Chương 6
Trương Nhược Dư
15/01/2023
Tôi đến trước cửa sổ nhìn thử, bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen.
Trăng sáng trên cao.
Tôi nói với mọi người phát hiện này, họ đều rối rít lấy điện thoại ra xem, vẻ mặt nghiêm túc.
Hình như, sau khi bước vào ngôi trường này, từ đầu đến cuối sắc trời không hề thay đổi.
Sau khi im lặng, mọi người hồi hộp thảo luận, chúng tôi phát hiện, dường như thế giới này xuất hiện bug —
Đã một đêm trôi qua nhưng sắc trời vẫn đen kịt.
Khi Bạch Mộng Mộng chết, chúng tôi để ý thấy — lỗ thoát dưới đáy bồn nước đã bị chặn lại, vòi nước vẫn mở nhưng nước trong bồn lại duy trì trạng thái cân bằng, không hề xuất hiện bọt nước.
Hơn nữa, trước đó tôi liên tục gặp phải hai vụ án mạng, sau khi cô bé bỏ mạng cảnh sát cũng không hề đến tìm tôi.
Tôi hoảng hốt cảm thấy hình như chúng tôi đang bị nhốt trong một thế giới giả tưởng.
Tất cả mọi người điều có cảm giác này, thế là chúng tôi đề nghị gọi điện thoại ra ngoài để thăm dò thực hư.
Mọi người móc điện thoại ra gọi, tôi cũng vội vàng gọi cho mẹ tôi một cuộc.
“Viện Viện.”
Cuộc gọi được kết nối, giọng nói vốn dịu dàng của mẹ tôi vang lên bên tai, suýt nữa làm tôi rơi nước mắt.
“Mẹ…”
Tôi cố nén nghẹn ngào, khẽ hỏi bà: “Lúc nãy sao mẹ lại gọi điện cho con vậy?”
“Mẹ gọi cho con lúc nào chứ?” Ở đầu dây bên kia, mẹ tôi cười hỏi: “Con đó, có phải ngủ đến ngốc rồi không?”
Giọng điệu như thường, giống như không có gì khác lạ cả.
Tôi sửng sốt, cuộc gọi vừa rồi không phải do mẹ tôi gọi sao?
Không kịp tìm hiểu vấn đề này, tôi chỉ hỏi qua loa tình hình trong nhà, mẹ tôi cũng trả lời từng câu một, nhưng —
Mặc dù giọng nói dịu dàng, lại có hơi cứng ngắc, như lời thoại đã được chuẩn bị trước.
Không hiểu sao lòng tôi trầm xuống.
Tôi đột nhiên hỏi sang chuyện khác: “Mẹ còn nhớ chuyện đã xảy ra vào ngày con kết thúc kỳ thi đại học không?”
Mẹ tôi cười đáp: “Chuyện lâu như vậy mẹ đã quên rồi.”
Không thể nào.
Ngày kết thúc kỳ thi đại học đó, cả nhà chúng tôi đến bờ sông đi dã ngoại, vì cứu một cô bé rơi xuống sông mà suýt nữa tôi và ba tôi chết đuối.
Ngày đó mẹ khóc rất nhiều, cũng luôn coi ngày đó là ngày bà tuyệt vọng và bất lực nhất trong đời.
Mẹ không thể quên được.
Tôi hỏi thêm vài chuyện, nhưng ở đầu dây bên kia, mẹ tôi đều đáp lại như con rối gỗ bị giật dây, tôi hỏi dăm ba câu bà đều không trả lời được.
Tôi lạnh mặt cúp máy..
Nhìn sang những người khác, sắc mặt họ cũng rất khó coi.
Hình như… Chúng tôi bị nhốt trong một thế giới giả tưởng, trong thế giới này trừ mấy người chúng tôi ra đều là giả dối.
Bầu không khí yên lặng.
Bầu không khí yên lặng.
Một lúc lâu sau, anh chàng nhát gan lên tiếng: “Hứa Tri, anh có thể… đi vệ sinh với tôi không?”
Anh ta nhỏ giọng giải thích: “Tôi mắc tiểu, nhưng không dám đi một mình.”
Hứa Tri nhíu mày, đương nhiên anh sẽ không để lại một mình tôi đợi với những người này, đang chuẩn bị từ chối thì anh béo bên cạnh hùng hổ đứng lên.
“Tôi đưa cậu đi, cho dù có tên cuồng sát thì cũng ở đây thôi, mẹ nó cậu sợ gì chứ.”
Nói xong, anh béo và anh chàng nhát gan đi ra ngoài.
Trong phòng học chỉ còn lại tôi, Hứa Tri và hai anh em sinh đôi.
Dường như tình cảm giữa hai anh em rất tốt, vẫn luôn ngồi chung với nhau.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến Bạch Mộng Mộng.
Cô ấy chạy trốn, hình như không chỉ do bị ông bác bảo vệ nhảy lầu dọa sợ, nghĩ lại, cô ấy bỗng dưng đề nghị muốn thay Hứa Tri, hành động nhảy xuống cũng đáng phải điều tra cho ra lẽ.
Thật sự là đau lòng vì Hứa Tri sao?
Dưới tình huống này, không giống lắm.
Càng giống như… Cố tình tránh né một người trong chúng tôi.
Là anh béo? Hay anh chàng nhát gan luôn chăm sóc Bạch Mộng Mộng?
Dựa theo phương hướng điều tra này, có phải Bạch Mộng Mộng đã phát hiện có ai trong chúng tôi đáng nghi, nghi ngờ người đó là tên cuồng sát, nên khi Hứa Tri chuẩn bị nhảy xuống mới ngăn cản anh ấy để giành trước?
Dù sao, nếu một người trong anh béo và anh chàng nhát gan là tên cuồng sát thì một khi Hứa Tri nhảy xuống, trong phòng chỉ còn lại hai cô gái không có sức chiến đấu là chúng tôi và hai người đàn ông, rất có thể tên cuồng sát sẽ nhân cơ hội ra tay.
Còn nếu Hứa Tri không đi, có hai người đàn ông kiềm chế, hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dựa vào suy nghĩ này, tôi càng nghĩ càng thấy có khả năng, đang định nói với Hứa Tri thì bên ngoài hành lang đã có tiếng thét chói tai –
Chúng tôi chạy như bay ra ngoài, thấy anh chàng nhát gan chạy lại hướng chúng tôi, trên người dính máu.
“Anh… Anh béo muốn giết tôi, anh ta chính là tên cuồng sát!”
Nói xong, anh chàng nhát gan hoảng loạn chạy tới, còn ở một đầu khác của hành lang, anh béo bị đâm vào bụng, lảo đảo đuổi theo mấy bước, cuối cùng không chống đỡ nổi ngã rầm xuống đất.
Chuyện xảy ra bất ngờ, chúng tôi sững sờ mấy giây, sau đó chạy ngay tới chỗ anh béo.
Nhưng anh béo đã tắt thở.
Vết máu lờ mờ trên mặt đất, càng nhìn càng thấy đáng sợ hơn.
Chúng tôi quay đầu lại nhìn về phía anh chàng nhát gan, mặt anh ta tái nhợt, vội vàng giải thích:
“Tôi… Tôi định vào nhà vệ sinh nhưng anh béo đột nhiên móc dao ra muốn giết tôi! Tôi và anh ta đánh nhau, kết quả không biết tại sao lại đâm trúng anh ta…”
Chúng tôi không nói gì, đương nhiên vẫn còn nghi ngờ với lời nói của anh ta.
Rốt cuộc thì, dưới tình cảnh trước mặt, không có ai ngốc nghếch đến nỗi hoàn toàn tin tưởng một anh chàng lúc nào cũng cố ý giả vờ yếu đuối.
Anh béo đã chết.
Anh béo hoạt bát, thích chửi mẹ nó nhưng tâm địa tốt bụng đã chết trước mặt chúng tôi.
Tôi có hơi nghẹn ngào.
Vốn là đồng đội sóng vai chiến đấu, trong nháy mắt đã biến thành một thi thể.
Nhưng Hứa Tri lý trí hơn tôi nhiều, khi tôi còn đang chìm đắm trong không khí bi thương thì Hứa Tri đã tìm kiếm trên người anh béo.
Hơn nữa…
Sau khi anh béo và Bạch Mộng Mộng chết, chúng tôi đều không nhận được tin nhắn kết thúc nhiệm vụ, cũng cho thấy rõ rằng, tên cuồng sát vẫn còn trốn trong chúng tôi.
Rất nhanh sau đó, Hứa Tri tìm được hai cái điện thoại trên người anh béo.
Một cái là của anh béo, còn một cái là của… Bạch Mộng Mộng.
Sao điện thoại của Bạch Mộng Mộng lại xuất hiện trên người anh béo?
Bỗng dưng, tôi nhớ lại lúc vừa tìm được Bạch Mộng Mộng, anh béo vì sợ hãi mà làm rơi đèn pin xuống đất.
Có lẽ, khi chúng tôi đều tập trung chú ý vào Bạch Mộng Mộng thì anh béo phát hiện điện thoại của Bạch Mộng Mộng rơi trên mặt đất, cố ý giả bộ nhặt đèn pin, sau đó nhân cơ hội nhặt luôn điện thoại?
Nói như vậy, cũng hiểu được tại sao anh béo luôn ghét anh chàng nhát gan lại chủ động đến nhà vệ sinh với anh ta:
Anh ta muốn đi xem điện thoại của Bạch Mộng Mộng, chỉ có thể tìm một cái cớ để ra ngoài một mình.
Đương nhiên, tất cả đều là phỏng đoán của tôi.
Dù sao anh béo cũng đã chết, không ai biết được suy nghĩ thật của anh ta.
Khi tôi đang tự hỏi, Hứa Tri đã mở điện thoại của Bạch Mộng Mộng và anh béo lên.
Mọi người vây lại xem, đều sững sờ tại chỗ —
Bạch Mộng Mộng và anh béo đều có nhiệm vụ ẩn.
Trăng sáng trên cao.
Tôi nói với mọi người phát hiện này, họ đều rối rít lấy điện thoại ra xem, vẻ mặt nghiêm túc.
Hình như, sau khi bước vào ngôi trường này, từ đầu đến cuối sắc trời không hề thay đổi.
Sau khi im lặng, mọi người hồi hộp thảo luận, chúng tôi phát hiện, dường như thế giới này xuất hiện bug —
Đã một đêm trôi qua nhưng sắc trời vẫn đen kịt.
Khi Bạch Mộng Mộng chết, chúng tôi để ý thấy — lỗ thoát dưới đáy bồn nước đã bị chặn lại, vòi nước vẫn mở nhưng nước trong bồn lại duy trì trạng thái cân bằng, không hề xuất hiện bọt nước.
Hơn nữa, trước đó tôi liên tục gặp phải hai vụ án mạng, sau khi cô bé bỏ mạng cảnh sát cũng không hề đến tìm tôi.
Tôi hoảng hốt cảm thấy hình như chúng tôi đang bị nhốt trong một thế giới giả tưởng.
Tất cả mọi người điều có cảm giác này, thế là chúng tôi đề nghị gọi điện thoại ra ngoài để thăm dò thực hư.
Mọi người móc điện thoại ra gọi, tôi cũng vội vàng gọi cho mẹ tôi một cuộc.
“Viện Viện.”
Cuộc gọi được kết nối, giọng nói vốn dịu dàng của mẹ tôi vang lên bên tai, suýt nữa làm tôi rơi nước mắt.
“Mẹ…”
Tôi cố nén nghẹn ngào, khẽ hỏi bà: “Lúc nãy sao mẹ lại gọi điện cho con vậy?”
“Mẹ gọi cho con lúc nào chứ?” Ở đầu dây bên kia, mẹ tôi cười hỏi: “Con đó, có phải ngủ đến ngốc rồi không?”
Giọng điệu như thường, giống như không có gì khác lạ cả.
