Xà Đại Nhân

Chương 83: DỤ QUỶ THAI

Giang Hà

04/08/2021

Giọng người đó mang theo sự khẩn cầu, làm tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao rượu rắn có thể cứu mạng được?

Nhưng mấy người khác cũng vây quanh xe, rồi hét vào trong nhà: “Con gái Long rượu rắn đang ở đây, chắc chắn cô ta biết cách ngâm rượu rắn, mọi người sẽ không chết nữa.”

Người trong nhà cũng vội chạy ra ngoài, ánh mắt vốn nhìn tôi như sao chổi, bỗng trở nên kích động. Tôi thắc mắc quay đầu nhìn Vụ Thi Mạn, cô ta luôn uống rượu rắn, chắc chắn sẽ biết công dụng của nó? Nhưng Vu Thi Mạn lại nhún vai, khẽ nói: “Là ba cô nói với tôi, muốn vào trận thì phải uống rượu rắn”

Người bên ngoài quá nhiệt tình, mễ bà Tần cũng không đoán được chuyện gì, nên ra hiệu bảo tôi xuống xe xem xét trước.

Dù gì chúng tôi cũng không sợ bị mấy người này công kích, mà sợ mình lỡ tay làm họ bị thương.

Mặc dù mễ bà Tần không vấn mễ nữa, nhưng vấn mễ nhà họ Tần đã tồn tại trong thôn nhiều năm như vậy, cộng thêm bà ấy đã cứu mấy người trong chuyện Ngụy Xương Thuận và Cốc Tiểu Lan, nên cũng có chút uy tín.

Sau khi tiến vào, tôi nói dăm ba câu để mọi người bình tĩnh lại. Lúc này tôi mới nhận ra, bên trong có mấy thanh niên, đều từng xuất hiện trong nhà họ Ngụy, suýt bị Cốc Tiểu Lan hút cạn tinh khí.

Nhưng giờ có người gầy gò, người yếu ớt, đều được người nhà dìu tới. Có hai người mặc dù gầy gò, nhưng tinh thần đã phấn chấn hơn nhiều. Bọn họ đều trốn thoát từ tay Cốc Tiểu Lan, sau khi về nhà đã đập hết rượu rắn, ngay cả thuốc rắn cũng đốt hết. Bọn họ sợ oán khí quấn quanh người, nên cùng nhau làm đạo trường, nhưng không có tác dụng.

Hôm làm đạo trường có một người suýt chết, lúc được mọi người dùng ván cửa khiêng về nhà, thì đi qua một ngôi nhà mới xây, có người đang uống hai bình rượu trắng và rượu rắn.

Bọn họ vừa uống vừa tập trung xem náo nhiệt, dù gì chuyện mấy thanh niên này làm cũng diễm lệ mới lạ, đừng nói thôn kế bên, dù ở trên trấn cũng gây ra náo nhiệt lớn.

Thanh niên suýt chết đó ngửi thấy mùi rượu rắn thì phấn chấn, chống người ngồi dậy trên ván cửa, muốn uống một ngụm.

Mọi người nghĩ dù gì anh ta cũng sắp chết rồi, nên nhờ người đó cho anh ta uống một ngụm, người đó cũng rất

hào phóng, cho anh ta cả bình rượu. Nhưng sau khi uống rượu rắn, người vốn sắp chết lại trở nên phấn chấn.

Tối hôm về, anh ta nhanh chóng uống hết rượu rắn, cả người chẳng hề hấn gì, dường như hôm sau còn khỏe hơn. Mấy thanh niên kia cũng bắt đầu tìm kiếm rượu rắn, nhưng trong nhà vốn có sẵn đều bị đập đốt.

Bọn họ định mua lại, nhưng mấy người khác nghe xảy ra chuyện cũng vội xử lý, không dễ gì mới mua được một bình từ chỗ ông lão, bọn họ cùng nhau uống, quả nhiên đã đỡ hơn nhiều.

Thế là bọn họ đưa ra kết luận, lúc Cốc Tiểu Lan cho bọn họ uống rượu rắn, thật ra là để giữ mạng bọn họ, không để họ chết. Giờ bọn họ cho rằng rượu rắn có thể giữ lại mạng sống, dù kết quả thế nào, cứ sống trước đã rồi hẵng nói, nhưng bọn họ đã tìm khắp trần cũng không thấy bình rượu rắn nào.



Người khác nghe nói rượu rắn có thể giữ lại mạng sống, cũng không chịu bán, đành phải mặt dày tìm tới đây. Lúc bọn họ nói, thì Vu Thi Mạn đang ôm bình rượu rắn ngồi uống trong nhà.

Dù Vu Thi Mạn không uống, thì việc cô ta suốt ngày ôm rượu rắn không chịu rời tay, đã không thể nào áp chế mùi rượu trên người.

Đứng trước tính mạng, chẳng còn thứ gì quan trọng hơn nữa, thế là bọn họ ầm ĩ với tôi trước, rồi lại nói lý lẽ với mễ bà Tần, còn bày tỏ đồng ý ra giá cao.

Có người nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Hơn nữa mễ bà Tần biết rõ rượu rắn không gây hại, thấy mấy thanh niên này không lấy được rượu rắn sẽ không chịu đi, nên cưỡng ép giật lấy nửa bình rượu rắn trong tay Vu Thi Mạn. Bà ấy bảo bọn họ mang về chia nhau uống trước, rồi chúng tôi sẽ nghĩ cách tìm rượu rắn, bảo đảm bọn họ sẽ không sao.

Giờ mấy thanh niên này đã bị dọa sợ rồi, nửa bình rượu này cũng phải để lại một xấp tiền, rồi dặn đi dặn lại nếu không có, thì tôi hãy ngâm cho họ, lúc này mới vui vẻ rời đi.

“Long Duy, cô sắp phát tài rồi.” Vụ Thi Mạn hơi khó chịu cầm nửa ly rượu rắn còn sót lại: “Nhưng tôi phải làm sao đây?”

Đừng nhìn cô ta suốt ngày uống rượu, nhưng thực chất chỉ có một bình ôm tới ôm lui, tôi biết mễ bà Tần vội dùng rượu rắn đuổi mấy người đó đi, là vì thời gian dạ quỷ thai tới đã đến.

Hôm nay Vu Thi Mạn đã thay quần dài, nên không nhìn thấy vết thương trên chân, nhưng nghe chúng tôi nói sắp dụ quỷ thai, thì vội lên tiếng: “Hai người điên rồi?”

Nhưng sau khi nhìn đầu trọc lóc của tôi, cuối cùng cô ta vẫn bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Chắc chắn ba mẹ tôi đã hứa hẹn điều gì đó, nên nhà họ Vu khống chế rắn mới để cô ta tới, rồi cô ta đồng ý ở bên cạnh giúp đỡ chúng tôi. Dù gì quỷ thai đó có thể trốn thoát khỏi quan tài rắn, lại bị Vấn Thiên Tông tìm kiếm suốt đêm cũng không tìm thấy, tất nhiên sẽ có chút lợi hại.

Nhưng điều làm người khác không ngờ là, Vu Thi Mạn lại ôm một bình rượu rắn nhỏ từ trong hũ dưa muối dưới kệ bếp.

Bình rượu rắn này chỉ to bằng bình sữa bột, bên trong đang ngâm một con rắn lục, trông rất xinh đẹp.

Vu Thi Mạn uống một hớp, rồi nói: “Quả nhiên rượu rắn mà ba cô ngâm rất mạnh, tôi đã uống nhiều ngày như vậy, vẫn chưa uống ra loại thuốc nào ở bên trong

Xem ra ba tôi nhất định đã làm gì đó, trong nhiều năm bán rượu rắn.

Nhưng giờ tôi không có tâm trạng để suy nghĩ kỹ, mà theo lời mễ bà Tần, chuẩn bị một bàn thờ trong phòng tối, rồi rạch đầu ngón tay, dùng máu vẽ một dấu vết trên bàn thờ, rồi đốt nhang, cắm vào trong hũ gạo.

Quan hệ giữa tôi và Phù Ngàn thật sự quỷ dị đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Dù gì cũng cùng là âm hồn đầu thai, đồng thời cũng con gái nhà họ Long. Mặc dù Phù Ngàn đã từ bỏ, hơn nữa còn trở nên khác biệt, nhưng máu vẫn có chút tương đồng. Đợi nhang cháy, mễ bà Tần tìm một áo choàng đen, rồi trùm lên đầu mình.



Áo choàng này rất dài, có mùi kỳ lạ, nhưng tôi không nói ra được là mùi gì, phủ từ đầu đến chân mễ bà Tần, mà vẫn còn một khúc dài trên sàn.

Mễ bà Tần ở trong áo choàng, từ tốn đi tới chỗ tối. Lúc đi tới chỗ tối, hình như áo choàng đó hòa thành một thể với bóng tối, gần như không nhìn ra được. Trong đầu tôi lóe lên, tối qua Phù Ngàn nằm sấp dưới đất, mái tóc sống kia tản ra, cũng hòa thành một thể trong màn đêm.

Xem ra nếu gặp chuyện, mễ bà Tần không họ cũng thở, chỉ là không chịu ra tay mà thôi.

Thấy nhang bắt đầu cháy, khói theo cửa sổ hé mở bay ra ngoài, dấu vết mà tôi dùng máu để vẽ cũng bị cháy sém trở nên ố vàng.

Tay phải tôi nắm chặt gạo, ném từng hạt vào ánh lửa đỏ trên đầu nhang theo lời mễ bà Tần. Hạt gạo bay qua đầu nhang đang cháy, rồi rơi xuống bàn thờ phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Mắt thấy nhang ngày càng ngắn, trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cửa sổ đang hé mở kia hoàn toàn có động tĩnh gì.

Lúc tôi đang nghi ngờ cách này của mễ bà Tần không có tác dụng, dù gì cũng chỉ có chút máu chảy qua nhang, chứ không có hành động gì, thì làm sao có thể dụ quỷ thai?

Mắt thấy nhang sắp cháy hết, tôi liền ném gạo đã bị mồ hôi tôi thấm ướt qua đầu nhang. Hạt gạo rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng vang, tim tôi khẽ run lên, khi nghe thấy tiếng xì xào nào đó. Có thứ gì đó bỗng lóe lên ở cửa sổ đang hé mở, rồi tôi nhìn thấy một đứa bé lấm lem đang bò lên bàn. Đứa bé khoảng hai tuổi, trên người đều là bùn đất, nằm trên bàn ngửi hạt gạo mà tôi đã ném qua đó.

Trông có vẻ là một bé nam, nhưng đôi mắt lại trộn lẫn hai màu vàng xám, con người thu nhỏ khi ngửi, rõ ràng đây là mắt rắn. Nhưng mấy chỗ khác thì trông cậu bé rất giống con người.

Nhưng điều làm tôi không ngờ là, tối qua cậu bé mới sinh ra, chỉ trong một đêm mà cậu bé đã lớn như vậy?

Ngửi được một lúc, hình như cậu bé lại ngửi thấy mùi nhang, mũi khẽ hít hít theo làn khói bay bổng, rồi lại dời mắt nhìn chằm chằm tôi.

Rồi cậu bé vô thức há miệng, thè lưỡi phát ra tiếng xì xì về phía tôi.

Chỉ thấy miệng cậu bé đầy răng nanh nhỏ, như những chiếc đinh đan xen, đầu lưỡi dài nhỏ, nhưng không phân nhánh.

Tôi cố nén nỗi sợ, lặng lẽ đứng bên bàn thờ nhìn cậu bé, thấy tôi không chạy, tay chân cậu bé dùng lực, từ tốn chạy về phía tôi.

Mắt thấy cậu bé sắp bò đến mép bàn thờ, tôi liền làm theo lời mễ bà Tần, giơ ngón tay đã bị đứt ra, cố nén nỗi sợ, nặn vết thương.

Máu tươi trào ra, cậu bé khẽ ngửi, rồi nhe răng về phía tôi như con thú nhỏ, chân sau đạp mạnh. Lúc tôi cho rằng cậu bé đã phát hiện ra, tôi không phải là Phù Ngàn, nên định bỏ chạy. Thì cô cậu bé bỗng vươn về phía trước, đầu lưỡi quẩn thẳng ngón tay tôi, ra sức mút. Lúc tôi cảm thấy đầu ngón tay mình bị quấn đến phát đau, thì ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng xì xào. Rồi khuôn mặt trắng bệch cùng mái tóc dài như rắn của Phù Ngàn, bò vào cửa sổ đang hé mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Đại Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook