Chương 174: “Đoán chừng là ý thức giao lưu đi”
Giang Hà
19/09/2021
Tôi nhìn tóc đen trước mắt phun trào, cảm giác dưới da đầu dường như có cái gì cảm ứng, từ từ tuôn ra.
Xem ra, Phù Ngàn định dùng tóc đen cùng tôi trao đổi.
Tóc đen trên đầu tùy ý mọc ra, mắt thấy tóc của tôi ngẩng lên từ từ cùng Phù Ngàn giao tại một khối, nụ cười trên mặt cô ta càng phát nồng, cặp mắt rắn bên trong con ngươi không ngừng co vào.
Mắt thấy tóc của chúng tôi từ từ quấn chặt, đột nhiên một tiếng sấm rơi xuống, giữa tôi và Phù Ngàn.
Ánh lửa điện “ xì xì” xoẹt qua, chợt lóe lên, đốt cháy tóc của tôi và Phù Ngàn.
Tôi đau đến rên khẽ một tiếng, mà Phù Ngàn phát ra sắc lạnh, tiếng kêu the thé thảm thiết, tóc kéo cô ta phía về sau.
Mặc Dạ đứng tại bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm Phù Ngàn: “Ngươi còn trốn ra, ta sẽ thiêu hủy người”
“Mặc Dạ” Phù Ngàn lơ lửng quấn lấy mái tóc đen của mình quanh thân cây, giống như một linh hồn cây nho đen quấn quanh thân cây.Cười khẽ ha ha: “Ngay cả mấy tà quan kia, các ngươi vì Long Duy, đều không nỡ đốt. Sao lại nỡ đốt ta chứ?”
“Tấm thân này của ta, là âm hồn Long Duy, dù sao cũng hữu dụng so với tà quan?” Phù Ngàn cười a a xong, ào ào bò đi: “Ta trở về, dù sao bên ngoài cũng giữ không được lâu đâu.”
Cô ta tới lui rất nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Tôi vén tóc đã dài tới eo, tóc cháy đến vai, nhặt mũ lên chuẩn bị đội. Mặc Dạ lại khẽ vươn tay, lấy mũ từ trong tay tôi: “Em cố ý tìm đến Phù Ngàn?”
“Ừ” Tôi nhẹ gật đầu, nhìn Mặc Dạ nói: “Tôi tìm không thấy tà quan, Phù Ngàn có thể tìm được, tôi mơ hồ biết cô ta sẽ xuất hiện ở đây, nên kiếm cô ta hỏi một chút.”
Phù Ngàn bây giờ lợi hại như vậy, loại năng lực này khẳng định đến từ quan tài rắn, cho nên cô ta sẽ giữ khoảng cách gần với nơi có quan tài rắn.
Mà thôn Hồi Long, chính là nơi cách quan tài rắn gần nhất.
Mặc Dạ cầm mũ, thâm trầm nhìn tôi: “Cô ta đã hoàn toàn trầm mê bởi lệ khí, từ đáy quan tài rắn biết một vài thứ, dưỡng thành tâm hồn thất phách, em đừng tin cô ta”
“Cô ta không có ý định nói chuyện, chính là... Tôi giật giật tóc, cười khẽ Mặc Dạ: “Đoán chừng là ý thức giao lưu đi”
Đã tìm đến Phù Ngàn, lý do khẳng định sẽ rất đầy đủ.
Tôi tìm không thấy tà quan, xém chút bị Mặc Dạ ném trong nước chết đuối, cho nên tìm Phù Ngàn hỏi một chút, không có gì chứ nhỉ?
Mặc Dạ cũng không trả lời, chỉ chằm chằm nhìn tóc sóng vai: “Giống em trước kia” “Giống cái gì chứ?” Tôi sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt Mặc Dạ một chút, mới biết là tóc.
Trước khi xảy ra những chuyện này, tôi có mái tóc dài ngang vai, kiểu có thể buộc lên. Sau khi hắc lệ nhập thể, vẫn luôn cạo trọc. Mặc Dạ có một khoảng thời gian rất dài, đều quan tâm đến tóc trên đầu tôi.
Tôi cuốn tóc lên, cười: “Lần này là bị tóc đen của Phù Ngàn dẫn ra, cũng không có gì, đợi chút nữa trở về để Mễ bà Tần giúp tôi cạo là được rồi.”
Nói xong, tôi trầm mắt nhìn Mặc Dạ, thấy hắn nghe được Mễ bà Tần cũng không có vẻ mặt gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tối hôm qua ném em vào trong nước, là sợ em....” Mặc Dạ nắm vuốt mũ, từ từ tới gần.
Tôi hơi lui về sau một bước, cừơi khẽ với hắn: “Tôi biết, Xà quân là sợ tôi và tà quan chung tình quá sâu, thấy được tà quan nhưng lại giấu diếm, không chịu nói cho anh”
“Em hiểu rồi thì tốt? Mặc Dạ nắm mũ trong tay, nhìn tôi nói: “Ta đưa em về động phủ, giúp em cạo sạch đầu, lại đưa em về. Mễ bà Tần cạo, cuối cùng không có dương hỏa, đau nhức quá mức mãnh liệt”
Mỗi lần đi động phủ, đều không có chuyện tốt.
“Không cần. Tôi vẩy vẩy sóng tóc ngang vai, cười nhẹ ha ha với Mặc Dạ: “Cũng nên để tôi cảm thụ một chút, cảm giác đầu có tóc”
Nói xong, tiến lên hai bước, lấy mũ trong tay Mặc Dạ. Chạy xuống phía dưới núi: “Đa tạ Xà quân nhé, tôi từ từ về là được rồi” Trong lòng tôi biết rõ, Mặc Dạ làm tất cả, cũng là vì tốt cho tôi. Nhưng dứơi tiền đề tốt với tôi, còn có thứ càng quan trọng hơn. Vì Long Duy ..... Tôi bây giờ không biết làm sao đối mặt Mặc Dạ, cho nên vẫn là tránh đi thì hơn. Có được hay không, không phải mấy câu nói ra là được.
Sau khi hắn ném tôi vào trong nước, ép hỏi tôi, lại muốn từ từ lấy lòng, tôi có thể làm gì đều không xảy ra.
Tôi một đường chạy đến chân núi, lên xe điện, cũng không vội vã trở về, mà đi vòng quanh thôn Hồi Long, tới tới lui lui mấy lần.
Cuối cùng dừng xe ở ngoài cửa thôn Hồi Long, nhìn những tường cao dựng lên kia.
Tay cho vào túi, sờ lên miếng thạch phiến. Mễ bà Tần kỳ thật trong lòng cũng biết, tôi không nói thì Mặc Dạ bọn họ luôn có cách tìm hai cô ta quan sau đó. - Một khi tìm tới các bọn họ, coi như Mặc Dạ không ra tay, bọn họ cũng quan tài linh, cũng sẽ bị diệt mất.
Biện pháp duy nhất, chính là thai rắn. Nhưng không đến cuối cùng, tôi cũng không dám dùng cách này. Phù Ngàn nói không sai, tôi quá nhẫn tâm!
Bất luận là lúc trước người thôn Hồi Long, muốn tể tôi cho quan tài rắn, tôi có thể hung ác quyết tâm dẫn Long Thiền tới, hại chết những người kia.
Hay là hiện tại, tôi vì bảo vệ Mễ bà Tần, cũng có thể làm ra chuyện máu tanh như vậy.
Tôi thầm thở vào một hơi, nhìn người tuần tra trên tường cao. Qủa thật người thôn Hồi Long, có thể sinh ra đã nhẫn tâm.
Tỉnhư cha mẹ tôi, cho dù tính toán có tốt, vẫn quả quyết tuyệt nhiên nhét tôi vào cái trấn này như cũ, rồi rời đi.
Xa xa nghe được thanh âm gọi mình: Long Duy, Long Duy. Tôi bây giờ đổi với cái tên này cực kỳ mẫn cảm, nghe được có người gọi, không khỏi quay đầu.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên xách cặp tài liệu kiểu cũ, mặc quần áo rất cũ, đeo kính gọng đen, khuôn mặt giản dị như một người đàn ông trung niên hàng ngày đi lang thang trên cánh đồng, vẫy tay chào tôi từ xa.
Nhìn thấy gương mặt kia, tôi ôm A Bảo chuẩn bị lui về sau, nhưng người kia lại cười ha hả đi tới: “Long Duy, em nhớ thầy không?”
Ngay lúc tôi chuẩn bị lạnh giọng phủ nhận, vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện, phía sau ông ta, Tiêu Tinh Diệp lúc tôi quay đầu, giả vờ đưa tay chạm vào điếu thuốc trên tai, giơ tay che mặt, rõ ràng là anh ta đang đi theo tôi.
Người kia cười cười với tôi: “Ta là Thầy Phạm, hè lớp mười một năm ngoái, và thi cấp ba đều học thêm ở chỗ thầy, không nhớ sao?”
