Chương 60: Giận rồi à?
Bất Vấn Tam Cửu
16/10/2024
Nói cho em biết anh làm sao vậy? Giận rồi à?
- --
Vào một đêm đông lạnh giá năm lớp 11, Hàn Phương Trì nói rằng anh không có chỗ nào để đi cả, thế là Hà Nhạc Chi liền mặc áo phao xuống đón anh, dùng áo đồng phục che đầu anh để gió tuyết không thổi vào mặt.
Trong căn phòng ấm áp của Hà Nhạc Chi, Hàn Phương Trì ngồi run rẩy trên chiếc giường nhỏ của hắn, không biết là vì lạnh hay do đâu.
Anh thất thần nhìn Hà Nhạc Chi, nói đầy lúng túng: "Tôi nghe thấy bố nói rằng ông ấy không thể gần gũi với tôi... vì tôi... dù sao cũng không phải con ruột của họ."
Hà Nhạc Chi sững người, mắt mở to, miệng há hốc nhưng không thể nói nên lời.
"Mẹ tôi nói đã nuôi nấng suốt mười mấy năm, bảo bố đừng nhắc lại chuyện đó nữa." Hàn Phương Trì nói, hai tay nắm chặt mép giường, ánh mắt trống rỗng nhưng nơi đáy mắt lại đỏ hoe.
Anh hạ giọng hỏi: "Nhạc Chi, tôi là ai?"
Vào một đêm rất bình thường, Hàn Phương Trì thức dậy giữa đêm để đi vệ sinh thì vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bố mẹ. Khi ấy Hàn Tri Dao còn nhỏ, vừa mới bắt đầu ngủ riêng nên bố mẹ không đóng cửa phòng để đêm đến có thể nghe thấy tiếng khóc của cô nhóc.
Nếu không phải vì nghe thấy tên mình "Phương Trì" có lẽ anh đã không dừng lại để nghe đoạn trò chuyện ấy. Chính cuộc đối thoại khẽ khàng ấy đã khiến Hàn Phương Trì mất đi cảm giác thực sự thuộc về gia đình trong suốt những năm sau này.
Mẹ anh khẽ nhắc nhở bố đừng thể hiện quá rõ ràng trước mặt Phương Trì, vì anh đã xuất sắc như vậy rồi. Bố anh đáp lại, rằng dù sao cũng không phải là con ruột nên khó mà thân thiết được.
Nó giải thích được rất nhiều điều.
Mẹ anh thì khỏi phải nói, vốn dĩ bà là người có tính cách nhạt nhẽo đối xử với mọi người đều như nhau, nhưng khi so với bố thì sự khác biệt lại rất rõ rệt. Từ nhỏ Hàn Phương Trì chưa bao giờ được bố ôm ấp một cách thân thiết cũng chưa từng được bố dẫn đi chơi riêng. Anh chưa từng có cơ hội ngồi trên vai bố dù mối quan hệ giữa họ không tệ, nhưng sự gần gũi như anh em, như bạn bè giữa cha con thật sự thì chưa bao giờ tồn tại cả.
Ngược lại, bố anh đối xử với Hàn Tri Mặc và Hàn Tri Dao hoàn toàn khác. Hàn Phương Trì luôn nghĩ rằng đó là vì bố thích con gái hơn và anh là anh trai nên không được ưu ái bằng.
Tối hôm ấy khi Hàn Phương Trì rời khỏi nhà, bố mẹ biết anh đã nghe thấy cả rồi.
Trong những ngày sau, Hàn Phương Trì ở nhà Hà Nhạc Chi mà không trở về. Mẹ anh gọi điện, bảo anh đừng suy nghĩ nhiều quá.
Sau khi Hàn Phương Trì về nhà, cả hai cũng không hề nói chuyện thẳng thắng về điều này mà cứ vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cả anh và bố mẹ đều biết rằng sự thật ấy đã lộ ra, nhưng không ai đề cập đến.
Nhiều năm sau cả hai bên đều ngầm hiểu với nhau. Không hề xa cách, nhưng cũng chẳng thật sự gần gũi. Bố mẹ biết anh giỏi giang hiểu chuyện, họ vẫn đối xử với anh như một thành viên trong gia đình, nhưng tình cảm đã không còn đủ thân thiết nữa. Còn anh, dù rất cảm kích và luôn cố gắng báo đáp gia đình nhưng vẫn không thể hòa mình thực sự.
Mọi người đều nghĩ Hàn Phương Trì có một gia đình hoàn hảo, hạnh phúc, hòa thuận.
Nhưng chỉ có Hà Nhạc Chi, trong đêm yếu lòng nhất của anh, mới biết được bí mật này. Đêm đó Hà Nhạc Chi ôm lấy Hàn Phương Trì, dùng hơi ấm của mình để xoa dịu anh, nhường chiếc giường nhỏ của mình cho anh ngủ.
Hà Nhạc Chi hứa rằng sẽ mang theo bí mật này chôn xuống mồ.
Thế nhưng vừa nãy Chu Mộc Nghiêu đã xé toạc tấm màn đen ấy, nói rằng đây không phải là bí mật của riêng hai người họ.
Ánh mắt mơ hồ của Hàn Phương Trì nhìn Hà Nhạc Chi như đốt cháy một lỗ trong tim hắn.
"Em..." Hà Nhạc Chi không biết phải giải thích thế nào, dường như mọi lời biện minh đều trở nên trống rỗng.
"Không sao." Hàn Phương Trì nói, rồi mở rộng vòng tay. Hà Nhạc Chi mím môi đi tới, Hàn Phương Trì ôm lấy hắn, gác cằm lên vai hắn.
"Em chưa từng nói ra." Hà Nhạc Chi ở bên thì thầm.
"Ừm." Hàn Phương Trì nhắm mắt: "Điều đó không quan trọng."
"Không phải không quan trọng," Hà Nhạc Chi tách ra, nhìn anh và nói: "Em thực sự chưa từng nói mà."
Hàn Phương Trì vẫn đáp lại một tiếng "Ừm," rồi ôm Hà Nhạc Chi vào lòng lần nữa.
Chu Mộc Nghiêu và gia đình Hàn Phương Trì có quan hệ họ hàng, nên cậu biết điều đó không phải là không thể. Nhưng Chu Mộc Nghiêu cũng biết đây là bí mật giữa Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi.
Nếu hai người họ chưa từng chia sẻ điều này, Chu Mộc Nghiêu sẽ chỉ giữ riêng cho mình, không đề cập đến việc Hà Nhạc Chi cũng biết. Điều đó khiến Hà Nhạc Chi khó mà giải thích rõ ràng, cũng như khó để tự mình chứng minh điều gì.
Cùng lúc đó Hà Nhạc Chi không khỏi tự trách bản thân. Dù Chu Mộc Nghiêu biết bằng cách nào đi chăng nữa, việc cậu nói ra hai câu kia đã khiến Hà Nhạc Chi cảm thấy mình không bảo vệ được niềm tin đặc biệt ấy.
Những lời chân thành khi bày tỏ tình cảm dường như vẫn còn vang vọng. Hà Nhạc Chi từng đòi hỏi lòng trung thành và sự tin tưởng từ Hàn Phương Trì, nhưng giờ đây, điều đó chẳng khác gì một cái tát thẳng vào mặt hắn.
Rõ ràng Hàn Phương Trì không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, và Hà Nhạc Chi cũng chẳng còn gì để giải thích rõ ràng hơn. Nếu cứ lặp đi lặp lại rằng "em không nói," điều đó cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Đêm đó sau khi dọn dẹp xong, hai người quay lại phòng nhưng chẳng làm gì cả.
Đêm nay với cả hai người đều là một cú sốc không nhỏ. Họ im lặng chìm vào giấc ngủ, chỉ nắm chặt tay nhau. Hàn Phương Trì cầm tay Hà Nhạc Chi đặt lên bụng mình. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vẫn còn nghịch nhẹ những ngón tay của hắn.
Sáng hôm sau khi Hà Nhạc Chi mở mắt ra, hai người đang nằm quay lưng lại với nhau.
Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi ở bên nhau mà họ tỉnh dậy trong tình trạng xa cách như vậy. Hà Nhạc Chi trở mình nằm thêm một lúc, dùng ngón tay vẽ nhẹ một đường dọc theo cổ và vai của Hàn Phương Trì. Anh không giống như mọi khi, không nắm lấy tay hắn hay quay lại ôm hắn vào lòng. Có lẽ anh vẫn chưa tỉnh hẳn.
Hà Nhạc Chi nhìn anh từ phía sau trong vài phút sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.
Còn chưa kịp bước đến cửa Hàn Phương Trì chợt lên tiếng.
Hà Nhạc Chi dừng lại, quay đầu nhìn. Hàn Phương Trì vẫn nằm y như ban nãy, không xoay lại nhưng Hà Nhạc Chi lập tức hiểu ý, liền vòng qua giường, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hàn Phương Trì không mở mắt, chỉ nói: "Ai cho em đi? Em cứ đi vậy đó hả?"
Giọng anh còn chưa tỉnh hẳn, còn hơi khàn khàn.
Hà Nhạc Chi cười khẽ, hôn lên má anh.
"Dậy rồi gãi cổ anh một cái đã định đi, chỉ qua quýt với anh thế thôi à?" Hàn Phương Trì trách.
"Em có gãi anh đâu..." Hà Nhạc Chi cười lắc đầu, sau đó lại hôn nhẹ lên cằm anh, nói: "Không phải qua quýt với anh mà, em tưởng anh chưa tỉnh."
"Chưa tỉnh thì không ôm được à? Lần nào ôm em anh cũng đều tỉnh hả?" Hàn Phương Trì mở mắt, rõ ràng không hài lòng.
Hà Nhạc Chi không tranh cãi nữa, nằm xuống bên anh, luồn mình vào vòng tay Hàn Phương Trì, cười hỏi: "Thế này được chưa ạ?"
Hàn Phương Trì không nói gì, chỉ siết tay ôm hắn chặt hơn, rồi lại nhắm mắt.
Với tính cách và tình cảm giữa họ, thêm vào sự hiểu nhau sâu sắc thì để cả hai giận dỗi thật sự là điều rất khó. Họ không cãi nhau lớn tiếng, cũng chẳng thể giận được lâu. Nhưng những gì Chu Mộc Nghiêu gây ra dường như đã để lại dấu vết giữa hai người. Dù cho vài ngày sau đó cả hai đều cố gắng tỏ ra như không có việc gì, nhưng thật sự so với những ngày trước thì rõ ràng vẫn có gì đó khan khác.
