Chương 28: Sầu Lo
Cửu Linh
04/09/2023
Hưởng xong bữa sáng hoàn mỹ, Thẩm Đông Chí đến chỗ Hàn Thành, báo cáo tình huống cùng những phát hiện gần đây nhất của mình cho anh, làm một phụ tá tận tâm xứng chức.
Tình huống không cần phải nói nhiều, đơn giản chính là chuyện đàm phán của Khoa Cự bị ngâm nước nóng, mục tiêu của Thịnh Hoài Tuyên là biến ngoại hối thành ngân sách, nhưng cô phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Lần trước sau khi nghi ngờ Hoài Hưng xảy ra ra vấn đề, Thẩm Đông Chí đã bắt đầu chú ý đến phương diện này, vừa ký hợp đồng xong, cô đã nắm chặt quyền quản lý tài vụ và quyền can thiệp nhân sự, lấy lý do lập kế hoạch để yêu cầu được biết rõ về tài vụ của Hoài Hưng.
Nói thật về khoản sổ sách, Hoài Hưng làm đẹp lắm, dẫu sao trước khi phát tài thì Thịnh Ngọc Văn cũng đã từng làm kế toán, trung tâm tài vụ của tập đoàn Hoài Sâm thậm chí có thể sánh ngang với tiêu chuẩn quốc tế, Thịnh Ngọc Văn từng mấy lần muốn tách trung tâm tài vụ kia ra làm một mình, bất đắc dĩ còn chưa làm được gì thì đã bị bệnh tật quấn thân, kéo theo việc này chỉ có thể gác lại.
Thẩm Đông Chí vừa cẩn thận lại rất có nghị lực, hơn nữa cô từng trải qua việc gia đình bị phá sản, tuy rằng quy cách chênh lệch khá lớn, nhưng có vài mặt rất giống nhau.
Ví dụ như đãi ngộ công nhân.
Khi hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp giảm xuống, tất nhiên phúc lợi của nhân viên cũng sẽ bị cắt giảm, nhưng trong báo cáo của Hoài Hưng, tiền lương của nhân viên chẳng những không giảm mà ngược lại còn tăng, nào là thẻ tập thể hình, thẻ mua sắm, thẻ trợ cấp thực phẩm ... vân vân. Nhưng Thẩm Đông Chí vẫn chuẩn xác tìm được quy định hàng đầu trong cuốn sổ tay dày 300 trang của nhân viên Hoài Sâm.
Đó là trong tình huống đặc biệt, công ty có quyền dùng các hình thức khác nhau để chi trả tiền lương cho nhân viên, cụ thể có thể thấy được trong danh sách, trong danh sách này sẽ có một đống vật phẩm tạp nham.
Quy định này được đặt ra sau khi Hoài Sâm thành lập, khi đó giao dịch hàng đổi hàng vẫn còn rất nhiều, nhất thời không đổi thành lấy tiền lương như bây giờ, sau khi Hoài Sâm phát triển đi lên thì không ai còn coi trọng quy định không đổi này nữa, cũng không ai muốn thay đổi nó.
Vì thế Thẩm Đông Chí lớn mật suy đoán, tuy tiền lương của nhân viên Hoài Hưng tăng, nhưng là tăng các thẻ phúc lợi chứ không phải tiền mặt, cho nên vấn đề của Hoài Hưng rất có thể là vấn đề tồn tại nghiêm trọng nhất.
Tiền mặt lưu động suy giảm.
Hay nói một cách dễ hiểu hơn là, không có tiền.
Nguyên nhân dẫn đến không có tiền thì rất nhiều, Thẩm Đông Chí lười phải đi thăm dò, cô chỉ cần nhớ kỹ kết luận này là được.
Nghe xong báo cáo của Thẩm Đông Chí, Hàn Thành rơi vào trầm tư, anh đã sớm thông qua Thịnh Hoài Nhu biết được tình huống của Hoài Hưng, nhưng Thẩm Đông Chí có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng như vậy vẫn là chuyện mà anh không nghĩ tới.
“Thế nào, không khen tôi thông minh được một câu sao?”
Hàn Thành hoàn hồn: “Ừm, rất thông minh.”
“Qua loa có lệ.” Thẩm Đông Chí nhướng mày: “Được rồi, tôi đã báo cáo xong tình huống, bước tiếp theo anh muốn tôi làm gì?”
Hàn Thành tự hỏi một lát: “Để tôi nghĩ đã.”
Đây đã là lần thứ hai Hàn Thành do dự, Thẩm Đông Chí có chút kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, cô ngồi ở trên đùi Hàn Thành nghịch tây trang của anh, Hàn Thành lại nghĩ đến cuộc gặp mặt cùng người đàn ông vào mấy ngày hôm trước.
Tình huống không cần phải nói nhiều, đơn giản chính là chuyện đàm phán của Khoa Cự bị ngâm nước nóng, mục tiêu của Thịnh Hoài Tuyên là biến ngoại hối thành ngân sách, nhưng cô phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Lần trước sau khi nghi ngờ Hoài Hưng xảy ra ra vấn đề, Thẩm Đông Chí đã bắt đầu chú ý đến phương diện này, vừa ký hợp đồng xong, cô đã nắm chặt quyền quản lý tài vụ và quyền can thiệp nhân sự, lấy lý do lập kế hoạch để yêu cầu được biết rõ về tài vụ của Hoài Hưng.
Nói thật về khoản sổ sách, Hoài Hưng làm đẹp lắm, dẫu sao trước khi phát tài thì Thịnh Ngọc Văn cũng đã từng làm kế toán, trung tâm tài vụ của tập đoàn Hoài Sâm thậm chí có thể sánh ngang với tiêu chuẩn quốc tế, Thịnh Ngọc Văn từng mấy lần muốn tách trung tâm tài vụ kia ra làm một mình, bất đắc dĩ còn chưa làm được gì thì đã bị bệnh tật quấn thân, kéo theo việc này chỉ có thể gác lại.
Thẩm Đông Chí vừa cẩn thận lại rất có nghị lực, hơn nữa cô từng trải qua việc gia đình bị phá sản, tuy rằng quy cách chênh lệch khá lớn, nhưng có vài mặt rất giống nhau.
Ví dụ như đãi ngộ công nhân.
Khi hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp giảm xuống, tất nhiên phúc lợi của nhân viên cũng sẽ bị cắt giảm, nhưng trong báo cáo của Hoài Hưng, tiền lương của nhân viên chẳng những không giảm mà ngược lại còn tăng, nào là thẻ tập thể hình, thẻ mua sắm, thẻ trợ cấp thực phẩm ... vân vân. Nhưng Thẩm Đông Chí vẫn chuẩn xác tìm được quy định hàng đầu trong cuốn sổ tay dày 300 trang của nhân viên Hoài Sâm.
Đó là trong tình huống đặc biệt, công ty có quyền dùng các hình thức khác nhau để chi trả tiền lương cho nhân viên, cụ thể có thể thấy được trong danh sách, trong danh sách này sẽ có một đống vật phẩm tạp nham.
Quy định này được đặt ra sau khi Hoài Sâm thành lập, khi đó giao dịch hàng đổi hàng vẫn còn rất nhiều, nhất thời không đổi thành lấy tiền lương như bây giờ, sau khi Hoài Sâm phát triển đi lên thì không ai còn coi trọng quy định không đổi này nữa, cũng không ai muốn thay đổi nó.
Vì thế Thẩm Đông Chí lớn mật suy đoán, tuy tiền lương của nhân viên Hoài Hưng tăng, nhưng là tăng các thẻ phúc lợi chứ không phải tiền mặt, cho nên vấn đề của Hoài Hưng rất có thể là vấn đề tồn tại nghiêm trọng nhất.
Tiền mặt lưu động suy giảm.
Hay nói một cách dễ hiểu hơn là, không có tiền.
Nguyên nhân dẫn đến không có tiền thì rất nhiều, Thẩm Đông Chí lười phải đi thăm dò, cô chỉ cần nhớ kỹ kết luận này là được.
Nghe xong báo cáo của Thẩm Đông Chí, Hàn Thành rơi vào trầm tư, anh đã sớm thông qua Thịnh Hoài Nhu biết được tình huống của Hoài Hưng, nhưng Thẩm Đông Chí có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng như vậy vẫn là chuyện mà anh không nghĩ tới.
“Thế nào, không khen tôi thông minh được một câu sao?”
Hàn Thành hoàn hồn: “Ừm, rất thông minh.”
“Qua loa có lệ.” Thẩm Đông Chí nhướng mày: “Được rồi, tôi đã báo cáo xong tình huống, bước tiếp theo anh muốn tôi làm gì?”
Hàn Thành tự hỏi một lát: “Để tôi nghĩ đã.”
Đây đã là lần thứ hai Hàn Thành do dự, Thẩm Đông Chí có chút kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, cô ngồi ở trên đùi Hàn Thành nghịch tây trang của anh, Hàn Thành lại nghĩ đến cuộc gặp mặt cùng người đàn ông vào mấy ngày hôm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.