Chương 66: Phiên ngoại 3: Tiểu Quyên: Anh và Phương Trì đến với nhau rồi á?
Bất Vấn Tam Cửu
16/10/2024
Hai người vốn không hay đăng trạng thái trên Moments của WeChat, nhưng lần này lại đồng loạt đăng, khiến cho những người quen biết chung đều cảm thấy như vừa bị ném một quả bom tấn vậy.
Sau khi đăng xong, cả hai đều đi ngủ. Hà Nhạc Chi tắt tiếng điện thoại, còn Hàn Phương Trì thì không thể tắt hết, nhưng đã chuyển chế độ không làm phiền cho WeChat. Họ thảnh thơi tắt đèn đi ngủ, chẳng mảy may bận tâm đến phản ứng của người khác.
Sáng hôm sau khi mở điện thoại lên, Hà Nhạc Chi thấy hơn tám mươi tin nhắn chưa đọc, còn Hàn Phương Trì thì có hơn bốn mươi tin, chưa kể vô số thông báo bình luận từ bài đăng.
Trong bức ảnh mà Hà Nhạc Chi chụp là hai bàn tay, mà rõ ràng hai bàn tay đó thuộc về hai người đàn ông. Dù trước giờ hắn không cố ý giấu giếm xu hướng tính dục của mình nhưng cũng chưa từng công khai nên chỉ có số ít người biết điều đó.
Còn Hàn Phương Trì thì đăng ảnh nhẫn, dù là nhẫn nam nhưng không để ý kỹ có thể không nhận ra. Tên "Nhạc Chi" không thể hiện rõ giới tính thành ra hầu hết mọi người đều vẫn gửi lời chúc mừng anh.
Người thân, đồng nghiệp, bạn học, bạn bè, những ai gửi tin nhắn trực tiếp thường là người thân thiết còn đa số chỉ nhấn thích hoặc để lại lời chúc trên dòng thời gian.
Tin nhắn chưa đọc dù không có quá nhiều khác biệt, nhưng vì phép lịch sự nên cả hai đều phải trả lời lại. Những người quen biết chung của hai người tỏ ra kích động hơn hẳn.
Người bạn đồng hành trong các chuyến đi bộ đường dài Tiểu La, nhắn cho Hà Nhạc Chi: Nhạc Chi, có phải đúng như tôi nghĩ không?
Hà Nhạc Chi trả lời: Đúng rồi, haha.
Tiểu La: Trời má... thật sự quá sốc luôn, tôi không hề nghĩ hai người lại có mối quan hệ như thế đấy.
Hà Nhạc Chi đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc.
Trong nhóm chơi cầu lông, Ninh Cẩn đã réo tên cả hai từ lúc sáu giờ sáng.
Ninh Cẩn: Hai người làm cái gì vậy??
Tiểu Tùng: Tết nhất mà lãng mạn ghê nhỉ, haha.
Ninh Cẩn: Sáng ra làm tôi giật cả mình.
Tiểu Thượng: Ôi đúng là tuổi trẻ mà...
Ninh Cẩn: Phương Trì, cậu không sợ thầy mắng à?
Tiểu Tùng: Ông lão chắc không biết chuyện gì đâu, không sao không sao.
Hai người vẫn chưa trả lời, còn các thành viên khác thì lần lượt thức dậy và tiếp tục trò chuyện. Có người nói ở nước ngoài có thể kết hôn, có người bảo điều đó không quan trọng, và họ đã bàn tán về chủ đề này suốt nửa buổi sáng.
Hà Nhạc Chi gửi vào nhóm năm bao lì xì liên tiếp.
Hà Nhạc Chi: Chúc mừng năm mới!
Tiểu Tùng là người đầu tiên mở hết các bao lì xì, rồi nói: Tân hôn vui vẻ nha, hahahaha!
Ninh Cẩn cũng thêm vào: Chúc phúc cho đôi trẻ nhé!
Hàn Phương Trì lướt qua tin nhắn, chưa vội trả lời mà đi rửa mặt trước.
Hà Nhạc Chi ngồi trên giường, khoanh chân và bắt đầu trả lời từng tin nhắn một, gửi bao lì xì để hoàn tất sớm cho tiện.
Hàn Tri Dao tạo một nhóm chat, trong đó có cô nhóc, chị gái Hàn Tri Mặc và hai người họ, đặt tên nhóm là "hhhh" theo ký tự đầu của tên họ.
Hàn Tri Dao biết cả hai vừa cùng đăng bài trên mạng xã hội, nhưng các thành viên khác trong gia đình chỉ thấy bài của Hàn Phương Trì, nhìn như thể anh đang khiêu khích họ vậy.
Hàn Tri Dao nhắn vào nhóm: Hàn Phương Trì, anh to gan thật đấy!
Hàn Tri Mặc cười: Tụi em ở trong phòng không dám ra ngoài luôn nè, hahaha.
Hàn Tri Dao: Tết này có còn qua nổi không đây!
Tin nhắn này được gửi từ nửa tiếng trước, Hà Nhạc Chi vào nhóm và gửi thêm mười bao lì xì.
Hàn Tri Dao và Hàn Tri Mặc đều chào hỏi hắn và nói chúc mừng năm mới.
Hà Nhạc Chi: Chúc mừng năm mới! Năm mới vui vẻ nhé!
Hà Nhạc Chi: Bây giờ ở nhà thế nào rồi? Hai đứa ra ngoài chưa?
Hàn Tri Mặc: Em ra rồi á, tình hình cũng ổn, ăn sáng xong thì phải đến nhà ngoại.
Hà Nhạc Chi: Tiệc gia đình à...
Hàn Tri Mặc: Vâng, năm nào mùng một cũng phải đến nhà ngoại ạ.
Hà Nhạc Chi thầm nghĩ, thế là xong, chắc chắn hôm nay sẽ có chuyện để bàn tán, sau buổi tụ tập này chắc mọi người còn bực bội hơn.
Hà Nhạc Chi: Nếu có thể, lúc nói chuyện về Phương Trì thì hai em giúp đánh lạc hướng một chút, đừng để nói quá lâu về anh ấy nhé.
Hàn Tri Mặc: Được ạ, chắc chắn rồi.
Lúc này Hàn Tri Dao nhắn tiếp: Em vừa ra ngoài thăm dò, mẹ trông có vẻ đã tê liệt rồi... Mẹ rõ ràng đã thấy rồi nhưng có vẻ đang trong trạng thái như thể em vừa gây ra chuyện gì á, mẹ muốn xử lý em nhưng lại chưa muốn để tâm tới.
Hàn Tri Mặc: Chính xác đó ạ.
Hà Nhạc Chi gửi một biểu tượng run rẩy sợ hãi.
Hàn Tri Dao nhắn: @Hàn Phương Trì, anh nên biểu hiện gì đó đi, hôm nay em bảo vệ anh.
Hà Nhạc Chi ngay lập tức lấy điện thoại của Hàn Phương Trì, thay anh gửi mười bao lì xì.
Hàn Tri Dao: [ok/] Hôm nay em sẽ là người chấm dứt mọi câu chuyện liên quan đến anh, và em sẽ dạy cho từng người họ hàng hay nói linh tinh biết cách giữ mồm giữ miệng.
Hà Nhạc Chi: Bái phục đại vương Dao Dao, em thật ngầu [Kính râm/].
Hà Nhạc Chi: Nhưng đại vương không cần quá gay gắt đâu nhé, đạt được mục đích là được rồi.
Hàn Tri Dao: [ok/]
Thực ra trước đây nhóm bạn của họ từng có một nhóm chung, nhưng do ít khi tụ tập nên cũng chẳng ai nói chuyện trong đó. Chỉ khi có ai kết hôn hay cần tổ chức gặp gỡ thì mới có chút động tĩnh.
Cả Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì đều trong nhóm này, Chu Mộc Nghiêu cũng thế. Vừa rạng sáng là có một người trong nhóm không biết đã đăng gì đó rồi lập tức thu hồi, sau đó chẳng ai lên tiếng cả.
Một số người trong nhóm đã thích và bình luận trên bài đăng của họ, nhưng đa phần vẫn giữ im lặng vì mối quan hệ trước kia Hà Nhạc Chi cùng Chu Mộc Nghiêu, giờ thì có chút khó xử.
Tuy bề ngoài trông có vẻ yên ắng, nhưng phía sau có lẽ mọi người đã xôn xao hết rồi, chỉ là không ai dám trực tiếp hỏi thẳng mà thôi. Người bị hỏi nhiều nhất chắc hẳn là Tiếu Dao, nhưng vẫn chưa thấy gã đâu, chắc còn chưa tỉnh ngủ.
Không đợi gã thức dậy, Hà Nhạc Chi đã gửi một bao lì xì vào nhóm nhỏ của ba người họ.
Nhạc Chi: Dao Dao, chúc mừng năm mới, vất vả cho cậu rồi!
Hàn Phương Trì sau khi rửa mặt xong trở về, trông rất sảng khoái. Anh hôn nhẹ lên trán Hà Nhạc Chi trước khi ngồi xuống giường và cầm lấy điện thoại.
"Có đói không?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Cũng tàm tạm." Hàn Phương Trì đáp.
Lúc đó Hà Nhạc Chi cũng gần trả lời xong tin nhắn rồi nên đi rửa mặt.
Hà Kỳ vẫn còn ngủ, Hà Nhạc Chi rửa mặt xong thì cùng Hàn Phương Trì xuống bếp tìm đồ ăn. Họ hâm nóng những món còn thừa từ tối qua và tìm thêm mấy cái bánh bao đậu đỏ trong tủ lạnh để hấp.
Đến khi Hà Kỳ xuống lầu thì cả hai đã ngồi ăn, trò chuyện nhỏ nhẹ trên bàn.
Nghe tiếng bước xuống cầu thang, Hà Nhạc Chi ngẩng đầu lên hỏi: "Chào năm mới, mẹ ạ. Mẹ có muốn ăn không?"
"Mấy đứa chuẩn bị phần mẹ chưa?" Hà Kỳ hỏi.
"Có một cái bánh bao đậu đỏ ạ." Hà Nhạc Chi trả lời.
Hà Kỳ bước đến ngồi xuống. Hàn Phương Trì chào bà, Hà Kỳ nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, mỉm cười nói: "Hai đứa cũng biết khoe ghê nhỉ. Sau khi mẹ lên lầu, hai đứa còn thêm tiết mục gì nữa không?"
Hà Nhạc Chi đặt tay trái lên bàn, ngón tay gõ nhịp nhịp lên mặt bàn.
"Mẹ thấy rồi, đã thấy rồi!" Hà Kỳ cười nói, "Thôi, đừng có khoe nữa."
Hà Nhạc Chi liền xoay tay lại, lòng bàn tay hướng lên, ra hiệu cho Hà Kỳ.
Hà Kỳ thắc mắc: "Làm gì thế?"
Hà Nhạc Chi đáp với vẻ rất tự nhiên: "Con trai mẹ đeo nhẫn rồi, mẹ không định có chút gì để thể hiện sao?"
"Mẹ phải thể hiện thế nào đây?" Hà Kỳ cười hỏi.
"Cái đó thì ai mà biết được ạ." Hà Nhạc Chi nói, "Con thì không đòi hỏi, nhưng không biết người con mới có đòi hỏi không."
Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh thấy hắn thật hài hước, nhưng vì có mặt người lớn nên anh chỉ mỉm cười, không thể nựng má hắn như mọi khi, rồi nói: "Cháu cũng không đòi hỏi gì đâu ạ."
Hà Kỳ vỗ nhẹ lên tay Hà Nhạc Chi rồi đứng dậy nói: "Đến lúc này thì lại không khách sáo nhỉ?"
"Dù thế nào thì vẫn phải nhận thôi mà." Hà Nhạc Chi đáp.
Tưởng Hà Kỳ sẽ lấy điện thoại để chuyển tiền cho họ, nhưng không ngờ bà lại lấy từ ngăn kéo dưới bàn trà ra hai chiếc hộp rồi quay lại.
Một đưa cho Hà Nhạc Chi, một đưa cho Hàn Phương Trì.
"Quà năm mới nhé." Hà Kỳ nói.
Bà đã chuẩn bị hai chiếc đồng hồ từ trước, định hôm nay mới tặng cho họ.
Hà Nhạc Chi mở hộp ra, ngạc nhiên nói: "Mẹ lén chuẩn bị quà từ lúc nào vậy? Lại còn hào phóng thế này cơ."
"Cô tiêu nhiều quá ạ." Hàn Phương Trì có chút bối rối, vì món quà này thật sự rất có giá trị, nhưng từ chối thì lại không tiện cho lắm.
"Không tiêu nhiều đâu, người nhà cả mà." Hà Kỳ cười và ngồi xuống ăn tiếp.
Hà Nhạc Chi thực sự hơi bất ngờ, vì trước đây, dù Hà Kỳ cũng thường tặng Chu Mộc Nghiêu bao lì xì mỗi năm, nhưng chưa từng chuẩn bị quà đặc biệt như thế này.
Dù bà quý mến Chu Mộc Nghiêu và có thể chơi với cậu, thậm chí từng coi cậu như con trai, nhưng cách bà đối xử với Hàn Phương Trì vẫn khác biệt.
Hà Kỳ chưa bao giờ nói với Hà Nhạc Chi rằng Chu Mộc Nghiêu có gì không tốt, cũng không khen ngợi Hàn Phương Trì quá mức sau khi họ yêu nhau. Hà Kỳ ủng hộ bất cứ ai mà Hà Nhạc Chi chọn, chưa bao giờ so sánh giữa hai người.
Nhưng Hà Nhạc Chi vẫn cảm nhận được rằng mẹ hắn dường như thích Hàn Phương Trì hơn, không biết là do họ đã quen nhau từ mười mấy năm trước, hay vì khi Hà Nhạc Chi thất tình, Hàn Phương Trì đã luôn ở bên cạnh khiến Hà Kỳ cảm thấy tin tưởng anh hơn.
Tin nhắn trên điện thoại kêu vang liên tục suốt cả ngày, có vài người sau khi xem muộn mới nhắn hỏi lại, và Hà Nhạc Chi đều trả lời hết.
Đến chiều, hắn nhận được tin nhắn từ Tiểu Quyên.
Tiểu Quyên: Nhạc Chi, có thể không thích hợp lắm, nhưng em vẫn muốn hỏi xí á hahaha.
Tiểu Quyên: "Anh và Phương Trì đến với nhau rồi á?"
Lúc đó Hà Nhạc Chi đang dựa vào ghế sofa cùng Hà Kỳ xem phim. Khi nhận được tin nhắn từ Tiểu Quyên, hắn ngồi bật dậy.
Hàn Phương Trì nhìn qua, Hà Nhạc Chi cầm điện thoại lên và giải thích với anh: "Tiểu Quyên đó."
"Hỏi về chuyện của bọn mình à?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi gật đầu.
Hàn Phương Trì không hiểu lắm: "Vậy sao em ngồi thẳng lưng thế làm gì?"
Lần cuối gặp Tiểu Quyên, Hà Nhạc Chi còn nghĩ có lẽ họ sẽ có cơ hội quay lại, nhưng sau đó, hắn lại bắt đầu yêu Hàn Phương Trì. Giờ nhìn lại, mọi chuyện có vẻ khó giải thích hơn.
Hà Nhạc Chi cúi đầu nhắn tin lại: Đúng vậy, Tiểu Quyên.
Tiểu Quyên trả lời ngay lập tức: Thật đấy à!
Cô nàng nhắn tiếp: Em thực sự không thể tưởng tượng được Phương Trì lại có thể uốn cong được đó, trong mắt em anh ấy là một thẳng nam chính hiệu luôn á.
Hà Nhạc Chi trả lời: Trước đây anh cũng chẳng thể tưởng tượng nổi...
Tiểu Quyên: Sáng nay em định thả tim cho hai anh, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ không hợp lắm nên em đã hủy rồi hahaha. Nhưng thật sự em không nhịn nổi, cuối cùng phải hỏi anh cho chắc.
Tiểu Quyên: Chúc mừng chúc mừng nhé ạ! Nhạc Chi, em thật sự rất mừng cho hai người. Thực ra hôm nay vừa thấy tin này, em sốc lắm á, nhưng sau đó lại thấy hai người cực kỳ hợp luôn. Cả hai đều là những người rất rất tốt á.
Hà Nhạc Chi: Cảm ơn em, Tiểu Quyên.
Nhìn từ nhiều góc độ, việc Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì yêu nhau có chút khó xử, và đây cũng là lý do ban đầu Hà Nhạc Chi nghĩ rằng họ không thể đến với nhau.
Những mối quan hệ trước đây gần như bị đảo lộn, những năm tháng tưởng chừng rõ ràng cũng trở nên mơ hồ.
Hà Nhạc Chi nhắn lại với cô nàng: Hy vọng em không phiền, Tiểu Quyên. Trước đây giữa anh và Phương Trì thực sự không có gì khác cả.
Tiểu Quyên trả lời ngay: Tất nhiên là em biết mà!
Cô nàng nói thêm: Bạn bè trở thành người yêu là chuyện rất bình thường! Chỉ cần có cơ hội, trước đó thì vẫn chỉ là bạn thôi, em hiểu mà! Em hoàn toàn không nghĩ ngợi gì khác đâu, chỉ thấy thật sự rất tốt thôi. Thậm chí em còn sợ anh phiền vì em hỏi á!
Hiện giờ Tiểu Quyên không ở trong nước, phải mấy tháng nữa mới quay về. Họ còn hẹn nhau sẽ gặp lại khi cô nàng về nước nữa.
Tiểu Quyên đùa rằng: Dù năm ngoái em và Phương Trì đã gặp nhau và cảm thấy hoàn toàn buông bỏ được, nhưng nếu anh ấy thực sự hẹn hò với cô gái khác và kết hôn, không chừng em vẫn sẽ cảm thấy khó chịu trong vài phút đó. Nhưng anh ấy ở bên anh thì em lại chẳng có cảm giác gì cả, hahaha.
Hà Nhạc Chi cười hỏi: Vì giới tính à?
Tiểu Quyên đáp: Một nửa là thế, còn một nửa là vì hai anh quen nhau lâu rồi, rất gần gũi nhau, không giống người ngoài xíu nào.
Cả hai nói chuyện suốt một hồi lâu, Hà Nhạc Chi mỉm cười khi nhắn tin. Hà Kỳ nhìn hắn, hỏi: "Con nói chuyện với người yêu cũ mà vui vẻ vậy à?"
Hà Nhạc Chi cũng thấy buồn cười, trả lời: "Hòa hợp mà mẹ."
Hắn cầm điện thoại hơi nghiêng sang một bên để Hàn Phương Trì không thấy. Trên màn hình là bức ảnh Tiểu Quyên vừa gửi, chụp cô ấy tự sướng khi ngồi trên lan can, bên cạnh là một chàng trai trẻ người da trắng, trông chỉ tầm hơn hai mươi, cười có chút ngốc nghếch.
Hà Nhạc Chi nhắn: Đẹp trai quá!
Tiểu Quyên: Dễ thương lắm á! Bọn em chưa hẹn hò đâu, nhưng có thể sẽ thử xem sao.
Hà Nhạc Chi: Nhớ bảo vệ bản thân nhé.
Tiểu Quyên: Em biết mà!
Hà Nhạc Chi cầm điện thoại một cách quá cẩn thận khiến Hàn Phương Trì liếc qua, nói: "Anh không nhìn đâu, em khỏi cần để mỏi tay."
Hà Nhạc Chi cười khúc khích: "Không cho anh nhìn đấy."
"Đang nói xấu Phương Trì à?" Hà Kỳ ở bên cạnh hỏi.
Hà Nhạc Chi đáp: "Chưa chắc đâu ạ."
Hàn Phương Trì chẳng hề tò mò mà tiếp tục chăm chú xem phim. Thỉnh thoảng, anh giơ tay vuốt tóc Hà Nhạc Chi, hoặc bóp nhẹ sau gáy hắn.
Khi Hà Nhạc Chi bỏ điện thoại xuống thì bộ phim cũng gần kết thúc.
Hàn Phương Trì hỏi: "Nói xấu xong chưa?"
Hà Nhạc Chi cười, gật đầu.
Khi hắn vừa thả lỏng tay, Hàn Phương Trì liền nắm lấy, để lên đùi mình và bắt đầu nghịch. Mỗi lần chạm đến ngón tay đeo nhẫn, anh lại dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn nhỏ xinh trên đó.
Sau khi đăng xong, cả hai đều đi ngủ. Hà Nhạc Chi tắt tiếng điện thoại, còn Hàn Phương Trì thì không thể tắt hết, nhưng đã chuyển chế độ không làm phiền cho WeChat. Họ thảnh thơi tắt đèn đi ngủ, chẳng mảy may bận tâm đến phản ứng của người khác.
Sáng hôm sau khi mở điện thoại lên, Hà Nhạc Chi thấy hơn tám mươi tin nhắn chưa đọc, còn Hàn Phương Trì thì có hơn bốn mươi tin, chưa kể vô số thông báo bình luận từ bài đăng.
Trong bức ảnh mà Hà Nhạc Chi chụp là hai bàn tay, mà rõ ràng hai bàn tay đó thuộc về hai người đàn ông. Dù trước giờ hắn không cố ý giấu giếm xu hướng tính dục của mình nhưng cũng chưa từng công khai nên chỉ có số ít người biết điều đó.
Còn Hàn Phương Trì thì đăng ảnh nhẫn, dù là nhẫn nam nhưng không để ý kỹ có thể không nhận ra. Tên "Nhạc Chi" không thể hiện rõ giới tính thành ra hầu hết mọi người đều vẫn gửi lời chúc mừng anh.
Người thân, đồng nghiệp, bạn học, bạn bè, những ai gửi tin nhắn trực tiếp thường là người thân thiết còn đa số chỉ nhấn thích hoặc để lại lời chúc trên dòng thời gian.
Tin nhắn chưa đọc dù không có quá nhiều khác biệt, nhưng vì phép lịch sự nên cả hai đều phải trả lời lại. Những người quen biết chung của hai người tỏ ra kích động hơn hẳn.
Người bạn đồng hành trong các chuyến đi bộ đường dài Tiểu La, nhắn cho Hà Nhạc Chi: Nhạc Chi, có phải đúng như tôi nghĩ không?
Hà Nhạc Chi trả lời: Đúng rồi, haha.
Tiểu La: Trời má... thật sự quá sốc luôn, tôi không hề nghĩ hai người lại có mối quan hệ như thế đấy.
Hà Nhạc Chi đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc.
Trong nhóm chơi cầu lông, Ninh Cẩn đã réo tên cả hai từ lúc sáu giờ sáng.
Ninh Cẩn: Hai người làm cái gì vậy??
Tiểu Tùng: Tết nhất mà lãng mạn ghê nhỉ, haha.
Ninh Cẩn: Sáng ra làm tôi giật cả mình.
Tiểu Thượng: Ôi đúng là tuổi trẻ mà...
Ninh Cẩn: Phương Trì, cậu không sợ thầy mắng à?
Tiểu Tùng: Ông lão chắc không biết chuyện gì đâu, không sao không sao.
Hai người vẫn chưa trả lời, còn các thành viên khác thì lần lượt thức dậy và tiếp tục trò chuyện. Có người nói ở nước ngoài có thể kết hôn, có người bảo điều đó không quan trọng, và họ đã bàn tán về chủ đề này suốt nửa buổi sáng.
Hà Nhạc Chi gửi vào nhóm năm bao lì xì liên tiếp.
Hà Nhạc Chi: Chúc mừng năm mới!
Tiểu Tùng là người đầu tiên mở hết các bao lì xì, rồi nói: Tân hôn vui vẻ nha, hahahaha!
Ninh Cẩn cũng thêm vào: Chúc phúc cho đôi trẻ nhé!
Hàn Phương Trì lướt qua tin nhắn, chưa vội trả lời mà đi rửa mặt trước.
Hà Nhạc Chi ngồi trên giường, khoanh chân và bắt đầu trả lời từng tin nhắn một, gửi bao lì xì để hoàn tất sớm cho tiện.
Hàn Tri Dao tạo một nhóm chat, trong đó có cô nhóc, chị gái Hàn Tri Mặc và hai người họ, đặt tên nhóm là "hhhh" theo ký tự đầu của tên họ.
Hàn Tri Dao biết cả hai vừa cùng đăng bài trên mạng xã hội, nhưng các thành viên khác trong gia đình chỉ thấy bài của Hàn Phương Trì, nhìn như thể anh đang khiêu khích họ vậy.
Hàn Tri Dao nhắn vào nhóm: Hàn Phương Trì, anh to gan thật đấy!
Hàn Tri Mặc cười: Tụi em ở trong phòng không dám ra ngoài luôn nè, hahaha.
Hàn Tri Dao: Tết này có còn qua nổi không đây!
Tin nhắn này được gửi từ nửa tiếng trước, Hà Nhạc Chi vào nhóm và gửi thêm mười bao lì xì.
Hàn Tri Dao và Hàn Tri Mặc đều chào hỏi hắn và nói chúc mừng năm mới.
Hà Nhạc Chi: Chúc mừng năm mới! Năm mới vui vẻ nhé!
Hà Nhạc Chi: Bây giờ ở nhà thế nào rồi? Hai đứa ra ngoài chưa?
Hàn Tri Mặc: Em ra rồi á, tình hình cũng ổn, ăn sáng xong thì phải đến nhà ngoại.
Hà Nhạc Chi: Tiệc gia đình à...
Hàn Tri Mặc: Vâng, năm nào mùng một cũng phải đến nhà ngoại ạ.
Hà Nhạc Chi thầm nghĩ, thế là xong, chắc chắn hôm nay sẽ có chuyện để bàn tán, sau buổi tụ tập này chắc mọi người còn bực bội hơn.
Hà Nhạc Chi: Nếu có thể, lúc nói chuyện về Phương Trì thì hai em giúp đánh lạc hướng một chút, đừng để nói quá lâu về anh ấy nhé.
Hàn Tri Mặc: Được ạ, chắc chắn rồi.
Lúc này Hàn Tri Dao nhắn tiếp: Em vừa ra ngoài thăm dò, mẹ trông có vẻ đã tê liệt rồi... Mẹ rõ ràng đã thấy rồi nhưng có vẻ đang trong trạng thái như thể em vừa gây ra chuyện gì á, mẹ muốn xử lý em nhưng lại chưa muốn để tâm tới.
Hàn Tri Mặc: Chính xác đó ạ.
Hà Nhạc Chi gửi một biểu tượng run rẩy sợ hãi.
Hàn Tri Dao nhắn: @Hàn Phương Trì, anh nên biểu hiện gì đó đi, hôm nay em bảo vệ anh.
Hà Nhạc Chi ngay lập tức lấy điện thoại của Hàn Phương Trì, thay anh gửi mười bao lì xì.
Hàn Tri Dao: [ok/] Hôm nay em sẽ là người chấm dứt mọi câu chuyện liên quan đến anh, và em sẽ dạy cho từng người họ hàng hay nói linh tinh biết cách giữ mồm giữ miệng.
Hà Nhạc Chi: Bái phục đại vương Dao Dao, em thật ngầu [Kính râm/].
Hà Nhạc Chi: Nhưng đại vương không cần quá gay gắt đâu nhé, đạt được mục đích là được rồi.
Hàn Tri Dao: [ok/]
Thực ra trước đây nhóm bạn của họ từng có một nhóm chung, nhưng do ít khi tụ tập nên cũng chẳng ai nói chuyện trong đó. Chỉ khi có ai kết hôn hay cần tổ chức gặp gỡ thì mới có chút động tĩnh.
Cả Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì đều trong nhóm này, Chu Mộc Nghiêu cũng thế. Vừa rạng sáng là có một người trong nhóm không biết đã đăng gì đó rồi lập tức thu hồi, sau đó chẳng ai lên tiếng cả.
Một số người trong nhóm đã thích và bình luận trên bài đăng của họ, nhưng đa phần vẫn giữ im lặng vì mối quan hệ trước kia Hà Nhạc Chi cùng Chu Mộc Nghiêu, giờ thì có chút khó xử.
Tuy bề ngoài trông có vẻ yên ắng, nhưng phía sau có lẽ mọi người đã xôn xao hết rồi, chỉ là không ai dám trực tiếp hỏi thẳng mà thôi. Người bị hỏi nhiều nhất chắc hẳn là Tiếu Dao, nhưng vẫn chưa thấy gã đâu, chắc còn chưa tỉnh ngủ.
Không đợi gã thức dậy, Hà Nhạc Chi đã gửi một bao lì xì vào nhóm nhỏ của ba người họ.
Nhạc Chi: Dao Dao, chúc mừng năm mới, vất vả cho cậu rồi!
Hàn Phương Trì sau khi rửa mặt xong trở về, trông rất sảng khoái. Anh hôn nhẹ lên trán Hà Nhạc Chi trước khi ngồi xuống giường và cầm lấy điện thoại.
"Có đói không?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Cũng tàm tạm." Hàn Phương Trì đáp.
Lúc đó Hà Nhạc Chi cũng gần trả lời xong tin nhắn rồi nên đi rửa mặt.
Hà Kỳ vẫn còn ngủ, Hà Nhạc Chi rửa mặt xong thì cùng Hàn Phương Trì xuống bếp tìm đồ ăn. Họ hâm nóng những món còn thừa từ tối qua và tìm thêm mấy cái bánh bao đậu đỏ trong tủ lạnh để hấp.
Đến khi Hà Kỳ xuống lầu thì cả hai đã ngồi ăn, trò chuyện nhỏ nhẹ trên bàn.
Nghe tiếng bước xuống cầu thang, Hà Nhạc Chi ngẩng đầu lên hỏi: "Chào năm mới, mẹ ạ. Mẹ có muốn ăn không?"
"Mấy đứa chuẩn bị phần mẹ chưa?" Hà Kỳ hỏi.
"Có một cái bánh bao đậu đỏ ạ." Hà Nhạc Chi trả lời.
Hà Kỳ bước đến ngồi xuống. Hàn Phương Trì chào bà, Hà Kỳ nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, mỉm cười nói: "Hai đứa cũng biết khoe ghê nhỉ. Sau khi mẹ lên lầu, hai đứa còn thêm tiết mục gì nữa không?"
Hà Nhạc Chi đặt tay trái lên bàn, ngón tay gõ nhịp nhịp lên mặt bàn.
"Mẹ thấy rồi, đã thấy rồi!" Hà Kỳ cười nói, "Thôi, đừng có khoe nữa."
Hà Nhạc Chi liền xoay tay lại, lòng bàn tay hướng lên, ra hiệu cho Hà Kỳ.
Hà Kỳ thắc mắc: "Làm gì thế?"
Hà Nhạc Chi đáp với vẻ rất tự nhiên: "Con trai mẹ đeo nhẫn rồi, mẹ không định có chút gì để thể hiện sao?"
"Mẹ phải thể hiện thế nào đây?" Hà Kỳ cười hỏi.
"Cái đó thì ai mà biết được ạ." Hà Nhạc Chi nói, "Con thì không đòi hỏi, nhưng không biết người con mới có đòi hỏi không."
Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh thấy hắn thật hài hước, nhưng vì có mặt người lớn nên anh chỉ mỉm cười, không thể nựng má hắn như mọi khi, rồi nói: "Cháu cũng không đòi hỏi gì đâu ạ."
Hà Kỳ vỗ nhẹ lên tay Hà Nhạc Chi rồi đứng dậy nói: "Đến lúc này thì lại không khách sáo nhỉ?"
"Dù thế nào thì vẫn phải nhận thôi mà." Hà Nhạc Chi đáp.
Tưởng Hà Kỳ sẽ lấy điện thoại để chuyển tiền cho họ, nhưng không ngờ bà lại lấy từ ngăn kéo dưới bàn trà ra hai chiếc hộp rồi quay lại.
Một đưa cho Hà Nhạc Chi, một đưa cho Hàn Phương Trì.
"Quà năm mới nhé." Hà Kỳ nói.
Bà đã chuẩn bị hai chiếc đồng hồ từ trước, định hôm nay mới tặng cho họ.
Hà Nhạc Chi mở hộp ra, ngạc nhiên nói: "Mẹ lén chuẩn bị quà từ lúc nào vậy? Lại còn hào phóng thế này cơ."
"Cô tiêu nhiều quá ạ." Hàn Phương Trì có chút bối rối, vì món quà này thật sự rất có giá trị, nhưng từ chối thì lại không tiện cho lắm.
"Không tiêu nhiều đâu, người nhà cả mà." Hà Kỳ cười và ngồi xuống ăn tiếp.
Hà Nhạc Chi thực sự hơi bất ngờ, vì trước đây, dù Hà Kỳ cũng thường tặng Chu Mộc Nghiêu bao lì xì mỗi năm, nhưng chưa từng chuẩn bị quà đặc biệt như thế này.
Dù bà quý mến Chu Mộc Nghiêu và có thể chơi với cậu, thậm chí từng coi cậu như con trai, nhưng cách bà đối xử với Hàn Phương Trì vẫn khác biệt.
Hà Kỳ chưa bao giờ nói với Hà Nhạc Chi rằng Chu Mộc Nghiêu có gì không tốt, cũng không khen ngợi Hàn Phương Trì quá mức sau khi họ yêu nhau. Hà Kỳ ủng hộ bất cứ ai mà Hà Nhạc Chi chọn, chưa bao giờ so sánh giữa hai người.
Nhưng Hà Nhạc Chi vẫn cảm nhận được rằng mẹ hắn dường như thích Hàn Phương Trì hơn, không biết là do họ đã quen nhau từ mười mấy năm trước, hay vì khi Hà Nhạc Chi thất tình, Hàn Phương Trì đã luôn ở bên cạnh khiến Hà Kỳ cảm thấy tin tưởng anh hơn.
Tin nhắn trên điện thoại kêu vang liên tục suốt cả ngày, có vài người sau khi xem muộn mới nhắn hỏi lại, và Hà Nhạc Chi đều trả lời hết.
Đến chiều, hắn nhận được tin nhắn từ Tiểu Quyên.
Tiểu Quyên: Nhạc Chi, có thể không thích hợp lắm, nhưng em vẫn muốn hỏi xí á hahaha.
Tiểu Quyên: "Anh và Phương Trì đến với nhau rồi á?"
Lúc đó Hà Nhạc Chi đang dựa vào ghế sofa cùng Hà Kỳ xem phim. Khi nhận được tin nhắn từ Tiểu Quyên, hắn ngồi bật dậy.
Hàn Phương Trì nhìn qua, Hà Nhạc Chi cầm điện thoại lên và giải thích với anh: "Tiểu Quyên đó."
"Hỏi về chuyện của bọn mình à?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi gật đầu.
Hàn Phương Trì không hiểu lắm: "Vậy sao em ngồi thẳng lưng thế làm gì?"
Lần cuối gặp Tiểu Quyên, Hà Nhạc Chi còn nghĩ có lẽ họ sẽ có cơ hội quay lại, nhưng sau đó, hắn lại bắt đầu yêu Hàn Phương Trì. Giờ nhìn lại, mọi chuyện có vẻ khó giải thích hơn.
Hà Nhạc Chi cúi đầu nhắn tin lại: Đúng vậy, Tiểu Quyên.
Tiểu Quyên trả lời ngay lập tức: Thật đấy à!
Cô nàng nhắn tiếp: Em thực sự không thể tưởng tượng được Phương Trì lại có thể uốn cong được đó, trong mắt em anh ấy là một thẳng nam chính hiệu luôn á.
Hà Nhạc Chi trả lời: Trước đây anh cũng chẳng thể tưởng tượng nổi...
Tiểu Quyên: Sáng nay em định thả tim cho hai anh, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ không hợp lắm nên em đã hủy rồi hahaha. Nhưng thật sự em không nhịn nổi, cuối cùng phải hỏi anh cho chắc.
Tiểu Quyên: Chúc mừng chúc mừng nhé ạ! Nhạc Chi, em thật sự rất mừng cho hai người. Thực ra hôm nay vừa thấy tin này, em sốc lắm á, nhưng sau đó lại thấy hai người cực kỳ hợp luôn. Cả hai đều là những người rất rất tốt á.
Hà Nhạc Chi: Cảm ơn em, Tiểu Quyên.
Nhìn từ nhiều góc độ, việc Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì yêu nhau có chút khó xử, và đây cũng là lý do ban đầu Hà Nhạc Chi nghĩ rằng họ không thể đến với nhau.
Những mối quan hệ trước đây gần như bị đảo lộn, những năm tháng tưởng chừng rõ ràng cũng trở nên mơ hồ.
Hà Nhạc Chi nhắn lại với cô nàng: Hy vọng em không phiền, Tiểu Quyên. Trước đây giữa anh và Phương Trì thực sự không có gì khác cả.
Tiểu Quyên trả lời ngay: Tất nhiên là em biết mà!
Cô nàng nói thêm: Bạn bè trở thành người yêu là chuyện rất bình thường! Chỉ cần có cơ hội, trước đó thì vẫn chỉ là bạn thôi, em hiểu mà! Em hoàn toàn không nghĩ ngợi gì khác đâu, chỉ thấy thật sự rất tốt thôi. Thậm chí em còn sợ anh phiền vì em hỏi á!
Hiện giờ Tiểu Quyên không ở trong nước, phải mấy tháng nữa mới quay về. Họ còn hẹn nhau sẽ gặp lại khi cô nàng về nước nữa.
Tiểu Quyên đùa rằng: Dù năm ngoái em và Phương Trì đã gặp nhau và cảm thấy hoàn toàn buông bỏ được, nhưng nếu anh ấy thực sự hẹn hò với cô gái khác và kết hôn, không chừng em vẫn sẽ cảm thấy khó chịu trong vài phút đó. Nhưng anh ấy ở bên anh thì em lại chẳng có cảm giác gì cả, hahaha.
Hà Nhạc Chi cười hỏi: Vì giới tính à?
Tiểu Quyên đáp: Một nửa là thế, còn một nửa là vì hai anh quen nhau lâu rồi, rất gần gũi nhau, không giống người ngoài xíu nào.
Cả hai nói chuyện suốt một hồi lâu, Hà Nhạc Chi mỉm cười khi nhắn tin. Hà Kỳ nhìn hắn, hỏi: "Con nói chuyện với người yêu cũ mà vui vẻ vậy à?"
Hà Nhạc Chi cũng thấy buồn cười, trả lời: "Hòa hợp mà mẹ."
Hắn cầm điện thoại hơi nghiêng sang một bên để Hàn Phương Trì không thấy. Trên màn hình là bức ảnh Tiểu Quyên vừa gửi, chụp cô ấy tự sướng khi ngồi trên lan can, bên cạnh là một chàng trai trẻ người da trắng, trông chỉ tầm hơn hai mươi, cười có chút ngốc nghếch.
Hà Nhạc Chi nhắn: Đẹp trai quá!
Tiểu Quyên: Dễ thương lắm á! Bọn em chưa hẹn hò đâu, nhưng có thể sẽ thử xem sao.
Hà Nhạc Chi: Nhớ bảo vệ bản thân nhé.
Tiểu Quyên: Em biết mà!
Hà Nhạc Chi cầm điện thoại một cách quá cẩn thận khiến Hàn Phương Trì liếc qua, nói: "Anh không nhìn đâu, em khỏi cần để mỏi tay."
Hà Nhạc Chi cười khúc khích: "Không cho anh nhìn đấy."
"Đang nói xấu Phương Trì à?" Hà Kỳ ở bên cạnh hỏi.
Hà Nhạc Chi đáp: "Chưa chắc đâu ạ."
Hàn Phương Trì chẳng hề tò mò mà tiếp tục chăm chú xem phim. Thỉnh thoảng, anh giơ tay vuốt tóc Hà Nhạc Chi, hoặc bóp nhẹ sau gáy hắn.
Khi Hà Nhạc Chi bỏ điện thoại xuống thì bộ phim cũng gần kết thúc.
Hàn Phương Trì hỏi: "Nói xấu xong chưa?"
Hà Nhạc Chi cười, gật đầu.
Khi hắn vừa thả lỏng tay, Hàn Phương Trì liền nắm lấy, để lên đùi mình và bắt đầu nghịch. Mỗi lần chạm đến ngón tay đeo nhẫn, anh lại dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn nhỏ xinh trên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.