Xà Đại Nhân

Chương 22: THẤT VỌNG RỜI ĐI

Giang Hà

04/08/2021

Ánh mắt Mặc Dạ nhìn tôi đầy hy vọng và mong đợi, trong đôi mắt luôn nhìn tôi trong mơ dường như có điều gì đó sâu thẳm hơn.

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, cười khổi nói: “Có phải chỉ cần tôi lấy anh thì mọi chuyện sẽ được giải quyết không?”

“Cho dù là quan tài rắn hay là Liễu Đông Phương, hay Long Thiền, ta đều có thể giúp em giải quyết.” Giọng Mặc Dạ trầm thấp, kéo tay tôi chặt hơn, bày tỏ sự quyết tâm của hắn.

Nói cách khác, hắn luôn có khả năng này?

Tôi quay đầu nhìn hắn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, khuôn mặt này ai mà không động lòng chứ?

Mà từ khi tôi có trí nhớ, Mặc Dạ vẫn luôn ở trong mơ của tôi, nói không có tình cảm là giả.

“Người anh bảo vệ là tôi, hay là một người trong trí nhớ của anh?” Cổ họng tôi hơi đắng.

Mặc Dạ ngẩn người một lát, đôi mắt đen sáng ngời loé lên vẻ đau thương, con ngươi phản chiếu khuôn mặt tôi hình như cũng đang lay động.

“Có phải anh, Ngưu Nhị và Liễu Đông Phương đều đang chờ cùng 1 người không?” Tôi nhìn Mặc Dạ một cách nghiêm túc.

Tôi trầm giọng bảo: “Sao anh chắc chắn tôi chính là cô ấy?”

Mặc Dạ ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em lấy ta thì ta có thể bảo vệ em mãi.”

“Sau đó thì sao?” Tôi nhìn Mặc Dạ, trầm giọng nói: “Nếu có một ngày, anh phát hiện người các anh đợi không phải tôi thì sao?”

“Mặc Dạ, anh biết tôi có thể hại chết người cùng thôn để tự cứu mình, có thể tôi không phải người lương thiện trong trí nhớ của anh.” Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói một lèo.

Tôi nhìn Mặc Dạ: “Nếu anh là Liễu Đông Phương thì lừa được tôi sẽ lừa, nhưng anh là Mặc Dạ, là…”

Là Mặc Dạ đã bảo vệ tôi 18 năm, xuất hiện trong giấc mơ của tôi hàng đêm.

Vì vậy tôi không muốn đến khi hắn phát hiện tôi không phải người đó, sự thất vọng và dửng dưng cho rằng tôi lừa hắn…

“Chờ đến khi anh thật sự chắc chắn rồi nói, được không?” Mắt tôi cay xè.

Tình cảm mà Mặc Dạ dành cho tôi phụ thuộc vào một người khác, nên tôi không muốn khiến hắn thất vọng!

Càng không muốn chiếm những gì thuộc về người khác!

Kết quả tệ nhất là chôn trong quan tài rắn, kết quả của Liễu Đông Phương và Long Thiền cũng không tệ lắm đâu nhỉ.

Cũng giống như sự thất vọng của mễ bà Tần với tôi, bà bảo tôi đừng cứu người trong thôn, nhưng không ngờ tôi lại dụ Long Thiền đến hại những người đó.

Mặc Dạ có vẻ hơi đau lòng: “Long Duy, ta chờ em ra đời, chờ em lớn lên nhưng không ngờ… em lại không biết em là ai.”

“Vậy tôi là ai?” Tôi ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ, lạnh giọng bảo: “Các anh ai cũng có bí mật, tại sao không nói thẳng cho tôi biết?”

Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng rồi từ từ biến mất.

Tôi tỉnh lại từ trong mơ, sờ lên cổ tay, quả nhiên chiếc vòng ngọc rắn đen đã biến mất.

Khi tôi dậy trời bên ngoài đã tối.

Mễ bà Tần và Ngưu Nhị đang đốt lửa ngoài cửa, mùi lá ngải nồng nặc bốc lên.



Ngưu Nhị cười tươi, đưa tay ra nhặt một củ khoai lang nướng từ trong chậu than.

Nóng quá nên anh ta chuyển hết từ tay này sang tay khác, vội vàng kéo tay áo để cầm, thổi mấy hơi rồi đưa cho tôi: “Ngon, ăn đi!”

Khoai lang nướng cháy xém, bị Ngưu Nhị vần một hồi lớp vỏ cháy bên ngoài đã nát, hương thơm của khoai lang toả ra khiến người ta thèm thuồng.

“Cảm ơn!” Tôi nhận lấy khoai lang, ngồi xuống cạnh mễ bà Tần: “Bà biết chuyện của Ngưu Nhị ạ?”

Khi lần đầu tiên tôi tới đây vấn mễ, mễ bà Tần đã nói để Ngưu Nhị gác cổng cho tôi.

Mễ bà Tần đổ trấu nhặt ra lúc sàng gạo vào chậu than, bà mở miệng định nói thì bị sặc khói, ho liên tục.

Tôi vào nhà rót cho bà cốc nước để làm ẩm cổ họng rồi nói: “Ừ, tất cả đều do nhà họ Long tạo nghiệt. Thằng bé sinh cùng ngày với cháu đấy, không nhìn ra đúng không?”

Đúng là tôi không nhìn ra, hình như từ khi tôi có trí nhớ thì trong thôn đã có Ngưu Nhị rồi.

“Ngày cháu ra đời, cô của bà đột nhiên gọi bà tới nói rằng bà ấy sắp chết.” Mễ bà Tần cầm cốc nước, dùng gậy khẩy củi trong chậu than.

Khi nhìn tôi, ánh mắt bà mang theo thù hận: “Bà không cho bà ấy đi, bà ấy cầm theo ngọc bội rắn đen đến nhà cháu, trên đường đi…”

“Bà lo bà ấy gặp chuyện nên lén đi theo, đúng lúc nhìn thấy…” Mễ bà Tần mím môi.

Không biết vì khóc hay vì nhịn ho mà mặt bà đỏ bừng, ngay cả ánh mắt nhìn tôi cũng đỏ ngầu.

Bà nghẹn, tôi vội giúp bà vỗ lưng.

Bà lại ho liên tục, ho đến mức tim gan như muốn ra theo.

Cô của mễ bà Tần bị rắn cắn chết, mọi người đều biết chuyện này.

Nhưng tôi không ngờ bà lại đi theo, còn tận mắt nhìn thấy…

Tôi nhớ lại những con rắn bò lồm ngồm trong mộ, chắc có ảnh hưởng rất lớn đến mễ bà Tần.

Chờ bà ngưng ho, uống vài ngụm nước mới dừng lại được: “Sau này cháu định làm gì?”

Tôi bóc vỏ khoai, cắn một miếng, bên trong vẫn còn hơi nóng, tôi thở dài: “Đi một bước tính một bước thôi bà.”

“Sáng mai cháu dẫn bà nội về thị trấn rồi làm thủ tục nghỉ học, Ngưu Nhị…” Tôi cắn một miếng, nhìn Ngưu Nhị đang ngồi bên cạnh ăn khoai lang nướng.

Sau đó quay lại nhìn mễ bà Tần: “Để anh ta ở lại đây với bà đi ạ.”

Mắt mễ bà Tần loé lên, nhìn vào cổ tay đang cầm khoai của tôi, khẽ thở dài.

Tôi im lặng ăn hết củ khoai, không nói gì nữa.

Long Thiền đã cố ý tiếp cận Trương Ngọc Chi, mễ bà Tần từng bị rắn cắn, bà nội bị trói hai lần, bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Cho dù quan tài rắn hay là Long Thiền, hay là những người thôn Hồi Long sắp trở lại đều có địch ý với tôi.

Họ sẽ mượn những người xung quanh tôi để ép tôi vào quan tài rắn, vậy nên không thể không đề phòng.



Nếu quan tài rắn muốn tôi phải chôn sống thì ít nhất tôi có thể cầm cự được đến lúc vào quan tài, xem ai đấu được ai.

Gió đêm thổi mạnh vào chậu than, mễ bà Tần nhìn cổ tay tôi vài lần dường như muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.

Tối đến tôi đung nước rồi lau người, lau mặt cho bà nội.

Tôi xin mễ bà Tần ít gạo, bà tìm cho tôi một thùng gỗ lớn để tôi ngồi vào, sau đó từ từ đổ đầy gạo vào thùng.

Gạo vùi trên người khiến tôi thở không nổi, hơn nữa vì ngồi mà chân co quắp, tê dại.

Mễ bà Tần vừa giúp tôi vùi gạo bên cổ vừa thấp giọng thở dài: “Trước đây bà từng thấy một người trúng độc dâm xà.”

“Lúc đó cô của bà vẫn sống, trấn kế bên có một người phụ nữ lên núi kiếm củi, trời mù nên núp dưới một gốc cây to, sau đó có con rắn rủ từ trên cây xuống, phun độc dâm xà vào bà ấy.” Bà giúp tôi san đều gạo.

Bà cười: “Bà ấy đã trúng độc lại bị con rắn doạ sợ… nghe nói nó to bằng đùi bà ấy!”

Mễ bà Tần còn vòng tay lại một cách khoa trương để ước lượng kích thích: “Củi cũng không cần nữa, đội mưa chạy về nhà. Đêm đó độc phát tác, nói rằng bà nghe thấy con rắn đó gọi mình, phải lên núi tìm con rắn đó.”

“Bà ấy tới tìm cô của bà để vấn mễ, độc dâm xà không có cách giải, cô của bà bảo bà ấy ngủ trong gạo, mượn hơi lạnh để áp chế cảm giác khô nóng đó.” Mễ bà Tần ngước mắt nhìn tôi.

Bà cười khổ: “Nhưng bà ấy ngủ hai đêm thì độc tính càng lúc càng mãnh liệt, mỗi ngày đều tự lén lút làm rất nhiều chuyện đáng xấu hổ. Sau này vào một đêm nọ, bà ấy nhân lúc người nhà không chú ý…”

Mễ bà Tần dừng lại một chút: “Chạy lên núi! Sau đó có người đi kiếm củi nhìn thấy bà ấy, quần áo cũng không mặc mà cười sằng sặc, có mùi tanh của rắn, thỉnh thoảng trên người bà ấy còn bị vài con rắn quấn lấy.”

“Bây giờ thì sao ạ?” Ngực tôi bị gạo ép chặt.

Mễ bà Tần đưa tay nắm lấy gạo: “Sau này bà ấy biến thành xà bà, theo quy định của thôn thì sẽ đánh chết bà ta. Con rắn đó còn đến thôn báo thù cũng bị bốn phương sĩ giao du bốn phương bắt được.”

“Xà bà?” Tôi nhìn mễ bà Tần bằng ánh mắt nặng nề, không hiểu hỏi: “Không phải người ra khỏi quan tài rắn như Long Thiền mới gọi là xà bà sao ạ?”

“Những người bị rắn quấn lấy đều gọi là xà bà.” Mễ bà Tần đổ gạo ra.

Bà nhìn tôi nói: “Long Thiền mang thai mới vào quan tài rắn, sau đó lại ra từ quan tài rắn, đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ là xà quái, người thôn Hồi Long không ai sống sót nổi.”

“Xà quái là gì ạ?” Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh huyết xà trên người Long Thiền, lẽ nào đó là xà quái?

“Mấu chốt không nằm ở đây.” Mễ bà Tần ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với tôi: “Cháu từ chối xà quân rồi à?”

Bàn tay vùi trong gạo của tôi vô thức nắm lấy gạo.

Tay vừa cử động, lập tức đã cảm nhận được cổ tay trống rỗng.

Lòng tôi không khỏi chua xót, mới mấy ngày mà tôi đã quen đeo chiếc vòng ngọc rắn đen trên cổ tay.

“Cháu chê ngài ấy là rắn hay là chê ngài ấy không có thân rắn, hay vì gì?” Mễ bà Tần thấy tôi không phủ nhận, giọng điệu trở nên không tốt lắm.

“Không phải.” Tôi nắm chặt gạo, định giải thích.

Dù sao Mặc Dạ dựa vào đâu khẳng định tôi chính là người hắn muốn đợi?

Mễ bà Tần đang định nói gì thì đột nhiên một giọng cười trầm thấp vọng lại: “Nếu cô ta đã trúng độc dâm xà của ta thì đương nhiên phải chờ ta, vậy nên từ chối Mặc Dạ là đúng rồi.”

Vừa dứt lời, tôi thấy nửa thân trên Liễu Đông Phương đang bò trên xà nhà cũ, cúi đầu nhìn tôi: “Có người về thôn Hồi Long rồi, lập tức sẽ tìm đến ngươi, Long Thiền đi cùng họ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Đại Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook