We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 57: Vở kịch cuộc đời

Parawee

01/06/2024

Tám giờ tối, chúng tôi về đến Bangkok, các anh chị em đang giúp đỡ nhau khuân vác đồ từ trên xe xuống. Xong xuôi mọi người tranh thủ xin số xin Face rồi chào tạm biệt nhau.

Tôi với tư cách là một thành viên ban phúc lợi, đương nhiên là phải bê đồ nhiều hơn mọi người rồi. Tôi ôm đống thùng đựng màu, khệ nệ đi vào trong phòng sinh hoạt sau cùng. Trong phòng có các em đang chắp tay chào tạm biệt các anh chị, có cả bạn bè mà tôi sẽ không được gặp trong mấy tháng nữa vì hết học kỳ.

"Này Water, lại đây." - Ôi thằng em buddy "yêu quý", nó vẫy tay chào các bạn nữ rồi nhanh chân chạy về phía tôi: "Rắc thính rắc mồi suốt thôi."

"Ầy, bạn bè mà anh."

"Hờ, trả lời cứ như người nổi tiếng, thế mày về kiểu gì đây?"

"Bố em đón ạ, đó bố em tới rồi, em đi nha P'Peem, lúc nào rảnh em gọi cho."

"Ờ, hẹn năm sau gặp lại, cố mà vào làm hậu bối của anh đấy."

"Vâng! Chờ nhận em nhé anh!" - Vừa nói nó vừa đưa tay lên ngang trán, tạo kiểu chào như cảnh sát, từ từ chạy giật lùi rồi vẫy tay chào tôi. Hẹn gặp lại cu em với tư cách sinh viên Mỹ thuật.

"Peem, túi này."

"Ấy, chả trách tao cứ thấy người nhẹ nhẹ, ra là quên túi, hehe, cảm ơn mày nhé Kleun."

"Hờ hờ, thằng hâm." - Tôi nhận túi từ tay thằng Kleun rồi đứng nói chuyện với nó thêm một lúc chứ mấy tháng sau mới gặp lại cơ. Lúc này, mọi người cũng về gần hết rồi.

"Thế nhé, tao về đây, học kỳ sau gặp lại."

"Ờ, học kỳ sau gặp lại."

"Tạm biệt nhau xong chưa?"

Chết tôi rồi, thằng Phum xuất hiện đúng lúc ghê. Dự là tôi sắp tèo vì thằng Phum đứng ngay sát tôi với khuôn mặt chẳng khác nào Diêm Vương. Đứng sát rạt thế này thà mày ngồi luôn lên đầu tao cho rồi. Nó còn choàng tay qua vai tôi như thể hiện quyền sở hữu nữa chứ.

"Sao rồi, chào nhau xong chưa?"

"Chưa... còn hôn tạm biệt nữa." - Thằng Kleun cũng chẳng vừa, nó vừa nói vừa cười ghẹo thằng Phum.

"Mày thích dính đến người yêu tao thế cơ à, hả?"

"Ấy, dừng, dừng lại, nếu chúng mày lại định đánh nhau, thì tao cũng đánh, nào vào đi." - Tôi xắn tay áo chuẩn bị váo thế, lần này Peem đây sẽ làm thật cho chúng bạn xem: "Ối, đệch mợ, chúng mày đánh tao làm gì, ui ui, đauuuu."

"Đã lùn rồi đừng có mà thách tao."

"Đúng, chân ngắn thế này thì đừng có đi thách."

"Ờ, chuyện này thì chúng mày đoàn kết quá cơ." - Sau khi tôi nói xong chúng nó mới nhận ra, cái miệng đang cười dừng hẳn, quay ra mỗi đứa nhìn một hướng. Gì vậy chứ, tôi cứ nhất định phải hy sinh thì chúng nó mới hòa giải được à. Không ổn không ổn, tôi không thể dâng hiến cho hòa bình dân tộc mãi được.

"Thôi nào, dù sao cũng là bạn cả mà, chúng mày cứ thế này tao nhìn vào cũng thấy không thoải mái, sao bảo yêu tao cơ mà, chúng mày muốn thấy tao khó chịu à?" - Không dùng thân thì dùng mưu, lợi dụng điểm yếu của hai đứa nó để đàm phán.

"Nó bảo yêu mày à?" - Mọe, sao thằng Phum để ý chỗ đấy. Tôi chỉ biết gãi đầu gãi tai, không biết nói gì nên đành mặc cho hai đứa nó lườm nhau tiếp vậy. Có giỏi thì giơ nanh giơ vuốt ra cả đi.

"Này Peem, tao về trước đây, nhờ nhắn người yêu mày là tao chỉ làm được đến bước nói thôi." - thằng Kleun xốc balo lên vai, vẫy tay chào tạm biệt và mỉm cười, không quên nhướng mày với thằng Phum rồi lên chiếc xe nhà đến đón. Còn người của tôi ấy hả, cái mồm nó nhô ra sắp chạm mũi tới nơi.

Tôi đành giữ người nó lại để ngăn nó lao tới nhai đầu thằng Kleun. Có nên từ bỏ Mỹ thuật đi học làm trọng tài Muay không nhỉ? Đi cắm trại ba ngày không mệt bằng đứng giữa hai thằng này ba phút anh chị em ạ.

"Phum, tối qua mày bảo mày hiểu mà." - Tối qua tôi đã kể hết mọi chuyện cho Phum nghe. Từ chuyện Kleun thú nhận yêu tôi tới chuyện tôi với nó ngủ chung giường vì tôi không muốn có bất cứ mật nào với Phum.

Dẫu chuyện đó có thể khiến Phum thấy không thoải mái nhưng tôi nghĩ nó có quyền được biết. Đã là người yêu thì cũng là một phần trong cuộc sống của nhau, tôi với nó nên chia sẻ thẳng thắn mọi chuyện.

Chúng tôi tuy hai mà một.

"Ờ, hiểu, nhưng tao vẫn ngứa mắt nó, mẹ kiếp, nó cứ thích tỏ vẻ đẹp trai khi đứng gần mày." - Trẻ con quá Phum ơi.

"Hơ, thì nó đẹp trai thật mà."

"Khen bồ trước mặt chồng, mày chán sống rồi đúng không, hả?" - Đệch, tôi ngay lập tức nhảy lên bịt mồm nó lại.

"Ơ, ra là đứng đây chim chuột nhau, làm tao đi tìm mỏi mắt, nhanh lên, thằng Pun sắp bắt đầu rồi." - Beer thiếu gia xuất hiện thật đúng lúc, nhưng tôi mặc kệ nó, tiếp tục nhảy lên lưng thằng Phum. Hahaha, lâu lâu mới được trêu, phải trêu cho đã. Nói thế chứ thực ra là tôi nhớ nó, ba ngày rồi không gặp, Phum như kiểu đẹp trai hơn ý, người yêu ai không biết, hihi.

"Uống ay ằng ùn." - Thằng Phum đang cố gắng kéo tay tôi ra và đẩy tôi xuống nhưng đáng tiếc cho Phum, tôi bám dính cứng ngắc như một con tắc kè vậy, hahaha. Mà cái gì man mát thế nhỉ, đệch, thằng Phum nhổ nước bọt vào tay tôi, thằng chóoooooo

"Chửi tao là đồ khốn á, mày dám chửi tao là đồ khốn á?" - Tôi bẹo tai nó.

"Ối ối, đau, Peem, tao bảo là lùn không phải đồ khốn, mẹ kiếp, tai thì điếc mà tay thì khỏe như gì."

*Lùn tiếng Thái đọc là Tia, đồ khốn/đồ chó... tiếng Thái đọc là Hia. Ban nãy Phum nói không ra chữ nên bạn Peem mới lái sang nghĩa chửi bậy á. Thật xin lỗi là tôi chưa thể tìm được một cặp từ nào trong Tiếng Việt để edit đoạn này cho nuột hơn nên phải thêm chú thích ở đây.

"Mẹ, sao không có cặp nào được bình thường thế."

"Đừng có mà mạnh mồm Beer ạ, tao chờ xem cặp của mày như nào, chúc cho hai bạn được bình thường nhé, hahaha."

***

Phum đến trường đón tôi nhưng nó không đi một mình mà có cả mấy khứa hàng đính kèm. Tao đi cắm trại về thôi mà, chúng mày kéo hết tới làm gì, à, hay là đến xem ván bài lật ngửa của thằng Pun. Hừm, tôi nghĩ ý này có vẻ đúng. Cặp đôi của năm a.k.a ThaenFang cũng tới nhưng mà là trong trạng thái nắm tay... hơ... tối qua còn tưởng sắp có chiến tranh thế giới thứ 3 cơ mà.

"Sao, làm lành rồi à?"

"Ha, tao là ai chứ, Thaentai cơ mà, hết mình một chút là Kaofang sẽ mềm lòng ngay, đúng không hả tình yêu."

"Hahahahaha." - Đám chúng tôi thi nhau cười, thằng Fang như bị đội nhà bán đứng, hahaha, thỏa mãn ghê.

"Hết mình thường xuyên, cẩn thận hệ thống bên dưới hỏng đó Fang."

"Mồm mép thế này cẩn thận bị anh rể bắt về làm vợ nhé lùn."

"Hừ, tao không chơi les với mày được đâu...Kaofang ạ." - Tôi đưa mặt sát lại để nói với thằng Fang. Dám bắt nạt Phum, tao trả thù cho mày rồi đấy Phum ạ. Thằng Fang nghe thấy thế thì im luôn. Phải cho nó biết Peem đây đã từng cận kề cái chết rồi.

Cảnh bảo: Không nên thử trò này với Kaofang quá 2 lần, vì rất có thể bạn sẽ được một vé đi gặp tổ tiên nhanh hơn dự kiến.

"Xìn chèo céc bẹn, teo nhó chún mi lém luân." - Thằng Pun vừa tới là lại phun ra cái ngôn ngữ khỉ gió nào đó. Độ này nó đang mê P'Anne, diễn viên hài nói tiếng Thái theo khẩu ngữ tiếng Trung nên nhiều từ nói không rõ. Lý do mà nó mê chị ấy là vì tuy chị ấy nói không rõ nhưng ai ai cũng hiểu, chắc nó cũng muốn bắt chước chăng. Mà dù không phải vì mê chị diễn viên hài đó thì trong cuộc hội thoại của hằng ngày của nó, chúng tôi cũng đã phải dịch từ Thái sang Thái rồi, nó nói rõ nhưng không ai hiểu được cả.

"Nam chính đâu rồi, thằng Q đâu?" - Thằng Mick hỏi tới chúng tôi mới sực nhớ ra để tìm thẳng Q. Nó đang đứng nói chuyện với tốp học sinh cuối cùng trước khi tạm biệt nhau. Cơ mà, cả thằng Chen cũng lủi đâu rồi, tôi mới thấy nó ở đây mà.

"Ấy, tìm chỗ trốn đi, nhanh lên."

Giờ cũng tối rồi với cả đang trong giai đoạn hết học kỳ nên bầu không khí trong trường vô cùng yên lặng. Tôi dám đảm bảo là trước khoa Mỹ thuật lúc này chỉ có 11 đứa tôi thôi. À mà, sao tôi phải nấp sau bụi cây này nhỉ, à, để xem vở kịch dài nhất cuộc đời, chương trình thực tế của năm giữa thằng Q thằng Toey và thằng Chen.



"Chúng mày chờ mà xem, Ongbak* hay Transformer gì cũng xách dép, vì đây là câu chuyện tình yêu giữa thợ săn và con ếch, một kịch bản ngàn năm có một."

*Tên một bộ phim điện ảnh của Thái Lan.

"Mày bày ra trò quỷ gì vậy hả Pun?"

"Suỵt! Singular* tí đi Phum."

"Singular cái gì?"

"Khe khẽ thôi."

* Singular là một ca sĩ người Thái chuyên hát ballad ạ.

Tôi thề là đi theo nhỏ Pun này để giải nghĩa cho nó còn mệt hơn là dịch 10 chap.

Bốp!

Ba phát bốp vào đầu thằng Pun tới từ Phum, tôi và thằng Beer. Nó quay ra nhăn mặt nhìn chúng tôi rồi bỏ sang bên đám thằng Matt thằng Fang thằng Thaen đang núp sau ô tô. Cảm giác như đứa nào cũng rất hóng, thằng Mick thậm chí còn leo hẳn lên cây mà nhìn. Mày lo cho em nó đến mức quên luôn cả hình tượng rồi à Mick?

"P'Chen." - Tới rồi, tới rồi. Thằng Chen bước ra từ trong góc tối, chắc là nó hẹn sẵn với thằng Toey đứng đợi ở đó. Cũng hay, cảm giác như đang được xem phim miễn phí. Diễn viên, kịch bản, góc quay, bối cảnh mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ có là chưa diễn tập thôi.

"Sao rồi, có mệt không?" - Đệch, còn xoa đầu thằng Toey nữa chứ. Đúng đỉnh. Tao hỏi khí không phải chứ mày lôi tính cách ngoài đời thực vào để diễn đấy à Chen. Nếu để thằng Beer làm thì thằng Toey chỉ có nước tự biên tự diễn.

"Không mệt ạ, nhưng buồn ngủ, tại Toey ngủ muộn."

"Bé nghịch lắm cơ, thế túi đâu rồi?"

Bụp! Balo thằng Toey nằm gọn trên mặt đất, thằng Q vừa vứt đấy. Chúng tôi vừa thấy cảnh này là rủ nhau cười, hờ hờ, cũng vui phết.

"Ơ thằng Q, mày sao thế, sao không đưa tử tế, nhỡ hỏng đồ gì bên trong thì sao?"

"Không sao đâu, nó cũng không phải của tao." - Ùi uii, một câu nhưng hai nghĩa mà nha.

"Ơ, thế của ai?"

"Của em đó P'Chen, P'Q cầm hộ ạ."

"Ờ, vậy cảm ơn mày đã cầm đồ giúp người yêu tao nhé, Toey ơi, nay về nhà anh ngủ nhé, cũng muộn rồi với cả bố mẹ anh cũng không có nhà."

"Mẹ kiếp thằng Chen, diễn đỉnh vãi." - Thằng Beer lẩm bẩm. Ừ, tao cũng thấy thế Beer ạ, chứ mày cho mày diễn thì thằng Toey chắc chẳng khác nào độc thoại.

"Thằng Q bị làm sao thế, sao mặt nó nhăn hết cả vào thế kia." - Đúng, mặt thằng Q như thể đang bực dọc chuyện gì ấy.

"Nãy thằng Chen giả vờ nói chuyện điện thoại để thằng Q nghe thấy, theo kịch bản thì nó phải nói với đầu bên kia là chưa có người yêu, người yêu bây giờ chỉ là hẹn hò chơi chơi thôi. Thằng Q chắc phẫn nộ thay cho thằng Toey nên mới có biểu cảm như thế."

"Đệch, đỉnh vậy, đứa nào nghĩ ra đấy?"

"Chính tao."

"Thế nếu cho này diễn thì mày có diễn được không?" -Thằng Phum hỏi đểu.

"Được chứ, tao có năng khiếu sẵn rồi."

"Cái này thì hơi quá rồi Beer ạ." - Tôi lắc đầu trước sự tự tin đến mức vô lý của thiếu gia Beer rồi lại quay về tiếp tục xem phim. Đoạn này là thằng Chen một bên đeo balo một bên nắm tay thằng Toey đi ra xa rồi mọi người ạ. Mẹ kiếp, giả tạo kinh, cả anh lẫn em.

"Chen, đợi đã." - Chỉ cần có thế, ngay khi thằng Q cất giọng gọi thằng Chen là thằng quỷ Toey đã quay ra nháy mắt với bọn tôi.

