Chương 42: Không yêu anh thì không làm bạn
Bất Vấn Tam Cửu
16/10/2024
"Không yêu anh thì không làm bạn nữa sao? Bây giờ anh bá đạo thật đấy."
- --
Khoảng thời gian này Hàn Phương Trì không còn chủ động tấn công nữa, mà ngược lại cách hành xử của anh khiến Hà Nhạc Chi thả lỏng, thấy mình cứ như ếch từ từ bị nấu chín trong nồi nước vậy. Dù bây giờ mọi thứ rối như tơ vò, nhưng không ai nhắc thì hắn cũng mặc kệ, cứ để mọi thứ xảy ra tự nhiên vậy đi.
Hắn nhanh chóng rửa mặt, còn tranh thủ tắm qua, dù không nằm trong năm phút nhưng cũng không kéo dài quá mười phút.
Không biết Hàn Phương Trì đã về nhà chưa. Hà Nhạc Chi vừa nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện ra hình ảnh mỏi mệt và biểu cảm chẳng mấy bận tâm của anh trong đêm dài.
Trong giây lát ngắn ngủi trước khi chìm vào giấc ngủ, Hà Nhạc Chi lại chẳng hề nghĩ đến những trở ngại hay cân nhắc gần đây, mà lại mơ màng buông thả bản thân để một ý nghĩ nhỏ bất ngờ len lỏi vào lấp đầy tâm trí.
——————Nếu mình thực sự kéo anh ấy xuống cùng mình, vậy mình phải làm sao để bù đắp cho anh ấy đây?
"Kỹ sư Hà?" Giám đốc Vu gõ cửa văn phòng của hắn nhìn vào trong.
"Giám đốc Vu có chỉ thị gì ạ?" Hà Nhạc Chi hỏi.
Giám đốc đáp: "Cậu còn muốn đi công tác nữa không?"
Hà Nhạc Chi bật cười: "Nếu cần tôi đi công tác thì cứ nói thẳng thôi."
Giám đốc cười nói: "Cậu có thể đi thay tôi một chuyến được không? Tôi bận quá không đi được."
"Đừng khách sáo vậy chứ. Thời gian, địa điểm, công việc cụ thể là gì? Tôi sẽ chuẩn bị ngay." Hà Nhạc Chi trả lời.
"Phải đi Sơn Tây, hai ngày nữa, liên quan đến dự án của Long Phi." Giám đốc nói.
"Không thành vấn đề." Hà Nhạc Chi đồng ý ngay.
Tinh thần cống hiến cho công việc của Hà Nhạc Chi trong năm nay cao hơn bao giờ hết. Ban đầu lãnh đạo còn hơi lo lắng nhưng sau khi thấy hắn không có ý định nghỉ việc thì cũng yên tâm giao việc hơn.
"Nếu cậu còn muốn đi công tác nữa..." Giám đốc vừa rời đi, lại quay đầu lại và nói: "Hay là tuần sau thay tôi đi thêm một chuyến nữa?"
Hà Nhạc Chi lập tức nói: "Tôi cũng không hẳn là muốn đi nhiều vậy đâu."
"Trước đây cậu còn tích cực tìm việc để làm mà?" Giám đốc đùa, "Không muốn kiếm thêm tiền nữa à?"
Hà Nhạc Chi nghĩ bụng, tôi thì muốn lắm, nhưng tôi không dám.
"Nghĩ thông rồi..." Hà Nhạc Chi thở dài, "Có đủ để chi tiêu là được rồi."
Hà Nhạc Chi rất tỉnh táo. Dựa trên sự hiểu biết ngầm nhiều năm, hắn biết rõ không gian mà Phương Trì để cho hắn lúc này là có điều kiện.
Hàn Phương Trì không vội vàng thúc đẩy mối quan hệ, nhưng lại nói rõ ràng sớm như vậy để hắn không cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh.
Không trốn tránh là điều kiện tiên quyết cho giai đoạn này.
"Tôi phải đi công tác hai ngày nữa." Tối về nhà Hà Nhạc Chi lại chủ động báo cáo.
"Đi đâu?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Sơn Tây." Hắn trả lời.
Hàn Phương Trì hỏi tiếp: "Chuyến bay lúc mấy giờ?"
"Trong giờ hành chính, đi và về đều là ban ngày cả." Hà Nhạc Chi cười nói, "Anh không cần phải đưa đón đâu."
Hàn Phương Trì lại hỏi: "Đi bao lâu?"
"Chỉ hai ngày thôi." Hà Nhạc Chi đáp.
"Em mang theo viên ngậm, nhớ đeo khẩu trang khi ra ngoài," Hàn Phương Trì nhắc nhở, "Hai ngày nay em hơi ho nhẹ, chú ý sức khỏe chút."
Hà Nhạc Chi đáp: "Tôi biết rồi."
Tối hôm đó vốn là Hàn Phương Trì đã về rồi, còn Hà Nhạc Chi thì chuẩn bị vào giấc. Thế nhưng anh đột nhiên quay lại. Hai hộp viên ngậm và hai hộp khẩu trang được đặt ngay trước cửa tủ lối đi vào. Nghe thấy tiếng động, Hà Nhạc Chi vội đi dép lê ra ngoài xem.
"Phương Trì?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
"Anh để ở đây, mai nhớ bỏ vào túi nhé." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi chớp mắt, "Ngày mai tôi ra sân bay rồi mua cũng được mà, anh còn phải mang đến tận đây hả?"
"Sợ em quên, cũng sợ em không để tâm." Hàn Phương Trì nói, xong rồi đóng cửa ra về.
Hà Nhạc Chi đi theo, mở cửa lần nữa.
Hàn Phương Trì đang đợi thang máy thì thấy hắn mở cửa ra, bèn quay lại hỏi: "Sao vậy?"
Hà Nhạc Chi thò đầu ra ngoài, cười hỏi: "Sao anh tốt thế không biết?"
Hàn Phương Trì im lặng vài giây, chậm rãi nhướn mày.
Thang máy lên tới tầng hai mươi mấy, chưa xuống tới nơi. Hàn Phương Trì nhìn hắn, hỏi lại: "Chẳng phải đó là điều anh nên làm sao?"
Hà Nhạc Chi khựng lại, ánh mắt hắn trở nên rất đỗi dịu dàng rồi nói với anh: "Anh không cần phải coi tôi như trẻ con đâu, tôi đã hơn ba mươi rồi, tự chăm sóc bản thân được mà."
Thang máy đang đi xuống, còn năm tầng nữa là tới. Hàn Phương Trì đợi thang máy dừng ở tầng của họ xong thì mới trả lời.
"Đó là chuyện của em." Hàn Phương Trì bước vào thang máy, trước khi cánh cửa sắp đóng lại, anh cười nhẹ rồi nói với giọng điệu chẳng mấy quan tâm: "Kệ anh đi."
Thang máy đã đi xuống từ lâu, Hà Nhạc Chi mới khép cửa lại, đồng thời nghĩ, trước đây chưa từng thấy anh cười nhiều như thế bao giờ.
So với trước đây, Hàn Phương Trì đã có gì đó thay đổi, dù anh không nhấn mạnh điều đó. Thật sự như anh đã nói, thái độ anh đang thay đổi đi.
Về ngôn ngữ hay hành động đều chưa từng vượt qua giới hạn, nhưng sự khác biệt đã từng chút từng chút khác đi, là bây giờ anh càng tiếp cận theo góc nhìn của một người yêu chứ không còn là một người bạn nữa.
Bạn bè dù thân thiết cách mấy cũng không có mối quan hệ phụ thuộc nào. Nhưng sự phụ thuộc đó Hà Nhạc Chi lại có thể cảm nhận được giữa hai người bọn họ. Đó là một cảm giác thuộc về khác hoàn toàn so với tình bạn, khiến họ gần gũi hơn nhiều năm về trước, cứ như thể một sợi dây vô hình nào đó đang quấn quanh, mang đến mối quan hệ mập mờ không rõ ràng vậy.
Trước đây khi Hà Nhạc Chi đi công tác, họ chỉ nhắn tin qua lại. Sau này khi Hà Nhạc Chi muốn giữ khoảng cách, họ thậm chí không nhắn nữa mà chỉ thông báo qua một nhóm nhỏ ba người. Nhưng lần này đi công tác lại có sự khác biệt rõ rệt.
Bên Hà Nhạc Chi vừa hạ cánh thì hắn đã nhận được tin nhắn từ Hàn Phương Trì: Đến nơi chưa?
Chuyến công tác hai ngày ngắn ngủi, Hà Nhạc Chi chỉ mang theo một cái túi nên không cần chờ hành lý. Hắn vừa đi ra ngoài vừa nhắn lại: Đến rồi.
Hàn Phương Trì đáp: Tốt rồi.
Tối đó, Tiếu Dao và Hà Nhạc Chi trò chuyện qua nhóm nhỏ, họ nói chuyện không mấy chú tâm lắm, mỗi vài phút mới nhắn được một tin.
Hà Nhạc Chi không ra ngoài ăn mà đặt một phần mì qua dịch vụ giao hàng, hắn cũng không đói lắm nên cũng chỉ ăn được vài miếng.
Hàn Phương Trì không nhắn tin mà gọi thẳng sang bên kia.
Hà Nhạc Chi nhìn vào màn hình, vài giây sau mới nhận cuộc gọi.
"Phương Trì?"
Hàn Phương Trì hỏi: "Đang ở khách sạn hả?"
"Ừm, đang ăn này." Hà Nhạc Chi liếc nhìn đồng hồ đã bảy rưỡi tối, liền hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
"Ăn ở bệnh viện, vừa tan làm đây." Hàn Phương Trì đáp.
"Anh tăng ca à?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Anh tự nguyện, viết vài thứ thôi." Hàn Phương Trì trả lời.
Nói chuyện qua điện thoại thế này vẫn thấy không quen cho lắm, Hà Nhạc Chi gắp mì ăn, chậm rãi nhai sợi mì trong miệng.
"Ăn gì đấy?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Mì." Hà Nhạc Chi đáp.
"Chỉ toàn tinh bột thôi à?" Hàn Phương Trì cười nhẹ, "Không nên đâu."
Hà Nhạc Chi cũng cười theo, bình thường hắn rất quan tâm đến việc cân bằng dinh dưỡng nên ít khi ăn toàn tinh bột như vậy.
"Có thêm thịt bò với rau xanh nữa." Hà Nhạc Chi cười nói.
Hắn nghe thấy tiếng Hàn Phương Trì đóng cửa xe, liền nhắc: "Anh lái xe cẩn thận nhé."
Hàn Phương Trì đáp "Ừm", rồi nói: "Em ăn trước đi."
Có lẽ Tiếu Dao sợ Hà Nhạc Chi đi công tác buồn chán nên muốn trò chuyện với hắn. Hà Nhạc Chi thực sự cũng không có việc gì làm nên khi gã nhắn tin hắn cũng đáp lại.
Hai người cứ thế nói chuyện đứt quãng từ sáu giờ đến hơn chín giờ. Hàn Phương Trì không tham gia cùng bọn họ. Khi Hà Nhạc Chi chuẩn bị nhắn "chúc ngủ ngon" vào nhóm, chưa kịp gửi đi thì Hàn Phương Trì lại gọi.
Hà Nhạc Chi dừng ngón tay đang gõ, tưởng rằng hôm nay đã nói chuyện một lần rồi thì không thể gọi thêm cuộc nào nữa, không ngờ anh lại gọi lần nữa. Hắn vẫn nhận cuộc gọi.
Giọng Hàn Phương Trì có chút cười nhẹ vang lên từ điện thoại: "Hai người nói chuyện chán quá, hay em trò chuyện với anh chút đi."
Hà Nhạc Chi cười, "Được thôi," rồi hỏi: "Nói gì đây?"
"Gì cũng được, hoặc không cần nói gì cũng được." Hàn Phương Trì vừa tắm xong, chọn một bộ đồ để mặc. "Em đã thu xếp xong chưa?"
Hà Nhạc Chi trả lời đã thu xếp xong rồi, Hàn Phương Trì nói: "Vậy tốt, mình nói chuyện đến khi em ngủ."
Hà Nhạc Chi cười nói: "Thế tôi ngủ ngay luôn đây."
Hàn Phương Trì chỉnh lại: "Nói chuyện đến khi em ngủ thiếp đi."
Hàn Phương Trì không chịu để hắn cúp máy. Giữa chừng Hà Nhạc Chi có cuộc gọi khác, Hàn Phương Trì nói: "Xong rồi gọi lại cho anh."
Hà Nhạc Chi hỏi: "Anh không ngủ à?"
"Cứ kệ anh." Hàn Phương Trì nói.
Anh cứ nói vậy làm cho Hà Nhạc Chi không tài nào từ chối được. Tối đó họ đã nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ, lúc không nói gì thì chỉ để điện thoại bên cạnh. Hàn Phương Trì đọc sách, Hà Nhạc Chi nằm nhắm mắt, muốn nói chuyện thì nói.
Sau đó Hà Nhạc Chi tắt đèn, đặt điện thoại bên cạnh gối rất gần với hắn.
Hắn có thể nghe thấy tiếng Hàn Phương Trì thỉnh thoảng lật sách, chắc là anh đặt điện thoại lên người nên mỗi khi anh di chuyển, Hà Nhạc Chi lại nghe thấy tiếng động khe khẽ.
Hắn có thể hình dung ra cảnh tượng bên kia của Hàn Phương Trì: anh đang mặc một chiếc áo phông, một chân co lên dựa vào đầu giường, điện thoại có lẽ được đặt trên bụng, thỉnh thoảng lật một trang sách, ánh mắt đầy tập trung. Cảnh tượng đó kết hợp với tiếng lật sách và tiếng vải cọ xát tạo nên một cảm giác yên bình như tiếng ồn trắng* vậy.
*白噪音【bái zàoyīn】Tiếng ồn trắng là loại âm thanh dễ chịu, có khả năng che lấp các tiếng ồn xung quanh, giúp con người tập trung, dễ ngủ hơn và là một phương pháp thư giãn hiệu quả.
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng gọi anh, phá tan sự yên tĩnh.
"Hửm." Hàn Phương Trì đáp.
Hà Nhạc Chi nhắm mắt, nói: "Mình cứ như thế này mãi không tốt sao?"
"Thế này là thế nào," Hàn Phương Trì hỏi, "Là bạn bè à?"
"Phải." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì trả lời: "Không."
Trong màn đêm đen tối, không gian chỉ còn lại một mình Hà Nhạc Chi, nhưng Hàn Phương Trì vẫn ở ngay bên tai hắn. Hắn nhẹ nhàng trở mình, nằm nghiêng về phía điện thoại.
"Nếu mối quan hệ tan vỡ thì bạn bè cũng không thể làm được nữa đâu." Hà Nhạc Chi khẽ nói.
"Rất tiếc," Hàn Phương Trì đáp, giọng bình thản, "Đã đến mức này rồi, không yêu thì cũng chẳng còn là bạn nữa."
Không để Hà Nhạc Chi nói thêm gì, anh tiếp lời: "Chính em nhắc đến chuyện này, không phải anh, nên anh mới nói ra."
Sau khi nhấn mạnh câu đó, anh tiếp tục: "Em có thể nhìn anh yêu người khác, kết hôn và sống hạnh phúc không? Thật lòng chúc phúc cho anh?"
Hà Nhạc Chi mím môi, một lát sau mới đáp: "Có thể."
"Anh thì không," Hàn Phương Trì nói ngay, "Anh nhỏ nhen, không rộng lượng như em."
Anh gấp quyển sách lại để sang bên cạnh, cầm điện thoại từ trên người xuống, dựa vào đầu giường rồi nói: "Đến giờ phút này rồi, dù chúng ta có yêu hay không cũng không thể quay lại được nữa. Em muốn anh nhìn em yêu người khác à? Rồi còn phải chúc phúc cho em nữa hả? Không thể nào."
"Không yêu anh thì không làm bạn nữa sao?" Hà Nhạc Chi nhíu mày, nói: "Bây giờ anh bá đạo thật đấy."
"Nếu là anh yêu đơn phương thì không nói làm gì." Hàn Phương Trì nói, "Nếu em không có ý gì khác thì đó lại là chuyện khác."
Hà Nhạc Chi trở mình, quay về hướng khác. Một lát sau, Hàn Phương Trì nói: "Em từ từ suy nghĩ đi, anh không vội."
Hà Nhạc Chi thầm thở dài trong lòng.
Hàn Phương Trì tắt đèn, cầm điện thoại rồi nằm xuống. Tiếng vải cọ vào chăn bị khuếch đại, vang đến tai Hà Nhạc Chi.
"Cứ suy nghĩ kỹ đi rồi em sẽ hiểu, chỉ cần em thật sự thích, chúng ta chẳng có con đường nào khác cả." Giọng Hàn Phương Trì nhẹ nhàng và bình thản như một lời ru trước khi ngủ, trầm hơn mọi khi.
Vài phút sau, Hà Nhạc Chi hỏi: "Anh sắp ngủ chưa?"
"Để thế mà ngủ thôi." Hàn Phương Trì đáp.
Hà Nhạc Chi "Ừm" một tiếng.
"Ngày mốt mấy giờ em về?" Hàn Phương Trì hỏi khi mắt đã nhắm lại.
"Khoảng hai giờ chiều." Hà Nhạc Chi trả lời.
"Anh tan làm có thể gặp em không?" Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi đáp: "Chắc là..... được."
"Ăn ở nhà được không?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi nói: "Được, anh muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được, anh không kén chọn." Hàn Phương Trì nói, "Anh chỉ muốn ở bên em lâu hơn một chút."
Anh nói vậy khiến Hà Nhạc Chi không biết đáp thế nào, sau vài giây im lặng, hắn hỏi: "Thịt cừu được không?"
"Được, không kén chọn." Nghe giọng Hàn Phương Trì có vẻ đã buồn ngủ, lời nói dần trở nên mơ hồ, không rõ ràng, "Về nhà là gặp em ngay."
Hà Nhạc Chi không biết có phải mình nghe đúng không, chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừm."
Đây là lần đầu tiên hai người họ gọi điện lâu như vậy mà không nói gì nhiều, cuối cùng cả hai đều ngủ thiếp đi, cho đến khi điện thoại tự ngắt.
Sáng hôm sau khi Hà Nhạc Chi thức dậy, thấy trong nhóm nhỏ đã có vài tin nhắn. Tiếu Dao đã tag Hà Nhạc Chi, hỏi hắn đang ở đâu.
Đã mười hai giờ trưa rồi mà Tiếu Dao vẫn còn tag hỏi: Người đâu? Đi công tác mà chẳng phải nói chúc ngủ ngon sao?
Hàn Phương Trì sáng sớm đã trả lời: Cậu ngủ rồi đấy.
Tiếu Dao cũng đã dậy, có vẻ vẫn còn khó chịu khi mới thức dậy, nói: Tôi hỏi cậu à?
Có lẽ Hàn Phương Trì đã đi rửa mặt, nên không trả lời gã nữa.
Hà Nhạc Chi @Tiếu Dao: Tối qua ngủ quên mất.
Tiếu Dao: Tôi cũng đoán thế.
Tiếu Dao: Nhạc Chi, cậu xem cậu ta xấu tính chưa kìa!
Hà Nhạc Chi không tham gia vào cuộc đối thoại đó với gã, chỉ nhắn lại một tiếng: Haha.
Một lát sau, Hàn Phương Trì chỉ gửi lại một chữ: Răng.
Tiếu Dao lập tức trả lời:!!!
Tiếu Dao: Tôi lại dám có thái độ này với Trì ca, tôi thật đáng chết mà!
Mấy phút tiếp theo, Hà Nhạc Chi nhìn Tiếu Dao tỏ vẻ ăn năn. Tiếu Dao kể rằng ông ngoại của gã dự kiến sẽ phải trồng sáu đến tám chiếc răng. Hiện tại ông vẫn ở miền Nam chưa về, còn chưa biết điều kiện xương có đủ không, nên gã bây giờ không dám đắc tội với Hàn Phương Trì chút nào.
Hà Nhạc Chi: Hahaha.
Hà Nhạc Chi đi công tác hai đêm, liên tiếp hai ngày mở cuộc gọi thoại để ngủ. Hàn Phương Trì không cho cúp máy, mà Hà Nhạc Chi lại rất nghe lời nên chỉ để điện thoại ở đó. Khi xuống máy bay, dì nhỏ gọi điện bảo hắn trực tiếp đến nhà Hà Kỳ ăn cơm. Vì đang tiện đường, mà Hà Kỳ cũng đang ở đó.
Hà Nhạc Chi cười hỏi: "Hôm nay có món gì ngon vậy ạ?"
"Rất nhiều món ngon nhé." Dì nhỏ liệt kê hàng loạt tên món ăn, rồi bảo: "Mau qua đây đi."
Hà Nhạc Chi nghe vậy liền hỏi: "Có phải dì Lâm đến không ạ?"
Dì Lâm là bạn thuở nhỏ của hai chị em này, chồng dì ấy hồi trẻ là đầu bếp trưởng của một nhà hàng cao cấp, bây giờ tự mở nhà hàng riêng vì dì Lâm nấu ăn cực kỳ ngon. Hà Nhạc Chi nghe vậy liền nói: "Con đến ngay đây."
Lúc Hà Nhạc Chi đến nơi thì đã hơn ba giờ chiều. Trong nhà có khoảng hơn chục người, không khí vô cùng nhộn nhịp. Hắn quen hầu hết những người bạn của Hà Kỳ, từ nhỏ bà thường dẫn hắn đi gặp họ.
Hà Nhạc Chi chào hỏi từng người, đến khi một người cô là nhà thiết kế tóm lấy tay hắn, nói muốn giới thiệu bạn trai cho hắn.
Hà Kỳ chưa bao giờ giấu giếm về xu hướng tình dục của con trai mình, bà không thấy có gì phải xấu hổ cả, mà bạn bè của bà cũng chẳng ai tuân thủ quy tắc xã hội quá nghiêm ngặt, họ đều quen với chuyện đó rồi.
Hà Nhạc Chi vội cười từ chối: "Không cần đâu, con không vội, cô ạ."
Nhưng người cô ấy bắt đầu lướt điện thoại tìm ảnh, Hà Nhạc Chi phải nắm tay người cô lại và nói: "Con thật sự không cần, cô à!"
Hà Nhạc Chi về đây chủ yếu để gặp lại những người lớn này vì đã khá lâu rồi hắn không gặp họ. Chào hỏi xong, Hà Nhạc Chi hỏi: "Mấy giờ mọi người ăn cơm ạ?"
"Làm sao? Con đói rồi à?" Dì Lâm hỏi.
"Vâng, con đói rồi." Hà Nhạc Chi đáp.
"Thế thì con ăn tạm chút gì đi, bữa chính sẽ ăn muộn hơn."
Đã về đến nhà rồi thì không có ý định ra về tay không. Hà Nhạc Chi đi vòng quanh bếp một chút, xem xét những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn. Hắn mở nắp nồi này, rồi lại nhấc lên bát kia để xem.
"Mấy giờ ăn cơm ạ?" Hà Nhạc Chi lại hỏi.
Hà Kỳ cười không ngớt, đang nhai một quả lê, bà đẩy người bạn đầu bếp của mình và nói: "Con trai tớ đói thật rồi, cậu làm cho thằng bé chút gì đi."
"Chưa thấy ai chiều con như cậu hết." Dì Lâm nói rồi bước vào bếp, hỏi Hà Nhạc Chi muốn ăn gì.
Hà Nhạc Chi chọn vài món nấu nhanh để dì ấy làm, hắn đứng bên cạnh không ngừng khen ngợi, cung cấp đủ đầy sự động viên tinh thần. Tự hắn tìm một hộp rồi cho tôm vào, cầm thêm hai cái đùi cừu nhỏ.
"Hà Kỳ, cậu xem con trai cậu đang làm gì kìa?" Dì Lâm gọi.
Hà Kỳ quay lại nhìn, thấy Hà Nhạc Chi đã đóng gói xong đồ ăn mà họ vừa làm cho hắn. Bà cười lớn và hỏi: "Con không ở lại đây ăn à?"
"Không ạ, con phải về nhà." Hà Nhạc Chi đáp.
Đã bốn rưỡi chiều, hắn cẩn thận đóng gói nguyên liệu và món ăn, đeo ba lô lên vai, đi ra cửa để xỏ giày.
Dì nhỏ ngạc nhiên hỏi: "Nhạc Chi, con đi đâu đấy?"
Hà Nhạc Chi đi giày xong, cười nói: "Con có việc phải về nhà." Nói xong, hắn tranh thủ lúc dì không để ý mà chạy đi.
Người cô thiết kế vừa rồi đứng bên cạnh, nói: "Hà Kỳ, con trai cậu có gì đó mờ ám lắm."
"Con trai cậu mới mờ ám ấy!" Hà Kỳ đá nhẹ vào cô ấy.
"Tớ không có con trai nha." Cô bạn đáp lại.
Hà Nhạc Chi đúng là rất nghe lời, cũng giữ lời hứa.
Hàn Phương Trì tan làm về nhà mình, vừa mở cửa ra đã thấy ngay đôi giày của Hà Nhạc Chi. Trong nhà ngập tràn mùi thơm của món tôm chiên bơ, Hà Nhạc Chi đang ở trong bếp, nghe thấy tiếng động thì ngả người về phía sau nhìn, thấy Hàn Phương Trì về liền mỉm cười nói: "Bác sĩ Hàn tan làm rồi à?"
- --
Khoảng thời gian này Hàn Phương Trì không còn chủ động tấn công nữa, mà ngược lại cách hành xử của anh khiến Hà Nhạc Chi thả lỏng, thấy mình cứ như ếch từ từ bị nấu chín trong nồi nước vậy. Dù bây giờ mọi thứ rối như tơ vò, nhưng không ai nhắc thì hắn cũng mặc kệ, cứ để mọi thứ xảy ra tự nhiên vậy đi.
Hắn nhanh chóng rửa mặt, còn tranh thủ tắm qua, dù không nằm trong năm phút nhưng cũng không kéo dài quá mười phút.
Không biết Hàn Phương Trì đã về nhà chưa. Hà Nhạc Chi vừa nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện ra hình ảnh mỏi mệt và biểu cảm chẳng mấy bận tâm của anh trong đêm dài.
Trong giây lát ngắn ngủi trước khi chìm vào giấc ngủ, Hà Nhạc Chi lại chẳng hề nghĩ đến những trở ngại hay cân nhắc gần đây, mà lại mơ màng buông thả bản thân để một ý nghĩ nhỏ bất ngờ len lỏi vào lấp đầy tâm trí.
——————Nếu mình thực sự kéo anh ấy xuống cùng mình, vậy mình phải làm sao để bù đắp cho anh ấy đây?
"Kỹ sư Hà?" Giám đốc Vu gõ cửa văn phòng của hắn nhìn vào trong.
"Giám đốc Vu có chỉ thị gì ạ?" Hà Nhạc Chi hỏi.
Giám đốc đáp: "Cậu còn muốn đi công tác nữa không?"
Hà Nhạc Chi bật cười: "Nếu cần tôi đi công tác thì cứ nói thẳng thôi."
Giám đốc cười nói: "Cậu có thể đi thay tôi một chuyến được không? Tôi bận quá không đi được."
"Đừng khách sáo vậy chứ. Thời gian, địa điểm, công việc cụ thể là gì? Tôi sẽ chuẩn bị ngay." Hà Nhạc Chi trả lời.
"Phải đi Sơn Tây, hai ngày nữa, liên quan đến dự án của Long Phi." Giám đốc nói.
"Không thành vấn đề." Hà Nhạc Chi đồng ý ngay.
Tinh thần cống hiến cho công việc của Hà Nhạc Chi trong năm nay cao hơn bao giờ hết. Ban đầu lãnh đạo còn hơi lo lắng nhưng sau khi thấy hắn không có ý định nghỉ việc thì cũng yên tâm giao việc hơn.
"Nếu cậu còn muốn đi công tác nữa..." Giám đốc vừa rời đi, lại quay đầu lại và nói: "Hay là tuần sau thay tôi đi thêm một chuyến nữa?"
Hà Nhạc Chi lập tức nói: "Tôi cũng không hẳn là muốn đi nhiều vậy đâu."
"Trước đây cậu còn tích cực tìm việc để làm mà?" Giám đốc đùa, "Không muốn kiếm thêm tiền nữa à?"
Hà Nhạc Chi nghĩ bụng, tôi thì muốn lắm, nhưng tôi không dám.
"Nghĩ thông rồi..." Hà Nhạc Chi thở dài, "Có đủ để chi tiêu là được rồi."
Hà Nhạc Chi rất tỉnh táo. Dựa trên sự hiểu biết ngầm nhiều năm, hắn biết rõ không gian mà Phương Trì để cho hắn lúc này là có điều kiện.
Hàn Phương Trì không vội vàng thúc đẩy mối quan hệ, nhưng lại nói rõ ràng sớm như vậy để hắn không cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh.
Không trốn tránh là điều kiện tiên quyết cho giai đoạn này.
"Tôi phải đi công tác hai ngày nữa." Tối về nhà Hà Nhạc Chi lại chủ động báo cáo.
"Đi đâu?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Sơn Tây." Hắn trả lời.
Hàn Phương Trì hỏi tiếp: "Chuyến bay lúc mấy giờ?"
"Trong giờ hành chính, đi và về đều là ban ngày cả." Hà Nhạc Chi cười nói, "Anh không cần phải đưa đón đâu."
Hàn Phương Trì lại hỏi: "Đi bao lâu?"
"Chỉ hai ngày thôi." Hà Nhạc Chi đáp.
"Em mang theo viên ngậm, nhớ đeo khẩu trang khi ra ngoài," Hàn Phương Trì nhắc nhở, "Hai ngày nay em hơi ho nhẹ, chú ý sức khỏe chút."
Hà Nhạc Chi đáp: "Tôi biết rồi."
Tối hôm đó vốn là Hàn Phương Trì đã về rồi, còn Hà Nhạc Chi thì chuẩn bị vào giấc. Thế nhưng anh đột nhiên quay lại. Hai hộp viên ngậm và hai hộp khẩu trang được đặt ngay trước cửa tủ lối đi vào. Nghe thấy tiếng động, Hà Nhạc Chi vội đi dép lê ra ngoài xem.
"Phương Trì?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
"Anh để ở đây, mai nhớ bỏ vào túi nhé." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi chớp mắt, "Ngày mai tôi ra sân bay rồi mua cũng được mà, anh còn phải mang đến tận đây hả?"
"Sợ em quên, cũng sợ em không để tâm." Hàn Phương Trì nói, xong rồi đóng cửa ra về.
Hà Nhạc Chi đi theo, mở cửa lần nữa.
Hàn Phương Trì đang đợi thang máy thì thấy hắn mở cửa ra, bèn quay lại hỏi: "Sao vậy?"
Hà Nhạc Chi thò đầu ra ngoài, cười hỏi: "Sao anh tốt thế không biết?"
Hàn Phương Trì im lặng vài giây, chậm rãi nhướn mày.
Thang máy lên tới tầng hai mươi mấy, chưa xuống tới nơi. Hàn Phương Trì nhìn hắn, hỏi lại: "Chẳng phải đó là điều anh nên làm sao?"
Hà Nhạc Chi khựng lại, ánh mắt hắn trở nên rất đỗi dịu dàng rồi nói với anh: "Anh không cần phải coi tôi như trẻ con đâu, tôi đã hơn ba mươi rồi, tự chăm sóc bản thân được mà."
Thang máy đang đi xuống, còn năm tầng nữa là tới. Hàn Phương Trì đợi thang máy dừng ở tầng của họ xong thì mới trả lời.
"Đó là chuyện của em." Hàn Phương Trì bước vào thang máy, trước khi cánh cửa sắp đóng lại, anh cười nhẹ rồi nói với giọng điệu chẳng mấy quan tâm: "Kệ anh đi."
Thang máy đã đi xuống từ lâu, Hà Nhạc Chi mới khép cửa lại, đồng thời nghĩ, trước đây chưa từng thấy anh cười nhiều như thế bao giờ.
So với trước đây, Hàn Phương Trì đã có gì đó thay đổi, dù anh không nhấn mạnh điều đó. Thật sự như anh đã nói, thái độ anh đang thay đổi đi.
Về ngôn ngữ hay hành động đều chưa từng vượt qua giới hạn, nhưng sự khác biệt đã từng chút từng chút khác đi, là bây giờ anh càng tiếp cận theo góc nhìn của một người yêu chứ không còn là một người bạn nữa.
Bạn bè dù thân thiết cách mấy cũng không có mối quan hệ phụ thuộc nào. Nhưng sự phụ thuộc đó Hà Nhạc Chi lại có thể cảm nhận được giữa hai người bọn họ. Đó là một cảm giác thuộc về khác hoàn toàn so với tình bạn, khiến họ gần gũi hơn nhiều năm về trước, cứ như thể một sợi dây vô hình nào đó đang quấn quanh, mang đến mối quan hệ mập mờ không rõ ràng vậy.
Trước đây khi Hà Nhạc Chi đi công tác, họ chỉ nhắn tin qua lại. Sau này khi Hà Nhạc Chi muốn giữ khoảng cách, họ thậm chí không nhắn nữa mà chỉ thông báo qua một nhóm nhỏ ba người. Nhưng lần này đi công tác lại có sự khác biệt rõ rệt.
Bên Hà Nhạc Chi vừa hạ cánh thì hắn đã nhận được tin nhắn từ Hàn Phương Trì: Đến nơi chưa?
Chuyến công tác hai ngày ngắn ngủi, Hà Nhạc Chi chỉ mang theo một cái túi nên không cần chờ hành lý. Hắn vừa đi ra ngoài vừa nhắn lại: Đến rồi.
Hàn Phương Trì đáp: Tốt rồi.
Tối đó, Tiếu Dao và Hà Nhạc Chi trò chuyện qua nhóm nhỏ, họ nói chuyện không mấy chú tâm lắm, mỗi vài phút mới nhắn được một tin.
Hà Nhạc Chi không ra ngoài ăn mà đặt một phần mì qua dịch vụ giao hàng, hắn cũng không đói lắm nên cũng chỉ ăn được vài miếng.
Hàn Phương Trì không nhắn tin mà gọi thẳng sang bên kia.
Hà Nhạc Chi nhìn vào màn hình, vài giây sau mới nhận cuộc gọi.
"Phương Trì?"
Hàn Phương Trì hỏi: "Đang ở khách sạn hả?"
"Ừm, đang ăn này." Hà Nhạc Chi liếc nhìn đồng hồ đã bảy rưỡi tối, liền hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
"Ăn ở bệnh viện, vừa tan làm đây." Hàn Phương Trì đáp.
"Anh tăng ca à?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Anh tự nguyện, viết vài thứ thôi." Hàn Phương Trì trả lời.
Nói chuyện qua điện thoại thế này vẫn thấy không quen cho lắm, Hà Nhạc Chi gắp mì ăn, chậm rãi nhai sợi mì trong miệng.
"Ăn gì đấy?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Mì." Hà Nhạc Chi đáp.
"Chỉ toàn tinh bột thôi à?" Hàn Phương Trì cười nhẹ, "Không nên đâu."
Hà Nhạc Chi cũng cười theo, bình thường hắn rất quan tâm đến việc cân bằng dinh dưỡng nên ít khi ăn toàn tinh bột như vậy.
"Có thêm thịt bò với rau xanh nữa." Hà Nhạc Chi cười nói.
Hắn nghe thấy tiếng Hàn Phương Trì đóng cửa xe, liền nhắc: "Anh lái xe cẩn thận nhé."
Hàn Phương Trì đáp "Ừm", rồi nói: "Em ăn trước đi."
Có lẽ Tiếu Dao sợ Hà Nhạc Chi đi công tác buồn chán nên muốn trò chuyện với hắn. Hà Nhạc Chi thực sự cũng không có việc gì làm nên khi gã nhắn tin hắn cũng đáp lại.
Hai người cứ thế nói chuyện đứt quãng từ sáu giờ đến hơn chín giờ. Hàn Phương Trì không tham gia cùng bọn họ. Khi Hà Nhạc Chi chuẩn bị nhắn "chúc ngủ ngon" vào nhóm, chưa kịp gửi đi thì Hàn Phương Trì lại gọi.
Hà Nhạc Chi dừng ngón tay đang gõ, tưởng rằng hôm nay đã nói chuyện một lần rồi thì không thể gọi thêm cuộc nào nữa, không ngờ anh lại gọi lần nữa. Hắn vẫn nhận cuộc gọi.
Giọng Hàn Phương Trì có chút cười nhẹ vang lên từ điện thoại: "Hai người nói chuyện chán quá, hay em trò chuyện với anh chút đi."
Hà Nhạc Chi cười, "Được thôi," rồi hỏi: "Nói gì đây?"
"Gì cũng được, hoặc không cần nói gì cũng được." Hàn Phương Trì vừa tắm xong, chọn một bộ đồ để mặc. "Em đã thu xếp xong chưa?"
Hà Nhạc Chi trả lời đã thu xếp xong rồi, Hàn Phương Trì nói: "Vậy tốt, mình nói chuyện đến khi em ngủ."
Hà Nhạc Chi cười nói: "Thế tôi ngủ ngay luôn đây."
Hàn Phương Trì chỉnh lại: "Nói chuyện đến khi em ngủ thiếp đi."
Hàn Phương Trì không chịu để hắn cúp máy. Giữa chừng Hà Nhạc Chi có cuộc gọi khác, Hàn Phương Trì nói: "Xong rồi gọi lại cho anh."
Hà Nhạc Chi hỏi: "Anh không ngủ à?"
"Cứ kệ anh." Hàn Phương Trì nói.
Anh cứ nói vậy làm cho Hà Nhạc Chi không tài nào từ chối được. Tối đó họ đã nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ, lúc không nói gì thì chỉ để điện thoại bên cạnh. Hàn Phương Trì đọc sách, Hà Nhạc Chi nằm nhắm mắt, muốn nói chuyện thì nói.
Sau đó Hà Nhạc Chi tắt đèn, đặt điện thoại bên cạnh gối rất gần với hắn.
Hắn có thể nghe thấy tiếng Hàn Phương Trì thỉnh thoảng lật sách, chắc là anh đặt điện thoại lên người nên mỗi khi anh di chuyển, Hà Nhạc Chi lại nghe thấy tiếng động khe khẽ.
Hắn có thể hình dung ra cảnh tượng bên kia của Hàn Phương Trì: anh đang mặc một chiếc áo phông, một chân co lên dựa vào đầu giường, điện thoại có lẽ được đặt trên bụng, thỉnh thoảng lật một trang sách, ánh mắt đầy tập trung. Cảnh tượng đó kết hợp với tiếng lật sách và tiếng vải cọ xát tạo nên một cảm giác yên bình như tiếng ồn trắng* vậy.
*白噪音【bái zàoyīn】Tiếng ồn trắng là loại âm thanh dễ chịu, có khả năng che lấp các tiếng ồn xung quanh, giúp con người tập trung, dễ ngủ hơn và là một phương pháp thư giãn hiệu quả.
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng gọi anh, phá tan sự yên tĩnh.
"Hửm." Hàn Phương Trì đáp.
Hà Nhạc Chi nhắm mắt, nói: "Mình cứ như thế này mãi không tốt sao?"
"Thế này là thế nào," Hàn Phương Trì hỏi, "Là bạn bè à?"
"Phải." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì trả lời: "Không."
Trong màn đêm đen tối, không gian chỉ còn lại một mình Hà Nhạc Chi, nhưng Hàn Phương Trì vẫn ở ngay bên tai hắn. Hắn nhẹ nhàng trở mình, nằm nghiêng về phía điện thoại.
"Nếu mối quan hệ tan vỡ thì bạn bè cũng không thể làm được nữa đâu." Hà Nhạc Chi khẽ nói.
"Rất tiếc," Hàn Phương Trì đáp, giọng bình thản, "Đã đến mức này rồi, không yêu thì cũng chẳng còn là bạn nữa."
Không để Hà Nhạc Chi nói thêm gì, anh tiếp lời: "Chính em nhắc đến chuyện này, không phải anh, nên anh mới nói ra."
Sau khi nhấn mạnh câu đó, anh tiếp tục: "Em có thể nhìn anh yêu người khác, kết hôn và sống hạnh phúc không? Thật lòng chúc phúc cho anh?"
Hà Nhạc Chi mím môi, một lát sau mới đáp: "Có thể."
"Anh thì không," Hàn Phương Trì nói ngay, "Anh nhỏ nhen, không rộng lượng như em."
Anh gấp quyển sách lại để sang bên cạnh, cầm điện thoại từ trên người xuống, dựa vào đầu giường rồi nói: "Đến giờ phút này rồi, dù chúng ta có yêu hay không cũng không thể quay lại được nữa. Em muốn anh nhìn em yêu người khác à? Rồi còn phải chúc phúc cho em nữa hả? Không thể nào."
"Không yêu anh thì không làm bạn nữa sao?" Hà Nhạc Chi nhíu mày, nói: "Bây giờ anh bá đạo thật đấy."
"Nếu là anh yêu đơn phương thì không nói làm gì." Hàn Phương Trì nói, "Nếu em không có ý gì khác thì đó lại là chuyện khác."
Hà Nhạc Chi trở mình, quay về hướng khác. Một lát sau, Hàn Phương Trì nói: "Em từ từ suy nghĩ đi, anh không vội."
Hà Nhạc Chi thầm thở dài trong lòng.
Hàn Phương Trì tắt đèn, cầm điện thoại rồi nằm xuống. Tiếng vải cọ vào chăn bị khuếch đại, vang đến tai Hà Nhạc Chi.
"Cứ suy nghĩ kỹ đi rồi em sẽ hiểu, chỉ cần em thật sự thích, chúng ta chẳng có con đường nào khác cả." Giọng Hàn Phương Trì nhẹ nhàng và bình thản như một lời ru trước khi ngủ, trầm hơn mọi khi.
Vài phút sau, Hà Nhạc Chi hỏi: "Anh sắp ngủ chưa?"
"Để thế mà ngủ thôi." Hàn Phương Trì đáp.
Hà Nhạc Chi "Ừm" một tiếng.
"Ngày mốt mấy giờ em về?" Hàn Phương Trì hỏi khi mắt đã nhắm lại.
"Khoảng hai giờ chiều." Hà Nhạc Chi trả lời.
"Anh tan làm có thể gặp em không?" Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi đáp: "Chắc là..... được."
"Ăn ở nhà được không?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi nói: "Được, anh muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được, anh không kén chọn." Hàn Phương Trì nói, "Anh chỉ muốn ở bên em lâu hơn một chút."
Anh nói vậy khiến Hà Nhạc Chi không biết đáp thế nào, sau vài giây im lặng, hắn hỏi: "Thịt cừu được không?"
"Được, không kén chọn." Nghe giọng Hàn Phương Trì có vẻ đã buồn ngủ, lời nói dần trở nên mơ hồ, không rõ ràng, "Về nhà là gặp em ngay."
Hà Nhạc Chi không biết có phải mình nghe đúng không, chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừm."
Đây là lần đầu tiên hai người họ gọi điện lâu như vậy mà không nói gì nhiều, cuối cùng cả hai đều ngủ thiếp đi, cho đến khi điện thoại tự ngắt.
Sáng hôm sau khi Hà Nhạc Chi thức dậy, thấy trong nhóm nhỏ đã có vài tin nhắn. Tiếu Dao đã tag Hà Nhạc Chi, hỏi hắn đang ở đâu.
Đã mười hai giờ trưa rồi mà Tiếu Dao vẫn còn tag hỏi: Người đâu? Đi công tác mà chẳng phải nói chúc ngủ ngon sao?
Hàn Phương Trì sáng sớm đã trả lời: Cậu ngủ rồi đấy.
Tiếu Dao cũng đã dậy, có vẻ vẫn còn khó chịu khi mới thức dậy, nói: Tôi hỏi cậu à?
Có lẽ Hàn Phương Trì đã đi rửa mặt, nên không trả lời gã nữa.
Hà Nhạc Chi @Tiếu Dao: Tối qua ngủ quên mất.
Tiếu Dao: Tôi cũng đoán thế.
Tiếu Dao: Nhạc Chi, cậu xem cậu ta xấu tính chưa kìa!
Hà Nhạc Chi không tham gia vào cuộc đối thoại đó với gã, chỉ nhắn lại một tiếng: Haha.
Một lát sau, Hàn Phương Trì chỉ gửi lại một chữ: Răng.
Tiếu Dao lập tức trả lời:!!!
Tiếu Dao: Tôi lại dám có thái độ này với Trì ca, tôi thật đáng chết mà!
Mấy phút tiếp theo, Hà Nhạc Chi nhìn Tiếu Dao tỏ vẻ ăn năn. Tiếu Dao kể rằng ông ngoại của gã dự kiến sẽ phải trồng sáu đến tám chiếc răng. Hiện tại ông vẫn ở miền Nam chưa về, còn chưa biết điều kiện xương có đủ không, nên gã bây giờ không dám đắc tội với Hàn Phương Trì chút nào.
Hà Nhạc Chi: Hahaha.
Hà Nhạc Chi đi công tác hai đêm, liên tiếp hai ngày mở cuộc gọi thoại để ngủ. Hàn Phương Trì không cho cúp máy, mà Hà Nhạc Chi lại rất nghe lời nên chỉ để điện thoại ở đó. Khi xuống máy bay, dì nhỏ gọi điện bảo hắn trực tiếp đến nhà Hà Kỳ ăn cơm. Vì đang tiện đường, mà Hà Kỳ cũng đang ở đó.
Hà Nhạc Chi cười hỏi: "Hôm nay có món gì ngon vậy ạ?"
"Rất nhiều món ngon nhé." Dì nhỏ liệt kê hàng loạt tên món ăn, rồi bảo: "Mau qua đây đi."
Hà Nhạc Chi nghe vậy liền hỏi: "Có phải dì Lâm đến không ạ?"
Dì Lâm là bạn thuở nhỏ của hai chị em này, chồng dì ấy hồi trẻ là đầu bếp trưởng của một nhà hàng cao cấp, bây giờ tự mở nhà hàng riêng vì dì Lâm nấu ăn cực kỳ ngon. Hà Nhạc Chi nghe vậy liền nói: "Con đến ngay đây."
Lúc Hà Nhạc Chi đến nơi thì đã hơn ba giờ chiều. Trong nhà có khoảng hơn chục người, không khí vô cùng nhộn nhịp. Hắn quen hầu hết những người bạn của Hà Kỳ, từ nhỏ bà thường dẫn hắn đi gặp họ.
Hà Nhạc Chi chào hỏi từng người, đến khi một người cô là nhà thiết kế tóm lấy tay hắn, nói muốn giới thiệu bạn trai cho hắn.
Hà Kỳ chưa bao giờ giấu giếm về xu hướng tình dục của con trai mình, bà không thấy có gì phải xấu hổ cả, mà bạn bè của bà cũng chẳng ai tuân thủ quy tắc xã hội quá nghiêm ngặt, họ đều quen với chuyện đó rồi.
Hà Nhạc Chi vội cười từ chối: "Không cần đâu, con không vội, cô ạ."
Nhưng người cô ấy bắt đầu lướt điện thoại tìm ảnh, Hà Nhạc Chi phải nắm tay người cô lại và nói: "Con thật sự không cần, cô à!"
Hà Nhạc Chi về đây chủ yếu để gặp lại những người lớn này vì đã khá lâu rồi hắn không gặp họ. Chào hỏi xong, Hà Nhạc Chi hỏi: "Mấy giờ mọi người ăn cơm ạ?"
"Làm sao? Con đói rồi à?" Dì Lâm hỏi.
"Vâng, con đói rồi." Hà Nhạc Chi đáp.
"Thế thì con ăn tạm chút gì đi, bữa chính sẽ ăn muộn hơn."
Đã về đến nhà rồi thì không có ý định ra về tay không. Hà Nhạc Chi đi vòng quanh bếp một chút, xem xét những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn. Hắn mở nắp nồi này, rồi lại nhấc lên bát kia để xem.
"Mấy giờ ăn cơm ạ?" Hà Nhạc Chi lại hỏi.
Hà Kỳ cười không ngớt, đang nhai một quả lê, bà đẩy người bạn đầu bếp của mình và nói: "Con trai tớ đói thật rồi, cậu làm cho thằng bé chút gì đi."
"Chưa thấy ai chiều con như cậu hết." Dì Lâm nói rồi bước vào bếp, hỏi Hà Nhạc Chi muốn ăn gì.
Hà Nhạc Chi chọn vài món nấu nhanh để dì ấy làm, hắn đứng bên cạnh không ngừng khen ngợi, cung cấp đủ đầy sự động viên tinh thần. Tự hắn tìm một hộp rồi cho tôm vào, cầm thêm hai cái đùi cừu nhỏ.
"Hà Kỳ, cậu xem con trai cậu đang làm gì kìa?" Dì Lâm gọi.
Hà Kỳ quay lại nhìn, thấy Hà Nhạc Chi đã đóng gói xong đồ ăn mà họ vừa làm cho hắn. Bà cười lớn và hỏi: "Con không ở lại đây ăn à?"
"Không ạ, con phải về nhà." Hà Nhạc Chi đáp.
Đã bốn rưỡi chiều, hắn cẩn thận đóng gói nguyên liệu và món ăn, đeo ba lô lên vai, đi ra cửa để xỏ giày.
Dì nhỏ ngạc nhiên hỏi: "Nhạc Chi, con đi đâu đấy?"
Hà Nhạc Chi đi giày xong, cười nói: "Con có việc phải về nhà." Nói xong, hắn tranh thủ lúc dì không để ý mà chạy đi.
Người cô thiết kế vừa rồi đứng bên cạnh, nói: "Hà Kỳ, con trai cậu có gì đó mờ ám lắm."
"Con trai cậu mới mờ ám ấy!" Hà Kỳ đá nhẹ vào cô ấy.
"Tớ không có con trai nha." Cô bạn đáp lại.
Hà Nhạc Chi đúng là rất nghe lời, cũng giữ lời hứa.
Hàn Phương Trì tan làm về nhà mình, vừa mở cửa ra đã thấy ngay đôi giày của Hà Nhạc Chi. Trong nhà ngập tràn mùi thơm của món tôm chiên bơ, Hà Nhạc Chi đang ở trong bếp, nghe thấy tiếng động thì ngả người về phía sau nhìn, thấy Hàn Phương Trì về liền mỉm cười nói: "Bác sĩ Hàn tan làm rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.