Chương 3: Em ngoại tình với người khác rồi
Bất Vấn Tam Cửu
16/10/2024
"Em ngoại tình với người khác rồi... sớm muộn gì em cũng sẽ đánh mất anh thôi, Nhạc Chi"
- --
Hà Nhạc Chi rất khó theo đuổi. Chu Mộc Nghiêu bắt đầu tán tỉnh hắn từ năm nhất đại học, bày tỏ mong muốn được yêu đương với hắn. Từ những lần từ chối ban đầu sau này dần chuyển thành sự chấp nhận, và phải mất đến hai năm Chu Mộc Nghiêu mới có thể đạt được điều đó.
Trong suốt hai năm ấy, Chu Mộc Nghiêu không hề dao động mà dùng hết mọi chiêu có thể nghĩ ra. Ngày Hà Nhạc Chi đồng ý ở bên cậu không có gì đặc biệt: không phải sinh nhật của ai, không phải lễ tình nhân, cũng chẳng phải ngày đặc biệt nào cả, thậm chí cũng không phải cuối tuần.
Đó chỉ là một buổi tối bình thường khi Hà Nhạc Chi đang chạy bộ trên sân, Chu Mộc Nghiêu đến tìm hắn thì hắn đã chạy được mười lăm vòng. Với một vận động viên chạy dài như hắn, sáu cây số thậm chí không làm hắn thở dốc nhiều.
Chu Mộc Nghiêu chạy theo bên cạnh hắn, không ngừng gọi "Nhạc Chi, Nhạc Chi ơi".
Theo thói quen, cậu nhắc: "Chúng ta ở bên nhau đi, yêu nhau đi, Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi đã chạy hơn hai mươi vòng, nhịp tim vẫn ổn định, dần dần giảm lại tốc độ. Chu Mộc Nghiêu không biết hắn đã giảm tốc, vẫn tiếp tục chạy trước.
"Được thôi."
Chu Mộc Nghiêu giật mình quay đầu lại, phát hiện Hà Nhạc Chi không còn bên cạnh mình, tròn mắt há hốc miệng nhìn lại.
Hà Nhạc Chi dừng lại, hôm đó hắn không đeo kính, đôi mắt cười cong cong: "Hẹn hò thôi."
Chu Mộc Nghiêu suýt nữa ngã nhào khi chân bị vấp. Sau khi cuống cuồng đứng thẳng lại, cậu cẩn thận xác nhận: "Không phải anh đang đùa chứ? Anh nghiêm túc phải không, Nhạc Chi?"
Hà Nhạc Chi cười nói: "Ừ."
"...Đệt." Chu Mộc Nghiêu đột nhiên nằm phịch xuống đất, tay chân dang rộng nhìn lên bầu trời đêm, "Chắc là mình đang mơ rồi."
Hà Nhạc Chi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nói với cậu: "Ban đầu thực sự không muốn cậu đi trên con đường này, cho nên em có thể rút lui bất cứ lúc nào nhé."
Hắn cúi đầu nhìn Chu Mộc Nghiêu, ánh mắt kiên định nhưng rất đỗi dịu dàng, tiếp tục nói: ""Nếu cảm giác mới mẻ không còn nữa, tôi cũng có thể chấp nhận bất cứ lý do nào để chia tay. Cứ nói rõ ràng mọi chuyện rồi chia tay trong hòa bình, đừng làm ầm ĩ quá. Tôi ghét việc làm rõ mâu thuẫn, đừng làm như vậy."
"Ai muốn chia tay với anh chứ!" Chu Mộc Nghiêu bật dậy từ đất, ôm chặt lấy Hà Nhạc Chi rồi đẩy hắn ngã ngồi xuống, "Em phải điên lắm mới chia tay với anh! Anh đừng nói những lời như vậy nữa!"
Hà Nhạc Chi tính khí ổn định, còn Chu Mộc Nghiêu thỉnh thoảng có hơi đa cảm, nhưng Hà Nhạc Chi luôn sẵn lòng dỗ dành cậu nên mấy năm qua họ không có cuộc cãi vã lớn nào. Trong suốt gần tám năm dài đằng đẵng, họ chưa bao giờ nói đến chuyện chia tay.
Từ những ngày đầu cuồng nhiệt đến những ngày sau trở nên bình yên, từ "chia tay" như thể không bao giờ xuất hiện trong mối quan hệ của họ.
"Chia tay rồi."
Hà Kỳ ăn một cuộn mì ống lớn, vừa ăn vừa nói: "Chia tay lâu rồi, đó là chuyện đã lâu rồi."
Hà Nhạc Chi hơi bất ngờ: "Không nghe mẹ nói gì cả."
"Chưa nói với con à? Chắc mẹ quên đấy." Hà Kỳ chỉ vào hộp khăn giấy bên kia bàn.
