Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 107: Tôi giúp cô tìm Weibo của Giang Bạn

Khương Chi Ngư

03/12/2022

Ngày mai mình hơi bận, sợ là sẽ quên update truyện nên đăng trước một ngày:D

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ^^

Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

"Phùng Oánh cô ta không có cảnh giác gì với tôi cả, cứ nghĩ tôi cũng không cảnh giác cô ta, bị tôi lừa còn tưởng rằng tôi đã thật sự nghĩ thông suốt."

Hiện tại Tào Yến thật sự đã thông suốt, dù sao cũng bị bắt, cùng lắm thì tử hình thôi, nhưng điều khiến cô hối hận nhất chính là đã không giết cả ông già kia, như vậy càng tốt.

"Tôi mời Phùng Oánh tới nhà mình, chúng tôi ngồi nói chuyện rất lâu mãi cho đến khi trời tối, cô ta không muốn ở lại nên tôi đề nghị đưa cô ta trở về, ban đầu cô ta không muốn nhưng sau đó thấy tôi tức giận nên đã đồng ý."

Tào Yến giấu con dao ở sau lưng, bởi vì có quần áo che chắn, hơn nữa trời tối mà cô lại còn mang theo một túi vải cho nên Phùng Oánh căn bản không hề chú ý tới.

Con đường này cô đã đi qua vô số lần nhưng Phùng Oánh lại chỉ mới đi qua có một hai lần.

Tào Yến trực tiếp chở Phùng Oánh đi một con đường khác, con đường đó không có đèn đường vì đèn đã hỏng, hơn nữa trên đường cũng không có ai.

Cô đã đâm chết Phùng Oánh tại đó.

Kế hoạch này được cô quyết định sau khi suy xét vài lần, cống thoát nước ở đó cô cũng đã kiểm tra sơ qua rồi, sau khi đâm vài nhát dao, cô chuẩn bị ném Phùng Oánh xuống.

Một khi bị nước bẩn ngấm vào thì vân tay gì cũng biến mất.

Tào Yến đã sớm tra trên mạng cách cảnh sát bắt người như thế nào, cô vốn không phải là người thông minh nên đây là kế hoạch tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.

Dù sao nơi này cũng không có camera theo dõi.

Sau khi đâm Phùng Oánh mấy nhát cô vẫn chưa thấy hả giận nên nhét một ít đồ vật vào phần thân dưới của cô ta, lúc này mới cảm thấy vừa lòng hả dạ.

Nhưng không ngờ là miệng cống không lớn nên thi thể Phùng Oánh bị kẹt lại ở đó, Tào Yến hung ác dứt khoát chặt đứt một cái chân của Phùng Oánh sau đó mới đẩy xuống.

Sức lực của cô rất lớn, hơn nữa trước kia đã từng giết heo giết bò kiếm sống, nhưng cho dù như vậy cũng tốn không ít sức lực.

Xong việc, Tào Yến quay trở về.

Nhiều người sống trong khu nhà cho thuê nên khá lộn xộn, căn bản là sẽ không có ai chú ý tới chuyện này, sau này cô có thử dò hỏi thì ai cũng đều nói không biết.

Lúc này Tào Yến mới thấy yên ổn trong lòng.

Ngày hôm sau cô quay lại nơi đó kiểm tra, kết quả phát hiện thi thể trong cống thoát nước đã biến mất, cô sợ hãi kiểm tra, thì ra cống thoát nước còn có thể chảy đi nơi khác.

Như vậy đối với cô mà nói lại càng an toàn hơn.

Để tránh cho bản thân bị nghi ngờ, cô dứt khoát đóng vai người tốt đi báo án.

Chỉ là cô không nghĩ tới thi thể lại bị phát hiện sớm như vậy, hơn nữa bản thân bị nghi ngờ lại còn để người ta tìm thấy hung khí.

Tào Yến không biết nên vứt con dao đi đâu, sau khi hết hoảng loạn cô quyết định để nó ở trong nhà, rửa sạch rồi thì ai cũng không biết con dao này đã từng dùng để giết người.

Cô cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều, nếu như cảnh sát lại đây dò hỏi thì cô nên trả lời như thế nào, nào ngờ dấu vết lại nằm trong câu trả lời của mình.

Tào Yến ngẩng đầu: "Tôi không hối hận một chút nào vì đã giết người."

Nhậm Lộ Lộ không biết nên nói cái gì cho phải, chuyện như vậy cô cũng đã gặp qua, chẳng qua là chưa từng có một vụ án nào mà hung thủ lại bị đối xử như vậy.

Hung thủ giết người sau khi cho lời khai quả thật rất dễ để lộ sơ hở, thường là bởi vì như vậy nên bọn họ mới bị phát hiện, sau đó bị bắt.

Giang Bạn đứng ở bên ngoài phòng thẩm vấn, nghe đến đó thì quay đầu hỏi: "Kết quả kiểm nghiệm bên Lý Thần như thế nào?"

Lưu Hà Dương đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy ở cuối hành lang, Lý Thần đang cầm báo cáo lại đây.

Lý Thần đưa báo cáo cho Giang Bạn, "Trên con dao phát hiện có ADN của Phùng Oánh, còn xét nghiệm được cả vết máu nữa."

Tào Yến cho rằng cứ rửa sạch là được, thật ra không đơn giản như vậy, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, các phương pháp kiểm tra lại càng đa dạng hơn.



Giang Bạn lật xem đến hết, "Được rồi, đưa cô ta đến xác nhận hiện trường đi."

Lý Thần gật gật đầu.

Nhậm Lộ Lộ cũng đã kết thúc thẩm vấn, mang theo khẩu cung ra khỏi phòng thẩm vấn.

"Đội trưởng, em cảm thấy tam quan của mình sắp hỏng rồi." Cô thở ra một hơi, "Nếu là em, không chừng em cũng muốn giết chết Phùng Oánh."

Nét mặt của Giang Bạn vẫn không thay đổi, "Nhưng cô không phải là cô ta, cô là cảnh sát."

Nhậm Lộ Lộ bĩu môi, "Đúng, em biết chứ. Nhưng đội trưởng à, cách thức an ủi người khác của anh cũng thật là kỳ lạ, hèn gì Thẩm tiểu thư lại không đoái hoài gì đến anh."

"Cô nói cái gì?" Giang Bạn quay mặt lại hỏi.

Nhậm Lộ Lộ cười ha hả, "Không có gì, em phải đi về sắp xếp lại khẩu cung đây."

Giang Bạn suy nghĩ một chút, gọi cô lại, "Cô gọi Thẩm Nguyên Gia đến đây giúp tôi."

Nhậm Lộ Lộ xoay người lại, tò mò hỏi: "Vậy em phải lấy lý do gì đây, lúc trước cô ấy cũng đã nói không muốn làm cố vấn nên chắc chắn cũng không muốn tới đây đâu."

Giang Bạn im lặng.

Nhậm Lộ Lộ giơ tay, "Được được, em biết rồi."

Cô xoay người trợn trắng mắt, đội trưởng có đẹp trai thì sao chứ, với cái tính tình kiểu này thì đừng mong tìm được bạn gái.

Đúng lúc Lưu Hà Dương từ bên cạnh đi tới, cô liền gọi anh ta: "Lưu Hà Dương!"

"Có chuyện gì vậy?"

Nhậm Lộ Lộ quay đầu lại nhìn lén một chút, sau khi xác định Giang Bạn không còn ở chỗ đó mới mở miệng nói: "Lúc trước cậu nói đội trưởng có xài Weibo, cậu biết Weibo của anh ấy tên gì không?"

Lưu Hà Dương nói: "Vậy cô chờ tôi xem điện thoại cái đã."

Thời gian anh vào đội tương đối sớm hơn mọi người nên đương nhiên có vài chuyện anh biết nhiều hơn, trong đó cũng bao gồm Weibo của Giang Bạn.

Tuy rằng anh đã theo dõi Weibo của Giang Bạn từ lâu, nhưng anh ấy chưa bao giờ đăng cái gì lên đó cả, anh theo dõi xong thì bỏ nó ở một góc đóng bụi luôn, nên bây giờ ngay cả tên anh cũng không tài nào nhớ nổi.

"Được rồi, là cái này."

Lưu Hà Dương đưa màn hình điện thoại tới trước mặt Nhậm Lộ Lộ, "Nhưng cô muốn cái này để làm gì?"

Nhậm Lộ Lộ nhanh chóng chụp rồi lưu lại, "Không phải tôi muốn, mà là vị cố vấn mà đội trưởng của chúng ta ngày đêm mong nhớ - Thẩm tiểu thư muốn, chắc là muốn xem coi có gì ấy mà."

Lưu Hà Dương trợn mắt, "Tôi e rằng cô ấy phải thất vọng rồi, đội trưởng chưa bao giờ đăng gì lên Weibo cả."

Nhậm Lộ Lộ nhún nhún vai.

Lần trước cô đã ghi lại phương thức liên hệ với Thẩm Nguyên Gia, đúng lúc Giang Bạn vừa mới nhờ cô gọi cô ấy tới, nhân tiện đưa Weibo của đội trưởng cho cô ấy luôn vậy.

Sau khi được kết nối, đầu dây bên kia xuất hiện giọng nói dịu dàng: "A lô?"

Nhậm Lộ Lộ cười tủm tỉm nói: "Cô Thẩm, việc đó...... Đội trưởng muốn mời cô đến cục cảnh sát một chuyến, xin hỏi cô có rảnh không?"

Thẩm Nguyên Gia đang ăn táo, thiếu chút nữa nghẹn lại, "Tôi không có việc gì cần đến đó cả."

"Việc này tôi cũng không biết, là đội trưởng kêu tôi gọi điện thoại, chắc là có chuyện gì mà anh ấy muốn đích thân nói với cô đó." Nhậm Lộ Lộ nói.

Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Chẳng lẽ là tìm được người đàn ông lúc trước định đâm mình rồi sao?

Vụ án này cho đến bây giờ vẫn không có manh mối, lúc trước đã tìm được bóng dáng của người đó qua camera rồi, kết quả tới bây giờ vẫn chưa bắt được người, cô rất lo lắng.

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Nguyên Gia ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, thay quần áo, mang khẩu trang rồi lập tức gọi taxi đến cục cảnh sát.

***

Lưu Hà Dương và Lý Thần mang Tào Yến đến xác nhận hiện trường, Nhậm Lộ Lộ đi theo phía sau không nói gì.



Bên cạnh cống thoát nước còn có vết máu, nhưng bởi vì cách nơi ở của Tào Yến rất xa, hơn nữa xung quanh không hề có người sinh sống, cho nên không có ai phát hiện.

"Tối hôm đó tôi đã giết Phùng Oánh tại đây."

"Đây chính là vết máu."

Bọn họ thu thập vết máu, chụp ảnh xong thì mang người trở về, Nhậm Lộ Lộ cũng nhận được điện thoại của Thẩm Nguyên Gia báo rằng cô ấy tới rồi.

Sau khi về đến cục, cô nhìn thấy đội trưởng nhà mình đang nói chuyện với Thẩm Nguyên Gia.

Đi tới gần còn có thể nghe thấy được bọn họ đang nói gì.

Giang Bạn hỏi: "Cô cảm thấy chức vụ cố vấn này như thế nào?"

Thẩm Nguyên Gia nói: "Không có gì đặc biệt."

Có thể là đối phương không dự đoán được câu trả lời sẽ như thế này, hoặc là không nghĩ tới cô lại trực tiếp nói ra như vậy, lập tức sửng sốt.

"Cảnh sát Giang, tôi cảm thấy anh không cần phải lãng phí thời gian." Thẩm Nguyên Gia trực tiếp mở miệng: "Trừ khi tôi bằng lòng, nếu không thì không có khả năng."

Giang Bạn hỏi: "Vậy làm thế nào thì cô mới bằng lòng?"

Nhậm Lộ Lộ nghe thấy lời này, trong lòng cảm thấy hết sức kỳ lạ.

Thẩm Nguyên Gia suy nghĩ một chút, "Trước đây tôi có đến báo án, đến nay cũng đã sắp mười tháng rồi, đến bây giờ các anh vẫn chưa cho tôi được một kết quả nào."

Giang Bạn hơi hơi nhíu mày, không nói chuyện.

Thẩm Nguyên Gia nói tiếp: "Anh gọi tôi đến đây chính là vì muốn hỏi chuyện này sao? Không thể nói chuyện này trên WeChat được sao, tôi còn tưởng rằng anh bắt được người rồi chứ."

Giang Bạn lại tiếp tục im lặng.

Nhậm Lộ Lộ thiếu chút nữa cười ra tiếng, lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng cam chịu của đội trưởng nhà mình, trong lòng cũng cảm thấy oan ức thay anh.

Lông mày của Thẩm Nguyên Gia chuyển động, lại nói: "Muốn tôi đảm nhiệm chức vụ cố vấn cũng được, phá được vụ án của tôi đi, bằng không cứ mỗi lần đoán mệnh thì giá sẽ hơn mười ngàn."

Một vị cố vấn đổi lại bọn họ có thể mau chóng phá án, cái này cô hoàn toàn có thể hiểu được.

Bởi vì cô thật sự muốn biết đối phương rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn giết mình, là do cô không biết, hay là do người khác muốn ra tay.

Nguy hiểm vẫn còn tồn tại thì cô mãi mãi cũng không thể nào yên lòng được.

Giang Bạn cúi đầu là có thể thấy ngay chóp mũi thanh tú của cô, đối diện với cặp mắt kia, trầm giọng đáp: "Được."

Thẩm Nguyên Gia gật gật đầu, lúc chuẩn bị rời khỏi thì khóe mắt nhìn thấy Nhậm Lộ Lộ ở phía đối diện vẫy tay với cô.

Động tác này của cô ấy rất bí mật, xung quanh cũng không có ai nhìn thấy, ngay cả Giang Bạn vừa mới xoay người cũng không chú ý tới.

Thẩm Nguyên Gia đưa mắt nhìn xung quanh, đi vòng qua chỗ góc, rời khỏi tầm mắt của Giang Bạn, hỏi Nhậm Lộ Lộ, "Có chuyện gì vậy?"

Nhậm Lộ Lộ chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Không phải lần trước cô hỏi tôi Weibo của đội trưởng là gì sao, tôi tìm được rồi, cô còn cần hay không?"

Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc, "Anh ta thật sự có dùng Weibo hả?"

Lúc trước cô cũng là thuận miệng hỏi thôi, bởi vì muốn nhìn một chút xem khi nào anh ta qua đời... Chỉ là sau đó nghĩ lại có khi Giang Bạn không xài Weibo cũng không chừng.

Lần trước Nhậm Lộ Lộ nói sẽ giúp cô để ý, cô cũng không bận tâm việc này lắm.

"Đương nhiên là có." Nhậm Lộ Lộ mở điện thoại ra, "Đội trưởng cũng có dùng Weibo, mặc dù tôi chưa nhìn thấy bao giờ, hơn nữa anh ấy đăng ký Weibo cũng lâu rồi."

Nghe xong câu này, nét mặt của Thẩm Nguyên Gia hơi trầm xuống.

Trong thực tế có rất nhiều người có tính cách bình thường, thậm chí còn có người vô cùng hiền lành, nhưng ở trên mạng lại là anh hùng bàn phím chuyện gì cũng bay vô cào phím một lần.

Giang Bạn ở trên mạng chắc không phải là loại người tính tình kỳ quái gì gì đó đâu nhỉ.

Editor lảm nhảm: Trời ơi cuối cùng bà chị cũng có Weibo của đội trưởng nhà mình rồi, tui ngồi chờ được thấy tiến triển của anh chị mà tui muốn héo mòn luôn á T_T.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook