Chương 25: MẮT CHỐNG LẠI MẮT
Liễu Thiểu Bạch
21/02/2014
Đến giữa trưa thì bữa cơm nhìn như hoàn thuận, vui vẻ cuối cùng cũng kết thúc, Như Mặc liền tìm một lý do để rời đi trước, chỉ để lại Thanh nhi cùng Trân Châu hầu hạ, nhưng lần này Bắc Dao Quang không cảm thấy buồn chút nào bởi vì sau này nàng còn nhiều thời gian để ở chung với Như Mặc. Hơn nữa hắn bây giờ gọi tên nàng cũng rất tự nhiên, không hề có chút miễn cưỡng, nói thế nào thì đây cũng là một chuyển biến tốt. Hơn nữa, nàng cũng đang muốn thương lượng với Thanh nhi xem nên làm thế nào để Như Mặc vui lòng, không phải có câu nữ truy nam, cách tầng sa sao? Mục tiêu của nàng chính là vạch trần tầng sa kia.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, khi màn đêm buông xuống, cho đến lúc Trân Châu mang đèn đến, Bắc Dao Quang cũng không thấy bóng dáng của Thanh nhi liền hỏi “ Trân Châu, Thanh nhi đâu rồi?”
“Tiểu thư tìm Thanh nhi làm gì? Tiểu thư cứ sai bảo Trân Châu, Trân Châu cũng sẽ thực hiện giống như vậy”, Trân Châu mỉm cười nhìn Bắc Dao Quang, Bắc Dao Quang ngu ngốc thế nào cũng biết được Trân Châu không có ý tốt, huống chi nàng không hề ngu ngốc, không những thế nàng còn tự nhận mình là cao thủ trong vấn đề nam nữ, cho nên đối với ánh mắt ghen ghét của Trân Châu, nàng đương nhiên là hiểu được, chỉ không biết sự ghen ghét này là vì Như Mặc hay là Thanh nhi.
Nghe vậy, vội vàng lắc đầu,” Không cần, Trân Châu, nếu Thanh nhi trở về, ngươi nói cho hắn một tiếng, nói ta tìm hắn là được!”
” Thanh nhi hôm nay sẽ không trở lại, tiểu thư chẳng lẽ quên sao? Chủ nhân phân phó hắn đưa Phùng công tử xuống núi đi, đi cùng Phùng công tử đến sơn trang dưới núi, ít nhất cũng phải tối mai mới tới”, Trân Châu ngoài miệng thản nhiên cười nhưng trong lòng lại không có hảo ý với Bắc Dao Quang.
“A, đúng rồi, ta đã quên mất”,đồng thời nàng cũng nhớ lại Như Mặc đã phân phó Trân Châu, sau khi bọn họ rời đi, phải hầu hạ Tư Đồ Y thật tốt, như vậy nghĩa là Trân Châu sẽ không đi cùng nàng và Như Mặc. Nghĩ đến đây, Bắc Dao Quang liền cảm thấy thống khoái vô cùng.
“Cho nên tiểu thư cần gì cứ nói cho Trân Châu biết, Trân Châu sẽ làm cho tiểu thư”, Trân Châu nhìn nàng bộ dáng vui vẻ, trong lòng càng cười lạnh không thôi, sắp chết đến nơi rồi, xem ngươi còn vui vẻ được bao lâu? Hừ.
” Không có gì, Trân Châu, cả ngày nay ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi, ta cũng không ăn cơm chiều đâu, buổi trưa đã ăn nhiều quá rồi, còn chưa tiêu hóa hết”, Bắc Dao Quang cảm thấy hiện tại mình không nên đụng chạm đến nàng ta, lòng ghen tỵ của nữ nhân là đáng sợ nhất, quan trọng hơn, nàng ta còn là người Thanh nhi thích, nếu nàng và Thanh nhi đã thỏa thuận với nhau thì dù không thích nàng ta, nàng cũng phải vì Thanh nhi mà chịu đựng. Trân Châu ngoài trừ khuôn mặt xinh đẹp thì còn điểm nào để hấp dẫn Thanh nhi? Tuy nhiên suy cho cùng, thích một người thì cần gì có lý do. Thích thì là thích thôi. Ai ngăn cũng không được, ngay cả chính mình cũng không ngoại lệ.
“Vậy tiểu thư nghỉ ngơi sớm, Trân Châu cáo lui”, Trân Châu cúi đầu thi lễ, ở một góc độ Bắc Dao Quang không nhìn thấy liền nở nụ cười âm hiểm.
” Ân, chờ một chút, Như Mặc buổi chiều có quay lại đây không? Bắc Dao Quang vốn không định hỏi, nhưng nhịn không được phải lên tiếng.
