Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 85: 83.1 Nàng sắp sinh con cho ta.
Thiên Lạc Họa Tâm
15/06/2016
Mặc sơn, vì trấn Lạc
Thu nằm về phía nam vài dặm của ngọn núi cao nhất, đi theo rừng trúc lên sơn đạo, bởi vì dốc đứng khó đi, người thường đều vòng qua ngọn núi mà
đi. Có thể có một số sài phu lựa chọn lên đến giữa núi để chặt một ít
củi liền quay về. Mặt trời mọc thì lên trở về là lúc giữa trưa, sợ gặp
phải độc xà mãnh thú. Không sai, Mặc sơn là nơi xuất hiện nhiều độc xà
nhất.
Ban đêm! Hắc sâm của Mặc sơn ẩn dưới ánh trăng thuần khiết, không tránh khỏi vẻ đẹp mông lung của ngân quang. Nhất là chóp núi bị tầng mây bé nhỏ che phủ, như ẩn như hiện, lại càng lộng lẫy.
"Gu gu gu gu......" Tiếng kêu của con cú mèo đặc biệt vang dội trong Mặc sơn yên tĩnh. Cũng thỉnh thoảng phát ra âm thanh giống như bị cái gì giẫm đạp. "Kẽo kẹt, kẽo kẹt......."
"Xì xì....."
Quyến có cái gì tiểu thuyết phương tây chậm rãi mà thu hút đồng bạn, không bao âm thanh những chiếc lá bị nghiền qua càng rõ ràng.
"Ngài tới rồi, ngài tới rồi." Đột nhiên có đôi mắt màu lục thăm thẳm xuất hiện trong bóng đêm, ngay sau đó giống như những ngôi sao bình thường lại thoáng hiện ra vô số màu xanh biếc thăm thẳm.
"Phốc!" Bó đuốc đột nhiên cháy lên, chiếu sáng toàn bộ chóp núi. Nếu như có người ở vùng lân cận đi đến vào ban đêm nói không chừng sẽ cho là phía trên chóp núi hiện lên một tầng mây hồng.
"Trúc Hồng tỷ tỷ, chúng ta ban đêm vốn dĩ có thể nhìn thấy mọi vật, vì sao còn phải đốt đuốc." Một con tiểu lục xà thân trượt lên phía trước, một mặt hâm mộ nhìn Xích xà rất được Xà công tử xem trọng.
Mắt xà tròn tròn nhìn phương hướng của Lạc Thu trấn, phun lưỡi rắn ra.
"Sau đó ngươi sẽ biết, còn chuyện ta phân phó ngươi đi làm, làm được như thế nào rồi?" Nàng nghĩ đến kế hoạch của Công tử, vừa nghĩ đến lại muốn gặp ngài, không kiềm được có một chút phiền lòng, ánh mắt đó là một đôi mắt nóng bỏng, đơn giản là muốn thiêu hủy lớp vỏ ngoài của mình, đơn giản làm cho nàng tránh né không kịp.
Nếu không phải vì dọ thám lời nói của y và lão đạo sĩ đó, mình mới sẽ không giữa ban ngày trời nắng xuất hiện trên đường cái, cứ thế hủy đi thân người vất vả biến ảo, lần này đợi thêm, lại không biết là đến lúc nào.
"Yên tâm đi, đều đã chuẩn bị xong rồi." Tiểu lục xà hưng phấn mà điểm cái đầu nhỏ, nhìn thấy nam tử phi đằng trên không trung, nhất thời xấu hổ trốn phía sau của Trúc Hồng.
Tất cả rắn đang ẩn nấp toàn bộ đều chui ra, phát ra tiếng hoan hô kịch liệt! Xà công tử, Xà công tử...
Lá rụng thông thường không có tiếng động rơi trong bầy rắn. Chỉ nửa bước lên Linh đang thanh thúy vang dội, tóc nam tử nhẹ nhàng rơi xẹt qua chân mày, lộ ra đôi mắt thăm thẳm mỉm cười. Nửa vai váy bào trên người vừa lúc chỉ lộ ra đôi chân, lộ ra chân liên thanh tú xinh đẹp, mà trong cánh tay thon dài của hắn đang ôm một nam tử, mà nam tử này ngủ mê man không tỉnh.
"Công tử." Trúc Hồng dời lên hàng đầu gật cái đầu nhỏ, không giống như những con rắn khác kinh ngạc như vậy.
"Đêm nay là đêm trăng tròn, chắc chắn là mọi người và ta đều không chịu được ánh sáng của mặt trời, may mắn bây giờ có thể hấp thu ánh sáng nhật nguyệt để bổ khuyết. Nghe nói hôm nay lão đạo sĩ muốn tới bắt Bản công tử, cũng không biết sắp tới sẽ chơi đùa đến dạng gì, vì vậy trong lúc hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, chúng ta không khỏi mỏi mắt trông chờ." Hắn chớp mắt, cúi đầu thấp cười một tiếng,xếp chân ngồi xuống, liền đem thân thể ở trên người mình để trên bắp đùi.
Cúi đầu kiểm tra người còn đang ngủ mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cũng không vội, mi mắt khép lại bao lại con ngươi xanh thẳm, cũng không nói chuyện, chẳng qua là toàn thân tản ra một tầng hào quang màu trắng, nhưng lại giống như đang hấp thu ánh trăng, từ ít đến nhiều, dáng người xuất sắc của hắn càng lộ ra vẻ tuấn mĩ phi phàm.
