Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 - Chương 13: 5 Hiến Tế Phù Thủy

Bạc Mộ Băng Luân

26/08/2022

Tề Lạc Nhân náu mình nín thở sau lùm cây, thở mạnh cũng không dám, Lục Hựu Hân bên cạnh lại ở một bên bình phẩm từ đầu đến chân người đang đến: "Em gái này đến đúng giờ, nhìn cái thân hình đó kìa, Siêu! Cấp! Nóng! Bỏng! Lại nhìn sang gương mặt đó, thiên kiều bá mị! Mỹ nhân rắn rết cực phẩm cơ đấy."

Tề Lạc Nhân nhất thời vô lực, Lục Hựu Hân này tốt xấu gì cũng là người chơi cũ, vậy mà không có nửa điểm khí chất của người chơi cao cấp gì, lại cộng thêm cái dáng điệu mỗi giờ mỗi khắc ngồi chồm hổm trong rừng cây nhỏ rình coi mỹ nữ còn muốn bình luận, quả thực sự dung tục đã phát triển lên cảnh giới mới.

"Cô nhỏ tiếng chút." Tề Lạc Nhân thấp giọng nhắc nhở cô ấy.

||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa |||||

"Không sao không sao, tôi có chừng mực." Lục Hựu Hân vui tươi hớn hở nói.

Cô gái bị Lục Hựu Hân đánh giá là mỹ nhân rắn rết dừng trước tháp phong ấn, dù cho cùng mặc trang phục tế tự giống nhau, trên người cô ta cũng không có chút loại khí chất thánh khiết trong trẻo nào, ngược lại giống như xà mỹ nhân đi lại trong đêm tối, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm.

Vài con côn trùng có cánh cứ vo ve vo ve bên cạnh cô ta, cô ta giơ bàn tay như ngọc lên, để những con phi trùng đó đậu lại trên đầu ngón tay mình.

"Tiểu bảo bối làm sao cứ xao động bất an như thế?" Cô ta nỉ non nói với phi trùng, "Là bởi vì có mùi vị chán ghét ư?"

Thần kinh Tề Lạc Nhân chợt căng thẳng, nếu nữ nhân này có thể điều khiển côn trùng, vậy tình cảnh của bọn họ liền nguy hiểm!

"Đi đi, moi ả ta ra đây." Đầu ngón tay của mỹ nhân rắn rết khe khẽ búng ra, phi trùng đánh vòng xoay lượn trên tay cô ta mấy vòng, bịn rịn không nỡ.

Chỉ có thể liều chết vật lộn một phen. Tề Lạc Nhân hít sâu một ngụm khí, một tay nắm lấy trái bom thu nhỏ đổi được ở Phòng giao dịch trước khi rời khỏi Vùng Đất Hoàng Hôn, tùy thời chuẩn bị lưu trữ.

"Đừng lo lắng, cô ta phát hiện không được đâu." Lục Hựu Hân đè tay cậu lại, vô cùng tự tin nói.

Tề Lạc Nhân liếc mắt nhìn cô, chỉ thấy cô ấy chỉ vào khe thẻ trên eo, cười mà không nói.

Côn trùng đó vo ve vo ve hoàn toàn bay về hướng ngược lại với nơi ẩn mình của hai người, sau cùng dưới một mảnh cây khô quanh quẩn không đi. Trong bóng râm đột ngột sáng lên một đạo ánh sáng lạnh, côn trùng lập tức từ không trung rơi xuống.

Mỹ nhân rắn rết "ồ" một tiếng, sâu kín nhìn về phía vùng bóng cây mờ: "Vậy mà là ngươi?"

Lời còn chưa dứt, trong bóng râm hiện ra một bóng người: "Tôi cũng không nghĩ đến, hai chúng ta sẽ gặp nhau ở đây."

Là Diệp Hiệp!

Mỹ nhân rắn rết "chậc" một tiếng: "Lén lén lút lút trốn trong bóng cây, chẳng lẽ là muốn đánh lén? Cậu từ khi nào cũng học được loại thủ đoạn 'hạ tam lạm' (chỉ người thấp hèn, đê tiện) đó rồi?"

Diệp Hiệp cười lạnh: "Đối phó người như ngươi, thủ đoạn dạng gì đều không đủ."



"Ây dô, dĩ nhiên là vậy, thù mới hận cũ giải quyết một lần luôn đi!" Mỹ nhân rắn rết thản nhiên cười, cánh tay vung lên, trong trang phục tế tự tuôn ra trăm con phi trùng, tựa như một mảnh mây mù màu đen đánh tới Diệp Hiệp!

Diệp Hiệp cười lạnh, trường đao rời vỏ! Trong hàn quang rét căm căm lưỡi dao vũ động trong hư không xẹt qua tia sáng chói mắt, kình quang đánh đến, phi trùng mãnh liệt kéo đến như đánh trúng một tầng bình chướng không thể nhìn thấy, nháy mắt đông kết thành hoa tuyết bay lả tả.

"Ngươi đừng có quên, năng lực vốn có của ta có thể khắc chết được ngươi, lần này ta sẽ không để ngươi chạy thoát được." Diệp Hiệp hơi mỉm cười, khom người như mũi tên rời cung lao thẳng về phía mỹ nhân rắn rết.

Mỹ nhân rắn rết nhẹ nhàng nhảy lên cây khô, từ trên cao nhìn xuống: "Vậy ngươi cũng không thể quên đấy, kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải đối đãi bằng cái nhìn khác rồi."

Vừa dứt lời, bàn tay đặt trên cây khô tản mát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, bộ rễ cây trần trụi vừa tiếp xúc với đạo ánh sáng nhạt này liền giống như được kích hoạt, vậy mà sống lại rồi!

Đúng thế, sống trở lại!

Cái cây đó đồ sộ, như một người khổng lồ đang ngủ say từ trong đầm lầy thức tỉnh, bộ rễ rắc rối phức tạp không ngừng liên tục vươn ra mặt đất, kéo đống nước bùn dơ bẩn ra, mà thân cây vặn vẹo giống như là cánh tay, đang vũ động cuồng loạn, vung đập đến Diệp Hiệp!

"Wase, điều này thật tuyệt vời." Lục Hựu Hân luôn miệng kêu "hay", hưng trí bừng bừng cùng Tề Lạc Nhân khẩn trương tán gẫu với nhau, "Thật hứng thú với mỹ nhân rắn rết này nha, có thể thao túng côn trùng còn có thể thao túng thụ nhân, tuyệt đối là cao thủ tác chiến trong rừng, là mối nguy hiểm mới đây!"

"Cô nhỏ tiếng chút!" Tề Lạc Nhân không thể không lại nhắc nhở cô ấy, cậu hoài nghi Lục Hựu Hân có phải có kĩ năng che dấu thân hình và âm thanh không, bằng không dựa vào cách cô ấy ồn ào, hai người kia không nghe được mới có quỷ đó.

"Bình tĩnh đi, có biết cái gì gọi là 'kêu trời trời không thấu' không? Chỉ cần không rời khỏi phạm vi nhất định, cậu kêu rách cổ họng cũng sẽ không ai nghe thấy." Lục Hựu Hân bĩu môi với cậu, trên gương mặt đáng yêu lộ ra nụ cười tà mị điên cuồng nóng nảy, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

"..." Kĩ năng này nghe sơ qua sao giống như ác thiếu đùa giỡn con gái nhà lành thế? Đợi chút, ai là con gái nhà lành?

Lục Hựu Hân còn đang dương dương đắc ý: "Một đại sư rình mò làm sao có thể không có thủ đoạn ẩn núp tuyệt hảo cơ chứ, đây quả thực là vũ nhục với giới Chikan rình mò!"

Tề Lạc Nhân giả vờ chuyên tâm coi giải, không nghe lời mèo khen mèo dài đuôi của cô ấy.

Tình thế lúc này đột ngột biến chuyển, Diệp Hiệp vốn bởi vì năng lực khắc chế mà đang ổn định chiếm thế thượng phong bị thụ nhân bức đến hiểm cảnh, vũ khí của cô ta khó mà tiếp tục đối phó với quái vật có thân hình vừa to lớn vừa cứng rắn như vậy, mà năng lực đóng băng đối với một gốc cây mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, cô ta chỉ có thể tự mình dựa vào sự nhanh nhẹn để tránh những cành cây quất tới, nhưng mặc cho là vậy cô ta cũng cực kì nguy hiểm, chống đỡ không được bao lâu nữa.

Tề Lạc Nhân bất giác vì cô ta mà niết ra được một thân mồ hôi, tuy giữa bọn họ cũng không quen thuộc, nhưng dù sao từng ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, cậu có ấn tượng không tệ với người chơi vừa anh khí vừa ngay thẳng này, tự nhiên không mong cô ta chết ở đây.

"Hai người biết nhau?" Lục Hựu Hân đột nhiên hỏi.

"... Gặp qua trên xe ngựa." Tề Lạc Nhân không giấu diếm cô.

"Ồ, cô ấy tên gì?" Lục Hựu Hân lại hỏi.

Tề Lạc Nhân kì quái mà liếc nhìn: "Diệp Hiệp."



Lục Hựu Hân sờ quai hàm: "Tên không sai, người cũng không sai, chính là cô ấy rồi."

"Cô muốn làm gì?" Tề Lạc Nhân không hiểu hỏi.

Lục Hựu Hân nhe răng cười: "Đi giúp đấy, tôi làm sao nỡ nhìn mỹ nhân gặp nạn chứ."

"... Không phải cô thích người kia ư? Tại sao lại giúp Diệp Hiệp?" Tề Lạc Nhân không quên vừa rồi cô ấy ở bên tai cậu nhai đi nhai lại việc hứng thú rất nhiều với mỹ nhân rắn rết.

Lục Hựu Hân nghiêm mặt nói: "Cậu thật sự muốn biết nguyên nhân?"

Tề Lạc Nhân bị thần sắc nghiêm túc của cô ấy cuốn hút, bất tri bất giác cũng nghiêm túc theo, cậu gật đầu.

"Bởi vì cô ta ngực to, ngực to là chính nghĩa, tôi muốn có được bộ ngực đó." Lục Hựu Hân một bộ đứng đắn nói.

Giờ phút này, nội tâm cậu đã sụp đổ rồi, cậu trơ mắt nhìn Lục Hựu Hân oai phong lẫm liệt nói hết lời thoại, sau đó từ trong lùm cây chạy bắn ra ngoài, hô lớn: "Diệp Hiệp, tôi đến giúp em đây!"

Ngọn lửa lam trắng từ dưới chân cô ấy thoát ra, tựa như một làn sóng vọt về phía hai người, trong nháy mắt đã thổi quét thụ nhân cuồng loạn, mỹ nhân rắn rết trên cây đại kinh thất sắc, xung quanh đều là hỏa diễm, cô ta thế mà lại không có đường lui! Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô ta nắm thời cơ quyết đoán từ trên cây nhảy xuống, bọc mình trong một tầng áo choàng từ trong lửa lăn ra, hồn nhiên không quan tâm đến nguy hiểm bị thương do bỏng.

Mỹ nhân rắn rết sau khi nhảy ra khỏi biển lửa căm hận lườm hai người: "Thì ra còn có trợ thủ, thật là xem thường ngươi rồi."

Nói xong, cô ta không chút do dự trốn đi.

"Đừng đuổi theo, cẩn thận bẫy rập." Diệp Hiệp ngăn cản ý muốn trảm thảo trừ căn của Lục Hựu Hân.

Lục Hựu Hân cầm chặt tay cô ấy, chân thành thâm tình nói: "Nếu mỹ nhân em đã nói thế rồi, vậy tôi đây không đuổi theo cô ta, mỗi giờ mỗi phút trong mắt tôi chỉ có mình em, không có cô ta."

Diệp Hiệp ngốc người tại đương trường, ánh mắt hoang mang mù mịt bơ vơ đó khiến Tề Lạc Nhân không nỡ núp tiếp nữa, tiến lên trước giảng giải: "Diệp Hiệp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Thì ra là cậu." Diệp Hiệp cười thoải mái, nói lời cảm kích với Tề Lạc Nhân và Lục Hựu Hân, "Lần này thực sự cảm ơn hai người, nếu không có hai người, bây giờ tôi chỉ sợ cũng phải chạy trối chết, đó cũng quá khó nhìn đi."

"Tư thế chạy trốn không có phần đẹp hay không, chỉ có phần hữu ích hay không, chẳng sợ một đường lãi mẹ đẻ lãi con, chỉ cần có thể chuồn đi chính là tư thế tốt." Lục Hựu Hân nghiêm mặt nói.

Diệp Hiệp phì cười: "Cô thật thú vị."

Ánh mắt Lục Hựu Hân sáng lên, hưng phấn nói với Tề Lạc Nhân: "Người đẹp nói tôi rất thú vị!"

Tề Lạc Nhân ở một bên lặng lẽ xoay mặt đi, cậu bây giờ giả vờ cùng cô ấy không có quen biết gì còn kịp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook