Chương 137: Chịu oan lần này
Bán Thổ Vân
14/01/2024
Chịu oan lần này
......
Viên Liễu phát hiện nhiều ngày qua chị Du Nhậm luôn được chị tiến sĩ đi cùng đến nhà mình ăn cơm, Du Nhậm nói chị tiến sĩ ở nước ngoài, không được ăn hương vị Bách Châu đích thực, thật vừa vặn đồ ăn gia đình do mẹ cô nấu vô cùng ngon.
Chị Du Nhậm ăn không được bao nhiêu, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho chị tiến sĩ, mỉm cười nhìn chị tiến sĩ đánh chén sạch sẽ, thậm chí có một lần còn lén lút đặt tay lên bụng Tiểu Tề, nhéo bụng cô.
"Tiểu Tề à, khi nào thì về Mỹ? Làm bác sĩ ở đó kiếm chác cũng khá chứ nhỉ." Điều Viên Huệ Phương quan tâm nhất là thu nhập của Tiểu Tề, nghe Tiểu Tề nói vẫn đang trong giai đoạn nội trú, thu nhập mỗi năm không cao, cô cũng rất ngạc nhiên khi nhận được hơn 30.000 đô: "Cũng khoảng gần 200.000 tệ".
Tiểu Tề chỉ cười: "Không nhiều." Thực sự không nhiều, hết một nửa dùng để thuê nhà, may thay hầu hết thời gian cô đều ngâm mình trong bệnh viện, không gì nhiều cần tiêu. Du Nhậm cũng biết áp lực tài chính của Tiểu Tề, nhìn sang Tiểu Tề với ánh mắt dập dềnh thương xót.
Buổi tối khi hai người nắm tay nhau đi dạo, Tiểu Tề nói, Thái Thái, chỉ cần nhẫn nhịn gắng sức qua mấy năm nữa thôi, đến khi đó thu nhập sẽ tăng lên đâu đó mười lần.
Lửa thử vàng, gian nan thử sức, nhìn theo góc độ này, công việc của Tiểu Tề và con đường sự nghiệp tương lai của Du Nhậm sẽ không hẹn mà nên.
Đến ngày thứ sáu ở bên Tiểu Tề, Du Nhậm chỉ về nhà để lấy quần áo cũng thấy không ổn: "Chị không về thăm cô chú thật à?"
Tiểu Tề nói rằng không được gặp, gọi điện cũng vậy. Bà Hà từng gửi qua cho cô 50.000 đô la Mỹ nhưng cô đã trả lại hết: "Họ cũng là những người vất vả lao động lấy lương, để dành dưỡng già thật không dễ dàng."
Du Nhậm dẫn Tiểu Tề đến công viên nhỏ chơi xích đu, hai cô gái một người đu một người hạ, câu được câu chăng nói chuyện với nhau. Tiểu Tề hiểu trong lòng Du Nhậm có rất nhiều chuyện dồn nén, cô không thể đưa ra yêu cầu với Du Nhậm, Du Nhậm cũng kiềm chế không hỏi kế hoạch chi tiết hơn của cô.
"Thái Thái," Tề Dịch Quả do dự: "Nếu, chị nói là nếu, nếu vài năm nữa em phát hiện công việc này không như những gì em muốn, liệu em có cân nhắc sang Mỹ học lên không?"
"Có." Du Nhậm trả lời rất nhẹ nhàng, tâm trạng của Tề Dịch Quả cũng thoải mái hơn, cô nhìn người yêu và nói: "Chị sẽ..." từ "chờ" đó cuối cùng không được nói ra, bởi thật không công bằng với Du Nhậm, đâu phải cô "chờ" Du Nhậm ở bên kia nửa trái đất, chính cô đã đặt bản thân lên hàng đầu bằng cách chọn trốn thoát khỏi đây.
Du Nhậm tiếp lời: "Chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, phải không?" Chị đừng ăn quá nhiều đồ ăn nhanh, hãy cố gắng ăn nhiều trái cây và rau quả. "Được" - Tiểu Tề, người đã ăn hamburger và pizza suốt một tháng đã đồng ý.
Khi bầu không khí chia xa ngày càng nồng, dục tình sẽ ít lại và nhạt dần. Khi Du Nhậm đang chuẩn bị thiu thiu trong vòng tay của Tiểu Tề, cuộc điện thoại của Du Hiểu Mẫn lại đến: "Con đang ở đâu?"
Du Nhậm nói con ở nhà nghỉ với bạn gái, mẹ có muốn gặp cô ấy không? Những lời này khiến Tiểu Tề sợ hãi, co cứng cơ thể.
Du Hiểu Mẫn nghẹn lời, mãi một lúc sau lại hỏi: "Con định lông bông bên ngoài đến khi nào?"
"Không phải lông bông, mẹ, con có một mối quan hệ nghiêm túc." Du Nhậm nghiêm túc nói: "Con không vi phạm pháp luật, chỉ ở bên người yêu vài ngày, thứ Tư tuần tới con sẽ về."
Cúp điện thoại, Tiểu Tề líu lưỡi: "Nếu Viện trưởng Du đến gặp chị thật thì sao?"
Cô gái chống đầu nhìn cô: "Có sợ không?"
Tiểu Tề ấp úng: "Chị... chị vẫn chưa chuẩn bị xong." Du Nhậm thở dài, ôm Tiểu Tề: "Không phải ép chị công khai, mẹ em vẫn tốt hơn mẹ chị, tuy bà ấy từng làm những chuyện kiểm soát chặt chẽ em, nhưng sẽ không bao giờ lấy mạng người ra gây rối. Mẹ của chị... thực sự không giống một người có trình độ học vấn cao."
Bà ấy thì học vấn cao gì chứ, Tiểu Tề nói, bà Hà học y tá ở trường nghề, sau đó thi lên trường cao đẳng, vào Bệnh viện Trung tâm Thành phố nhờ mối quan hệ của chồng: "Điều bà ấy sợ nhất là bị hỏi về học vấn, luôn cảm thấy thấp kém hơn người một bậc." Tề Dịch Quả nói, Thái Thái, đừng thú nhận mối quan hệ của chúng ta với mẹ em, thật đấy, mẹ em biết, bà Hà sớm muộn cũng sẽ biết. Nếu mẹ chị không tìm được chị, bà ấy sẽ tìm đến em gây rắc rối.
"Dịch Quả, chị cứ muốn sống dưới cái bóng của mẹ như thế này mãi sao?" Cuối cùng Du Nhậm hỏi.
Tiểu Tề im lặng rất lâu: "Chị có thể làm gì đây?"
Câu hỏi này khiến những ngày bên nhau ngọt ngào như tuần trăng mật của họ lạnh đi, đêm đó Du Nhậm ngủ không ngon, cô quay lưng về phía Tiểu Tề không biết phải làm sao, người yêu ôm cô từ phía sau và nói: "Chị xin lỗi."
Ngày thứ mười, Du Nhậm tiễn Tiểu Tề đến Thượng Hải lên máy bay, cũng đứng trước cửa an ninh sân bay, lần này Du Nhậm đã khóc, cô không biết phải khóc bao nhiêu lần nữa mới khiến trái tim mình mạnh mẽ và sắt thép hơn. Cuối cùng Tiểu Tề đã hôn cô ở sân bay, bay về Mỹ với đôi mắt sưng húp.
Khi Du Nhậm đi tàu điện ngầm đến trạm, Mão Sinh gọi điện đến hỏi cậu có ở Bách Châu không? Hôm qua Mão Sinh vừa về nhà cũ, muốn đến thăm Du Nhậm. Hai người hẹn gặp nhau ở đường Cận Hy gần nhà cũ của Mão Sinh. Trong cửa hàng KFC quen thuộc, Mão Sinh gầy đến mức gần như không thể mặc nổi quần áo đang ngồi đợi Du Nhậm trên tầng hai, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Du Nhậm, cả hai đều bật cười.
"Chúng ta đều thật thảm hại." Du Nhậm nói.
Có thể coi cửa hàng này là nơi họ ước hẹn, bảy năm sau khi ngồi lại, bôn ba khắp nơi và rồi quay lại đều là những người ngã lòng, Mão Sinh nói rằng Ấn Tú đang bị giam 4 tháng, đã có phán quyết, nhưng chị ấy không kháng cáo.
"Ba năm rưỡi, phạt 200.000 tệ, không còn nhà, không còn cửa hàng. Mình thấy mức án này quá nghiêm khắc, nhưng tòa án cân nhắc đến tác động xã hội từ vụ án này của chị ấy." Mão Sinh không dám động tay vào ba căn nhà đứng tên mình, nhưng nghĩ đến Ấn Tú sắp phải ngồi tù vài năm, khối tài sản đúc lên từ gạch và bê tông ấy chẳng khác nào cây thánh giá đè nặng lên người Mão Sinh.
"Hơn nửa năm qua mình không gặp được chị ấy, chỉ được thấy chị ấy từ xa trong toà án." Lúc đó Ấn Tú cũng đang nhìn xung quanh khi bị đưa vào toà, mãi mới tìm được Mão Sinh, hai người chỉ kịp nhìn nhau vội vàng trước khi Ấn Tú bị đưa đến ghế bị cáo. Nghĩ đến đây, mũi Mão Sinh cay cay, cô cầm cốc coca đá lên uống ừng ực: "Du Nhậm, mình không thể ở lại Ninh Ba nữa, cứ nghĩ đến những trở ngại gặp phải khi thăm tù làm mình mất ngủ nhiều đêm." Cho nên Mão Sinh quay lại Bách Châu: "Nửa cuối năm nay mình sẽ vào Công ty Văn nghệ Việt kịch Bách Châu, vừa hát vừa nghĩ cách."
Du Nhậm nhìn Mão Sinh, nhẹ nhàng nói: "May mà cậu và chị ấy còn trẻ."
Nước mắt Mão Sinh bất ngờ trào ra: "Chị ấy trẻ, năm nay mới 25 tuổi, nhưng chưa từng có một ngày được sống thoải mái." Hai người cùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ quán Internet bên kia đường, Du Nhậm đưa khăn giấy cho Mão Sinh: "Có một lần, mình đợi cậu ở đây, lần đó cậu nhuộm tóc màu tím, có còn nhớ không?" Cậu bị người ta ép vào bức tường đầu ngõ kia cưỡng hôn, là Ấn Tú đúng không?
"Là chị ấy, lúc đó chị ấy chuẩn bị đi làm ở phương Nam." Mão Sinh ôm nửa khuôn mặt: "Đã lâu như vậy sao."