Có chút nhìn ngây người, cho đến bó đuốc cháy sạch vang dội mới nhớ ra đang vây quanh hắn cùng nhau hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Trúc Hồng liếc mắt nhìn thân thể đang trong ngực Lộ Nhi, cảm xúc hỗn tạp trong mắt cuộn trào, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể bình tĩnh hòa nhã mà tĩnh tâm. Thân vừa trợt, hướng đến bẫy rập đang dao động, hay là đi xem tình huống bên kia có được sắp xếp ổn thỏa chưa, nếu không chuyện xảy ra thì công tử đã có thể gặp nguy hiểm.
Ban đêm! Hắc sâm của Mặc sơn ẩn dưới ánh trăng thuần khiết, không tránh khỏi vẻ đẹp mông lung của ngân quang. Nhất là chóp núi bị tầng mây bé nhỏ che phủ, như ẩn như hiện, lại càng lộng lẫy.
"Gu gu gu gu......" Tiếng kêu của con cú mèo đặc biệt vang dội trong Mặc sơn yên tĩnh. Cũng thỉnh thoảng phát ra âm thanh giống như bị cái gì giẫm đạp. "Kẽo kẹt, kẽo kẹt......."
"Xì xì....."
Quyến có cái gì tiểu thuyết phương tây chậm rãi mà thu hút đồng bạn, không bao âm thanh những chiếc lá bị nghiền qua càng rõ ràng.
"Ngài tới rồi, ngài tới rồi." Đột nhiên có đôi mắt màu lục thăm thẳm xuất hiện trong bóng đêm, ngay sau đó giống như những ngôi sao bình thường lại thoáng hiện ra vô số màu xanh biếc thăm thẳm.
"Phốc!" Bó đuốc đột nhiên cháy lên, chiếu sáng toàn bộ chóp núi. Nếu như có người ở vùng lân cận đi đến vào ban đêm nói không chừng sẽ cho là phía trên chóp núi hiện lên một tầng mây hồng.
"Trúc Hồng tỷ tỷ, chúng ta ban đêm vốn dĩ có thể nhìn thấy mọi vật, vì sao còn phải đốt đuốc." Một con tiểu lục xà thân trượt lên phía trước, một mặt hâm mộ nhìn Xích xà rất được Xà công tử xem trọng.
Mắt xà tròn tròn nhìn phương hướng của Lạc Thu trấn, phun lưỡi rắn ra.
"Sau đó ngươi sẽ biết, còn chuyện ta phân phó ngươi đi làm, làm được như thế nào rồi?" Nàng nghĩ đến kế hoạch của Công tử, vừa nghĩ đến lại muốn gặp ngài, không kiềm được có một chút phiền lòng, ánh mắt đó là một đôi mắt nóng bỏng, đơn giản là muốn thiêu hủy lớp vỏ ngoài của mình, đơn giản làm cho nàng tránh né không kịp.
Nếu không phải vì dọ thám lời nói của y và lão đạo sĩ đó, mình mới sẽ không giữa ban ngày trời nắng xuất hiện trên đường cái, cứ thế hủy đi thân người vất vả biến ảo, lần này đợi thêm, lại không biết là đến lúc nào.
"Yên tâm đi, đều đã chuẩn bị xong rồi." Tiểu lục xà hưng phấn mà điểm cái đầu nhỏ, nhìn thấy nam tử phi đằng trên không trung, nhất thời xấu hổ trốn phía sau của Trúc Hồng.
Tất cả rắn đang ẩn nấp toàn bộ đều chui ra, phát ra tiếng hoan hô kịch liệt! Xà công tử, Xà công tử...
Lá rụng thông thường không có tiếng động rơi trong bầy rắn. Chỉ nửa bước lên Linh đang thanh thúy vang dội, tóc nam tử nhẹ nhàng rơi xẹt qua chân mày, lộ ra đôi mắt thăm thẳm mỉm cười. Nửa vai váy bào trên người vừa lúc chỉ lộ ra đôi chân, lộ ra chân liên thanh tú xinh đẹp, mà trong cánh tay thon dài của hắn đang ôm một nam tử, mà nam tử này ngủ mê man không tỉnh.
"Công tử." Trúc Hồng dời lên hàng đầu gật cái đầu nhỏ, không giống như những con rắn khác kinh ngạc như vậy.
"Đêm nay là đêm trăng tròn, chắc chắn là mọi người và ta đều không chịu được ánh sáng của mặt trời, may mắn bây giờ có thể hấp thu ánh sáng nhật nguyệt để bổ khuyết. Nghe nói hôm nay lão đạo sĩ muốn tới bắt Bản công tử, cũng không biết sắp tới sẽ chơi đùa đến dạng gì, vì vậy trong lúc hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, chúng ta không khỏi mỏi mắt trông chờ." Hắn chớp mắt, cúi đầu thấp cười một tiếng,xếp chân ngồi xuống, liền đem thân thể ở trên người mình để trên bắp đùi.
Cúi đầu kiểm tra người còn đang ngủ mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cũng không vội, mi mắt khép lại bao lại con ngươi xanh thẳm, cũng không nói chuyện, chẳng qua là toàn thân tản ra một tầng hào quang màu trắng, nhưng lại giống như đang hấp thu ánh trăng, từ ít đến nhiều, dáng người xuất sắc của hắn càng lộ ra vẻ tuấn mĩ phi phàm.
Có chút nhìn ngây người, cho đến bó đuốc cháy sạch vang dội mới nhớ ra đang vây quanh hắn cùng nhau hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Trúc Hồng liếc mắt nhìn thân thể đang trong ngực Lộ Nhi, cảm xúc hỗn tạp trong mắt cuộn trào, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể bình tĩnh hòa nhã mà tĩnh tâm. Thân vừa trợt, hướng đến bẫy rập đang dao động, hay là đi xem tình huống bên kia có được sắp xếp ổn thỏa chưa, nếu không chuyện xảy ra thì công tử đã có thể gặp nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.