Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 123: Xà yêu, trốn chỗ nào!
Thiên Lạc Họa Tâm
21/05/2018
Edit: Norah
Beta: Tiểu Phong Tranh
Đeo bọc sách, đi vài bước, Lộ Nhi quay đầu lại nhìn về bóng dáng rắn đỏ đang từ từ đi theo phía sau, chân nhỏ đá vào hòn đá, tức thì bắn thẳng đến hướng nó, vốn không có ý định làm tổn thương nó, mà đầu rắn cũng nghiêng qua tránh thoát công kích.
"Công tử, đã qua ba ngày, sao người không lo lắng chút nào vậy? Cho dù yêu thuật của người hơn người, nhưng mà, tiểu đạo sĩ kia nói lão đạo sĩ đi đoạt bảo vật, ta từng nghe nói có một đạo quán, pháp vật này không phải là tầm thường, người cũng phải đề phòng nhiều hơn mới được, tại sao có thể thiếu cảnh giác như vậy." Khói xanh thoáng qua, rắn đỏ lập tức lại khôi phục hình dạng của nữ nhi, y phục đỏ rực bao bọc dáng người tinh tế, trên mặt của nàng mơ hồ hiện ra vẻ lo lắng.
"Lời này ngươi đã nói ba ngày rồi." Ngoáy ngoáy lỗ tai, Lộ Nhi kéo bọc sách đeo chéo lên phía trước, tiếp tục đi về hướng trở về nhà.
Hiện tại, hắn thật có chút hối hận vì lấy tiên thảo giúp nàng khôi phục thân thể con người lần nữa, niệm đến nỗi lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi.
Sao hắn lại có thể không biết hành tung của lão đạo sĩ, nhưng Bảo Nhi mang thai, hắn không thể đi ra, trước khi nàng mang thai chưa đầy ba tháng, mỗi ngày hắn đều phải giúp bổ sung tinh lực, nếu không thì, thai nhi trong bụng không có cách nào sống sót, mà cách ba tháng, cũng còn bảy ngày nữa, ở thời điểm mấu chốt như vậy, sao hắn lại có thể rời đi.
"Chẳng lẽ mạng của người còn không bằng mạng của nàng sao?" Trúc Hồng cắn chặt răng: "Con có thể sinh lại, nhưng mà, một khi người bị thương, còn có ai có thể địch nổi lão đạo sĩ kia chứ?"
Dien&^%%dfanLee&5quydon
Nghĩ đến hắn ngày đêm không ngừng canh giữ ở bên người Kim Bảo Nhi, thì nàng không có cách nào giãn mặt ra tươi cười.
Vậy nếu như, hắn không rời đi, mình cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi trấn Lạc Thu, hiện tại, trong cả trấn, chỉ còn lại hai yêu quái là bọn họ, những yêu quái khác, đều rời đi dưới sự sắp xếp của Xà công tử.
"Không thể nào lại có..." Người đi vài bước lại bỗng nhiên dừng lại, hắn nâng môi cười nhạt: "Vì tìm nàng, ta tìm nghìn năm, Trúc Hồng, chẳng lẽ ngươi lại muốn cho ta đợi thêm nghìn năm sao?" Vẻ cô đơn trong mắt, giống như bóng đêm bao phủ xuống.
Vẻ mặt kích động lập tức bình tĩnh lại, nàng im lặng, nhìn vẻ buồn thương trên mặt hắn, lần đầu tiên, có thể nhìn thấy tình cảm chân thật này lộ rõ, ngược lại có vẻ hơi không biết làm sao, vừa rồi cũng chỉ là lo lắng quá mức cho nên mới nói nhiều lời như vậy, nếu như là thường ngày, nàng cũng chỉ sẽ dựa theo sự phân phó của hắn mà đi làm, mà không dám phản kháng.
"Người thật sự xác định đúng là nàng sao?" Nàng thấp giọng hỏi.
"Nàng mang thai con của ta, ngươi cho rằng, còn có thể là người khác sao?" Thế gian, có thể mang thai con của hắn, chỉ có một người, tuyệt đối không sai được.
Há miệng, Trúc Hồng muốn nói cái gì đó, cuối cùng nhếch môi lên, đầu ngón tay thuận theo mái tóc trước ngực, trong mắt dâng lên tầng tầng sương mù nhàn nhạt, giồng như nhìn không thấu công tử trước mắt, có phải chính là người lúc đầu quen biết hay không.
