Quyển 2 - Chương 4: Lần đầu đến với vùng đất hoàng hôn (4)
Bạc Mộ Băng Luân
16/08/2022
Phi thuyền an toàn đáp xuống đảo nhỏ, hành khách liên tục rời khỏi, mấy
người nam nữ mặc đồng phục giống như Arx lên phi thuyền, đem hai tên
cướp còn chưa tỉnh mang đi.
Trần Bách Thất hữu hảo cười với bốn người, dẫn cô bé thoạt nhìn hẳn là em gái của cô ta rời đi.
"Đến rồi, nơi đây chính là Đảo Lạc Dương, nơi tụ hợp của những người chơi trong Vùng Đất Hoàng Hôn, đã lâu lắm rồi tôi chưa quay lại đây, đúng thật là có chút hoài niệm." Tô Hòa ngắm nhìn đảo Lạc Dương đang ngủ say trong ánh tà dương, nhẹ giọng nói.
Tề Lạc Nhân đứng ở cửa khoang, cùng nhìn về phía đảo nhỏ. Nó tựa như một chốn thiên đường trong biển cả mênh mông, dưới chiều tà lộng lẫy toát ra hơi thở khiến người khác phải mong mỏi rồi lại sợ hãi. Trong trò chơi ác mộng, cậu đã từng cùng NPC tán gẫu qua và nghe bọn họ nhắc đến hòn đảo này rồi, nhưng bản thân lại chưa từng đến đây. Lúc này không khỏi có chút tiếc nuối, nếu như khi đó cậu đối đãi với trò chơi nghiêm túc hơn một chút là tốt rồi...
Bác sĩ Lữ từ sau lưng Tề Lạc Nhân ló đầu ra: "Nhường nhường nhường, người cao đứng sang một bên đi nào, đừng có chắn đường của thần lùn!"
"Đúng thế, hai người các anh cao thế nên tự giác chút!" Tiết Doanh Doanh cũng nói.
Tề Lạc Nhân và Tô Hòa bị đẩy hẳn sang một bên, dứt khoát dọc theo cầu thang kim loại có tay vịn đi xuống phi thuyền, cùng dòng người lác đác đi ra bên ngoài.
"Hẳn đây là phong cách Steampunk đi? Thật kì quái, chiếc thuyền kia thoạt nhìn cùng tàu bè trên biển không khác nhau mấy, vậy mà có thể bay trên không trung, thật là không thể tin nổi." Tề Lạc Nhân quay đầu chỉ vào chiếc thuyền đấy, nói.
"Ở nơi đây, chuyện không thể tin nổi còn rất nhiều." Tô Hòa lại cười nói.
Bốn người xuyên qua đường phố chật hẹp, một đường đi đến cạnh một cây cầu sắt, kiến trúc xung quanh tràn ngập một loại phong cách cứng nhắc lại chán chường, đi dạo nơi đây trông như mới ghé qua khu đại công xưởng niên đại Cách mạng công nghiệp vậy, khắp nơi đều là đường ống hơi nước tráng kiện, hơi nước hướng thẳng lên bầu trời xả ra trông như sản xuất mây mù.
"Quán ăn này rất nổi danh, lúc tôi vẫn còn đang rèn luyện ở Vùng Đất Hoàng Hôn chính là ăn ở đây, vừa nãy tôi còn lo lắng nếu ông chủ đã không còn thì phải làm sao." Tô Hòa nói.
"Ông chủ cũng là người chơi?" Bác sĩ Lữ lập tức ý thức được điểm mấu chốt.
Tô Hòa gật đầu: "Ở nơi đây cũng có vài người chơi không hoàn toàn dựa vào nhiệm vụ để kiếm Số Ngày Sinh Tồn, ví dụ như Trần Bách Thất, đám người Arx, đều có nguồn thu nhập Số Ngày Sinh Tồn khác nhau, nhưng mỗi tháng sẽ bị cưỡng chế làm nhiệm vụ 1 lần, không thoát được."
Ba người cái hiểu cái không gật đầu, cùng Tô Hòa đi vào trong quán ăn thoạt nhìn bình thường không gì đặc sắc.
