Chương 87: CHỈ CẦN LỢI ÍCH
Giang Hà
04/08/2021
Theo những gì Vu Thi Mạn nói, ở trên xe kia, bọn cô định dẫn tôi ra khỏi thị trấn, chỉ cần ra khỏi cột mốc biên giới của thị trấn, tôi lập tức tắt thở.
Vu Thi Mạn nghĩ tốt nhất là dẫn người sống quay về, lập tức thay đổi vài con đường khác nhau, nhưng tôi bước qua cột mốc biên giới đều sẽ tắt thở ngay.
Sau đó cô lại hạ quyết tâm, dù sao mang người chết về cũng được, nhưng xe chạy không được bao xe, đeo cổ tay trên cổ tay tôi lập tức biến thành một vòng rắn, sau đó tôi ngồi bật dậy, nhìn Vu Thi Mạn.
“Cô không nói gì, chỉ trầm mắt nhìn tôi, nhưng ánh nhìn đó làm tôi cảm giác trong lòng dâng lên cảm giác sùng bái, giống như không thể có bất cứ ý đồ phản kháng nào.” Vu Thi Mạn nhớ lại.
Trầm giọng nói: “Cảm giác giống như Phù Ngàn vậy, một loại là làm sâu trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi lạnh lẽo, một loại là làm người ta nảy sinh cảm giác kính trọng từ sâu trong xương cốt, giống như nhìn thấy thàn.”
Hình như quỷ thai cũng đang nằm mơ, hơi giật giật tay chân, tôi vỗ nó, dỗ nó ngủ tiếp.
Rồi mới ngước mắt nhìn Vu Thi Mạn: “Sao lại nói cho tôi biết.”
“Long Duy, rất có khả năng trong cơ thể cô còn có một người khác. Một cơ thể có hai linh hồn, một cái chắc chắn sẽ chết. Cô chưa từng nghĩ đến việc thôn Hồi Long có nhiều bí mật như thế, vì sao trước giờ ba mẹ cô lại không nói cho cô, biết rõ cô có khả năng sẽ bị hiến tế cho xà quan, cũng không dạy cô cách tự bảo vệ bản thân sao?” Giọng Vu Thi Mạn càng lúc càng trầm.
Gần như là quát khẽ với cô: “Ngay giây phút cô tỉnh lại, âm hồn kia cực kỳ mạnh mẽ, giấu trong cơ thể cô, nếu dung hợp làm một với cô, dựa theo cơ thể hiện tại của cô, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Cho nên ầm hồn kia mãi vẫn không thức tỉnh...”
“Ý của cô là, ba mẹ tôi không dám làm cơ thể của tôi trở nên mạnh mẽ là vì muốn áp chế âm hồn kia sao?” Tôi cảm thấy bây giờ không có chuyện gì là tôi không thể tiếp thu được.
Vu Thi Mạn gật đầu, nhìn quỷ thai trong lòng tôi: “Cho nên cô và mễ bà Tần thương lượng muốn thu quỷ thai làm vật trợ giúp, tôi biết rất hoang đường nhưng vẫn giúp cô. Chỉ nghĩ cô nhất định đừng tu hành, đừng làm âm hồn kia tỉnh lại, một khi nó chiếm giữ thân thể cô, vậy cô sẽ là ai?”
“Cô sẽ không muốn có một ngày nào đó, cô sẽ biến thành Long Duy kia, đúng không?” Vu Thi Mạn đứng lên, vỗ tay hình như nói xong định đi.
Nhưng lúc cô đứng lên, cơ thể lập tức cứng còng.
Chỉ thấy đầu bên kia của mái hiên, Mặc Dạ mặc ó đen đứng bên trong ánh nắng ban mai, phản xạ ra từng luồng ánh sáng vàng nhật, trong tay còn cầm theo một gốc cây thuốc.
Vu Thi Mạn không ngờ sẽ gặp mặt Mặc Dạ, mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Vào lúc cuối cùng cô cũng đã cho thấy cô biết âm hồn ở trong cơ thể tôi mới là Long Duy thật sự, nhưng vẫn đề nghị tôi áp chế nó, chắc vì thế nên mới sợ hãi Mặc Dạ.
Mặt Mặc Dạ lộ ra vẻ đay xót, cánh tay đang cầm thuốc run run, đất vụn rơi xuống đất, lại trầm mắt nhìn tôi: “Long Duy.”
Tôi vội vàng ôm quỷ thai đáp lời, cản ở giữa anh và Vu Thi Mạn, nói với Vu Thi Mạn: “Cô đi đi, tôi không tiễn cô nữa.”
Vu Thi Mạn liếc nhìn Mặc Dạ, ôm bình rượu rắn, ngậm rượu phun lên tay xoa đều xong, không thèm dọn dẹp bất cứ thứ gì, đi thẳng về chiếc xe bán tải kia.
Lúc khởi động xe, cô thông qua kính chiếu hậu nhìn tôi, mang theo chút lolắng nhưng vẫn khởi động xe đi rồi.
Tôi ôm quỷ thai, đứng dưới mái hiên cách Mặc Dạ vài bước, im lặng không nói gì.
Qua một lúc lâu, tôi mới đưa quỷ thai đang ôm trong lòng về phía Mặc Dạ: “Ấp ra được từ trứng rắn trong bụng Phù Ngàn, muốn xem không?’
Mặc Dạ cầm cây thuốc kia, ừ nhẹ, lúc này mới từ từ đi đến, nhìn thoáng qua quỷ thai ở trong lòng tôi: “Xấu quá.”
Tôi cúi đầu nhìn quỷ thai, cũng tạm được mà, dù sao Phù Ngàn cũng khá xinh đẹp.
“Đặt tên chưa?” Lúc Mặc Dạ nói lời này ra, cổ họng căng chặt, rõ ràng là không biết nói gì tìm bừa một đề tài để nói.
“Chưa.” Tôi ngửi mùi lưu huỳnh thoang thoảng trên người anh, còn có mùi đất, cũng có hơi căng thẳng.
“Em định đặt tên cho nó là gì?’ Giọng Mặc Dạ hơi khàn đi.
Tôi sửng sốt một chút, nhìn quỷ thai, một lúc lâu mới nói: “Tên cúng cơm là Bảo, còn tên họ chính chờ nó lớn lên rồi lại đặt sau, xem xem nó thích tên là gì.”
Mắt Mặc Dạ hơi lóe lên, trầm giọng nói: ‘Cho nên em cũng không muốn mang tên Long Duy đúng không?”
Tôi thở nhẹ, ôm Bảo ngồi xuống nói: “Hôm qua đám Hà Cực dẫn theo Ngưu Nhị đuổi theo Phù Ngàn, anh đi xem xem cô ta có bị thương hay không. Trên người cô ta có lệ khí rất dày đặc, tay Vu Thi Mạn mới chạm vào tóc cô ta, lỗ chân lông trên mu bàn tay đã mở ra hết, tóc đen trào ra như thác nước.”
Dựa vào mức độ quan tâm của Mặc Dạ đối với Phù Ngàn, sẽ không thể mặc kệ cô ta được.
Tôi không muốn lừa Mặc Dạ, cũng không muốn trở mặt với Mặc Dạ.
Nhưng Mặc Dạ chỉ đứng trước mặt tôi, vẫn trầm giọng nói: “Em không muốn em là Long Duy sao?”
Giọng nói của anh đầy tức giận, giống như còn có chút trào phúng cười: “Long Tư Hàng nói sẽ làm em trưởng thành như một người bình thường, vui vẻ bình an, cho nên không dạy những thứ đó cho em.”
“Thì ra là thế... Bọn họ chỉ muốn những lợi ích do Long Duy mang đến, nhưng lại không muốn Long Duy thật sự trở về cũng giống như Phù Ngàn trước đây.” Mặc Dạ nói xong những lời cuối cùng, hình như có chút buồn bã. Anh nói hơi lớn, Bảo hoảng sợ nắm chặt lấy tôi, tôi vội vàng dỗ nó ngủ tiếp.
“Long Duy.” Mặc Dạ thấy thế, đè thấp giọng nói: “Có phải em cũng nghĩ như thế không?”
Tôi ngước mắt nhìn Mặc Dạ, trong mắt anh có chút chua xót, hai mắt co rụt lại, hình như trong tròng đen còn có thứ gì đó đang từ từ chuyển động.
Điều này làm tôi lập tức nhớ đến con rắn ngẩng đầu trong mắt anh vào cái đêm nhìn thấy xà quan.
Vội ôm chặt lấy Bảo, nói với Mặc Dạ: “Có lẽ Phù Ngàn đã gặp chuyện gì rồi, anh mau đi xem đi.”
Hình như Mặc Dạ nở nụ cười tự giễu, đặt cây thuốc còn dính đất ở bên cạnh tôi.
Áo đen tung bay đã không thấy tăm hơi, chỉ còn mùi bùn đất thoang thoảng.
Tôi nhìn gốc cây thuốc kia, trông chỉ cỡ chừng nắm tay, nhưng không hề bị gãy chỗ nào cả, có mùi hương, giống như đến cả bùn đất ở bên ngoài cũng thơm.
“Chắc là dùng tay đào ra.” Mễ bà Tần khoác áo đi ra, nhìn thoáng qua gốc cây: “Xà quân có lòng, bà hầm cho cháu, cháu và quỷ... và Bảo đều uống một chút, có lợi cho cả hai.”
Nói cách khác, bà đã nghe từ lúc đặt tên rồi.
Tôi quay đầu nhìn bà cười nói: “Dạ.”
Mễ bà Tần cười ha ha, cầm cây thuốc kia định đi vào.
“Dì Tần.” Tôi nhìn bóng lưng bà, duỗi tay chọc mặt Bảo: “Có phải bà cũng biết rồi đúng không?”
Lưng mễ bà Tần hơi cứng còng lại, sau khi trở về bình thường thì bắt đầu ho.
Tôi tự giễu cười khổ, mỗi lần bà ho đều là vì không nói nên lời, thật ra cũng có ý không muốn nói.
Mặt trời bên ngoài dần to hơn, tôi ôm Bảo chuẩn bị đặt nó lên giường ngủ.
Lúc đi lướt qua người mễ bà Tần, lại nghe bà nói nhỏ: “Cho nên cháu đừng tu hành gì cả, cứ như vậy cũng khá tốt.”
Cho nên bà biết tôi muốn học cách điều khiển rắn từ Vu Thi Mạn, bà lập tức chủ động đến tìm tôi.
Cũng không phải dạy tôi vấn mễ, mà là tìm trợ giúp khác cho tôi...
“Cảm ơn.” Tôi cảm ơn mễ bà Tần.
Đặt Bảo lên giường, nhưng vừa kéo chăn lên.
Hay thật, giường đã ướt hơn một nữa, mùi khai của nước tiểu nồng nặc.
Lúc này tôi mới nhớ ra, Bảo uống canh gà suốt cả buổi trưa, nhưng chúng tôi đều không nhớ đến vấn đề đi vệ sinh, nó lại tự giải quyết rồi.
Nghĩ chờ đến khi ăn cơm, nhớ mễ bà Tần ở nhà chăm sóc Bảo, đi mua cho nó một số quần áo, tả lót này nọ.
Cho dù Bảo có giỏi hơn nữa thì cũng chỉ là một thằng nhóc đái dầm.
Kéo nệm sang một bên khác, dùng chăn lót, đặt Bảo lên trên, kéo nệm ra ngoài phơi.
Lúc tôi phơi xong cái chăn bị dính nước tiểu thì nghe được một giọng nói gọi: “Long Duy!”
Tôi phơi chăn đàng hoàng, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trương Ngọc Chi lái chiếc xe điện của ba cô ấy, nửa chạy nửa đẩy đi về bên này.
Tôi còn có hơi chột dạ khi nhìn thấy cô ấy.
Dù sao cũng vì tôi trốn trong nhà cô ấy một đêm, đạo sĩ Trương đã bị rắn cắn nhập viện,cô còn bị bác Đường bắt cóc, sau đó tôi cũng không dám đến gặp cô ấy nữa, sợ lại thêm phiền cho cô ấy.
Nhưng lúc này hai mắt cô ấy đỏ bừng, mặt xanh lè, vội vàng dừng xe lại.
Tôi thấy cô ấy như thế, lập tức biết đã xảy ra chuyện.
Vội vàng bước lên đón: “Sao thế?”
“Ba của tôi...” Trương Ngọc Chi thở dốc, nhìn tôi: “Ba tôi đã gặp chuyện rồi, Long Duy, cô cứu ba tôi với.’
Tôi sửng sốt, thật ra đạo sĩ Trương cũng có chút tài năng, đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nói với Trương Ngọc Chi: “Cô đừng có gấp, từ từ nói.”
