Chương 10:
Phù Tang Tri Ngã
03/06/2023
Thật ra không phải cô không sợ, mà là trực tiếp sững sờ, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn trước mặt.
Đối với cô gái tin vào khoa học, gặp phải một điều như vậy giống như một giấc mơ.
Cô đơ ra như một pho tượng.
Mà người nằm dưới cô thậm chí còn chẳng không nhúc nhích, lồng ngực tái nhợt như ngọc, theo hô hấp khẽ phập phồng.
Phải, anh ta là một sinh vật có thể thở, nhưng Quý Thanh Trác đã bị sốc đến mức cô không nhận thấy hơi thở của mình.
Quý Thanh Trác không nhúc nhích, thậm chí anh cũng không động, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không giống con người cho lắm.
Một lúc lâu sau, Quý Thanh Trác phát hiện ra mình không nhúc nhích mới bắt đầu tự mình suy nghĩ.
Theo logic mà nói, ở biển sâu như vậy, không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, lẽ ra không ai có thể còn sống.
Người này, không phải là một bức tượng sống động chứ? Có một con tàu đắm ở đây, và anh ta có thể là một vật trang trí trên con tàu.
Cô vừa ngã xuống, có lẽ cô chỉ... chạm vào thứ gì đó giống như một cái máy?
Quý Thanh Trác cố gắng giải thích vấn đề này bằng kiến thức và kinh nghiệm của mình.
Cô lặp đi lặp lại với chính mình nhiều lần rằng người đàn ông này là một bức tượng.
Tuy nhiên, nếu đó là một bức tượng, nếu cô ấy chạm vào nó một lần nữa, anh ấy có lẽ sẽ không di chuyển.
Như để xác minh suy đoán của cô, Quý Thanh Trác di chuyển ngón tay ấn vào bụng dưới của anh, dùng đầu ngón tay cô cảm thấy hình dáng của lớp vảy lạnh.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy tay anh lại nắm chặt hơn một chút, sức lực lớn đến mức suýt nữa bóp gãy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Gần như vô thức, Quý Thanh Trác lắp bắp nói: "Thực xin lỗi..."
Cô nghĩ rằng người này hình như còn sống, nếu còn sống, tại sao anh ta cứ đè tay cô không cho cô rời khỏi nơi mơ hồ đó?
Không, thật kỳ lạ khi có người sống dưới đáy biển này!
Suy nghĩ của cô càng trở nên hỗn loạn, nhưng người dưới đáy biển lại nghiêng đầu, anh ta đang nhìn Quý Thanh Trác.
Một lúc lâu sau, anh nắm lấy tay cô, chậm rãi giơ lên, Quý Thanh Trác muốn rút tay về nhưng sức cô quá yếu, hoàn toàn không thể giãy giụa.
Trên cổ tay, cô ấy cũng đeo một viên pha lê phong ấn pheromone của cá mập quỷ.
Viên pha lê này được xâu thành chuỗi bằng vật liệu polyme và cố định trên cổ tay của cô ấy, cực kỳ cứng rắn, cho dù bị thứ gì đó dưới biển cắt vào cũng không bị vỡ.
Đối với cô gái tin vào khoa học, gặp phải một điều như vậy giống như một giấc mơ.
Cô đơ ra như một pho tượng.
Mà người nằm dưới cô thậm chí còn chẳng không nhúc nhích, lồng ngực tái nhợt như ngọc, theo hô hấp khẽ phập phồng.
Phải, anh ta là một sinh vật có thể thở, nhưng Quý Thanh Trác đã bị sốc đến mức cô không nhận thấy hơi thở của mình.
Quý Thanh Trác không nhúc nhích, thậm chí anh cũng không động, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không giống con người cho lắm.
Một lúc lâu sau, Quý Thanh Trác phát hiện ra mình không nhúc nhích mới bắt đầu tự mình suy nghĩ.
Theo logic mà nói, ở biển sâu như vậy, không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, lẽ ra không ai có thể còn sống.
Người này, không phải là một bức tượng sống động chứ? Có một con tàu đắm ở đây, và anh ta có thể là một vật trang trí trên con tàu.
Cô vừa ngã xuống, có lẽ cô chỉ... chạm vào thứ gì đó giống như một cái máy?
Quý Thanh Trác cố gắng giải thích vấn đề này bằng kiến thức và kinh nghiệm của mình.
Cô lặp đi lặp lại với chính mình nhiều lần rằng người đàn ông này là một bức tượng.
Tuy nhiên, nếu đó là một bức tượng, nếu cô ấy chạm vào nó một lần nữa, anh ấy có lẽ sẽ không di chuyển.
Như để xác minh suy đoán của cô, Quý Thanh Trác di chuyển ngón tay ấn vào bụng dưới của anh, dùng đầu ngón tay cô cảm thấy hình dáng của lớp vảy lạnh.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy tay anh lại nắm chặt hơn một chút, sức lực lớn đến mức suýt nữa bóp gãy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Gần như vô thức, Quý Thanh Trác lắp bắp nói: "Thực xin lỗi..."
Cô nghĩ rằng người này hình như còn sống, nếu còn sống, tại sao anh ta cứ đè tay cô không cho cô rời khỏi nơi mơ hồ đó?
Không, thật kỳ lạ khi có người sống dưới đáy biển này!
Suy nghĩ của cô càng trở nên hỗn loạn, nhưng người dưới đáy biển lại nghiêng đầu, anh ta đang nhìn Quý Thanh Trác.
Một lúc lâu sau, anh nắm lấy tay cô, chậm rãi giơ lên, Quý Thanh Trác muốn rút tay về nhưng sức cô quá yếu, hoàn toàn không thể giãy giụa.
Trên cổ tay, cô ấy cũng đeo một viên pha lê phong ấn pheromone của cá mập quỷ.
Viên pha lê này được xâu thành chuỗi bằng vật liệu polyme và cố định trên cổ tay của cô ấy, cực kỳ cứng rắn, cho dù bị thứ gì đó dưới biển cắt vào cũng không bị vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.