Không đến mức xa cách nhưng cũng chưa thể hoàn toàn buông bỏ trong lòng.
Chẳng hạn như, thường thì họ sẽ ôm nhau khi tỉnh giấc, nhưng gần đây lại không. Và trước khi đi ngủ, họ sẽ hôn nhau, nhưng mấy ngày nay không hề làm tình gì ráo.
Dù Hàn Phương Trì đã giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Hà Nhạc Chi với sự nhạy cảm đặc biệt của mình, hắn vẫn mơ hồ cảm thấy Hàn Phương Trì còn giận. Nhưng rồi hắn không biết làm cách nào để xóa tan sự căng thẳng này.
Những lời nói đã lọt vào tai thì không thể xóa nhoà, và ngoài câu "Em không nói với ai" ra, hắn không có cách nào khác để chứng minh bản thân nữa. Những năm trước đây trong mắt người khác, Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu mới là hai người thân mật nhất, nên chẳng có gì là "bí mật" giữa họ cả.
Tâm trạng của Hà Nhạc Chi cũng có phần phức tạp. Hắn cảm thấy thất bại khi nhớ lại ánh mắt của Hàn Phương Trì hôm đó, và ngoài ra còn chút bất lực nữa, vì hắn luôn ngay thẳng nhưng giờ lại rơi vào tình huống không thể chứng minh cho bản thân mình.
Dẫu vậy, Hà Nhạc Chi không thể để bất kỳ khúc mắc nào đọng lại giữa họ. Hắn biết rằng chuyện này cẩn phải được giải quyết.
Vào một buổi tối nọ Hàn Phương Trì có ca phẫu thuật khẩn cấp, anh bảo có thể sẽ về trễ. Hà Nhạc Chi tự về nhà trước sau đó ra ngoài chạy bộ.
Khi nhận được tin nhắn của Hàn Phương Trì nói anh sắp về, hắn mới quay về nhà.
Lúc hắn về tới nhà thì Hàn Phương Trì cũng vừa đến, còn chưa kịp thay đồ ra.
Hà Nhạc Chi vừa chạy bộ xong, mồ hôi ướt đẫm trên bộ đồ thể thao. Hắn không như mọi khi vào nhà là đi tắm ngay, lần này hắn lao thẳng vào Hàn Phương Trì với cả người đầy mồ hôi.
Hàn Phương Trì không kịp phòng bị, suýt chút nữa không đỡ được, lùi lại một bước nhưng tay vẫn vòng ôm lấy eo hắn, lo lắng nói: "Coi chừng ngã."
Hà Nhạc Chi chẳng để tâm, bất chấp hôn anh chụt một cái thật mạnh, chân không mang dép, đôi tất trắng dẫm lên chân Hàn Phương Trì.
Bình thường lúc nào Hà Nhạc Chi cũng gọn gàng sạch sẽ, trên người còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Nhưng khoảnh khắc như thế này thật sự rất hiếm hoi làm cho Hàn Phương Trì hơi kinh ngạc.
Ban đầu, anh sợ hắn đứng không vững nên ôm chặt lấy hắn, sau đó đỡ hắn ngồi lên bàn bếp, tay đặt hai bên, giọng trầm hỏi: "Em muốn làm gì?"
Hà Nhạc Chi không nói gì, đôi chân dài lộ ra ngoài quần ngắn khẽ quắp lấy eo anh.
"Chạy bộ xong hưng phấn quá à?" Hàn Phương Trì nâng mặt hắn lên, lau đi một tầng mồ hôi mỏng trên trán hắn.
Hà Nhạc Chi "Ừm" một tiếng, nghiêng đầu cười rồi cắn nhẹ lên tay anh.
Mỗi lần Hà Nhạc Chi bộc lộ những khía cạnh khác biệt với thường ngày, hắn lại càng trở nên quyến rũ khiến người khác phải phát điên. Bọn họ thậm chí còn không về phòng ngủ, Hàn Phương Trì cũng không cho hắn xuống khỏi bàn bếp.
Trong căn phòng tối tăm, từ bên ngoài không thể nhìn thấy điều gì. Cách xa cửa sổ bếp, nhưng Hà Nhạc Chi lại cảm thấy mình bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp.
Khi mọi chuyện lắng xuống, mặt sau đùi của Hà Nhạc Chi đỏ ửng, vết hằn từ mép đá của bàn bếp hiện lên thấy rõ.
Hàn Phương Trì đỡ tay lên mép bàn để tránh làm hắn bị thương, hơi thở vẫn chưa ổn định nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hôn hắn.
"Hôm nay sao vậy?" Trong ánh mắt Hàn Phương Trì vẫn còn chút sóng tình chưa hoàn toàn tan biến, anh hỏi.
"Dỗ anh đó," Hà Nhạc Chi cảm giác thắt lưng sắp gãy đến nơi, tay chống ra phía sau để lấy lực, đôi chân rã rời buông thõng. Hắn thở dài rồi cười: "Sợ anh không muốn ở bên em nữa."
"Anh đã làm gì đâu?" Hàn Phương Trì không thừa nhận.
Hà Nhạc Chi nâng tay vuốt nhẹ trán anh, rồi chạm từ lông mày xuống đến góc trán.
Ánh mắt hắn nghiêm túc hơn, nhìn thẳng vào anh: "Em chưa bao giờ, chưa bao giờ nói với bất cứ ai, dù là Hà Kỳ hay Chu Mộc Nghiêu."