Ở trong mắt nàng, Xà công tử mãi mãi luôn là loài rắn tôn quý nhất, không có bất kỳ ràng buộc nào có thể làm cho người ở lại, nhưng mà, hắn lại bởi vì một nữ tử, mà lựa chọn đối mặt với đạo pháp, đây đối với việc thăng tiên mà nói, thật sự là vô cùng mạo hiểm, rõ ràng, không đến bao lâu sau, chỉ cần hắn trải qua một trận kiếp nạn cuối cùng, là có thể đắc đạo thành tiên, chẳng lẽ, sẽ phải hủy ở trong tay Kim Bảo Nhi sao?
"Trong nghìn năm này, người đã trải qua hai lần đại kiếp, công tử, chỉ thiếu một lần cuối cùng, là người có thể đắc đạo, người, chẳng lẽ lại không muốn thăng thiên sao?"
"Đắc đạo sao?" Hắn nghiêng mắt liếc nhìn nàng một cái, không ngờ, mới ở chung mấy tháng, Trúc Hồng vậy mà đều thăm dò được tin tức của mình rõ ràng rành mạch: "Vậy thì như thế nào? Cho dù thành tiên, thì cũng chỉ là một người hiu quạnh, ngươi cũng chưa thử cảm thụ cô đơn lạnh lẽo đó đúng không?" Mặc dù hắn vẫn làm bộ không biết, nhưng tình cảm trong mắt nàng, sao lại không biết, cũng là bởi vì như vậy, mới vẫn trở về lợi dụng nàng giúp mình làm việc.
Một câu nói, lập tức ngăn chặn lời nàng sắp nói ra, oán giận mà nhìn hắn một cái, nếu như, không phải là hắn đẩy người khác ra ngoài nghìn dặm, chính mình cần gì phải thử khổ sở cô đơn lạnh lẽo kia chứ?
Biết được nói thêm nữa cũng không có tác dụng, nàng thở dài, lại từ khói xanh biến hóa thành rắn, lặng lẽ ở phía sau hắn.
Lộ Nhi vừa mới đi qua rừng trúc, đang muốn đi lên trên đường lớn, bỗng nhiên đôi mắt màu mực sững lại, bên tai, vang lên tiếng lá trúc ma sát lẫn nhau bên trong rừng trúc: "Soạt... soạt..." Giống với bình thường, lại có chỗ không giống, âm thanh vội vàng, giống như đang thông báo cái gì đó.
"Công tử!" Rắn đỏ kinh ngạc kêu to.
Vậy mà, Lộ Nhi lại chỉ phất tay một cái, tiếp tục đi về phía trước, nhưng biểu cảm trên mặt, nhưng mà vẻ cẩn thận và nghiêm túc chưa bao giờ có, đôi mắt khẽ buông xuống, chính là từng bước đi một, đều nhìn chằm chằm mũi chân của mình, giồng như trên mũi chân trước mắt có cái gì đó.
"Bùm, bùm bùm... bùm, bùm bùm..."
Dien&^%%dfanLee&5quydon
Lúc này, chỗ kỳ lạ, đúng là vang lên tiếng gõ mõ của đạo sĩ, gió, yên tĩnh trở lại, rừng trúc, cũng theo đó mà yên tĩnh, từng phiến lá già khô rơi xuống, một phiến, từ từ mà rơi vào trên mũi chân hắn.
Chậm rãi nâng mi mắt lên, đúng lúc nhìn thấy một lão đạo sĩ một tiểu đạo sĩ đang đứng phía trước chỗ mười bước, trên tay, cầm đầy bùa chú, mà lão đạo kia, đang xuyên qua hàng lông mày thật dài theo dõi hắn.
Không có chút sợ sệt, Lộ Nhi bước về phía trước một bước, ngón tay chỉ về mõ trong tay bọn họ.
"Đó là cái gì, hình như chơi rất vui, có thể cho ta mượn chơi một chút hay không?" Đôi mắt lớn híp lại thành hình mặt trăng, trẻ con mà ngây ngô, bên trong thậm chí còn để lộ ra vẻ mới lạ.
Bình Sinh giật mình, nghiêng mặt nhìn về phía sư phụ nghiêm túc, không khỏi len lén mà nhìn về phía con rắn đỏ bên cạnh Lộ Nhi kia, không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt căng thẳng.
Mặt lão đạo sĩ nghiêm túc vậy mà lộ ra một chút ý cười ôn hòa, ông ngồi xổm người xuống, đưa mõ đến gần phía trước.
"Nếu tứ công tử thích như vậy, thì lấy đi chơi là được rồi."
Nhảy về phía trước, không hề lo ngại Trúc Hồng sau lưng kêu gào, một tay cầm mõ vào trong tay, hắn lật lật mà nhìn một chút, không khác với mõ bình thường chút nào, gõ mấy cái, cũng không có chỗ kỳ lạ.
Nhưng mà, tiếng mõ vừa rồi kia không giống bình thường, lại là truyền đến từ đâu?
"Chơi không vui, lão đạo sĩ, cái này trả lại cho ông." Ném mõ vào trong tay lão đạo sĩ, hắn chính là dáng vẻ tính bỏ qua đi về nhà, giống như một hài tử tò mò với một cái mõ bỗng nhiên mất đi sự thích thú, ngay cả liếc mắt nhìn cũng lười.
"Chơi không vui à?" Bỗng nhiên đôi mắt nho nhỏ của lão đạo sĩ nâng lên ý cười quỷ dị, gật đầu một cái: "Đúng là chơi không vui, nếu không, ngươi cũng sẽ không là yêu, mà là người, nhiều ngày không gặp, xà yêu, không ngờ ngươi lại thay đổi dáng vẻ khác, khó trách lão phu không nhận ra ngươi, lần này, đừng mơ lại muốn chạy trốn."
"Ồ? Lỗ mũi trâu, lâu như vậy mới nhận ra bản công tử, ngược lại ta không biết phải khen ngươi giỏi, hay là nói chào ngươi, nhưng thấy tuổi của ngươi lớn như này còn phải chạy đi theo sau mông của bản công tử, thì không tính toán với ngươi nữa, thức thời, cũng đừng cản đường của bản công tử!" Vẻ mặt vốn là vui đùa từ từ biến mất, vẻ mặt Lộ Nhi lạnh xuống, cười nhạo một tiếng.
Nghe xong lời này, không giận mà lại cười, lão đạo sĩ gõ gõ mõ đang cầm trong tay, "Bùm" một tiếng, Lộ Nhi lập tức biến sắc, không xong, bị lừa, rút lui!
"Xà yêu, lần này, xem ngươi trốn chỗ nào!" Lão đạo sĩ cười ‘khà khà’ hai tiếng: "Bảo vật này, chỉ có ở trong tay của ngươi mới có thể gõ ra âm thanh diệt yêu, vừa rồi cho ngươi, ngươi không cần, hiện tại, đừng trách lão phu không khách khí!"
Beta: Tiểu Phong Tranh
Đeo bọc sách, đi vài bước, Lộ Nhi quay đầu lại nhìn về bóng dáng rắn đỏ đang từ từ đi theo phía sau, chân nhỏ đá vào hòn đá, tức thì bắn thẳng đến hướng nó, vốn không có ý định làm tổn thương nó, mà đầu rắn cũng nghiêng qua tránh thoát công kích.
"Công tử, đã qua ba ngày, sao người không lo lắng chút nào vậy? Cho dù yêu thuật của người hơn người, nhưng mà, tiểu đạo sĩ kia nói lão đạo sĩ đi đoạt bảo vật, ta từng nghe nói có một đạo quán, pháp vật này không phải là tầm thường, người cũng phải đề phòng nhiều hơn mới được, tại sao có thể thiếu cảnh giác như vậy." Khói xanh thoáng qua, rắn đỏ lập tức lại khôi phục hình dạng của nữ nhi, y phục đỏ rực bao bọc dáng người tinh tế, trên mặt của nàng mơ hồ hiện ra vẻ lo lắng.
"Lời này ngươi đã nói ba ngày rồi." Ngoáy ngoáy lỗ tai, Lộ Nhi kéo bọc sách đeo chéo lên phía trước, tiếp tục đi về hướng trở về nhà.
Hiện tại, hắn thật có chút hối hận vì lấy tiên thảo giúp nàng khôi phục thân thể con người lần nữa, niệm đến nỗi lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi.
Sao hắn lại có thể không biết hành tung của lão đạo sĩ, nhưng Bảo Nhi mang thai, hắn không thể đi ra, trước khi nàng mang thai chưa đầy ba tháng, mỗi ngày hắn đều phải giúp bổ sung tinh lực, nếu không thì, thai nhi trong bụng không có cách nào sống sót, mà cách ba tháng, cũng còn bảy ngày nữa, ở thời điểm mấu chốt như vậy, sao hắn lại có thể rời đi.
"Chẳng lẽ mạng của người còn không bằng mạng của nàng sao?" Trúc Hồng cắn chặt răng: "Con có thể sinh lại, nhưng mà, một khi người bị thương, còn có ai có thể địch nổi lão đạo sĩ kia chứ?"
Dien&^%%dfanLee&5quydon
Nghĩ đến hắn ngày đêm không ngừng canh giữ ở bên người Kim Bảo Nhi, thì nàng không có cách nào giãn mặt ra tươi cười.
Vậy nếu như, hắn không rời đi, mình cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi trấn Lạc Thu, hiện tại, trong cả trấn, chỉ còn lại hai yêu quái là bọn họ, những yêu quái khác, đều rời đi dưới sự sắp xếp của Xà công tử.
"Không thể nào lại có..." Người đi vài bước lại bỗng nhiên dừng lại, hắn nâng môi cười nhạt: "Vì tìm nàng, ta tìm nghìn năm, Trúc Hồng, chẳng lẽ ngươi lại muốn cho ta đợi thêm nghìn năm sao?" Vẻ cô đơn trong mắt, giống như bóng đêm bao phủ xuống.
Vẻ mặt kích động lập tức bình tĩnh lại, nàng im lặng, nhìn vẻ buồn thương trên mặt hắn, lần đầu tiên, có thể nhìn thấy tình cảm chân thật này lộ rõ, ngược lại có vẻ hơi không biết làm sao, vừa rồi cũng chỉ là lo lắng quá mức cho nên mới nói nhiều lời như vậy, nếu như là thường ngày, nàng cũng chỉ sẽ dựa theo sự phân phó của hắn mà đi làm, mà không dám phản kháng.
"Người thật sự xác định đúng là nàng sao?" Nàng thấp giọng hỏi.
"Nàng mang thai con của ta, ngươi cho rằng, còn có thể là người khác sao?" Thế gian, có thể mang thai con của hắn, chỉ có một người, tuyệt đối không sai được.
Há miệng, Trúc Hồng muốn nói cái gì đó, cuối cùng nhếch môi lên, đầu ngón tay thuận theo mái tóc trước ngực, trong mắt dâng lên tầng tầng sương mù nhàn nhạt, giồng như nhìn không thấu công tử trước mắt, có phải chính là người lúc đầu quen biết hay không.
Ở trong mắt nàng, Xà công tử mãi mãi luôn là loài rắn tôn quý nhất, không có bất kỳ ràng buộc nào có thể làm cho người ở lại, nhưng mà, hắn lại bởi vì một nữ tử, mà lựa chọn đối mặt với đạo pháp, đây đối với việc thăng tiên mà nói, thật sự là vô cùng mạo hiểm, rõ ràng, không đến bao lâu sau, chỉ cần hắn trải qua một trận kiếp nạn cuối cùng, là có thể đắc đạo thành tiên, chẳng lẽ, sẽ phải hủy ở trong tay Kim Bảo Nhi sao?
"Trong nghìn năm này, người đã trải qua hai lần đại kiếp, công tử, chỉ thiếu một lần cuối cùng, là người có thể đắc đạo, người, chẳng lẽ lại không muốn thăng thiên sao?"
"Đắc đạo sao?" Hắn nghiêng mắt liếc nhìn nàng một cái, không ngờ, mới ở chung mấy tháng, Trúc Hồng vậy mà đều thăm dò được tin tức của mình rõ ràng rành mạch: "Vậy thì như thế nào? Cho dù thành tiên, thì cũng chỉ là một người hiu quạnh, ngươi cũng chưa thử cảm thụ cô đơn lạnh lẽo đó đúng không?" Mặc dù hắn vẫn làm bộ không biết, nhưng tình cảm trong mắt nàng, sao lại không biết, cũng là bởi vì như vậy, mới vẫn trở về lợi dụng nàng giúp mình làm việc.
Một câu nói, lập tức ngăn chặn lời nàng sắp nói ra, oán giận mà nhìn hắn một cái, nếu như, không phải là hắn đẩy người khác ra ngoài nghìn dặm, chính mình cần gì phải thử khổ sở cô đơn lạnh lẽo kia chứ?
Biết được nói thêm nữa cũng không có tác dụng, nàng thở dài, lại từ khói xanh biến hóa thành rắn, lặng lẽ ở phía sau hắn.
Lộ Nhi vừa mới đi qua rừng trúc, đang muốn đi lên trên đường lớn, bỗng nhiên đôi mắt màu mực sững lại, bên tai, vang lên tiếng lá trúc ma sát lẫn nhau bên trong rừng trúc: "Soạt... soạt..." Giống với bình thường, lại có chỗ không giống, âm thanh vội vàng, giống như đang thông báo cái gì đó.
"Công tử!" Rắn đỏ kinh ngạc kêu to.
Vậy mà, Lộ Nhi lại chỉ phất tay một cái, tiếp tục đi về phía trước, nhưng biểu cảm trên mặt, nhưng mà vẻ cẩn thận và nghiêm túc chưa bao giờ có, đôi mắt khẽ buông xuống, chính là từng bước đi một, đều nhìn chằm chằm mũi chân của mình, giồng như trên mũi chân trước mắt có cái gì đó.
"Bùm, bùm bùm... bùm, bùm bùm..."
Dien&^%%dfanLee&5quydon
Lúc này, chỗ kỳ lạ, đúng là vang lên tiếng gõ mõ của đạo sĩ, gió, yên tĩnh trở lại, rừng trúc, cũng theo đó mà yên tĩnh, từng phiến lá già khô rơi xuống, một phiến, từ từ mà rơi vào trên mũi chân hắn.
Chậm rãi nâng mi mắt lên, đúng lúc nhìn thấy một lão đạo sĩ một tiểu đạo sĩ đang đứng phía trước chỗ mười bước, trên tay, cầm đầy bùa chú, mà lão đạo kia, đang xuyên qua hàng lông mày thật dài theo dõi hắn.
Không có chút sợ sệt, Lộ Nhi bước về phía trước một bước, ngón tay chỉ về mõ trong tay bọn họ.
"Đó là cái gì, hình như chơi rất vui, có thể cho ta mượn chơi một chút hay không?" Đôi mắt lớn híp lại thành hình mặt trăng, trẻ con mà ngây ngô, bên trong thậm chí còn để lộ ra vẻ mới lạ.
Bình Sinh giật mình, nghiêng mặt nhìn về phía sư phụ nghiêm túc, không khỏi len lén mà nhìn về phía con rắn đỏ bên cạnh Lộ Nhi kia, không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt căng thẳng.
Mặt lão đạo sĩ nghiêm túc vậy mà lộ ra một chút ý cười ôn hòa, ông ngồi xổm người xuống, đưa mõ đến gần phía trước.
"Nếu tứ công tử thích như vậy, thì lấy đi chơi là được rồi."
Nhảy về phía trước, không hề lo ngại Trúc Hồng sau lưng kêu gào, một tay cầm mõ vào trong tay, hắn lật lật mà nhìn một chút, không khác với mõ bình thường chút nào, gõ mấy cái, cũng không có chỗ kỳ lạ.
Nhưng mà, tiếng mõ vừa rồi kia không giống bình thường, lại là truyền đến từ đâu?
"Chơi không vui, lão đạo sĩ, cái này trả lại cho ông." Ném mõ vào trong tay lão đạo sĩ, hắn chính là dáng vẻ tính bỏ qua đi về nhà, giống như một hài tử tò mò với một cái mõ bỗng nhiên mất đi sự thích thú, ngay cả liếc mắt nhìn cũng lười.
"Chơi không vui à?" Bỗng nhiên đôi mắt nho nhỏ của lão đạo sĩ nâng lên ý cười quỷ dị, gật đầu một cái: "Đúng là chơi không vui, nếu không, ngươi cũng sẽ không là yêu, mà là người, nhiều ngày không gặp, xà yêu, không ngờ ngươi lại thay đổi dáng vẻ khác, khó trách lão phu không nhận ra ngươi, lần này, đừng mơ lại muốn chạy trốn."
"Ồ? Lỗ mũi trâu, lâu như vậy mới nhận ra bản công tử, ngược lại ta không biết phải khen ngươi giỏi, hay là nói chào ngươi, nhưng thấy tuổi của ngươi lớn như này còn phải chạy đi theo sau mông của bản công tử, thì không tính toán với ngươi nữa, thức thời, cũng đừng cản đường của bản công tử!" Vẻ mặt vốn là vui đùa từ từ biến mất, vẻ mặt Lộ Nhi lạnh xuống, cười nhạo một tiếng.
Nghe xong lời này, không giận mà lại cười, lão đạo sĩ gõ gõ mõ đang cầm trong tay, "Bùm" một tiếng, Lộ Nhi lập tức biến sắc, không xong, bị lừa, rút lui!
"Xà yêu, lần này, xem ngươi trốn chỗ nào!" Lão đạo sĩ cười ‘khà khà’ hai tiếng: "Bảo vật này, chỉ có ở trong tay của ngươi mới có thể gõ ra âm thanh diệt yêu, vừa rồi cho ngươi, ngươi không cần, hiện tại, đừng trách lão phu không khách khí!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.