Xà Đại Nhân

Chương 165: RỘNG RÃI CỞI MỞ

Giang Hà

19/09/2021

Khi tôi vừa mới đốt xong cái khăn lông dính máu của tôi cùng một đống lá ngải thì thấy A Bảo cầm một cái xô nhựa nhỏ, lắc lư đi tới, trong tay còn cầm một cái xẻng nhựa nhỏ.

Mới từ xa nó đã cười ha ha với tôi: “Cua, cua..”

Tôi tìm miếng vải thưa quấn vết thương lại.

Có lẽ là do hai ngày này bị dày vò nhiều quá, hoặc là vì vừa cho máu xong nên tôi hơi choáng váng.

A Bảo thấy tôi có vẻ rất đau đớn thì kiễng cái chân nhỏ, chu môi thổi “Phù phù” cho tôi.

Nó rất khỏe, nhưng thổi hơi lại kém, hơi thì chưa ra mà nước dãi đã bắn lên mặt tôi rồi.

Mà hình như A Bảo còn thích thú với việc này, tiếp tục chu môi thổi nước dãi “Phù phù”.

“Làm vậy không lễ phép!” Tôi chọc khuôn mặt nhỏ của nó :"Không được nhổ nước dãi” Tôi vươn tay dắt tay nó, thông báo với mễ bà Tần rồi dẫn nó ra dòng sông nhỏ ở đầu thôn.

Dọc đường đi A Bảo vẫn nhìn tôi suốt, toét miệng cười ngây ngô.

Lúc nghỉ hè, bên bờ sông nhỏ có rất nhiều trẻ con trong thôn ra nghịch nước, hơn nữa còn khá đông.

Trẻ con đủ lứa tuổi đều đang đùa nghịch.

Dòng sông nhỏ này không bị ô nhiễm, lòng sông toàn đá nhỏ và cát mịn.

Đi chân trần giẫm lên cát, nước sông xô tới, người sẽ dần dần bị đẩy xuống dưới theo cát.

Hiện giờ tôi hơi sợ nơi đông người nên đi dọc lòng sông tới vùng hạ lưu ít người lui tới.

Gần đây A Bảo vẫn luôn nghịch nước, thế nên rất biết nghịch.

Tôi vốn định giúp nhưng nó lại kéo bàn tay quấn bằng vải của tôi, lắc đầu nói: “Không...không...phù phù, đau.”

Hẳn là không muốn để tay tôi dính nước, tôi chỉ đành dùng tay phải giúp nó xách xô.

Đang lúc nghịch nước vui vẻ thì thấy bên sông có mấy đứa trẻ chạy từ bờ đê xuống, nhìn chúng tôi xì

Sau đó không biết là ai ném đá vào trong nước trước tiên: “Quái vật! Đánh quái vật” “Xà nữ và con của quan tài, đánh bọn họ.” “Nó còn là con trai, mẹ nó là quái vật, quái vật không nam không nữ”

Đám trẻ con đó vừa hô gào vừa lập tức nhặt đá ven bờ sông, liên tục ném về phía chúng tôi.

Đá không to, nhưng không ngừng rơi bên người chúng tôi.

“Này!” Tôi trầm giọng quát lên, vươn tay muốn ôm A Bảo.

A Bảo lại xòe hai tay ra chắn trước người tôi, nhe răng với đám trẻ con đó.



“Quái vật!” Đám trẻ con càng ném hăng hơn.

Tôi nhanh chóng xoay người ôm lấy A Bảo, sau đó hét với đám trẻ con đó: “Mấy đứa là con cái nhà ai, có tin tôi gọi trưởng thôn tìm ba mẹ mấy đứa tới không?

Nhưng đám trẻ con này nào biết sợ là gì, bọn nó vẫn ném.

Có một hòn đá đập trúng cái đầu trọc của tôi khi tôi đã bỏ mũ ra.

Bọn nó cười ha ha: “Đánh đầu trọc, đánh đầu trọc.”

A Báo gào một tiếng thật to, nó nhảy thẳng từ trong ngực tôi ra, tứ chi chạm đất, nhảy phốc xuống nước, rồi chuẩn bị nhào tới đám trẻ con đó.

Có lẽ vì dáng vẻ này của A Bảo quá dọa người nên đám trẻ con đó “Oa” lên rồi chạy hết.

A Bảo cũng không đuổi theo, chỉ “Xuy Xuy” bọn nó vài tiếng, sau đó mới quay người nhìn tôi.

Thấy tôi nặng nề nhìn nó, nó tỏ vẻ tủi thân, sau đó mới lảo đảo đứng dậy, đi tới trước mặt tôi.

Nó ôm chân tôi rồi ngước mắt nhìn tôi, hình như trong đôi mắt sáng trong rưng rức nước mắt: “Mẹ...”

Tôi không cho phép nó đi bằng hai chân hai tay, trước kia tôi đã mắng nó rồi.

Hẳn là lần này nó cũng sợ tôi mắng nó.

“A Bảo ngoan, không sao? Tôi vươn tay ôm nó, mỉm cười :“Không sao.

