Chương 39: Ôm cây đợi thỏ
Ngạn Thiến
06/03/2015
Ban đêm trong rừng cây, ánh lửa tỏa ra một mảng rừng, bọn thị vệ không ngừng lục soát ở bìa rừng, nhưng không phát hiện được gì.
“Đại ca, cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy cũng không phải là biện pháp, lần này chúng ta gần như đã tìm kiếm trong phạm vi một trăm dặm từ rừng cây tới vách núi cũng không phát hiện được gì, huynh thật sự xác định cô ta biến mất ở đây sao?” Sắc mặt Dương Tử Vân nghiêm trọng, giọng điệu không khỏi có chút nghi hoặc.
“Ta xác định là vì mùi hương của ngọc trụy chính là biến mất ở trong này, tuyệt đối không sai.” Mộ Dung Ưng khẳng định.
“Nếu thật là vậy, đối phương thật sự làm cho đệ rất tò mò, rốt cuộc là ai bí hiểm như thế, khổng hề để lộ ra hành tung, ngay cả Địa Ngục Thất Ưng cũng không tra ra được tung tích của hắn.” Dương Tử Vân vận dụng đầu óc cũng nghĩ không ra được trong chốn giang hồ lại có người nào như vậy.
“Ta cũng rất tò mò, đối phương rốt cuộc có thân phận gì lại có bản lĩnh chạy vào kinh thành trong lãnh thổ của Thiên triều quốc ta với tung tích bí hiểm như thế!” Trong mắt Mộ Dung Ưng bắn ra tia sắc lạnh.
“Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Dương Tử Vân ngửi mùi.
Mộ Dung Ưng nghĩ một chút, đột nhiên phân phó: “Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người rút lui.”
“Đại ca, huynh nghĩ ra cách rồi sao?” Dương Tử Vân biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ hạ mệnh lệnh.
“Nếu tìm không thấy cửa động của xà thì chúng ta đây cũng chỉ có thể chờ nó tự xuất đầu lộ diện, cuối cùng cũng tìm ra thôi, không phải sao?” Mộ Dung Ưng nói, chỉ cần bọn chúng đi ra, hắn nhất định sẽ tìm được cửa vào.
“Đại ca, huynh muốn ôm cây đợi thỏ, chờ kẻ dịch chui đầu vô lưới, quá cao kiến!” Dương Tử Vân giơ lên một ngón cái.
“Được rồi, đệ mau đi chuẩn bị hai bộ y phục giống hệt hắc y nhân đi.” Mộ Dung Ưng dặn dò.
“Được, đệ đi đây.” Dương Tử Vân gật gật đầu, hắn đã đoán được đại ca muốn làm gì rồi.
Mạn Tâm ngồi ở bên giường, nhìn vào Mạnh tiểu thư vẫn hôn mê như trước, thấy hắc y nhân đứng ở đây đợi lênh phân phó của mình. Lòng rối như tơ vò, thời hạn trì hoãn đã ít đi, nhưng bây giờ nàng nên làm gì đây? Cũng không thể ngồi chờ chết như vậy!
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hít vào một hơi, nàng cố gắng làm cho tâm mình dần dần tĩnh lặng lại, lúc này mới nảy sinh linh cảm, nếu bọn hắn tìm không thấy mình, vậy thì mình có thể truyền tin tức đến cho họ, nhưng tin này làm sao truyền ra ngoài đây? Nàng lại sầu muộn.
Ngọc trụy? Nàng đột nhiên nghĩ đến vật này, nhưng lại có chút lo lắng, đây chính là tín vật của mẫu phi hắn, sao mình có thể tùy tùy tiện tiện đưa cho người khác, nếu không cho thì nàng cũng chỉ có thể bị động nhốt ở trong này chờ chết, có lẽ họ ở bên ngoài ……………….
Nàng lập tức tháo ngọc trụy từ trên cổ xuống, giựt đứt dây đỏ, vẫy tay tới hướng hắc y nhân đứng ở đấy, “Ngươi lại đây.”
“Tiểu thư, có gì căn dặn?” Hắc y nhân đến trước mặt nàng, hỏi hết sức cung kính.
“Ngươi đến chợ mua một ít hoa tươi đẹp, còn có kim may vá và tơ lụa màu trắng mang về, ta cần dùng.” Mạn Tâm căn dặn.
“Dạ được.” Hắc y nhân đáp ứng đầy sung sướng đáp ứng lời dặn dò của thiếu chủ, sau khi nghe nàng phân phó cần gì, xoay người vừa định đi…
“Này, ngươi chờ một chút!” Mạn Tâm gọi hắn lại, cầm ngọc trụy trong tay đưa cho hắn, “Dây đeo ngọc trụy của ta đứt rồi, phiền ngươi đến tiệm trang sức bảo họ giúp ta nối lại dây một lần nữa, cám ơn ngươi.” Nói xong, nàng trao cho hắn một nụ cười ngời sáng.
“Không, không phiền.” Hắc y nhân nhìn thấy nụ cười tươi xinh đẹp của nàng có chút choáng váng, lưu luyến hơn nữa ngày mới rời đi.
Mạn Tâm lúc này mới chắp tay trước ngực, cầu ông trời phù hộ, hy vọng hắn có thể ngửi được mùi mà tìm tới nơi này để cứu mình.
“Đại ca, cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy cũng không phải là biện pháp, lần này chúng ta gần như đã tìm kiếm trong phạm vi một trăm dặm từ rừng cây tới vách núi cũng không phát hiện được gì, huynh thật sự xác định cô ta biến mất ở đây sao?” Sắc mặt Dương Tử Vân nghiêm trọng, giọng điệu không khỏi có chút nghi hoặc.
“Ta xác định là vì mùi hương của ngọc trụy chính là biến mất ở trong này, tuyệt đối không sai.” Mộ Dung Ưng khẳng định.
“Nếu thật là vậy, đối phương thật sự làm cho đệ rất tò mò, rốt cuộc là ai bí hiểm như thế, khổng hề để lộ ra hành tung, ngay cả Địa Ngục Thất Ưng cũng không tra ra được tung tích của hắn.” Dương Tử Vân vận dụng đầu óc cũng nghĩ không ra được trong chốn giang hồ lại có người nào như vậy.
“Ta cũng rất tò mò, đối phương rốt cuộc có thân phận gì lại có bản lĩnh chạy vào kinh thành trong lãnh thổ của Thiên triều quốc ta với tung tích bí hiểm như thế!” Trong mắt Mộ Dung Ưng bắn ra tia sắc lạnh.
“Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Dương Tử Vân ngửi mùi.
Mộ Dung Ưng nghĩ một chút, đột nhiên phân phó: “Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người rút lui.”
“Đại ca, huynh nghĩ ra cách rồi sao?” Dương Tử Vân biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ hạ mệnh lệnh.
“Nếu tìm không thấy cửa động của xà thì chúng ta đây cũng chỉ có thể chờ nó tự xuất đầu lộ diện, cuối cùng cũng tìm ra thôi, không phải sao?” Mộ Dung Ưng nói, chỉ cần bọn chúng đi ra, hắn nhất định sẽ tìm được cửa vào.
“Đại ca, huynh muốn ôm cây đợi thỏ, chờ kẻ dịch chui đầu vô lưới, quá cao kiến!” Dương Tử Vân giơ lên một ngón cái.
“Được rồi, đệ mau đi chuẩn bị hai bộ y phục giống hệt hắc y nhân đi.” Mộ Dung Ưng dặn dò.
“Được, đệ đi đây.” Dương Tử Vân gật gật đầu, hắn đã đoán được đại ca muốn làm gì rồi.
Mạn Tâm ngồi ở bên giường, nhìn vào Mạnh tiểu thư vẫn hôn mê như trước, thấy hắc y nhân đứng ở đây đợi lênh phân phó của mình. Lòng rối như tơ vò, thời hạn trì hoãn đã ít đi, nhưng bây giờ nàng nên làm gì đây? Cũng không thể ngồi chờ chết như vậy!
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hít vào một hơi, nàng cố gắng làm cho tâm mình dần dần tĩnh lặng lại, lúc này mới nảy sinh linh cảm, nếu bọn hắn tìm không thấy mình, vậy thì mình có thể truyền tin tức đến cho họ, nhưng tin này làm sao truyền ra ngoài đây? Nàng lại sầu muộn.
Ngọc trụy? Nàng đột nhiên nghĩ đến vật này, nhưng lại có chút lo lắng, đây chính là tín vật của mẫu phi hắn, sao mình có thể tùy tùy tiện tiện đưa cho người khác, nếu không cho thì nàng cũng chỉ có thể bị động nhốt ở trong này chờ chết, có lẽ họ ở bên ngoài ……………….
Nàng lập tức tháo ngọc trụy từ trên cổ xuống, giựt đứt dây đỏ, vẫy tay tới hướng hắc y nhân đứng ở đấy, “Ngươi lại đây.”
“Tiểu thư, có gì căn dặn?” Hắc y nhân đến trước mặt nàng, hỏi hết sức cung kính.
“Ngươi đến chợ mua một ít hoa tươi đẹp, còn có kim may vá và tơ lụa màu trắng mang về, ta cần dùng.” Mạn Tâm căn dặn.
“Dạ được.” Hắc y nhân đáp ứng đầy sung sướng đáp ứng lời dặn dò của thiếu chủ, sau khi nghe nàng phân phó cần gì, xoay người vừa định đi…
“Này, ngươi chờ một chút!” Mạn Tâm gọi hắn lại, cầm ngọc trụy trong tay đưa cho hắn, “Dây đeo ngọc trụy của ta đứt rồi, phiền ngươi đến tiệm trang sức bảo họ giúp ta nối lại dây một lần nữa, cám ơn ngươi.” Nói xong, nàng trao cho hắn một nụ cười ngời sáng.
“Không, không phiền.” Hắc y nhân nhìn thấy nụ cười tươi xinh đẹp của nàng có chút choáng váng, lưu luyến hơn nữa ngày mới rời đi.
Mạn Tâm lúc này mới chắp tay trước ngực, cầu ông trời phù hộ, hy vọng hắn có thể ngửi được mùi mà tìm tới nơi này để cứu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.