Được lắm, giải diễn viên của năm phải thuộc về hai bạn.

"Ừ, có chuyện gì thế?"

"Tao qua ngủ với, tao...ờ... không có ai đến đón cả."

"Ơ, thế đám thằng Peem đâu?"

"Chắc là nó về mất rồi, mày cũng thấy ở đây chỉ còn ba đứa mình mà."

"Vậy để tao chở mày về cũng được."

"Ấy, không cần đâu, vòng đi vòng lại làm gì cho mất thời gian, về cả nhả mày có dễ hơn không." - Hờ, đi theo soi thằng em chứ gì.

"Mày muốn qua ngủ nhờ hay mày muốn ở cùng thằng Toey, mày nghĩ là tao ngu à, tao không nói vì mày là bạn thân tao và tao với mày chưa bao giờ có vấn đề về chuyện gái gú." - Tí thì tôi phun nước bọt vì nghe thằng Chen nói. Giờ chúng mày cũng có cãi nhau vì gái đâu, thằng đần này.

"Sao lại im thế, mày có biết tao thất vọng thế nào không. Bạn thân mình lại có suy nghĩ với người yêu mình. Mày nghĩ tao không biết mày với Toey làm gì sau lưng tao chắc."

"Còn mày thì sao, có người yêu rồi còn đi tìm người khác." - Nói kiểu này thì chắc là nó nghe được cuộc điện thoại giả vờ của thằng Chen rồi.

"Toey, anh..."

"Toey không muốn nghe, P'Chen nói dối, đồ lừa đảo." - Khen thằng Chen một thì phải khen thằng Toey mười. Nó vừa nói vừa từ từ bước lùi ra thằng Chen kèm theo ánh mắt thất vọng.

Cười chết tôi rồi làng nước ơi.

"Chen...nếu mày không thể thật lòng với thằng Toey vậy thì đừng làm như thế." - Câu thoại đậm chất nam chính.

"Liên quan gì đến mày?" - Thằng này còn gân cổ lên được.

Người đáng thương nhất lúc này không phải ba diễn viên của chúng ta mà là tôi đây. Tôi đang phải tự kìm nén chính mình đồng thời bịt miệng cả thằng Phum thằng Beer để ngăn không cho chúng nó cười phá lên.

"Thì tao...tao...tao là anh cùng mã nó." - Ôi dồi ôi, đến nước này rồi còn cứng miệng. Thế cái vụ hát tặng rồi nằm ôm nhau ngủ thì anh em cùng mã nào làm hả Q. Mặt thằng Toey lúc này trông có vẻ cũng đang vô cùng kìm nén... kìm nén sự tức giận.

"Chỉ là anh cùng mã thì lấy quyền gì ra mà cấm nó yêu ai thích ai."

"Mày cũng biết ý tao là gì mà, cho tao xin được không Chen."

"Xin cái gì, xin thằng Toey hay xin tình yêu của mày quay trở về?" - Ôi thần phật ơi!!! Thoại cứ phải gọi là đỉnh của chóp. Nhưng mà xin là xin đừng đấm nhau nhé. Nếu đổi lại là thằng Thaen diễn thì giờ này mồm đứa nào cũng nứt vài đường rồi, vì cả hai đều nóng tính.

"Ờ... đã nói đến thế rồi thì hôm nay nói cho rõ tất cả đi, tao cũng mắc kẹt ở đây lâu rồi. Tao biết tao trăng hoa nhưng tao vẫn biết yêu và người mà tao yêu... là Toey."

"..." - Tôi nấc. Tao nổi hết da gà rồi, không vì gì cả, tao buồn tè, hahaha.

"P'Chen."

"Anh yêu Toey nhưng anh cảm giác như suốt thời gian qua anh chỉ có được cơ thể em vậy. Nếu việc Toey ở bên anh khiến người anh thương phải đau lòng, anh sẽ không giữ Toey lại nữa." - Đệttttttttttt. Mồm điêuuuuuuuuuu. Được cả anh lẫn em. Thằng Phum chắc muốn cười lắm rồi, nó cứ ôm bụng rồi đấm lưng tôi bồm bộp.