Hàn Phương Trì khẽ "Ừ" một tiếng, ánh mắt hạ xuống: "Anh biết mà."
"Em không rõ cậu ấy biết bằng cách nào, nhưng không phải..." Lời của Hà Nhạc Chi bị cắt ngang.
"—— Đừng nói về chuyện đó nữa." Hàn Phương Trì đáp.
Ngay cả trong khoảnh khắc thân mật nhất, Hàn Phương Trì vẫn từ chối nhắc đến chuyện này.
Những lời Hà Nhạc Chi định nói bị nuốt trở lại, vết nứt nhỏ giữa họ vẫn chưa được gỡ bỏ.
Sau một hồi im lặng, Hàn Phương Trì khẽ di chuyển tay định bế hắn xuống.
Hà Nhạc Chi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Phương Trì, anh không tin em sao?"
"Anh tin." Hàn Phương Trì cau mày: "Nhưng nó không quan trọng."
"Vậy sao anh lại nhíu mày?" Hà Nhạc Chi lập tức hỏi lại.
Nhíu mày thường báo hiệu rằng có điều gì đó vẫn khiến anh khó chịu. Nếu nó không quan trọng, Hàn Phương Trì không nên nhíu mày như vậy.
Hàn Phương Trì đáp: "Anh chỉ không muốn bàn về chuyện này thôi."
"Em không muốn tích tụ những khúc mắc thế này. Chúng ta mới bên nhau bao lâu, giờ đã bắt đầu tích lũy rồi sao?" Hà Nhạc Chi nói.
"Không có khúc mắc gì cả." Hàn Phương Trì nhìn hắn trả lời.
"Anh cảm thấy không có sao?" Hà Nhạc Chi cũng cau mày "Chúng ta đừng như vậy nữa, Phương Trì."
Hàn Phương Trì im lặng vài giây rồi hôn lên môi hắn, khẽ nói: "Xin lỗi em."
"Không cần xin lỗi em." Hà Nhạc Chi ôm lấy anh, nói bên tai anh: "Em không muốn cãi nhau với anh."
Hà Nhạc Chi vuốt nhẹ lưng anh, tiếp tục nói: "Nếu anh có tâm sự gì, hãy cứ chia sẻ với em. Anh có thể nói với em vài câu như thường lệ cũng được, chứ đừng giữ kín trong lòng. Dạo này giữa chúng ta có hơi khó xử, anh có cảm nhận được không?"
Hàn Phương Trì nói: "Xin lỗi em, đáng lẽ qua vài ngày anh sẽ ổn thôi. Là vấn đề của anh."
"Không cần phải xin lỗi em." Hà Nhạc Chi vẫn ôm chặt anh, cằm tựa lên vai anh, nhẹ nhàng nói: "Nói cho em biết anh làm sao vậy? Anh giận rồi à?"
Hàn Phương Trì vùi mặt xuống, khẽ "Ừ" một tiếng.
Hà Nhạc Chi thầm thở phào trong lòng, hỏi anh: "Bởi vì Chu Mộc Nghiêu sao? Anh cho rằng em đã nói chuyện của anh với cậu ấy hả?"
Hàn Phương Trì lắc đầu, chỉ đáp: "Em không làm vậy đâu."
Hà Nhạc Chi chớp mắt ngạc nhiên.
"Nó thật sự không quan trọng," Giọng Hàn Phương Trì hoàn toàn dửng dưng: "Biết thì biết thôi, chẳng sao cả."
Hà Nhạc Chi buông anh ra, nhìn anh hỏi: "Vậy anh giận chuyện gì?"
Hàn Phương Trì lại ôm hắn vào lòng, giọng nói tủi thân vang lên từ vai hắn: "Em đứng trước mặt anh mà cùng cậu ấy hỏi có yêu hay không, lòng anh không thoải mái. Lúc đầu anh không bận tâm lắm, nhưng mấy hôm nay anh cứ thấy bức bối. Anh cũng không rõ vì sao nữa."
Hà Nhạc Chi như bị choáng váng, những ngày qua hắn hoàn toàn đắm chìm trong những suy nghĩ khác, không ngờ tới điều này.
Hàn Phương Trì tiếp tục: "Anh biết mọi chuyện đã qua rồi, dù trước đây có yêu thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Giận vì chuyện đó thật không đáng chút nào cả, cũng chẳng cần thiết. Qua vài ngày nữa anh sẽ tự tiêu hóa cảm xúc cả thôi, nhưng em lại cứ phải hỏi anh."
Khi anh nói, môi chạm vào vai Hà Nhạc Chi, giọng anh trầm đục khiến trái tim Hà Nhạc Chi thắt lại.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!" Hà Nhạc Chi muốn tự tát mình vài cái, ôm chặt Hàn Phương Trì, hôn lên tóc và tai anh. "Xin lỗi anh, Phương Trì, lúc đó em tức giận quá, em không nghĩ đến cảm xúc của anh."
Hàn Phương Trì "Ừm" nhẹ, rồi nói: "Tha lỗi cho em."
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh." Lòng Hà Nhạc Chi quặn thắt, hắn hối hận vì không hỏi sớm hơn, nhưng cũng may là hắn không để Hàn Phương Trì phải tự tiêu hóa cảm xúc một mình. "Là do em không thấu đáo, em hứa sẽ không có lần sau."
- --
Vào một đêm đông lạnh giá năm lớp 11, Hàn Phương Trì nói rằng anh không có chỗ nào để đi cả, thế là Hà Nhạc Chi liền mặc áo phao xuống đón anh, dùng áo đồng phục che đầu anh để gió tuyết không thổi vào mặt.
Trong căn phòng ấm áp của Hà Nhạc Chi, Hàn Phương Trì ngồi run rẩy trên chiếc giường nhỏ của hắn, không biết là vì lạnh hay do đâu.
Anh thất thần nhìn Hà Nhạc Chi, nói đầy lúng túng: "Tôi nghe thấy bố nói rằng ông ấy không thể gần gũi với tôi... vì tôi... dù sao cũng không phải con ruột của họ."
Hà Nhạc Chi sững người, mắt mở to, miệng há hốc nhưng không thể nói nên lời.
"Mẹ tôi nói đã nuôi nấng suốt mười mấy năm, bảo bố đừng nhắc lại chuyện đó nữa." Hàn Phương Trì nói, hai tay nắm chặt mép giường, ánh mắt trống rỗng nhưng nơi đáy mắt lại đỏ hoe.
Anh hạ giọng hỏi: "Nhạc Chi, tôi là ai?"
Vào một đêm rất bình thường, Hàn Phương Trì thức dậy giữa đêm để đi vệ sinh thì vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bố mẹ. Khi ấy Hàn Tri Dao còn nhỏ, vừa mới bắt đầu ngủ riêng nên bố mẹ không đóng cửa phòng để đêm đến có thể nghe thấy tiếng khóc của cô nhóc.
Nếu không phải vì nghe thấy tên mình "Phương Trì" có lẽ anh đã không dừng lại để nghe đoạn trò chuyện ấy. Chính cuộc đối thoại khẽ khàng ấy đã khiến Hàn Phương Trì mất đi cảm giác thực sự thuộc về gia đình trong suốt những năm sau này.
Mẹ anh khẽ nhắc nhở bố đừng thể hiện quá rõ ràng trước mặt Phương Trì, vì anh đã xuất sắc như vậy rồi. Bố anh đáp lại, rằng dù sao cũng không phải là con ruột nên khó mà thân thiết được.
Nó giải thích được rất nhiều điều.
Mẹ anh thì khỏi phải nói, vốn dĩ bà là người có tính cách nhạt nhẽo đối xử với mọi người đều như nhau, nhưng khi so với bố thì sự khác biệt lại rất rõ rệt. Từ nhỏ Hàn Phương Trì chưa bao giờ được bố ôm ấp một cách thân thiết cũng chưa từng được bố dẫn đi chơi riêng. Anh chưa từng có cơ hội ngồi trên vai bố dù mối quan hệ giữa họ không tệ, nhưng sự gần gũi như anh em, như bạn bè giữa cha con thật sự thì chưa bao giờ tồn tại cả.
Ngược lại, bố anh đối xử với Hàn Tri Mặc và Hàn Tri Dao hoàn toàn khác. Hàn Phương Trì luôn nghĩ rằng đó là vì bố thích con gái hơn và anh là anh trai nên không được ưu ái bằng.
Tối hôm ấy khi Hàn Phương Trì rời khỏi nhà, bố mẹ biết anh đã nghe thấy cả rồi.
Trong những ngày sau, Hàn Phương Trì ở nhà Hà Nhạc Chi mà không trở về. Mẹ anh gọi điện, bảo anh đừng suy nghĩ nhiều quá.
Sau khi Hàn Phương Trì về nhà, cả hai cũng không hề nói chuyện thẳng thắng về điều này mà cứ vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cả anh và bố mẹ đều biết rằng sự thật ấy đã lộ ra, nhưng không ai đề cập đến.
Nhiều năm sau cả hai bên đều ngầm hiểu với nhau. Không hề xa cách, nhưng cũng chẳng thật sự gần gũi. Bố mẹ biết anh giỏi giang hiểu chuyện, họ vẫn đối xử với anh như một thành viên trong gia đình, nhưng tình cảm đã không còn đủ thân thiết nữa. Còn anh, dù rất cảm kích và luôn cố gắng báo đáp gia đình nhưng vẫn không thể hòa mình thực sự.
Mọi người đều nghĩ Hàn Phương Trì có một gia đình hoàn hảo, hạnh phúc, hòa thuận.
Nhưng chỉ có Hà Nhạc Chi, trong đêm yếu lòng nhất của anh, mới biết được bí mật này. Đêm đó Hà Nhạc Chi ôm lấy Hàn Phương Trì, dùng hơi ấm của mình để xoa dịu anh, nhường chiếc giường nhỏ của mình cho anh ngủ.
Hà Nhạc Chi hứa rằng sẽ mang theo bí mật này chôn xuống mồ.
Thế nhưng vừa nãy Chu Mộc Nghiêu đã xé toạc tấm màn đen ấy, nói rằng đây không phải là bí mật của riêng hai người họ.
Ánh mắt mơ hồ của Hàn Phương Trì nhìn Hà Nhạc Chi như đốt cháy một lỗ trong tim hắn.
"Em..." Hà Nhạc Chi không biết phải giải thích thế nào, dường như mọi lời biện minh đều trở nên trống rỗng.
"Không sao." Hàn Phương Trì nói, rồi mở rộng vòng tay. Hà Nhạc Chi mím môi đi tới, Hàn Phương Trì ôm lấy hắn, gác cằm lên vai hắn.
"Em chưa từng nói ra." Hà Nhạc Chi ở bên thì thầm.
"Ừm." Hàn Phương Trì nhắm mắt: "Điều đó không quan trọng."
"Không phải không quan trọng," Hà Nhạc Chi tách ra, nhìn anh và nói: "Em thực sự chưa từng nói mà."
Hàn Phương Trì vẫn đáp lại một tiếng "Ừm," rồi ôm Hà Nhạc Chi vào lòng lần nữa.
Chu Mộc Nghiêu và gia đình Hàn Phương Trì có quan hệ họ hàng, nên cậu biết điều đó không phải là không thể. Nhưng Chu Mộc Nghiêu cũng biết đây là bí mật giữa Hàn Phương Trì và Hà Nhạc Chi.
Nếu hai người họ chưa từng chia sẻ điều này, Chu Mộc Nghiêu sẽ chỉ giữ riêng cho mình, không đề cập đến việc Hà Nhạc Chi cũng biết. Điều đó khiến Hà Nhạc Chi khó mà giải thích rõ ràng, cũng như khó để tự mình chứng minh điều gì.
Cùng lúc đó Hà Nhạc Chi không khỏi tự trách bản thân. Dù Chu Mộc Nghiêu biết bằng cách nào đi chăng nữa, việc cậu nói ra hai câu kia đã khiến Hà Nhạc Chi cảm thấy mình không bảo vệ được niềm tin đặc biệt ấy.
Những lời chân thành khi bày tỏ tình cảm dường như vẫn còn vang vọng. Hà Nhạc Chi từng đòi hỏi lòng trung thành và sự tin tưởng từ Hàn Phương Trì, nhưng giờ đây, điều đó chẳng khác gì một cái tát thẳng vào mặt hắn.
Rõ ràng Hàn Phương Trì không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, và Hà Nhạc Chi cũng chẳng còn gì để giải thích rõ ràng hơn. Nếu cứ lặp đi lặp lại rằng "em không nói," điều đó cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Đêm đó sau khi dọn dẹp xong, hai người quay lại phòng nhưng chẳng làm gì cả.
Đêm nay với cả hai người đều là một cú sốc không nhỏ. Họ im lặng chìm vào giấc ngủ, chỉ nắm chặt tay nhau. Hàn Phương Trì cầm tay Hà Nhạc Chi đặt lên bụng mình. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh vẫn còn nghịch nhẹ những ngón tay của hắn.
Sáng hôm sau khi Hà Nhạc Chi mở mắt ra, hai người đang nằm quay lưng lại với nhau.
Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi ở bên nhau mà họ tỉnh dậy trong tình trạng xa cách như vậy. Hà Nhạc Chi trở mình nằm thêm một lúc, dùng ngón tay vẽ nhẹ một đường dọc theo cổ và vai của Hàn Phương Trì. Anh không giống như mọi khi, không nắm lấy tay hắn hay quay lại ôm hắn vào lòng. Có lẽ anh vẫn chưa tỉnh hẳn.
Hà Nhạc Chi nhìn anh từ phía sau trong vài phút sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.
Còn chưa kịp bước đến cửa Hàn Phương Trì chợt lên tiếng.
Hà Nhạc Chi dừng lại, quay đầu nhìn. Hàn Phương Trì vẫn nằm y như ban nãy, không xoay lại nhưng Hà Nhạc Chi lập tức hiểu ý, liền vòng qua giường, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hàn Phương Trì không mở mắt, chỉ nói: "Ai cho em đi? Em cứ đi vậy đó hả?"
Giọng anh còn chưa tỉnh hẳn, còn hơi khàn khàn.
Hà Nhạc Chi cười khẽ, hôn lên má anh.
"Dậy rồi gãi cổ anh một cái đã định đi, chỉ qua quýt với anh thế thôi à?" Hàn Phương Trì trách.
"Em có gãi anh đâu..." Hà Nhạc Chi cười lắc đầu, sau đó lại hôn nhẹ lên cằm anh, nói: "Không phải qua quýt với anh mà, em tưởng anh chưa tỉnh."
"Chưa tỉnh thì không ôm được à? Lần nào ôm em anh cũng đều tỉnh hả?" Hàn Phương Trì mở mắt, rõ ràng không hài lòng.
Hà Nhạc Chi không tranh cãi nữa, nằm xuống bên anh, luồn mình vào vòng tay Hàn Phương Trì, cười hỏi: "Thế này được chưa ạ?"
Hàn Phương Trì không nói gì, chỉ siết tay ôm hắn chặt hơn, rồi lại nhắm mắt.
Với tính cách và tình cảm giữa họ, thêm vào sự hiểu nhau sâu sắc thì để cả hai giận dỗi thật sự là điều rất khó. Họ không cãi nhau lớn tiếng, cũng chẳng thể giận được lâu. Nhưng những gì Chu Mộc Nghiêu gây ra dường như đã để lại dấu vết giữa hai người. Dù cho vài ngày sau đó cả hai đều cố gắng tỏ ra như không có việc gì, nhưng thật sự so với những ngày trước thì rõ ràng vẫn có gì đó khan khác.
Không đến mức xa cách nhưng cũng chưa thể hoàn toàn buông bỏ trong lòng.