Trương Ngọc Chi vẫn luôn đi theo đạo sĩ Trương, hình như gia đình cô ấy cũng không có thân thích gì ở trấn, lúc này giống như hoàn toàn không biết phải làm sao, cánh tay đang nắm tay tôi đang run rẩy.
Đỏ mắt nhìn tôi, nước mắt rơi như mưa: “Ba của tôi giống như bị trúng tà, nửa đêm hôm qua đột nhiên chạy ra ngoài, còn đụng vào cửa, tôi kêu ông ấy nhưng ông ấy không thèm để ý đến tôi, chỉ nhìn tôi nở nụ cười kỳ quái.”
“Nụ cười kia giống như... giống như...” Trương Ngọc Chi căng thẳng đến mức không thể hình dung được nó, môi cũng run run, nắm tay tôi nói: “Sau đó ông ấy cứ đi ra ngoài trấn, được người khác cứu. Người đó gọi điện thoại đến, nói đang ở bệnh viên ở trấn kế bên, bảo tôi mang theo tiền đến cứu ông ấy.”
“Long Duy, cô đi với tôi được không, tôi không có tiền.” Trương Ngọc Chi nói đến đây, nắm tay tôi run rẩy mạnh hơn nữa.
Nhìn tôi khóc sướt mướt: “Long Duy, tôi xin cô, ba tôi thật sự sắp chết rồi, cô đi cùng tôi đi.”
Tôi trầm mắt nhìn Trương Ngọc Chi, cô nhìn tôi bằng ánh mắt van nài, nhưng đôi mắt sưng đỏ, cánh tay run rẩy kịch liệt, hơi thở dồn dập, hình như đều đang bày tỏ cô ấy đang chột dạ.
Trong lòng đột nhiên lạnh căm, hôm qua Vu Thi Mạn đã nhắc nhở tôi, nếu người Huyền Môn không vào trong được.
Vậy thì sẽ nghĩ cách dẫn tôi đi ra ngoài, nhưng tôi không ngờ, người đầu tiên đến vậy mà lại là Trương Ngọc Chi.
Giống như lúc trước, khi tôi nhìn thấy Trần Toàn uống rượu rắn ở trên lầu nhà tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là chạy đến nhà Trương Ngọc Chi vậy.
Vu Thi Mạn nghĩ tốt nhất là dẫn người sống quay về, lập tức thay đổi vài con đường khác nhau, nhưng tôi bước qua cột mốc biên giới đều sẽ tắt thở ngay.
Sau đó cô lại hạ quyết tâm, dù sao mang người chết về cũng được, nhưng xe chạy không được bao xe, đeo cổ tay trên cổ tay tôi lập tức biến thành một vòng rắn, sau đó tôi ngồi bật dậy, nhìn Vu Thi Mạn.
“Cô không nói gì, chỉ trầm mắt nhìn tôi, nhưng ánh nhìn đó làm tôi cảm giác trong lòng dâng lên cảm giác sùng bái, giống như không thể có bất cứ ý đồ phản kháng nào.” Vu Thi Mạn nhớ lại.
Trầm giọng nói: “Cảm giác giống như Phù Ngàn vậy, một loại là làm sâu trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi lạnh lẽo, một loại là làm người ta nảy sinh cảm giác kính trọng từ sâu trong xương cốt, giống như nhìn thấy thàn.”
Hình như quỷ thai cũng đang nằm mơ, hơi giật giật tay chân, tôi vỗ nó, dỗ nó ngủ tiếp.
Rồi mới ngước mắt nhìn Vu Thi Mạn: “Sao lại nói cho tôi biết.”
“Long Duy, rất có khả năng trong cơ thể cô còn có một người khác. Một cơ thể có hai linh hồn, một cái chắc chắn sẽ chết. Cô chưa từng nghĩ đến việc thôn Hồi Long có nhiều bí mật như thế, vì sao trước giờ ba mẹ cô lại không nói cho cô, biết rõ cô có khả năng sẽ bị hiến tế cho xà quan, cũng không dạy cô cách tự bảo vệ bản thân sao?” Giọng Vu Thi Mạn càng lúc càng trầm.
Gần như là quát khẽ với cô: “Ngay giây phút cô tỉnh lại, âm hồn kia cực kỳ mạnh mẽ, giấu trong cơ thể cô, nếu dung hợp làm một với cô, dựa theo cơ thể hiện tại của cô, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Cho nên ầm hồn kia mãi vẫn không thức tỉnh...”
“Ý của cô là, ba mẹ tôi không dám làm cơ thể của tôi trở nên mạnh mẽ là vì muốn áp chế âm hồn kia sao?” Tôi cảm thấy bây giờ không có chuyện gì là tôi không thể tiếp thu được.
Vu Thi Mạn gật đầu, nhìn quỷ thai trong lòng tôi: “Cho nên cô và mễ bà Tần thương lượng muốn thu quỷ thai làm vật trợ giúp, tôi biết rất hoang đường nhưng vẫn giúp cô. Chỉ nghĩ cô nhất định đừng tu hành, đừng làm âm hồn kia tỉnh lại, một khi nó chiếm giữ thân thể cô, vậy cô sẽ là ai?”
“Cô sẽ không muốn có một ngày nào đó, cô sẽ biến thành Long Duy kia, đúng không?” Vu Thi Mạn đứng lên, vỗ tay hình như nói xong định đi.
Nhưng lúc cô đứng lên, cơ thể lập tức cứng còng.
Chỉ thấy đầu bên kia của mái hiên, Mặc Dạ mặc ó đen đứng bên trong ánh nắng ban mai, phản xạ ra từng luồng ánh sáng vàng nhật, trong tay còn cầm theo một gốc cây thuốc.
Vu Thi Mạn không ngờ sẽ gặp mặt Mặc Dạ, mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Vào lúc cuối cùng cô cũng đã cho thấy cô biết âm hồn ở trong cơ thể tôi mới là Long Duy thật sự, nhưng vẫn đề nghị tôi áp chế nó, chắc vì thế nên mới sợ hãi Mặc Dạ.
Mặt Mặc Dạ lộ ra vẻ đay xót, cánh tay đang cầm thuốc run run, đất vụn rơi xuống đất, lại trầm mắt nhìn tôi: “Long Duy.”
Tôi vội vàng ôm quỷ thai đáp lời, cản ở giữa anh và Vu Thi Mạn, nói với Vu Thi Mạn: “Cô đi đi, tôi không tiễn cô nữa.”
Vu Thi Mạn liếc nhìn Mặc Dạ, ôm bình rượu rắn, ngậm rượu phun lên tay xoa đều xong, không thèm dọn dẹp bất cứ thứ gì, đi thẳng về chiếc xe bán tải kia.
Lúc khởi động xe, cô thông qua kính chiếu hậu nhìn tôi, mang theo chút lolắng nhưng vẫn khởi động xe đi rồi.
Tôi ôm quỷ thai, đứng dưới mái hiên cách Mặc Dạ vài bước, im lặng không nói gì.
Qua một lúc lâu, tôi mới đưa quỷ thai đang ôm trong lòng về phía Mặc Dạ: “Ấp ra được từ trứng rắn trong bụng Phù Ngàn, muốn xem không?’
Mặc Dạ cầm cây thuốc kia, ừ nhẹ, lúc này mới từ từ đi đến, nhìn thoáng qua quỷ thai ở trong lòng tôi: “Xấu quá.”
Tôi cúi đầu nhìn quỷ thai, cũng tạm được mà, dù sao Phù Ngàn cũng khá xinh đẹp.
“Đặt tên chưa?” Lúc Mặc Dạ nói lời này ra, cổ họng căng chặt, rõ ràng là không biết nói gì tìm bừa một đề tài để nói.
“Chưa.” Tôi ngửi mùi lưu huỳnh thoang thoảng trên người anh, còn có mùi đất, cũng có hơi căng thẳng.
“Em định đặt tên cho nó là gì?’ Giọng Mặc Dạ hơi khàn đi.
Tôi sửng sốt một chút, nhìn quỷ thai, một lúc lâu mới nói: “Tên cúng cơm là Bảo, còn tên họ chính chờ nó lớn lên rồi lại đặt sau, xem xem nó thích tên là gì.”
Mắt Mặc Dạ hơi lóe lên, trầm giọng nói: ‘Cho nên em cũng không muốn mang tên Long Duy đúng không?”
Tôi thở nhẹ, ôm Bảo ngồi xuống nói: “Hôm qua đám Hà Cực dẫn theo Ngưu Nhị đuổi theo Phù Ngàn, anh đi xem xem cô ta có bị thương hay không. Trên người cô ta có lệ khí rất dày đặc, tay Vu Thi Mạn mới chạm vào tóc cô ta, lỗ chân lông trên mu bàn tay đã mở ra hết, tóc đen trào ra như thác nước.”
Dựa vào mức độ quan tâm của Mặc Dạ đối với Phù Ngàn, sẽ không thể mặc kệ cô ta được.
Tôi không muốn lừa Mặc Dạ, cũng không muốn trở mặt với Mặc Dạ.
Nhưng Mặc Dạ chỉ đứng trước mặt tôi, vẫn trầm giọng nói: “Em không muốn em là Long Duy sao?”
Giọng nói của anh đầy tức giận, giống như còn có chút trào phúng cười: “Long Tư Hàng nói sẽ làm em trưởng thành như một người bình thường, vui vẻ bình an, cho nên không dạy những thứ đó cho em.”
“Thì ra là thế... Bọn họ chỉ muốn những lợi ích do Long Duy mang đến, nhưng lại không muốn Long Duy thật sự trở về cũng giống như Phù Ngàn trước đây.” Mặc Dạ nói xong những lời cuối cùng, hình như có chút buồn bã. Anh nói hơi lớn, Bảo hoảng sợ nắm chặt lấy tôi, tôi vội vàng dỗ nó ngủ tiếp.
“Long Duy.” Mặc Dạ thấy thế, đè thấp giọng nói: “Có phải em cũng nghĩ như thế không?”
Tôi ngước mắt nhìn Mặc Dạ, trong mắt anh có chút chua xót, hai mắt co rụt lại, hình như trong tròng đen còn có thứ gì đó đang từ từ chuyển động.
Điều này làm tôi lập tức nhớ đến con rắn ngẩng đầu trong mắt anh vào cái đêm nhìn thấy xà quan.
Vội ôm chặt lấy Bảo, nói với Mặc Dạ: “Có lẽ Phù Ngàn đã gặp chuyện gì rồi, anh mau đi xem đi.”
Hình như Mặc Dạ nở nụ cười tự giễu, đặt cây thuốc còn dính đất ở bên cạnh tôi.
Áo đen tung bay đã không thấy tăm hơi, chỉ còn mùi bùn đất thoang thoảng.
Tôi nhìn gốc cây thuốc kia, trông chỉ cỡ chừng nắm tay, nhưng không hề bị gãy chỗ nào cả, có mùi hương, giống như đến cả bùn đất ở bên ngoài cũng thơm.
“Chắc là dùng tay đào ra.” Mễ bà Tần khoác áo đi ra, nhìn thoáng qua gốc cây: “Xà quân có lòng, bà hầm cho cháu, cháu và quỷ... và Bảo đều uống một chút, có lợi cho cả hai.”
Nói cách khác, bà đã nghe từ lúc đặt tên rồi.
Tôi quay đầu nhìn bà cười nói: “Dạ.”
Mễ bà Tần cười ha ha, cầm cây thuốc kia định đi vào.
“Dì Tần.” Tôi nhìn bóng lưng bà, duỗi tay chọc mặt Bảo: “Có phải bà cũng biết rồi đúng không?”
Lưng mễ bà Tần hơi cứng còng lại, sau khi trở về bình thường thì bắt đầu ho.
Tôi tự giễu cười khổ, mỗi lần bà ho đều là vì không nói nên lời, thật ra cũng có ý không muốn nói.
Mặt trời bên ngoài dần to hơn, tôi ôm Bảo chuẩn bị đặt nó lên giường ngủ.
Lúc đi lướt qua người mễ bà Tần, lại nghe bà nói nhỏ: “Cho nên cháu đừng tu hành gì cả, cứ như vậy cũng khá tốt.”
Cho nên bà biết tôi muốn học cách điều khiển rắn từ Vu Thi Mạn, bà lập tức chủ động đến tìm tôi.
Cũng không phải dạy tôi vấn mễ, mà là tìm trợ giúp khác cho tôi...
“Cảm ơn.” Tôi cảm ơn mễ bà Tần.
Đặt Bảo lên giường, nhưng vừa kéo chăn lên.
Hay thật, giường đã ướt hơn một nữa, mùi khai của nước tiểu nồng nặc.
Lúc này tôi mới nhớ ra, Bảo uống canh gà suốt cả buổi trưa, nhưng chúng tôi đều không nhớ đến vấn đề đi vệ sinh, nó lại tự giải quyết rồi.
Nghĩ chờ đến khi ăn cơm, nhớ mễ bà Tần ở nhà chăm sóc Bảo, đi mua cho nó một số quần áo, tả lót này nọ.
Cho dù Bảo có giỏi hơn nữa thì cũng chỉ là một thằng nhóc đái dầm.
Kéo nệm sang một bên khác, dùng chăn lót, đặt Bảo lên trên, kéo nệm ra ngoài phơi.
Lúc tôi phơi xong cái chăn bị dính nước tiểu thì nghe được một giọng nói gọi: “Long Duy!”
Tôi phơi chăn đàng hoàng, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trương Ngọc Chi lái chiếc xe điện của ba cô ấy, nửa chạy nửa đẩy đi về bên này.
Tôi còn có hơi chột dạ khi nhìn thấy cô ấy.
Dù sao cũng vì tôi trốn trong nhà cô ấy một đêm, đạo sĩ Trương đã bị rắn cắn nhập viện,cô còn bị bác Đường bắt cóc, sau đó tôi cũng không dám đến gặp cô ấy nữa, sợ lại thêm phiền cho cô ấy.
Nhưng lúc này hai mắt cô ấy đỏ bừng, mặt xanh lè, vội vàng dừng xe lại.
Tôi thấy cô ấy như thế, lập tức biết đã xảy ra chuyện.
Vội vàng bước lên đón: “Sao thế?”
“Ba của tôi...” Trương Ngọc Chi thở dốc, nhìn tôi: “Ba tôi đã gặp chuyện rồi, Long Duy, cô cứu ba tôi với.’
Tôi sửng sốt, thật ra đạo sĩ Trương cũng có chút tài năng, đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nói với Trương Ngọc Chi: “Cô đừng có gấp, từ từ nói.”
Trương Ngọc Chi vẫn luôn đi theo đạo sĩ Trương, hình như gia đình cô ấy cũng không có thân thích gì ở trấn, lúc này giống như hoàn toàn không biết phải làm sao, cánh tay đang nắm tay tôi đang run rẩy.
Đỏ mắt nhìn tôi, nước mắt rơi như mưa: “Ba của tôi giống như bị trúng tà, nửa đêm hôm qua đột nhiên chạy ra ngoài, còn đụng vào cửa, tôi kêu ông ấy nhưng ông ấy không thèm để ý đến tôi, chỉ nhìn tôi nở nụ cười kỳ quái.”
“Nụ cười kia giống như... giống như...” Trương Ngọc Chi căng thẳng đến mức không thể hình dung được nó, môi cũng run run, nắm tay tôi nói: “Sau đó ông ấy cứ đi ra ngoài trấn, được người khác cứu. Người đó gọi điện thoại đến, nói đang ở bệnh viên ở trấn kế bên, bảo tôi mang theo tiền đến cứu ông ấy.”
“Long Duy, cô đi với tôi được không, tôi không có tiền.” Trương Ngọc Chi nói đến đây, nắm tay tôi run rẩy mạnh hơn nữa.
Nhìn tôi khóc sướt mướt: “Long Duy, tôi xin cô, ba tôi thật sự sắp chết rồi, cô đi cùng tôi đi.”
Tôi trầm mắt nhìn Trương Ngọc Chi, cô nhìn tôi bằng ánh mắt van nài, nhưng đôi mắt sưng đỏ, cánh tay run rẩy kịch liệt, hơi thở dồn dập, hình như đều đang bày tỏ cô ấy đang chột dạ.
Trong lòng đột nhiên lạnh căm, hôm qua Vu Thi Mạn đã nhắc nhở tôi, nếu người Huyền Môn không vào trong được.
Vậy thì sẽ nghĩ cách dẫn tôi đi ra ngoài, nhưng tôi không ngờ, người đầu tiên đến vậy mà lại là Trương Ngọc Chi.
Giống như lúc trước, khi tôi nhìn thấy Trần Toàn uống rượu rắn ở trên lầu nhà tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là chạy đến nhà Trương Ngọc Chi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.