đoán xem nó sẽ làm gì nhưng cuộc đời của tôi đã rực rỡ hơn khi có nó quanh quẩn bên cạnh.
Câu chuyện tình yêu của tôi và Peem có lẽ chỉ là một cái gì đấy rất nhỏ so với những câu chuyện xảy ra trên hành tinh này, có lẽ nó không to lớn đến mức thành huyền thoại để người đời ghi nhớ nhưng nó vẫn là câu chuyện tình yêu của tôi và Peem. Chúng tôi cùng nhau tạo nên những kỷ niệm, điên rồ cùng nhau và hai đứa sẽ ở bên nhau lâu thật lâu. Miễn là tôi còn thở... tôi sẽ vẫn yêu bạn Lùn này nhất.
Lùn rất khác so với những người tôi từng tìm hiểu, từng hẹn hò. Mỗi lần gọi điện thoại cho nó, mỗi lần rủ nó đi chơi, đi ăn cảm giác như tôi đang rủ bạn chứ chẳng cần chuẩn bị những lời hoa mẽ. Tôi không cần cố gắng để trở thành người dẫn dắt, không cần phải tạo hình tượng đàn ông lịch lãm, tôi chỉ cần là chính mình và chính vì lẽ đó, cứ lần nào ở cạnh Peem tôi đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lùn khiến một ngày bình thường của tôi điểm thêm nhiều nụ cười. Chỉ với một chiếc kem ốc quế vài baht nó đãi tôi, chưa kể còn giành ăn với tôi nữa, hành động ấy chẳng lãng mạn tí nào nhưng lại khiến tôi cảm thấy từ nay về sau mỗi này của tôi đều là một ngày đặc biệt nếu tôi vẫn có Lùn ở bên cạnh.
Peem là kiểu người muốn làm gì là sẽ làm, nó thể hiện và phản ứng theo cách của riêng nó. Mặc dù nó to mồm thông báo rằng nếu thích thì hãy tán nó nhưng nó chẳng tỏ vẻ gì để khiến tôi yêu nó cả. Nó vẫn làm trò cười, vẫn độc mồm chửi ngoa như trước vì đó là tính cách nguyên sơ của Peem. Peem luôn thể hiện những gì tự nhiên nhất và chính những nét tự nhiên đó đã khiến tôi rung động.
Ngày tôi được hôn Peem lần đầu tiên, cảm xúc ấy vẫn còn vẹn nguyên như chuyện chỉ mới hôm qua. Nụ hôn đầu của hai chúng tôi, nụ hôn đầu của Peem. Các bạn biết không, Lùn đáng yêu lắm, hehe, đôi môi hồng hồng cam cam thường ngày chỉ dùng để chửi người đó vậy mà khi chạm vào lại cho cảm giác mềm mềm như đang nhấp nháp một ngụm sữa. Nó thực sự rất mềm, thơm ngọt và nguyên thủy, mang đến một cảm giác hạnh phúc chiến tôi chẳng nỡ rời.
Cuộc đời tôi đã từng làm nhiều chuyện không hay, mấy cái đánh nhau thì càng khỏi phải nói, nó gắn liền với tôi như cuộc sống thường nhật. Nhưng tôi chưa bao giờ là đứa kiếm chuyện trước trừ với những đứa thích khiêu khích thì tôi chẳng ngại gì mà không phản kháng vì cuộc đời của tôi phải do tôi quyết định, sống hay chết cũng chỉ có mình tôi có quyền quyết. Cho đến một hôm có bàn tay nhỏ bé níu vạt áo tôi lại đồng thời giương đôi mắt to tròn nhìn tôi như thể đang muốn cầu xin.
"Hôm nay chỉ là đánh nhau, mày có thể chỉ rách miệng nhưng lỡ có một ngày câu chuyện nghiêm trọng hơn, nếu chúng nó kéo bè kéo cánh đến để trả thù tới mức ảnh hưởng đến tính mạng thì mày định xử lý như thế nào, thử nghĩ đi...tao cũng chỉ lo cho mày thôi."
Giây phút ấy tôi biết rằng tôi nên tiếp tục cuộc sống này vì ai. Tôi chẳng do dự mà tỏ tình với Peem, dù bầu không khí lúc ấy không được lãng mạn cho lắm, cũng chẳng có món quà nào biểu hiện cho tâm tình, chỉ có bàn tay nó đang nắm lấy hai bên vạt áo trên chiếc xe đạp cũ.
