Chương 52: Đừng vì cậu ấy mà hôn anh
Bất Vấn Tam Cửu
16/10/2024
Trước khi đi, mới đầu Hà Nhạc Chi nói là sẽ đi khoảng mười ngày tám ngày, xong đổi lời lại bảo chắc là hơn mười ngày thôi. Hàn Phương Trì chẳng ý kiến gì, chỉ điềm nhiên nói hắn chăm sóc tốt cho bản thân là được.
Nhưng đã qua nửa tháng mà người vẫn chưa về, Hàn Phương Trì cũng bắt đầu trở nên mất bình tĩnh.
"Đi công tác gì mà lâu vậy?" Hàn Phương Trì hỏi qua điện thoại.
Hà Nhạc Chi đang tạm thời bay đến Hà Bắc, vừa mới hạ cánh. Mấy ngày nay tín hiệu của hắn không tốt nên gần như chẳng gọi được cuộc nào. Trước khi bay, đúng lúc bác sĩ Hàn đang làm việc nên hắn không gọi được. Vừa hạ cánh, hắn lập tức gọi cho Hà Kỳ trước rồi ngay sau đó nhanh chóng gọi cho Hàn Phương Trì.
Chuyến đi Hà Bắc lần này vốn dự kiến chỉ kéo dài dăm ba ngày, nên Hà Nhạc Chi thậm chí chẳng buồn mang theo vali, chỉ khoác vội chiếc ba lô lên vai rồi lên đường, trong lòng quyết tâm hoàn thành công việc một cách nhanh chóng.
"Tôi cũng đang gấp đây, sắp xong rồi." Hà Nhạc Chi vừa nhanh chóng bước ra sân bay vừa nói.
"Qua một tuần nữa em có về không?" Hàn Phương Trì hỏi.
Chỉ còn đúng một tuần nữa là tới ngày lễ tình nhân, vậy mà Hà Nhạc Chi lại phải đi công tác vào dịp này, thật là khó lòng chấp nhận nổi.
"Về," Hà Nhạc Chi quả quyết: "Chắc chắn là về."
Hàn Phương Trì chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn dặn dò thêm: "Nếu thực sự không kịp thì cứ từ từ mà làm."
"Ừm ừm ừm," Hà Nhạc Chi đáp, " Tôi biết mà."
Nơi Hà Nhạc Chi cần đến là một thị trấn nhỏ, và từ sân bay đến đó phải mất hơn ba tiếng di chuyển. Hắn đã đặt xe từ trước, nhưng khi tới nơi cũng đã gần mười giờ tối.
Hắn gửi cho Hàn Phương Trì một tin nhắn thoại: "Phương Trì, tôi đến khách sạn rồi, tắm xong sẽ gọi video cho anh, mười phút nữa nhé."
Trừ ba ngày đầu khi vừa ra khỏi nhà, từ đó đến giờ hai người chưa gọi video lần nào. Lần này khi cuộc gọi video kết nối, Hà Nhạc Chi trong màn hình trông gầy đi rõ rệt, môi khô nứt nẻ, cả người toát ra vẻ mệt mỏi.
Hàn Phương Trì nhíu mày ngay lập tức.
"Sao lại nhăn mặt thế?" Hà Nhạc Chi vừa vòng qua vòng lại, vừa tìm kiếm sạc điện thoại và son dưỡng, tay giữ chặt chiếc điện thoại, cười hỏi. "Gặp tôi mà không vui à?"
"Miệng bị sao vậy?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Bị gió thổi đấy, khô quá mà." Hà Nhạc Chi lấy son dưỡng bôi qua loa: "Sáng hôm qua ngủ dậy môi còn chảy máu nữa."
"Em gầy đi rồi?" Hàn Phương Trì hỏi tiếp.
"Có lẽ gầy chút thôi." Hà Nhạc Chi đáp.
Hàn Phương Trì tiếp lời: "Không ăn đủ à?"
"Ăn đủ chứ." Sau khi thu dọn xong, Hà Nhạc Chi ngồi xuống nhìn kỹ vào màn hình, cười tươi: "Lâu rồi không gặp bác sĩ."
Khi nhìn thấy Hàn Phương Trì xuất hiện trên màn hình, Hà Nhạc Chi không giấu được niềm vui, mặc dù chỉ là qua cuộc gọi video.
Hàn Phương Trì ngồi trong căn phòng ngủ, chính là nơi mà Hà Nhạc Chi đã từng ở lại trong hai tuần. Dưới ánh sáng ấm áp, màu sắc dịu dàng của đèn, cùng phông cảnh đầu giường và vẻ điển trai của Hàn Phương Trì, tất cả khiến Hà Nhạc Chi không khỏi nảy sinh một cảm giác mãnh liệt, hắn chỉ muốn quay về nhà ngay lập tức.
"Lần sau em mang thêm chút đồ ăn theo đi." Hàn Phương Trì dặn dò hắn.
"Đâu có gầy đến vậy đâu mà. Hay là điện thoại làm mặt tôi thon gọn hơn nhỉ?" Hà Nhạc Chi cười nói.
Thật ra Hà Nhạc Chi ăn khá nhiều, nhưng vì duy trì thói quen vận động hàng ngày nên cơ thể hắn đã quen với mức tiêu hao năng lượng cao. Dù ba bữa ăn đều đầy đủ, nhưng lượng calo vẫn không đủ. Cộng thêm việc thường xuyên di chuyển, nên khi đi công tác hắn thường gầy đi một chút. Nhưng điều đó không quan trọng, về nhà sẽ lại bồi bổ được.
Hắn nằm bò trên giường, chống cằm nhìn vào màn hình nói với Hàn Phương Trì: "Tôi muốn hai ngày cuối tuần của anh."
Không phải là hỏi xem có được không, thậm chí cũng chẳng buồn hỏi xem Hàn Phương Trì có ca trực nào hay chưa, đây là lần hiếm hoi Hà Nhạc Chi yêu cầu một cách dứt khoát như vậy.
Hàn Phương Trì cũng không trả lời ngay là được hay không, chỉ nhìn hắn hỏi: "Em có về kịp không?"
"Có." Hà Nhạc Chi gật đầu rồi hỏi tiếp: "Vậy hai ngày đó có thể dành cho tôi chứ?"
"Nếu em về thì sẽ dành cho em." Hàn Phương Trì đáp.
Hàn Phương Trì có những giới hạn trong công việc của mình, điều này đã định sẵn anh không thể trở thành người có nhiều thời gian để tùy ý đi đây đi đó. Những gì anh có thể làm cũng chỉ ở mức độ nhất định mà thôi. Dù trước đây từng là một chàng trai thẳng, nhưng chẳng phải trong lòng một chút cũng không có gì, những gì có thể làm thì anh sẽ cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình.
Tháng trước anh đã xin nghỉ hai ngày này rồi, nên tháng này trước khi lịch trực được sắp xếp, anh cũng chỉ thông báo lại thôi. Dù Hà Nhạc Chi không yêu cầu, anh cũng sẽ để hai ngày đó trống để có thể dành thời gian cho hắn.
Cuối cùng, Hà Nhạc Chi gần như đã về kịp đúng hạn. Sáng thứ tư hắn mới lên chuyến bay về nhà, phải quá cảnh giữa chừng, chuyến bay thứ hai bị trễ hai tiếng, khi về đến nhà trời cũng đã chuyển về tối.
Sở dĩ lần này hắn để mọi việc kéo dài đến mức này hoàn toàn là do hắn ước lượng sai thời gian, cộng thêm việc trong quá trình trao đổi công việc không được rõ ràng dẫn đến hiểu nhầm với người khác. Mà tính Hà Nhạc Chi lại không thể làm qua loa, thế là phải mất thêm vài ngày để tính toán và báo cáo tài liệu lại từ đầu.
Điều này càng khẳng định rằng khi thu thập thông tin cần đích thân kỹ sư trưởng có mặt là vô cùng quan trọng.
Hà Nhạc Chi cảm thán đây đúng là một cú đánh mạnh vào tính chuyên nghiệp của mình. Khi về hắn phải báo cáo lại với Giám đốc Vu, rằng mình còn quá trẻ.
Sau khi tan ca, Hàn Phương Trì được rủ đi ăn tối. Khi máy bay vừa hạ cánh, Hà Nhạc Chi mở điện thoại lên và thấy tin nhắn từ Tiếu Dao gửi một địa chỉ trong nhóm.
Từ khi có nhóm chat ba người, Tiếu Dao không nhắn riêng cho ai nữa, có việc gì đều nói thẳng trong đó luôn.
Hà Nhạc Chi hỏi trong nhóm: Mấy giờ các cậu ăn xong?
Tiếu Dao thấy tin nhắn trước, trả lời: Chắc tầm tám, chín giờ? Đang uống đây.
Hà Nhạc Chi hỏi: Phương Trì cũng uống hả?
Tiếu Dao đáp: Cậu ấy không uống. Cậu ấy không thể uống sao? Cậu ấy thanh cao lắm hả.
Nghe vậy, Hà Nhạc Chi cảm thấy lời này không có gì tốt đẹp, liền gửi một sticker [Biết rồi/], rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Hàn Phương Trì có lẽ đã để nhóm ở chế độ không làm phiền nên không thấy trả lời, chắc thường ngày Tiếu Dao nói nhiều quá.
Hà Nhạc Chi về cũng không nói cho Hàn Phương Trì. Về nhà, hắn tắm rửa để xua đi một thân mệt mỏi, đổi một bộ quần áo khác rồi lái xe ra ngoài để lấy bó hoa đã đặt trước.
Vì hoa là đặt qua mạng nên nhìn hình không thấy rõ kích thước, đến khi lấy mới thấy bó hoa rất lớn. Đẹp thì rất đẹp nhưng lại lớn quá, chiếm hết chỗ ngồi bên cạnh. Hà Nhạc Chi cẩn thận cài dây an toàn cho nó, trong lòng thầm nghĩ mày to như vậy làm người ta cũng phải xấu hổ thẹn thùng theo.
Hắn cố tình không báo Hàn Phương Trì là mình sẽ về hôm nay, chính là định nếu về kịp thì sẽ mang hoa đến đón bác sĩ Hàn tan ca. Giờ ngồi nhìn bó hoa to trên ghế phụ, hắn nghĩ may mà chuyến bay bị hoãn, Phương Trì cũng đang đi ăn, hắn có thể về nhà trước để cắm hoa vào bình. Bó hoa này mà mang đi đón thì có vẻ hơi quá trịnh trọng, vậy cũng thật là ngại quá.
Khi thấy tin nhắn trong nhóm, Hàn Phương Trì nhắn riêng cho Hà Nhạc Chi: Anh không uống rượu đâu, hôm nay xong việc rồi à?
Nhạc Chi: Các anh ăn xong chưa?
Phương Trì đáp: Gần xong rồi.
Nhạc Chi: Được rồi, ăn xong về sớm nhé.
Phương Trì: Ừ, đến nhà anh báo em.
Hà Nhạc Chi mỉm cười nhắn lại: Không cần đâu.
Bình hoa ở nhà Hàn Phương Trì là cái mà năm ngoái khi Hà Nhạc Chi qua, hắn mua để dùng. Hà Nhạc Chi ngồi trên sàn loay hoay hí hoáy cắm hoa, mất hơn nửa tiếng mới làm bó hoa bớt lớn chút.
Kính cửa sổ phản chiếu lại mọi thứ trong nhà như tấm gương, căn phòng khách sạch sẽ, gọn gàng, Hà Nhạc Chi mặc đồ ở nhà ngồi xếp bằng, bên cạnh là những đoá hoa xinh đẹp.
Tiếng nhập mật khẩu vang lên, Hà Nhạc Chi đứng dậy, tiện tay rút một cành hồng vàng nhạt.
"Chào buổi tối, Hàn–––"
Giọng nói đầy ấm áp của Hà Nhạc Chi bỗng chốc im bặt khi hắn nhìn thấy người bước vào là Chu Mộc Nghiêu. Cả hai sững sờ, ánh mắt chạm nhau, không biết nên phản ứng ra sao.
"...Nhạc Chi?" Chu Mộc Nghiêu rõ ràng đã uống rượu, giọng nói có chút nghèn nghẹn.
"Nhạc Chi??" Tiếu Dao chen vào sau Chu Mộc Nghiêu, bước vào.
"Hai người làm gì ở đây?" Hà Nhạc Chi bước sang một bên để họ vào nhà.
"Cậu về rồi à?" Tiếu Dao hỏi hắn: "Cậu không đi công tác à? Cậu lừa tôi sao?"
Hà Nhạc Chi hỏi: "Phương Trì đâu?"
Tiếu Dao cũng uống rượu, nói chuyện có chút vấp váp: "Đang đỗ xe... chỗ đỗ xe của cậu ấy bị ai đó chiếm mất, đang chờ người ta dời xe."
Hà Nhạc Chi không biết để cành hoa ở đâu, bèn tiện tay cắm luôn vào túi quần bên hông của Tiếu Dao.
"Các cậu cứ ở lại đi, tôi về trước đây." Hà Nhạc Chi nói.
"Bọn này không ở lại đâu, chỉ vào vệ sinh chút rồi đi thôi." Nói xong, Tiếu Dao đặt thẻ ra vào lên tủ ở cửa rồi đi vào nhà vệ sinh.
Chu Mộc Nghiêu vẫn đứng ở cửa mà không bước vào, cậu dựa vào tường không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hà Nhạc Chi. Ánh mắt của cậu khi say luôn thẳng thắn và nặng trĩu như vậy.
Cậu đứng chặn ở cửa, Hà Nhạc Chi không ra ngoài được, muốn ra phải lách qua người cậu.
Hà Nhạc Chi hỏi: "Không vào vệ sinh à?"
Chu Mộc Nghiêu cúi đầu thay giày, động tác chậm chạp, trạng thái say này rất quen thuộc với Hà Nhạc Chi.
Vô số lần trước đây khi Chu Mộc Nghiêu uống say trở về, Hà Nhạc Chi chỉ đứng đây mà nhìn cậu.
Mỗi lần thay giày xong, việc đầu tiên của Chu Mộc Nghiêu luôn là duỗi thẳng tay vẽ một vòng lớn rồi ôm chặt lấy Hà Nhạc Chi, vùi mặt vào vai hắn.
Cảm giác như đã là chuyện của một đời rồi vậy.
Hà Nhạc Chi không còn nhớ mỗi lần trước đây hắn đã nghĩ gì nữa. Lúc này đứng ở đây, trong lòng hắn chỉ còn lại sự ngạc nhiên vì sao lần này hắn có thể bình thản đến vậy.
Ngoại trừ giây phút sững sờ đầu tiên khi nhìn thấy Chu Mộc Nghiêu, trong lòng Hà Nhạc Chi gần như không có chút gợn sóng nào khác. Hắn vẫn nhớ những hành động quen thuộc này, dù sao thì chúng cũng đã từng thực sự tồn tại. Nhưng giờ đây, đó cũng chỉ đơn thuần là nhớ lại mà thôi.
Trái tim con người chỉ có chừng đó chỗ lớn như vậy, phải dùng một khoảng thời gian dài để xoá sạch sẽ quá khứ, rồi lại đặt một người khác vào để lấp đầy.
Hóa ra, mọi thứ từng trải qua thực sự có thể bị thời gian xóa nhòa. Vào khoảnh khắc này, Hà Nhạc Chi bất ngờ cảm thấy một sự nhẹ nhõm dâng lên từ sâu thẳm trong lòng.
Sự bình thản hoàn toàn lúc này khiến hắn nhận ra, trái tim mình cho đến hôm nay đã thật sự rõ ràng, trọn vẹn.
Vào thời điểm này, nhận thức đó có giá trị lớn đối với Hà Nhạc Chi. Điều này khiến những phán đoán trước đây của hắn về bản thân trở nên khách quan hơn và làm cho những lời hứa tiếp theo của hắn càng thêm vững chắc.
Những suy nghĩ ấy khiến nét mặt của Hà Nhạc Chi cũng thả lỏng, nét mặt trở nên nhẹ nhàng, bình hoà hơn.
Tám năm tình yêu không phải chỉ mình hắn trải qua, mà còn cả người yêu cũ của hắn đang đứng trước mặt, lại còn say rượu, mang theo vài phần mơ màng.
Cả hai cùng nhớ lại quá khứ, nhưng tâm trạng mỗi người lại khác biệt rõ ràng.
Một người đã hoàn toàn buông bỏ, còn người kia thì hiển nhiên là không.
Hà Nhạc Chi đứng đó, không hề phù hợp với bối cảnh, đầu óc lang thang nghĩ về những điều chẳng liên quan đến người yêu cũ. Trong một khoảnh khắc bất chợt, Chu Mộc Nghiêu bất ngờ lao tới ôm chầm lấy hắn, khiến Hà Nhạc Chi không kịp trở tay, chỉ có thể phản xạ bằng cách co tay lên chặn lại thôi.
Tiếu Dao rửa tay xong bước ra, vừa trông thấy cảnh ấy liền hét lên một tiếng: "Cậu bị làm sao đấy hả!" Tiếng hét của Tiếu Dao vang lớn đến mức chắc chắn dưới lầu cũng nghe thấy.
Lúc Hàn Phương Trì bước ra khỏi thang máy, điều đầu tiên anh thấy là Hà Nhạc Chi vẫn đang đứng ở cửa.
Tiếu Dao quay lưng lại phía cửa, hét to về phía nhà vệ sinh: "Cậu bị dở hơi à!"
Hàn Phương Trì ngạc nhiên nhìn Hà Nhạc Chi, hỏi: "Em về từ khi nào vậy?"
"Vừa đáp máy bay tối nay." Hà Nhạc Chi mỉm cười trả lời.
Tiếu Dao nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, gắt gỏng nói với Hàn Phương Trì: "Cậu quản em trai mình đi có được không hả? Nó hành xử như chó vậy!"
Hà Nhạc Chi muốn đưa tay bịt miệng gã lại.
"Cậu ấy làm sao?" Hàn Phương Trì hỏi khi bước vào.
"Không có gì đâu." Hà Nhạc Chi đáp: "Cậu ấy uống say thôi."
"Ban đầu anh định đưa bọn họ về nhà, nhưng tới gần đây thì cả hai đòi đi vệ sinh, tiện thể anh lười không muốn đưa về nữa. Đợi xong để bọn họ tự bắt xe về." Hàn Phương Trì giải thích.
Hà Nhạc Chi gật gật đầu.
"Vừa nãy nó lao vào người Hà Nhạc Chi, trông như muốn cắn người vậy." Tiếu Dao uống say nên giọng oang oang, nhăn nhó nói: "Chia tay đã cả trăm năm rồi, mày nói xem nghĩ gì mà ôm lấy người ta vậy? Mày đúng là có vấn đề!"
"Dao Dao... cậu nghỉ chút đi." Hà Nhạc Chi đá nhẹ vào chân gã, ý muốn đuổi gã ra ngoài.
Có lẽ vì cuối cùng cũng được trở về nhà, hoặc cũng có thể do nhận thức vừa rồi mà khiến Hà Nhạc Chi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù thế nào đi nữa thì tâm trạng của Hà Nhạc Chi vẫn rất vui vẻ, không bị ảnh hưởng bởi sự cố vừa rồi.
Hơn nữa, Chu Mộc Nghiêu chỉ vừa chạm vào thì đã bị hắn đẩy ra ngay, không thực sự ôm gì cả.
Chu Mộc Nghiêu cũng không cố tình làm phiền hắn, lần gặp trước cậu cũng rất bình tĩnh rồi. Dù sao cũng đã một năm trôi qua, không còn nhiều điều phi lý nữa. Chỉ là vừa nãy khi thấy nét mặt dịu dàng của Hà Nhạc Chi ở bên cạnh, rất nhiều kỷ niệm lại ùa về. Những ký ức ấy đối với một người say rượu giống như một giấc mơ đẹp vậy.
Sau khi bị đẩy ra, Chu Mộc Nghiêu cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, không nói thêm gì nữa.
Hàn Phương Trì nhìn về phía Hà Nhạc Chi, hỏi: "Ôm rồi à?"
Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng lắc đầu với anh.
"Sao lại không?" Tiếu Dao từ đằng sau lao tới, ôm lấy Hà Nhạc Chi, vòng tay trước người hắn, đầu tựa lên vai: "Ôm như thế này này."
Lúc đó Tiếu Dao từ nhà vệ sinh đi ra, thực sự không nhìn rõ cảnh tượng đang diễn ra, lại thêm chút men say trong người nên gã chỉ biết nói bừa. Hà Nhạc Chi đành chấp nhận, không biết phải giải thích ra sao cho hợp lý.
Hàn Phương Trì ngồi xuống ghế sofa, trên bàn trà là bình hoa Hà Nhạc Chi đã cắm. Hàn Phương Trì im lặng nhìn vào mắt Hà Nhạc Chi.
Chu Mộc Nghiêu từ nhà vệ sinh bước ra, mấy người đồng loạt nhìn về phía cậu. Dường như cậu không có gì muốn nói nữa, chỉ đứng xa xa cách nửa phòng khách, lặng lẽ nhìn Hà Nhạc Chi một lúc lâu.
Có vẻ cậu muốn nói rất nhiều điều, ánh mắt chan chứa đầy cảm xúc.
Hà Nhạc Chi chợt nhớ lại ánh mắt của Chu Mộc Nghiêu khi còn hai mươi tuổi, lúc đó ánh mắt cậu chứa đựng sự đơn giản và hạnh phúc, tràn đầy sức sống. Nhưng giờ đây, ánh mắt ấy đã không còn ánh lên sự sáng ngời và trong trẻo như trước nữa.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Hàn Phương Trì vào phòng để thay quần áo.
Hà Nhạc Chi đứng ở cửa tiễn hai người. Chu Mộc Nghiêu bước ra ngoài, quay lại nói với hắn: "Em đi đây... Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi gật đầu.
Dù sao thì, cuộc gặp gỡ hôm nay đối với hắn cũng không phải là chuyện xấu.
"Sống tốt nhé." Cuối cùng Hà Nhạc Chi nói với cậu.
Khi mọi người đã rời đi hết, Hà Nhạc Chi đi tới, dựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa phòng của Hàn Phương Trì, đợi anh bước ra.
*
*
*
Cuối cùng, nó đáp xuống ngay dưới mép cằm, giống hệt vị trí mà Hà Nhạc Chi đã chạm vào trước khi ra ngoài lần trước.
Hà Nhạc Chi ngơ ngẩn nhìn anh.
Hàn Phương Trì khẽ nhíu mày giữ lấy cằm của Hà Nhạc Chi, giọng anh trầm xuống: "Đừng vì cậu ấy mà hôn anh."
Nhưng đã qua nửa tháng mà người vẫn chưa về, Hàn Phương Trì cũng bắt đầu trở nên mất bình tĩnh.
"Đi công tác gì mà lâu vậy?" Hàn Phương Trì hỏi qua điện thoại.
Hà Nhạc Chi đang tạm thời bay đến Hà Bắc, vừa mới hạ cánh. Mấy ngày nay tín hiệu của hắn không tốt nên gần như chẳng gọi được cuộc nào. Trước khi bay, đúng lúc bác sĩ Hàn đang làm việc nên hắn không gọi được. Vừa hạ cánh, hắn lập tức gọi cho Hà Kỳ trước rồi ngay sau đó nhanh chóng gọi cho Hàn Phương Trì.
Chuyến đi Hà Bắc lần này vốn dự kiến chỉ kéo dài dăm ba ngày, nên Hà Nhạc Chi thậm chí chẳng buồn mang theo vali, chỉ khoác vội chiếc ba lô lên vai rồi lên đường, trong lòng quyết tâm hoàn thành công việc một cách nhanh chóng.
"Tôi cũng đang gấp đây, sắp xong rồi." Hà Nhạc Chi vừa nhanh chóng bước ra sân bay vừa nói.
"Qua một tuần nữa em có về không?" Hàn Phương Trì hỏi.
Chỉ còn đúng một tuần nữa là tới ngày lễ tình nhân, vậy mà Hà Nhạc Chi lại phải đi công tác vào dịp này, thật là khó lòng chấp nhận nổi.
"Về," Hà Nhạc Chi quả quyết: "Chắc chắn là về."
Hàn Phương Trì chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn dặn dò thêm: "Nếu thực sự không kịp thì cứ từ từ mà làm."
"Ừm ừm ừm," Hà Nhạc Chi đáp, " Tôi biết mà."
Nơi Hà Nhạc Chi cần đến là một thị trấn nhỏ, và từ sân bay đến đó phải mất hơn ba tiếng di chuyển. Hắn đã đặt xe từ trước, nhưng khi tới nơi cũng đã gần mười giờ tối.
Hắn gửi cho Hàn Phương Trì một tin nhắn thoại: "Phương Trì, tôi đến khách sạn rồi, tắm xong sẽ gọi video cho anh, mười phút nữa nhé."
Trừ ba ngày đầu khi vừa ra khỏi nhà, từ đó đến giờ hai người chưa gọi video lần nào. Lần này khi cuộc gọi video kết nối, Hà Nhạc Chi trong màn hình trông gầy đi rõ rệt, môi khô nứt nẻ, cả người toát ra vẻ mệt mỏi.
Hàn Phương Trì nhíu mày ngay lập tức.
"Sao lại nhăn mặt thế?" Hà Nhạc Chi vừa vòng qua vòng lại, vừa tìm kiếm sạc điện thoại và son dưỡng, tay giữ chặt chiếc điện thoại, cười hỏi. "Gặp tôi mà không vui à?"
"Miệng bị sao vậy?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Bị gió thổi đấy, khô quá mà." Hà Nhạc Chi lấy son dưỡng bôi qua loa: "Sáng hôm qua ngủ dậy môi còn chảy máu nữa."
"Em gầy đi rồi?" Hàn Phương Trì hỏi tiếp.
"Có lẽ gầy chút thôi." Hà Nhạc Chi đáp.
Hàn Phương Trì tiếp lời: "Không ăn đủ à?"
"Ăn đủ chứ." Sau khi thu dọn xong, Hà Nhạc Chi ngồi xuống nhìn kỹ vào màn hình, cười tươi: "Lâu rồi không gặp bác sĩ."
Khi nhìn thấy Hàn Phương Trì xuất hiện trên màn hình, Hà Nhạc Chi không giấu được niềm vui, mặc dù chỉ là qua cuộc gọi video.
Hàn Phương Trì ngồi trong căn phòng ngủ, chính là nơi mà Hà Nhạc Chi đã từng ở lại trong hai tuần. Dưới ánh sáng ấm áp, màu sắc dịu dàng của đèn, cùng phông cảnh đầu giường và vẻ điển trai của Hàn Phương Trì, tất cả khiến Hà Nhạc Chi không khỏi nảy sinh một cảm giác mãnh liệt, hắn chỉ muốn quay về nhà ngay lập tức.
"Lần sau em mang thêm chút đồ ăn theo đi." Hàn Phương Trì dặn dò hắn.
"Đâu có gầy đến vậy đâu mà. Hay là điện thoại làm mặt tôi thon gọn hơn nhỉ?" Hà Nhạc Chi cười nói.
Thật ra Hà Nhạc Chi ăn khá nhiều, nhưng vì duy trì thói quen vận động hàng ngày nên cơ thể hắn đã quen với mức tiêu hao năng lượng cao. Dù ba bữa ăn đều đầy đủ, nhưng lượng calo vẫn không đủ. Cộng thêm việc thường xuyên di chuyển, nên khi đi công tác hắn thường gầy đi một chút. Nhưng điều đó không quan trọng, về nhà sẽ lại bồi bổ được.
Hắn nằm bò trên giường, chống cằm nhìn vào màn hình nói với Hàn Phương Trì: "Tôi muốn hai ngày cuối tuần của anh."
Không phải là hỏi xem có được không, thậm chí cũng chẳng buồn hỏi xem Hàn Phương Trì có ca trực nào hay chưa, đây là lần hiếm hoi Hà Nhạc Chi yêu cầu một cách dứt khoát như vậy.
Hàn Phương Trì cũng không trả lời ngay là được hay không, chỉ nhìn hắn hỏi: "Em có về kịp không?"
"Có." Hà Nhạc Chi gật đầu rồi hỏi tiếp: "Vậy hai ngày đó có thể dành cho tôi chứ?"
"Nếu em về thì sẽ dành cho em." Hàn Phương Trì đáp.
Hàn Phương Trì có những giới hạn trong công việc của mình, điều này đã định sẵn anh không thể trở thành người có nhiều thời gian để tùy ý đi đây đi đó. Những gì anh có thể làm cũng chỉ ở mức độ nhất định mà thôi. Dù trước đây từng là một chàng trai thẳng, nhưng chẳng phải trong lòng một chút cũng không có gì, những gì có thể làm thì anh sẽ cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình.
Tháng trước anh đã xin nghỉ hai ngày này rồi, nên tháng này trước khi lịch trực được sắp xếp, anh cũng chỉ thông báo lại thôi. Dù Hà Nhạc Chi không yêu cầu, anh cũng sẽ để hai ngày đó trống để có thể dành thời gian cho hắn.
Cuối cùng, Hà Nhạc Chi gần như đã về kịp đúng hạn. Sáng thứ tư hắn mới lên chuyến bay về nhà, phải quá cảnh giữa chừng, chuyến bay thứ hai bị trễ hai tiếng, khi về đến nhà trời cũng đã chuyển về tối.
Sở dĩ lần này hắn để mọi việc kéo dài đến mức này hoàn toàn là do hắn ước lượng sai thời gian, cộng thêm việc trong quá trình trao đổi công việc không được rõ ràng dẫn đến hiểu nhầm với người khác. Mà tính Hà Nhạc Chi lại không thể làm qua loa, thế là phải mất thêm vài ngày để tính toán và báo cáo tài liệu lại từ đầu.
Điều này càng khẳng định rằng khi thu thập thông tin cần đích thân kỹ sư trưởng có mặt là vô cùng quan trọng.
Hà Nhạc Chi cảm thán đây đúng là một cú đánh mạnh vào tính chuyên nghiệp của mình. Khi về hắn phải báo cáo lại với Giám đốc Vu, rằng mình còn quá trẻ.
Sau khi tan ca, Hàn Phương Trì được rủ đi ăn tối. Khi máy bay vừa hạ cánh, Hà Nhạc Chi mở điện thoại lên và thấy tin nhắn từ Tiếu Dao gửi một địa chỉ trong nhóm.
Từ khi có nhóm chat ba người, Tiếu Dao không nhắn riêng cho ai nữa, có việc gì đều nói thẳng trong đó luôn.
Hà Nhạc Chi hỏi trong nhóm: Mấy giờ các cậu ăn xong?
Tiếu Dao thấy tin nhắn trước, trả lời: Chắc tầm tám, chín giờ? Đang uống đây.
Hà Nhạc Chi hỏi: Phương Trì cũng uống hả?
Tiếu Dao đáp: Cậu ấy không uống. Cậu ấy không thể uống sao? Cậu ấy thanh cao lắm hả.
Nghe vậy, Hà Nhạc Chi cảm thấy lời này không có gì tốt đẹp, liền gửi một sticker [Biết rồi/], rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Hàn Phương Trì có lẽ đã để nhóm ở chế độ không làm phiền nên không thấy trả lời, chắc thường ngày Tiếu Dao nói nhiều quá.
Hà Nhạc Chi về cũng không nói cho Hàn Phương Trì. Về nhà, hắn tắm rửa để xua đi một thân mệt mỏi, đổi một bộ quần áo khác rồi lái xe ra ngoài để lấy bó hoa đã đặt trước.
Vì hoa là đặt qua mạng nên nhìn hình không thấy rõ kích thước, đến khi lấy mới thấy bó hoa rất lớn. Đẹp thì rất đẹp nhưng lại lớn quá, chiếm hết chỗ ngồi bên cạnh. Hà Nhạc Chi cẩn thận cài dây an toàn cho nó, trong lòng thầm nghĩ mày to như vậy làm người ta cũng phải xấu hổ thẹn thùng theo.
Hắn cố tình không báo Hàn Phương Trì là mình sẽ về hôm nay, chính là định nếu về kịp thì sẽ mang hoa đến đón bác sĩ Hàn tan ca. Giờ ngồi nhìn bó hoa to trên ghế phụ, hắn nghĩ may mà chuyến bay bị hoãn, Phương Trì cũng đang đi ăn, hắn có thể về nhà trước để cắm hoa vào bình. Bó hoa này mà mang đi đón thì có vẻ hơi quá trịnh trọng, vậy cũng thật là ngại quá.
Khi thấy tin nhắn trong nhóm, Hàn Phương Trì nhắn riêng cho Hà Nhạc Chi: Anh không uống rượu đâu, hôm nay xong việc rồi à?
Nhạc Chi: Các anh ăn xong chưa?
Phương Trì đáp: Gần xong rồi.
Nhạc Chi: Được rồi, ăn xong về sớm nhé.
Phương Trì: Ừ, đến nhà anh báo em.
Hà Nhạc Chi mỉm cười nhắn lại: Không cần đâu.
Bình hoa ở nhà Hàn Phương Trì là cái mà năm ngoái khi Hà Nhạc Chi qua, hắn mua để dùng. Hà Nhạc Chi ngồi trên sàn loay hoay hí hoáy cắm hoa, mất hơn nửa tiếng mới làm bó hoa bớt lớn chút.
Kính cửa sổ phản chiếu lại mọi thứ trong nhà như tấm gương, căn phòng khách sạch sẽ, gọn gàng, Hà Nhạc Chi mặc đồ ở nhà ngồi xếp bằng, bên cạnh là những đoá hoa xinh đẹp.
Tiếng nhập mật khẩu vang lên, Hà Nhạc Chi đứng dậy, tiện tay rút một cành hồng vàng nhạt.
"Chào buổi tối, Hàn–––"
Giọng nói đầy ấm áp của Hà Nhạc Chi bỗng chốc im bặt khi hắn nhìn thấy người bước vào là Chu Mộc Nghiêu. Cả hai sững sờ, ánh mắt chạm nhau, không biết nên phản ứng ra sao.
"...Nhạc Chi?" Chu Mộc Nghiêu rõ ràng đã uống rượu, giọng nói có chút nghèn nghẹn.
"Nhạc Chi??" Tiếu Dao chen vào sau Chu Mộc Nghiêu, bước vào.
"Hai người làm gì ở đây?" Hà Nhạc Chi bước sang một bên để họ vào nhà.
"Cậu về rồi à?" Tiếu Dao hỏi hắn: "Cậu không đi công tác à? Cậu lừa tôi sao?"
Hà Nhạc Chi hỏi: "Phương Trì đâu?"
Tiếu Dao cũng uống rượu, nói chuyện có chút vấp váp: "Đang đỗ xe... chỗ đỗ xe của cậu ấy bị ai đó chiếm mất, đang chờ người ta dời xe."
Hà Nhạc Chi không biết để cành hoa ở đâu, bèn tiện tay cắm luôn vào túi quần bên hông của Tiếu Dao.
"Các cậu cứ ở lại đi, tôi về trước đây." Hà Nhạc Chi nói.
"Bọn này không ở lại đâu, chỉ vào vệ sinh chút rồi đi thôi." Nói xong, Tiếu Dao đặt thẻ ra vào lên tủ ở cửa rồi đi vào nhà vệ sinh.
Chu Mộc Nghiêu vẫn đứng ở cửa mà không bước vào, cậu dựa vào tường không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hà Nhạc Chi. Ánh mắt của cậu khi say luôn thẳng thắn và nặng trĩu như vậy.
Cậu đứng chặn ở cửa, Hà Nhạc Chi không ra ngoài được, muốn ra phải lách qua người cậu.
Hà Nhạc Chi hỏi: "Không vào vệ sinh à?"
Chu Mộc Nghiêu cúi đầu thay giày, động tác chậm chạp, trạng thái say này rất quen thuộc với Hà Nhạc Chi.
Vô số lần trước đây khi Chu Mộc Nghiêu uống say trở về, Hà Nhạc Chi chỉ đứng đây mà nhìn cậu.
Mỗi lần thay giày xong, việc đầu tiên của Chu Mộc Nghiêu luôn là duỗi thẳng tay vẽ một vòng lớn rồi ôm chặt lấy Hà Nhạc Chi, vùi mặt vào vai hắn.
Cảm giác như đã là chuyện của một đời rồi vậy.
Hà Nhạc Chi không còn nhớ mỗi lần trước đây hắn đã nghĩ gì nữa. Lúc này đứng ở đây, trong lòng hắn chỉ còn lại sự ngạc nhiên vì sao lần này hắn có thể bình thản đến vậy.
Ngoại trừ giây phút sững sờ đầu tiên khi nhìn thấy Chu Mộc Nghiêu, trong lòng Hà Nhạc Chi gần như không có chút gợn sóng nào khác. Hắn vẫn nhớ những hành động quen thuộc này, dù sao thì chúng cũng đã từng thực sự tồn tại. Nhưng giờ đây, đó cũng chỉ đơn thuần là nhớ lại mà thôi.
Trái tim con người chỉ có chừng đó chỗ lớn như vậy, phải dùng một khoảng thời gian dài để xoá sạch sẽ quá khứ, rồi lại đặt một người khác vào để lấp đầy.
Hóa ra, mọi thứ từng trải qua thực sự có thể bị thời gian xóa nhòa. Vào khoảnh khắc này, Hà Nhạc Chi bất ngờ cảm thấy một sự nhẹ nhõm dâng lên từ sâu thẳm trong lòng.
Sự bình thản hoàn toàn lúc này khiến hắn nhận ra, trái tim mình cho đến hôm nay đã thật sự rõ ràng, trọn vẹn.
Vào thời điểm này, nhận thức đó có giá trị lớn đối với Hà Nhạc Chi. Điều này khiến những phán đoán trước đây của hắn về bản thân trở nên khách quan hơn và làm cho những lời hứa tiếp theo của hắn càng thêm vững chắc.
Những suy nghĩ ấy khiến nét mặt của Hà Nhạc Chi cũng thả lỏng, nét mặt trở nên nhẹ nhàng, bình hoà hơn.
Tám năm tình yêu không phải chỉ mình hắn trải qua, mà còn cả người yêu cũ của hắn đang đứng trước mặt, lại còn say rượu, mang theo vài phần mơ màng.
Cả hai cùng nhớ lại quá khứ, nhưng tâm trạng mỗi người lại khác biệt rõ ràng.
Một người đã hoàn toàn buông bỏ, còn người kia thì hiển nhiên là không.
Hà Nhạc Chi đứng đó, không hề phù hợp với bối cảnh, đầu óc lang thang nghĩ về những điều chẳng liên quan đến người yêu cũ. Trong một khoảnh khắc bất chợt, Chu Mộc Nghiêu bất ngờ lao tới ôm chầm lấy hắn, khiến Hà Nhạc Chi không kịp trở tay, chỉ có thể phản xạ bằng cách co tay lên chặn lại thôi.
Tiếu Dao rửa tay xong bước ra, vừa trông thấy cảnh ấy liền hét lên một tiếng: "Cậu bị làm sao đấy hả!" Tiếng hét của Tiếu Dao vang lớn đến mức chắc chắn dưới lầu cũng nghe thấy.
Lúc Hàn Phương Trì bước ra khỏi thang máy, điều đầu tiên anh thấy là Hà Nhạc Chi vẫn đang đứng ở cửa.
Tiếu Dao quay lưng lại phía cửa, hét to về phía nhà vệ sinh: "Cậu bị dở hơi à!"
Hàn Phương Trì ngạc nhiên nhìn Hà Nhạc Chi, hỏi: "Em về từ khi nào vậy?"
"Vừa đáp máy bay tối nay." Hà Nhạc Chi mỉm cười trả lời.
Tiếu Dao nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, gắt gỏng nói với Hàn Phương Trì: "Cậu quản em trai mình đi có được không hả? Nó hành xử như chó vậy!"
Hà Nhạc Chi muốn đưa tay bịt miệng gã lại.
"Cậu ấy làm sao?" Hàn Phương Trì hỏi khi bước vào.
"Không có gì đâu." Hà Nhạc Chi đáp: "Cậu ấy uống say thôi."
"Ban đầu anh định đưa bọn họ về nhà, nhưng tới gần đây thì cả hai đòi đi vệ sinh, tiện thể anh lười không muốn đưa về nữa. Đợi xong để bọn họ tự bắt xe về." Hàn Phương Trì giải thích.
Hà Nhạc Chi gật gật đầu.
"Vừa nãy nó lao vào người Hà Nhạc Chi, trông như muốn cắn người vậy." Tiếu Dao uống say nên giọng oang oang, nhăn nhó nói: "Chia tay đã cả trăm năm rồi, mày nói xem nghĩ gì mà ôm lấy người ta vậy? Mày đúng là có vấn đề!"
"Dao Dao... cậu nghỉ chút đi." Hà Nhạc Chi đá nhẹ vào chân gã, ý muốn đuổi gã ra ngoài.
Có lẽ vì cuối cùng cũng được trở về nhà, hoặc cũng có thể do nhận thức vừa rồi mà khiến Hà Nhạc Chi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù thế nào đi nữa thì tâm trạng của Hà Nhạc Chi vẫn rất vui vẻ, không bị ảnh hưởng bởi sự cố vừa rồi.
Hơn nữa, Chu Mộc Nghiêu chỉ vừa chạm vào thì đã bị hắn đẩy ra ngay, không thực sự ôm gì cả.
Chu Mộc Nghiêu cũng không cố tình làm phiền hắn, lần gặp trước cậu cũng rất bình tĩnh rồi. Dù sao cũng đã một năm trôi qua, không còn nhiều điều phi lý nữa. Chỉ là vừa nãy khi thấy nét mặt dịu dàng của Hà Nhạc Chi ở bên cạnh, rất nhiều kỷ niệm lại ùa về. Những ký ức ấy đối với một người say rượu giống như một giấc mơ đẹp vậy.
Sau khi bị đẩy ra, Chu Mộc Nghiêu cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, không nói thêm gì nữa.
Hàn Phương Trì nhìn về phía Hà Nhạc Chi, hỏi: "Ôm rồi à?"
Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng lắc đầu với anh.
"Sao lại không?" Tiếu Dao từ đằng sau lao tới, ôm lấy Hà Nhạc Chi, vòng tay trước người hắn, đầu tựa lên vai: "Ôm như thế này này."
Lúc đó Tiếu Dao từ nhà vệ sinh đi ra, thực sự không nhìn rõ cảnh tượng đang diễn ra, lại thêm chút men say trong người nên gã chỉ biết nói bừa. Hà Nhạc Chi đành chấp nhận, không biết phải giải thích ra sao cho hợp lý.
Hàn Phương Trì ngồi xuống ghế sofa, trên bàn trà là bình hoa Hà Nhạc Chi đã cắm. Hàn Phương Trì im lặng nhìn vào mắt Hà Nhạc Chi.
Chu Mộc Nghiêu từ nhà vệ sinh bước ra, mấy người đồng loạt nhìn về phía cậu. Dường như cậu không có gì muốn nói nữa, chỉ đứng xa xa cách nửa phòng khách, lặng lẽ nhìn Hà Nhạc Chi một lúc lâu.
Có vẻ cậu muốn nói rất nhiều điều, ánh mắt chan chứa đầy cảm xúc.
Hà Nhạc Chi chợt nhớ lại ánh mắt của Chu Mộc Nghiêu khi còn hai mươi tuổi, lúc đó ánh mắt cậu chứa đựng sự đơn giản và hạnh phúc, tràn đầy sức sống. Nhưng giờ đây, ánh mắt ấy đã không còn ánh lên sự sáng ngời và trong trẻo như trước nữa.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Hàn Phương Trì vào phòng để thay quần áo.
Hà Nhạc Chi đứng ở cửa tiễn hai người. Chu Mộc Nghiêu bước ra ngoài, quay lại nói với hắn: "Em đi đây... Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi gật đầu.
Dù sao thì, cuộc gặp gỡ hôm nay đối với hắn cũng không phải là chuyện xấu.
"Sống tốt nhé." Cuối cùng Hà Nhạc Chi nói với cậu.
Khi mọi người đã rời đi hết, Hà Nhạc Chi đi tới, dựa lưng vào bức tường bên cạnh cửa phòng của Hàn Phương Trì, đợi anh bước ra.
*
*
*
Cuối cùng, nó đáp xuống ngay dưới mép cằm, giống hệt vị trí mà Hà Nhạc Chi đã chạm vào trước khi ra ngoài lần trước.
Hà Nhạc Chi ngơ ngẩn nhìn anh.
Hàn Phương Trì khẽ nhíu mày giữ lấy cằm của Hà Nhạc Chi, giọng anh trầm xuống: "Đừng vì cậu ấy mà hôn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.