Lần này vì tự bảo vệ bản thân nên không sao hết.

Nhưng bình thường không được làm thế, biết không?”

“Phù phù.” A Bảo lại nâng đầu tôi, thổi hơi “Phù phù” chỗ bị hòn đá đập trúng.

Tuy vẫn bắn ra nước dãi nhưng rơi xuống đầu còn cảm thấy hơi ấm áp.

Tôi nặng nề nhìn A Bảo, tay phải dính chút nước, gảy lên mặt nó.

Bị nước bắn lên mặt, A Bảo ngây ngẩn một lát rồi cười to, bắt đầu té nước lên người tôi.

Sợ còn trẻ con tới nữa, tôi dẫn A Bảo men theo dòng sông chậm rãi đi xuống dưới, trên đường còn bắt được vài con cá nhỏ và cá chạch nhỏ.

Khi chúng tôi về nhà thì mặt trời đã lặn rồi.

Khi về đến nhà mễ bà Tần, tôi lại phát hiện trưởng thôn cũng ở đây, ông ta đang nói chuyện với bà ấy.

Thấy bọn tôi trở về, ông ta nhìn A Bảo rồi nói với tôi: “Trẻ con không có ý xấu gì, cháu đừng để A Bảo dọa sợ bọn nó.”



“Trẻ con đương nhiên không có ý xấu gì? Tôi ôm A Bảo, che tại nó lại :“Trẻ con không hiểu chuyện, nào biết gì mà xà nữ, con của quan tài, người âm dương.”

Vẻ mặt của trưởng thôn dần dần thay đổi, nhìn về phía mễ bà Tần: “Bà tự xem mà xử lý đi.” Mễ bà Tần chỉ cười khẽ.

Chờ trưởng thôn đi rồi bà ấy mới nhìn cái thùng nhỏ của chúng tôi.

Sau đó mỉm cười với A Bảo: “Ồ! A Bảo nhà chúng ta được việc thật đó, bắt được nhiều cá vậy à.” A Bảo lập tức cười toét miệng: “Trạch trạch...!Nó vươn tay tóm một con cá trạch, vui vẻ cầm tới trước mặt mễ bà Tần, con cá vẫy đuôi khiến mặt bà ấy dính đầy nước.

Gần đây bà ấy không họ nữa nên đảm đương hết việc cơm nước.

Làm sạch những con cá nhỏ và cua trong sông, xào lên ăn.

Hiện giờ A Bảo có thể ăn một ít thịt sườn, uống canh xương ống rồi.

Ăn xong cơm, tôi đang định rửa bát thì mễ bà Tần lại chỉ vào vết thương trên tay tôi: “Cháu ra chơi với A.

Bảo đi, bà vót một con quay, loại bỏ được ấy.”

Thật ra đánh quay rất thú vị, A Bảo tinh mắt, lại đủ khỏe, bổ rất chuẩn, con quay gần như quay không dừng lại.

Đến lượt tôi, tôi không biết chơi.

A Bảo đánh quay rất tốt, nhưng tôi vừa bổ quay phát là con quay đổ luôn khiến A Bảo vỗ tay cười.

Sau đó nó còn dạy tôi chơi.

Mễ bà Tần rửa bát xong, ngồi dưới hiên nhà, cùng tôi nhìn A Bảo đánh quay: “Bây giờ chỉ còn lại hai cái tà quan, nếu như tìm được hết thì cháu định làm thế nào?”

“Tìm đủ là tốt rồi” Tôi thay mảnh vải thưa khác quẩn tay, mỉm cười với bà ấy “Lương Tuyết nói tám cái tà quan này đều là bamẹ cháu để lại cho cháu, thật ra cháu không phát hiện nó có tác dụng gì, có lẽ tập hợp

Tôi nhìn nơi bà ấy để thuốc: “Hay là đến bệnh viện khám đi? Dù sao hiện giờ chúng ta không thiếu tiền, cũng không có việc gì để làm.”

Bệnh lao phổi của bà ấy rất nghiêm trọng, ho rất nhiều.

Nhưng gần đây lại không họ nữa, không lẽ là lời tạm biệt cuối?

“Đừng rủa bà” Mễ bà Tần trừng mắt nhìn tôi, bà ấy bỏ khúc xương ống A Bảo đã gặm sạch sẽ ra, lấy một khúc mới đưa cho nó “Cháu có thể nghĩ thoáng, bà thì không thể?”

Nhất thời tôi cũng không biết phải nói gì, dù sao thì cứ để vậy đi.

Chờ qua tháng 8, bình rượu rắn của tôi đã ủ được một tháng rồi, rót nửa bình ra cho mấy người kia nếm thử.

Theo lý thuyết thì rượu rắn phải ủ ít nhất vài năm, nhưng mấy người họ nếm thử xong đều nói là hương vị này.

Mới đầu tôi còn không tin, sau đó bảo mễ bà Tần giúp tôi liên lạc với mất người quanh năm uống rượu rắn, bọn họ đều nói đúng vị rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Đại Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook