Chương 1
Trương Nhược Dư
15/01/2023
1
Khi tôi đang muốn hôn trộm đối tượng thả thính của mình, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn WeChat:
“Đừng hôn, nếu không người chết chính là cô.”
Cái tin nhắn rác rưởi gì thế này?
Tôi không để ý, nhưng giây tiếp theo lại có người nhảy lầu tự sát, rơi trúng vào người của anh ấy.
Sau một tiếng vang nặng nề, cả hai người đồng thời ngã xuống đất, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Mà lúc đó tôi đang cách họ khoảng một bước chân, may là tôi không bị làm sao.
Tôi run rẩy, chuyển ánh mắt nhìn vào màn hình di động còn chưa tắt, cái lịch sử trò chuyện kia giờ phút này cực kỳ chói mắt.
Trên mặt đất, chàng trai bị rơi trúng đầu đang nằm úp sấp mặt trên đất, vẫn không thấy cử động. Còn người phụ nữ nhảy lầu kia tay chân lại uốn cong theo một góc độ quỷ dị.
Tôi bịt chặt miệng lại, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thét chói tai run rẩy của chính bản thân mình.
Đám người dần dần vây quanh, tôi vẫn run lên, nghe mọi người xung quanh bàn tán:
Người phụ nữ nhảy lầu sống ở tần 23 một mình, nghe nói…… còn làm cái loại nghề không đứng đắn.
Thậm chí có người còn châm chọc: Chết là tốt nhất, cả ngày ăn mặc hở hang như vậy, quyến rũ tất cả đàn ông trong khu chúng ta.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết nắm chặt di động, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng mà ——
Cái người phụ nữ nhảy lầu kia bỗng nhiên cử động.
Cô ta chậm rãi quay đầu, cứ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm vào tôi, mái tóc dài che khuất khuôn mặt bê bết máu.
Xuyên qua khe hở của sợi tóc, bỗng tôi thấy khóe miệng cô ta……
Cười.
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt toát ra toàn thân.
Người phụ nữ đó cứ nhìn chằm chằm tôi, khóe miệng còn cong cong mỉm cười, chết không nhắm mắt.
Cảnh sát và xe cứu thương rất nhanh đã tới.
Từ độ cao của tầng 23, hai người bỏ mình ngay tại chỗ, tôi làm nhân chứng duy nhất ở hiện trường đưa đến cục cảnh sát để thẩm vấn.
Người phụ nữ kia là tự sát, cho nên sau khi ghi lại khẩu cung xong liền thả tôi đi.
Tại cửa của đồn cảnh sát, khi tôi vừa mới đứng lại thì di động trong túi lại rung lên.
Tôi có một loại dự cảm không lành, quả nhiên, mở di động ra lại là cái tin nhắn WeChat kia.
Ảnh đại diện thuần một màu đen, ID chỉ là một chữ: “Yểm”*.
*Yểm: Ác mộng
“Trong vòng ba mươi phút, giết chết bé gái ở cổng công viên Lao Động.”
“Cưng à, trò chơi bắt đầu rồi.”
Nói thật, tôi sợ rồi.
Do dự một lúc lâu, tôi vẫn bắt xe đến công viên Lao Động.
Quả nhiên có một bé gái mười mấy tuổi đứng trước cổng công viên, tôi đi theo cô bé tiến vào, sau đó trời xui đất khiến cứu được một người phụ nữ ở dòng sông trong công viên.
Người phụ nữ rất kỳ quái, sau khi được cứu lên bờ, cô ấy không có chút vui mừng khi được cứu, hai mắt vô hồn, bò dậy một cách cứng đờ, kéo cả quần áo ướt sũng từ từ bỏ đi.
Nhưng hai mươi phút sau, bé gái bị xe đâm bỏ mình. Đúng vậy, người lái xe chính là người phụ nữ kỳ quái được tôi cứu.
02.
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Lại là Wechat Yểm.
Tôi run rẩy, chuyển mắt về thời gian trên màn hình.
Lúc này là 08:55 phút, và nhìn khung thời gian trong tin nhắn Wechat là “Trong vòng ba mươi phút” ở phía trên.
Tôi không giết bé gái ấy, thế nhưng người phụ nữ được tôi cứu lại đụng chết cô bé. Hiệu ứng cánh bướm… Cuối cùng, cô bé vô tội vẫn chết trên tay tôi.
Tôi lại nhận được một nhiệm vụ mới: “Trưa mai, đến tìm bạn trai cũ của cô, trong vòng năm phút cưỡng hôn anh ta, nếu không, anh ta sẽ nhảy lầu tự sát.”
Tôi nhìn chằm chằm điện thoại rồi kinh ngạc rất lâu. Bạn trai cũ? Hứa Tri? Chúng tôi chia tay đã nửa năm rồi, kêu tôi cưỡng hôn anh ấy? Cái trò chơi biến thái này!
Khi tôi đang muốn hôn trộm đối tượng thả thính của mình, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn WeChat:
“Đừng hôn, nếu không người chết chính là cô.”
Cái tin nhắn rác rưởi gì thế này?
Tôi không để ý, nhưng giây tiếp theo lại có người nhảy lầu tự sát, rơi trúng vào người của anh ấy.
Sau một tiếng vang nặng nề, cả hai người đồng thời ngã xuống đất, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Mà lúc đó tôi đang cách họ khoảng một bước chân, may là tôi không bị làm sao.
Tôi run rẩy, chuyển ánh mắt nhìn vào màn hình di động còn chưa tắt, cái lịch sử trò chuyện kia giờ phút này cực kỳ chói mắt.
Trên mặt đất, chàng trai bị rơi trúng đầu đang nằm úp sấp mặt trên đất, vẫn không thấy cử động. Còn người phụ nữ nhảy lầu kia tay chân lại uốn cong theo một góc độ quỷ dị.
Tôi bịt chặt miệng lại, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thét chói tai run rẩy của chính bản thân mình.
Đám người dần dần vây quanh, tôi vẫn run lên, nghe mọi người xung quanh bàn tán:
Người phụ nữ nhảy lầu sống ở tần 23 một mình, nghe nói…… còn làm cái loại nghề không đứng đắn.
Thậm chí có người còn châm chọc: Chết là tốt nhất, cả ngày ăn mặc hở hang như vậy, quyến rũ tất cả đàn ông trong khu chúng ta.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ biết nắm chặt di động, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng mà ——
Cái người phụ nữ nhảy lầu kia bỗng nhiên cử động.
Cô ta chậm rãi quay đầu, cứ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm vào tôi, mái tóc dài che khuất khuôn mặt bê bết máu.
Xuyên qua khe hở của sợi tóc, bỗng tôi thấy khóe miệng cô ta……
Cười.
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt toát ra toàn thân.
Người phụ nữ đó cứ nhìn chằm chằm tôi, khóe miệng còn cong cong mỉm cười, chết không nhắm mắt.
Cảnh sát và xe cứu thương rất nhanh đã tới.
Từ độ cao của tầng 23, hai người bỏ mình ngay tại chỗ, tôi làm nhân chứng duy nhất ở hiện trường đưa đến cục cảnh sát để thẩm vấn.
Người phụ nữ kia là tự sát, cho nên sau khi ghi lại khẩu cung xong liền thả tôi đi.
Tại cửa của đồn cảnh sát, khi tôi vừa mới đứng lại thì di động trong túi lại rung lên.
Tôi có một loại dự cảm không lành, quả nhiên, mở di động ra lại là cái tin nhắn WeChat kia.
Ảnh đại diện thuần một màu đen, ID chỉ là một chữ: “Yểm”*.
*Yểm: Ác mộng
“Trong vòng ba mươi phút, giết chết bé gái ở cổng công viên Lao Động.”
“Cưng à, trò chơi bắt đầu rồi.”
Nói thật, tôi sợ rồi.
Do dự một lúc lâu, tôi vẫn bắt xe đến công viên Lao Động.
Quả nhiên có một bé gái mười mấy tuổi đứng trước cổng công viên, tôi đi theo cô bé tiến vào, sau đó trời xui đất khiến cứu được một người phụ nữ ở dòng sông trong công viên.
Người phụ nữ rất kỳ quái, sau khi được cứu lên bờ, cô ấy không có chút vui mừng khi được cứu, hai mắt vô hồn, bò dậy một cách cứng đờ, kéo cả quần áo ướt sũng từ từ bỏ đi.
Nhưng hai mươi phút sau, bé gái bị xe đâm bỏ mình. Đúng vậy, người lái xe chính là người phụ nữ kỳ quái được tôi cứu.
02.
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Lại là Wechat Yểm.
Tôi run rẩy, chuyển mắt về thời gian trên màn hình.
Lúc này là 08:55 phút, và nhìn khung thời gian trong tin nhắn Wechat là “Trong vòng ba mươi phút” ở phía trên.
Tôi không giết bé gái ấy, thế nhưng người phụ nữ được tôi cứu lại đụng chết cô bé. Hiệu ứng cánh bướm… Cuối cùng, cô bé vô tội vẫn chết trên tay tôi.
Tôi lại nhận được một nhiệm vụ mới: “Trưa mai, đến tìm bạn trai cũ của cô, trong vòng năm phút cưỡng hôn anh ta, nếu không, anh ta sẽ nhảy lầu tự sát.”
Tôi nhìn chằm chằm điện thoại rồi kinh ngạc rất lâu. Bạn trai cũ? Hứa Tri? Chúng tôi chia tay đã nửa năm rồi, kêu tôi cưỡng hôn anh ấy? Cái trò chơi biến thái này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.