Nói thật lòng, hoàn cảnh nơi đây có thể nói là không tốt, Tề Lạc Nhân cảm thấy nơi đây tuyệt đối không thông qua kiểm dịch vệ sinh, ánh sáng lờ mờ cũng không thể che dấu được những vết tích loang lổ nhiều màu trên vách tường và mặt đất, trong quán ăn dày đặc mùi dầu máy nhàn nhạt ----- Trên đường đi đều ngửi được mùi vị này, Tề Lạc Nhân cho rằng mũi mình rất nhanh đã báo hỏng, thế cho nên hương vị đồ ăn đều trở nên có phần vi diệu.
Bốn người tìm được một ghế lô nhỏ đủ yên tĩnh để trò chuyện, Tiết Doanh Doanh tốn chút công sức xây dựng tâm lý mới để bản thân ngồi xuống sofa thoạt nhìn không mấy gì sạch sẽ. Bác sĩ Lữ càng là một mặt muốn chết, nỗ lực khắc phục bệnh nghề nghiệp của bác sĩ mới miễn cưỡng ngồi yên, ngược lại Tề Lạc Nhân, rất tùy ý ngồi xuống, cầm thực đơn đầy dầu mỡ lên.
"Đều là món Âu?" Tề Lạc Nhân với món Âu cảm giác cũng bình thường, những đồ ăn khả nghi nhìn không ra lai lịch trong thực đơn càng là xin thứ tội cho kẻ bất tài.
"Cậu muốn tìm món Trung cũng có, lần sau lại đi nữa." Tô Hòa hòa nhã nói.
Trong thời gian đợi lên món, ba tân nhân tươi non cuối cùng có thể bắt đầu quăng ra những nghi vấn đầy trong bụng. Vấn đề quan tâm nhất cũng là thiết yếu nhất, không gì có thể vượt qua được việc làm sao mới có thể trở lại thế giới hiện thực.
Trong cái nhìn mong đợi của ba người, Tô Hòa thở dài nhẹ khó thấy: "Vấn đề mọi người hỏi quả thực tôi không cách nào trả lời cả. Phải là nói, những người sống nơi đây đều vô pháp trả lời."
"Chết ở đây, có phải là có thể trở về?" Tiết Doanh Doanh lòng đầy hi vọng hỏi.
"Nếu như cô có dũng khí, có thể nếm thử một phen, nhưng bất luận thành công hay là thất bại, người sống sót nơi đây đều không biết." Tô Hòa thản nhiên nói.
"Hẳn là không thể đi." Bác sĩ Lữ đột nhiên chắc chắn nói, "Nếu như có thể, hai tên cướp trên phi thuyền sẽ không mạo hiểm nguy hiểm tính mạng yêu cầu đòi hỏi Số Ngày Sinh Tồn."
Tô Hòa gật đầu nhẹ: "Cách nói lưu truyền trong người chơi là chết chính là chết, không cách nào quay về, vĩnh viễn biến mất ở thế giới hiện thực, cũng biến mất ở thế giới Ác Mộng. Nếu như muốn chân chính trở lại thế giới hiện thực, nhất định phải thông quan nhiệm vụ chủ tuyến triệt để chấm dứt trò chơi này."
Triệt để chấm dứt? Trình độ dạng gì mới xem như hoàn toàn kết thúc? Tề Lạc Nhân nháy mắt nghĩ đến rất nhiều... trong <> cậu đã chơi đích xác có nhiệm vụ chủ tuyến, nhưng trong nhiệm vụ đó cậu chết rất nhanh, căn bản không có đầu mối rõ ràng.
"Liên quan đến nhiệm vụ chủ tuyến, nhất định phải kể đến lịch sử của thế giới Ác Mộng." Tô Hòa kiên nhẫn vì bọn họ giảng giải lại lịch sử của nơi đây.
"Mở đầu của thế giới Ác Mộng, đại khái là hơn 20 năm trước. Căn cứ vào những manh mối trước mắt được các người chơi thu thập được cho thấy, ước chừng 22 năm trước đã có nhóm người chơi đầu tiên tiến vào đây, chỉ là tung tích nhóm người chơi sớm nhất đã không biết đâu nữa, hẳn là đã chết rồi. Mà đối với thế giới Ác Mộng mà nói, thay đổi lớn nhất cũng là bắt đầu từ hơn 20 năm trước." Tà dương vĩnh viễn không lặn mơ hồ ngoài cửa sổ nhỏ đem ánh chiều ấm áp chiếu rọi vào gian phòng u ám này, cũng chiếu sáng sườn mặt tuấn mỹ của Tô Hòa, ngữ điệu cậu ta ôn nhu, rủ rỉ nói.
"22 năm trước, Ma Vương thông qua hiến tế của tín đồ đã mở ra cánh cửa thông với thế giới loài người, thống lĩnh một nhóm Ma tộc giáng lâm xuống nhân gian, thừa dịp ngày nhật thực đánh hạ phong ấn áp chế Ma Giới của Thánh thành Giáo đình. Từ đó Nhân Gian Giới sa vào hỗn loạn vĩnh viễn không ngừng, Ác ma đã tàn sát nô dịch nhóm lớn nhân loại, sau khi đạt được đủ tín ngưỡng và hiến tế cuồn cuộn không ngừng liền thỏa mãn trở về Ma Giới, để lại một Nhân Gian Giới đầy rẫy thương tích, tín ngưỡng sụp đổ."
"Từ đấy về sau, con người đối với bản thân sắp đi con đường nào sản sinh hoang mang. Một bộ phận người hài lòng với hiện trạng, tin tưởng đây chính là phán quyết ngày tận thế, là thần linh trừng phạt con người không ngừng sa đọa, họ cùng Tòa Thánh chuyển đến Neverland, xây dựng lại quê hương. Còn bộ phận người khác lại muốn cùng Ác ma tranh đấu đến cùng, vì vậy nhóm người này bắt đầu từ hơn 20 năm trước sau sự xâm lược của Ma tộc, đem sức lực với kiến tạo thành một nơi đủ sức bảo tồn văn minh nhân loại, cũng chính là Vùng Đất Bình Minh và Vùng Đất Hoàng Hôn. Hai vùng đất này ở hai thái cực bao lấy Nhân Gian Giới, cách xa nhau ngàn dặm, bởi vì nguyên nhân không muốn ai biết nào đó, ở Vùng Đất Hoàng Hôn vĩnh viễn nằm trong sự soi chiếu của tà dương, mà Vùng Đất Bình Minh lại vĩnh viễn ở vào thời khắc bình minh. Những người dân thường cư trú ở đây, bắt đầu xây dựng cuộc sống, một bộ phận người có cái nhìn thấu suốt cho rằng, ác ma sớm muộn sẽ trở lại xâm lược, rất không may, phán đoán của bọn họ là chính xác, ba năm trước, Ma tộc giáng lâm xuống Nhân Gian Giới lần 2."
"Còn đến?" Tiết Doanh Doanh mặt mày đau khổ nhỏ giọng thì thầm.
Tô Hòa tính tình tốt cười: "Đúng đó, nhưng lần này, người thống lĩnh Ma tộc cũng không phải là Ma Vương của hơn 20 năm trước, mà là ba vị Ma Vương mới, tượng trưng cho: quyền lực, giết chóc và bịp bợm. Dưới sự thống lĩnh của chúng, Ma tộc lần nữa đến Nhân Gian Giới, khơi mào phân tranh, thu thập tín ngưỡng. Bởi vì tính đặc thù của hai vùng đất, hai nơi này khó mà đánh chiếm, vì vậy coi như hòa bình, nhưng một khi rời khỏi hai khu vực này, nhân loại ngoài kia lại sinh hoạt trong dầu sôi lửa bỏng, có người đã quy y Ma tộc, có người còn đang tham sống sợ chết."
Tề Lạc Nhân càng nghe càng kinh hãi, bối cảnh nảy quá quen thuộc rồi, hoàn toàn là bối cảnh lớn trong <>!
"Bối cảnh chuyện xưa này và người chơi hẳn là có liên hệ với nhau đi." Bác sĩ Lữ trầm tư một hồi, hỏi, "Chẳng lẽ nhiệm vụ chủ tuyến gì đó cần chúng ta phải giúp đỡ con người chiến thắng Ma tộc?"
"Này e rằng rất khó." Tô Hòa thản nhiên nói, "Lần này Ma tộc xâm lược đến nay chưa từng kết thúc, tuy đại bộ phận Ma tộc đã trở lại Ma giới, nhưng thông đạo chưa đóng, chúng nó tùy thời có thể ra vào Nhân Gian Giới, với lại còn có không ít Ma tộc cấp thấp du đãng ở ngoài, với người chơi mà nói, những đám này cũng không dễ đối phó, càng đừng nói đến Ma Vương."
Ba người không khỏi có phần uể oải, nhưng với người mới mà nói, muốn tồn tại được ở đây đã đủ khó khăn rồi, chuyện xa hơn nữa bọn họ tạm thời còn chưa nghĩ đến.
Món ăn đã được dọn lên, Tô Hòa nhìn sườn cừu trước mặt mình, nghi vấn hỏi: "Thì ra đã đổi đầu bếp đó rồi sao?"
Phục vụ chậm mất một nhịp mới hỏi lại: "Ngài nói đến đầu bếp nào? Tôi đến đây chưa lâu, nghe nói trong 3 năm đã đổi tám người đầu bếp."
Tô Hòa sững sờ nhìn phục vụ một hồi, trong đôi mắt đen láy kia vậy mà lộ ra tia mê mang hiếm thấy, cậu ta lễ phép nói cảm ơn, sau đó cầm dao nĩa tiếc nuối nói với ba người: "Xem ra không thể mời mọi người ăn dư vị sườn cừu 3 năm trước tôi từng ăn, quá đáng tiếc rồi, tôi thật sự vô cùng vừa ý mùi vị đó..."
Câu nói của Tô Hòa mờ mịt trong ánh chiều lặng lẽ, cùng với tiếng nổ đầu máy ầm ầm ngoài cửa sổ, cuộc sống của đám người Tề Lạc Nhân trong thế giới Ác Mộng này, đã chính thức bắt đầu.
Trần Bách Thất hữu hảo cười với bốn người, dẫn cô bé thoạt nhìn hẳn là em gái của cô ta rời đi.
"Đến rồi, nơi đây chính là Đảo Lạc Dương, nơi tụ hợp của những người chơi trong Vùng Đất Hoàng Hôn, đã lâu lắm rồi tôi chưa quay lại đây, đúng thật là có chút hoài niệm." Tô Hòa ngắm nhìn đảo Lạc Dương đang ngủ say trong ánh tà dương, nhẹ giọng nói.
Tề Lạc Nhân đứng ở cửa khoang, cùng nhìn về phía đảo nhỏ. Nó tựa như một chốn thiên đường trong biển cả mênh mông, dưới chiều tà lộng lẫy toát ra hơi thở khiến người khác phải mong mỏi rồi lại sợ hãi. Trong trò chơi ác mộng, cậu đã từng cùng NPC tán gẫu qua và nghe bọn họ nhắc đến hòn đảo này rồi, nhưng bản thân lại chưa từng đến đây. Lúc này không khỏi có chút tiếc nuối, nếu như khi đó cậu đối đãi với trò chơi nghiêm túc hơn một chút là tốt rồi...
Bác sĩ Lữ từ sau lưng Tề Lạc Nhân ló đầu ra: "Nhường nhường nhường, người cao đứng sang một bên đi nào, đừng có chắn đường của thần lùn!"
"Đúng thế, hai người các anh cao thế nên tự giác chút!" Tiết Doanh Doanh cũng nói.
Tề Lạc Nhân và Tô Hòa bị đẩy hẳn sang một bên, dứt khoát dọc theo cầu thang kim loại có tay vịn đi xuống phi thuyền, cùng dòng người lác đác đi ra bên ngoài.
"Hẳn đây là phong cách Steampunk đi? Thật kì quái, chiếc thuyền kia thoạt nhìn cùng tàu bè trên biển không khác nhau mấy, vậy mà có thể bay trên không trung, thật là không thể tin nổi." Tề Lạc Nhân quay đầu chỉ vào chiếc thuyền đấy, nói.
"Ở nơi đây, chuyện không thể tin nổi còn rất nhiều." Tô Hòa lại cười nói.
Bốn người xuyên qua đường phố chật hẹp, một đường đi đến cạnh một cây cầu sắt, kiến trúc xung quanh tràn ngập một loại phong cách cứng nhắc lại chán chường, đi dạo nơi đây trông như mới ghé qua khu đại công xưởng niên đại Cách mạng công nghiệp vậy, khắp nơi đều là đường ống hơi nước tráng kiện, hơi nước hướng thẳng lên bầu trời xả ra trông như sản xuất mây mù.
"Quán ăn này rất nổi danh, lúc tôi vẫn còn đang rèn luyện ở Vùng Đất Hoàng Hôn chính là ăn ở đây, vừa nãy tôi còn lo lắng nếu ông chủ đã không còn thì phải làm sao." Tô Hòa nói.
"Ông chủ cũng là người chơi?" Bác sĩ Lữ lập tức ý thức được điểm mấu chốt.
Tô Hòa gật đầu: "Ở nơi đây cũng có vài người chơi không hoàn toàn dựa vào nhiệm vụ để kiếm Số Ngày Sinh Tồn, ví dụ như Trần Bách Thất, đám người Arx, đều có nguồn thu nhập Số Ngày Sinh Tồn khác nhau, nhưng mỗi tháng sẽ bị cưỡng chế làm nhiệm vụ 1 lần, không thoát được."
Ba người cái hiểu cái không gật đầu, cùng Tô Hòa đi vào trong quán ăn thoạt nhìn bình thường không gì đặc sắc.
Nói thật lòng, hoàn cảnh nơi đây có thể nói là không tốt, Tề Lạc Nhân cảm thấy nơi đây tuyệt đối không thông qua kiểm dịch vệ sinh, ánh sáng lờ mờ cũng không thể che dấu được những vết tích loang lổ nhiều màu trên vách tường và mặt đất, trong quán ăn dày đặc mùi dầu máy nhàn nhạt ----- Trên đường đi đều ngửi được mùi vị này, Tề Lạc Nhân cho rằng mũi mình rất nhanh đã báo hỏng, thế cho nên hương vị đồ ăn đều trở nên có phần vi diệu.
Bốn người tìm được một ghế lô nhỏ đủ yên tĩnh để trò chuyện, Tiết Doanh Doanh tốn chút công sức xây dựng tâm lý mới để bản thân ngồi xuống sofa thoạt nhìn không mấy gì sạch sẽ. Bác sĩ Lữ càng là một mặt muốn chết, nỗ lực khắc phục bệnh nghề nghiệp của bác sĩ mới miễn cưỡng ngồi yên, ngược lại Tề Lạc Nhân, rất tùy ý ngồi xuống, cầm thực đơn đầy dầu mỡ lên.
"Đều là món Âu?" Tề Lạc Nhân với món Âu cảm giác cũng bình thường, những đồ ăn khả nghi nhìn không ra lai lịch trong thực đơn càng là xin thứ tội cho kẻ bất tài.
"Cậu muốn tìm món Trung cũng có, lần sau lại đi nữa." Tô Hòa hòa nhã nói.
Trong thời gian đợi lên món, ba tân nhân tươi non cuối cùng có thể bắt đầu quăng ra những nghi vấn đầy trong bụng. Vấn đề quan tâm nhất cũng là thiết yếu nhất, không gì có thể vượt qua được việc làm sao mới có thể trở lại thế giới hiện thực.
Trong cái nhìn mong đợi của ba người, Tô Hòa thở dài nhẹ khó thấy: "Vấn đề mọi người hỏi quả thực tôi không cách nào trả lời cả. Phải là nói, những người sống nơi đây đều vô pháp trả lời."
"Chết ở đây, có phải là có thể trở về?" Tiết Doanh Doanh lòng đầy hi vọng hỏi.
"Nếu như cô có dũng khí, có thể nếm thử một phen, nhưng bất luận thành công hay là thất bại, người sống sót nơi đây đều không biết." Tô Hòa thản nhiên nói.
"Hẳn là không thể đi." Bác sĩ Lữ đột nhiên chắc chắn nói, "Nếu như có thể, hai tên cướp trên phi thuyền sẽ không mạo hiểm nguy hiểm tính mạng yêu cầu đòi hỏi Số Ngày Sinh Tồn."
Tô Hòa gật đầu nhẹ: "Cách nói lưu truyền trong người chơi là chết chính là chết, không cách nào quay về, vĩnh viễn biến mất ở thế giới hiện thực, cũng biến mất ở thế giới Ác Mộng. Nếu như muốn chân chính trở lại thế giới hiện thực, nhất định phải thông quan nhiệm vụ chủ tuyến triệt để chấm dứt trò chơi này."
Triệt để chấm dứt? Trình độ dạng gì mới xem như hoàn toàn kết thúc? Tề Lạc Nhân nháy mắt nghĩ đến rất nhiều... trong <> cậu đã chơi đích xác có nhiệm vụ chủ tuyến, nhưng trong nhiệm vụ đó cậu chết rất nhanh, căn bản không có đầu mối rõ ràng.
"Liên quan đến nhiệm vụ chủ tuyến, nhất định phải kể đến lịch sử của thế giới Ác Mộng." Tô Hòa kiên nhẫn vì bọn họ giảng giải lại lịch sử của nơi đây.
"Mở đầu của thế giới Ác Mộng, đại khái là hơn 20 năm trước. Căn cứ vào những manh mối trước mắt được các người chơi thu thập được cho thấy, ước chừng 22 năm trước đã có nhóm người chơi đầu tiên tiến vào đây, chỉ là tung tích nhóm người chơi sớm nhất đã không biết đâu nữa, hẳn là đã chết rồi. Mà đối với thế giới Ác Mộng mà nói, thay đổi lớn nhất cũng là bắt đầu từ hơn 20 năm trước." Tà dương vĩnh viễn không lặn mơ hồ ngoài cửa sổ nhỏ đem ánh chiều ấm áp chiếu rọi vào gian phòng u ám này, cũng chiếu sáng sườn mặt tuấn mỹ của Tô Hòa, ngữ điệu cậu ta ôn nhu, rủ rỉ nói.
"22 năm trước, Ma Vương thông qua hiến tế của tín đồ đã mở ra cánh cửa thông với thế giới loài người, thống lĩnh một nhóm Ma tộc giáng lâm xuống nhân gian, thừa dịp ngày nhật thực đánh hạ phong ấn áp chế Ma Giới của Thánh thành Giáo đình. Từ đó Nhân Gian Giới sa vào hỗn loạn vĩnh viễn không ngừng, Ác ma đã tàn sát nô dịch nhóm lớn nhân loại, sau khi đạt được đủ tín ngưỡng và hiến tế cuồn cuộn không ngừng liền thỏa mãn trở về Ma Giới, để lại một Nhân Gian Giới đầy rẫy thương tích, tín ngưỡng sụp đổ."
"Từ đấy về sau, con người đối với bản thân sắp đi con đường nào sản sinh hoang mang. Một bộ phận người hài lòng với hiện trạng, tin tưởng đây chính là phán quyết ngày tận thế, là thần linh trừng phạt con người không ngừng sa đọa, họ cùng Tòa Thánh chuyển đến Neverland, xây dựng lại quê hương. Còn bộ phận người khác lại muốn cùng Ác ma tranh đấu đến cùng, vì vậy nhóm người này bắt đầu từ hơn 20 năm trước sau sự xâm lược của Ma tộc, đem sức lực với kiến tạo thành một nơi đủ sức bảo tồn văn minh nhân loại, cũng chính là Vùng Đất Bình Minh và Vùng Đất Hoàng Hôn. Hai vùng đất này ở hai thái cực bao lấy Nhân Gian Giới, cách xa nhau ngàn dặm, bởi vì nguyên nhân không muốn ai biết nào đó, ở Vùng Đất Hoàng Hôn vĩnh viễn nằm trong sự soi chiếu của tà dương, mà Vùng Đất Bình Minh lại vĩnh viễn ở vào thời khắc bình minh. Những người dân thường cư trú ở đây, bắt đầu xây dựng cuộc sống, một bộ phận người có cái nhìn thấu suốt cho rằng, ác ma sớm muộn sẽ trở lại xâm lược, rất không may, phán đoán của bọn họ là chính xác, ba năm trước, Ma tộc giáng lâm xuống Nhân Gian Giới lần 2."
"Còn đến?" Tiết Doanh Doanh mặt mày đau khổ nhỏ giọng thì thầm.
Tô Hòa tính tình tốt cười: "Đúng đó, nhưng lần này, người thống lĩnh Ma tộc cũng không phải là Ma Vương của hơn 20 năm trước, mà là ba vị Ma Vương mới, tượng trưng cho: quyền lực, giết chóc và bịp bợm. Dưới sự thống lĩnh của chúng, Ma tộc lần nữa đến Nhân Gian Giới, khơi mào phân tranh, thu thập tín ngưỡng. Bởi vì tính đặc thù của hai vùng đất, hai nơi này khó mà đánh chiếm, vì vậy coi như hòa bình, nhưng một khi rời khỏi hai khu vực này, nhân loại ngoài kia lại sinh hoạt trong dầu sôi lửa bỏng, có người đã quy y Ma tộc, có người còn đang tham sống sợ chết."
Tề Lạc Nhân càng nghe càng kinh hãi, bối cảnh nảy quá quen thuộc rồi, hoàn toàn là bối cảnh lớn trong <>!
"Bối cảnh chuyện xưa này và người chơi hẳn là có liên hệ với nhau đi." Bác sĩ Lữ trầm tư một hồi, hỏi, "Chẳng lẽ nhiệm vụ chủ tuyến gì đó cần chúng ta phải giúp đỡ con người chiến thắng Ma tộc?"
"Này e rằng rất khó." Tô Hòa thản nhiên nói, "Lần này Ma tộc xâm lược đến nay chưa từng kết thúc, tuy đại bộ phận Ma tộc đã trở lại Ma giới, nhưng thông đạo chưa đóng, chúng nó tùy thời có thể ra vào Nhân Gian Giới, với lại còn có không ít Ma tộc cấp thấp du đãng ở ngoài, với người chơi mà nói, những đám này cũng không dễ đối phó, càng đừng nói đến Ma Vương."
Ba người không khỏi có phần uể oải, nhưng với người mới mà nói, muốn tồn tại được ở đây đã đủ khó khăn rồi, chuyện xa hơn nữa bọn họ tạm thời còn chưa nghĩ đến.
Món ăn đã được dọn lên, Tô Hòa nhìn sườn cừu trước mặt mình, nghi vấn hỏi: "Thì ra đã đổi đầu bếp đó rồi sao?"
Phục vụ chậm mất một nhịp mới hỏi lại: "Ngài nói đến đầu bếp nào? Tôi đến đây chưa lâu, nghe nói trong 3 năm đã đổi tám người đầu bếp."
Tô Hòa sững sờ nhìn phục vụ một hồi, trong đôi mắt đen láy kia vậy mà lộ ra tia mê mang hiếm thấy, cậu ta lễ phép nói cảm ơn, sau đó cầm dao nĩa tiếc nuối nói với ba người: "Xem ra không thể mời mọi người ăn dư vị sườn cừu 3 năm trước tôi từng ăn, quá đáng tiếc rồi, tôi thật sự vô cùng vừa ý mùi vị đó..."
Câu nói của Tô Hòa mờ mịt trong ánh chiều lặng lẽ, cùng với tiếng nổ đầu máy ầm ầm ngoài cửa sổ, cuộc sống của đám người Tề Lạc Nhân trong thế giới Ác Mộng này, đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.