Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 100: cầu thân, cút đi 6

Thiên Lạc Họa Tâm

24/08/2017

edit: chuotminhminh

beta: hạ san

Tiếng bước chân đột ngột dừng lại, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đông Công Bằng, Kim Bảo Nhi trái lại dè dặt chắn ở bên người Lộ Nhi, hoàn toàn không hiểu lời mà Đông Công Bằng nói, nàng mới là người làm cho người nhào đến nhất...

Đằng sau lưng của Kim Bảo Nhi lộ ra một cái đầu nhỏ, đôi mắt ngập nước to quan sát trên dưới khuôn mặt đỏ bừng của Đông Công Bằng, không có hảo ý ở đằng sau lấy ra một cây gậy chọc chọc.

" Đông Công Bằng ca ca, có muốn hay không Lộ Nhi giúp ngươi đem cái lạnh lẽo trong người lấy ra?" Vừa nói, không quên dùng đỉnh đầu cây gậy thâm nhập vào trong chăn rồi gảy nhẹ, lại đóng lại, khẩy lên cái dấu vết nhỏ phảng phất trên da thịt nóng như lửa của Đông Công Bằng, đem ánh mắt say mê thổi tan.

" Lộ Nhi đừng làm rộn". Kim Bảo Nhi hoảng hốt ngăn lại hành động nghịch ngợm của Lộ Nhi, đem cây gậy trong tay y ném ra ngoài cửa. "Đông Công Bằng, ngươi hiện tại đã tốt hơn chưa?" Nghiêng mặt sang bên nàng ho khan một tiếng, quen gọi hắn là đoạn tụ, trong chốc lát sửa miệng thật là có chút không quen. Nhưng mà, nếu không phải Lộ Nhi hạ thuốc, nàng cũng không đến nỗi thiếu nợ cái tên đoạn tụ Đông Công Bằng

"Bảo Nhi, đệ hãy tin tưởng ta, ta vẫn luôn luôn thích đệ, hôm nay quái dị như thế nhất định là do người hạ thuốc rồi, đợi ta bắt được người đó, nhất định sẽ thú đệ qua cửa dù đệ có giận ta, không thể không để ý đến ta." Khuôn mặt đỏ bừng hơi lộ ra, khuôn mặt đau lòng của Đông Công Bằng chỉ kém chút không có tiến lên ôm nàng khóc rống.

Nàng liếc mắt một cái, sao không có ai giống Lộ Nhi, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, cũng chỉ có y mới có thể trấn định như vậy, người thường làm gì dám đắc tội Đông Công Bằng.

"Ta không có giận ngươi." Siết chặc lòng bàn tay của Lộ Nhi, nàng lúng túng cười. "Lại nói, ta cũng chưa bao giờ đáp ứng muốn gả cho ngươi, nếu như ngươi có thể thú Lưu Vân thì càng tốt, nói như thế nào nữa đều là hủy đi danh dự của người ta, nếu truyền đi, nàng sau này nhưng là không cách nào lập gia đình. Hơn nữa, còn không biết trong bụng của nàng có hay không đã hoài thai con của ngươi." Nghĩ đến điều này, nàng nhíu mi lại, nếu thật sự hoài thai, Lưu Vân muội muội phải làm sao đây?

Đông Công Bằng hiển nhiên bị câu nói cuối cùng của nàng làm hoảng sợ, thiếu chút nữa là từ trên giường nhảy đứng lên, vẫn là lung lay vén chăn lên, một chân bước xuống giường ngược lại đứng không vững mà bật ngã trở về, sắc mặt ửng hồng như mây, hơn nữa còn nhẹ nhàng thở dốc, đơn giản chính là bộ dáng một bệnh công tử, cố tình lại không phải bệnh công tử.



"Ta, ta đi phân phó hạ nhân đưa cho nàng thuốc phá thai." Thở dốc hồi lâu cũng không quên ném ra một câu.

"Có hay chưa đều chưa biết, ngươi vậy mà đưa cho nàng thuốc phá thai, hay là muốn tìm đánh? Đông Công Bằng ca ca, ngươi có nghe rõ lời nói của Bảo Nhi ca ca không? Cho dù ngươi không thú Lưu Vân tiên sinh, Bảo Nhi ca ca cũng sẽ không gả cho ngươi, đương nhiên cũng sẽ không thú ngươi vào cửa."Lộ Nhi cười nhạo một tiếng, từ phía sau của Kim Bảo Nhi đi ra ngoài, tiến lên, ngón trỏ đâm vào lòng ngực của Đông Công Bằng, chỉ thấy hắn như một bức tượng gỗ thẳng tắp ngã xuống, ngay cả khí lực để phản kháng đều không có.

Chậc chậc, mới vừa rồi còn cùng tiên sinh tiến hành kịch liệt như vậy, khó trách một thân nam tử như tiên sinh cũng không địch lại Đông Công Bằng nhu nhược, hẳn là dược hiệu nhất thời quá mạnh, cứ như là tất cả lực lượng của hắn đều tập trung vào một thời khắc bộc phát, vừa đúng lúc đưa tiên sinh về.

"Ngươi nói bậy, Bảo Nhi còn bé có nói qua sẽ gả cho ta." Sắc mặt trắng nhợt, Đông Công Bằng càng gấp gáp thì càng không ngồi nổi, tay vừa trợt, thiếu chút nữa là đụng phải cột giường.

