Chương 42: Hoảng sợ
Ngạn Thiến
06/03/2015
Mạn Tâm với bước đi vô cùng quyến rũ và vẻ mặt xinh tươi, đi tới hướng bọn họ, chớp chớp mắt: “Cái này, ta…..”
Lời còn chưa nói xong đã bị bọn họ cắt ngang, “Cô không cần quyến rũ chúng tôi, tuy rằng vẻ đẹp của cô không gì sánh được, làm chúng tôi động tâm, nhưng cho dù chúng tôi có tà tâm thì cũng không đủ can đảm,làm tay sai cô muốn gì? Nói thẳng đi.”
Ối, Mạn Tâm thật không ngờ mỹ nhân kế của mình lại bị thất bại như thế, còn chưa biểu diễn đã bị nhìn thấu, chẳng qua nàng vẫn thấy bọn họ đè nén dục hỏa cùng ánh mắt tham lam kia, có thể làm cho một nam nhân kiềm nén bản thân như vậy thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến tính mạng, một khi đã như vậy, nàng cũng không cần lo lắng giả vờ, sắc mặt khôi phục vẻ đứng đắn, hỏi: “Ta muốn biết tiểu cô nương bị các ngươi mang đi giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Cô yên tâm, không chết được.” Hắc y nhân bên trái nói.
“Chỉ là so với chết cũng không khá hơn là bao.” Tên bên phải thuận miệng nói.
Mạn Tâm lập tức thấu hiểu ý tứ của hắn, rõ ràng nói cô ta hiện tại nhất định không tốt, chủ công, nàng đột nhiên chợt nhớ đến từ này, chẳng lẽ cô ta bị tên nam nhân kia tra tấn, chà đạp sao?
“Nhiều chuyện, nhớ kỹ không được nói như thế, một câu cũng không được nói, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết!” Hắc y nhân bên trái lập tức khiển trách.
Hắc y nhân bên phải lúc này mới ý thức được bản thân mình nói đến vấn đề không nên nói, lập tức im lặng, đứng ở đó kính cẩn nghe theo.
“Ta muốn gặp cô ấy, dẫn ta đi gặp cô ấy đi!” Mạn Tâm lớn tiếng hô, nàng không thể tưởng tượng một thiếu nữ đáng yêu như vậy lại chịu sự tra tấn ra sao?
“Tiểu thư, bản thân cô đã khó bảo toàn, còn có tâm tư lo chuyện người khác? Với lại cô cũng không cần biết, không có mệnh lệnh của thiếu chủ, chúng tôi sẽ không dẫn cô đi gặp cô ta!” Hắc y nhân nói xong, con ngươi chỉ nhìn xuống mặt đất, không để ý đến nàng.
Thân thể Mạn Tâm nhịn không được khẽ run rẩy, nếu Mộ Dung Ưng còn không đến, chắc có lẽ rất nhanh sẽ đến phiên mình, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Hắc y nhân nhìn nàng, một mỹ nhân đáng yêu với bộ dạng bất lực như vậy, không khỏi có chút động tâm, vẫn bất đắc dĩ nói: “Không phải chúng tôi không giúp cô, mà là chúng tôi bất lực, đừng lo lắng cho người khác, hãy biểu diễn tiết mục kia của cô thật tốt, nói không chừng thiếu chủ sẽ bảo vệ cô.”
Mạn Tâm biết bọn họ chính là nhắc nhở mình, bây giờ đang lâm vào tình trạng thế này, nàng có muốn lo lắng cho người khác cũng không được, chỉ có thể cầu mong cho tiểu cô nương kia được nhiều phúc.
Cửa đá đột nhiên mở ra, ba hắc y nhân đến đi đến phía trước, đặt thức ăn lên trên bàn “Tiểu thư, mời dùng cơm.” Nói xong, xoay người vừa định đi, nhưng hắc y nhân đi vào cùng hắn đột nhiên rút ra đao nhọn đâm vào hắn, hắn căn bản chưa kịp phản ứng đã ngã trên mặt đất…..
“Ngươi là ai?” Hắc y nhân luôn canh giữ tại chổ này vừa định rút kiếm, thì một người bịt mặt khác tiến vào, kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ……
Mạn Tâm lập tức thấy một ánh kiếm hiện lên, chỗ vết kiếm trên cổ của hai hắc y nhân đều chảy máu đỏ tươi nhìn thấy ghê người, ánh mắt của bọn họ còn mở to, dường như chết không nhắm mắt, người chết? Nàng chưa từng gặp qua trường hợp giết người máu chảy đầm đìa như vậy, đầu bỗng dưng choáng váng, sợ hãi lui về phía sau vài bước, hoảng sợ dùng tay nắm lấy y phục trước ngực mình.
Đột nhiên, kiếm của hắc y nhân quay trở lại đâm thẳng tắp đến nàng, nàng đứng ở đó, trong đầu trống rỗng, ngay khi kiếm muốn đâm vào trán nàng, nàng nhịn không được, nhắm mắt, bật lên tiếng thét chói tai.
“A……”
Lời còn chưa nói xong đã bị bọn họ cắt ngang, “Cô không cần quyến rũ chúng tôi, tuy rằng vẻ đẹp của cô không gì sánh được, làm chúng tôi động tâm, nhưng cho dù chúng tôi có tà tâm thì cũng không đủ can đảm,làm tay sai cô muốn gì? Nói thẳng đi.”
Ối, Mạn Tâm thật không ngờ mỹ nhân kế của mình lại bị thất bại như thế, còn chưa biểu diễn đã bị nhìn thấu, chẳng qua nàng vẫn thấy bọn họ đè nén dục hỏa cùng ánh mắt tham lam kia, có thể làm cho một nam nhân kiềm nén bản thân như vậy thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến tính mạng, một khi đã như vậy, nàng cũng không cần lo lắng giả vờ, sắc mặt khôi phục vẻ đứng đắn, hỏi: “Ta muốn biết tiểu cô nương bị các ngươi mang đi giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Cô yên tâm, không chết được.” Hắc y nhân bên trái nói.
“Chỉ là so với chết cũng không khá hơn là bao.” Tên bên phải thuận miệng nói.
Mạn Tâm lập tức thấu hiểu ý tứ của hắn, rõ ràng nói cô ta hiện tại nhất định không tốt, chủ công, nàng đột nhiên chợt nhớ đến từ này, chẳng lẽ cô ta bị tên nam nhân kia tra tấn, chà đạp sao?
“Nhiều chuyện, nhớ kỹ không được nói như thế, một câu cũng không được nói, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết!” Hắc y nhân bên trái lập tức khiển trách.
Hắc y nhân bên phải lúc này mới ý thức được bản thân mình nói đến vấn đề không nên nói, lập tức im lặng, đứng ở đó kính cẩn nghe theo.
“Ta muốn gặp cô ấy, dẫn ta đi gặp cô ấy đi!” Mạn Tâm lớn tiếng hô, nàng không thể tưởng tượng một thiếu nữ đáng yêu như vậy lại chịu sự tra tấn ra sao?
“Tiểu thư, bản thân cô đã khó bảo toàn, còn có tâm tư lo chuyện người khác? Với lại cô cũng không cần biết, không có mệnh lệnh của thiếu chủ, chúng tôi sẽ không dẫn cô đi gặp cô ta!” Hắc y nhân nói xong, con ngươi chỉ nhìn xuống mặt đất, không để ý đến nàng.
Thân thể Mạn Tâm nhịn không được khẽ run rẩy, nếu Mộ Dung Ưng còn không đến, chắc có lẽ rất nhanh sẽ đến phiên mình, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Hắc y nhân nhìn nàng, một mỹ nhân đáng yêu với bộ dạng bất lực như vậy, không khỏi có chút động tâm, vẫn bất đắc dĩ nói: “Không phải chúng tôi không giúp cô, mà là chúng tôi bất lực, đừng lo lắng cho người khác, hãy biểu diễn tiết mục kia của cô thật tốt, nói không chừng thiếu chủ sẽ bảo vệ cô.”
Mạn Tâm biết bọn họ chính là nhắc nhở mình, bây giờ đang lâm vào tình trạng thế này, nàng có muốn lo lắng cho người khác cũng không được, chỉ có thể cầu mong cho tiểu cô nương kia được nhiều phúc.
Cửa đá đột nhiên mở ra, ba hắc y nhân đến đi đến phía trước, đặt thức ăn lên trên bàn “Tiểu thư, mời dùng cơm.” Nói xong, xoay người vừa định đi, nhưng hắc y nhân đi vào cùng hắn đột nhiên rút ra đao nhọn đâm vào hắn, hắn căn bản chưa kịp phản ứng đã ngã trên mặt đất…..
“Ngươi là ai?” Hắc y nhân luôn canh giữ tại chổ này vừa định rút kiếm, thì một người bịt mặt khác tiến vào, kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ……
Mạn Tâm lập tức thấy một ánh kiếm hiện lên, chỗ vết kiếm trên cổ của hai hắc y nhân đều chảy máu đỏ tươi nhìn thấy ghê người, ánh mắt của bọn họ còn mở to, dường như chết không nhắm mắt, người chết? Nàng chưa từng gặp qua trường hợp giết người máu chảy đầm đìa như vậy, đầu bỗng dưng choáng váng, sợ hãi lui về phía sau vài bước, hoảng sợ dùng tay nắm lấy y phục trước ngực mình.
Đột nhiên, kiếm của hắc y nhân quay trở lại đâm thẳng tắp đến nàng, nàng đứng ở đó, trong đầu trống rỗng, ngay khi kiếm muốn đâm vào trán nàng, nàng nhịn không được, nhắm mắt, bật lên tiếng thét chói tai.
“A……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.