Tôi sửng sốt, cuộc gọi vừa rồi không phải do mẹ tôi gọi sao?
Không kịp tìm hiểu vấn đề này, tôi chỉ hỏi qua loa tình hình trong nhà, mẹ tôi cũng trả lời từng câu một, nhưng —
Mặc dù giọng nói dịu dàng, lại có hơi cứng ngắc, như lời thoại đã được chuẩn bị trước.
Không hiểu sao lòng tôi trầm xuống.
Tôi đột nhiên hỏi sang chuyện khác: “Mẹ còn nhớ chuyện đã xảy ra vào ngày con kết thúc kỳ thi đại học không?”
Mẹ tôi cười đáp: “Chuyện lâu như vậy mẹ đã quên rồi.”
Không thể nào.
Ngày kết thúc kỳ thi đại học đó, cả nhà chúng tôi đến bờ sông đi dã ngoại, vì cứu một cô bé rơi xuống sông mà suýt nữa tôi và ba tôi chết đuối.
Ngày đó mẹ khóc rất nhiều, cũng luôn coi ngày đó là ngày bà tuyệt vọng và bất lực nhất trong đời.
Mẹ không thể quên được.
Tôi hỏi thêm vài chuyện, nhưng ở đầu dây bên kia, mẹ tôi đều đáp lại như con rối gỗ bị giật dây, tôi hỏi dăm ba câu bà đều không trả lời được.
Tôi lạnh mặt cúp máy..
Nhìn sang những người khác, sắc mặt họ cũng rất khó coi.
Hình như… Chúng tôi bị nhốt trong một thế giới giả tưởng, trong thế giới này trừ mấy người chúng tôi ra đều là giả dối.
Bầu không khí yên lặng.
Bầu không khí yên lặng.
Một lúc lâu sau, anh chàng nhát gan lên tiếng: “Hứa Tri, anh có thể… đi vệ sinh với tôi không?”
Anh ta nhỏ giọng giải thích: “Tôi mắc tiểu, nhưng không dám đi một mình.”
Hứa Tri nhíu mày, đương nhiên anh sẽ không để lại một mình tôi đợi với những người này, đang chuẩn bị từ chối thì anh béo bên cạnh hùng hổ đứng lên.
“Tôi đưa cậu đi, cho dù có tên cuồng sát thì cũng ở đây thôi, mẹ nó cậu sợ gì chứ.”
Nói xong, anh béo và anh chàng nhát gan đi ra ngoài.
Trong phòng học chỉ còn lại tôi, Hứa Tri và hai anh em sinh đôi.
Dường như tình cảm giữa hai anh em rất tốt, vẫn luôn ngồi chung với nhau.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến Bạch Mộng Mộng.
Cô ấy chạy trốn, hình như không chỉ do bị ông bác bảo vệ nhảy lầu dọa sợ, nghĩ lại, cô ấy bỗng dưng đề nghị muốn thay Hứa Tri, hành động nhảy xuống cũng đáng phải điều tra cho ra lẽ.
Thật sự là đau lòng vì Hứa Tri sao?
Dưới tình huống này, không giống lắm.
Càng giống như… Cố tình tránh né một người trong chúng tôi.
Là anh béo? Hay anh chàng nhát gan luôn chăm sóc Bạch Mộng Mộng?
Dựa theo phương hướng điều tra này, có phải Bạch Mộng Mộng đã phát hiện có ai trong chúng tôi đáng nghi, nghi ngờ người đó là tên cuồng sát, nên khi Hứa Tri chuẩn bị nhảy xuống mới ngăn cản anh ấy để giành trước?
Dù sao, nếu một người trong anh béo và anh chàng nhát gan là tên cuồng sát thì một khi Hứa Tri nhảy xuống, trong phòng chỉ còn lại hai cô gái không có sức chiến đấu là chúng tôi và hai người đàn ông, rất có thể tên cuồng sát sẽ nhân cơ hội ra tay.
Còn nếu Hứa Tri không đi, có hai người đàn ông kiềm chế, hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dựa vào suy nghĩ này, tôi càng nghĩ càng thấy có khả năng, đang định nói với Hứa Tri thì bên ngoài hành lang đã có tiếng thét chói tai –
Chúng tôi chạy như bay ra ngoài, thấy anh chàng nhát gan chạy lại hướng chúng tôi, trên người dính máu.
“Anh… Anh béo muốn giết tôi, anh ta chính là tên cuồng sát!”
Nói xong, anh chàng nhát gan hoảng loạn chạy tới, còn ở một đầu khác của hành lang, anh béo bị đâm vào bụng, lảo đảo đuổi theo mấy bước, cuối cùng không chống đỡ nổi ngã rầm xuống đất.
Chuyện xảy ra bất ngờ, chúng tôi sững sờ mấy giây, sau đó chạy ngay tới chỗ anh béo.
Nhưng anh béo đã tắt thở.
Vết máu lờ mờ trên mặt đất, càng nhìn càng thấy đáng sợ hơn.
Chúng tôi quay đầu lại nhìn về phía anh chàng nhát gan, mặt anh ta tái nhợt, vội vàng giải thích:
“Tôi… Tôi định vào nhà vệ sinh nhưng anh béo đột nhiên móc dao ra muốn giết tôi! Tôi và anh ta đánh nhau, kết quả không biết tại sao lại đâm trúng anh ta…”
Chúng tôi không nói gì, đương nhiên vẫn còn nghi ngờ với lời nói của anh ta.
Rốt cuộc thì, dưới tình cảnh trước mặt, không có ai ngốc nghếch đến nỗi hoàn toàn tin tưởng một anh chàng lúc nào cũng cố ý giả vờ yếu đuối.
Anh béo đã chết.
Anh béo hoạt bát, thích chửi mẹ nó nhưng tâm địa tốt bụng đã chết trước mặt chúng tôi.
Tôi có hơi nghẹn ngào.
Vốn là đồng đội sóng vai chiến đấu, trong nháy mắt đã biến thành một thi thể.
Nhưng Hứa Tri lý trí hơn tôi nhiều, khi tôi còn đang chìm đắm trong không khí bi thương thì Hứa Tri đã tìm kiếm trên người anh béo.
Hơn nữa…
Sau khi anh béo và Bạch Mộng Mộng chết, chúng tôi đều không nhận được tin nhắn kết thúc nhiệm vụ, cũng cho thấy rõ rằng, tên cuồng sát vẫn còn trốn trong chúng tôi.
Rất nhanh sau đó, Hứa Tri tìm được hai cái điện thoại trên người anh béo.
Một cái là của anh béo, còn một cái là của… Bạch Mộng Mộng.
Sao điện thoại của Bạch Mộng Mộng lại xuất hiện trên người anh béo?
Bỗng dưng, tôi nhớ lại lúc vừa tìm được Bạch Mộng Mộng, anh béo vì sợ hãi mà làm rơi đèn pin xuống đất.
Có lẽ, khi chúng tôi đều tập trung chú ý vào Bạch Mộng Mộng thì anh béo phát hiện điện thoại của Bạch Mộng Mộng rơi trên mặt đất, cố ý giả bộ nhặt đèn pin, sau đó nhân cơ hội nhặt luôn điện thoại?
Nói như vậy, cũng hiểu được tại sao anh béo luôn ghét anh chàng nhát gan lại chủ động đến nhà vệ sinh với anh ta:
Anh ta muốn đi xem điện thoại của Bạch Mộng Mộng, chỉ có thể tìm một cái cớ để ra ngoài một mình.
Đương nhiên, tất cả đều là phỏng đoán của tôi.
Dù sao anh béo cũng đã chết, không ai biết được suy nghĩ thật của anh ta.
Khi tôi đang tự hỏi, Hứa Tri đã mở điện thoại của Bạch Mộng Mộng và anh béo lên.
Mọi người vây lại xem, đều sững sờ tại chỗ —
Bạch Mộng Mộng và anh béo đều có nhiệm vụ ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.