Kim Bảo Nhi không đành lòng, cuối cùng là tiến lên đỡ một phen, ngược lại bị hắn giữ lại cổ tay, lực đạo vừa vội vừa chặt, không cách nào thoát ra được.

"Đoạn tay áo, ngươi buông tay ra." Nàng gấp gáp hất tay, không nghĩ tới hắn lại đưa tay duỗi một cái, đem tay nàng ôm chặt vào lòng, một bộ dáng chết cũng không buông.

"Không, trừ khi ngươi đáp ứng ta, Bảo Nhi, ngươi có biết ta đợi ngươi bao nhiêu năm, chờ thú ngươi, nhưng ngươi làm sao có thể đổi ý? Ngươi đã đáp ứng sẽ gả cho ta mà." Mãnh liệt lắc đầu, mặt của hắn lại nổi lên đỏ bừng, bộ đáng so với lúc nãy càng biến đổi.

"Nhanh buông tay, nhanh buông ta ra!" trong lúc hoảng loạn, nàng nhìn về phía Lộ Nhi, nhưng lại nhìn thấy hắn rũ tầm mắt xuống, hai ngón trỏ xoay tròn, bộ dáng giống như là không chú ý, hoặc là giả bộ nhìn không thấy?

Đông Công Bằng từ lúc nhỏ đến hiện tại, lần đầu tiếp cận Bảo Nhi như thế, ôm lấy cánh tay của nàng không ngừng run rẩy, vậy mà lúc hắn phủ người lên vải trên lưng nàng không khỏi ngẩn ra.

"Bảo Nhi, đệ bị thương sao?" Lo lắng muốn đưa tay vào trong áo của nàng tìm kiếm, một cái tay nhỏ đột nhiên che lại cổ áo của Kim Bảo Nhi.

Ngạc nhiên quay đầu chống lại là một đôi mắt đen sắc.



"Sờ như vậy là đủ rồi?" Lộ Nhi nhếch miệng cười tà, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt bi thương của Kim Bảo Nhi, chậm rãi, một cánh tay khác ôm lấy eo của nàng kéo lui về phía sau, tự nhiên là kéo ra ngoài.

"Lộ Nhi, chớ có náo loạn nữa, nói không chừng, nói không chừng Bảo Nhi bị thương rồi, trên người nàng bọc một tầng vải rất dầy, có phải hay không vừa nãy bị Lưu Vân làm thương tổn? Nhanh cho ta xem xem." Vươn tay, trên trán của Đông Công Bằng toát ra một chút mồ hôi, thật giống như dược hiệu đã qua, hắn nhớ kĩ, chẳng qua là trên người nàng có bị thương hay không.

Kim Bảo Nhi hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn cánh tay ôm thắt lưng vừa nhỏ lại có lực, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao, lúc bị Đông Công Bằng ôm lấy nàng ngược lại là hết sức muốn tránh thoát, giống như bị vây bó lại ở trong lưới, dường như không có cách nào hô hấp, mà ở trong lòng của Lộ Nhi, ngược lại là thoải mái tự tại, giống như biển rộng mênh mông, kéo dài đến vô bờ vô tận.

Bị thương? Lộ Nhi đùa giỡn độc ác nhướng mày, giơ ngón trỏ nhẹ lay động.

"Huynh sai lầm rồi, Đông Công Bằng ca ca, nàng không có bị thương, nàng nha, chỉ là cùng ngươi có một chút bất đồng." Nói đến đây, y cười híp mắt, tròng mắt thâm thúy, nghiêng đầu ngắm ngay ngực của nàng.

"Đệ nói cái gì? Bảo Nhi cùng ta bất đồng? Nàng dĩ nhiên là cùng ta bất đồng, thế gian này nào có người giống nhau." Không hiểu, lại cảm thấy buồn cười bĩu môi, giẫy giũa muốn đứng lên, Đông Công Bằng không nhìn thấy cơn sóng đang từ từ khếch tán trong mắt của Lộ Nhi.

Kim Bảo Nhi trầm mặc, cảm thụ cái lưng nho nhỏ sau lưng bước lên cái bàn, đem cái thân hình mập mạp dựa vào sống lưng của nàng, mà cái đầu nhỏ lại dựa lên bả vai của mình, hơi thở lướt nhẹ qua xương quai xanh của nàng, vừa nhột vừa nhẹ nhàng.

Y rốt cuộc muốn làm gì?

"Chẳng lẽ huynh một chút cũng không phát hiện ra sao?" Khóe miệng ngâm lên tiếu ý xấu xa, y ở trước mặt Đông Công Bằng đem cái tay nhỏ thâm nhập vào trong vạt áo của nàng, khẽ chạm vào một đạo cấm kỵ kia. "Huynh xem, nàng có cái mềm mềm không có ở nam nhân a!" Tay nhỏ bé xé ra, trong tiếng kinh hô của Kim Bảo Nhi, vải bố chính là chầm chậm rơi xuống hông của nàng.

Còn không kịp kháng nghị, bàn tay nhỏ bé ngay trước mặt Đông Công Bằng đang trợn mắt há mồm, đem vạt áo của nàng xé ra, lộ ra một đôi đẫy đà, trong lúc xé vạt áo nảy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook