Chương 110: Đêm dài triền miên
Ngạn Thiến
06/03/2015
Mạn Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy Mộ Dung Ưng đang nhìn mình
chằm chằm, nhưng ánh mắt kia lại tràn ngập nhu tình. Nhìn thấy Tiêu Lăng và Dương Tử Vân đã đi mất, mới hỏi: “Các huynh đã hàn huyên xong rồi
sao?”
“Hàn huyên xong rồi, nên đã để cho bọn họ nghỉ ngơi.” Mộ Dung Ưng nói xong, lên giường nằm cạnh nàng.
“Chàng uống say rồi sao?” Lúc này Mạn Tâm mới ngửi được mùi rượu bốc ra từ người hắn.
“Không có, uống nhiều nhưng lại rất vui vẻ.” Mộ Dung Ưng ôm nàng vào trong ngực của mình, “Cám ơn nàng, cám ơn nàng đã thay bổn vương tìm Nhị đệ về.”
“Chàng hết hận ta rồi sao?” Mạn Tâm nhẹ nhàng hỏi.
“Nàng nói xem.” Mộ Dung Ưng hôn phớt nàng.
Mạn Tâm tựa vào ngực hắn, giờ khắc này đã tràn ngập xúc động, “Làm sao chàng lại tới nơi này? Là tới tìm ta sao?”
Nghe nàng hỏi như vậy, Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, có chút trách móc hỏi: “Nàng đi tìm Nhị đệ, vì sao lại không nói với bổn vương? Nếu nàng nói với bổn vương, bổn vương sẽ cùng đi với nàng.”
“Ta nói với chàng, chàng sẽ tin sao?” Mạn Tâm hỏi lại hắn.
“Nàng không nói, làm sao biết bổn vương sẽ không tin?” Mộ Dung Ưng cũng hỏi lại nàng. Nếu lúc ấy nàng nói, hắn nhất định sẽ tin tưởng.
“Thật ra ta muốn dành cho chàng một bất ngờ. Ta biết, chàng không thể chấp nhận ta, cũng bởi vì Tiêu Lăng, cho nên ta muốn hắn tha thứ cho ta trước.” Mục đích của nàng thật ra rất đơn giản.
“Nàng? Nàng không phải là Mạn Tâm sao? Vì sao phải thay Trữ An chuộc tội?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, hắn thực sự hi vọng nàng là Tá Thi Hoàn Hồn.
Mạn Tâm hơi ngẩng đầu, vừa giật mình lại vừa kinh ngạc, “Chàng đã biết, vậy chàng tin chứ?” Nhất định là Tiêu Lăng đã nói.
“Tin, ta tin nàng không phải cô ta. Từ nay về sau, nàng chính là Mạn Tâm của bổn vương.” Mộ Dung Ưng thâm tình lấy tay nâng gương mặt nàng lên. “Mạn Tâm, ta thích nàng.”
Hắn thích nàng, hắn nói hắn thích nàng, Mạn Tâm vui mừng phấn khởi, muốn cười, nhưng lại chảy nước mắt…………..
“Đừng khóc, đừng khóc.” Mộ Dung Ưng hôn nước mắt của nàng, hôn lên mắt nàng, môi nàng. Hắn không muốn đè nén tình cảm của mình. Hắn muốn nàng trở thành nữ nhân của mình.
Mạn Tâm hoàn toàn đắm mình trong vòng tay của hắn, không biết từ lúc nào hắn đã cởi bỏ xong y phục của mình…… ……
Nàng theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng hắn lại nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng thầm thì vào tai của nàng, “Ta muốn nàng, ta rất muốn nàng.”
Những lời này như mang theo ma lực, làm nàng trong nháy mắt quên cả giãy dụa, cùng hắn chìm đắm trong ái ân……
Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên hai thân ảnh triền miên bên trong kia với một chút tò mò một chút thẹn thùng…………
Thân thể đau nhức, đây là cảm giác đầu tiên khi Mạn Tâm tỉnh lại, nhìn xuống thân thể, thấy quần áo vung vãi trên mặt đất, tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều lần lượt hiện ra trước mắt, nàng đã cùng hắn……..
Không biết mình nên biểu hiện thế nào. Nàng rốt cục đã có được tình yêu của hắn, nhưng vì sao nàng một chút cũng không cảm thấy vui? Nàng dường như không phải rất muốn quay về…
Nhưng còn Vân phải làm sao bây giờ? Bọn họ từng yêu nhau như vậy, nàng làm sao có thể phụ lòng Vân? Chẳng lẽ một người thật sự có thể đồng thời yêu hai người một lúc sao? Không, sẽ không thể………
Quay về, nàng đột nhiên phát hiện, nàng hoàn toàn không biết cách nào để quay về.
“Có phải không thoải mái hay không?” Mộ Dung Ưng đi tới, nhìn nàng nằm ở đó, sắc mặt không được tốt, quan tâm hỏi.
“Chỉ hơi mỏi mệt một chút, không muốn dậy” Mạn Tâm lắc đầu, nhìn hắn. Nàng biết mình đã yêu hắn. Nếu rời hắn để quay về bên Vân, nàng không biết mình còn có thể quay trở lại hay không. Nhưng nếu nàng không quay về, Vân có thể sẽ đau khổ muốn chết hay không?
“Vậy ngủ một chút.” Mộ Dung Ưng thương xót giúp nàng đắp kín chăn.
“Không cần, ta cũng nên rời giường rồi, nếu không bọn họ sẽ cười ta. Đúng rồi, chàng đã cho người tìm hiểu xem tình hình của Song nhi như thế nào giúp ta chưa?” Mạn Tâm vừa mặc quần áo, vừa hỏi.
“Ta đã bảo Tử Vân phái người đi tìm hiểu, nhưng vẫn chưa có hồi âm.” Mộ Dung Ưng nói, thấy nàng thản nhiên ở trước mặt mình mặc quần áo, không chút ngượng ngùng, nhịn không được giúp nàng chỉnh lại quần áo, ám muội nói: “Nàng đang dụ dỗ bổn vương sao?”
“Ta câu dẫn chàng? Ta thấy hình như chưa có lần nào thành công qua.” Mạn Tâm vòng tay quanh cổ hắn.
“Ngốc nghếch.” Mộ Dung Ưng ôm lấy nàng, “Thật ra lần nào, ta cũng đều bị nàng dẫn dụ dục hỏa bốc lên phải dốc hết sức kiềm nén chính mình.”
“Đáng đời.” Mạn Tâm nhịn không được nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới ba phi tần ở vương phủ, “Đúng rồi, ba đại mỹ nhân của chàng sao rồi?”
“Ở vương phủ chứ đâu, ta đang giúp các nàng ấy dưỡng thai.” Mộ Dung Ưng nói.
“Cái gì? Dưỡng thai?” Mạn Tâm trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của hắn lập tức hiểu ra. Hắn đang châm chọc mình đây, miệng thơn thớt cười nói: “Thiếp xin chúc mừng Vương gia.”
“Ta……” Mộ Dung Ưng còn chưa hết đùa giỡn, Dương Tử Vân đã xông vào, “Xin lỗi, đại ca, đệ lại quấy rầy hai người, hay hai người cứ tiếp tục, đệ chờ a.”
“Đứng lại.” Mạn Tâm kêu lên, sửa sang lại quần áo, lẩm bẩm: “Ngươi đâu phải chỉ mới quấy rầy chúng ta một lần. Ta nghĩ đều là ngươi cố ý.”
“Tử Vân, có chuyện gì?” Mộ Dung Ưng hỏi.
“Đại ca, huynh lại đây.” Dương Tử Vân vẫy tay ra hiệu cho hắn, ý muốn bảo hắn đi ra ngoài.
Mạn Tâm khó hiểu nhìn hai người đang thầm thì ngoài cửa, rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói cho mình biết.
Một lúc sau, Mộ Dung Ưng mới trở lại phòng gặp nàng.
“Có phải Song nhi xảy ra chuyện gì hay không?” Mạn Tâm đã đoán được một chút.
“Ừ.” Hắn gật đầu, “Hạ Duẫn Ngân vừa rồi phái người, bảo nàng giữa trưa phải qua đó, nếu không…..”
“Ta lập tức đi ngay.” Mạn Tâm nói. Hắn không phải nói cho ba ngày sao? Tại sao lại đổi ý.
“Ta đi cùng nàng.” Mộ Dung Ưng nói.
“Không được, hãy để cho Tiêu Lăng với Dương Tử Vân đi theo giúp ta.” Mạn Tâm nói, nàng nghĩ, chẳng may nếu mình phải đánh đổi để Song nhi trở về, hắn nhất định sẽ không đồng ý.
“Nàng muốn dùng bản thân đổi cho Song nhi sao? Ta nói cho nàng biết, ta sẽ không đồng ý.” Mộ Dung Ưng ngay lập tức nhìn thấu tâm tư của nàng.
“Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Song nhi chết được.” Mạn Tâm nói, “Chàng có thể tìm cơ hội cứu ta trở về.” Nàng đã nghĩ kỹ từ lâu.
“Đừng làm chuyện điên rồ. Ví dụ như nàng không đến, hắn cũng sẽ không giết Song nhi. Hắn vẫn muốn dùng Song nhi để uy hiếp nàng. Nếu Song nhi chết, hắn chẳng phải một chút cơ hội chiến thắng cũng không có sao?” Mộ Dung Ưng nói.
“Yên tâm đi, ta sẽ tùy cơ ứng biến, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không qua đổi cho Song nhi.” Mạn Tâm nói.
“Cẩn thận một chút.” Mộ Dung Ưng nói, hắn sẽ bí mật theo sau.
“Hàn huyên xong rồi, nên đã để cho bọn họ nghỉ ngơi.” Mộ Dung Ưng nói xong, lên giường nằm cạnh nàng.
“Chàng uống say rồi sao?” Lúc này Mạn Tâm mới ngửi được mùi rượu bốc ra từ người hắn.
“Không có, uống nhiều nhưng lại rất vui vẻ.” Mộ Dung Ưng ôm nàng vào trong ngực của mình, “Cám ơn nàng, cám ơn nàng đã thay bổn vương tìm Nhị đệ về.”
“Chàng hết hận ta rồi sao?” Mạn Tâm nhẹ nhàng hỏi.
“Nàng nói xem.” Mộ Dung Ưng hôn phớt nàng.
Mạn Tâm tựa vào ngực hắn, giờ khắc này đã tràn ngập xúc động, “Làm sao chàng lại tới nơi này? Là tới tìm ta sao?”
Nghe nàng hỏi như vậy, Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, có chút trách móc hỏi: “Nàng đi tìm Nhị đệ, vì sao lại không nói với bổn vương? Nếu nàng nói với bổn vương, bổn vương sẽ cùng đi với nàng.”
“Ta nói với chàng, chàng sẽ tin sao?” Mạn Tâm hỏi lại hắn.
“Nàng không nói, làm sao biết bổn vương sẽ không tin?” Mộ Dung Ưng cũng hỏi lại nàng. Nếu lúc ấy nàng nói, hắn nhất định sẽ tin tưởng.
“Thật ra ta muốn dành cho chàng một bất ngờ. Ta biết, chàng không thể chấp nhận ta, cũng bởi vì Tiêu Lăng, cho nên ta muốn hắn tha thứ cho ta trước.” Mục đích của nàng thật ra rất đơn giản.
“Nàng? Nàng không phải là Mạn Tâm sao? Vì sao phải thay Trữ An chuộc tội?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, hắn thực sự hi vọng nàng là Tá Thi Hoàn Hồn.
Mạn Tâm hơi ngẩng đầu, vừa giật mình lại vừa kinh ngạc, “Chàng đã biết, vậy chàng tin chứ?” Nhất định là Tiêu Lăng đã nói.
“Tin, ta tin nàng không phải cô ta. Từ nay về sau, nàng chính là Mạn Tâm của bổn vương.” Mộ Dung Ưng thâm tình lấy tay nâng gương mặt nàng lên. “Mạn Tâm, ta thích nàng.”
Hắn thích nàng, hắn nói hắn thích nàng, Mạn Tâm vui mừng phấn khởi, muốn cười, nhưng lại chảy nước mắt…………..
“Đừng khóc, đừng khóc.” Mộ Dung Ưng hôn nước mắt của nàng, hôn lên mắt nàng, môi nàng. Hắn không muốn đè nén tình cảm của mình. Hắn muốn nàng trở thành nữ nhân của mình.
Mạn Tâm hoàn toàn đắm mình trong vòng tay của hắn, không biết từ lúc nào hắn đã cởi bỏ xong y phục của mình…… ……
Nàng theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng hắn lại nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng thầm thì vào tai của nàng, “Ta muốn nàng, ta rất muốn nàng.”
Những lời này như mang theo ma lực, làm nàng trong nháy mắt quên cả giãy dụa, cùng hắn chìm đắm trong ái ân……
Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên hai thân ảnh triền miên bên trong kia với một chút tò mò một chút thẹn thùng…………
Thân thể đau nhức, đây là cảm giác đầu tiên khi Mạn Tâm tỉnh lại, nhìn xuống thân thể, thấy quần áo vung vãi trên mặt đất, tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều lần lượt hiện ra trước mắt, nàng đã cùng hắn……..
Không biết mình nên biểu hiện thế nào. Nàng rốt cục đã có được tình yêu của hắn, nhưng vì sao nàng một chút cũng không cảm thấy vui? Nàng dường như không phải rất muốn quay về…
Nhưng còn Vân phải làm sao bây giờ? Bọn họ từng yêu nhau như vậy, nàng làm sao có thể phụ lòng Vân? Chẳng lẽ một người thật sự có thể đồng thời yêu hai người một lúc sao? Không, sẽ không thể………
Quay về, nàng đột nhiên phát hiện, nàng hoàn toàn không biết cách nào để quay về.
“Có phải không thoải mái hay không?” Mộ Dung Ưng đi tới, nhìn nàng nằm ở đó, sắc mặt không được tốt, quan tâm hỏi.
“Chỉ hơi mỏi mệt một chút, không muốn dậy” Mạn Tâm lắc đầu, nhìn hắn. Nàng biết mình đã yêu hắn. Nếu rời hắn để quay về bên Vân, nàng không biết mình còn có thể quay trở lại hay không. Nhưng nếu nàng không quay về, Vân có thể sẽ đau khổ muốn chết hay không?
“Vậy ngủ một chút.” Mộ Dung Ưng thương xót giúp nàng đắp kín chăn.
“Không cần, ta cũng nên rời giường rồi, nếu không bọn họ sẽ cười ta. Đúng rồi, chàng đã cho người tìm hiểu xem tình hình của Song nhi như thế nào giúp ta chưa?” Mạn Tâm vừa mặc quần áo, vừa hỏi.
“Ta đã bảo Tử Vân phái người đi tìm hiểu, nhưng vẫn chưa có hồi âm.” Mộ Dung Ưng nói, thấy nàng thản nhiên ở trước mặt mình mặc quần áo, không chút ngượng ngùng, nhịn không được giúp nàng chỉnh lại quần áo, ám muội nói: “Nàng đang dụ dỗ bổn vương sao?”
“Ta câu dẫn chàng? Ta thấy hình như chưa có lần nào thành công qua.” Mạn Tâm vòng tay quanh cổ hắn.
“Ngốc nghếch.” Mộ Dung Ưng ôm lấy nàng, “Thật ra lần nào, ta cũng đều bị nàng dẫn dụ dục hỏa bốc lên phải dốc hết sức kiềm nén chính mình.”
“Đáng đời.” Mạn Tâm nhịn không được nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới ba phi tần ở vương phủ, “Đúng rồi, ba đại mỹ nhân của chàng sao rồi?”
“Ở vương phủ chứ đâu, ta đang giúp các nàng ấy dưỡng thai.” Mộ Dung Ưng nói.
“Cái gì? Dưỡng thai?” Mạn Tâm trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của hắn lập tức hiểu ra. Hắn đang châm chọc mình đây, miệng thơn thớt cười nói: “Thiếp xin chúc mừng Vương gia.”
“Ta……” Mộ Dung Ưng còn chưa hết đùa giỡn, Dương Tử Vân đã xông vào, “Xin lỗi, đại ca, đệ lại quấy rầy hai người, hay hai người cứ tiếp tục, đệ chờ a.”
“Đứng lại.” Mạn Tâm kêu lên, sửa sang lại quần áo, lẩm bẩm: “Ngươi đâu phải chỉ mới quấy rầy chúng ta một lần. Ta nghĩ đều là ngươi cố ý.”
“Tử Vân, có chuyện gì?” Mộ Dung Ưng hỏi.
“Đại ca, huynh lại đây.” Dương Tử Vân vẫy tay ra hiệu cho hắn, ý muốn bảo hắn đi ra ngoài.
Mạn Tâm khó hiểu nhìn hai người đang thầm thì ngoài cửa, rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói cho mình biết.
Một lúc sau, Mộ Dung Ưng mới trở lại phòng gặp nàng.
“Có phải Song nhi xảy ra chuyện gì hay không?” Mạn Tâm đã đoán được một chút.
“Ừ.” Hắn gật đầu, “Hạ Duẫn Ngân vừa rồi phái người, bảo nàng giữa trưa phải qua đó, nếu không…..”
“Ta lập tức đi ngay.” Mạn Tâm nói. Hắn không phải nói cho ba ngày sao? Tại sao lại đổi ý.
“Ta đi cùng nàng.” Mộ Dung Ưng nói.
“Không được, hãy để cho Tiêu Lăng với Dương Tử Vân đi theo giúp ta.” Mạn Tâm nói, nàng nghĩ, chẳng may nếu mình phải đánh đổi để Song nhi trở về, hắn nhất định sẽ không đồng ý.
“Nàng muốn dùng bản thân đổi cho Song nhi sao? Ta nói cho nàng biết, ta sẽ không đồng ý.” Mộ Dung Ưng ngay lập tức nhìn thấu tâm tư của nàng.
“Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Song nhi chết được.” Mạn Tâm nói, “Chàng có thể tìm cơ hội cứu ta trở về.” Nàng đã nghĩ kỹ từ lâu.
“Đừng làm chuyện điên rồ. Ví dụ như nàng không đến, hắn cũng sẽ không giết Song nhi. Hắn vẫn muốn dùng Song nhi để uy hiếp nàng. Nếu Song nhi chết, hắn chẳng phải một chút cơ hội chiến thắng cũng không có sao?” Mộ Dung Ưng nói.
“Yên tâm đi, ta sẽ tùy cơ ứng biến, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không qua đổi cho Song nhi.” Mạn Tâm nói.
“Cẩn thận một chút.” Mộ Dung Ưng nói, hắn sẽ bí mật theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.