Chương 31:
Phù Tang Tri Ngã
03/06/2023
“Cô muốn tự ý nghiên cứu tôi?” Thẩm Dung Ngọc hỏi.
Quý Thanh Trác đang vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh liền dừng lại, cô vốn định lấy thước dây quấn quanh người anh để ghi lại vòng eo của anh, nhưng khi anh hỏi câu này, cô liền dừng động tác lại, bắt đầu suy nghĩ đáp án.
Vì cô ấy vẫn đang quấn quanh eo của Thẩm Dung Ngọc, nên cô dường như đang đưa tay ra để ôm anh vào lúc này.
Quý Thanh Trác không quá để ý đến những câu hỏi như vậy, đối với cô ấy bây giờ thì Thẩm Dung Ngọc chỉ là một đối tượng nghiên cứu, không khác gì nước biển trong ống nghiệm.
“Là nguyện vọng của tôi.”Quý Thanh Trác trả lời “Lịch sử của hải dương, thậm chí bản thân sự tồn tại của nó, đối với nhiều người không đáng để nghiên cứu.”
"Tài nguyên chôn vùi dưới đáy biển, sinh vật bơi lội trong đại dương, thậm chí cả bản thân biển cả và đất liền... đây là những bộ phận có thể trực tiếp nhặt được và tước đoạt, đó là điều mà mọi người quan tâm." Giọng nói của Quý Thanh Trác rất nhẹ nhàng, nhưng cô phát âm rõ ràng.
“Có vẻ như cô đang chú ý đến điều gì đó không đáng để quan tâm.” Thẩm Dung Ngọc nói.
Anh có thể rõ ràng cảm nhận được chính mình cùng hải dương có liên hệ, mà anh trước khi mọc ra đuôi rồng lúc chìm vào đáy biển, liền không có cảm giác được.
Thẩm Dung Ngọc không thích cảm giác này, được kết nối với một cái gì đó có nghĩa là sự trói buộc.
Anh không nên bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.
—và đây là những gì anh ấy đã chìm đắm để đạt được.
“Anh cùng vùng biển này có quan hệ gì sao?” Quý Thanh Trác hỏi, đầu ngón tay lướt qua thước kẻ tỷ lệ từng chút một.
“Cô Quý, theo cô thì thấy thế nào?” Thẩm Dung Ngọc hỏi ngược lại, nhưng anh không nói thật.
“Chờ khi có kết quả của cuộc kiểm tra thì tôi mới biết được.” Quý Thanh Trác khẽ thở dài, hơi thở của cô phả xuống ngực anh.
“Vùng biển này tên là gì?” Thẩm Dung Ngọc hỏi.
“Biển Dạ Lan.” Quý Thanh Trác trả lời.
“Ồ” Sau khi biết được tin tức muốn biết, anh dài giọng đáp: “Vậy khi nào thì cô Quý muốn dừng ôm tôi đây?”
"Tôi không có " Quý Thanh Trác hoảng sợ đáp, cô trước đó không hề phát hiện hành động của mình có bao nhiêu mơ hồ, hơn nữa ở một số phương diện thì cô thật sự là cực kỳ chậm chạp.
Thẩm Dung Ngọc tùy ý ngáp một cái, anh nghiêng người về phía trước, má của Quý Thanh Trác trực tiếp áp vào ngực anh.
Quý Thanh Trác đang vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh liền dừng lại, cô vốn định lấy thước dây quấn quanh người anh để ghi lại vòng eo của anh, nhưng khi anh hỏi câu này, cô liền dừng động tác lại, bắt đầu suy nghĩ đáp án.
Vì cô ấy vẫn đang quấn quanh eo của Thẩm Dung Ngọc, nên cô dường như đang đưa tay ra để ôm anh vào lúc này.
Quý Thanh Trác không quá để ý đến những câu hỏi như vậy, đối với cô ấy bây giờ thì Thẩm Dung Ngọc chỉ là một đối tượng nghiên cứu, không khác gì nước biển trong ống nghiệm.
“Là nguyện vọng của tôi.”Quý Thanh Trác trả lời “Lịch sử của hải dương, thậm chí bản thân sự tồn tại của nó, đối với nhiều người không đáng để nghiên cứu.”
"Tài nguyên chôn vùi dưới đáy biển, sinh vật bơi lội trong đại dương, thậm chí cả bản thân biển cả và đất liền... đây là những bộ phận có thể trực tiếp nhặt được và tước đoạt, đó là điều mà mọi người quan tâm." Giọng nói của Quý Thanh Trác rất nhẹ nhàng, nhưng cô phát âm rõ ràng.
“Có vẻ như cô đang chú ý đến điều gì đó không đáng để quan tâm.” Thẩm Dung Ngọc nói.
Anh có thể rõ ràng cảm nhận được chính mình cùng hải dương có liên hệ, mà anh trước khi mọc ra đuôi rồng lúc chìm vào đáy biển, liền không có cảm giác được.
Thẩm Dung Ngọc không thích cảm giác này, được kết nối với một cái gì đó có nghĩa là sự trói buộc.
Anh không nên bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.
—và đây là những gì anh ấy đã chìm đắm để đạt được.
“Anh cùng vùng biển này có quan hệ gì sao?” Quý Thanh Trác hỏi, đầu ngón tay lướt qua thước kẻ tỷ lệ từng chút một.
“Cô Quý, theo cô thì thấy thế nào?” Thẩm Dung Ngọc hỏi ngược lại, nhưng anh không nói thật.
“Chờ khi có kết quả của cuộc kiểm tra thì tôi mới biết được.” Quý Thanh Trác khẽ thở dài, hơi thở của cô phả xuống ngực anh.
“Vùng biển này tên là gì?” Thẩm Dung Ngọc hỏi.
“Biển Dạ Lan.” Quý Thanh Trác trả lời.
“Ồ” Sau khi biết được tin tức muốn biết, anh dài giọng đáp: “Vậy khi nào thì cô Quý muốn dừng ôm tôi đây?”
"Tôi không có " Quý Thanh Trác hoảng sợ đáp, cô trước đó không hề phát hiện hành động của mình có bao nhiêu mơ hồ, hơn nữa ở một số phương diện thì cô thật sự là cực kỳ chậm chạp.
Thẩm Dung Ngọc tùy ý ngáp một cái, anh nghiêng người về phía trước, má của Quý Thanh Trác trực tiếp áp vào ngực anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.