Chương 8
Angelia Bất Thuyết Vĩnh viễn
29/07/2021
Ngay giây đầu tiên video mở ra, tôi đã biết mình tìm đúng rồi. Bởi vì ngay giây đầu nó đã viết hẳn “Chúc mừng cậu thông qua cửa đầu tiên.”
“Chúc mừng cậu thông qua cửa đầu tiên? Cái quỷ gì thế?” Lão đại kỳ quái nhìn về phía tôi cùng lão nhị. Tuy nhiên tôi và lão nhị cũng không có hơi sức đâu mà quan tâm cậu ta, bởi vì video bắt đầu rồi.
Video này nhìn vào là biết không phải quay chuyên nghiệp rồi, nó là do có người cầm di động quay. Hình ảnh chỉ có piano, cũng không xuất hiện người hay vật khác. Hình ảnh rất trống trãi, giống như phòng học chuyên môn dùng để luyện đàn.
Sau đó xuất hiện một đôi tay trên phím đàn trắng đen. Thấy rõ nó là một đôi tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, rất xinh đẹp. Tuy nhiên vừa nhìn vào là biết tay con trai rồi, bởi vì khớp xương so với con gái lớn hơn một tí.
Đôi tay kia tạm dừng vài giây, giống như ấp ủ cái gì. Lúc ngón tay trong video bắt đầu chơi piano, một giai điệu vừa xa lạ vừa quen thuộc bỗng vang lên bên tai tôi.
“Đây là khúc gì thế? Sao chưa từng nghe qua?” Lão nhị nghi ngờ hỏi.
Lão đại cùng lão tam lắc đầu, vẻ mặt mơ màng như nhau. Ba người cùng lúc nhìn về phía tôi.
“Nhìn tao làm gì? Tao cũng không biết.”
“Video này là dành cho mày, mày phải biết chút gì mới đúng chứ.” Lão nhị nói.
“Tao sao biết thằng điên kia muốn làm gì? Nếu là cố ý chỉnh tao, sao có thể đơn giản như vậy?” Tôi câm nín nhìn trời, tuy rằng cảm thấy khúc nhạc này có chút quen tai, giống như nghe qua ở đâu rồi, nhưng tôi thật sự không rõ tên của nó là gì? Hình như cái này là tự sáng tác hả, hoặc là chỉ lưu truyền cho một ít khán giả thôi, người nghe qua nó tuyệt đối sẽ không có nhiều.
Lão nhị nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Cũng đúng, nếu trò chơi đơn giản thế này thì không còn thú vị nữa.”
Đầu tôi nổi đầy mây đen rồi, thế đứa vừa nãy gấp tới nổi muốn lục tung cả phòng học là thằng nào hả? Lúc này lại ở đây ghét bỏ trò chơi không khó, no zue no die, nói thằng này đó.
Lão tam lúc này mới tỉnh ngủ hẳn, nghi ngờ nhìn tụi tôi, hỏi: “Trò chơi gì? Tao vừa đầu đã thấy tụi bây nói chuyện kỳ quái rồi. Còn có. Mấy ngày nay đầu óc tụi mày vẫn luôn như mấy đứa bị khùng, suốt ngày chạy tới thư viện, nhóc tư tao còn hiểu được, lão nhị mày đổi tính từ khi nào thế? Đừng nói do có liên quan tới trò chơi này đi?”
Không thể không nói, lão tam đầu óc mà tỉnh táo, IQ là thứ mà lão nhị không có cách nào sánh kịp.
Tôi định há mồm giải thích, khúc piano trong video gần kết thúc rồi, cho nên tôi lập tức làm động tác suỵt.
“Suỵt! Chút nữa giải thích cho tụi mày!”
Ba người lập tức im lặng, nhìn chằm chằm màn hình cùng với tôi.
Động tác của đôi tay kia chân lại, sau đó dừng lại trên phím đàn piano. Nếu không phải thanh tiến trình video còn tiến về trước, còn chưa tới kết, tôi cũng cho rằng video này đã kết thúc rồi.
“Không có gì? Kết thúc chưa?” Đợi hồi lâu vẫn là hình ảnh ấy, lão nhị nhanh nhẩu mở miệng. Nó vừa nói xong âm cuối đã ấn xuống, màn hình video lại trở về màu đen, tụi tôi đều giật nảy mình.
“Tình huống gì vậy?” Lão đại khó hiểu nhìn tôi. Vẻ mặt tôi cũng ngu có khác gì đâu. Vậy là kết thúc rồi? Phi lý!
“Có chữ kìa.” Lão tam đột nhiên chỉ vào màn hình nói.
Chúng tôi lập tức nhìn chằm chằm vào màn hình. Chỉ trên màn hình hình đen nhảy ra từng con chữ màu trắng được đánh từ từ.
“Chúc mừng cậu đã thông qua khảo nghiệm thứ nhất. Hiện tại tiến vào cửa thứ hai, trong vòng một tuần học thuộc hơn nữa còn phải chơi thạo bản khúc piano ‘Pale light’. Bởi vì đây là khúc piano tự sáng tác, tài liệu học của cậu chỉ có một đoạn video này, mong cố gắng bảo quản. Good luck to you!”
Lúc dấu chấm câu cuối cùng xuất hiện, tiến trình đã tới cuối, hình ảnh trở lại giao diện mới bắt đầu. Cả lũ hoàn toàn ngơ ngác chỉ biết câm nín nhìn chằm chằm màn hình.
“Chúc mừng cậu thông qua cửa đầu tiên? Cái quỷ gì thế?” Lão đại kỳ quái nhìn về phía tôi cùng lão nhị. Tuy nhiên tôi và lão nhị cũng không có hơi sức đâu mà quan tâm cậu ta, bởi vì video bắt đầu rồi.
Video này nhìn vào là biết không phải quay chuyên nghiệp rồi, nó là do có người cầm di động quay. Hình ảnh chỉ có piano, cũng không xuất hiện người hay vật khác. Hình ảnh rất trống trãi, giống như phòng học chuyên môn dùng để luyện đàn.
Sau đó xuất hiện một đôi tay trên phím đàn trắng đen. Thấy rõ nó là một đôi tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, rất xinh đẹp. Tuy nhiên vừa nhìn vào là biết tay con trai rồi, bởi vì khớp xương so với con gái lớn hơn một tí.
Đôi tay kia tạm dừng vài giây, giống như ấp ủ cái gì. Lúc ngón tay trong video bắt đầu chơi piano, một giai điệu vừa xa lạ vừa quen thuộc bỗng vang lên bên tai tôi.
“Đây là khúc gì thế? Sao chưa từng nghe qua?” Lão nhị nghi ngờ hỏi.
Lão đại cùng lão tam lắc đầu, vẻ mặt mơ màng như nhau. Ba người cùng lúc nhìn về phía tôi.
“Nhìn tao làm gì? Tao cũng không biết.”
“Video này là dành cho mày, mày phải biết chút gì mới đúng chứ.” Lão nhị nói.
“Tao sao biết thằng điên kia muốn làm gì? Nếu là cố ý chỉnh tao, sao có thể đơn giản như vậy?” Tôi câm nín nhìn trời, tuy rằng cảm thấy khúc nhạc này có chút quen tai, giống như nghe qua ở đâu rồi, nhưng tôi thật sự không rõ tên của nó là gì? Hình như cái này là tự sáng tác hả, hoặc là chỉ lưu truyền cho một ít khán giả thôi, người nghe qua nó tuyệt đối sẽ không có nhiều.
Lão nhị nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Cũng đúng, nếu trò chơi đơn giản thế này thì không còn thú vị nữa.”
Đầu tôi nổi đầy mây đen rồi, thế đứa vừa nãy gấp tới nổi muốn lục tung cả phòng học là thằng nào hả? Lúc này lại ở đây ghét bỏ trò chơi không khó, no zue no die, nói thằng này đó.
Lão tam lúc này mới tỉnh ngủ hẳn, nghi ngờ nhìn tụi tôi, hỏi: “Trò chơi gì? Tao vừa đầu đã thấy tụi bây nói chuyện kỳ quái rồi. Còn có. Mấy ngày nay đầu óc tụi mày vẫn luôn như mấy đứa bị khùng, suốt ngày chạy tới thư viện, nhóc tư tao còn hiểu được, lão nhị mày đổi tính từ khi nào thế? Đừng nói do có liên quan tới trò chơi này đi?”
Không thể không nói, lão tam đầu óc mà tỉnh táo, IQ là thứ mà lão nhị không có cách nào sánh kịp.
Tôi định há mồm giải thích, khúc piano trong video gần kết thúc rồi, cho nên tôi lập tức làm động tác suỵt.
“Suỵt! Chút nữa giải thích cho tụi mày!”
Ba người lập tức im lặng, nhìn chằm chằm màn hình cùng với tôi.
Động tác của đôi tay kia chân lại, sau đó dừng lại trên phím đàn piano. Nếu không phải thanh tiến trình video còn tiến về trước, còn chưa tới kết, tôi cũng cho rằng video này đã kết thúc rồi.
“Không có gì? Kết thúc chưa?” Đợi hồi lâu vẫn là hình ảnh ấy, lão nhị nhanh nhẩu mở miệng. Nó vừa nói xong âm cuối đã ấn xuống, màn hình video lại trở về màu đen, tụi tôi đều giật nảy mình.
“Tình huống gì vậy?” Lão đại khó hiểu nhìn tôi. Vẻ mặt tôi cũng ngu có khác gì đâu. Vậy là kết thúc rồi? Phi lý!
“Có chữ kìa.” Lão tam đột nhiên chỉ vào màn hình nói.
Chúng tôi lập tức nhìn chằm chằm vào màn hình. Chỉ trên màn hình hình đen nhảy ra từng con chữ màu trắng được đánh từ từ.
“Chúc mừng cậu đã thông qua khảo nghiệm thứ nhất. Hiện tại tiến vào cửa thứ hai, trong vòng một tuần học thuộc hơn nữa còn phải chơi thạo bản khúc piano ‘Pale light’. Bởi vì đây là khúc piano tự sáng tác, tài liệu học của cậu chỉ có một đoạn video này, mong cố gắng bảo quản. Good luck to you!”
Lúc dấu chấm câu cuối cùng xuất hiện, tiến trình đã tới cuối, hình ảnh trở lại giao diện mới bắt đầu. Cả lũ hoàn toàn ngơ ngác chỉ biết câm nín nhìn chằm chằm màn hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.