Hà Nhạc Chi nghiêng người với tay lấy một tờ đưa cho bà rồi hỏi: "Vì sao vậy ạ?"
"Nghe nói là Hồng Kỳ vẫn còn liên lạc với bạn gái cũ, Tiểu An còn bắt gặp họ ăn cùng nhau ngay tại nhà hàng mà cậu ta cầu hôn Tiểu An, đúng là hết nói nỗi mà." Hà Kỳ tỏ vẻ cũng rất cạn lời, "Sau khi hủy hôn thì mọi chuyện trở nên khá tệ, mẹ của Hồng Kỳ còn nói xấu Tiểu An, dì nhỏ của con đã đến nhà bà ta gây lộn một trận lớn luôn."
Hà Nhạc Chi vừa mới hỏi em họ ngày nào thì tổ chức hôn lễ, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
"Đi gây lộn sao lại không kêu mẹ theo?" Hà Nhạc Chi hỏi, dù sao hai chị em họ làm gì cũng làm cùng nhau huống chi là gây lộn, năng lực cãi lộn của Hà Kỳ ngang sức.
"Không, có thể lúc đi không có ý định gây lộn đâu." Hà Kỳ lại nói, "Thực ra cũng khá tiếc tại cũng sắp kết hôn rồi, hai người họ đã ở bên nhau sáu bảy năm nay."
"Không có gì tiếc cả." Hà Nhạc Chi nói, "Sắp kết hôn mà vẫn còn liên lạc với bạn gái cũ, có gì mà tiếc."
"Đàn ông đều như vậy mà." Hà Kỳ nói một cách mỉa mai.
Nói xong bà nhìn con trai mình, bổ sung thêm: "Ngoại trừ con trai mẹ."
Hà Nhạc Chi bật cười, Hà Kỳ lại nói: "Ngoại trừ cả Tiểu Hắc nữa."
Nghĩ một lát bà nói thêm: "Nhưng cũng đừng tuyệt đối quá, vẫn có người tốt, chỉ là không dễ gặp."
Hà Nhạc Chi rót cho bà một ly nước, cười đáp: "Mẹ dìm hàng cũng đừng quên mất giới tính của con."
Hà Kỳ vừa ăn mì vừa vẫy tay bảo: "Giới tính không quan trọng, con là con trai của mẹ mà."
Hà Kỳ là mẹ của Hà Nhạc Chi, một giáo viên thanh nhạc xinh đẹp và thời thượng. Khi còn trẻ bà từng tham gia cuộc thi ca hát, sau đó dạy nhạc ở trường tiểu học của Hà Nhạc Chi vài năm. Sau này không còn làm việc ở trường nữa mà tự thân mở một trung tâm đào tạo. Bà rất có danh tiếng trong ngành này nên hàng năm có rất nhiều học sinh dự định thi nghệ thuật đến tìm bà để được đào tạo. Hà Nhạc Chi thích nghe mẹ mình hát, mỗi lần nghe bà hát, hắn đều cảm thấy mình rất hạnh phúc.
"Sắp sinh nhật Tiểu Hắc rồi, năm nay con định tặng gì?" Hà Kỳ hỏi.
"Con đã đặt một cặp nhẫn." Hà Nhạc Chi nói.
"Muốn cầu hôn à?" Hà Kỳ hỏi.
Hà Nhạc Chi vội vàng nói: "Mẹ đừng để em ấy nghe thấy, dạo này em ấy khó lắm mới không nhắc đến chuyện đó đấy."
Hà Kỳ bật cười lớn.
Chu Mộc Nghiêu là một người yêu cần có cảm giác lễ nghi và lãng mạn, những ngày kỷ niệm phải được tổ chức, các dịp lễ đều phải được trải qua thật tốt. Mỗi năm vào ngày kỷ niệm, cậu đều muốn kết hôn, muốn tổ chức hôn lễ. Hà Nhạc Chi dù có nhường nhịn đến đâu cũng không thể đồng ý chuyện này. Chỉ cần nghĩ đến việc họ đứng giữa các họ hàng bạn bè tổ chức hôn lễ rồi chụp ảnh đăng lên WeChat, hắn đã cảm thấy hít thở không thông.
Với tính cách của Chu Mộc Nghiêu, còn không biết cậu sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.
"Tháng sau mẹ có thể nghỉ được không?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Được, con định rủ mẹ đi chơi à?" Hà Kỳ trả lời ngay.
Hà Nhạc Chi nói: "Chúng ta ra ngoài ăn sinh nhật em ấy ạ."
"Tháng sau con không bận nữa à?" Hà Kỳ hỏi.
Hà Nhạc Chi cười bất đắc dĩ: "Bận thì cũng phải dành thời gian mà."
Hà Kỳ cười nói: "Con cứ nuông chiều đứa nhỏ đó đi."
Hà Nhạc Chi cũng cười, mày giãn ra nói: "Dễ thương quá mà, cậu nhóc ngốc nghếch."
Cậu nhóc ngốc nghếch buổi tối có tiệc với đồng nghiệp, cậu vừa chuyển sang bộ phận mới, cả phòng bận rộn xong một thời gian nên tổ chức một buổi teambuilding để chào đón nhân viên mới. Phòng của họ toàn là nam, Chu Mộc Nghiêu là người trẻ nhất lại là nhân vật được chào đón hôm nay nên chắc chắn sẽ uống nhiều.
Hà Nhạc Chi dặn cậu sau khi xong thì gọi điện, để hắn đi đón.
Chu Mộc Nghiêu không muốn làm phiền hắn nên tự mình về nhà. Khi về đến nhà, tay trái cậu xách một túi kem to, nói rằng thấy siêu thị trên đường nên mua cho Hà Nhạc Chi, tay phải cầm một bông hồng héo, nói là bà cụ ở trước nhà hàng bán, mua về tặng Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi vốn đang ở trong phòng làm việc cắn tua vít để sửa ghế, quay đầu nhìn cậu một cái, sợ cậu bất ngờ lao đến làm mình bị cắn trúng miệng, nên vội lấy tua vít ra khỏi miệng.
Chu Mộc Nghiêu ném túi kem và hoa vào giữa hai chân đang ngồi khoanh của hắn, nói: "Ăn đi."
Hà Nhạc Chi liền bỏ ghế sang một bên, đứng dậy xoa xoa mặt Chu Mộc Nghiêu rồi đem kem bỏ hết vào tủ lạnh, lấy một cây kem sữa chua ngồi xuống ghế sofa ăn.
Chu Mộc Nghiêu tự đi nôn một trận rồi mơ mơ màng màng rửa mặt, còn thay cả đồ ngủ.
Sau đó cậu ngồi xuống đất cạnh chân Hà Nhạc Chi, bàn chân của Hà Nhạc Chi đặt lên đùi cậu, vừa ăn kem vừa chơi điện thoại.
Chu Mộc Nghiêu tựa vào ghế sofa, mặt áp vào chân Hà Nhạc Chi, hơi thở phả ra nóng hổi.
"Họ cứ ép em uống mãi, chỉ vì em nhỏ nhất." Chu Mộc Nghiêu ấm ức nói.
Hà Nhạc Chi an ủi cậu: "Qua vài năm nữa là được, có người mới họ sẽ không bắt nạt em nữa đâu."
Chu Mộc Nghiêu nói năng không đầu không cuối: "Yêu anh."
Hà Nhạc Chi cắn cây kem, nheo mắt cười, đưa cho cậu một miếng.
Chu Mộc Nghiêu cắn một miếng lớn rồi nói: "Em không phản bội anh đâu, Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi nói: "Ngoan."
Khi uống say, Chu Mộc Nghiêu không có tí logic nào nhưng Hà Nhạc Chi đã quen rồi. Hôm nay cậu cũng không gây rối nhiều, vẫn còn tốt lắm. Có lần cậu về nhà lúc nửa đêm gây sự, Hà Nhạc Chi không thèm để ý, tiếp tục nằm ngủ. Chu Mộc Nghiêu vào phòng như một con trâu điên, lật cả tấm đệm giường, trực tiếp nhấc Hà Nhạc Chi xuống đất. Hà Nhạc Chi cũng không quan tâm, cứ nằm ngủ trên tấm đệm dưới đất cả đêm.
Ngày hôm sau, khi Chu Mộc Nghiêu tỉnh lại và nhìn thấy hiện trường, cậu sợ hãi đến hồn vía lên mây, sau đó áy náy đến mức ngủ trên sàn một tuần. Hà Nhạc Chi không cho cậu ngủ trên sàn nhưng cậu vẫn tự nằm xuống, còn muốn nắm tay Hà Nhạc Chi khi ngủ.
Hà Nhạc Chi không bao giờ tính toán với người say, cậu uống say thì làm gì cũng được.
Hà Nhạc Chi ăn xong cây kem, cầm que kem chơi điện thoại. Chu Mộc Nghiêu đột nhiên rướn tới, cắn lấy que kem rồi nhả ra trên bàn trà.
Hà Nhạc Chi cười đá cậu: "Em đừng giống như chó vậy."
Chu Mộc Nghiêu mơ mơ màng màng nói: "Em thực sự đã say rồi, em chính là chó của anh."
Cậu nói lộn xộn, lúc ngủ lúc tỉnh, nói những điều vô nghĩa, còn nói không muốn đi ngủ. Hà Nhạc Chi ngồi đó cùng cậu.
"Em thấy khó chịu, Nhạc Chi." Chu Mộc Nghiêu nhắm mắt rên rỉ.
Hà Nhạc Chi duỗi tay xuống, qua loa xoa xoa đầu cậu.
"Em không phải đau đầu, em là đau ở trong lòng." Chu Mộc Nghiêu nắm lấy tay hắn, gối lên dưới mặt mình.
Hà Nhạc Chi nhìn điện thoại, hỏi vu vơ: "Sao vậy?"
"Vì em sợ." Chu Mộc Nghiêu nói.
Hà Nhạc Chi hỏi tiếp: "Sợ cái gì?"
Chu Mộc Nghiêu không nói gì nữa.
Hà Nhạc Chi đã nghe quá nhiều lời nói lộn xộn khi say của Chu Mộc Nghiêu, và hắn cũng không để tâm lắm.
Một lúc sau, Hà Nhạc Chi bỗng cảm thấy tay mình ướt, tưởng rằng cậu chảy nước miếng lên tay mình, hắn định rút tay về. Nhưng khi cúi đầu nhìn thì hắn thấy Chu Mộc Nghiêu đang khóc.
Hà Nhạc Chi bật cười không biết nên cười hay nên khóc, hỏi cậu: "Sao khóc vậy?"
Giọng Chu Mộc Nghiêu nghẹn ngào, rõ ràng là cậu đang khóc thật: "Nhạc Chi, em đau khổ lắm."
"Sao vậy?" Hà Nhạc Chi cúi người xuống hỏi cậu, "Em sao thế, Tiểu Hắc?"
Hà Nhạc Chi cứ nghĩ rằng cậu sẽ lại nói những lời cần được dỗ dành, nhưng rồi hắn thấy nước mắt tiếp tục chảy ra từ đôi mắt của Chu Mộc Nghiêu, giọng nói nặng nề qua mũi: "Em muốn quên đi ký ức đó, nhưng em không thể. Mỗi ngày em đều muốn xin lỗi anh... nhưng em không dám."
Vẻ mặt của cậu thực sự là rất thống khổ, Hà Nhạc Chi nhìn cậu chăm chú trong nửa phút, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc hơn.
"Ký ức gì?" Hà Nhạc Chi dùng ngón cái vuốt nhẹ lông mày của cậu, nói: "Nói đi, không sao đâu."
"Sao mà không sao được, em sẽ mất anh." Chu Mộc Nghiêu nói.
Hà Nhạc Chi nói: "Không đâu, sao vậy?"
Chu Mộc Nghiêu hỏi: "Làm sao anh có thể tha thứ cho em được cơ chứ?"
Hà Nhạc Chi nói: "Anh tha thứ cho em rồi."
"Anh sẽ không đâu." Chu Mộc Nghiêu mở mắt nhìn hắn rồi nhắm lại ngay.
Chân mày của cậu nhíu chặt, đau đớn nói: "Em đã phạm sai lầm, em không dám nói với anh. Em quá sợ hãi, mỗi ngày em đều nhớ đến chuyện đó, nhưng em không muốn giấu anh... Em đau khổ chết mất."
Cậu nói một cách nghiêm trọng, Hà Nhạc Chi dừng lại hai giây rồi nhẹ giọng hỏi: "Em đã làm gì?"
Chu Mộc Nghiêu nắm chặt cổ tay Hà Nhạc Chi, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Hà Nhạc Chi phát hiện ra tay mình cũng bắt đầu ra mồ hôi.
"Tiểu Hắc." Hà Nhạc Chi gọi cậu một cách bình tĩnh, "Em sợ cái gì?"
Dường như Chu Mộc Nghiêu đã ngủ một chút trong vài phút ngắn ngủi, bây giờ lại mơ màng tỉnh dậy, nhớ đến nỗi đau vừa rồi khiến cậu gục đầu xuống, trán cậu áp vào lòng bàn tay của Hà Nhạc Chi, giọng nói nghẹn ngào vang lên từ ghế sofa.
"Em đã qua đêm với người khác rồi."
Chu Mộc Nghiêu khó nhọc cất lời, giọng nói đầy đau đớn bi ai, như thể đã dự đoán được bản án tử hình của mình: "Em ngoại tình với người khác rồi... sớm muộn gì em cũng sẽ đánh mất anh thôi, Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi sững sờ tại chỗ, hắn ngơ ngác cúi xuống nhìn Chu Mộc Nghiêu với vẻ mặt vài phần ngỡ ngàng.
Từng chữ của cậu đều rất đơn giản, nhưng hắn vẫn không tài nào hiểu được.
Trong phòng hết thảy đều yên tĩnh, sau đó ngay cả Chu Mộc Nghiêu cũng trở nên im lặng. Rượu đã làm cậu nói ra điều mà cậu luôn sợ hãi, điều mà cậu đã giấu trong lòng từ lâu. Khi mất đi lý trí, cậu trở lại với bản chất thật, không thích nói dối, yêu sự thuần khiết và minh bạch trong tình yêu.
Hà Nhạc Chi cứ ngồi đó suốt một giờ đồng hồ.
Hắn tự cười nhạo mình, hóa ra đúng là có người có thể làm trời sập xuống thật.
- --
Hà Nhạc Chi rất khó theo đuổi. Chu Mộc Nghiêu bắt đầu tán tỉnh hắn từ năm nhất đại học, bày tỏ mong muốn được yêu đương với hắn. Từ những lần từ chối ban đầu sau này dần chuyển thành sự chấp nhận, và phải mất đến hai năm Chu Mộc Nghiêu mới có thể đạt được điều đó.
Trong suốt hai năm ấy, Chu Mộc Nghiêu không hề dao động mà dùng hết mọi chiêu có thể nghĩ ra. Ngày Hà Nhạc Chi đồng ý ở bên cậu không có gì đặc biệt: không phải sinh nhật của ai, không phải lễ tình nhân, cũng chẳng phải ngày đặc biệt nào cả, thậm chí cũng không phải cuối tuần.
Đó chỉ là một buổi tối bình thường khi Hà Nhạc Chi đang chạy bộ trên sân, Chu Mộc Nghiêu đến tìm hắn thì hắn đã chạy được mười lăm vòng. Với một vận động viên chạy dài như hắn, sáu cây số thậm chí không làm hắn thở dốc nhiều.
Chu Mộc Nghiêu chạy theo bên cạnh hắn, không ngừng gọi "Nhạc Chi, Nhạc Chi ơi".
Theo thói quen, cậu nhắc: "Chúng ta ở bên nhau đi, yêu nhau đi, Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi đã chạy hơn hai mươi vòng, nhịp tim vẫn ổn định, dần dần giảm lại tốc độ. Chu Mộc Nghiêu không biết hắn đã giảm tốc, vẫn tiếp tục chạy trước.
"Được thôi."
Chu Mộc Nghiêu giật mình quay đầu lại, phát hiện Hà Nhạc Chi không còn bên cạnh mình, tròn mắt há hốc miệng nhìn lại.
Hà Nhạc Chi dừng lại, hôm đó hắn không đeo kính, đôi mắt cười cong cong: "Hẹn hò thôi."
Chu Mộc Nghiêu suýt nữa ngã nhào khi chân bị vấp. Sau khi cuống cuồng đứng thẳng lại, cậu cẩn thận xác nhận: "Không phải anh đang đùa chứ? Anh nghiêm túc phải không, Nhạc Chi?"
Hà Nhạc Chi cười nói: "Ừ."
"...Đệt." Chu Mộc Nghiêu đột nhiên nằm phịch xuống đất, tay chân dang rộng nhìn lên bầu trời đêm, "Chắc là mình đang mơ rồi."
Hà Nhạc Chi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nói với cậu: "Ban đầu thực sự không muốn cậu đi trên con đường này, cho nên em có thể rút lui bất cứ lúc nào nhé."
Hắn cúi đầu nhìn Chu Mộc Nghiêu, ánh mắt kiên định nhưng rất đỗi dịu dàng, tiếp tục nói: ""Nếu cảm giác mới mẻ không còn nữa, tôi cũng có thể chấp nhận bất cứ lý do nào để chia tay. Cứ nói rõ ràng mọi chuyện rồi chia tay trong hòa bình, đừng làm ầm ĩ quá. Tôi ghét việc làm rõ mâu thuẫn, đừng làm như vậy."
"Ai muốn chia tay với anh chứ!" Chu Mộc Nghiêu bật dậy từ đất, ôm chặt lấy Hà Nhạc Chi rồi đẩy hắn ngã ngồi xuống, "Em phải điên lắm mới chia tay với anh! Anh đừng nói những lời như vậy nữa!"
Hà Nhạc Chi tính khí ổn định, còn Chu Mộc Nghiêu thỉnh thoảng có hơi đa cảm, nhưng Hà Nhạc Chi luôn sẵn lòng dỗ dành cậu nên mấy năm qua họ không có cuộc cãi vã lớn nào. Trong suốt gần tám năm dài đằng đẵng, họ chưa bao giờ nói đến chuyện chia tay.
Từ những ngày đầu cuồng nhiệt đến những ngày sau trở nên bình yên, từ "chia tay" như thể không bao giờ xuất hiện trong mối quan hệ của họ.
"Chia tay rồi."
Hà Kỳ ăn một cuộn mì ống lớn, vừa ăn vừa nói: "Chia tay lâu rồi, đó là chuyện đã lâu rồi."
Hà Nhạc Chi hơi bất ngờ: "Không nghe mẹ nói gì cả."
"Chưa nói với con à? Chắc mẹ quên đấy." Hà Kỳ chỉ vào hộp khăn giấy bên kia bàn.
Hà Nhạc Chi nghiêng người với tay lấy một tờ đưa cho bà rồi hỏi: "Vì sao vậy ạ?"
"Nghe nói là Hồng Kỳ vẫn còn liên lạc với bạn gái cũ, Tiểu An còn bắt gặp họ ăn cùng nhau ngay tại nhà hàng mà cậu ta cầu hôn Tiểu An, đúng là hết nói nỗi mà." Hà Kỳ tỏ vẻ cũng rất cạn lời, "Sau khi hủy hôn thì mọi chuyện trở nên khá tệ, mẹ của Hồng Kỳ còn nói xấu Tiểu An, dì nhỏ của con đã đến nhà bà ta gây lộn một trận lớn luôn."
Hà Nhạc Chi vừa mới hỏi em họ ngày nào thì tổ chức hôn lễ, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
"Đi gây lộn sao lại không kêu mẹ theo?" Hà Nhạc Chi hỏi, dù sao hai chị em họ làm gì cũng làm cùng nhau huống chi là gây lộn, năng lực cãi lộn của Hà Kỳ ngang sức.
"Không, có thể lúc đi không có ý định gây lộn đâu." Hà Kỳ lại nói, "Thực ra cũng khá tiếc tại cũng sắp kết hôn rồi, hai người họ đã ở bên nhau sáu bảy năm nay."
"Không có gì tiếc cả." Hà Nhạc Chi nói, "Sắp kết hôn mà vẫn còn liên lạc với bạn gái cũ, có gì mà tiếc."
"Đàn ông đều như vậy mà." Hà Kỳ nói một cách mỉa mai.
Nói xong bà nhìn con trai mình, bổ sung thêm: "Ngoại trừ con trai mẹ."
Hà Nhạc Chi bật cười, Hà Kỳ lại nói: "Ngoại trừ cả Tiểu Hắc nữa."
Nghĩ một lát bà nói thêm: "Nhưng cũng đừng tuyệt đối quá, vẫn có người tốt, chỉ là không dễ gặp."
Hà Nhạc Chi rót cho bà một ly nước, cười đáp: "Mẹ dìm hàng cũng đừng quên mất giới tính của con."
Hà Kỳ vừa ăn mì vừa vẫy tay bảo: "Giới tính không quan trọng, con là con trai của mẹ mà."
Hà Kỳ là mẹ của Hà Nhạc Chi, một giáo viên thanh nhạc xinh đẹp và thời thượng. Khi còn trẻ bà từng tham gia cuộc thi ca hát, sau đó dạy nhạc ở trường tiểu học của Hà Nhạc Chi vài năm. Sau này không còn làm việc ở trường nữa mà tự thân mở một trung tâm đào tạo. Bà rất có danh tiếng trong ngành này nên hàng năm có rất nhiều học sinh dự định thi nghệ thuật đến tìm bà để được đào tạo. Hà Nhạc Chi thích nghe mẹ mình hát, mỗi lần nghe bà hát, hắn đều cảm thấy mình rất hạnh phúc.
"Sắp sinh nhật Tiểu Hắc rồi, năm nay con định tặng gì?" Hà Kỳ hỏi.
"Con đã đặt một cặp nhẫn." Hà Nhạc Chi nói.
"Muốn cầu hôn à?" Hà Kỳ hỏi.
Hà Nhạc Chi vội vàng nói: "Mẹ đừng để em ấy nghe thấy, dạo này em ấy khó lắm mới không nhắc đến chuyện đó đấy."
Hà Kỳ bật cười lớn.
Chu Mộc Nghiêu là một người yêu cần có cảm giác lễ nghi và lãng mạn, những ngày kỷ niệm phải được tổ chức, các dịp lễ đều phải được trải qua thật tốt. Mỗi năm vào ngày kỷ niệm, cậu đều muốn kết hôn, muốn tổ chức hôn lễ. Hà Nhạc Chi dù có nhường nhịn đến đâu cũng không thể đồng ý chuyện này. Chỉ cần nghĩ đến việc họ đứng giữa các họ hàng bạn bè tổ chức hôn lễ rồi chụp ảnh đăng lên WeChat, hắn đã cảm thấy hít thở không thông.
Với tính cách của Chu Mộc Nghiêu, còn không biết cậu sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.
"Tháng sau mẹ có thể nghỉ được không?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Được, con định rủ mẹ đi chơi à?" Hà Kỳ trả lời ngay.
Hà Nhạc Chi nói: "Chúng ta ra ngoài ăn sinh nhật em ấy ạ."
"Tháng sau con không bận nữa à?" Hà Kỳ hỏi.
Hà Nhạc Chi cười bất đắc dĩ: "Bận thì cũng phải dành thời gian mà."
Hà Kỳ cười nói: "Con cứ nuông chiều đứa nhỏ đó đi."
Hà Nhạc Chi cũng cười, mày giãn ra nói: "Dễ thương quá mà, cậu nhóc ngốc nghếch."
Cậu nhóc ngốc nghếch buổi tối có tiệc với đồng nghiệp, cậu vừa chuyển sang bộ phận mới, cả phòng bận rộn xong một thời gian nên tổ chức một buổi teambuilding để chào đón nhân viên mới. Phòng của họ toàn là nam, Chu Mộc Nghiêu là người trẻ nhất lại là nhân vật được chào đón hôm nay nên chắc chắn sẽ uống nhiều.
Hà Nhạc Chi dặn cậu sau khi xong thì gọi điện, để hắn đi đón.
Chu Mộc Nghiêu không muốn làm phiền hắn nên tự mình về nhà. Khi về đến nhà, tay trái cậu xách một túi kem to, nói rằng thấy siêu thị trên đường nên mua cho Hà Nhạc Chi, tay phải cầm một bông hồng héo, nói là bà cụ ở trước nhà hàng bán, mua về tặng Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi vốn đang ở trong phòng làm việc cắn tua vít để sửa ghế, quay đầu nhìn cậu một cái, sợ cậu bất ngờ lao đến làm mình bị cắn trúng miệng, nên vội lấy tua vít ra khỏi miệng.
Chu Mộc Nghiêu ném túi kem và hoa vào giữa hai chân đang ngồi khoanh của hắn, nói: "Ăn đi."
Hà Nhạc Chi liền bỏ ghế sang một bên, đứng dậy xoa xoa mặt Chu Mộc Nghiêu rồi đem kem bỏ hết vào tủ lạnh, lấy một cây kem sữa chua ngồi xuống ghế sofa ăn.
Chu Mộc Nghiêu tự đi nôn một trận rồi mơ mơ màng màng rửa mặt, còn thay cả đồ ngủ.
Sau đó cậu ngồi xuống đất cạnh chân Hà Nhạc Chi, bàn chân của Hà Nhạc Chi đặt lên đùi cậu, vừa ăn kem vừa chơi điện thoại.
Chu Mộc Nghiêu tựa vào ghế sofa, mặt áp vào chân Hà Nhạc Chi, hơi thở phả ra nóng hổi.
"Họ cứ ép em uống mãi, chỉ vì em nhỏ nhất." Chu Mộc Nghiêu ấm ức nói.
Hà Nhạc Chi an ủi cậu: "Qua vài năm nữa là được, có người mới họ sẽ không bắt nạt em nữa đâu."
Chu Mộc Nghiêu nói năng không đầu không cuối: "Yêu anh."
Hà Nhạc Chi cắn cây kem, nheo mắt cười, đưa cho cậu một miếng.
Chu Mộc Nghiêu cắn một miếng lớn rồi nói: "Em không phản bội anh đâu, Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi nói: "Ngoan."
Khi uống say, Chu Mộc Nghiêu không có tí logic nào nhưng Hà Nhạc Chi đã quen rồi. Hôm nay cậu cũng không gây rối nhiều, vẫn còn tốt lắm. Có lần cậu về nhà lúc nửa đêm gây sự, Hà Nhạc Chi không thèm để ý, tiếp tục nằm ngủ. Chu Mộc Nghiêu vào phòng như một con trâu điên, lật cả tấm đệm giường, trực tiếp nhấc Hà Nhạc Chi xuống đất. Hà Nhạc Chi cũng không quan tâm, cứ nằm ngủ trên tấm đệm dưới đất cả đêm.
Ngày hôm sau, khi Chu Mộc Nghiêu tỉnh lại và nhìn thấy hiện trường, cậu sợ hãi đến hồn vía lên mây, sau đó áy náy đến mức ngủ trên sàn một tuần. Hà Nhạc Chi không cho cậu ngủ trên sàn nhưng cậu vẫn tự nằm xuống, còn muốn nắm tay Hà Nhạc Chi khi ngủ.
Hà Nhạc Chi không bao giờ tính toán với người say, cậu uống say thì làm gì cũng được.
Hà Nhạc Chi ăn xong cây kem, cầm que kem chơi điện thoại. Chu Mộc Nghiêu đột nhiên rướn tới, cắn lấy que kem rồi nhả ra trên bàn trà.
Hà Nhạc Chi cười đá cậu: "Em đừng giống như chó vậy."
Chu Mộc Nghiêu mơ mơ màng màng nói: "Em thực sự đã say rồi, em chính là chó của anh."
Cậu nói lộn xộn, lúc ngủ lúc tỉnh, nói những điều vô nghĩa, còn nói không muốn đi ngủ. Hà Nhạc Chi ngồi đó cùng cậu.
"Em thấy khó chịu, Nhạc Chi." Chu Mộc Nghiêu nhắm mắt rên rỉ.
Hà Nhạc Chi duỗi tay xuống, qua loa xoa xoa đầu cậu.
"Em không phải đau đầu, em là đau ở trong lòng." Chu Mộc Nghiêu nắm lấy tay hắn, gối lên dưới mặt mình.
Hà Nhạc Chi nhìn điện thoại, hỏi vu vơ: "Sao vậy?"
"Vì em sợ." Chu Mộc Nghiêu nói.
Hà Nhạc Chi hỏi tiếp: "Sợ cái gì?"
Chu Mộc Nghiêu không nói gì nữa.
Hà Nhạc Chi đã nghe quá nhiều lời nói lộn xộn khi say của Chu Mộc Nghiêu, và hắn cũng không để tâm lắm.
Một lúc sau, Hà Nhạc Chi bỗng cảm thấy tay mình ướt, tưởng rằng cậu chảy nước miếng lên tay mình, hắn định rút tay về. Nhưng khi cúi đầu nhìn thì hắn thấy Chu Mộc Nghiêu đang khóc.
Hà Nhạc Chi bật cười không biết nên cười hay nên khóc, hỏi cậu: "Sao khóc vậy?"
Giọng Chu Mộc Nghiêu nghẹn ngào, rõ ràng là cậu đang khóc thật: "Nhạc Chi, em đau khổ lắm."
"Sao vậy?" Hà Nhạc Chi cúi người xuống hỏi cậu, "Em sao thế, Tiểu Hắc?"
Hà Nhạc Chi cứ nghĩ rằng cậu sẽ lại nói những lời cần được dỗ dành, nhưng rồi hắn thấy nước mắt tiếp tục chảy ra từ đôi mắt của Chu Mộc Nghiêu, giọng nói nặng nề qua mũi: "Em muốn quên đi ký ức đó, nhưng em không thể. Mỗi ngày em đều muốn xin lỗi anh... nhưng em không dám."
Vẻ mặt của cậu thực sự là rất thống khổ, Hà Nhạc Chi nhìn cậu chăm chú trong nửa phút, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc hơn.
"Ký ức gì?" Hà Nhạc Chi dùng ngón cái vuốt nhẹ lông mày của cậu, nói: "Nói đi, không sao đâu."
"Sao mà không sao được, em sẽ mất anh." Chu Mộc Nghiêu nói.
Hà Nhạc Chi nói: "Không đâu, sao vậy?"
Chu Mộc Nghiêu hỏi: "Làm sao anh có thể tha thứ cho em được cơ chứ?"
Hà Nhạc Chi nói: "Anh tha thứ cho em rồi."
"Anh sẽ không đâu." Chu Mộc Nghiêu mở mắt nhìn hắn rồi nhắm lại ngay.
Chân mày của cậu nhíu chặt, đau đớn nói: "Em đã phạm sai lầm, em không dám nói với anh. Em quá sợ hãi, mỗi ngày em đều nhớ đến chuyện đó, nhưng em không muốn giấu anh... Em đau khổ chết mất."
Cậu nói một cách nghiêm trọng, Hà Nhạc Chi dừng lại hai giây rồi nhẹ giọng hỏi: "Em đã làm gì?"
Chu Mộc Nghiêu nắm chặt cổ tay Hà Nhạc Chi, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Hà Nhạc Chi phát hiện ra tay mình cũng bắt đầu ra mồ hôi.
"Tiểu Hắc." Hà Nhạc Chi gọi cậu một cách bình tĩnh, "Em sợ cái gì?"
Dường như Chu Mộc Nghiêu đã ngủ một chút trong vài phút ngắn ngủi, bây giờ lại mơ màng tỉnh dậy, nhớ đến nỗi đau vừa rồi khiến cậu gục đầu xuống, trán cậu áp vào lòng bàn tay của Hà Nhạc Chi, giọng nói nghẹn ngào vang lên từ ghế sofa.
"Em đã qua đêm với người khác rồi."
Chu Mộc Nghiêu khó nhọc cất lời, giọng nói đầy đau đớn bi ai, như thể đã dự đoán được bản án tử hình của mình: "Em ngoại tình với người khác rồi... sớm muộn gì em cũng sẽ đánh mất anh thôi, Nhạc Chi."
Hà Nhạc Chi sững sờ tại chỗ, hắn ngơ ngác cúi xuống nhìn Chu Mộc Nghiêu với vẻ mặt vài phần ngỡ ngàng.
Từng chữ của cậu đều rất đơn giản, nhưng hắn vẫn không tài nào hiểu được.
Trong phòng hết thảy đều yên tĩnh, sau đó ngay cả Chu Mộc Nghiêu cũng trở nên im lặng. Rượu đã làm cậu nói ra điều mà cậu luôn sợ hãi, điều mà cậu đã giấu trong lòng từ lâu. Khi mất đi lý trí, cậu trở lại với bản chất thật, không thích nói dối, yêu sự thuần khiết và minh bạch trong tình yêu.
Hà Nhạc Chi cứ ngồi đó suốt một giờ đồng hồ.
Hắn tự cười nhạo mình, hóa ra đúng là có người có thể làm trời sập xuống thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.