"P'Chen, Toey..."

"Toey không cần phải xin lỗi cũng không cần trách bản thân, anh chỉ mong Toey được hạnh phúc, chỉ thế thôi cũng đủ khiến anh vui rồi, hiểu không nào, em bé bướng?" - Mẹ kiếp, tôi đau bụng quá. Thằng Beer với thằng Phum tí thì tru lên rồi. Còn cái thằng vừa nói ấy hả, nếu để ý kỹ sẽ thấy nó cũng đang len lén cười.

"Chen"

"Còn mày Q ạ, dù tao có yêu Toey đến đâu thì giữa bạn bè và người yêu, tao sẽ luôn chọn bạn. Tao chỉ muốn hỏi mày một câu..."

"Mày còn yêu Toey không?"

"Cao trào rồi đây."

"Đệch, mày lượn ra đây từ lúc nào thế Pun?" - Thằng Pun ngồi cười hề hề sau lưng chúng tôi làm cả ba đứa tí thì nhảy dựng lên. Chưa kể nó không đi người không mà còn mang theo một túi hương.

"Định đốt hương làm cái quái gì vậy?"

"Tạo không khí chứ sao, tao không tìm được nước đá khô nên thay bằng hương, quá là kinh điển luôn." - Thôi toang. Thử nghĩ mà xem, đêm hôm khuya khoắt, trong trường vắng tanh không một bóng người, mà phàm là trường đại học thì trường nào chả lắm huyền thoại lại còn thêm cả mùi hương đốt nữa thì....

"Mang đi đi, thằng Peem dị ứng với hương." - Phum dí đầu tôi gật cùng câu nói của nó. Tao chết vì không thở được mới đúng đây nè Phum.

"Ờ nhỉ, tao quên mất đấy, vậy mang qua chỗ thằng Thaen đi." - Sau khi ủn mông được thằng Pun đi sang chỗ khác, chúng tôi tiếp tục quay lại theo dõi phân đoạn cao trào.

"Tao...tao..." - Thằng Q vẫn cứ ấp a ấp úng, tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi, mẹ kiếp, chỉ cần nói yêu thôi, có gì khó khăn đến thế chứ.

"P'Chen, chúng ta về đi." - Ề, nữ chính hiện thân rồi đó. Thế nào, kịch bản cho vai này hay lắm đúng không thằng em. Nhưng mà dù mày có diễn hay cỡ nào thì anh vẫn nhìn ra mày đang nín cười đấy thằng quỷ ạ.

"Vậy để anh đưa em về... Q, nếu mày vẫn chưa làm rõ được tình cảm của bản thân, tao sẽ chăm sóc cho Toey." - Thằng Chen nắm lấy tay thằng Toey kéo đi.

"Toey!!!" - Thằng Q hét lớn gọi theo. Cả lũ chúng tôi đều đang nín thở chờ đợi. Nói đi nào, nói đi.

"Tao...ờ." - Thằng Chen với thằng Toey từ từ quay người lại đúng chất slow motion theo tiếng gọi của thằng Q, rồi thằng Chen dắt thằng Toey tiến lại gần thằng Q.

"Tao hỏi mày thêm lần nữa, mày có yêu Toey không?"

***

Câu chuyện của Toey

P'Chen hỏi xong câu đó, tất thảy mọi thử xung quanh như ngừng lại, bao gồm cả hơi thở của tôi. P'Q vẫn yên lặng đứng đó. Tôi chẳng hiểu nổi anh ấy đang sợ điều gì hay điều gì khiến anh ấy chẳng thể nói ra. Chỉ cần nói ra cảm xúc của anh ấy về tôi thôi mà, nó khó khăn đến vậy sao. Đừng để Toey phải cáu nhé.

"Tao hỏi mày lần nữa, mày có yêu Toey không?"

"..."

"Yêu."

"Sao cơ?"

"Tao yêu Toey."

"..."

Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Tiếng các anh đang đứng nấp quanh đó hô vang như tạo nên một dàn hợp xướng giữa khung cảnh yên lặng của trường đại học.

"Có thế thôi mà, mẹ kiếp, hành bọn tao cả tháng trời." - Anh Chen dí đầu P'Q rồi ôm cổ cười lớn.

"Này, đơ...đợi đã, chuyện gì vậy, tao rối quá bây." - P'Q đánh mắt nhìn một lượt các anh đang đứng xung quanh đó mỉm cười.

"Cho mày một bất ngờ nhẹ nhàng đấy bạn." - Anh Beer với anh Thaen cũng đi tới ôm cổ P'Q.

"Thế... thế là chúng mày lừa tao à?"

"Có biết thì sự cũng đã rồi."

"Đệch, mẹ kiếp, cmn chứ." - P'Q ngồi sụp xuống, hahaha, yêu đuối thế. Đám anh Phum xúm lại đá P'Q. Ha, các anh đừng đá mạnh quá nhé. Đột nhiên P'Q đứng bật dậy rồi nhìn về phía tôi, ờm, ánh mắt đó không phải ánh mắt tức giận đâu nhỉ...

"Là ai làm?"

"Đây đây, nói cho rõ ràng với nhau đi, bọn tao về đây, bai bai." - Anh Peem kéo tôi đi tới đối diện với P'Q rồi các anh ấy giải tán đi tất, chỉ để lại mỗi tôi và P'Q đứng đó. Anh Peem đúng là... sao lại đem con bỏ chợ thế chứ, nếu Toey bị xử tử thì ai cứu đây.

Tôi chỉ biết cúi xuống nhìn đôi dép trên chân mình và đôi tông lào của P'Q. Tôi chẳng biết nên làm thế nào, thứ nữa là một phần trong tôi cũng hơi sờ sợ. Dù biết được P'Q cũng yêu tôi nhưng bị bạn trêu một vố thế này, ai mà không bực mình, không tức giận chứ.

Xung quanh tôi lúc này im bặt, một âm thanh cũng không có càng làm tôi cảm thấy căng thẳng hơn.

"Mày coi tao là cái gì, là trò đùa của mày à?" - P'Q không hét, không gào, anh nói bằng một giọng rất bình thường nhưng nghe lạnh lùng và xa cách đến mức tôi cảm thấy sợ hãi.

"P'Q...Toey...Toey xin..."

"Vui đủ chưa? Cúi đầu làm gì, chân tao đáng nhìn hơn mặt tao à?" - Tôi bất giác cắn môi, lấy hết dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn P'Q. Ể? Anh ấy đang cười...

"P'Q trêu..."

"Hừ, mày nghĩ chỉ mình mày chơi được anh à?"

Nói rồi anh kéo tôi lại ôm, cái ôm mà tôi đã chờ đợi ba năm, chỉ chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến tôi bay chín tầng mây, cảm giác tuyệt đến nỗi tôi phải ôm anh ấy thật chặt.

"P'Q"

"Mày biết không Toey, có đôi khi anh cũng nghĩ là...dù mày với sữa lắc có không phải cùng một người thì anh vẫn chắc chắn rằng một ngày nào đó... người là anh yêu sẽ là mày."

P'Q vẫn sẽ yêu tôi dù tôi có là ai đi chăng nữa.

"Toey cũng yêu P'Q." - Dù đó có là cậu bạn hay đi qua quán mà tôi thường thấy, anh bút chì hay người con trai đang đứng ôm tôi lúc này, anh ấy vẫn là người mà tôi yêu.

Tình yêu của tôi đã đơm bông rồi, cảm ơn các anh và mọi người đã tận tâm giúp đỡ tôi với P'Q trong suốt thời gian qua.

Còn ba từ mà P'Q đã viết vào giấy note gửi kèm hoa hồng tặng tôi hôm đấy, mọi người có muốn biết nó là gì không? Muốn biết thì tôi sẽ nói, P'Q của tôi đã viết là

Ba bông 10 baht.

Quá là đúng với phong cách của P'Q phải không nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook