Chương 58: Buộc hắn đi ra
Ngạn Thiến
06/03/2015
Nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân mang mặt nạ, Mạn Tâm có chút kích
động, thiếu chút nữa liền chạy vội bổ vào trong ngực hắn, bởi vì gương
mặt của hắn với Vân hoàn toàn giống nhau, nhưng nàng rất rõ, hắn không
phải là Vân. Thế nhưng chính khuôn mặt này đã làm cho nàng mê luyến, làm nàng động lòng, làm nàng nhìn không chớp mắt.
“Bây giờ ngươi bảo Vô Ưu Đường giao ra tên hút máu kia, còn những kẻ khác ta sẽ không truy cứu.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn nói, chỉ khi hoàn toàn giải quyết tên kia mới có thể khiến cho những nữ tữ mất tích được thả ra, nếu không bắt được hắn cũng vô dụng.
“Ngươi thấy có thể sao? Nếu rơi vào trong tay của các ngươi rồi, muốn đánh muốn giết thì tùy ý, ta sẽ không né tránh.” Nam nhân mang mặt nạ lạnh lùng nói, sau đó nhắm mắt lại dường như đang đợi chết.
“Đại ca, huynh như vậy là không được, xem đệ này.” Dương Tử Vân đi ra trước mặt của hắn: “Ta thích đối phó với kẻ không sợ chết, như vậy mới có tính khiêu chiến.” Nói xong, lôi hắn đến cửa động.
Mộ Dung Ưng dìu Mạn Tâm đi theo hắn, ánh mắt nàng luôn luôn chăm chú nhìn chằm chằm hắn, cho dù hắn không phải Vân, nhưng nàng vẫn không hy vọng hắn xảy ra chuyện.
“Người bên trong nghe đây, các người có nửa canh giờ để cho lão đầu kia đi ra, nếu không thiếu chủ của các ngươi lập tức mất mạng.” Dương Tử Vân hô lên với người bên trong.
Cửa đá liền mở ra rất nhanh, một hắc y nhân đi tới, chứng kiến thiếu chủ đã bị thương và đang bị bắt, vừa định đi vào thưa bẩm liền bị gọi lại.
“Đứng lại, không được quấy rầy môn chủ nghỉ ngơi.”
“Nhưng thiếu chủ…” Hắc y nhân có chút chần chừ.
“Ta không sao, bọn họ sẽ không làm vậy với ta.” Nam nhân mang mặt nạ ra lệnh, biết họ bất quá chỉ dùng mình làm mồi.
Mạn Tâm biết người ở cổ đại coi trọng nhất chính là tình nghĩa trung hiếu, mặc kệ hắn với môn chủ của hắn là phụ tử mà hay thầy trò, hắn đương nhiên không thể dùng môn chủ đổi lấy an nguy của mình. Về điểm ấy nàng vô cùng khẳng định, cũng làm cho nàng rất tán thưởng.
“Sẽ không làm vậy với ngươi? Ngươi khẳng định vậy sao?” Dương Tử Vân nhìn hắn, đột nhiên từ phía sau đánh một chưởng vào lưng hắn.
‘Phụt.’ Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mặt lại không đổi sắc, cố chấp gượng người đứng ở đấy.
“Thiếu chủ.” Tuy rằng hắc y nhân lo lắng, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đi vào.” Nam nhân mang mặt nạ ánh mắt lại sắc bén, ra lệnh.
“Dạ.” Hắc y nhân cũng biết chừng mực, cắn răng một cái đi vào.
“Ngươi tưởng làm vậy chúng ta sẽ không có biện pháp sao? Nếu có thể bắt được ngươi, còn sợ chúng ta không tấn công vào sao? Chúng ta chỉ là không muốn có tổn thương vô nghĩa, ngươi đã không biết điều, vậy thì chờ Vô Ưu Đường biến mất hoàn toàn đi.” Dương Tử Vân nhìn hắn nói.
“Chỉ bằng ngươi cũng có bản lĩnh như vậy sao? Ngươi đã có cách vậy thì xông vào đi, cần gì ở ngoài này nói nhảm với ta.” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh nói, biết rõ bọn họ đang băn khoăn điều gì. Hoàn cảnh bên trong bọn họ căn bản không biết, cho dù là người có võ công cao cường, cũng phải sợ hãi cơ quan bên trong.
“Ngươi đúng là rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt mà.” Dương Tử Vân vừa định đánh hắn thì bị Mộ Dung Ưng ngăn lại: “Tử Vân, dừng tay.” Hắn lúc này mới gạt tay qua một bên.
Mộ Dung Ưng đến trước mặt nhìn hắn nói: “Ngươi có thể trung thành với môn chủ của mình như thế, thật sự đáng để ta bội phục. Nhưng ngươi có nghĩ tới những nữ tử vô tội không, các nàng bị oan uổng đến mức nào, nếu ngươi là các nàng, ngươi sẽ làm thế nào? Những năm gần đây Vô Ưu Đường cũng không có làm chuyện tội ác tày trời gì, đừng nói chúng ta muốn gây trở ngại cho các ngươi, mà là được người thân của những nữ tử bị mất tích này nhờ cậy, đó mới chính là lý do.”
“Không cần nói.” Nam nhân mang mặt nạ thẳng thừng cắt lời hắn, trên mặt không có lấy một tia xúc động.
“Đại ca, đừng nhiều lời, nếu không thì chúng ta…” Dương Tử Vân có chút không kiên nhẫn, lời chưa nói xong, cửa đá liền mở ra.
“Bây giờ ngươi bảo Vô Ưu Đường giao ra tên hút máu kia, còn những kẻ khác ta sẽ không truy cứu.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn nói, chỉ khi hoàn toàn giải quyết tên kia mới có thể khiến cho những nữ tữ mất tích được thả ra, nếu không bắt được hắn cũng vô dụng.
“Ngươi thấy có thể sao? Nếu rơi vào trong tay của các ngươi rồi, muốn đánh muốn giết thì tùy ý, ta sẽ không né tránh.” Nam nhân mang mặt nạ lạnh lùng nói, sau đó nhắm mắt lại dường như đang đợi chết.
“Đại ca, huynh như vậy là không được, xem đệ này.” Dương Tử Vân đi ra trước mặt của hắn: “Ta thích đối phó với kẻ không sợ chết, như vậy mới có tính khiêu chiến.” Nói xong, lôi hắn đến cửa động.
Mộ Dung Ưng dìu Mạn Tâm đi theo hắn, ánh mắt nàng luôn luôn chăm chú nhìn chằm chằm hắn, cho dù hắn không phải Vân, nhưng nàng vẫn không hy vọng hắn xảy ra chuyện.
“Người bên trong nghe đây, các người có nửa canh giờ để cho lão đầu kia đi ra, nếu không thiếu chủ của các ngươi lập tức mất mạng.” Dương Tử Vân hô lên với người bên trong.
Cửa đá liền mở ra rất nhanh, một hắc y nhân đi tới, chứng kiến thiếu chủ đã bị thương và đang bị bắt, vừa định đi vào thưa bẩm liền bị gọi lại.
“Đứng lại, không được quấy rầy môn chủ nghỉ ngơi.”
“Nhưng thiếu chủ…” Hắc y nhân có chút chần chừ.
“Ta không sao, bọn họ sẽ không làm vậy với ta.” Nam nhân mang mặt nạ ra lệnh, biết họ bất quá chỉ dùng mình làm mồi.
Mạn Tâm biết người ở cổ đại coi trọng nhất chính là tình nghĩa trung hiếu, mặc kệ hắn với môn chủ của hắn là phụ tử mà hay thầy trò, hắn đương nhiên không thể dùng môn chủ đổi lấy an nguy của mình. Về điểm ấy nàng vô cùng khẳng định, cũng làm cho nàng rất tán thưởng.
“Sẽ không làm vậy với ngươi? Ngươi khẳng định vậy sao?” Dương Tử Vân nhìn hắn, đột nhiên từ phía sau đánh một chưởng vào lưng hắn.
‘Phụt.’ Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mặt lại không đổi sắc, cố chấp gượng người đứng ở đấy.
“Thiếu chủ.” Tuy rằng hắc y nhân lo lắng, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đi vào.” Nam nhân mang mặt nạ ánh mắt lại sắc bén, ra lệnh.
“Dạ.” Hắc y nhân cũng biết chừng mực, cắn răng một cái đi vào.
“Ngươi tưởng làm vậy chúng ta sẽ không có biện pháp sao? Nếu có thể bắt được ngươi, còn sợ chúng ta không tấn công vào sao? Chúng ta chỉ là không muốn có tổn thương vô nghĩa, ngươi đã không biết điều, vậy thì chờ Vô Ưu Đường biến mất hoàn toàn đi.” Dương Tử Vân nhìn hắn nói.
“Chỉ bằng ngươi cũng có bản lĩnh như vậy sao? Ngươi đã có cách vậy thì xông vào đi, cần gì ở ngoài này nói nhảm với ta.” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh nói, biết rõ bọn họ đang băn khoăn điều gì. Hoàn cảnh bên trong bọn họ căn bản không biết, cho dù là người có võ công cao cường, cũng phải sợ hãi cơ quan bên trong.
“Ngươi đúng là rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt mà.” Dương Tử Vân vừa định đánh hắn thì bị Mộ Dung Ưng ngăn lại: “Tử Vân, dừng tay.” Hắn lúc này mới gạt tay qua một bên.
Mộ Dung Ưng đến trước mặt nhìn hắn nói: “Ngươi có thể trung thành với môn chủ của mình như thế, thật sự đáng để ta bội phục. Nhưng ngươi có nghĩ tới những nữ tử vô tội không, các nàng bị oan uổng đến mức nào, nếu ngươi là các nàng, ngươi sẽ làm thế nào? Những năm gần đây Vô Ưu Đường cũng không có làm chuyện tội ác tày trời gì, đừng nói chúng ta muốn gây trở ngại cho các ngươi, mà là được người thân của những nữ tử bị mất tích này nhờ cậy, đó mới chính là lý do.”
“Không cần nói.” Nam nhân mang mặt nạ thẳng thừng cắt lời hắn, trên mặt không có lấy một tia xúc động.
“Đại ca, đừng nhiều lời, nếu không thì chúng ta…” Dương Tử Vân có chút không kiên nhẫn, lời chưa nói xong, cửa đá liền mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.