Chương 27: Nhớ lại hết
Bất Vấn Tam Cửu
16/10/2024
"Để tôi xem cậu quên thế nào, tôi giúp cậu nhớ lại hết."
- --
Sau khi Hàn Phương Trì nói câu này, anh quay ánh mắt đi, Hà Nhạc Chi vẫn nhìn anh chăm chú.
Hàn Phương Trì nói không biết tại sao, còn có thể tại sao nữa chứ. Cứ mỗi một lần Hà Nhạc Chi mơ về thời trung học, trong giấc mơ đó luôn có Hàn Phương Trì. Như Hàn Phương Trì vừa nói, hắn cũng sẽ mơ thấy họ cùng nhau học đại học, thậm chí là bao gồm cả hiện tại nữa. Giấc mơ không theo logic, cũng không có lý do rõ ràng, đôi khi Hà Nhạc Chi mơ thấy Hàn Phương Trì sau khi đã đi làm, mà anh vẫn mang dáng vẻ của thời cấp ba đó.
Nhưng từ lâu Hà Nhạc Chi đã bị gán cho cái mác là kẻ mù quáng trong tình yêu, hắn phớt lờ mối quan hệ trước kia của họ, bây giờ câu "tôi cũng vậy" đang chực chờ trên môi cũng không cách nào thốt ra được thành lời.
"Thật ra tôi..." Hà Nhạc Chi cười cười nuốt chửng nửa câu còn lại.
"Cậu cũng vậy?" Hàn Phương Trì tiếp lời hắn.
Hà Nhạc Chi hỏi: "Tôi có thể nói vậy được không?"
Hàn Phương Trì không trả lời, cả hai cùng bước vào thang máy. Hà Nhạc Chi nhìn anh, hỏi: "Anh có tin không?"
"Tin chứ." Trong thang máy chỉ có hai người họ, Hàn Phương Trì bấm nút đóng cửa, mắt nhìn thẳng phía trước, nói một cách bình tĩnh: "Cậu nên vậy mà."
Hà Nhạc Chi gật gật đầu: "Phải nhỉ."
Cuộc sống gần đây của cả hai dường như đều nằm trong một vùng thoải mái hết sức vừa vặn, bình yên và không hề có biến động nào. Mọi thứ từ công việc, thể thao, giao tiếp xã hội rất yên ả, đặc biệt đối với Hà Nhạc Chi lại có một cảm giác an nhàn đến lạ.
Cứ như thể họ đã cùng nhau đắp xây một chỗ trú ẩn an yên không bị ai quấy rầy tới, chốn chốn đều gọn gàng ổn thoả.
Dưới sự tiếp xúc gần gũi, cả hai thể hiện một sự quen thuộc sau khi đã trưởng thành. Đó là sự gần gũi nhưng có ranh giới, là những quan sát thầm lặng và sự bao dung không biểu lộ ra ngoài.
Kể từ khi Hà Nhạc Chi chia tay Chu Mộc Nghiêu, Hàn Phương Trì vẫn luôn như vậy.
Anh tựa như Hà Nhạc Chi của mười năm trước, luôn bầu bạn, dõi theo hắn một cách kiên định bền bỉ như vậy. Dùng vài tháng ngắn ngủi để giúp cho Hà Nhạc Chi vượt qua khoảng thời gian khó khăn, thời kỳ "cai nghiện" tình yêu khó mà nói thành lời ấy.
Theo dòng chảy yêm trì chậm rãi của thời gian, mọi thứ từng sắc nhọn và sâu sắc dần trở nên mềm mại mờ nhạt đi. Chúng sẽ được mài giũa, lấp đầy rồi xoa dịu bớt.
Có đôi khi Chu Mộc Nghiêu vẫn sẽ liên lạc với Hà Nhạc Chi nhưng không cố chấp đòi quay lại nữa. Trong vòng mấy tháng này, cậu đã ép bản thân phải chấp nhận rằng mình đã mất Hà Nhạc Chi, và có vẻ như chính cậu cũng đã trưởng thành hơn rồi.
Giai đoạn "cai nghiện" của Chu Mộc Nghiêu đến muộn hơn so với Hà Nhạc Chi. Hà Nhạc Chi đã bắt đầu từ ngày chia tay, còn cậu thì từ sau cơn mưa lớn tối hôm ấy.
Cậu không còn chờ Hà Nhạc Chi dưới tòa nhà công ty, cũng không nhờ bất kỳ ai giúp cậu giành lại hắn nữa. Chỉ trong hai lần say rượu kia mất đi sự tỉnh táo thì cậu mới nhắn tin cho Hà Nhạc Chi, bày tỏ nỗi nhung nhớ và đớn đau của mình thôi.
Thời gian "cai nghiện" của cậu chắc chắn kéo dài hơn so với của Hà Nhạc Chi, bởi trong tám năm qua cậu là người được nhận nhiều hơn. Đau đớn và hối tiếc là điều không thể tránh khỏi, cậu phải chịu đựng được nó.
Chu Mộc Nghiêu giờ đây không còn là cái tên không thể nhắc đến trước mặt Hà Nhạc Chi nữa. Cuối cùng rồi cậu cũng sẽ trở thành một ký ức dưới tác động của thời gian.
Tất cả những cảm xúc mạnh mẽ rốt cuộc cũng sẽ trở thành sự tiếc nuối, chỉ có điều là phải mất thêm chút thời gian nữa.
Những hàng rào phòng thủ và xa cách dựng lên dưới tác động của biến cố, những sự im lặng và điềm tĩnh cố tình thể hiện ra cũng dần biến mất theo thời gian. Mà trong quá trình này, Hàn Phương Trì luôn tỏ ra chín chắn và đúng mực, là một thân ảnh rất đáng tin cậy, như một người anh trai, một người chữa lành được tin tưởng.
Ngay cả việc Hà Nhạc Chi từng gán anh về phía của Chu Mộc Nghiêu, Hàn Phương Trì cũng chưa bao giờ nhắc lại, cứ thế rộng lượng mà tha thứ.
Bởi vì trong mắt Hàn Phương Trì thì Hà Nhạc Chi là một người rất thuần khiết, anh có thể nhìn thấu được hắn chỉ bằng một cái nháy mắt. Lúc nào Hà Nhạc Chi cũng tỏ ra thật lý trí, nhưng so với sự điên cuồng của Chu Mộc Nghiêu thì hắn lãnh đạm hơn rất nhiều. Mà sự quyết liệt mạnh mẽ cắt đứt mọi thứ đó qua mắt Hàn Phương Trì thì lại giống như một phản ứng căng thẳng, là hành động vô thức để bảo vệ bản thân. Hà Nhạc Chi lớn lên trong một môi trường mềm mại nên hắn không giỏi đối mặt với tổn thương.
Khi Hà Nhạc Chi thực sự bình tĩnh lại và trở về với bản ngã của mình, những lần muốn nói nhưng lại thôi của Hàn Phương Trì trong thời gian này cũng bắt đầu không kìm nén được nữa.
Bác sĩ Hàn đúng là một người anh điềm tĩnh đáng tin cậy, có thể tin tưởng dựa dẫm vào lại còn rộng rãi thiện lương. Nhưng những thứ đó không ngăn cản được bản chất "thù rất dai" của anh bộc lộ ra ngoài.
Sinh nhật của Hàn Phương Trì là vào mùa đông khi trời đã rất lạnh.
Vào ngày sinh nhật của anh, Hà Nhạc Chi đã có mặt từ lúc sáng sớm, còn mang theo cả một bát mì. Hàn Phương Trì vẫn chưa dậy, cửa phòng ngủ không đóng mà Hà Nhạc Chi cũng không tiến vào. Hắn cởi áo khoác ngoài rồi đứng ở phòng ăn gọi: "Phương Trì, dậy đi nào."
Hàn Phương Trì "Hừm" một tiếng nhưng không cử động gì, giả vờ như không nghe thấy.
Hà Nhạc Chi lại gọi "Phương Trì", Hàn Phương Trì không dậy thì cách vài giây hắn lại gọi một tiếng "Phương Trì", cứ liên tục như niệm kinh vậy.
Rốt cuộc Hàn Phương Trì cũng mở mắt ra, nằm ngửa rồi quay đầu về phía cửa, nói: "Cậu tự đi chạy đi."
"Không phải gọi anh đi chạy bộ." Hà Nhạc Chi dở khóc dở cười nói: "Tôi đến rồi đây này?"
Hàn Phương Trì phát ra một âm thanh coi như có đáp lại.
Hà Nhạc Chi bước qua, tựa vào cửa, mắt cười híp lại nhìn anh nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Sinh nhật ai cơ?" Hàn Phương Trì như chưa tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng.
"Là anh đó." Hà Nhạc Chi nói.
"Sinh nhật tôi?" Hàn Phương Trì mặc áo ngủ, đầu óc không biết đã tỉnh táo chưa, lại hỏi: "Hôm nay à?"
"Phải." Hà Nhạc Chi lại nói: "Làm ơn dậy sớm một chút, ăn mì đi."
Hàn Phương Trì cầm điện thoại lên xem, hóa ra là thật.
Trong điện thoại có vài tin nhắn, là Hàn Tri Mặc và Hàn Tri Dao gửi vào nửa đêm, còn có tin nhắn của mẹ anh vào buổi sáng bảo anh tối nay về nhà ăn cơm. Hàn Phương Trì trả lời từng tin nhắn một và nhận lấy phong bì đỏ 66 tệ mà Hàn Tri Dao gửi cho anh.
"Dậy được chưa?" Hà Nhạc Chi vẫn mỉm cười nhìn anh.
Hàn Phương Trì ngồi dậy từ trên giường, áo ngủ và chăn bông đều bị anh làm rối tung cả lên.
"Quà đâu?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Chưa chuẩn bị." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì đi chân trần xuống giường, tìm một lúc mới thấy đôi dép lê, xỏ vào rồi nói: "Hay là cậu chuẩn bị một chút đi? Tôi không còn áo sơ mi xám đậm nào nữa."
Hà Nhạc Chi ban đầu chớp mắt, sau đó cười nói: "Anh có mà."
"Hỏng rồi." Hàn Phương Trì nói.
"Ừm."
Mỗi năm Hà Nhạc Chi đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho Hàn Phương Trì, từ khi còn học lớp 11 thì đã biết ngày sinh nhật của anh. Hắn luôn nhớ rõ ngày sinh nhật của những người quan trọng xung quanh mình, dù không nhiều.
Sau khi rửa mặt xong Hàn Phương Trì liền đến ăn sáng. Bữa sáng của anh là bát mì trường thọ do Hà Nhạc Chi dậy sớm nấu, sợi mì rộng chỉ có một sợi dài ơi là dài, và Hà Nhạc Chi không cho anh cắn đứt nó.
"Không cắn đứt thì ăn thế nào?" Hàn Phương Trì tìm đầu sợi mì, gắp nó lên và hỏi.
"Anh có thể cắn đứt nhưng phải cắn từng cọng, không được làm đứt lung tung." Hà Nhạc Chi ngồi cạnh tựa mặt lên tay thẳng thắn nói. Hắn mặc một chiếc áo len sáng màu, trông cả người toả ra ấm áp.
Dưới ánh nhìn của hắn, Hàn Phương Trì ăn hết sợi mì và một quả trứng luộc tròn trĩnh.
"Năm sau cậu còn nấu món này cho tôi nữa không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Chắc là sẽ được." Hà Nhạc Chi nghĩ ngợi rồi trả lời.
"Vậy cậu nấu ít hơn một chút, dài thế này tôi phải cố ăn bằng hết thì căng bụng lắm." Hàn Phương Trì hít một hơi sâu nói, "No lắm rồi."
"Được thôi." Hà Nhạc Chi đồng ý trước, rồi lại nói, "Không phải lúc nào anh mở mắt ra là cũng đói bụng hả."
Hàn Phương Trì cúi đầu nhìn vào bát uống một ngụm canh, nói một cách tự nhiên: "Tôi đã bao giờ mở mắt ra là thấy đói ngay đâu."
Hồi trung học các nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn nên thường có cảm giác ăn không bao giờ no, dạ dày như một cái hang không đáy. Khi đó Hà Nhạc Chi cứ lo Hàn Phương Trì bị đói nên lúc nào trong cặp sách cũng trữ sẵn đồ ăn cho anh.
Cả hai cùng nhớ lại lần đi cắm trại trên thảo nguyên đó, lúc mà Hà Nhạc Chi giành đồ ăn của Tiếu Dao khiến gã tức giận la hét.
Hà Nhạc Chi vẫn ngồi cười vô tư, nói: "Nửa đêm tôi lo anh bị đói tỉnh đến mức không ngủ yên, trong đầu chỉ nghĩ Phương Trì đói rồi."
Hàn Phương Trì uống nốt phần canh trong bát rồi đứng dậy vào bếp để rửa. Lúc rửa xong bước ra, tay vẫn còn chưa lau khô hết.
Hà Nhạc Chi kể lại chuyện đó, Hàn Phương Trì chỉ im lặng lắng nghe mà không nói gì.
Hà Nhạc Chi tưởng anh thực sự đã không còn nhớ nữa.
Nhưng khi Hàn Phương Trì đi tới sau lưng rồi bất ngờ vòng tay nắm chặt lấy cằm hắn, bàn tay ấy vẫn còn ướt sũng cọ lên mặt và cổ Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi không kịp đề phòng, buột miệng kêu lên một tiếng trầm thấp, bị giữ chặt cằm khiến đầu phải ngửa lên.
"Cậu còn nhớ chuyện đó sao?" Hàn Phương Trì nhướng mày hỏi.
Anh giống như một cậu học sinh cấp ba, ấu trĩ dùng lòng bàn tay kẹp lấy cằm Hà Nhạc Chi, tay còn lại cố tình búng nước lên mặt hắn. Hà Nhạc Chi "Ưm ưm" phản kháng.
"Không phải cậu đã quên rồi sao?" Hàn Phương Trì chăm chú nhìn hắn.
Phần gáy của Hà Nhạc Chi bị ép vào xương sườn của Hàn Phương Trì, miệng bị bóp lại không nói nên lời, mắt hắn giận dữ sáng rực.
"Đã không muốn nói đến chuyện này, tự cậu lại nhắc tới." Hàn Phương Trì không biết có phải vì hôm nay là sinh nhật hay không mà anh trở nên cường hãn, chẳng còn chút vẻ điềm tĩnh thường ngày, cố tình quẹt hết nước lên mặt Hà Nhạc Chi, nói: "Để tôi xem cậu quên thế nào, tôi giúp cậu nhớ lại hết."
Tóc và mặt của Hà Nhạc Chi bị anh xoa xoa làm rối tung hết cả lên, khiến hắn không thể phản kháng được một chút nào. Chuyện đã qua một thời gian dài rồi mà Hà Nhạc Chi không ngờ rằng Hàn Phương Trì bây giờ lại lôi ra nói.
"Cậu thử quên thêm một chuyện nữa xem." Khi thả hắn ra, Hàn Phương Trì ném lại một câu.
Hà Nhạc Chi ngay lập tức đứng bật dậy, ghế cọ vào sàn phát ra tiếng dài.
"Hàn Phương Trì!" Hà Nhạc Chi bực bội nói, "Anh mấy tuổi rồi hả!"
"Lớn hơn cậu nửa năm." Hàn Phương Trì ung dung quay về phòng thay đồ.
Hà Nhạc Chi dùng tay áo lau nước trên mặt, mắt trừng trừng nhìn theo bóng lưng Hàn Phương Trì, nói: "Món nợ này anh chờ đến giờ mới xả* à?"
"Tôi còn chưa xả nước* nữa, cậu cứ chờ đấy." Hàn Phương Trì nói khi bước vào phòng.
*气【qì】tức giận; khó chịu; giận
撒【sā】 (1) làm càn; làm bừa; ăn vạ; làm nũng; (2)tiểu tiện; đại tiện; bài tiết
*551 giải nghĩa: Ý của Hà Nhạc Chi là cơn tức giận bấy lâu của anh Trì giờ mới chịu xả (kiểu xả giận lên Nhạc Chi ó). Mà anh Trì chơi chữ trêu Nhạc Chi là đợi ảnh "xả nước" = đi xè á mấy ní =))))))~ Một câu hai nghĩa luôn: một là ảnh còn giận dai lúm, hãy đợi đấy; hai là ảnh chưa đi xè, đợi ảnh đi rồi ra tới công chuyện với Nhạc Chi =)))))~
Hà Nhạc Chi tức giận cười khẩy, cầm hai túi giấy ở cửa ném vào phòng anh, vứt xuống đất mà không thèm nhìn vào rồi quay người bỏ đi.
Hàn Phương Trì nhặt lên xem, bên trong là một chiếc áo khoác và một chiếc áo sơ mi màu xám.
"Cảm ơn nhé." Hàn Phương Trì nói rất lịch sự.
"Chúc mừng sinh nhật!" Hà Nhạc Chi không vui vẻ lắm nói xong, mặc áo khoác rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Hàn Phương Trì cứ như đột nhiên trẻ lại một nửa tuổi vậy. Hà Nhạc Chi về nhà rửa mặt thay quần áo, đến khi ra ngoài đi làm vẫn cảm thấy khó tin, mối hận này mà anh có thể nhớ suốt nửa năm.
Hà Nhạc Chi không định mời anh ăn tối vì nhất định anh đã có chỗ để ăn mừng sinh nhật rồi.
Chiều hôm đó Hàn Phương Trì nhắn tin tới, nói tối nay sẽ đi ăn, hỏi hắn có muốn đi không.
Hà Nhạc Chi tạm thời không muốn làm lành, không trả lời tin nhắn của anh.
Phương Trì: Đi không?
Hà Nhạc Chi để điện thoại sang một bên, giả vờ như không thấy.
Phương Trì: Tiểu Hắc chắc chắn sẽ đi.
Hà Nhạc Chi sẽ không đi, nhưng Hàn Phương Trì lần nào cũng hỏi hắn cho đủ quy trình.
Hà Nhạc Chi mãi không trả lời. Đến giờ tan làm, Hàn Phương Trì hỏi: Cậu là không thấy hay không trả lời đấy? Không thấy thì tôi gọi điện đó.
Nhạc Chi:.
Phương Trì: Hiểu rồi.
Hàn Phương Trì tan làm về nhà ăn cơm, sau đó mới đi tới chỗ Tiếu Dao và mọi người. Anh không uống rượu, đến cũng chỉ đóng góp giá trị của một người có sinh nhật, cũng không có tác dụng gì lớn, là ngồi một lúc rồi định về nhà.
Trước khi rời đi, Tiếu Dao nói với anh: "Cuối tuần này tôi đến nhà cậu ăn cơm nhé."
"Nhà tôi không có cơm đâu." Hàn Phương Trì nói.
Tiếu Dao nói: "Vậy tôi đến chỗ Nhạc Chi vậy."
Chu Mộc Nghiêu ngồi xa đang nói chuyện với người khác, không để ý tới hai người họ ở bên này.
Hàn Phương Trì nói: "Cậu phải hỏi cậu ấy cuối tuần có việc gì không đã."
Tiếu Dao: "Sao thế? Cậu không biết à?"
Hàn Phương Trì không biết phải nói từ đâu về cuộc cãi vã trẻ con của hai bọn họ sáng nay là do mình gây ra, anh cười cười nói: "Cậu tự hỏi đi."
"Hai người làm sao thế?" Tiếu Dao hỏi.
"Ai cơ?" Chu Mộc Nghiêu ngồi thẳng dậy nhìn qua.
"Đừng hỏi, cậu không biết đâu." Tiếu Dao không quay đầu lại nói.
"À." Chu Mộc Nghiêu lại quay đi.
"Đi đây." Hàn Phương Trì giơ tay, mở cửa ra ngoài.
- --
Sau khi Hàn Phương Trì nói câu này, anh quay ánh mắt đi, Hà Nhạc Chi vẫn nhìn anh chăm chú.
Hàn Phương Trì nói không biết tại sao, còn có thể tại sao nữa chứ. Cứ mỗi một lần Hà Nhạc Chi mơ về thời trung học, trong giấc mơ đó luôn có Hàn Phương Trì. Như Hàn Phương Trì vừa nói, hắn cũng sẽ mơ thấy họ cùng nhau học đại học, thậm chí là bao gồm cả hiện tại nữa. Giấc mơ không theo logic, cũng không có lý do rõ ràng, đôi khi Hà Nhạc Chi mơ thấy Hàn Phương Trì sau khi đã đi làm, mà anh vẫn mang dáng vẻ của thời cấp ba đó.
Nhưng từ lâu Hà Nhạc Chi đã bị gán cho cái mác là kẻ mù quáng trong tình yêu, hắn phớt lờ mối quan hệ trước kia của họ, bây giờ câu "tôi cũng vậy" đang chực chờ trên môi cũng không cách nào thốt ra được thành lời.
"Thật ra tôi..." Hà Nhạc Chi cười cười nuốt chửng nửa câu còn lại.
"Cậu cũng vậy?" Hàn Phương Trì tiếp lời hắn.
Hà Nhạc Chi hỏi: "Tôi có thể nói vậy được không?"
Hàn Phương Trì không trả lời, cả hai cùng bước vào thang máy. Hà Nhạc Chi nhìn anh, hỏi: "Anh có tin không?"
"Tin chứ." Trong thang máy chỉ có hai người họ, Hàn Phương Trì bấm nút đóng cửa, mắt nhìn thẳng phía trước, nói một cách bình tĩnh: "Cậu nên vậy mà."
Hà Nhạc Chi gật gật đầu: "Phải nhỉ."
Cuộc sống gần đây của cả hai dường như đều nằm trong một vùng thoải mái hết sức vừa vặn, bình yên và không hề có biến động nào. Mọi thứ từ công việc, thể thao, giao tiếp xã hội rất yên ả, đặc biệt đối với Hà Nhạc Chi lại có một cảm giác an nhàn đến lạ.
Cứ như thể họ đã cùng nhau đắp xây một chỗ trú ẩn an yên không bị ai quấy rầy tới, chốn chốn đều gọn gàng ổn thoả.
Dưới sự tiếp xúc gần gũi, cả hai thể hiện một sự quen thuộc sau khi đã trưởng thành. Đó là sự gần gũi nhưng có ranh giới, là những quan sát thầm lặng và sự bao dung không biểu lộ ra ngoài.
Kể từ khi Hà Nhạc Chi chia tay Chu Mộc Nghiêu, Hàn Phương Trì vẫn luôn như vậy.
Anh tựa như Hà Nhạc Chi của mười năm trước, luôn bầu bạn, dõi theo hắn một cách kiên định bền bỉ như vậy. Dùng vài tháng ngắn ngủi để giúp cho Hà Nhạc Chi vượt qua khoảng thời gian khó khăn, thời kỳ "cai nghiện" tình yêu khó mà nói thành lời ấy.
Theo dòng chảy yêm trì chậm rãi của thời gian, mọi thứ từng sắc nhọn và sâu sắc dần trở nên mềm mại mờ nhạt đi. Chúng sẽ được mài giũa, lấp đầy rồi xoa dịu bớt.
Có đôi khi Chu Mộc Nghiêu vẫn sẽ liên lạc với Hà Nhạc Chi nhưng không cố chấp đòi quay lại nữa. Trong vòng mấy tháng này, cậu đã ép bản thân phải chấp nhận rằng mình đã mất Hà Nhạc Chi, và có vẻ như chính cậu cũng đã trưởng thành hơn rồi.
Giai đoạn "cai nghiện" của Chu Mộc Nghiêu đến muộn hơn so với Hà Nhạc Chi. Hà Nhạc Chi đã bắt đầu từ ngày chia tay, còn cậu thì từ sau cơn mưa lớn tối hôm ấy.
Cậu không còn chờ Hà Nhạc Chi dưới tòa nhà công ty, cũng không nhờ bất kỳ ai giúp cậu giành lại hắn nữa. Chỉ trong hai lần say rượu kia mất đi sự tỉnh táo thì cậu mới nhắn tin cho Hà Nhạc Chi, bày tỏ nỗi nhung nhớ và đớn đau của mình thôi.
Thời gian "cai nghiện" của cậu chắc chắn kéo dài hơn so với của Hà Nhạc Chi, bởi trong tám năm qua cậu là người được nhận nhiều hơn. Đau đớn và hối tiếc là điều không thể tránh khỏi, cậu phải chịu đựng được nó.
Chu Mộc Nghiêu giờ đây không còn là cái tên không thể nhắc đến trước mặt Hà Nhạc Chi nữa. Cuối cùng rồi cậu cũng sẽ trở thành một ký ức dưới tác động của thời gian.
Tất cả những cảm xúc mạnh mẽ rốt cuộc cũng sẽ trở thành sự tiếc nuối, chỉ có điều là phải mất thêm chút thời gian nữa.
Những hàng rào phòng thủ và xa cách dựng lên dưới tác động của biến cố, những sự im lặng và điềm tĩnh cố tình thể hiện ra cũng dần biến mất theo thời gian. Mà trong quá trình này, Hàn Phương Trì luôn tỏ ra chín chắn và đúng mực, là một thân ảnh rất đáng tin cậy, như một người anh trai, một người chữa lành được tin tưởng.
Ngay cả việc Hà Nhạc Chi từng gán anh về phía của Chu Mộc Nghiêu, Hàn Phương Trì cũng chưa bao giờ nhắc lại, cứ thế rộng lượng mà tha thứ.
Bởi vì trong mắt Hàn Phương Trì thì Hà Nhạc Chi là một người rất thuần khiết, anh có thể nhìn thấu được hắn chỉ bằng một cái nháy mắt. Lúc nào Hà Nhạc Chi cũng tỏ ra thật lý trí, nhưng so với sự điên cuồng của Chu Mộc Nghiêu thì hắn lãnh đạm hơn rất nhiều. Mà sự quyết liệt mạnh mẽ cắt đứt mọi thứ đó qua mắt Hàn Phương Trì thì lại giống như một phản ứng căng thẳng, là hành động vô thức để bảo vệ bản thân. Hà Nhạc Chi lớn lên trong một môi trường mềm mại nên hắn không giỏi đối mặt với tổn thương.
Khi Hà Nhạc Chi thực sự bình tĩnh lại và trở về với bản ngã của mình, những lần muốn nói nhưng lại thôi của Hàn Phương Trì trong thời gian này cũng bắt đầu không kìm nén được nữa.
Bác sĩ Hàn đúng là một người anh điềm tĩnh đáng tin cậy, có thể tin tưởng dựa dẫm vào lại còn rộng rãi thiện lương. Nhưng những thứ đó không ngăn cản được bản chất "thù rất dai" của anh bộc lộ ra ngoài.
Sinh nhật của Hàn Phương Trì là vào mùa đông khi trời đã rất lạnh.
Vào ngày sinh nhật của anh, Hà Nhạc Chi đã có mặt từ lúc sáng sớm, còn mang theo cả một bát mì. Hàn Phương Trì vẫn chưa dậy, cửa phòng ngủ không đóng mà Hà Nhạc Chi cũng không tiến vào. Hắn cởi áo khoác ngoài rồi đứng ở phòng ăn gọi: "Phương Trì, dậy đi nào."
Hàn Phương Trì "Hừm" một tiếng nhưng không cử động gì, giả vờ như không nghe thấy.
Hà Nhạc Chi lại gọi "Phương Trì", Hàn Phương Trì không dậy thì cách vài giây hắn lại gọi một tiếng "Phương Trì", cứ liên tục như niệm kinh vậy.
Rốt cuộc Hàn Phương Trì cũng mở mắt ra, nằm ngửa rồi quay đầu về phía cửa, nói: "Cậu tự đi chạy đi."
"Không phải gọi anh đi chạy bộ." Hà Nhạc Chi dở khóc dở cười nói: "Tôi đến rồi đây này?"
Hàn Phương Trì phát ra một âm thanh coi như có đáp lại.
Hà Nhạc Chi bước qua, tựa vào cửa, mắt cười híp lại nhìn anh nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Sinh nhật ai cơ?" Hàn Phương Trì như chưa tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng.
"Là anh đó." Hà Nhạc Chi nói.
"Sinh nhật tôi?" Hàn Phương Trì mặc áo ngủ, đầu óc không biết đã tỉnh táo chưa, lại hỏi: "Hôm nay à?"
"Phải." Hà Nhạc Chi lại nói: "Làm ơn dậy sớm một chút, ăn mì đi."
Hàn Phương Trì cầm điện thoại lên xem, hóa ra là thật.
Trong điện thoại có vài tin nhắn, là Hàn Tri Mặc và Hàn Tri Dao gửi vào nửa đêm, còn có tin nhắn của mẹ anh vào buổi sáng bảo anh tối nay về nhà ăn cơm. Hàn Phương Trì trả lời từng tin nhắn một và nhận lấy phong bì đỏ 66 tệ mà Hàn Tri Dao gửi cho anh.
"Dậy được chưa?" Hà Nhạc Chi vẫn mỉm cười nhìn anh.
Hàn Phương Trì ngồi dậy từ trên giường, áo ngủ và chăn bông đều bị anh làm rối tung cả lên.
"Quà đâu?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Chưa chuẩn bị." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì đi chân trần xuống giường, tìm một lúc mới thấy đôi dép lê, xỏ vào rồi nói: "Hay là cậu chuẩn bị một chút đi? Tôi không còn áo sơ mi xám đậm nào nữa."
Hà Nhạc Chi ban đầu chớp mắt, sau đó cười nói: "Anh có mà."
"Hỏng rồi." Hàn Phương Trì nói.
"Ừm."
Mỗi năm Hà Nhạc Chi đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho Hàn Phương Trì, từ khi còn học lớp 11 thì đã biết ngày sinh nhật của anh. Hắn luôn nhớ rõ ngày sinh nhật của những người quan trọng xung quanh mình, dù không nhiều.
Sau khi rửa mặt xong Hàn Phương Trì liền đến ăn sáng. Bữa sáng của anh là bát mì trường thọ do Hà Nhạc Chi dậy sớm nấu, sợi mì rộng chỉ có một sợi dài ơi là dài, và Hà Nhạc Chi không cho anh cắn đứt nó.
"Không cắn đứt thì ăn thế nào?" Hàn Phương Trì tìm đầu sợi mì, gắp nó lên và hỏi.
"Anh có thể cắn đứt nhưng phải cắn từng cọng, không được làm đứt lung tung." Hà Nhạc Chi ngồi cạnh tựa mặt lên tay thẳng thắn nói. Hắn mặc một chiếc áo len sáng màu, trông cả người toả ra ấm áp.
Dưới ánh nhìn của hắn, Hàn Phương Trì ăn hết sợi mì và một quả trứng luộc tròn trĩnh.
"Năm sau cậu còn nấu món này cho tôi nữa không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Chắc là sẽ được." Hà Nhạc Chi nghĩ ngợi rồi trả lời.
"Vậy cậu nấu ít hơn một chút, dài thế này tôi phải cố ăn bằng hết thì căng bụng lắm." Hàn Phương Trì hít một hơi sâu nói, "No lắm rồi."
"Được thôi." Hà Nhạc Chi đồng ý trước, rồi lại nói, "Không phải lúc nào anh mở mắt ra là cũng đói bụng hả."
Hàn Phương Trì cúi đầu nhìn vào bát uống một ngụm canh, nói một cách tự nhiên: "Tôi đã bao giờ mở mắt ra là thấy đói ngay đâu."
Hồi trung học các nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn nên thường có cảm giác ăn không bao giờ no, dạ dày như một cái hang không đáy. Khi đó Hà Nhạc Chi cứ lo Hàn Phương Trì bị đói nên lúc nào trong cặp sách cũng trữ sẵn đồ ăn cho anh.
Cả hai cùng nhớ lại lần đi cắm trại trên thảo nguyên đó, lúc mà Hà Nhạc Chi giành đồ ăn của Tiếu Dao khiến gã tức giận la hét.
Hà Nhạc Chi vẫn ngồi cười vô tư, nói: "Nửa đêm tôi lo anh bị đói tỉnh đến mức không ngủ yên, trong đầu chỉ nghĩ Phương Trì đói rồi."
Hàn Phương Trì uống nốt phần canh trong bát rồi đứng dậy vào bếp để rửa. Lúc rửa xong bước ra, tay vẫn còn chưa lau khô hết.
Hà Nhạc Chi kể lại chuyện đó, Hàn Phương Trì chỉ im lặng lắng nghe mà không nói gì.
Hà Nhạc Chi tưởng anh thực sự đã không còn nhớ nữa.
Nhưng khi Hàn Phương Trì đi tới sau lưng rồi bất ngờ vòng tay nắm chặt lấy cằm hắn, bàn tay ấy vẫn còn ướt sũng cọ lên mặt và cổ Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi không kịp đề phòng, buột miệng kêu lên một tiếng trầm thấp, bị giữ chặt cằm khiến đầu phải ngửa lên.
"Cậu còn nhớ chuyện đó sao?" Hàn Phương Trì nhướng mày hỏi.
Anh giống như một cậu học sinh cấp ba, ấu trĩ dùng lòng bàn tay kẹp lấy cằm Hà Nhạc Chi, tay còn lại cố tình búng nước lên mặt hắn. Hà Nhạc Chi "Ưm ưm" phản kháng.
"Không phải cậu đã quên rồi sao?" Hàn Phương Trì chăm chú nhìn hắn.
Phần gáy của Hà Nhạc Chi bị ép vào xương sườn của Hàn Phương Trì, miệng bị bóp lại không nói nên lời, mắt hắn giận dữ sáng rực.
"Đã không muốn nói đến chuyện này, tự cậu lại nhắc tới." Hàn Phương Trì không biết có phải vì hôm nay là sinh nhật hay không mà anh trở nên cường hãn, chẳng còn chút vẻ điềm tĩnh thường ngày, cố tình quẹt hết nước lên mặt Hà Nhạc Chi, nói: "Để tôi xem cậu quên thế nào, tôi giúp cậu nhớ lại hết."
Tóc và mặt của Hà Nhạc Chi bị anh xoa xoa làm rối tung hết cả lên, khiến hắn không thể phản kháng được một chút nào. Chuyện đã qua một thời gian dài rồi mà Hà Nhạc Chi không ngờ rằng Hàn Phương Trì bây giờ lại lôi ra nói.
"Cậu thử quên thêm một chuyện nữa xem." Khi thả hắn ra, Hàn Phương Trì ném lại một câu.
Hà Nhạc Chi ngay lập tức đứng bật dậy, ghế cọ vào sàn phát ra tiếng dài.
"Hàn Phương Trì!" Hà Nhạc Chi bực bội nói, "Anh mấy tuổi rồi hả!"
"Lớn hơn cậu nửa năm." Hàn Phương Trì ung dung quay về phòng thay đồ.
Hà Nhạc Chi dùng tay áo lau nước trên mặt, mắt trừng trừng nhìn theo bóng lưng Hàn Phương Trì, nói: "Món nợ này anh chờ đến giờ mới xả* à?"
"Tôi còn chưa xả nước* nữa, cậu cứ chờ đấy." Hàn Phương Trì nói khi bước vào phòng.
*气【qì】tức giận; khó chịu; giận
撒【sā】 (1) làm càn; làm bừa; ăn vạ; làm nũng; (2)tiểu tiện; đại tiện; bài tiết
*551 giải nghĩa: Ý của Hà Nhạc Chi là cơn tức giận bấy lâu của anh Trì giờ mới chịu xả (kiểu xả giận lên Nhạc Chi ó). Mà anh Trì chơi chữ trêu Nhạc Chi là đợi ảnh "xả nước" = đi xè á mấy ní =))))))~ Một câu hai nghĩa luôn: một là ảnh còn giận dai lúm, hãy đợi đấy; hai là ảnh chưa đi xè, đợi ảnh đi rồi ra tới công chuyện với Nhạc Chi =)))))~
Hà Nhạc Chi tức giận cười khẩy, cầm hai túi giấy ở cửa ném vào phòng anh, vứt xuống đất mà không thèm nhìn vào rồi quay người bỏ đi.
Hàn Phương Trì nhặt lên xem, bên trong là một chiếc áo khoác và một chiếc áo sơ mi màu xám.
"Cảm ơn nhé." Hàn Phương Trì nói rất lịch sự.
"Chúc mừng sinh nhật!" Hà Nhạc Chi không vui vẻ lắm nói xong, mặc áo khoác rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Hàn Phương Trì cứ như đột nhiên trẻ lại một nửa tuổi vậy. Hà Nhạc Chi về nhà rửa mặt thay quần áo, đến khi ra ngoài đi làm vẫn cảm thấy khó tin, mối hận này mà anh có thể nhớ suốt nửa năm.
Hà Nhạc Chi không định mời anh ăn tối vì nhất định anh đã có chỗ để ăn mừng sinh nhật rồi.
Chiều hôm đó Hàn Phương Trì nhắn tin tới, nói tối nay sẽ đi ăn, hỏi hắn có muốn đi không.
Hà Nhạc Chi tạm thời không muốn làm lành, không trả lời tin nhắn của anh.
Phương Trì: Đi không?
Hà Nhạc Chi để điện thoại sang một bên, giả vờ như không thấy.
Phương Trì: Tiểu Hắc chắc chắn sẽ đi.
Hà Nhạc Chi sẽ không đi, nhưng Hàn Phương Trì lần nào cũng hỏi hắn cho đủ quy trình.
Hà Nhạc Chi mãi không trả lời. Đến giờ tan làm, Hàn Phương Trì hỏi: Cậu là không thấy hay không trả lời đấy? Không thấy thì tôi gọi điện đó.
Nhạc Chi:.
Phương Trì: Hiểu rồi.
Hàn Phương Trì tan làm về nhà ăn cơm, sau đó mới đi tới chỗ Tiếu Dao và mọi người. Anh không uống rượu, đến cũng chỉ đóng góp giá trị của một người có sinh nhật, cũng không có tác dụng gì lớn, là ngồi một lúc rồi định về nhà.
Trước khi rời đi, Tiếu Dao nói với anh: "Cuối tuần này tôi đến nhà cậu ăn cơm nhé."
"Nhà tôi không có cơm đâu." Hàn Phương Trì nói.
Tiếu Dao nói: "Vậy tôi đến chỗ Nhạc Chi vậy."
Chu Mộc Nghiêu ngồi xa đang nói chuyện với người khác, không để ý tới hai người họ ở bên này.
Hàn Phương Trì nói: "Cậu phải hỏi cậu ấy cuối tuần có việc gì không đã."
Tiếu Dao: "Sao thế? Cậu không biết à?"
Hàn Phương Trì không biết phải nói từ đâu về cuộc cãi vã trẻ con của hai bọn họ sáng nay là do mình gây ra, anh cười cười nói: "Cậu tự hỏi đi."
"Hai người làm sao thế?" Tiếu Dao hỏi.
"Ai cơ?" Chu Mộc Nghiêu ngồi thẳng dậy nhìn qua.
"Đừng hỏi, cậu không biết đâu." Tiếu Dao không quay đầu lại nói.
"À." Chu Mộc Nghiêu lại quay đi.
"Đi đây." Hàn Phương Trì giơ tay, mở cửa ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.