“Em nhớ” Tôi trầm mắt nhìn ông ta. Lúc trước nghe nói có người bắt nạt Lưu Thi Di, chính tại các trường luyện thi đó kia.
Xem ra, Phù Ngàn định dùng tóc đen cùng tôi trao đổi.
Tóc đen trên đầu tùy ý mọc ra, mắt thấy tóc của tôi ngẩng lên từ từ cùng Phù Ngàn giao tại một khối, nụ cười trên mặt cô ta càng phát nồng, cặp mắt rắn bên trong con ngươi không ngừng co vào.
Mắt thấy tóc của chúng tôi từ từ quấn chặt, đột nhiên một tiếng sấm rơi xuống, giữa tôi và Phù Ngàn.
Ánh lửa điện “ xì xì” xoẹt qua, chợt lóe lên, đốt cháy tóc của tôi và Phù Ngàn.
Tôi đau đến rên khẽ một tiếng, mà Phù Ngàn phát ra sắc lạnh, tiếng kêu the thé thảm thiết, tóc kéo cô ta phía về sau.
Mặc Dạ đứng tại bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm Phù Ngàn: “Ngươi còn trốn ra, ta sẽ thiêu hủy người”
“Mặc Dạ” Phù Ngàn lơ lửng quấn lấy mái tóc đen của mình quanh thân cây, giống như một linh hồn cây nho đen quấn quanh thân cây.Cười khẽ ha ha: “Ngay cả mấy tà quan kia, các ngươi vì Long Duy, đều không nỡ đốt. Sao lại nỡ đốt ta chứ?”
“Tấm thân này của ta, là âm hồn Long Duy, dù sao cũng hữu dụng so với tà quan?” Phù Ngàn cười a a xong, ào ào bò đi: “Ta trở về, dù sao bên ngoài cũng giữ không được lâu đâu.”
Cô ta tới lui rất nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Tôi vén tóc đã dài tới eo, tóc cháy đến vai, nhặt mũ lên chuẩn bị đội. Mặc Dạ lại khẽ vươn tay, lấy mũ từ trong tay tôi: “Em cố ý tìm đến Phù Ngàn?”
“Ừ” Tôi nhẹ gật đầu, nhìn Mặc Dạ nói: “Tôi tìm không thấy tà quan, Phù Ngàn có thể tìm được, tôi mơ hồ biết cô ta sẽ xuất hiện ở đây, nên kiếm cô ta hỏi một chút.”
Phù Ngàn bây giờ lợi hại như vậy, loại năng lực này khẳng định đến từ quan tài rắn, cho nên cô ta sẽ giữ khoảng cách gần với nơi có quan tài rắn.
Mà thôn Hồi Long, chính là nơi cách quan tài rắn gần nhất.
Mặc Dạ cầm mũ, thâm trầm nhìn tôi: “Cô ta đã hoàn toàn trầm mê bởi lệ khí, từ đáy quan tài rắn biết một vài thứ, dưỡng thành tâm hồn thất phách, em đừng tin cô ta”
“Cô ta không có ý định nói chuyện, chính là... Tôi giật giật tóc, cười khẽ Mặc Dạ: “Đoán chừng là ý thức giao lưu đi”
Đã tìm đến Phù Ngàn, lý do khẳng định sẽ rất đầy đủ.
Tôi tìm không thấy tà quan, xém chút bị Mặc Dạ ném trong nước chết đuối, cho nên tìm Phù Ngàn hỏi một chút, không có gì chứ nhỉ?
Mặc Dạ cũng không trả lời, chỉ chằm chằm nhìn tóc sóng vai: “Giống em trước kia” “Giống cái gì chứ?” Tôi sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt Mặc Dạ một chút, mới biết là tóc.
Trước khi xảy ra những chuyện này, tôi có mái tóc dài ngang vai, kiểu có thể buộc lên. Sau khi hắc lệ nhập thể, vẫn luôn cạo trọc. Mặc Dạ có một khoảng thời gian rất dài, đều quan tâm đến tóc trên đầu tôi.
Tôi cuốn tóc lên, cười: “Lần này là bị tóc đen của Phù Ngàn dẫn ra, cũng không có gì, đợi chút nữa trở về để Mễ bà Tần giúp tôi cạo là được rồi.”
Nói xong, tôi trầm mắt nhìn Mặc Dạ, thấy hắn nghe được Mễ bà Tần cũng không có vẻ mặt gì khác thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tối hôm qua ném em vào trong nước, là sợ em....” Mặc Dạ nắm vuốt mũ, từ từ tới gần.
Tôi hơi lui về sau một bước, cừơi khẽ với hắn: “Tôi biết, Xà quân là sợ tôi và tà quan chung tình quá sâu, thấy được tà quan nhưng lại giấu diếm, không chịu nói cho anh”
“Em hiểu rồi thì tốt? Mặc Dạ nắm mũ trong tay, nhìn tôi nói: “Ta đưa em về động phủ, giúp em cạo sạch đầu, lại đưa em về. Mễ bà Tần cạo, cuối cùng không có dương hỏa, đau nhức quá mức mãnh liệt”
Mỗi lần đi động phủ, đều không có chuyện tốt.
“Không cần. Tôi vẩy vẩy sóng tóc ngang vai, cười nhẹ ha ha với Mặc Dạ: “Cũng nên để tôi cảm thụ một chút, cảm giác đầu có tóc”
Nói xong, tiến lên hai bước, lấy mũ trong tay Mặc Dạ. Chạy xuống phía dưới núi: “Đa tạ Xà quân nhé, tôi từ từ về là được rồi” Trong lòng tôi biết rõ, Mặc Dạ làm tất cả, cũng là vì tốt cho tôi. Nhưng dứơi tiền đề tốt với tôi, còn có thứ càng quan trọng hơn. Vì Long Duy ..... Tôi bây giờ không biết làm sao đối mặt Mặc Dạ, cho nên vẫn là tránh đi thì hơn. Có được hay không, không phải mấy câu nói ra là được.
Sau khi hắn ném tôi vào trong nước, ép hỏi tôi, lại muốn từ từ lấy lòng, tôi có thể làm gì đều không xảy ra.
Tôi một đường chạy đến chân núi, lên xe điện, cũng không vội vã trở về, mà đi vòng quanh thôn Hồi Long, tới tới lui lui mấy lần.
Cuối cùng dừng xe ở ngoài cửa thôn Hồi Long, nhìn những tường cao dựng lên kia.
Tay cho vào túi, sờ lên miếng thạch phiến. Mễ bà Tần kỳ thật trong lòng cũng biết, tôi không nói thì Mặc Dạ bọn họ luôn có cách tìm hai cô ta quan sau đó. - Một khi tìm tới các bọn họ, coi như Mặc Dạ không ra tay, bọn họ cũng quan tài linh, cũng sẽ bị diệt mất.
Biện pháp duy nhất, chính là thai rắn. Nhưng không đến cuối cùng, tôi cũng không dám dùng cách này. Phù Ngàn nói không sai, tôi quá nhẫn tâm!
Bất luận là lúc trước người thôn Hồi Long, muốn tể tôi cho quan tài rắn, tôi có thể hung ác quyết tâm dẫn Long Thiền tới, hại chết những người kia.
Hay là hiện tại, tôi vì bảo vệ Mễ bà Tần, cũng có thể làm ra chuyện máu tanh như vậy.
Tôi thầm thở vào một hơi, nhìn người tuần tra trên tường cao. Qủa thật người thôn Hồi Long, có thể sinh ra đã nhẫn tâm.
Tỉnhư cha mẹ tôi, cho dù tính toán có tốt, vẫn quả quyết tuyệt nhiên nhét tôi vào cái trấn này như cũ, rồi rời đi.
Xa xa nghe được thanh âm gọi mình: Long Duy, Long Duy. Tôi bây giờ đổi với cái tên này cực kỳ mẫn cảm, nghe được có người gọi, không khỏi quay đầu.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên xách cặp tài liệu kiểu cũ, mặc quần áo rất cũ, đeo kính gọng đen, khuôn mặt giản dị như một người đàn ông trung niên hàng ngày đi lang thang trên cánh đồng, vẫy tay chào tôi từ xa.
Nhìn thấy gương mặt kia, tôi ôm A Bảo chuẩn bị lui về sau, nhưng người kia lại cười ha hả đi tới: “Long Duy, em nhớ thầy không?”
Ngay lúc tôi chuẩn bị lạnh giọng phủ nhận, vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện, phía sau ông ta, Tiêu Tinh Diệp lúc tôi quay đầu, giả vờ đưa tay chạm vào điếu thuốc trên tai, giơ tay che mặt, rõ ràng là anh ta đang đi theo tôi.
Người kia cười cười với tôi: “Ta là Thầy Phạm, hè lớp mười một năm ngoái, và thi cấp ba đều học thêm ở chỗ thầy, không nhớ sao?”
“Em nhớ” Tôi trầm mắt nhìn ông ta. Lúc trước nghe nói có người bắt nạt Lưu Thi Di, chính tại các trường luyện thi đó kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.