Chương 31:
Nhất Khỏa La Bặc
30/04/2024
Cô bĩu môi, hừ, anh không gọi tôi tôi cũng không gọi anh đâu nhé.
Trình Nghị bên kia nắm hư không vào tay, cứ như xúc cảm trơn mềm khi xoa ngực cô còn lưu lại lòng bàn tay, nhớ tới cô gái nhỏ bị mình đè ép chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới người để mặc anh chà đạp, lòng anh lại căng lên.
Đến giờ bọn họ gọi video ân ái, Trình Nghị cầm điện thoại trong tay nghĩ có nên gọi cho cô không, hơn hai tháng nay đêm nào họ cũng gọi video ân ái, ít ra Trình Nghị phải bắn tinh hai lần mới thả cho cô offline đi ngủ.
Nhưng hôm nay không cần bắn qua màn hình mà trực tiếp bắn trên người cô, mặc dù rất đáng tiếc không phải bắn vào nơi anh ước ao tha thiết.
Thôi không gọi vậy, anh đặt điện thoại xuống xoa ngón tay, con ngươi đen thâm trầm xoay tròn suy tư, một loại kiên định chắc chắn muốn có được.
Chu Dao nằm trên giường vẫn luôn suy nghĩ, sao đồ lưu manh kia lại thả cô đi dễ dàng như vậy, cứ trằn trọc suy nghĩ miên man, mất ngủ đến gần hừng đông mới thiếp đi được.
Hôm sau rời giường cả người cô đau nhức, lúc thay quần áo mới phát hiện trên hai ngực đan xen dấu tay và dấu hôn xanh tím, bắp đùi cũng đỏ tím một mảnh, rõ ràng cách vài lớp quần áo cũng thấy được anh dùng lực lớn bao nhiêu.
Đều tại con sói thô bạo kia!
Giữa trưa cô xuống lầu mua nguyên liệu nấu ăn, thế nhưng lại thấy anh đứng ở cửa khu dân cư, một tay đút túi đứng đó cà lơ phất phơ, ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt lạnh lẽo sắc mặt nghiêm túc nhìn vào cổng chính. Sau khi thấy cô đi ra, anh hút sâu một hơi thuốc lá, ném xuống mặt đất dùng giày di tắt lửa.
Chu Dao bị ánh mắt điên cuồng trần trụi của anh nhìn đến mức lòng vừa lo sợ vừa rung động, sợ hãi đến mức suýt nữa không đi nổi, ban đầu cô muốn đi sang hướng khác nhưng đấu tranh phân vân một hồi vẫn đi về phía anh.
“Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, “Sợ em chạy trốn, lá gan như thỏ đế còn dám lên mạng phóng túng.”
Chu Dao bị lời nói thẳng của anh làm xấu hổ đỏ rần mặt, cúi đầu đứng trước mặt anh không nói câu gì.
Còn lâu Trình Nghị mới nói anh đến đây nằm vùng từ sáng sớm, vất vả lắm mới tìm được cô, lại sợ dọa cô chạy mất, nhỏ non mềm không có lương tâm này, đã quyến rũ anh còn muốn bỏ chạy.
Anh tiến lên một bước ôm lấy eo cô, Chu Dao muốn lùi về lại bị bàn tay lớn rắn chắc của anh giữ chặt, giọng nói xấu hổ nhỏ như muỗi kêu, “Thả, thả tôi ra…”
Trình Nghị mặc kệ, ôm cô đi về phía trước, xe anh đỗ ở đường cái phía trước, vẫn là xe vận tải Isuzu lớn màu trắng hôm qua.
“Đã cho anh nhìn toàn thân rồi còn sợ xấu hổ cái gì nữa.”
Cuối cùng cô đi siêu thị cùng anh, đồ lưu manh một tay đẩy xe đẩy một tay ôm eo cô thân mật sóng vai đi, mấy đôi tình nhân xung quanh cũng có tư thế giọng bọn họ, Chu Dao mất tự nhiên giãy dụa, “Mau buông tôi ra…”
“Người phụ nữ lẳng lơ này em đừng nhiễu nữa, đã dám bắn nước tiểu cho anh xem, giờ lại xấu hổ cái cọng lông à!”
Chu Dao sợ hãi nhìn xung quanh một chút, cũng may không có ai, nếu bị người khác nghe được thì cô không thiết sống nữa.
Cô bị anh cương quyết ôm, mua đồ ăn xong lại đi đến khu đồ dùng hằng ngày, anh ném khăn mặt, bàn chải đánh răng và cả một tá quần lót vào xe đẩy… Chu Dao để ý quần lót đều là cỡ lớn, cũng đúng, cái kia của anh to như thế sao có thể nhét vào cỡ nhỏ.
Trình Nghị bên kia nắm hư không vào tay, cứ như xúc cảm trơn mềm khi xoa ngực cô còn lưu lại lòng bàn tay, nhớ tới cô gái nhỏ bị mình đè ép chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới người để mặc anh chà đạp, lòng anh lại căng lên.
Đến giờ bọn họ gọi video ân ái, Trình Nghị cầm điện thoại trong tay nghĩ có nên gọi cho cô không, hơn hai tháng nay đêm nào họ cũng gọi video ân ái, ít ra Trình Nghị phải bắn tinh hai lần mới thả cho cô offline đi ngủ.
Nhưng hôm nay không cần bắn qua màn hình mà trực tiếp bắn trên người cô, mặc dù rất đáng tiếc không phải bắn vào nơi anh ước ao tha thiết.
Thôi không gọi vậy, anh đặt điện thoại xuống xoa ngón tay, con ngươi đen thâm trầm xoay tròn suy tư, một loại kiên định chắc chắn muốn có được.
Chu Dao nằm trên giường vẫn luôn suy nghĩ, sao đồ lưu manh kia lại thả cô đi dễ dàng như vậy, cứ trằn trọc suy nghĩ miên man, mất ngủ đến gần hừng đông mới thiếp đi được.
Hôm sau rời giường cả người cô đau nhức, lúc thay quần áo mới phát hiện trên hai ngực đan xen dấu tay và dấu hôn xanh tím, bắp đùi cũng đỏ tím một mảnh, rõ ràng cách vài lớp quần áo cũng thấy được anh dùng lực lớn bao nhiêu.
Đều tại con sói thô bạo kia!
Giữa trưa cô xuống lầu mua nguyên liệu nấu ăn, thế nhưng lại thấy anh đứng ở cửa khu dân cư, một tay đút túi đứng đó cà lơ phất phơ, ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt lạnh lẽo sắc mặt nghiêm túc nhìn vào cổng chính. Sau khi thấy cô đi ra, anh hút sâu một hơi thuốc lá, ném xuống mặt đất dùng giày di tắt lửa.
Chu Dao bị ánh mắt điên cuồng trần trụi của anh nhìn đến mức lòng vừa lo sợ vừa rung động, sợ hãi đến mức suýt nữa không đi nổi, ban đầu cô muốn đi sang hướng khác nhưng đấu tranh phân vân một hồi vẫn đi về phía anh.
“Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, “Sợ em chạy trốn, lá gan như thỏ đế còn dám lên mạng phóng túng.”
Chu Dao bị lời nói thẳng của anh làm xấu hổ đỏ rần mặt, cúi đầu đứng trước mặt anh không nói câu gì.
Còn lâu Trình Nghị mới nói anh đến đây nằm vùng từ sáng sớm, vất vả lắm mới tìm được cô, lại sợ dọa cô chạy mất, nhỏ non mềm không có lương tâm này, đã quyến rũ anh còn muốn bỏ chạy.
Anh tiến lên một bước ôm lấy eo cô, Chu Dao muốn lùi về lại bị bàn tay lớn rắn chắc của anh giữ chặt, giọng nói xấu hổ nhỏ như muỗi kêu, “Thả, thả tôi ra…”
Trình Nghị mặc kệ, ôm cô đi về phía trước, xe anh đỗ ở đường cái phía trước, vẫn là xe vận tải Isuzu lớn màu trắng hôm qua.
“Đã cho anh nhìn toàn thân rồi còn sợ xấu hổ cái gì nữa.”
Cuối cùng cô đi siêu thị cùng anh, đồ lưu manh một tay đẩy xe đẩy một tay ôm eo cô thân mật sóng vai đi, mấy đôi tình nhân xung quanh cũng có tư thế giọng bọn họ, Chu Dao mất tự nhiên giãy dụa, “Mau buông tôi ra…”
“Người phụ nữ lẳng lơ này em đừng nhiễu nữa, đã dám bắn nước tiểu cho anh xem, giờ lại xấu hổ cái cọng lông à!”
Chu Dao sợ hãi nhìn xung quanh một chút, cũng may không có ai, nếu bị người khác nghe được thì cô không thiết sống nữa.
Cô bị anh cương quyết ôm, mua đồ ăn xong lại đi đến khu đồ dùng hằng ngày, anh ném khăn mặt, bàn chải đánh răng và cả một tá quần lót vào xe đẩy… Chu Dao để ý quần lót đều là cỡ lớn, cũng đúng, cái kia của anh to như thế sao có thể nhét vào cỡ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.