Chẳng hạn như, thường thì họ sẽ ôm nhau khi tỉnh giấc, nhưng gần đây lại không. Và trước khi đi ngủ, họ sẽ hôn nhau, nhưng mấy ngày nay không hề làm tình gì ráo.
Dù Hàn Phương Trì đã giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Hà Nhạc Chi với sự nhạy cảm đặc biệt của mình, hắn vẫn mơ hồ cảm thấy Hàn Phương Trì còn giận. Nhưng rồi hắn không biết làm cách nào để xóa tan sự căng thẳng này.
Những lời nói đã lọt vào tai thì không thể xóa nhoà, và ngoài câu "Em không nói với ai" ra, hắn không có cách nào khác để chứng minh bản thân nữa. Những năm trước đây trong mắt người khác, Hà Nhạc Chi và Chu Mộc Nghiêu mới là hai người thân mật nhất, nên chẳng có gì là "bí mật" giữa họ cả.
Tâm trạng của Hà Nhạc Chi cũng có phần phức tạp. Hắn cảm thấy thất bại khi nhớ lại ánh mắt của Hàn Phương Trì hôm đó, và ngoài ra còn chút bất lực nữa, vì hắn luôn ngay thẳng nhưng giờ lại rơi vào tình huống không thể chứng minh cho bản thân mình.
Dẫu vậy, Hà Nhạc Chi không thể để bất kỳ khúc mắc nào đọng lại giữa họ. Hắn biết rằng chuyện này cẩn phải được giải quyết.
Vào một buổi tối nọ Hàn Phương Trì có ca phẫu thuật khẩn cấp, anh bảo có thể sẽ về trễ. Hà Nhạc Chi tự về nhà trước sau đó ra ngoài chạy bộ.
Khi nhận được tin nhắn của Hàn Phương Trì nói anh sắp về, hắn mới quay về nhà.
Lúc hắn về tới nhà thì Hàn Phương Trì cũng vừa đến, còn chưa kịp thay đồ ra.
Hà Nhạc Chi vừa chạy bộ xong, mồ hôi ướt đẫm trên bộ đồ thể thao. Hắn không như mọi khi vào nhà là đi tắm ngay, lần này hắn lao thẳng vào Hàn Phương Trì với cả người đầy mồ hôi.
Hàn Phương Trì không kịp phòng bị, suýt chút nữa không đỡ được, lùi lại một bước nhưng tay vẫn vòng ôm lấy eo hắn, lo lắng nói: "Coi chừng ngã."
Hà Nhạc Chi chẳng để tâm, bất chấp hôn anh chụt một cái thật mạnh, chân không mang dép, đôi tất trắng dẫm lên chân Hàn Phương Trì.
Bình thường lúc nào Hà Nhạc Chi cũng gọn gàng sạch sẽ, trên người còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Nhưng khoảnh khắc như thế này thật sự rất hiếm hoi làm cho Hàn Phương Trì hơi kinh ngạc.
Ban đầu, anh sợ hắn đứng không vững nên ôm chặt lấy hắn, sau đó đỡ hắn ngồi lên bàn bếp, tay đặt hai bên, giọng trầm hỏi: "Em muốn làm gì?"
Hà Nhạc Chi không nói gì, đôi chân dài lộ ra ngoài quần ngắn khẽ quắp lấy eo anh.
"Chạy bộ xong hưng phấn quá à?" Hàn Phương Trì nâng mặt hắn lên, lau đi một tầng mồ hôi mỏng trên trán hắn.
Hà Nhạc Chi "Ừm" một tiếng, nghiêng đầu cười rồi cắn nhẹ lên tay anh.
Mỗi lần Hà Nhạc Chi bộc lộ những khía cạnh khác biệt với thường ngày, hắn lại càng trở nên quyến rũ khiến người khác phải phát điên. Bọn họ thậm chí còn không về phòng ngủ, Hàn Phương Trì cũng không cho hắn xuống khỏi bàn bếp.
Trong căn phòng tối tăm, từ bên ngoài không thể nhìn thấy điều gì. Cách xa cửa sổ bếp, nhưng Hà Nhạc Chi lại cảm thấy mình bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp.
Khi mọi chuyện lắng xuống, mặt sau đùi của Hà Nhạc Chi đỏ ửng, vết hằn từ mép đá của bàn bếp hiện lên thấy rõ.
Hàn Phương Trì đỡ tay lên mép bàn để tránh làm hắn bị thương, hơi thở vẫn chưa ổn định nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hôn hắn.
"Hôm nay sao vậy?" Trong ánh mắt Hàn Phương Trì vẫn còn chút sóng tình chưa hoàn toàn tan biến, anh hỏi.
"Dỗ anh đó," Hà Nhạc Chi cảm giác thắt lưng sắp gãy đến nơi, tay chống ra phía sau để lấy lực, đôi chân rã rời buông thõng. Hắn thở dài rồi cười: "Sợ anh không muốn ở bên em nữa."
"Anh đã làm gì đâu?" Hàn Phương Trì không thừa nhận.
Hà Nhạc Chi nâng tay vuốt nhẹ trán anh, rồi chạm từ lông mày xuống đến góc trán.
Ánh mắt hắn nghiêm túc hơn, nhìn thẳng vào anh: "Em chưa bao giờ, chưa bao giờ nói với bất cứ ai, dù là Hà Kỳ hay Chu Mộc Nghiêu."
Hàn Phương Trì khẽ "Ừ" một tiếng, ánh mắt hạ xuống: "Anh biết mà."
"Em không rõ cậu ấy biết bằng cách nào, nhưng không phải..." Lời của Hà Nhạc Chi bị cắt ngang.
"—— Đừng nói về chuyện đó nữa." Hàn Phương Trì đáp.
Ngay cả trong khoảnh khắc thân mật nhất, Hàn Phương Trì vẫn từ chối nhắc đến chuyện này.
Những lời Hà Nhạc Chi định nói bị nuốt trở lại, vết nứt nhỏ giữa họ vẫn chưa được gỡ bỏ.
Sau một hồi im lặng, Hàn Phương Trì khẽ di chuyển tay định bế hắn xuống.
Hà Nhạc Chi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Phương Trì, anh không tin em sao?"
"Anh tin." Hàn Phương Trì cau mày: "Nhưng nó không quan trọng."
"Vậy sao anh lại nhíu mày?" Hà Nhạc Chi lập tức hỏi lại.
Nhíu mày thường báo hiệu rằng có điều gì đó vẫn khiến anh khó chịu. Nếu nó không quan trọng, Hàn Phương Trì không nên nhíu mày như vậy.
Hàn Phương Trì đáp: "Anh chỉ không muốn bàn về chuyện này thôi."
"Em không muốn tích tụ những khúc mắc thế này. Chúng ta mới bên nhau bao lâu, giờ đã bắt đầu tích lũy rồi sao?" Hà Nhạc Chi nói.
"Không có khúc mắc gì cả." Hàn Phương Trì nhìn hắn trả lời.
"Anh cảm thấy không có sao?" Hà Nhạc Chi cũng cau mày "Chúng ta đừng như vậy nữa, Phương Trì."
Hàn Phương Trì im lặng vài giây rồi hôn lên môi hắn, khẽ nói: "Xin lỗi em."
"Không cần xin lỗi em." Hà Nhạc Chi ôm lấy anh, nói bên tai anh: "Em không muốn cãi nhau với anh."
Hà Nhạc Chi vuốt nhẹ lưng anh, tiếp tục nói: "Nếu anh có tâm sự gì, hãy cứ chia sẻ với em. Anh có thể nói với em vài câu như thường lệ cũng được, chứ đừng giữ kín trong lòng. Dạo này giữa chúng ta có hơi khó xử, anh có cảm nhận được không?"
Hàn Phương Trì nói: "Xin lỗi em, đáng lẽ qua vài ngày anh sẽ ổn thôi. Là vấn đề của anh."
"Không cần phải xin lỗi em." Hà Nhạc Chi vẫn ôm chặt anh, cằm tựa lên vai anh, nhẹ nhàng nói: "Nói cho em biết anh làm sao vậy? Anh giận rồi à?"
Hàn Phương Trì vùi mặt xuống, khẽ "Ừ" một tiếng.
Hà Nhạc Chi thầm thở phào trong lòng, hỏi anh: "Bởi vì Chu Mộc Nghiêu sao? Anh cho rằng em đã nói chuyện của anh với cậu ấy hả?"
Hàn Phương Trì lắc đầu, chỉ đáp: "Em không làm vậy đâu."
Hà Nhạc Chi chớp mắt ngạc nhiên.
"Nó thật sự không quan trọng," Giọng Hàn Phương Trì hoàn toàn dửng dưng: "Biết thì biết thôi, chẳng sao cả."
Hà Nhạc Chi buông anh ra, nhìn anh hỏi: "Vậy anh giận chuyện gì?"
Hàn Phương Trì lại ôm hắn vào lòng, giọng nói tủi thân vang lên từ vai hắn: "Em đứng trước mặt anh mà cùng cậu ấy hỏi có yêu hay không, lòng anh không thoải mái. Lúc đầu anh không bận tâm lắm, nhưng mấy hôm nay anh cứ thấy bức bối. Anh cũng không rõ vì sao nữa."
Hà Nhạc Chi như bị choáng váng, những ngày qua hắn hoàn toàn đắm chìm trong những suy nghĩ khác, không ngờ tới điều này.
Hàn Phương Trì tiếp tục: "Anh biết mọi chuyện đã qua rồi, dù trước đây có yêu thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Giận vì chuyện đó thật không đáng chút nào cả, cũng chẳng cần thiết. Qua vài ngày nữa anh sẽ tự tiêu hóa cảm xúc cả thôi, nhưng em lại cứ phải hỏi anh."
Khi anh nói, môi chạm vào vai Hà Nhạc Chi, giọng anh trầm đục khiến trái tim Hà Nhạc Chi thắt lại.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!" Hà Nhạc Chi muốn tự tát mình vài cái, ôm chặt Hàn Phương Trì, hôn lên tóc và tai anh. "Xin lỗi anh, Phương Trì, lúc đó em tức giận quá, em không nghĩ đến cảm xúc của anh."
Hàn Phương Trì "Ừm" nhẹ, rồi nói: "Tha lỗi cho em."
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh." Lòng Hà Nhạc Chi quặn thắt, hắn hối hận vì không hỏi sớm hơn, nhưng cũng may là hắn không để Hàn Phương Trì phải tự tiêu hóa cảm xúc một mình. "Là do em không thấu đáo, em hứa sẽ không có lần sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.