” Chủ nhân bề bộn nhiều việc, ngày mai mới có thể trở về!” Trân Châu dừng một chút, đầu cũng không quay lại sau, vừa đi vừa đáp. Chủ nhân lần này đi ra ngoài, ngay cả nàng cũng không nói là đi đâu, chỉ nói trưa mai mới trở về, bảo nàng phải bảo hộ tốt cho Bắc Dao Quang. Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, nàng có thể nhân lúc này mà diệt trừ Bắc Dao Quang, để cho nàng không còn dụ dỗ chủ nhân được nữa. Nghĩ vậy, nàng vừa đi ra ngoại, nhẹ tay đóng cửa cũng đồng thời thi triển pháp thuật trên đó, sau đó mới mang theo khuôn mặt tươi cười đáng sợ, rời đi.
Bắc Dao Quang đột nhiên cảm thấy được ẩn ẩn bất an, Thanh nhi không ở đây, Như Mặc lại ra ngoài, chỉ còn một mình nàng và Trân Châu ở trong trang việng, nếu nàng ta hại nàng thì không có ai để cứu nàng. Tuy nhiên nàng cũng cảm thấy mình đã quá trầm trọng hóa vấn đề, Trân Châu dù có ghen tỵ cũng không đến mức hại nàng, nhất là vào lúc này, dù sao Như Mặc và Thanh nhi đều không có ở đây, nếu nàng có gì bất trắc thì nàng ta là người bị tình nghi nhiều nhất, Như Mặc với Thanh nhi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta. Hơn nữa, trong trang viện còn có hai người khách, nếu có gì không ổn, nàng có thể la to kêu cứu, chắc chắn bọn họ sẽ nghe thấy mà đến cứu nàng.
Nghĩ được phương pháp đối phó xong, Bắc Dao Quang mới yên tâm mỉm cười, cởi bỏ hài và áo khoác, nàng nằm lên giường ngủ. Thực sự không thể quen được với thói quen đi ngủ sớm của của người cổ đại, nhưng ở đây không có đèn điện, ti vi, máy tính hay trò gì để giết thời gian, không ngủ sớm thì còn biết làm gì nữa đâu? Nếu là ở nơi đô thị phồn hoa, nàng còn có thể ra ngoài dạo chơi, đi chợ đêm…nhưng đây là nơi rừng núi hoang vu, nếu nửa đêm đi ra ngoài thì nàng chỉ có thể làm mồi cho dã thú, cho nên Bắc Dao quang đành phải bắt buộc mình phải đi ngủ sớm.
Trằn trọc mãi thì tới nửa đêm nàng rốt cuộc cũng đi vào mộng đẹp, lúc này từ dưới giường, dưới bàn…vô số rắn nhỏ trườn ra, lưỡi cũng lè ra, đồng loạt bò lên giường Bắc Dao Quang, dẫn đầu là một con rắn nhỏ màu xanh lục, lưỡi của những con rắn khác đều màu đỏ nhưng riêng của nó là hồng hồng lại có màu đen. Nó dẫn đầu bò lên giường, nhanh chóng chui vào chăn của Bắc Dao Quang, cũng nhanh chóng trường đến cổ nàng, mặc khác cũng ngẩng cao đầu như ra hiệu cho những con khác cũng thi nhau tiến vào ổ chăn, nhưng đến trước thên thể Bắc Dao Quang lại chần chừ không tiến tiếp, dường như trên thân thể nàng có cái gì đó làm bọn chúng sợ hãi.
Mà lục thúy xà trên người Bắc Dao Quang nhìn thấy mấy con rắn kia nhát gan như vậy, hiển nhiên là không hài lòng, há to miệng, phun ra cái lưỡi màu đen và một chuỗi âm thanh “xích, xích” dồn dập, đốc thúc bọn chúng mau tiến lên ăn con mồi. Mùi máu trên người nữ nhân này thực mê người, là hương vị bọn chúng thích nhất, có thể nói là mỹ vị phi thường, đã rất lâu rồi bọn chúng không ăn người, nhưng khó có dịp có được con mồi tốt như vậy ở trước mặt, nếu không ăn thì thật có lỗi với chính mình.
Bắc Dao Quang đang ngủ chợt cảm thấy bên người lạnh lạnh, bên tai còn vang lên âm thanh nôn nóng kỳ quái, liền trở mình, nàng vừa động thì mấy con rắn nhỏ đều vội vàng lui ra một chút, cẩn thận quan sát con mồi trước mặt mà không dám tiến lên cắn nàng.
Lục thúy xà cũng vì Bắc Dao Quang xoay người mà hoảng sợ, sau đó nghĩ lại mình là thủ lĩnh, thống lĩnh hôn mười vạn con dân làm sao có thể thất thố trước mặt cấp dưới được cho quyết định lấy mình làm gương. Vì thế một lần nữa lại ngẩng cao cái đầu hình tam giác màu xanh biếc, phun ra cái lưỡi đen ngòm như muốn cảnh báo “ một đám vô dụng, chỉ là một nhân loại thôi đã sợ thành như vậy, các ngươi xem, ta trước cắn nàng một cái sau đó tới phiên các ngươi”
” Đầu lĩnh anh minh!” bọn rắn nhỏ đồng loạt phát ra âm thanh “ xích xích”, cái lưỡi phun ra, đầu gật gật, ra chiều sùng bái.
Một tiếng thét chói tai vang lên như xé rách cả màn đêm…
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, khi màn đêm buông xuống, cho đến lúc Trân Châu mang đèn đến, Bắc Dao Quang cũng không thấy bóng dáng của Thanh nhi liền hỏi “ Trân Châu, Thanh nhi đâu rồi?”
“Tiểu thư tìm Thanh nhi làm gì? Tiểu thư cứ sai bảo Trân Châu, Trân Châu cũng sẽ thực hiện giống như vậy”, Trân Châu mỉm cười nhìn Bắc Dao Quang, Bắc Dao Quang ngu ngốc thế nào cũng biết được Trân Châu không có ý tốt, huống chi nàng không hề ngu ngốc, không những thế nàng còn tự nhận mình là cao thủ trong vấn đề nam nữ, cho nên đối với ánh mắt ghen ghét của Trân Châu, nàng đương nhiên là hiểu được, chỉ không biết sự ghen ghét này là vì Như Mặc hay là Thanh nhi.
Nghe vậy, vội vàng lắc đầu,” Không cần, Trân Châu, nếu Thanh nhi trở về, ngươi nói cho hắn một tiếng, nói ta tìm hắn là được!”
” Thanh nhi hôm nay sẽ không trở lại, tiểu thư chẳng lẽ quên sao? Chủ nhân phân phó hắn đưa Phùng công tử xuống núi đi, đi cùng Phùng công tử đến sơn trang dưới núi, ít nhất cũng phải tối mai mới tới”, Trân Châu ngoài miệng thản nhiên cười nhưng trong lòng lại không có hảo ý với Bắc Dao Quang.
“A, đúng rồi, ta đã quên mất”,đồng thời nàng cũng nhớ lại Như Mặc đã phân phó Trân Châu, sau khi bọn họ rời đi, phải hầu hạ Tư Đồ Y thật tốt, như vậy nghĩa là Trân Châu sẽ không đi cùng nàng và Như Mặc. Nghĩ đến đây, Bắc Dao Quang liền cảm thấy thống khoái vô cùng.
“Cho nên tiểu thư cần gì cứ nói cho Trân Châu biết, Trân Châu sẽ làm cho tiểu thư”, Trân Châu nhìn nàng bộ dáng vui vẻ, trong lòng càng cười lạnh không thôi, sắp chết đến nơi rồi, xem ngươi còn vui vẻ được bao lâu? Hừ.
” Không có gì, Trân Châu, cả ngày nay ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi, ta cũng không ăn cơm chiều đâu, buổi trưa đã ăn nhiều quá rồi, còn chưa tiêu hóa hết”, Bắc Dao Quang cảm thấy hiện tại mình không nên đụng chạm đến nàng ta, lòng ghen tỵ của nữ nhân là đáng sợ nhất, quan trọng hơn, nàng ta còn là người Thanh nhi thích, nếu nàng và Thanh nhi đã thỏa thuận với nhau thì dù không thích nàng ta, nàng cũng phải vì Thanh nhi mà chịu đựng. Trân Châu ngoài trừ khuôn mặt xinh đẹp thì còn điểm nào để hấp dẫn Thanh nhi? Tuy nhiên suy cho cùng, thích một người thì cần gì có lý do. Thích thì là thích thôi. Ai ngăn cũng không được, ngay cả chính mình cũng không ngoại lệ.
“Vậy tiểu thư nghỉ ngơi sớm, Trân Châu cáo lui”, Trân Châu cúi đầu thi lễ, ở một góc độ Bắc Dao Quang không nhìn thấy liền nở nụ cười âm hiểm.
” Ân, chờ một chút, Như Mặc buổi chiều có quay lại đây không? Bắc Dao Quang vốn không định hỏi, nhưng nhịn không được phải lên tiếng.
” Chủ nhân bề bộn nhiều việc, ngày mai mới có thể trở về!” Trân Châu dừng một chút, đầu cũng không quay lại sau, vừa đi vừa đáp. Chủ nhân lần này đi ra ngoài, ngay cả nàng cũng không nói là đi đâu, chỉ nói trưa mai mới trở về, bảo nàng phải bảo hộ tốt cho Bắc Dao Quang. Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, nàng có thể nhân lúc này mà diệt trừ Bắc Dao Quang, để cho nàng không còn dụ dỗ chủ nhân được nữa. Nghĩ vậy, nàng vừa đi ra ngoại, nhẹ tay đóng cửa cũng đồng thời thi triển pháp thuật trên đó, sau đó mới mang theo khuôn mặt tươi cười đáng sợ, rời đi.
Bắc Dao Quang đột nhiên cảm thấy được ẩn ẩn bất an, Thanh nhi không ở đây, Như Mặc lại ra ngoài, chỉ còn một mình nàng và Trân Châu ở trong trang việng, nếu nàng ta hại nàng thì không có ai để cứu nàng. Tuy nhiên nàng cũng cảm thấy mình đã quá trầm trọng hóa vấn đề, Trân Châu dù có ghen tỵ cũng không đến mức hại nàng, nhất là vào lúc này, dù sao Như Mặc và Thanh nhi đều không có ở đây, nếu nàng có gì bất trắc thì nàng ta là người bị tình nghi nhiều nhất, Như Mặc với Thanh nhi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta. Hơn nữa, trong trang viện còn có hai người khách, nếu có gì không ổn, nàng có thể la to kêu cứu, chắc chắn bọn họ sẽ nghe thấy mà đến cứu nàng.
Nghĩ được phương pháp đối phó xong, Bắc Dao Quang mới yên tâm mỉm cười, cởi bỏ hài và áo khoác, nàng nằm lên giường ngủ. Thực sự không thể quen được với thói quen đi ngủ sớm của của người cổ đại, nhưng ở đây không có đèn điện, ti vi, máy tính hay trò gì để giết thời gian, không ngủ sớm thì còn biết làm gì nữa đâu? Nếu là ở nơi đô thị phồn hoa, nàng còn có thể ra ngoài dạo chơi, đi chợ đêm…nhưng đây là nơi rừng núi hoang vu, nếu nửa đêm đi ra ngoài thì nàng chỉ có thể làm mồi cho dã thú, cho nên Bắc Dao quang đành phải bắt buộc mình phải đi ngủ sớm.
Trằn trọc mãi thì tới nửa đêm nàng rốt cuộc cũng đi vào mộng đẹp, lúc này từ dưới giường, dưới bàn…vô số rắn nhỏ trườn ra, lưỡi cũng lè ra, đồng loạt bò lên giường Bắc Dao Quang, dẫn đầu là một con rắn nhỏ màu xanh lục, lưỡi của những con rắn khác đều màu đỏ nhưng riêng của nó là hồng hồng lại có màu đen. Nó dẫn đầu bò lên giường, nhanh chóng chui vào chăn của Bắc Dao Quang, cũng nhanh chóng trường đến cổ nàng, mặc khác cũng ngẩng cao đầu như ra hiệu cho những con khác cũng thi nhau tiến vào ổ chăn, nhưng đến trước thên thể Bắc Dao Quang lại chần chừ không tiến tiếp, dường như trên thân thể nàng có cái gì đó làm bọn chúng sợ hãi.
Mà lục thúy xà trên người Bắc Dao Quang nhìn thấy mấy con rắn kia nhát gan như vậy, hiển nhiên là không hài lòng, há to miệng, phun ra cái lưỡi màu đen và một chuỗi âm thanh “xích, xích” dồn dập, đốc thúc bọn chúng mau tiến lên ăn con mồi. Mùi máu trên người nữ nhân này thực mê người, là hương vị bọn chúng thích nhất, có thể nói là mỹ vị phi thường, đã rất lâu rồi bọn chúng không ăn người, nhưng khó có dịp có được con mồi tốt như vậy ở trước mặt, nếu không ăn thì thật có lỗi với chính mình.
Bắc Dao Quang đang ngủ chợt cảm thấy bên người lạnh lạnh, bên tai còn vang lên âm thanh nôn nóng kỳ quái, liền trở mình, nàng vừa động thì mấy con rắn nhỏ đều vội vàng lui ra một chút, cẩn thận quan sát con mồi trước mặt mà không dám tiến lên cắn nàng.
Lục thúy xà cũng vì Bắc Dao Quang xoay người mà hoảng sợ, sau đó nghĩ lại mình là thủ lĩnh, thống lĩnh hôn mười vạn con dân làm sao có thể thất thố trước mặt cấp dưới được cho quyết định lấy mình làm gương. Vì thế một lần nữa lại ngẩng cao cái đầu hình tam giác màu xanh biếc, phun ra cái lưỡi đen ngòm như muốn cảnh báo “ một đám vô dụng, chỉ là một nhân loại thôi đã sợ thành như vậy, các ngươi xem, ta trước cắn nàng một cái sau đó tới phiên các ngươi”
” Đầu lĩnh anh minh!” bọn rắn nhỏ đồng loạt phát ra âm thanh “ xích xích”, cái lưỡi phun ra, đầu gật gật, ra chiều sùng bái.
Một tiếng thét chói tai vang lên như xé rách cả màn đêm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.