Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 51: Máu chó mực
Thiên Lạc Họa Tâm
14/10/2015
Hai bóng dáng một cao một gầy mặc đạo bào màu xanh lam đang chậm rãi đi vào cửa Lạc Thu trấn, hai cặp mắt quan sát người đi đường trong thị trấn nhỏ náo nhiệt,
không có chút nào khác biệt, thị trấn này dường như không có yêu nghiệt
nào xâm nhập, cũng không có tàn lụi suy bại, mọi người ai nấy đều mang
một bộ dáng bận rộn vội vã.
" Sư phụ, người chắc chắn thị trấn nhỏ này có yêu quái? " Bình Sinh nhớ tới ngày ấy vị cô nương kia rơi xuống vách núi, trong lòng không khỏi hoài nghi sư phụ có nhìn lầm hay không, nàng sao có thể là yêu quái được? Nếu là người, chẳng lẽ đang sống sờ sờ thì khi không lại bị oan uổng chết đi?
Lão đạo sĩ trầm mặc một lát, cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải đã hiểu lầm hay không.
Nữ yêu tinh dường như e ngại bọn họ đi tới phương hướng này, sau khi chọn hướng ngược lại đi tới nơi này, thậm chí còn cố ý dẫn bọn họ đi đường vòng nhằm cách xa khỏi nơi này, việc này không khỏi làm hắn càng thêm nghi ngờ, nếu là đệ đệ bị bệnh nặng ở nhà, sao lại còn cố kéo dài thời gian mà không đi đúng đường? Xem ra suy đoán của mình là chính xác, việc thăm người nhà chỉ là cái cớ, việc muốn họ rời đi mới là lý do thật sự.
" Chúng ta cứ đi theo phương hướng này, rõ ràng nơi đến chính là Lạc Thu trấn, nếu không phải là thị trấn này, thì cũng là phụ cận cách nơi này trăm dặm, ta cảm giác việc lần này có liên quan đến Xà Yêu ngàn năm, Bình Sinh, nữ yêu ngày ấy hẳn là chưa chết, ngươi cứ yên tâm, người cùng yêu, không thể nào ở cùng một chỗ, nếu không sẽ gặp trời phạt. " Lão đạo sĩ dường như nghĩ tới điều gì đó, liếc mắt nhìn vẻ mặt của đồ đệ mình vẫn mãi buồn bực không vui này, há chẳng lẽ không nhìn ra được suy nghĩ của hắn.
" Vâng, sư phụ. " Khẽ gật đầu, Bình Sinh không nói thêm lời nào, trong con ngươi lộ ra nét tịch mịch, lẳng lặng đi tới bên cạnh sư phụ.
Hai người đi trên phố được một khắc, cũng cảm thấy có chút khát nước, liền muốn tìm quán trà để uống một ly trà xanh, không dự đoán được, mới vừa đi được vài bước, ở phía bên trái đã hất lên người bọn họ một bãi nước có màu đỏ tươi.
" Ai vậy, ở ngoài đường phố lại hất nước dơ… " Bình Sinh thiếu kiên nhẫn mở miệng quái lên.
" Ơ, thật xin lỗi hai vị, tôi thật sự đúng là không nhìn thấy. " Người kia xoa xoa đôi bàn tay, nhìn bóng người đang trốn trong ngõ tối một cái, " Xin lỗi, xin lỗi, coi như tôi trừ tà khí cho hai vị đi. "
Trừ tà khí? Bình Sinh sửng sốt, cái này là có ý gì, tát nước dơ lại còn gọi trừ tà khí, chẳng lẽ đây chính là phong tục của trấn nhỏ này?
" Máu chó mực " Đặt ống tay áo lên mũi ngửi, mày trắng của lão đạo sĩ nhăn lại, tức giận đến khóe miệng co giật, " Máu chó mực có thể trừ đi tà khí, còn có thể giam cầm đạo pháp của chúng ta, không ngờ lại gặp loại chuyện này… "
" Gì cơ, sư phụ, vậy chúng ta làm sao có thể bắt được yêu quái? " Bình Sinh lần đầu nghe sư phụ nói như thế, không khỏi sửng sốt kinh hãi.
Thở dài, phắt bỏ máu chó dính trên tay ra, trên da thịt vẫn còn vươn cái loại cảm giác ấm áp kia, con chó rõ ràng vừa mới bị giết, lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói : " Chờ một trăm ngày, trăm ngày sau nó sẽ tự động hóa giải… "
Người dội máu chó lấy từ trong tay áo ra chút ngân lượng, gương mặt áy náy không thôi.
" Nếu hai vị không ghét bỏ thì hãy thu khoản ngân lượng này để mua quần áo mới, nếu nhiều hơn thì tôi đền không nổi, bởi vì cửa hàng chúng tôi vài ngày trước bị cháy, cho nên mới dội máu chó để trừ đi tà khí. "
Lão đạo sĩ nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn kia, nhưng cũng không thu lấy tiền của người nọ, chỉ là phắt phắt ống tay áo, hỏi thăm để tìm một khách điếm nào ở gần đây, rồi rời đi.
Người nọ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, tam công tử có phải không thích đạo sĩ hay không, nếu không thì tại sao lại vô duyên vô cớ sai hắn dội máu chó vô người đạo sĩ này?
Kim Chuyên trốn trong bóng tối nhìn thấy việc này liền vỗ vỗ tay, thành công rồi, liền vui vẻ chạy tìm Lộ nhi.
" Đại ca, Lộ Nhi có ở đây không? "
Kinh hoảng giữ lại vạt áo, Kim Bảo Nhi trừng mắt liếc hắn trách cứ một cái, cũng thầm trách mình không đóng cửa kỹ lại, thiếu chút nữa bị phát hiện mảnh vải trắng quấn trước mình.
" Ta đã dạy ngươi thế nào, đi vào mà không biết gõ cửa sao? Hắn đi ra ngoài rồi, chút nữa mới về, có gì thì xế chiều lại tới, hắn chút nữa còn phải nghỉ trưa. " Sắc mặt nhất thời âm trầm, tiến lên đẩy Kim Chuyên ra ngoài cửa, " rầm " một tiếng đóng cánh cửa lại.
Sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, Kim Chuyên ngược lại cũng thực vui vẻ, liền quên đi lời khuyên của đại ca, quan trọng nhất chính là, trước khi vào cửa thì nhất định phải gõ cửa, nếu là vào ngày thường, đại ca nói không chừng đã sớm đạp một cước rồi, xem ra có Lộ nhi ở bên cạnh đại ca, khiến cho tính khí của hắn cũng mềm đi không ít.
Không có nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Kim Bảo Nhi, Kim Chuyên tự cho là hôm nay mình gặp may mắn, vui vẻ chạy đi khỏi, muốn tìm nương tử để trêu chọc một phen.
" Sư phụ, người chắc chắn thị trấn nhỏ này có yêu quái? " Bình Sinh nhớ tới ngày ấy vị cô nương kia rơi xuống vách núi, trong lòng không khỏi hoài nghi sư phụ có nhìn lầm hay không, nàng sao có thể là yêu quái được? Nếu là người, chẳng lẽ đang sống sờ sờ thì khi không lại bị oan uổng chết đi?
Lão đạo sĩ trầm mặc một lát, cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải đã hiểu lầm hay không.
Nữ yêu tinh dường như e ngại bọn họ đi tới phương hướng này, sau khi chọn hướng ngược lại đi tới nơi này, thậm chí còn cố ý dẫn bọn họ đi đường vòng nhằm cách xa khỏi nơi này, việc này không khỏi làm hắn càng thêm nghi ngờ, nếu là đệ đệ bị bệnh nặng ở nhà, sao lại còn cố kéo dài thời gian mà không đi đúng đường? Xem ra suy đoán của mình là chính xác, việc thăm người nhà chỉ là cái cớ, việc muốn họ rời đi mới là lý do thật sự.
" Chúng ta cứ đi theo phương hướng này, rõ ràng nơi đến chính là Lạc Thu trấn, nếu không phải là thị trấn này, thì cũng là phụ cận cách nơi này trăm dặm, ta cảm giác việc lần này có liên quan đến Xà Yêu ngàn năm, Bình Sinh, nữ yêu ngày ấy hẳn là chưa chết, ngươi cứ yên tâm, người cùng yêu, không thể nào ở cùng một chỗ, nếu không sẽ gặp trời phạt. " Lão đạo sĩ dường như nghĩ tới điều gì đó, liếc mắt nhìn vẻ mặt của đồ đệ mình vẫn mãi buồn bực không vui này, há chẳng lẽ không nhìn ra được suy nghĩ của hắn.
" Vâng, sư phụ. " Khẽ gật đầu, Bình Sinh không nói thêm lời nào, trong con ngươi lộ ra nét tịch mịch, lẳng lặng đi tới bên cạnh sư phụ.
Hai người đi trên phố được một khắc, cũng cảm thấy có chút khát nước, liền muốn tìm quán trà để uống một ly trà xanh, không dự đoán được, mới vừa đi được vài bước, ở phía bên trái đã hất lên người bọn họ một bãi nước có màu đỏ tươi.
" Ai vậy, ở ngoài đường phố lại hất nước dơ… " Bình Sinh thiếu kiên nhẫn mở miệng quái lên.
" Ơ, thật xin lỗi hai vị, tôi thật sự đúng là không nhìn thấy. " Người kia xoa xoa đôi bàn tay, nhìn bóng người đang trốn trong ngõ tối một cái, " Xin lỗi, xin lỗi, coi như tôi trừ tà khí cho hai vị đi. "
Trừ tà khí? Bình Sinh sửng sốt, cái này là có ý gì, tát nước dơ lại còn gọi trừ tà khí, chẳng lẽ đây chính là phong tục của trấn nhỏ này?
" Máu chó mực " Đặt ống tay áo lên mũi ngửi, mày trắng của lão đạo sĩ nhăn lại, tức giận đến khóe miệng co giật, " Máu chó mực có thể trừ đi tà khí, còn có thể giam cầm đạo pháp của chúng ta, không ngờ lại gặp loại chuyện này… "
" Gì cơ, sư phụ, vậy chúng ta làm sao có thể bắt được yêu quái? " Bình Sinh lần đầu nghe sư phụ nói như thế, không khỏi sửng sốt kinh hãi.
Thở dài, phắt bỏ máu chó dính trên tay ra, trên da thịt vẫn còn vươn cái loại cảm giác ấm áp kia, con chó rõ ràng vừa mới bị giết, lão đạo sĩ bất đắc dĩ nói : " Chờ một trăm ngày, trăm ngày sau nó sẽ tự động hóa giải… "
Người dội máu chó lấy từ trong tay áo ra chút ngân lượng, gương mặt áy náy không thôi.
" Nếu hai vị không ghét bỏ thì hãy thu khoản ngân lượng này để mua quần áo mới, nếu nhiều hơn thì tôi đền không nổi, bởi vì cửa hàng chúng tôi vài ngày trước bị cháy, cho nên mới dội máu chó để trừ đi tà khí. "
Lão đạo sĩ nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn kia, nhưng cũng không thu lấy tiền của người nọ, chỉ là phắt phắt ống tay áo, hỏi thăm để tìm một khách điếm nào ở gần đây, rồi rời đi.
Người nọ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, tam công tử có phải không thích đạo sĩ hay không, nếu không thì tại sao lại vô duyên vô cớ sai hắn dội máu chó vô người đạo sĩ này?
Kim Chuyên trốn trong bóng tối nhìn thấy việc này liền vỗ vỗ tay, thành công rồi, liền vui vẻ chạy tìm Lộ nhi.
" Đại ca, Lộ Nhi có ở đây không? "
Kinh hoảng giữ lại vạt áo, Kim Bảo Nhi trừng mắt liếc hắn trách cứ một cái, cũng thầm trách mình không đóng cửa kỹ lại, thiếu chút nữa bị phát hiện mảnh vải trắng quấn trước mình.
" Ta đã dạy ngươi thế nào, đi vào mà không biết gõ cửa sao? Hắn đi ra ngoài rồi, chút nữa mới về, có gì thì xế chiều lại tới, hắn chút nữa còn phải nghỉ trưa. " Sắc mặt nhất thời âm trầm, tiến lên đẩy Kim Chuyên ra ngoài cửa, " rầm " một tiếng đóng cánh cửa lại.
Sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, Kim Chuyên ngược lại cũng thực vui vẻ, liền quên đi lời khuyên của đại ca, quan trọng nhất chính là, trước khi vào cửa thì nhất định phải gõ cửa, nếu là vào ngày thường, đại ca nói không chừng đã sớm đạp một cước rồi, xem ra có Lộ nhi ở bên cạnh đại ca, khiến cho tính khí của hắn cũng mềm đi không ít.
Không có nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Kim Bảo Nhi, Kim Chuyên tự cho là hôm nay mình gặp may mắn, vui vẻ chạy đi khỏi, muốn tìm nương tử để trêu chọc một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.