"Peem, làm người yêu tao nhé." - Tôi còn nhớ rõ bản thân đã ngượng ngùng thế nào khi nói câu ấy, tim đập nhanh bao nhiêu khi chờ đợi câu trả lời. Hai chân tôi run đến mức suýt nữa thì không đạp nổi xe. Cũng may là không nhìn thấy mặt, nếu không chắc chắn Lùn sẽ trêu tôi thối mũi.
Và chỉ cần câu "Ừm", chỉ cần một từ ngắn gọn từ miệng Peem đã đủ khiến tôi vui đến mức suýt thì vứt ngang cái xe để kéo nó lại ôm thật chặt.
Chúng tôi là người yêu của nhau rồi.
Tôi biết mình không phải kiểu con trai lãng mạn nhưng tôi cũng muốn làm gì đó để gây ấn tượng với Lùn. Tôi mua chậu nha đam tặng cho nó còn nó thì cười to đến mức tôi thấy cáu. Nhưng khi tôi nói lý do tặng món quà này nó đã cảm ơn tôi bằng một nụ hôn ngọt ngào, thôi thì cũng đáng, hehe.
Kể từ ngày đó đến nay cũng đã được hơn một năm. Hơn một năm tôi có một chú Lùn ngày ngày quanh quẩn bên cạnh. Lùn chẳng thay đổi gì so với ngày đầu tiên, hâm thế nào, chửi độc làm sao, dễ cười và cả hay ngượng nữa, tất cả những nét đó đều vẫn giữ nguyên. Vậy nhưng người thay đổi lại là tôi. Peem khiến tôi hiểu ra nhiều điều, có cái nhìn mới với cuộc đời bao gồm cả chuyện gia đình nữa.
Tôi với bố không hề cãi nhau nhưng có cảm giác không thể thân thiết như các cặp bố con thường thấy, vì lý do gì thì cái này rất khó để giải thích. Đây là cảm xúc mà tôi đã có kể từ khi còn nhỏ. Tôi biết bố rất yêu tôi và tôi cũng rất yêu bố nhưng những gì mà tôi đã từng gặp phải nó vẫn còn quá rõ ràng bao gồm sự cô đơn cô độc khi phải ở một mình, nỗi đau khi cảm giác như mình là người bị bỏ lại.
Cho đến khi tôi có Lùn, nó nói với tôi rất nhiều lần rằng tha thứ cũng là một cách yêu. Nếu tôi thực lòng yêu bố vậy thì hãy tha thứ cho bố. Vòng tay bé nhỏ của Peem gần như chẳng thể ôm trọn người tôi nhưng nó cũng đủ ấm áp để khiến tôi có thể mở lòng với bố thêm lần nữa. Và từ nay về sau có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì tôi biết sẽ luôn có một người ở bên cạnh tôi, đứng về phía tôi.
Tôi từng đi đến khắp ngõ ngách trên thế giới vậy mà lại chẳng bao giờ nghĩ tới "Hua Hin" sẽ trở thành địa điểm tôi yêu thích nhất. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên một chiếc tàu hỏa hình thường nhưng nó cũng khá đặc biệt vì có Peem đi cùng, vì đây là lần đầu tiên tôi được đi du lịch với người yêu và là lần đầu tiên tôi được "ôm" Peem.
Peem có thể không được mềm mại eo ót như con gái nhưng Lùn có một chiều cao khiêm tốn hơn so với chiều cao trung bình của nam giới, so với tôi thì nó lại càng nhỏ xíu, bàn tay bàn chân cũng nhỏ. Chính vì sự khác biệt về kích thước này, mỗi lần tôi cặp cổ Peem kéo đi là thể nào mắt nó cũng ươn ướt. Da Peem trắng như bánh kem, người thơm như ở trong xưởng bánh, một mùi thơm dịu dàng mà tôi thích. Thích đến mức muốn dính mãi không rời.
Peem không phải là một đứa quá ngây thơ nhưng cũng không quá nhanh nhạy về vấn đề này. Peem là một đứa rất hay xấu hổ. Nhiều lúc tưởng chừng như nó muốn rút lui nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy tôi, có đôi khi nhìn nó rất bạo dạn nhưng lại sợ, vừa thương vừa đáng yêu. Vậy nên chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi lại trân trọng, nâng niu Peem nhất.
"Sex" và "Make love" không giống nhau. Sex, tôi làm với ai cũng được vì nó chỉ là thỏa mãn nhu cầu nhưng với Peem thì không. Dù thời gian trôi qua nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc khi hai đứa hòa mình cùng nhau và dù có ôm nhau bao nhiêu lần thì cái ôm của Peem vẫn cho tôi cảm giác như ngày đầu tiên. Việc nó vẫn thấy ngượng với tôi cũng là một nét quyết rũ khiến tôi say đắm hơn mỗi ngày.
Nếu có cơ hội, tôi hứa sẽ đưa Peem đi Hua Hin mỗi năm một lần vì nơi đó sẽ luôn ở lại trong ký ức và kỷ niệm của hai chúng tôi.
Tôi là một đứa rất giữ của, đã là đồ của tôi thì không ai có quyền động chạm. Đặc biệt, Peem là người quan trọng nên tôi càng thấy lo. Chính vì lo được lo mất nên nhìn tôi có vẻ đang gò ép Peem, tôi trên cơ Peem, tôi đánh bại Peem nhưng thực tế không phải vậy. Người chiến thắng là Peem mới đúng. Tôi không cho Peem rời tầm quan sát vì sợ sẽ có người tiếp cận nó, tôi ích kỉ vì tôi muốn được Peem quan tâm, tôi muốn biết với nó tôi vẫn là người quan trọng. Tôi thua Lùn tất cả mọi thứ.
Peem không nhận thức được rằng nó rất được người khác chú ý. Trông thế thôi chứ có nhiều con gái thích Peem lắm, mà con gái thời nay lạ thật ấy, sao lại đi thích một đứa con trai ngoại hình nhạt nhòa thế kia nhỉ. Không chỉ con gái thích nó đâu nhé, con trai cũng rất để tâm. Mỗi lần đi chơi đâu đó tôi đều phải thể hiện ra rằng chú Lùn đi bên cạnh tôi đây có chồng rồi. Thế mà mẹ kiếp vẫn có đứa nhìn.
Một phần tôi thấy tự hào khi có người yêu dễ thương đến mức ai ai cũng chú ý vì đó là bản tính tự nhiên của đàn ông, có cái gì hay hay bên cạnh thì đều muốn khoe khoang cho thiên hạ thấy. Người yêu tôi đáng yêu như thế, tôi đem đi khoe với cả thế giới cũng không có gì lạ nhưng cái khiến tôi bận tâm không chỉ ánh mắt mà thậm chỉ còn có suy nghĩ... hừ.
Giống như thằng khốn đó từng rủ rê Peem làm người mẫu. Dù lúc ấy tôi đang được ở bên cạnh món đồ tôi yêu thích nhưng cũng chẳng có gì khiến tôi thích hơn Peem được, vì lẽ đó Lùn lúc nào cũng ở trong tầm nhìn của tôi. Và tất nhiên đứa chậm hiểu như nó không đời nào phát hiện ra đâu.
Tôi phát hiện thằng cha mặt mo đó nhìn Peem ngay từ khi chúng tôi bước vào quán bán máy ảnh, ngay cả bạn nói chuyện với nó mà nó cũng chẳng để ý, chỉ chăm chăm nhìn Peem. Thằng Beer gọi tới nên tôi đi ra ngoài nói chuyện, quay lại cái đã thấy Lùn bị người ra ve vãn. Sao nào, nghĩ tao sẽ để mày tời khỏi tầm mắt tao hả Lùn.
Tôi biết rõ đám bạn cùng khoa với tôi tính nết như nào. Sau khi chính thức hẹn hò, tôi không để Peem đến khu Kỹ thuật nhưng có đôi khi không thể tránh khỏi một số chuyện. Ví dụ như có những môn tôi phải học đến bảy tám giờ tối, nếu để Peem về trước thì lại sợ Peem cô đơn vì phải ở nhà một mình nên tôi đành để nó đến khoa đợi nhưng không được xuống khỏi xe. Nó cứ cằn nhằn là tôi lo sợ quá đà, hừ, mày thử là tao xem, mày sẽ hiểu ngay thôi Lùn ạ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Peem là một đứa con gái cần phải bảo vệ chăm sóc 24/7. Tôi biết nó có thể tự chăm sóc bản thân nhưng nó là người tôi yêu nên dù thế nào thì tôi vẫn lo lắng. Dù chẳng có ai đến gây hại nhưng dẫu sao thì để người ra ở sát bên mình vẫn an toàn hơn đúng không nào, ha.
Nhóm bạn của tôi cứ phàn nàn sao không thấy tôi dắt người yêu đến khoa. Đứa nào cũng nói Peem dễ thương, ha, chí ít thì Lùn cũng có chút danh tiếng ở khoa tôi, có thể vì nó là người yêu tôi hoặc cũng có thể vì tình huống tôi phạt năm hai vì đã dám tán tỉnh nó, thêm cả mấy đứa năm nhất khen Peem đáng yêu hôm Chào Tân đã khiến Peem nổi tiếng nguyên ngày hôm đó. Và thế quái nào thằng cu ấy lại thành cháu cùng mã số với tôi, cứ thấy cái mặt tôi là nó lại hỏi thăm bác dâu, cực kỳ thích ghẹo.
Có một lần Peem đến khoa đợi tôi, chắc là đợi lâu quá nó không chịu được nữa nên quyết định xuống xe đi tìm tôi dù hôm đó thời tiết nắng cháy da cháy thịt. Nó bắt gặp tôi với đám bạn trong một góc tòa nhà của khoa và hình ảnh của nó lúc đó thật không cười không lấy tiền. Hai má nó đỏ ửng lên vì cháy nắng, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra và dù cái mặt nó đang bí xị thì trông vẫn cứ là đáng yêu. Bạn tôi trông thấy Lùn thì mở đủ lời trêu chọc đến mức nó thấy ngượng còn tôi chỉ đứng nhìn và cười.
Đúng là không ai dễ thương hơn mày đâu Lùn ạ.
"Alo, Peem, đang đâu?" - Đây có lẽ là mấy câu tôi hay nói nhất. Tôi gọi suốt để kiểm tra xem Peem đang ở đâu với ai.
(Trước khoa, haahahahhaha, đcm Jo, alo alo Phum ơi, hahaha.) - Tôi đưa điện thoại ra xa tai, có một cảm giác muốn bẻ cố cái đứa đang cười thích chí kia. Lùn là thế đấy, lúc nào cũng vui cũng cười được như thể Trái Đất này chẳng hề có chuyện buồn. Nhưng tôi rất không thích cái thằng tên Jo đó, dù nó có là bạn của Lùn thì cũng ghét.
"Ai là Jo?"
(Hả? À à, bạn cùng khoa tao, không có gì đâu, bé Phum không phải lo, Ok chưa nào.) - Hừ, người có thể khiến tôi vừa cáu vừa cười chỉ có thể là Peem. Tâm trạng nó lúc nào cũng tốt nhưng hay thích ngây người nên nhiều khi tôi nói cái gì phải nói nhiều lần và phải hỏi lại là mày hiểu chưa mà sao mặt trông mờ mịt thế thì nó đáp là:
"Hiểu chứ, tao có ngu đâu, mặt ngây ra thì thể hiện là tao chưa hiểu à?" - Ờ, chứ chẳng nhẽ không phải.
Những lúc ở cùng nhau chúng tôi thích gọi nhau bằng biệt danh tùy theo tâm trạng. Thỉnh thoảng vui Peem sẽ gọi tôi là củi khô, trai đẹp, gấu, mình, bé. Nhưng lúc nào mà tâm trạng nó đang đi xuống thì nó sẽ gọi tôi là Quỷ Phum, haha. Tôi thì chẳng có mấy biệt danh cho Peem, tôi chỉ gọi nói là ngẫn, ngơ, khỉ, cá vàng vì ngoài việc hay quên giống cá vàng thì giao diện của nó cũng rất giống, haha. Má phính phính, mắt to to, giống cực. Peem là một đứa chớp mắt rất chậm, mấy cái lúc mà nó đang mải nghĩ một vấn đề không ra thì nó sẽ nhìn chằm chằm vào một vật nào đó lâu thật lâu mới chớp mắt. Lúc giận là mắt Lùn lại càng mở to, hai má phình ra tưởng như sắp vỡ, nhìn hài lắm. Tôi thích người mắt to là thật nhưng người mắt to mà tôi yêu thì chỉ có Lùn thôi.
Tôi thích màu đen, quần áo đồ dùng gần như tất cả mọi thứ đều đen nhưng Peem lại thích màu trắng. Trắng và đen là hai sắc thái hoàn toàn đối lập vậy nhưng lúc nào cũng đi với nhau vì có màu đen thì người ra mới biết sự sạch sẽ tinh khiết của màu trắng đẹp đẽ nhường nào.
Mặc dù sở thích không giống nhau nhưng tôi rất sẵn lòng làm theo thứ mà Lùn thích. Không phải là tôi thay đổi sở thích của chính mình, Peem chưa từng bước tới để thay đổi bất cứ điều gì trong cuộc sống của tôi, nó không cố gắng biến tôi thành người mới, tôi vẫn là Phum của ngày xưa. Mặc dù tôi đã dịu dàng hơn, hay cười hơn nhưng điều đó không đồng nghĩa tôi để ý đến tất cả mọi người trên thế giới như nó. Sụ tử tế của tôi không hề kém cạnh ai và tôi chỉ dùng nó cho mình Peem mà thôi.
Tôi trang trí lại phòng bằng cách thay tất cả thành tông màu trắng sáng mắt. Thực sự thì tôi đã nghĩ về chuyện này được một thời gian rôi chẳng qua chưa tìm được dịp thích hợp, trùng hợp thay Peem đi cắm trại nghệ thuật nên tôi đã quyết tâm xắn tay vào làm. Tất cả đồ đạc, tất cả chỗ cây đó đều do chính tay tôi chọn. Có thể tôi không được học bài bản, căn phòng được sắp xếp mới có thể không quá đẹp vì kiến thức của tôi về mảng này gần như không có, ý tưởng duy nhất trong đầu tôi là trang trí thế nào để Peem thích và Lùn trông rất hứng thú với căn phòng mới mà tôi tạo bất ngờ cho nó. Tôi cũng rất thích chiếc "giường" mới này, he.
Ngày trước tôi không thường xuyên cạo râu, nếu nó mọc thì cứ để kệ vậy vì tôi chẳng quan tâm lắm đến chuyện ngoại hình. Tôi không phải thằng Chen để mà lúc nào mặt cũng phải láng o nhưng kể từ khi hẹn hò với Peem, tôi thích ôm thích thơm nó. Các bạn đã từng có một con gấu bông yêu thích hay từng ôm cái gì đó mà không muốn rời chưa, cái mà khiến ta cảm thấy nếu không được ôm thì sẽ không ngủ được ấy. Với tôi mà nói, Lùn chính là cái đó.
Nhưng mỗi lần thơm nó tôi để ý trên má sẽ xuất hiện những nốt đỏ vì bị râu chọc hoặc có đôi khi đang chuẩn bị vào cao trào thì nó bật cười trước.
"Tao buồn haha, ưm." - Nghe rất ngứa tai đúng không nào.
Kết thúc mỗi học kỳ theo thông lệ tôi sẽ phải sang Italy với ông nội. Trước kia tôi đi rõ lâu cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì nhưng giờ không như thế nữa vì giờ tôi đã có Peem. Việc chúng tôi phải xa nhau trong một thời gian dài là cái gì đó rất khổ sở, tôi chưa từng rời xa Peem thế này, tôi lo lắng đủ thứ, không biết nên chờ ai chăm sóc Peem hộ tôi, liệu nó có ngủ muộn không, đi chơi những đâu, có ai đến làm phiền nó không và hơn cả sự lo lắng là nỗi nhớ.
Vậy nhưng tôi phải tỏ ra mạnh mẽ để Peem thấy an lòng dù sự thật mỗi lần nghe giọng nó qua điện thoại tôi chỉ muốn phi ngay về để được ôm nó. Tôi hứa đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mà hai đứa phải xa nhau thế này.
Lùn mỗi khi cô đơn thì thích làm nũng, tôi rất muốn về với nó nhưng không được cho đến cuối cùng, ngày mà tôi mong ngóng cũng đã đến. Trước hôm về một ngày tôi có gọi cho thằng Beer để nhờ nó đặt vé máy bay từ Bangkok đi Chiang Mai vì tôi muốn gặp Peem ngay khi chân tôi chạm đất Thái. Nhưng thằng Beer đã ngăn lại bảo đợi đi xe cùng cả đám vì đằng nào cũng nó cũng đang tính đi chơi, tôi đành chấp nhận. Không phải vì tôi nghe lời thằng Beer đâu mà tôi không cãi Fang được.
Tôi gom hết nỗi nhớ nhung và tình yêu để đến Chiang Mai tìn Peem nhưng hình ảnh đầu tiên chào đón tôi lại là người mà tôi không hề nghĩ sẽ nhìn thấy nó ở đây, ở nhà của người yêu tôi. Khi thấy thằng Kleun ở sát bên cạnh Peem, khỏi phải nói chắc các bạn cũng biết được tôi cảm thấy như thế nào, tôi không biết giữa đau đớn, thất vọng và giận dữ, cảm xúc nào đã chiếm phần lớn trong tôi lúc ấy. Nhưng có một cảm xúc mà tôi rất rõ ràng, tôi muốn giết một ai đó.
Peem trông rất bất ngờ khi thấy tôi. Không biết nó bất ngờ vì tôi về mà không báo trước hay bất ngờ khi tôi bắt gặp nó ở cùng thằng Kleun. Tôi khá chắc chắn rằng nếu lúc ấy không ở nhà Peem thì tôi sẽ bóp nát mặt thằng Kleun và nếu Peem hé răng nói thằng Kleun đến tìm nó thì kết cục của nó cũng sẽ phải "đau đớn".
Tôi không rộng lượng tốt bụng đến mức chấp nhận để một đứa thích người yêu mình ở gần người yêu mình và tôi cũng không ghét thằng Kleun. Thực lòng tôi chỉ sợ Peem sẽ động lòng với một người tốt như nó. Tôi mắt nhắm mắt mở để nó le ve bên cạnh Peem vì tôi muốn Peem cảm thấy thoải mái. Lùn thuộc kiểu người quan tâm đến người ngoài hơn chính bản thân mình, lúc nào nó cũng nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Tôi biết nó không muốn giữa tôi và thằng Kleun có vấn đề, nó không muốn tôi nghĩ nhiều và cũng không muốn làm tổn thương thằng Kleun. Thứ nữa, tôi tin thằng Kleun đủ đàn ông để không làm gì quá phận ngoài việc yêu thầm vì chẳng có gì quan trọng hơn sự thật rằng người yêu của Peem là tôi.
Nếu thử nghĩ theo một hướng khác thì thằng Kleun xuất hiện cũng là một điều tốt vì điều đó cho thấy nhỡ một ngày nào đó tôi phải đi xa thì ít nhất vẫn có người có thể chăm sóc Peem, không để cho đám lấc cấc đến làm phiền Peem.
Lời hứa giữa tôi là thằng Kleun là: Sẽ làm tất cả để Peem thấy thoải mái. Niềm hạnh phúc của Peem là giao kèo giữa tôi và thằng Kleun.
Kể từ ngày tỏ tình với Lùn, tôi đã tự hứa với bản thân mình sẽ không để Peem buồn, sẽ làm cho nó hạnh phúc, sẽ làm cho mỗi ngày của chúng tôi thật trọn vẹn nhưng cuối cùng chính tôi lại là người khiến Peem tổn thương. Dù nói là không cố ý, chuyện giữa tôi và Mon chỉ là quá khứ nhưng sai lầm đó vẫn khiến tôi căm ghét bản thân mỗi lần nghĩ tới.
Hôm đó tôi đã không kịp về đón Peem như đã hẹn, mưa càng xối xuống tôi lái càng nhanh. Tôi đã vi phạm rất nhiều lỗi về an toàn giao thông để được đến với Peem nhanh hơn, tới mức mà tôi đã suýt va chạm với ba chiếc xe khác trên đường. Về đến trước trung tâm thương mại Paragon mưa càng nặng hạt hơn, gần như chẳng nhìn thấy gì, một vài chỗ còn chưa đóng cửa.
Dù lúc ấy phần trăm Peem vẫn ở bên trong đợi tôi rất thấp nhưng tôi vẫn vào tìm Peem. Tôi chạy đi khắp các tầng trong thời gian còn lại trước khi trung tâm thương mại đóng cửa. Tôi đã bị bảo vệ giữ lại đến mức hai hên suýt xảy ra xô xát nhưng ai thèm quan tâm chứ. Khi trung tâm đóng cửa tôi lại chạy ra bên ngoài tìm Peem vì nhỡ nó đang trú mưa ở trạm xe buýt thì sao. Lúc đó tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ biết tôi phải tìm được Peem. Tôi chạy qua Central World tìm khắp nơi cũng không thấy, gọi về condo cũng không có ai nghe máy.
* Bác nào đi Thái rồi chắc sẽ biết Siam Paragon và Central World ở gần nhau nhưng cái khu đó vô cùng rộng, đi bộ quanh đó thôi đã đủ mệt phờ rồi nên em Phum là chạy dưới trời mưa từ bên này qua bên kia để tìm Peem đó.
Tôi sợ, đây là một cảm giác khiến tôi không thể thở nổi. Vừa sợ vừa lo nó bị làm sao. Dù Peem lớn lên ở Bangkok nhưng trên người nó không có một đồng nào, điện thoại thì tôi cầm. Peem, mày ở đâu thế? Tôi quyết định sẽ về condo tìm nhưng làm sao mà Peem ở đó được khi chìa khóa phòng tôi cũng cầm.
Tôi mắng nhiếc bản thân mình trên suốt dọc đường từ condo đến nhà Peem. Tôi bực mình vì giờ mới nghĩ ra có thể Peem về nhà. Thật sự thì tôi đã vô phép khi mò vào nhà người yêu lúc nửa đêm và vào phòng khi chưa có sự cho phép. Mở cánh cửa ra, chỉ cần nhìn thấy Lùn đang nằm dưới một lớp chăn dày, nhìn thấy người tôi lo lắng đang say giấc, nhìn thấy nó an toàn thì bao nhiêu nỗi đau đều tan biến hết. Thấy rồi. Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày rồi Peem. Nhưng nỗi đau một lần nữa dội về trong tim khi tôi nghe thấy Peem nói mớ rằng đau đầu quá, ngay lúc ấy tôi càng căm ghét bản thân mình.
"Xin lỗi."- Là câu từ duy nhất có thể diễn tả thay cho cảm xúc của tôi lúc ấy. Tôi muốn Peem biết tôi cảm thấy vô cùng có lỗi khi đã khiến nó không thoải mái, xin lỗi vì đã bỏ lại nó một mình, xin lỗi vì đã khiến nó đau thế này. Tôi ôm lấy Peem và sẽ không bao giờ buông nó ra lần nữa.
Tôi thích trêu Peem rằng tôi sẽ bảo bố mang sính lễ sang nhà nó. Nếu nó không chửi thì cũng ghẹo lại tôi bằng cách định giá bản thân cỡ trăm triệu, ha. Cái hôm đi chơi ở Krabi giữa bầu trời, các vì sao và biển cả, có thể là do bầu không khí đã thúc đẩy tôi cầu hôn Peem. Lúc ấy chỉ nghĩ đơn giản là tôi muốn được chăm sóc nó, muốn được sống bên cạnh người này đến cuối đời nên tôi đã theo dòng cảm xúc mà thốt lên:
"Peem, kết hôn với tao nhé." - Nó ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt to mở lớn hết cỡ rồi sau đó kết thúc bằng việc đập đầu tôi một cái thật mạnh.
"Mày say à?" - Tụt hết cả cảm xúc rồi, mẹ kiếp: "Đừng có nói vớ vẩn với tao, thằng quần, học còn chưa xong, tao không lấy giấy đăng ký kết hôn trước khi lấy bằng đâu." - Hehe, thấy đấy, Lùn của tôi rất biết lấy đại cục làm trọng. Tôi biết nó ngại và thích đánh trống lảng vậy nên tôi mới hỏi nó ở bãi biển trước.
Trong suốt thời gian qua, thời gian mà tôi cuộc sống của tôi có Peem là thời gian tuyệt vời nhất. Mỗi sáng tôi sẽ tỉnh dậy với nụ cười trên môi, cười khi thấy Lùn má phúng phính đang nằm ngủ bên cạnh với cái dáng không thể dị hơn. Peem nghĩ nó dậy sớm hơn tôi nhưng nó đâu biết rằng lúc nó mở mắt thì tôi đã ngắm nó mê say được mấy bận rồi.
Sáng nào hai đứa cũng tranh nhà vệ sinh dù trong condo có hai phòng vệ sinh. Tôi và Peem sẽ cùng nhau đánh răng cả sáng và trước khi đi ngủ. Peem rất thích gợi chuyện lúc đánh răng, thích cười. Thỉnh thoảng Peem sẽ buộc tóc lên như cái vòi phun nước khi đi tắm, đôi lúc sẽ dùng băng đô vì tóc mái quá dài không vấn lên sẽ ướt mất. Nó cũng thích buộc cho cả tôi nữa vì nó bảo thế là hai đứa hòa nhau.
"Ằng ủi ô, e e."
"Đánh xong đi đã rồi nói tiếp." - Tôi dùng mu bàn tay quyệt lớp bọt trắng quanh miệng Peem, nó cười toe toét. Tôi để Peem tắm trước còn mình thì đi làm bữa sáng đơn giản cho hai đứa. Bình thường tôi không thích ăn sáng nhưng ăn sáng rất có ích đối với sự phát triển của cơ thể nên phải ăn và thực tế tôi chỉ ngồi ăn cùng nó cho có bạn thôi.
Có hôm tôi nấu cháo, có hôm làm sandwich hoặc bữa sáng đơn giản với trứng ốp, thịt nguội, bánh mỳ vì tôi cũng không quá giỏi trong chuyện bếp núc này. Với một đứa chưa động tay động chân việc bếp núc bao giờ như tôi lúc tập nấu ăn thực sự rất vất vả, nhưng có vất cả đến mấy cũng không đánh gục được sự cố gắng để nấu ăn cho người mình yêu.
Và một món không thể thiếu trong bữa sáng đó chính là sữa cho Peem. Tôi không hy vọng nó sẽ khiến Peem lớn hơn vì có lẽ cơ thể nó đã ngừng phát triển từ lớp 10, haha. Nhưng bất cứ cái gì có ích cho sức khỏe thì tôi đều cho Lùn ăn hết.
Thứ có giá thành cao không đồng nghĩa với việc nó sẽ có giá trị tinh thần. Những thứ tôi từng sở hữu chính là minh chứng rõ ràng nhất vì thế nên tôi muốn tự kiếm tiền để có thể tự tin nói với Peem rằng chiếc nhẫn này là món quà tượng trưng cho tình cảm của tôi.
Những hôm tôi về muộn sẽ thấy Peem ngủ ngoài sofa. Tôi biết nó đợi tôi, biết Peem lo cho tôi nhưng tôi vẫn phải vững tâm và kết quả nhận được khiến tôi vô cùng tự hào. Chắc cũng vì sự kiện này nên Lùn mới trả đũa lại hôm sinh nhật tôi đây mà.
Sinh nhật năm nay là một dịp mà tôi sẽ không bao giờ quên Lùn đã chơi lớn thế nào. Bình thường Peem không phải là một đứa giận dỗi vô cớ, mỗi khi có vấn đề gì xảy ra Peem sẽ luôn nghĩ đến tôi trước hết nhưng hôm ấy tôi có giải thích thế nào nó cũng không chịu nghe, chỉ yên lặng.
Những ngày không có nó tôi đã rất khổ sở, cũng không thể đi tìm nó vì Fang kéo tôi về nhà. Gia đình tổ chức tiệc sinh nhật nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào mà tương tác với ai, chỉ nhớ đến khuôn mặt Peem.
Tôi như một cái xác lê về condo nhưng trước khi về tôi vẫn lén ghé qua nhà Peem nhưng nhà không có một ai. Khi tôi chuẩn bị bước vào phòng ngủ thì tivi sáng lên, trên đó là những hình ảnh và suy nghĩ, cảm xúc mà người quan trọng viết cho tôi.
Tôi không phải là một đứa dễ rơi nước mắt nhưng lần này là ngoại lệ. Tôi ngẩng lên nhìn người đang cầm chiếc bánh có giao diện hơi dị đưa đến trước mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm người mà tôi mong nhớ và muốn ôm mỗi đêm, tôi muốn nhìn cho rõ vì muốn chắc chắn rằng nó đã trở về thật rồi.
Hôm đó Peem đáng yêu lắm, cái áo nó mặc khiến tôi bật cười vì ngại. Nó tặng tôi hoa và gấu bông nhưng dù cho có cả trăm cả nghìn món quà, Peem vẫn là món quà có giá trị nhất dành tặng tôi mỗi năm. Nhưng có một chuyện tôi thắc mắc, đến giờ tôi vẫn còn hoang mang là Lùn dính bóng lên trần nhà kiểu gì, haha.
Kể từ ngày đầu tiên yêu nhau, tôi chưa từng nghĩ cuộc đời này tôi có thể yêu ai nhiều hơn thế. Chẳng cần phải hỏi tôi yêu nó nhiều đến mức nào. Lùn mà tôi yêu vẫn thích làm trò cười, làm mấy trò hâm hâm mỗi ngày, vẫn nhìn thế giới như một màu trắng, tốt bụng với tất cả mọi người. Tôi nghĩ, may mắn lớn nhất trong cuộc đời ngoài chuyện gia đình và bạn bè luôn ở bên cạnh thì chính là việc đã gặp được Peem, được ở bên cạnh và được yêu Peem.
Dù nó lùn, lắm lúc ngớ ngẩn, cái miệng cay nghiệt không chừa hôm nào và xí xớn đến mức tôi phải đoán xem ngày hôm nay nó sẽ hỏi cái vớ vẩn gì, đoán xem nó sẽ làm gì nhưng cuộc đời của tôi đã rực rỡ hơn khi có nó quanh quẩn bên cạnh.
Câu chuyện tình yêu của tôi và Peem có lẽ chỉ là một cái gì đấy rất nhỏ so với những câu chuyện xảy ra trên hành tinh này, có lẽ nó không to lớn đến mức thành huyền thoại để người đời ghi nhớ nhưng nó vẫn là câu chuyện tình yêu của tôi và Peem. Chúng tôi cùng nhau tạo nên những kỷ niệm, điên rồ cùng nhau và hai đứa sẽ ở bên nhau lâu thật lâu. Miễn là tôi còn thở... tôi sẽ vẫn yêu bạn Lùn này nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.