Chương 25:
Nhất Khỏa La Bặc
30/04/2024
“Ha ha, không thừa nhận? Vừa rồi còn gọi điện với em đây, gọi thêm lần nữa là biết em có phải hay không.”
Vừa rồi lúc Chu Dao đi toilet không đem theo gì trên người cho nên không sợ chiêu này của anh.
Trình Nghị gọi điện thoại bên kia chậm chạp không nghe mới biết cô không mang điện thoại.
“Cho anh nhìn cái vú lẳng lơ của em một chút là biết em có phải cô bé non mướt mềm mại mà anh muốn tìm kia không.”
Lật cô qua mặt đối mặt, một tay áp chế thân thể vặn vẹo không ngừng của cô, một tay cường ngạnh xông vào trong quần áo cô, cầm cả quần áo và áo ngực cô đẩy lên, hai cái vú trắng óng ánh no đủ không còn ràng buộc nhảy loạn lên trong không khí, hai đầu ti xinh đẹp cũng đứng thẳng.
Nhũ hoa dâm đãng anh mong nhớ đã lâu! Lớn như vậy trắng như thế, cuối cùng cũng không cần sờ nó cách màn hình, cầm lấy hai cục mềm mại nắn bóp, tay anh lớn như thế mới miễn cưỡng nắm lấy được, xúc cảm quả nhiên mềm mại trơn nhẵn giống như trong tưởng tượng của anh.
“A…! Đồ lưu manh! Mau buông tôi ra!”
Hơi thở hormone nam tính nồng đậm trên cơ thể người đàn ông tỏa ra, pha trộn với mùi thuốc lá, Chu Dao bị mùi hương riêng biệt xa lạ thuộc về anh này vây quanh, xông lên làm cả người chóng mặt.
Bàn tay nóng rực sờ bộ ngực cô, nắm chặt nhũ hoa bên trai bóp rồi xoa, nắm nhũ hoa cô làm cho đầu ti ngẩng đầu đứng thẳng, có một nốt ruồi ở một bên quầng vú hiện lên trông có vẻ nổi bật trên nhũ hoa trắng nõn.
Quả thật là cô, còn có thể chối cãi à.
Chu Dao liều mạng giãy dụa cơ thể muốn che đi nhũ hoa lộ ra ngoài, lại chỉ có thể giống như một con cá phành phạch dưới lòng bàn tay anh mặc anh làm thịt, trốn cũng không trốn được.
Làm gì có ai lần đầu tiên gặp mặt liền kinh dị như anh, còn hạ lưu như thế sờ ngực cô, thật sự là một kẻ lưu manh!
Trình Nghị cúi đầu xuống cắn đầu ti run run trong không khí một cái, đầu lưỡi thô dày chạm nhẹ vào nốt ruồi kia.
“Bộ ngực lẳng lơ lớn như thế còn nói không phải, cái nốt ruồi nhỏ bên cạnh kia cũng toát ra mùi vị lẳng lơ!”
Chu Dao nức nở lắc đầu, tên đàn ông thối tha này thật sự hạ lưu! Đồ lưu manh!
“Còn không thừa nhận thì lập tức cởi cả quần em xuống, nhìn xem cô bé của em có múp không, có phải cái cô bé dâm dãng anh muốn tìm kia không!”
Ánh mắt Trình Nghị lạnh lẽo nghiêm túc, sắc mặt không sợ, nếu như cô vẫn chết không thừa nhận anh không ngại giải quyết ngay tại chỗ, làm cô đến khi ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ tới liền muốn kéo quần cô xuống, dọa cho Chu Dao vội vàng thừa nhận.
“Hu hu… đồ lưu manh! Cút ngay đi!”
Con thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, Chu Dao tức giận đẩy anh ra, che lấy nhũ hoa cúi đầu lau nước mắt.
Trình Nghị lùi một bước, tay chống lên cửa nhìn cô gái co ro trước người mình, xem ra vừa rồi thật sự dọa cô sợ, trong mắt chứa đầy nước mắt, vành mắt ửng hồng vô cùng đáng thương.
Sờ mặt cô một cái, “Cô bé nhát gan, khóc gì chứ.”
Chu Dao quay đầu né tránh tay anh, là người đều sẽ bị anh làm như thế này dọa sợ có được không, còn nói cô nhát gan.
Thừa dịp anh nới lỏng giam giữ, Chu Dao muốn thoát ra khỏi lồng ngực anh, lại bị anh một phát bắt được khiêng lên bả vai, dọa cô hét lên, “A! Thả tôi ra!”
Người đàn ông này hơn một mét tám, cường tráng giống như ngọn núi, bàn tay vững vàng đè xuống cái mông nhỏ của cô, cô không cảm nhận thấy sự lắc lư hay nguy hiểm một chút nào, Chu Dao ở trên bả vai anh nhìn từ trên xuống dưới nhìn cảnh vật cũng thay đổi một loại cảm giác khác.
Vừa rồi lúc Chu Dao đi toilet không đem theo gì trên người cho nên không sợ chiêu này của anh.
Trình Nghị gọi điện thoại bên kia chậm chạp không nghe mới biết cô không mang điện thoại.
“Cho anh nhìn cái vú lẳng lơ của em một chút là biết em có phải cô bé non mướt mềm mại mà anh muốn tìm kia không.”
Lật cô qua mặt đối mặt, một tay áp chế thân thể vặn vẹo không ngừng của cô, một tay cường ngạnh xông vào trong quần áo cô, cầm cả quần áo và áo ngực cô đẩy lên, hai cái vú trắng óng ánh no đủ không còn ràng buộc nhảy loạn lên trong không khí, hai đầu ti xinh đẹp cũng đứng thẳng.
Nhũ hoa dâm đãng anh mong nhớ đã lâu! Lớn như vậy trắng như thế, cuối cùng cũng không cần sờ nó cách màn hình, cầm lấy hai cục mềm mại nắn bóp, tay anh lớn như thế mới miễn cưỡng nắm lấy được, xúc cảm quả nhiên mềm mại trơn nhẵn giống như trong tưởng tượng của anh.
“A…! Đồ lưu manh! Mau buông tôi ra!”
Hơi thở hormone nam tính nồng đậm trên cơ thể người đàn ông tỏa ra, pha trộn với mùi thuốc lá, Chu Dao bị mùi hương riêng biệt xa lạ thuộc về anh này vây quanh, xông lên làm cả người chóng mặt.
Bàn tay nóng rực sờ bộ ngực cô, nắm chặt nhũ hoa bên trai bóp rồi xoa, nắm nhũ hoa cô làm cho đầu ti ngẩng đầu đứng thẳng, có một nốt ruồi ở một bên quầng vú hiện lên trông có vẻ nổi bật trên nhũ hoa trắng nõn.
Quả thật là cô, còn có thể chối cãi à.
Chu Dao liều mạng giãy dụa cơ thể muốn che đi nhũ hoa lộ ra ngoài, lại chỉ có thể giống như một con cá phành phạch dưới lòng bàn tay anh mặc anh làm thịt, trốn cũng không trốn được.
Làm gì có ai lần đầu tiên gặp mặt liền kinh dị như anh, còn hạ lưu như thế sờ ngực cô, thật sự là một kẻ lưu manh!
Trình Nghị cúi đầu xuống cắn đầu ti run run trong không khí một cái, đầu lưỡi thô dày chạm nhẹ vào nốt ruồi kia.
“Bộ ngực lẳng lơ lớn như thế còn nói không phải, cái nốt ruồi nhỏ bên cạnh kia cũng toát ra mùi vị lẳng lơ!”
Chu Dao nức nở lắc đầu, tên đàn ông thối tha này thật sự hạ lưu! Đồ lưu manh!
“Còn không thừa nhận thì lập tức cởi cả quần em xuống, nhìn xem cô bé của em có múp không, có phải cái cô bé dâm dãng anh muốn tìm kia không!”
Ánh mắt Trình Nghị lạnh lẽo nghiêm túc, sắc mặt không sợ, nếu như cô vẫn chết không thừa nhận anh không ngại giải quyết ngay tại chỗ, làm cô đến khi ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ tới liền muốn kéo quần cô xuống, dọa cho Chu Dao vội vàng thừa nhận.
“Hu hu… đồ lưu manh! Cút ngay đi!”
Con thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, Chu Dao tức giận đẩy anh ra, che lấy nhũ hoa cúi đầu lau nước mắt.
Trình Nghị lùi một bước, tay chống lên cửa nhìn cô gái co ro trước người mình, xem ra vừa rồi thật sự dọa cô sợ, trong mắt chứa đầy nước mắt, vành mắt ửng hồng vô cùng đáng thương.
Sờ mặt cô một cái, “Cô bé nhát gan, khóc gì chứ.”
Chu Dao quay đầu né tránh tay anh, là người đều sẽ bị anh làm như thế này dọa sợ có được không, còn nói cô nhát gan.
Thừa dịp anh nới lỏng giam giữ, Chu Dao muốn thoát ra khỏi lồng ngực anh, lại bị anh một phát bắt được khiêng lên bả vai, dọa cô hét lên, “A! Thả tôi ra!”
Người đàn ông này hơn một mét tám, cường tráng giống như ngọn núi, bàn tay vững vàng đè xuống cái mông nhỏ của cô, cô không cảm nhận thấy sự lắc lư hay nguy hiểm một chút nào, Chu Dao ở trên bả vai anh nhìn từ trên xuống dưới nhìn cảnh vật cũng thay đổi một loại cảm giác khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.