Chương 6: Đạn bay vèo vèo
Hồ Vĩ Đích Bút
26/07/2024
Hành lang kim loại từng giam cầm Tôn Kiệt Khắc giờ đã hoàn toàn méo mó, biến dạng. Lực va chạm khi trạm vũ trụ rơi xuống chắc hẳn rất lớn, nhiều nơi thậm chí còn có dấu vết cháy đen.
Các linh kiện trước đây trôi nổi trong không trung giờ đã rơi rải rác khắp nơi, trong đó có cả những con robot. Chúng trông như thể đã bị hư hỏng nặng, nằm ngổn ngang.
Nước mưa không ngừng nhỏ giọt từ những khe nứt, mặt đất bắt đầu đọng nước.
Vừa thoát chết trong gang tấc, Tôn Kiệt Khắc cùng với robot Tapai của mình đang di chuyển trong đống đổ nát của trạm vũ trụ, dự định rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt để tránh những kẻ điên sắp ập đến.
Tuy nhiên, tốc độ của họ rõ ràng là quá chậm. Tôn Kiệt Khắc nghe thấy tiếng gầm rú từ trên đầu, một con tàu lao xuyên qua màn mưa, hướng về phía này.
Con tàu trông giống như một chiếc siêu xe không bánh được phóng to, toàn thân phủ đầy hình vẽ graffiti lòe loẹt. Điều khiến Tôn Kiệt Khắc sốc hơn cả là phía trước con tàu bị trói một xác chết đang dang hai tay, cơ thể đã phân hủy.
Tôn Kiệt Khắc không nhìn nhầm, đó đúng là một xác chết! Giòi bọ đã bắt đầu bò lúc nhúc trong hốc mắt!
Lúc này, Tôn Kiệt Khắc đã có cái nhìn hoàn toàn mới về những kẻ điên công nghệ trong lời kể của Tapai. Dù thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối không muốn bị loại người này phát hiện.
- Nhanh! Nấp đi!
Tôn Kiệt Khắc kéo Tapai nấp sau một đống kim loại đổ nát.
Sau khi con tàu treo xác chết bay vụt qua, một chiếc trực thăng trông khá cũ kỹ cũng bay đến.
Khi còn cách mặt đất chừng mười mấy mét, cửa khoang trực thăng bất ngờ mở ra, một gã đàn ông đầu mào gà, hai tay cầm súng, toàn thân xăm hình đầu lâu, nhảy thẳng xuống.
Giữa không trung, gã bóp cò, bắn loạn xạ xung quanh, miệng cười lớn, hàm răng nạm vàng lấp lánh:
- Hahahaha! Nunarjuaq tittinaqtillugu!!!
Khi gã đến gần hơn, Tôn Kiệt Khắc bỗng nhận ra hai cẳng chân và bàn chân của gã có màu bạc, rõ ràng đó là chân giả.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, gã đầu mào gà rơi xuống đống đổ nát của trạm vũ trụ. Ngay sau đó, vài người ăn mặc tương tự cũng nhảy ra khỏi khoang lái.
Họ nói chuyện với nhau, nhưng Tôn Kiệt Khắc chẳng hiểu gì cả.
- Bọn họ đang nói gì vậy?
Tôn Kiệt Khắc khẽ hỏi Tapai.
“Kết nối mạng cục bộ, đồng bộ định vị, thả hết máy bay không người lái ra! Một thứ lớn như vậy rơi xuống, bên trong chắc chắn có nhiều thứ hay ho! Nhanh lên! Những kẻ khác cũng đang đến, chậm chân là húp cháo đấy.”
Tapai còn chưa dịch xong, một quả đạn pháo từ đâu bay đến, kéo theo làn khói đen, lao thẳng lên trời, nổ tung con tàu thành một quả cầu lửa.
- Mẹ kiếp! Không nói không rằng, nổ súng luôn à! Đúng là lũ điên!
Lợi dụng tiếng nổ, Tôn Kiệt Khắc kéo Tapai chạy ra xa khỏi vụ nổ.
Bầu không khí trong đống đổ nát của trạm vũ trụ trở nên căng thẳng. Cùng với tiếng nổ, ngày càng nhiều người bay đến, biến nơi đây thành một bãi chiến trường.
“Ầm!” Một tiếng nổ lớn khác vang lên, một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống, sượt qua đầu hai người.
Nguy hiểm rình rập khắp nơi, Tôn Kiệt Khắc căng thẳng quan sát xung quanh, không khỏi cảm thán trong lòng. “Sao mình lại xui xẻo thế nhỉ, đi đâu cũng gặp rắc rối.”
- Tapai, gần đây có vũ khí không?
Tôn Kiệt Khắc hỏi. Trong tình huống này, nếu không có vũ khí trong tay thì chỉ có nước làm thịt cho người ta.
Màn hình trên mặt Tapai lóe sáng, nó đi về phía đống đổ nát bên trái.
- Có, đây là phòng an ninh.
Sau một hồi lục lọi trong đống đổ nát, Tapai nhét một khẩu súng trường màu xám bạc vào tay Tôn Kiệt Khắc.
- Đây là gì?
Tôn Kiệt Khắc nâng khẩu súng lạnh lẽo, nặng trịch trong tay lên.
- Model: SOR-11:3, súng trường tấn công công nghệ cao, dùng điện.
- Dùng thế nào?
Nhìn khẩu súng trong tay, hơi thở Tôn Kiệt Khắc trở nên dồn dập.
- Cầm chắc bằng hai tay, đặt ngón tay vào đây, sau đó chĩa nòng súng vào kẻ thù, bóp cò là được. Trong môi trường chiến đấu chật hẹp này, không có thời gian để nhắm bắn đâu, ai nổ súng trước thì người đó có lợi thế. Khẩu súng này có chế độ tinh chỉnh tâm ngắm, rất phù hợp cho người mới.
Tôn Kiệt Khắc thử ngắm bắn vài cái, khẩu súng nặng trịch trong tay giúp hắn phần nào yên tâm hơn. Tuy nhiên, dù đã có vũ khí, hắn vẫn không muốn phải sử dụng đến nó.
- Chúng ta đi thôi, còn bao lâu nữa thì ra khỏi phạm vi trạm vũ trụ?
- Theo radar của tôi và tốc độ hiện tại, khoảng 20 phút nữa sẽ ra khỏi vòng ngoài cùng.
Tapai còn chưa dứt lời, Tôn Kiệt Khắc bỗng cảm thấy tai trái nóng ran, sau đó là tê dại.
- Bị tấn công.
Trước khi Tôn Kiệt Khắc kịp phản ứng, màn hình xanh lam trên đầu Tapai chuyển sang màu đỏ, nó nhanh chóng nổ súng về phía đường đạn bay tới.
- Mẹ kiếp!
Tôn Kiệt Khắc ôm tai, lăn người nấp sau một đống đổ nát. Khi hắn buông tay ra, lòng bàn tay đã nhuốm đỏ máu.
Phía trên tai trái của hắn có một vết thương hình bán nguyệt do đạn bắn. Nếu viên đạn lệch đi một chút, hắn đã mất mạng rồi!
Tôn Kiệt Khắc nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận thò đầu ra khỏi chỗ nấp, nhìn về phía kẻ vừa bắn lén mình.
Bọn chúng nấp sau những bức tường đổ nát, đang bắn về phía Tapai. Chúng trông giống như thành viên của một băng đảng nào đó, trên mặt và tay đầy hình xăm đủ loại, miệng không ngừng chửi bới bằng một thứ tiếng mà hắn không hiểu.
Dấu hiệu nhận biết duy nhất của chúng là hình xăm cây thánh giá ngược trên cổ.
Điều đặc biệt hơn là, giống như những kẻ nhảy ra khỏi khoang lái lúc trước, trên cơ thể chúng đều có cấy ghép kim loại.
Khi nhìn thấy những viên đạn bắn vào Tapai, tóe lên những tia lửa, Tôn Kiệt Khắc lập tức giơ súng lên, gác lên một tấm kim loại chống cháy đang nghiêng, bắn trả về phía đó.
Lúc đầu, do lực giật, vài viên đạn đầu tiên của Tôn Kiệt Khắc đều bay lên trời. Nhưng Tapai nói đúng, khẩu súng này thực sự rất phù hợp cho người mới. Chẳng mấy chốc, một tên trong số chúng đã bị bắn trúng đầu, ngã gục xuống.
Trong tình huống này, lần đầu tiên giết người, Tôn Kiệt Khắc không còn tâm trí đâu mà lo lắng về áp lực tâm lý nữa. Giờ phút này, chỉ có một người được sống, hoặc là chúng, hoặc là hắn. Hắn chỉ hận không thể giết thêm vài tên nữa.
- Tapai!! Tìm chỗ nấp đi!
Tôn Kiệt Khắc hét lên với con robot.
Cả người Tapai chi chít vết đạn, thấy Tôn Kiệt Khắc tạm thời an toàn, nó nhanh chóng lùi lại phía sau hắn.
“Đùng!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cả hai ngã dúi dụi sau chỗ nấp.
- Hỏa lực của chúng quá mạnh, chúng ta không phải đối thủ của chúng! Mau tìm cách rút lui!
Tiếng ồn ào xung quanh khiến Tapai phải gào lên.
- Nói thừa! Tao biết chứ, nhưng trong tình huống này, chúng ta chạy bằng cách nào?!
Tôn Kiệt Khắc vừa nói vừa bắn một loạt đạn. Lúc này mà bỏ chạy thì khác nào tự sát.
Nhưng tiếp tục ở lại cũng không phải là cách hay, bọn điên kia thấy bên này chỉ có hai người, đã bắt đầu chia nhau bao vây.
Đương lúc Tôn Kiệt Khắc nóng như lửa đốt, cố gắng tìm cách thoát thân, thì lại có tiếng súng dữ dội vọng đến từ phía đống đổ nát bên trái.
Nghe thấy tiếng súng, Tôn Kiệt Khắc bỗng nảy ra một ý tưởng:
- Tapai! Chúng ta rút lui về phía đó, để cho chó cắn chó, chúng ta nhân cơ hội thoát thân!
- Làm vậy được sao?
- Không phải mày nói đầu óc của bọn chúng không được bình thường sao? Giờ là lúc kiểm chứng xem lời mày nói có đúng hay không! Hơn nữa, bây giờ mày còn cách nào khác à?
Nói xong, Tôn Kiệt Khắc vừa bắn vừa lùi lại.
Vài phút sau, tiếng súng phía sau ngày càng gần, thậm chí Tôn Kiệt Khắc còn có thể nhìn thấy bóng người lấp ló sau đống đổ nát bằng đuôi mắt, nhưng hai bên vẫn chưa giao chiến.
Họ như có thỏa thuận ngầm với nhau, mỗi bên tự bắn tự chơi.
Tapai lấm lét áp sát vào Tôn Kiệt Khắc:
- Tôi đã nói là không được mà. Chúng điên thật, nhưng không có ngu.
Tôn Kiệt Khắc gật đầu đồng ý.
- Đúng vậy, vì vậy lúc này cần một mồi lửa, để bọn chúng bắn nhau.
Nói xong, Tôn Kiệt Khắc nhìn Tapai, vỗ vai nó đầy ẩn ý.
Màn hình trên mặt Tapai nhanh chóng hiện ra một biểu tượng mới: "⚆_⚆"
Các linh kiện trước đây trôi nổi trong không trung giờ đã rơi rải rác khắp nơi, trong đó có cả những con robot. Chúng trông như thể đã bị hư hỏng nặng, nằm ngổn ngang.
Nước mưa không ngừng nhỏ giọt từ những khe nứt, mặt đất bắt đầu đọng nước.
Vừa thoát chết trong gang tấc, Tôn Kiệt Khắc cùng với robot Tapai của mình đang di chuyển trong đống đổ nát của trạm vũ trụ, dự định rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt để tránh những kẻ điên sắp ập đến.
Tuy nhiên, tốc độ của họ rõ ràng là quá chậm. Tôn Kiệt Khắc nghe thấy tiếng gầm rú từ trên đầu, một con tàu lao xuyên qua màn mưa, hướng về phía này.
Con tàu trông giống như một chiếc siêu xe không bánh được phóng to, toàn thân phủ đầy hình vẽ graffiti lòe loẹt. Điều khiến Tôn Kiệt Khắc sốc hơn cả là phía trước con tàu bị trói một xác chết đang dang hai tay, cơ thể đã phân hủy.
Tôn Kiệt Khắc không nhìn nhầm, đó đúng là một xác chết! Giòi bọ đã bắt đầu bò lúc nhúc trong hốc mắt!
Lúc này, Tôn Kiệt Khắc đã có cái nhìn hoàn toàn mới về những kẻ điên công nghệ trong lời kể của Tapai. Dù thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối không muốn bị loại người này phát hiện.
- Nhanh! Nấp đi!
Tôn Kiệt Khắc kéo Tapai nấp sau một đống kim loại đổ nát.
Sau khi con tàu treo xác chết bay vụt qua, một chiếc trực thăng trông khá cũ kỹ cũng bay đến.
Khi còn cách mặt đất chừng mười mấy mét, cửa khoang trực thăng bất ngờ mở ra, một gã đàn ông đầu mào gà, hai tay cầm súng, toàn thân xăm hình đầu lâu, nhảy thẳng xuống.
Giữa không trung, gã bóp cò, bắn loạn xạ xung quanh, miệng cười lớn, hàm răng nạm vàng lấp lánh:
- Hahahaha! Nunarjuaq tittinaqtillugu!!!
Khi gã đến gần hơn, Tôn Kiệt Khắc bỗng nhận ra hai cẳng chân và bàn chân của gã có màu bạc, rõ ràng đó là chân giả.
“Rầm!” Một tiếng động lớn vang lên, gã đầu mào gà rơi xuống đống đổ nát của trạm vũ trụ. Ngay sau đó, vài người ăn mặc tương tự cũng nhảy ra khỏi khoang lái.
Họ nói chuyện với nhau, nhưng Tôn Kiệt Khắc chẳng hiểu gì cả.
- Bọn họ đang nói gì vậy?
Tôn Kiệt Khắc khẽ hỏi Tapai.
“Kết nối mạng cục bộ, đồng bộ định vị, thả hết máy bay không người lái ra! Một thứ lớn như vậy rơi xuống, bên trong chắc chắn có nhiều thứ hay ho! Nhanh lên! Những kẻ khác cũng đang đến, chậm chân là húp cháo đấy.”
Tapai còn chưa dịch xong, một quả đạn pháo từ đâu bay đến, kéo theo làn khói đen, lao thẳng lên trời, nổ tung con tàu thành một quả cầu lửa.
- Mẹ kiếp! Không nói không rằng, nổ súng luôn à! Đúng là lũ điên!
Lợi dụng tiếng nổ, Tôn Kiệt Khắc kéo Tapai chạy ra xa khỏi vụ nổ.
Bầu không khí trong đống đổ nát của trạm vũ trụ trở nên căng thẳng. Cùng với tiếng nổ, ngày càng nhiều người bay đến, biến nơi đây thành một bãi chiến trường.
“Ầm!” Một tiếng nổ lớn khác vang lên, một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống, sượt qua đầu hai người.
Nguy hiểm rình rập khắp nơi, Tôn Kiệt Khắc căng thẳng quan sát xung quanh, không khỏi cảm thán trong lòng. “Sao mình lại xui xẻo thế nhỉ, đi đâu cũng gặp rắc rối.”
- Tapai, gần đây có vũ khí không?
Tôn Kiệt Khắc hỏi. Trong tình huống này, nếu không có vũ khí trong tay thì chỉ có nước làm thịt cho người ta.
Màn hình trên mặt Tapai lóe sáng, nó đi về phía đống đổ nát bên trái.
- Có, đây là phòng an ninh.
Sau một hồi lục lọi trong đống đổ nát, Tapai nhét một khẩu súng trường màu xám bạc vào tay Tôn Kiệt Khắc.
- Đây là gì?
Tôn Kiệt Khắc nâng khẩu súng lạnh lẽo, nặng trịch trong tay lên.
- Model: SOR-11:3, súng trường tấn công công nghệ cao, dùng điện.
- Dùng thế nào?
Nhìn khẩu súng trong tay, hơi thở Tôn Kiệt Khắc trở nên dồn dập.
- Cầm chắc bằng hai tay, đặt ngón tay vào đây, sau đó chĩa nòng súng vào kẻ thù, bóp cò là được. Trong môi trường chiến đấu chật hẹp này, không có thời gian để nhắm bắn đâu, ai nổ súng trước thì người đó có lợi thế. Khẩu súng này có chế độ tinh chỉnh tâm ngắm, rất phù hợp cho người mới.
Tôn Kiệt Khắc thử ngắm bắn vài cái, khẩu súng nặng trịch trong tay giúp hắn phần nào yên tâm hơn. Tuy nhiên, dù đã có vũ khí, hắn vẫn không muốn phải sử dụng đến nó.
- Chúng ta đi thôi, còn bao lâu nữa thì ra khỏi phạm vi trạm vũ trụ?
- Theo radar của tôi và tốc độ hiện tại, khoảng 20 phút nữa sẽ ra khỏi vòng ngoài cùng.
Tapai còn chưa dứt lời, Tôn Kiệt Khắc bỗng cảm thấy tai trái nóng ran, sau đó là tê dại.
- Bị tấn công.
Trước khi Tôn Kiệt Khắc kịp phản ứng, màn hình xanh lam trên đầu Tapai chuyển sang màu đỏ, nó nhanh chóng nổ súng về phía đường đạn bay tới.
- Mẹ kiếp!
Tôn Kiệt Khắc ôm tai, lăn người nấp sau một đống đổ nát. Khi hắn buông tay ra, lòng bàn tay đã nhuốm đỏ máu.
Phía trên tai trái của hắn có một vết thương hình bán nguyệt do đạn bắn. Nếu viên đạn lệch đi một chút, hắn đã mất mạng rồi!
Tôn Kiệt Khắc nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận thò đầu ra khỏi chỗ nấp, nhìn về phía kẻ vừa bắn lén mình.
Bọn chúng nấp sau những bức tường đổ nát, đang bắn về phía Tapai. Chúng trông giống như thành viên của một băng đảng nào đó, trên mặt và tay đầy hình xăm đủ loại, miệng không ngừng chửi bới bằng một thứ tiếng mà hắn không hiểu.
Dấu hiệu nhận biết duy nhất của chúng là hình xăm cây thánh giá ngược trên cổ.
Điều đặc biệt hơn là, giống như những kẻ nhảy ra khỏi khoang lái lúc trước, trên cơ thể chúng đều có cấy ghép kim loại.
Khi nhìn thấy những viên đạn bắn vào Tapai, tóe lên những tia lửa, Tôn Kiệt Khắc lập tức giơ súng lên, gác lên một tấm kim loại chống cháy đang nghiêng, bắn trả về phía đó.
Lúc đầu, do lực giật, vài viên đạn đầu tiên của Tôn Kiệt Khắc đều bay lên trời. Nhưng Tapai nói đúng, khẩu súng này thực sự rất phù hợp cho người mới. Chẳng mấy chốc, một tên trong số chúng đã bị bắn trúng đầu, ngã gục xuống.
Trong tình huống này, lần đầu tiên giết người, Tôn Kiệt Khắc không còn tâm trí đâu mà lo lắng về áp lực tâm lý nữa. Giờ phút này, chỉ có một người được sống, hoặc là chúng, hoặc là hắn. Hắn chỉ hận không thể giết thêm vài tên nữa.
- Tapai!! Tìm chỗ nấp đi!
Tôn Kiệt Khắc hét lên với con robot.
Cả người Tapai chi chít vết đạn, thấy Tôn Kiệt Khắc tạm thời an toàn, nó nhanh chóng lùi lại phía sau hắn.
“Đùng!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cả hai ngã dúi dụi sau chỗ nấp.
- Hỏa lực của chúng quá mạnh, chúng ta không phải đối thủ của chúng! Mau tìm cách rút lui!
Tiếng ồn ào xung quanh khiến Tapai phải gào lên.
- Nói thừa! Tao biết chứ, nhưng trong tình huống này, chúng ta chạy bằng cách nào?!
Tôn Kiệt Khắc vừa nói vừa bắn một loạt đạn. Lúc này mà bỏ chạy thì khác nào tự sát.
Nhưng tiếp tục ở lại cũng không phải là cách hay, bọn điên kia thấy bên này chỉ có hai người, đã bắt đầu chia nhau bao vây.
Đương lúc Tôn Kiệt Khắc nóng như lửa đốt, cố gắng tìm cách thoát thân, thì lại có tiếng súng dữ dội vọng đến từ phía đống đổ nát bên trái.
Nghe thấy tiếng súng, Tôn Kiệt Khắc bỗng nảy ra một ý tưởng:
- Tapai! Chúng ta rút lui về phía đó, để cho chó cắn chó, chúng ta nhân cơ hội thoát thân!
- Làm vậy được sao?
- Không phải mày nói đầu óc của bọn chúng không được bình thường sao? Giờ là lúc kiểm chứng xem lời mày nói có đúng hay không! Hơn nữa, bây giờ mày còn cách nào khác à?
Nói xong, Tôn Kiệt Khắc vừa bắn vừa lùi lại.
Vài phút sau, tiếng súng phía sau ngày càng gần, thậm chí Tôn Kiệt Khắc còn có thể nhìn thấy bóng người lấp ló sau đống đổ nát bằng đuôi mắt, nhưng hai bên vẫn chưa giao chiến.
Họ như có thỏa thuận ngầm với nhau, mỗi bên tự bắn tự chơi.
Tapai lấm lét áp sát vào Tôn Kiệt Khắc:
- Tôi đã nói là không được mà. Chúng điên thật, nhưng không có ngu.
Tôn Kiệt Khắc gật đầu đồng ý.
- Đúng vậy, vì vậy lúc này cần một mồi lửa, để bọn chúng bắn nhau.
Nói xong, Tôn Kiệt Khắc nhìn Tapai, vỗ vai nó đầy ẩn ý.
Màn hình trên mặt Tapai nhanh chóng hiện ra một biểu tượng mới: "⚆_⚆"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.