Mình không biết nhiều về Ấn Tú, hai người cũng không nói chuyện nhiều. Du Nhậm nhớ lại những ngày mình đến làng thành thăm Viên Liễu, cô và Ấn Tú chỉ là mối quan hệ xã giao gật đầu chào nhau: "Nhưng chị ấy rất có nghị lực, không chịu thua và cũng rất biết âm thầm nhẫn nhịn, lúc ấy mình nghĩ, chúng mình chênh nhau không nhiều tuổi, tại sao chị ấy lại một mình thuê phòng trong làng thành và làm việc trong nhà hàng? Còn bị đám đàn ông già quấy rối nữa." Du Nhậm nói lần mà cô và Ấn Tú có cảm tình với nhau nhất là lúc giải vây trong nhà hàng.
"Mão Sinh, chị ấy rất yêu cậu." Du Nhậm nói, chị ấy coi trọng tiền bạc đến vậy vì trước đây quá mức thiếu thốn, nhưng chị ấy đặt cược tất cả vào cậu, chứng tỏ chị ấy đã chuẩn bị tinh thần.
"Chuẩn bị gì?" Mão Sinh nghĩ: "Nếu một ngày nào đó mình không còn tình cảm với chị ấy nữa thì sao?"
Phải. Cho dù có một ngày nào đó cậu không còn yêu chị ấy nữa, cho dù cậu muốn lấy nhà đi, có lẽ chị ấy cũng không hối hận, Du Nhậm nói: "Mão Sinh, đó là một cô gái thật ngốc". Dường như, mỗi người chúng ta được sinh ra và lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau, vài người bị chèn ép nhu cầu vật chất, vài người bị khủng bố đời sống tinh thần, cũng có một số người bị bóp nghẹt bởi hai điều trên, có vẻ như Ấn Tú là vế sau.
Cậu cho rằng tâm trí chị ấy bị trói buộc bởi tiền, nhưng mình lại nghĩ, chị ấy bị trói buộc bởi cậu. Mão Sinh, cậu là nỗi ám ảnh của Ấn Tú, sâu sắc hơn cả tiền bạc.
Lời nói của Du Nhậm khiến Mão Sinh cười khổ: "Sao có thể? Chị ấy thà vào tù."
"So với tự do tài chính, tự do thân thể đối với chị ấy chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chị ấy sẵn sàng trả cái giá như vậy." Du Nhậm nói, chị ấy luôn khao khát được tự do đứng cạnh cậu đúng chứ? Không bị tiền bạc chèn ép, nên đã ngốc đến mức đánh đổi thời gian lấy không gian.
Mão Sinh trầm ngâm nghẫm nghĩ: "Đúng vậy."
"Mình ngưỡng mộ chị ấy," Du Nhậm nói: "Ấn Tú là người dám đấu tranh và đấu tranh hết mình." Có sự bất lực hiện hữu trong mắt cô, bởi cô nghĩ đến Tề Dịch Quả yêu dấu của mình, một người khôn ngoan, hoạt bát, ân cần và dịu dàng như vậy, lại chọn cách phòng thủ thay vì tấn công trước thời khắc quan trọng.
Phong cách đánh cờ không phân cao thấp, chỉ là tùy vào sự lựa chọn của mỗi người, thực ra Du Nhậm thích tiến công, nhưng lối chơi của Tiểu Tề lúc này khiến cô có chút thất vọng.
"Du Nhậm, cậu có điều gì trói buộc không?" Bỗng nhiên Mão Sinh hỏi.
"Có chứ." Nụ cười của Du Nhậm khiến Mão Sinh nhất thời không phân biệt nổi liệu có phải là nói đùa: "Mình bị trách nhiệm và nghĩa vụ trói buộc, cũng từng bị cậu trói buộc." Hiện tại, mình bị Dịch Quả trói buộc. Mình đang đánh một ván cờ khô khan có thể không dẫn đến kết quả nào, thăm dò tranh cướp đất nhau, khó giải, khó lường, cũng không tồn tại một chiêu thức thần kỳ nào để bộc phá. Dường như, trong lòng cả hai đều có chung suy nghĩ: Khi máy báo hết giờ, đợi được đếm mắt đi. Thắng thua trong ván cờ này đều vô nghĩa, thể như, tiêu hao lâu dài mới là vấn đề.
Mão Sinh nhướng mày: "Vậy tại sao cậu vẫn muốn cứ thế tiêu hao? Chẳng phải kết thúc ở đây sẽ tốt hơn sao?"
Môi Du Nhậm mấp máy: "Nếu là cậu, cậu có nỡ không?"
Khí thế của Mão Sinh dần dần tan biến trong mạch suy nghĩ: "Không nỡ, cậu vẫn có người đồng hành, còn mình?" Có thể vài năm nữa cô không gặp được Ấn Tú, cách duy nhất là tìm Ấn Tiểu Thường, dựa vào mối quan hệ gia đình của Ấn Tú để xin đến thăm.
"Không, Mão Sinh, ván cờ của cậu vẫn còn đó, chỉ đang tạm dừng trong tình huống này thôi, sẽ có một ngày nó sống lại." Du Nhậm cuối cùng nói: "Cậu ăn no chưa? Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Mão Sinh cũng cảm thấy bí bách, nên đi cùng Du Nhậm về nhà nghỉ lấy quần áo, cô có xe, tiện thể chở Du Nhậm về nhà: "Sau này chúng ta đều làm việc ở Bách Châu, Du Nhậm, duyên phận này thật kỳ diệu." Đây chẳng phải là điều mọi người đều khát khao nhiều năm trước sao?
Mão Sinh lái xe đến dưới toà nhà nơi Du Nhậm ở, chợt nhớ ra trong cốp xe có quà: "Chờ một chút, Du Nhậm." Mão Sinh nói mình có mang ít đặc sản Ninh Ba, cậu lấy về ăn thử với mẹ đi.
"Vậy cậu về nhà ngồi chơi với mình đi, đã mấy năm rồi cậu chưa đến nhà mình." Du Nhậm mời. Nhìn biểu cảm của Mão Sinh, cô cười: "Không phải chứ? Đến giờ cậu vẫn sợ mẹ mình à? "
"Không chỉ là sợ, mẹ cậu còn là bạn của mình trên Q, có một thời gian mình hoảng sợ đến mức tim đập không thể kiểm soát mỗi khi thấy ảnh đại diện tóc ngắn nghiêm túc của mẹ cậu", Mão Sinh nói: "Trước đây có lần để mẹ mình nhìn thấy, mẹ mình về hẳn Bách Châu tìm mẹ cậu nói chuyện." Mão Sinh nói mình sợ chết khiếp, tưởng mọi người sẽ cãi nhau cơ, không ngờ cả hai đều rất lịch sự. Thực ra, mẹ cậu cũng khá có lý.
Du Nhậm lại sững sớ "Mình... mình không biết." Cô biết trước đây Ấn Tú đã cướp Mão Sinh, Mão Sinh cũng có mới nới cũ, nhưng không biết Du Hiểu Mẫn từng truy lùng người yêu cũ của mình từ lâu. Đoán chắc rằng mẹ mình đã nói những lời gì đó gây áp lực cho thỏ con lúc ấy mới mười mấy tuổi. Cô nhìn Mão Sinh, không nói nên lời, chuyện này bây giờ mới biết thì có nghĩa lý gì nữa chứ, cô bước tới ôm Mão Sinh: "Mình xin lỗi."
Mão Sinh cười, nói không sao đâu. Đột nhiên thấy Du Hiểu Mẫn khoanh tay, sắc mặt tái mét đứng trước cổng khu chung cư, mặt Mão Sinh lập tức trắng bệch, căng thẳng lắp bắp nói: "A... Du Nhậm, được... được rồi."
Du Nhậm cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại nhìn thấy Du Hiểu Mẫn thế là hiểu ra. Cô cười khổ nói xin lỗi Mão Sinh nhé, để cậu chịu oan lần này.
"Oan gì cơ?" Mão Sinh đứng thẳng, hai cánh tay dán vào hông quần, cúi đầu chào Du Hiểu Mẫn: "Ch... cháu chào cô."
Du Hiểu Mẫn bước đến, thăm dò Mão Sinh từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng nhìn Du Nhậm: "Ừ." Giọng điệu này không biết là chào hỏi hay tức giận, cô nhìn Mão Sinh: "Cháu về à? Lên nhà ngồi chơi đi."
Mão Sinh nuốt nước bọt, nhìn Du Nhậm hỏi bằng ánh mắt: "Mình phải vào thật à? Thật á! Không phải chứ?"
Du Nhậm nói: "Ừ, chỉ ngồi chơi thôi."
Thế là Mão Sinh được Du Hiểu Mẫn tiếp đãi nồng hậu, ngồi trong phòng khách nhà Du Nhậm mãi mà không biết nên nói gì. Du Hiểu Mẫn ngồi đối diện chiếc sofa nhìn cô gái này - cao lên một chút, mỗi tội quá gầy, cánh tay dưới ống tay áo y hệt cây sào tre. Đôi mắt đúng là rất đẹp, giống mẹ cô bé. Khí chất cũng ra dáng chững chạc, nhưng vẻ mặt sợ sệt kia lại không tương xứng chút nào.
"Tiểu Bạch, uống trà đi." Du Hiểu Mẫn đẩy tách trà về phía Mão Sinh.
Mão Sinh nói cảm ơn cô. Mão Sinh cầm tách trà lên, nhìn thấy Du Nhậm đá dép, ngồi xếp bằng bên cạnh mình, Du Nhậm và Du Hiểu Mẫn nhìn nhau, người mẹ làm nghề bác sĩ quay mặt qua nhìn Mão Sinh: "Tiểu Bạch à, bây giờ có ở tỉnh lỵ nữa không?"
Mão Sinh nói cháu về Bách Châu làm việc, sẽ tiếp tục hát sau một thời gian nữa khi Công ty Biểu diễn Việt kịch Bách Châu được tái cơ cấu.
"Vậy cháu ở đâu?" Du Hiểu Mẫn bắt đầu kiểm tra hộ khẩu, Mão Sinh nói gia đình cháu vẫn còn một căn nhà cũ ở phố Cận Hy, nhưng đã cho thuê. Hiện cháu đang sống trong nhà của sư phụ, ở khu chung cư Kim Hồ cũng trên con phố đó.
Tầm mắt của Du Hiểu Mẫn di chuyển dọc theo khuôn mặt xuống đến cằm Mão Sinh, cuối cùng dừng lại nơi bàn tay đặt trên đầu gối, sau đó liếc cô con gái đang cầm tách trà đảo mắt, đã hiểu ra điều gì đó: "Sau này cháu sẽ ở lại Bách Châu à?"
"Vâng, những hoa đán làm việc quen với cháu đều đang ở Bách Châu, hơn nữa cháu có thể tiếp tục học hỏi từ sư phụ." Mão Sinh uống trà, nắp trà run run chạm vào mép cốc, phát ra âm thanh giòn tan.
"Ừ." Giọng Du Hiểu Mẫn mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Cô hậm hực nhìn sang Du Nhậm, phát hiện dưới cổ áo con gái có vết đỏ mờ mờ. Tay Du Hiểu Mẫn túm chặt đệm sofa: "Được!"
......
......
Viên Liễu phát hiện nhiều ngày qua chị Du Nhậm luôn được chị tiến sĩ đi cùng đến nhà mình ăn cơm, Du Nhậm nói chị tiến sĩ ở nước ngoài, không được ăn hương vị Bách Châu đích thực, thật vừa vặn đồ ăn gia đình do mẹ cô nấu vô cùng ngon.
Chị Du Nhậm ăn không được bao nhiêu, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho chị tiến sĩ, mỉm cười nhìn chị tiến sĩ đánh chén sạch sẽ, thậm chí có một lần còn lén lút đặt tay lên bụng Tiểu Tề, nhéo bụng cô.
"Tiểu Tề à, khi nào thì về Mỹ? Làm bác sĩ ở đó kiếm chác cũng khá chứ nhỉ." Điều Viên Huệ Phương quan tâm nhất là thu nhập của Tiểu Tề, nghe Tiểu Tề nói vẫn đang trong giai đoạn nội trú, thu nhập mỗi năm không cao, cô cũng rất ngạc nhiên khi nhận được hơn 30.000 đô: "Cũng khoảng gần 200.000 tệ".
Tiểu Tề chỉ cười: "Không nhiều." Thực sự không nhiều, hết một nửa dùng để thuê nhà, may thay hầu hết thời gian cô đều ngâm mình trong bệnh viện, không gì nhiều cần tiêu. Du Nhậm cũng biết áp lực tài chính của Tiểu Tề, nhìn sang Tiểu Tề với ánh mắt dập dềnh thương xót.
Buổi tối khi hai người nắm tay nhau đi dạo, Tiểu Tề nói, Thái Thái, chỉ cần nhẫn nhịn gắng sức qua mấy năm nữa thôi, đến khi đó thu nhập sẽ tăng lên đâu đó mười lần.
Lửa thử vàng, gian nan thử sức, nhìn theo góc độ này, công việc của Tiểu Tề và con đường sự nghiệp tương lai của Du Nhậm sẽ không hẹn mà nên.
Đến ngày thứ sáu ở bên Tiểu Tề, Du Nhậm chỉ về nhà để lấy quần áo cũng thấy không ổn: "Chị không về thăm cô chú thật à?"
Tiểu Tề nói rằng không được gặp, gọi điện cũng vậy. Bà Hà từng gửi qua cho cô 50.000 đô la Mỹ nhưng cô đã trả lại hết: "Họ cũng là những người vất vả lao động lấy lương, để dành dưỡng già thật không dễ dàng."
Du Nhậm dẫn Tiểu Tề đến công viên nhỏ chơi xích đu, hai cô gái một người đu một người hạ, câu được câu chăng nói chuyện với nhau. Tiểu Tề hiểu trong lòng Du Nhậm có rất nhiều chuyện dồn nén, cô không thể đưa ra yêu cầu với Du Nhậm, Du Nhậm cũng kiềm chế không hỏi kế hoạch chi tiết hơn của cô.
"Thái Thái," Tề Dịch Quả do dự: "Nếu, chị nói là nếu, nếu vài năm nữa em phát hiện công việc này không như những gì em muốn, liệu em có cân nhắc sang Mỹ học lên không?"
"Có." Du Nhậm trả lời rất nhẹ nhàng, tâm trạng của Tề Dịch Quả cũng thoải mái hơn, cô nhìn người yêu và nói: "Chị sẽ..." từ "chờ" đó cuối cùng không được nói ra, bởi thật không công bằng với Du Nhậm, đâu phải cô "chờ" Du Nhậm ở bên kia nửa trái đất, chính cô đã đặt bản thân lên hàng đầu bằng cách chọn trốn thoát khỏi đây.
Du Nhậm tiếp lời: "Chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, phải không?" Chị đừng ăn quá nhiều đồ ăn nhanh, hãy cố gắng ăn nhiều trái cây và rau quả. "Được" - Tiểu Tề, người đã ăn hamburger và pizza suốt một tháng đã đồng ý.
Khi bầu không khí chia xa ngày càng nồng, dục tình sẽ ít lại và nhạt dần. Khi Du Nhậm đang chuẩn bị thiu thiu trong vòng tay của Tiểu Tề, cuộc điện thoại của Du Hiểu Mẫn lại đến: "Con đang ở đâu?"
Du Nhậm nói con ở nhà nghỉ với bạn gái, mẹ có muốn gặp cô ấy không? Những lời này khiến Tiểu Tề sợ hãi, co cứng cơ thể.
Du Hiểu Mẫn nghẹn lời, mãi một lúc sau lại hỏi: "Con định lông bông bên ngoài đến khi nào?"
"Không phải lông bông, mẹ, con có một mối quan hệ nghiêm túc." Du Nhậm nghiêm túc nói: "Con không vi phạm pháp luật, chỉ ở bên người yêu vài ngày, thứ Tư tuần tới con sẽ về."
Cúp điện thoại, Tiểu Tề líu lưỡi: "Nếu Viện trưởng Du đến gặp chị thật thì sao?"
Cô gái chống đầu nhìn cô: "Có sợ không?"
Tiểu Tề ấp úng: "Chị... chị vẫn chưa chuẩn bị xong." Du Nhậm thở dài, ôm Tiểu Tề: "Không phải ép chị công khai, mẹ em vẫn tốt hơn mẹ chị, tuy bà ấy từng làm những chuyện kiểm soát chặt chẽ em, nhưng sẽ không bao giờ lấy mạng người ra gây rối. Mẹ của chị... thực sự không giống một người có trình độ học vấn cao."
Bà ấy thì học vấn cao gì chứ, Tiểu Tề nói, bà Hà học y tá ở trường nghề, sau đó thi lên trường cao đẳng, vào Bệnh viện Trung tâm Thành phố nhờ mối quan hệ của chồng: "Điều bà ấy sợ nhất là bị hỏi về học vấn, luôn cảm thấy thấp kém hơn người một bậc." Tề Dịch Quả nói, Thái Thái, đừng thú nhận mối quan hệ của chúng ta với mẹ em, thật đấy, mẹ em biết, bà Hà sớm muộn cũng sẽ biết. Nếu mẹ chị không tìm được chị, bà ấy sẽ tìm đến em gây rắc rối.
"Dịch Quả, chị cứ muốn sống dưới cái bóng của mẹ như thế này mãi sao?" Cuối cùng Du Nhậm hỏi.
Tiểu Tề im lặng rất lâu: "Chị có thể làm gì đây?"
Câu hỏi này khiến những ngày bên nhau ngọt ngào như tuần trăng mật của họ lạnh đi, đêm đó Du Nhậm ngủ không ngon, cô quay lưng về phía Tiểu Tề không biết phải làm sao, người yêu ôm cô từ phía sau và nói: "Chị xin lỗi."
Ngày thứ mười, Du Nhậm tiễn Tiểu Tề đến Thượng Hải lên máy bay, cũng đứng trước cửa an ninh sân bay, lần này Du Nhậm đã khóc, cô không biết phải khóc bao nhiêu lần nữa mới khiến trái tim mình mạnh mẽ và sắt thép hơn. Cuối cùng Tiểu Tề đã hôn cô ở sân bay, bay về Mỹ với đôi mắt sưng húp.
Khi Du Nhậm đi tàu điện ngầm đến trạm, Mão Sinh gọi điện đến hỏi cậu có ở Bách Châu không? Hôm qua Mão Sinh vừa về nhà cũ, muốn đến thăm Du Nhậm. Hai người hẹn gặp nhau ở đường Cận Hy gần nhà cũ của Mão Sinh. Trong cửa hàng KFC quen thuộc, Mão Sinh gầy đến mức gần như không thể mặc nổi quần áo đang ngồi đợi Du Nhậm trên tầng hai, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Du Nhậm, cả hai đều bật cười.
"Chúng ta đều thật thảm hại." Du Nhậm nói.
Có thể coi cửa hàng này là nơi họ ước hẹn, bảy năm sau khi ngồi lại, bôn ba khắp nơi và rồi quay lại đều là những người ngã lòng, Mão Sinh nói rằng Ấn Tú đang bị giam 4 tháng, đã có phán quyết, nhưng chị ấy không kháng cáo.
"Ba năm rưỡi, phạt 200.000 tệ, không còn nhà, không còn cửa hàng. Mình thấy mức án này quá nghiêm khắc, nhưng tòa án cân nhắc đến tác động xã hội từ vụ án này của chị ấy." Mão Sinh không dám động tay vào ba căn nhà đứng tên mình, nhưng nghĩ đến Ấn Tú sắp phải ngồi tù vài năm, khối tài sản đúc lên từ gạch và bê tông ấy chẳng khác nào cây thánh giá đè nặng lên người Mão Sinh.
"Hơn nửa năm qua mình không gặp được chị ấy, chỉ được thấy chị ấy từ xa trong toà án." Lúc đó Ấn Tú cũng đang nhìn xung quanh khi bị đưa vào toà, mãi mới tìm được Mão Sinh, hai người chỉ kịp nhìn nhau vội vàng trước khi Ấn Tú bị đưa đến ghế bị cáo. Nghĩ đến đây, mũi Mão Sinh cay cay, cô cầm cốc coca đá lên uống ừng ực: "Du Nhậm, mình không thể ở lại Ninh Ba nữa, cứ nghĩ đến những trở ngại gặp phải khi thăm tù làm mình mất ngủ nhiều đêm." Cho nên Mão Sinh quay lại Bách Châu: "Nửa cuối năm nay mình sẽ vào Công ty Văn nghệ Việt kịch Bách Châu, vừa hát vừa nghĩ cách."
Du Nhậm nhìn Mão Sinh, nhẹ nhàng nói: "May mà cậu và chị ấy còn trẻ."
Nước mắt Mão Sinh bất ngờ trào ra: "Chị ấy trẻ, năm nay mới 25 tuổi, nhưng chưa từng có một ngày được sống thoải mái." Hai người cùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ quán Internet bên kia đường, Du Nhậm đưa khăn giấy cho Mão Sinh: "Có một lần, mình đợi cậu ở đây, lần đó cậu nhuộm tóc màu tím, có còn nhớ không?" Cậu bị người ta ép vào bức tường đầu ngõ kia cưỡng hôn, là Ấn Tú đúng không?
"Là chị ấy, lúc đó chị ấy chuẩn bị đi làm ở phương Nam." Mão Sinh ôm nửa khuôn mặt: "Đã lâu như vậy sao."
Mình không biết nhiều về Ấn Tú, hai người cũng không nói chuyện nhiều. Du Nhậm nhớ lại những ngày mình đến làng thành thăm Viên Liễu, cô và Ấn Tú chỉ là mối quan hệ xã giao gật đầu chào nhau: "Nhưng chị ấy rất có nghị lực, không chịu thua và cũng rất biết âm thầm nhẫn nhịn, lúc ấy mình nghĩ, chúng mình chênh nhau không nhiều tuổi, tại sao chị ấy lại một mình thuê phòng trong làng thành và làm việc trong nhà hàng? Còn bị đám đàn ông già quấy rối nữa." Du Nhậm nói lần mà cô và Ấn Tú có cảm tình với nhau nhất là lúc giải vây trong nhà hàng.
"Mão Sinh, chị ấy rất yêu cậu." Du Nhậm nói, chị ấy coi trọng tiền bạc đến vậy vì trước đây quá mức thiếu thốn, nhưng chị ấy đặt cược tất cả vào cậu, chứng tỏ chị ấy đã chuẩn bị tinh thần.
"Chuẩn bị gì?" Mão Sinh nghĩ: "Nếu một ngày nào đó mình không còn tình cảm với chị ấy nữa thì sao?"
Phải. Cho dù có một ngày nào đó cậu không còn yêu chị ấy nữa, cho dù cậu muốn lấy nhà đi, có lẽ chị ấy cũng không hối hận, Du Nhậm nói: "Mão Sinh, đó là một cô gái thật ngốc". Dường như, mỗi người chúng ta được sinh ra và lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau, vài người bị chèn ép nhu cầu vật chất, vài người bị khủng bố đời sống tinh thần, cũng có một số người bị bóp nghẹt bởi hai điều trên, có vẻ như Ấn Tú là vế sau.
Cậu cho rằng tâm trí chị ấy bị trói buộc bởi tiền, nhưng mình lại nghĩ, chị ấy bị trói buộc bởi cậu. Mão Sinh, cậu là nỗi ám ảnh của Ấn Tú, sâu sắc hơn cả tiền bạc.
Lời nói của Du Nhậm khiến Mão Sinh cười khổ: "Sao có thể? Chị ấy thà vào tù."
"So với tự do tài chính, tự do thân thể đối với chị ấy chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chị ấy sẵn sàng trả cái giá như vậy." Du Nhậm nói, chị ấy luôn khao khát được tự do đứng cạnh cậu đúng chứ? Không bị tiền bạc chèn ép, nên đã ngốc đến mức đánh đổi thời gian lấy không gian.
Mão Sinh trầm ngâm nghẫm nghĩ: "Đúng vậy."
"Mình ngưỡng mộ chị ấy," Du Nhậm nói: "Ấn Tú là người dám đấu tranh và đấu tranh hết mình." Có sự bất lực hiện hữu trong mắt cô, bởi cô nghĩ đến Tề Dịch Quả yêu dấu của mình, một người khôn ngoan, hoạt bát, ân cần và dịu dàng như vậy, lại chọn cách phòng thủ thay vì tấn công trước thời khắc quan trọng.
Phong cách đánh cờ không phân cao thấp, chỉ là tùy vào sự lựa chọn của mỗi người, thực ra Du Nhậm thích tiến công, nhưng lối chơi của Tiểu Tề lúc này khiến cô có chút thất vọng.
"Du Nhậm, cậu có điều gì trói buộc không?" Bỗng nhiên Mão Sinh hỏi.
"Có chứ." Nụ cười của Du Nhậm khiến Mão Sinh nhất thời không phân biệt nổi liệu có phải là nói đùa: "Mình bị trách nhiệm và nghĩa vụ trói buộc, cũng từng bị cậu trói buộc." Hiện tại, mình bị Dịch Quả trói buộc. Mình đang đánh một ván cờ khô khan có thể không dẫn đến kết quả nào, thăm dò tranh cướp đất nhau, khó giải, khó lường, cũng không tồn tại một chiêu thức thần kỳ nào để bộc phá. Dường như, trong lòng cả hai đều có chung suy nghĩ: Khi máy báo hết giờ, đợi được đếm mắt đi. Thắng thua trong ván cờ này đều vô nghĩa, thể như, tiêu hao lâu dài mới là vấn đề.
Mão Sinh nhướng mày: "Vậy tại sao cậu vẫn muốn cứ thế tiêu hao? Chẳng phải kết thúc ở đây sẽ tốt hơn sao?"
Môi Du Nhậm mấp máy: "Nếu là cậu, cậu có nỡ không?"
Khí thế của Mão Sinh dần dần tan biến trong mạch suy nghĩ: "Không nỡ, cậu vẫn có người đồng hành, còn mình?" Có thể vài năm nữa cô không gặp được Ấn Tú, cách duy nhất là tìm Ấn Tiểu Thường, dựa vào mối quan hệ gia đình của Ấn Tú để xin đến thăm.
"Không, Mão Sinh, ván cờ của cậu vẫn còn đó, chỉ đang tạm dừng trong tình huống này thôi, sẽ có một ngày nó sống lại." Du Nhậm cuối cùng nói: "Cậu ăn no chưa? Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Mão Sinh cũng cảm thấy bí bách, nên đi cùng Du Nhậm về nhà nghỉ lấy quần áo, cô có xe, tiện thể chở Du Nhậm về nhà: "Sau này chúng ta đều làm việc ở Bách Châu, Du Nhậm, duyên phận này thật kỳ diệu." Đây chẳng phải là điều mọi người đều khát khao nhiều năm trước sao?
Mão Sinh lái xe đến dưới toà nhà nơi Du Nhậm ở, chợt nhớ ra trong cốp xe có quà: "Chờ một chút, Du Nhậm." Mão Sinh nói mình có mang ít đặc sản Ninh Ba, cậu lấy về ăn thử với mẹ đi.
"Vậy cậu về nhà ngồi chơi với mình đi, đã mấy năm rồi cậu chưa đến nhà mình." Du Nhậm mời. Nhìn biểu cảm của Mão Sinh, cô cười: "Không phải chứ? Đến giờ cậu vẫn sợ mẹ mình à? "
"Không chỉ là sợ, mẹ cậu còn là bạn của mình trên Q, có một thời gian mình hoảng sợ đến mức tim đập không thể kiểm soát mỗi khi thấy ảnh đại diện tóc ngắn nghiêm túc của mẹ cậu", Mão Sinh nói: "Trước đây có lần để mẹ mình nhìn thấy, mẹ mình về hẳn Bách Châu tìm mẹ cậu nói chuyện." Mão Sinh nói mình sợ chết khiếp, tưởng mọi người sẽ cãi nhau cơ, không ngờ cả hai đều rất lịch sự. Thực ra, mẹ cậu cũng khá có lý.
Du Nhậm lại sững sớ "Mình... mình không biết." Cô biết trước đây Ấn Tú đã cướp Mão Sinh, Mão Sinh cũng có mới nới cũ, nhưng không biết Du Hiểu Mẫn từng truy lùng người yêu cũ của mình từ lâu. Đoán chắc rằng mẹ mình đã nói những lời gì đó gây áp lực cho thỏ con lúc ấy mới mười mấy tuổi. Cô nhìn Mão Sinh, không nói nên lời, chuyện này bây giờ mới biết thì có nghĩa lý gì nữa chứ, cô bước tới ôm Mão Sinh: "Mình xin lỗi."
Mão Sinh cười, nói không sao đâu. Đột nhiên thấy Du Hiểu Mẫn khoanh tay, sắc mặt tái mét đứng trước cổng khu chung cư, mặt Mão Sinh lập tức trắng bệch, căng thẳng lắp bắp nói: "A... Du Nhậm, được... được rồi."
Du Nhậm cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại nhìn thấy Du Hiểu Mẫn thế là hiểu ra. Cô cười khổ nói xin lỗi Mão Sinh nhé, để cậu chịu oan lần này.
"Oan gì cơ?" Mão Sinh đứng thẳng, hai cánh tay dán vào hông quần, cúi đầu chào Du Hiểu Mẫn: "Ch... cháu chào cô."
Du Hiểu Mẫn bước đến, thăm dò Mão Sinh từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng nhìn Du Nhậm: "Ừ." Giọng điệu này không biết là chào hỏi hay tức giận, cô nhìn Mão Sinh: "Cháu về à? Lên nhà ngồi chơi đi."
Mão Sinh nuốt nước bọt, nhìn Du Nhậm hỏi bằng ánh mắt: "Mình phải vào thật à? Thật á! Không phải chứ?"
Du Nhậm nói: "Ừ, chỉ ngồi chơi thôi."
Thế là Mão Sinh được Du Hiểu Mẫn tiếp đãi nồng hậu, ngồi trong phòng khách nhà Du Nhậm mãi mà không biết nên nói gì. Du Hiểu Mẫn ngồi đối diện chiếc sofa nhìn cô gái này - cao lên một chút, mỗi tội quá gầy, cánh tay dưới ống tay áo y hệt cây sào tre. Đôi mắt đúng là rất đẹp, giống mẹ cô bé. Khí chất cũng ra dáng chững chạc, nhưng vẻ mặt sợ sệt kia lại không tương xứng chút nào.
"Tiểu Bạch, uống trà đi." Du Hiểu Mẫn đẩy tách trà về phía Mão Sinh.
Mão Sinh nói cảm ơn cô. Mão Sinh cầm tách trà lên, nhìn thấy Du Nhậm đá dép, ngồi xếp bằng bên cạnh mình, Du Nhậm và Du Hiểu Mẫn nhìn nhau, người mẹ làm nghề bác sĩ quay mặt qua nhìn Mão Sinh: "Tiểu Bạch à, bây giờ có ở tỉnh lỵ nữa không?"
Mão Sinh nói cháu về Bách Châu làm việc, sẽ tiếp tục hát sau một thời gian nữa khi Công ty Biểu diễn Việt kịch Bách Châu được tái cơ cấu.
"Vậy cháu ở đâu?" Du Hiểu Mẫn bắt đầu kiểm tra hộ khẩu, Mão Sinh nói gia đình cháu vẫn còn một căn nhà cũ ở phố Cận Hy, nhưng đã cho thuê. Hiện cháu đang sống trong nhà của sư phụ, ở khu chung cư Kim Hồ cũng trên con phố đó.
Tầm mắt của Du Hiểu Mẫn di chuyển dọc theo khuôn mặt xuống đến cằm Mão Sinh, cuối cùng dừng lại nơi bàn tay đặt trên đầu gối, sau đó liếc cô con gái đang cầm tách trà đảo mắt, đã hiểu ra điều gì đó: "Sau này cháu sẽ ở lại Bách Châu à?"
"Vâng, những hoa đán làm việc quen với cháu đều đang ở Bách Châu, hơn nữa cháu có thể tiếp tục học hỏi từ sư phụ." Mão Sinh uống trà, nắp trà run run chạm vào mép cốc, phát ra âm thanh giòn tan.
"Ừ." Giọng Du Hiểu Mẫn mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Cô hậm hực nhìn sang Du Nhậm, phát hiện dưới cổ áo con gái có vết đỏ mờ mờ. Tay Du Hiểu Mẫn túm chặt đệm sofa: "Được!"
......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.