Chương 12: Vương gia mua dây buộc mình
Kháp Linh Tiểu Đạo
06/10/2021
Hiện trường trở nên rất yên tĩnh, tôi sống ở thôn Tiểu Long 20 năm, hơn
phân nửa người ở nơi này thường xuyên bắt nạt tôi, cho dù chưa từng bắt
nạt, cũng không ưa gì tôi.
Vào đúng lúc này, tôi đột nhiên thay đổi, lại còn cứu mạng của bọn họ.
Tâm lý của bọn họ nhất định rất phức tạp, dù là áy náy, lo lắng, hay sợ hãi, sau này chắc chắn bọn họ không còn dám bắt nạt tôi.
Tôi vội nói: “Trưởng thôn, bác đừng nói vậy, Vương gia có thế lực mạnh nhất thôn, lão già Vương rất có uy tín, bác là thân bất do kỷ, cháu hiểu rõ điểm này. Hơn nữa giờ không phải là lúc nói chuyện này, Trương Chấn Long lên trấn trên báo công an, chắc công an cũng sắp đến rồi."
"Tốt quá, thật tốt quá, Tam Gia thủ thôn Tiểu Long gần 20 năm, giờ có cháu ở đây, thôn Tiểu Long vẫn có thể thái bình như trước." Trưởng thôn vui mừng nói.
Tôi lắc đầu nói: “Không dễ vậy đâu trưởng thôn, lũ khốn kia đi đến động rắn, nếu chúng chọc giận bầy rắn, xà tai sẽ lại xảy ra, đến lúc đó vẫn rất nguy hiểm. Trưởng thôn, giờ ngài tổ chức cho mọi người ai về nhà nấy, đóng chặt cửa, cháu phải đến Xà Cốc coi sao."
"Được, được, nghe lời cháu." Trưởng thôn vội đồng ý.
Tôi nhìn mọi người, nói lớn: “Các vị hương thân, những chuyện đã xảy ra, chúng ta không cần nhắc lại nữa. Ông nội muốn cháu bảo vệ thôn Tiểu Long, cháu chắc chắn sẽ thề chết bảo vệ thôn Tiểu Long, bảo vệ mọi người, mọi người không cần coi tôi là người ngoài, cứ coi tôi là Thằng Ngốc của thôn."
"Như vậy sao được, Bất Phàm, trước đây là chúng ta có lỗi với cháu, sau này chúng ta sẽ cố chuộc lỗi."
"Đúng vậy, Bất Phàm, cháu đại nhân không nhớ chuyện nhỏ, bọn bác cũng sẽ không làm bậy nữa, cháu chính là anh hùng của chúng ta."
"Đúng, về sau anh nói gì chúng tôi đều nghe, không bao giờ nghe lão già Vương gây hại cho mọi người."
"..."
Các thôn dân lần lượt tỏ thái độ, cảnh tượng này khiến tôi trở nên xúc động, ông nội từng nói, thôn dân sẽ coi tôi như quái vật, nhưng giờ bọn họ coi tôi là anh hùng, nếu ông nhìn thấy cảnh này chắc sẽ rất vui.
Tôi cười xua tay nói: “Mọi người khách sáo rồi, 20 năm qua đã làm phiền mọi người."
Nói xong, tôi quay đầu nhìn trưởng thôn nói: “Trưởng thôn, làm phiền bác cử người canh giữ lão già Vương, sau này giao cho công an. Còn mấy cái xác này, cũng đợi công an tới rồi xử lý sau, còn thằng khốn này tạm thời nhốt hắn nó vào hầm ngầm, cháu còn chuyện muốn hỏi nó."
"Được, bác biết phải xử lý như thế nào, cháu cứ yên tâm đi đi. Hổ Tử, Đại Tráng, hai đứa đi theo hỗ trợ Bất Phàm đến Xà Cốc." Trưởng thôn nói với Hổ Tử và Đại Tráng.
Đại Tráng gật đầu nói: “Trưởng thôn, bác không nói cháu cũng muốn đi, lũ khốn nạn, cháu phải đập chết bọn chúng."
Mà Hổ Tử đã gom 5 cây súng săn đạn ria, ý nghĩa đã quá rõ ràng.
"Cháu cũng đi."
"Cháu cũng muốn đi."
"Cả cháu nữa."
"Tính cháu một người."
"..."
Trong nháy mắt, mười mấy người đàn ông lập tức đứng dậy, thay nhau ngỏ ý muốn đến Xà Cốc.
Tôi vội xua tay nói: “Xà Cốc phức tạp, nhiều người cũng vô dụng, Hổ Tử và Đại Tráng cùng đi với cháu là được. Hai người mỗi người cầm một khẩu súng, những người khác canh giữ ở cửa thôn, tránh để xảy ra chuyện bất ngờ, đội tuần tra trong thôn cũng phải khôi phục tuần tra."
"Tốt!" Mọi người đều nghe theo sự chỉ huy của tôi vô điều kiện, Hổ Tử cùng Đại Tráng lập tức đứng ở sau lưng tôi, cứ như là vệ binh vậy.
"Mọi người chú ý an toàn." Tôi vẫy tay tạm biệt mọi người, nhưng sau đó xoay người đi về phía cửa thôn.
Đi không bao xa, Hổ Tử bèn nói: “Ngốc... phi! Anh Bất Phàm, trước kia do em..."
Tôi cắt ngang lời cậu ta: “Vẫn là câu nói cũ, chuyện trước kia không cần nhắc lại, sau khi anh tỉnh táo lại đã quên hết rồi, chúng ta là hàng xóm đã 20 năm, không cần khách sáo như vậy."
"Tốt, anh Phàm rộng lượng, coi như em chưa nói gì, sau này cứ coi biểu hiện của bọn em là được." Hổ Tử vừa cười vừa nói.
Đại Tráng cũng phụ họa: “Không sai, à đúng rồi, anh Phàm, rốt cuộc đội bắt rắn là đám người như thế nào? Sao lại không coi luật pháp ra gì như vậy?"
"Bọn họ là lũ săn trộm phi pháp, để mắt đến động rắn của thôn Tiểu Long chúng ta." Tôi thuận miệng đáp.
"Bọn họ có bản lĩnh bắt toàn bộ rắn trong động rắn sao?" Đại Tráng tiếp tục hỏi.
Tôi lắc đầu: “Mấy trăm ngàn con rắn, bọn đến chết cũng không bắt nổi, hơn nữa công an cũng sắp tới, đến lúc đó tóm gọn bọn chúng, hai cậu canh giữ ở lối ra vào Xà Cốc, đừng để thằng nào chạy thoát."
"Dạ."
"Không thành vấn đề!"
Hai người đồng loạt đáp ứng, bước nhanh theo sau, thậm chí còn khẽ ngâm nga nữa.
Tôi biết lúc này bọn họ rất hưng phấn, bởi vì bọn họ giống với Trương Chấn Long, cảm thấy tôi không gì làm không được.
Nhưng chỉ mình tôi biết, năng lực của tôi có hạn, tuy thức tỉnh huyết mạch nào đó giúp tôi mạnh hơn hẳn người bình thường. Nhưng đó là so với người bình thường, chứ không phải không gì làm không được.
Sứ mạng của tôi rất rõ ràng, thứ nhất là phải bảo vệ Triệu Khả Tiên không chết, bởi vì Triệu Khả Tiên là xà linh, nhưng lại gánh phong ấn cánh cổng bị phong ấn của yêu giới.
Nếu như Triệu Khả Tiên chết, cổng yêu giới cũng sẽ mở ra, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì khó nói lắm.
Còn có người mẹ bí ẩn của tôi nữa, tôi phải làm rõ đầu đuôi chuyện này.
Đi tới cổng thôn, tôi cầm đèn pin rọi chung quanh, nhưng lạ thay Trương Chấn Long vẫn chưa về, tính ra giờ này phải về rồi mới đúng, tuy lúc đi không có xe, nhưng công an chắc chắn sẽ lái xe đến.
"Sao vậy? Anh Phàm." Hổ Tử nghi ngờ hỏi.
"Trương Chấn Long đi báo công an cả tiếng rồi, nhưng vẫn chưa về." Tôi lo lắng nói.
Đại Tráng chen vào: “Là hắn? Thằng đó ngồi tù còn nhiều hơn ở nhà, còn đi báo công an? Người của đồn công an sao tin tưởng hắn được?"
Hổ Tử cũng nói: “Chắc chắn không ai tin, lúc trước hắn không có cơm ăn bèn nói xạo công an, sau đó bị nhốt mấy ngày, ở bên trong vừa ăn vừa hát, công an sao có thể tin hắn."
"Có chuyện đó nữa sao?" Tôi nhăn mặt, vươn tay lấy khẩu súng săn trên lưng của Hổ Tử, nói: “Hổ Tử, làm phiền cậu đi đến đồn công an xem thế nào, được chứ?"
"Đương nhiên là được, anh yên tâm, em mà đi thì công an nhất định sẽ tin, để em về lấy xe đạp, đi xe nhanh hơn!" Hổ Tử nói xong bèn chạy về nhà mình.
"Chúng ta còn lên Xà Cốc không?" Đại Tráng mở miệng hỏi.
"Đi, vẫn giống như trước, cậu canh ở ngoài, tôi vào Xà Cốc xem tình huống." Tôi gật đầu, tiếp tục đi về phía Xà Cốc.
...
Chúng tôi đi rất nhanh, không tới 8 phút, đã tới gần Miếu Xà Tiên bị đốt thành đống hoang tàn.
Lúc đi ngang qua Miếu Xà Tiên, Đại Tráng đột nhiên hỏi: “Anh Phàm, ai cũng bảo anh được xà tiên nương nương che bảo vệ, có đúng thế không ạ?"
"Cứ coi là vậy đi." Tôi không ngừng bước, trực tiếp vòng qua Miếu Xà Tiên, tiếp tục tiến về phía Xà Cốc.
Miếu Xà Tiên chỉ cách lối vào Xà Cốc mấy bước, lúc đến lối vào của Xà Cốc, tôi dùng đèn pin chiếu vào màn sương mù dày đặc.
Sương mù vào ban đêm không quá dày đặc, nhưng do không có ánh nắng mặt trời, tầm nhìn thấy bên trong khá thấp.
Trong màn sương mù dị thường vắng lặng, lối vào Xà Cốc trong đêm giống như một con mãng xà khổng lồ há cái miệng to như chậu máu, đợi con mồi tự chui đầu vào.
"Đây là lần đầu tiên em đến nơi này vào ban đêm, em sợ, anh Phàm, hay là anh đừng vào, chúng ta cùng chờ ở chỗ này, đám người kia tự tìm đường chết, cứ để bầy rắn tiêu diệt bọn chúng." Đại Tráng không kìm được rùng mình, gã lấy can đảm đi vào màn sương mù, nhưng sau đó dừng bước.
Tôi lắc đầu nói: “Anh sợ bọn chúng chọc giận bầy rắn, bầy rắn sẽ lại trả thù, khi đó anh cũng không cản nổi."
"Nhưng giờ mới đi, có phải hơi trễ rồi không? Chọc giận thì chắc cũng chọc rồi." Đại Tráng phân tích.
"Chắc không đâu, lối vào động rắn rất khó tìm, chưa chắc bọn chúng tìm ra, cậu cứ chờ ở chỗ này không cần sợ, để anh vào xem, lát nữa công an đến, cũng khuyên bọn họ đừng vào, nếu như nhất định phải vào, cũng phải đợi tới hừng đông mới có thể vào."
Tôi vừa nói vừa bước về phía trước, vừa mới chuẩn bị bước vào màn sương mù dày đặc, Đại Tráng chợt kéo tay của tôi lại nói: “Anh Phàm, khoan đã, có tình huống."
Tôi sửng sốt, lắng tai nghe ngóng, quả nhiên nghe được tiếng hét rất nhỏ truyền từ trong màn sương mù dày đặc, còn có tiếng rít của đại xà.
Tôi bước từng bước vào trong màn sương mù, cẩn thận lắng nghe, tiếng động tuy nhỏ, nhưng lại hỗn tạp, động tĩnh cũng không nhỏ, chỉ là vì khoảng cách quá xa.
Không ngờ sương mù còn có đặc tính lan truyền âm thanh, nhưng đây cũng không phải dấu hiệu tốt, bầy rắn chắc chắn đã nảy sinh xung đột với đội săn bắn và cả đám đàn ông của Vương gia rồi.
Lúc trước Triệu Khả Tiên đã kêu gọi bầy rắn về lại động rắn, bên ngoài Xà Cốc không còn rắn độc, giờ lại xuất hiện âm thanh này, chuyện này nói rõ một điều: Đám người Bò Cạp đã tìm được lối vào động rắn, đồng thời đã có người vào trong đó!
Xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực của đám người Bò Cạp.
Bầy rắn đã phát động công kích, song phương đã đánh nhau, những người này lại là chuyên gia bắt rắn, có đủ thực lực chọc giận bầy rắn.
"Đại Tráng, cậu ở lại, để tôi đi vào." Tôi để lại một câu, rút kiếm gỗ trực tiếp vọt vào màn sương mù.
Càng lúc tiếng hét, tiếng gào ngày càng rõ ràng, trong đó còn cả tiếng chửi mắng của đội bắt rắn.
Tôi từng tới Xà Cốc một lần, đã quen đường đi lối về, tôi bước nhanh hơn về phía động rắn.
Không tới 5 phút, âm thanh càng lúc càng gần, tôi tắt đèn pin, từ từ đi về phía phát ra âm thanh.
"Lại không còn âm thanh nào nữa." Bò Cạp lặp lại câu nói cũ.
Vương Thiết nói: “Hạt Gia, em… en cảm thấy chúng ta cứ dâng thức ăn cho lũ rắn, cứ như vậy làm sao chọc giận bầy rắn."
"Vương Thiết, mày xuống đi." Bò Cạp nói.
Giọng nói hoảng sợ của Vương Thiết truyền đến: “Bò Cạp gia... chuyện này… chuyện này… đã 7 người đàn ông họ Vương chúng em xuống đó... Toàn bộ đều không trở lại, em xuống nữa... chẳng phải là dâng thức ăn cho chúng sao?"
"Bảo chúng mày đi theo, chính là để làm thức ăn. Lẽ nào chúng mày có thể bắt rắn hộ chúng tao sao?" Giọng nói lạnh lùng của Bò Cạp truyền đến.
"Không phải không phải không phải... Bò Cạp gia, anh thả chúng em đi, Vương gia chúng em đã làm nhiều chuyện như vậy cho các anh, chúng em..."
Bò Cạp lập tức cắt lời gã: “Câm miệng, Vương gia bọn mày đều là lũ phế vật, ngay cả Thằng Ngốc cũng không tìm được, còn kể công cái lolz ấy? Lão tam, quẳng nó xuống."
"A ~~ "
Bò Cạp vừa dứt lời, bèn truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vương Thiết, chỉ còn lại tiếng kêu anh Thiết của 4 cái thằng họ Vương.
Ngay sau đó, ngay cả những thằng họ Vương vừa kêu anh Thiết cũng kêu gào thảm thiết, âm thanh cũng ngày càng xa, chắc đã bị ném vào động rắn.
Lối vào của động rắn giống như một cái kèn đồng, bên trong truyền ra rất nhiều tiếng hét thảm thiết.
Tôi siết chặt đôi bàn tay, dùng tốc độ nhanh nhất mò mẫm tiến vào, giờ bầy rắn trong động rắn đã không còn mãng xà đen và Triệu Khả Tiên cai quản, những gã họ Vương bị ném xuống, chỉ có một con đường chết.
Không tới một phút đồng hồ, tôi đã có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng từ những ngọn đuốc và đèn pin. Điều khó hiểu là, ngoại trừ ánh lửa, tôi còn nhìn thấy bóng người với nhiều màu sắc.
Bóng người này có 3 màu, hồng lục vàng, rõ ràng những cái bóng này chính là thành viên của đội bắt rắn, không ngờ trong mắt tôi lại thành những hình ảnh nhiệt.
Thị lực của rắn rất kém, chúng nó dựa vào nhiệt độ để cảm ứng phương vị của con mồi, con người ở trong mắt của chúng cũng giống như thứ mà tôi đang nhìn thấy.
Lẽ nào 'huyết mạch' mà tôi đột nhiên này thức tỉnh thật sự có liên quan đến rắn?
Chẳng lẽ mẹ hoặc ba của tôi là rắn?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi bước nhanh lần mò về phía phía trước, vào lúc này tiến hét của đám Vương Thiết thanh đã ngừng hẳn, chắc toàn bộ chúng đã bị bầy rắn giết chết.
"Lão đại, quẳng 12 con mồi xuống dưới, bầy rắn cũng đã tụ tập hết ở dưới đó." Giọng nói của thằng áo đen vang lên.
Bò Cạp ừ một tiếng nói: “Lão tam, chuẩn bị lựu đạn khói, tổ 1 canh giữ ở cửa động chuẩn bị bắt rắn, tổ tiếp liệu chuẩn bị hùng hoàng và cồn khóa chặt động rắn bất cứ lúc nào, tổ 2 tìm xung quanh xem còn lối vào nào khác hay không."
"Dạ!" Mười mấy tiếng dạ cùng vang lên, giống như là một chi đội quân binh đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
...
Vào đúng lúc này, tôi đột nhiên thay đổi, lại còn cứu mạng của bọn họ.
Tâm lý của bọn họ nhất định rất phức tạp, dù là áy náy, lo lắng, hay sợ hãi, sau này chắc chắn bọn họ không còn dám bắt nạt tôi.
Tôi vội nói: “Trưởng thôn, bác đừng nói vậy, Vương gia có thế lực mạnh nhất thôn, lão già Vương rất có uy tín, bác là thân bất do kỷ, cháu hiểu rõ điểm này. Hơn nữa giờ không phải là lúc nói chuyện này, Trương Chấn Long lên trấn trên báo công an, chắc công an cũng sắp đến rồi."
"Tốt quá, thật tốt quá, Tam Gia thủ thôn Tiểu Long gần 20 năm, giờ có cháu ở đây, thôn Tiểu Long vẫn có thể thái bình như trước." Trưởng thôn vui mừng nói.
Tôi lắc đầu nói: “Không dễ vậy đâu trưởng thôn, lũ khốn kia đi đến động rắn, nếu chúng chọc giận bầy rắn, xà tai sẽ lại xảy ra, đến lúc đó vẫn rất nguy hiểm. Trưởng thôn, giờ ngài tổ chức cho mọi người ai về nhà nấy, đóng chặt cửa, cháu phải đến Xà Cốc coi sao."
"Được, được, nghe lời cháu." Trưởng thôn vội đồng ý.
Tôi nhìn mọi người, nói lớn: “Các vị hương thân, những chuyện đã xảy ra, chúng ta không cần nhắc lại nữa. Ông nội muốn cháu bảo vệ thôn Tiểu Long, cháu chắc chắn sẽ thề chết bảo vệ thôn Tiểu Long, bảo vệ mọi người, mọi người không cần coi tôi là người ngoài, cứ coi tôi là Thằng Ngốc của thôn."
"Như vậy sao được, Bất Phàm, trước đây là chúng ta có lỗi với cháu, sau này chúng ta sẽ cố chuộc lỗi."
"Đúng vậy, Bất Phàm, cháu đại nhân không nhớ chuyện nhỏ, bọn bác cũng sẽ không làm bậy nữa, cháu chính là anh hùng của chúng ta."
"Đúng, về sau anh nói gì chúng tôi đều nghe, không bao giờ nghe lão già Vương gây hại cho mọi người."
"..."
Các thôn dân lần lượt tỏ thái độ, cảnh tượng này khiến tôi trở nên xúc động, ông nội từng nói, thôn dân sẽ coi tôi như quái vật, nhưng giờ bọn họ coi tôi là anh hùng, nếu ông nhìn thấy cảnh này chắc sẽ rất vui.
Tôi cười xua tay nói: “Mọi người khách sáo rồi, 20 năm qua đã làm phiền mọi người."
Nói xong, tôi quay đầu nhìn trưởng thôn nói: “Trưởng thôn, làm phiền bác cử người canh giữ lão già Vương, sau này giao cho công an. Còn mấy cái xác này, cũng đợi công an tới rồi xử lý sau, còn thằng khốn này tạm thời nhốt hắn nó vào hầm ngầm, cháu còn chuyện muốn hỏi nó."
"Được, bác biết phải xử lý như thế nào, cháu cứ yên tâm đi đi. Hổ Tử, Đại Tráng, hai đứa đi theo hỗ trợ Bất Phàm đến Xà Cốc." Trưởng thôn nói với Hổ Tử và Đại Tráng.
Đại Tráng gật đầu nói: “Trưởng thôn, bác không nói cháu cũng muốn đi, lũ khốn nạn, cháu phải đập chết bọn chúng."
Mà Hổ Tử đã gom 5 cây súng săn đạn ria, ý nghĩa đã quá rõ ràng.
"Cháu cũng đi."
"Cháu cũng muốn đi."
"Cả cháu nữa."
"Tính cháu một người."
"..."
Trong nháy mắt, mười mấy người đàn ông lập tức đứng dậy, thay nhau ngỏ ý muốn đến Xà Cốc.
Tôi vội xua tay nói: “Xà Cốc phức tạp, nhiều người cũng vô dụng, Hổ Tử và Đại Tráng cùng đi với cháu là được. Hai người mỗi người cầm một khẩu súng, những người khác canh giữ ở cửa thôn, tránh để xảy ra chuyện bất ngờ, đội tuần tra trong thôn cũng phải khôi phục tuần tra."
"Tốt!" Mọi người đều nghe theo sự chỉ huy của tôi vô điều kiện, Hổ Tử cùng Đại Tráng lập tức đứng ở sau lưng tôi, cứ như là vệ binh vậy.
"Mọi người chú ý an toàn." Tôi vẫy tay tạm biệt mọi người, nhưng sau đó xoay người đi về phía cửa thôn.
Đi không bao xa, Hổ Tử bèn nói: “Ngốc... phi! Anh Bất Phàm, trước kia do em..."
Tôi cắt ngang lời cậu ta: “Vẫn là câu nói cũ, chuyện trước kia không cần nhắc lại, sau khi anh tỉnh táo lại đã quên hết rồi, chúng ta là hàng xóm đã 20 năm, không cần khách sáo như vậy."
"Tốt, anh Phàm rộng lượng, coi như em chưa nói gì, sau này cứ coi biểu hiện của bọn em là được." Hổ Tử vừa cười vừa nói.
Đại Tráng cũng phụ họa: “Không sai, à đúng rồi, anh Phàm, rốt cuộc đội bắt rắn là đám người như thế nào? Sao lại không coi luật pháp ra gì như vậy?"
"Bọn họ là lũ săn trộm phi pháp, để mắt đến động rắn của thôn Tiểu Long chúng ta." Tôi thuận miệng đáp.
"Bọn họ có bản lĩnh bắt toàn bộ rắn trong động rắn sao?" Đại Tráng tiếp tục hỏi.
Tôi lắc đầu: “Mấy trăm ngàn con rắn, bọn đến chết cũng không bắt nổi, hơn nữa công an cũng sắp tới, đến lúc đó tóm gọn bọn chúng, hai cậu canh giữ ở lối ra vào Xà Cốc, đừng để thằng nào chạy thoát."
"Dạ."
"Không thành vấn đề!"
Hai người đồng loạt đáp ứng, bước nhanh theo sau, thậm chí còn khẽ ngâm nga nữa.
Tôi biết lúc này bọn họ rất hưng phấn, bởi vì bọn họ giống với Trương Chấn Long, cảm thấy tôi không gì làm không được.
Nhưng chỉ mình tôi biết, năng lực của tôi có hạn, tuy thức tỉnh huyết mạch nào đó giúp tôi mạnh hơn hẳn người bình thường. Nhưng đó là so với người bình thường, chứ không phải không gì làm không được.
Sứ mạng của tôi rất rõ ràng, thứ nhất là phải bảo vệ Triệu Khả Tiên không chết, bởi vì Triệu Khả Tiên là xà linh, nhưng lại gánh phong ấn cánh cổng bị phong ấn của yêu giới.
Nếu như Triệu Khả Tiên chết, cổng yêu giới cũng sẽ mở ra, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì khó nói lắm.
Còn có người mẹ bí ẩn của tôi nữa, tôi phải làm rõ đầu đuôi chuyện này.
Đi tới cổng thôn, tôi cầm đèn pin rọi chung quanh, nhưng lạ thay Trương Chấn Long vẫn chưa về, tính ra giờ này phải về rồi mới đúng, tuy lúc đi không có xe, nhưng công an chắc chắn sẽ lái xe đến.
"Sao vậy? Anh Phàm." Hổ Tử nghi ngờ hỏi.
"Trương Chấn Long đi báo công an cả tiếng rồi, nhưng vẫn chưa về." Tôi lo lắng nói.
Đại Tráng chen vào: “Là hắn? Thằng đó ngồi tù còn nhiều hơn ở nhà, còn đi báo công an? Người của đồn công an sao tin tưởng hắn được?"
Hổ Tử cũng nói: “Chắc chắn không ai tin, lúc trước hắn không có cơm ăn bèn nói xạo công an, sau đó bị nhốt mấy ngày, ở bên trong vừa ăn vừa hát, công an sao có thể tin hắn."
"Có chuyện đó nữa sao?" Tôi nhăn mặt, vươn tay lấy khẩu súng săn trên lưng của Hổ Tử, nói: “Hổ Tử, làm phiền cậu đi đến đồn công an xem thế nào, được chứ?"
"Đương nhiên là được, anh yên tâm, em mà đi thì công an nhất định sẽ tin, để em về lấy xe đạp, đi xe nhanh hơn!" Hổ Tử nói xong bèn chạy về nhà mình.
"Chúng ta còn lên Xà Cốc không?" Đại Tráng mở miệng hỏi.
"Đi, vẫn giống như trước, cậu canh ở ngoài, tôi vào Xà Cốc xem tình huống." Tôi gật đầu, tiếp tục đi về phía Xà Cốc.
...
Chúng tôi đi rất nhanh, không tới 8 phút, đã tới gần Miếu Xà Tiên bị đốt thành đống hoang tàn.
Lúc đi ngang qua Miếu Xà Tiên, Đại Tráng đột nhiên hỏi: “Anh Phàm, ai cũng bảo anh được xà tiên nương nương che bảo vệ, có đúng thế không ạ?"
"Cứ coi là vậy đi." Tôi không ngừng bước, trực tiếp vòng qua Miếu Xà Tiên, tiếp tục tiến về phía Xà Cốc.
Miếu Xà Tiên chỉ cách lối vào Xà Cốc mấy bước, lúc đến lối vào của Xà Cốc, tôi dùng đèn pin chiếu vào màn sương mù dày đặc.
Sương mù vào ban đêm không quá dày đặc, nhưng do không có ánh nắng mặt trời, tầm nhìn thấy bên trong khá thấp.
Trong màn sương mù dị thường vắng lặng, lối vào Xà Cốc trong đêm giống như một con mãng xà khổng lồ há cái miệng to như chậu máu, đợi con mồi tự chui đầu vào.
"Đây là lần đầu tiên em đến nơi này vào ban đêm, em sợ, anh Phàm, hay là anh đừng vào, chúng ta cùng chờ ở chỗ này, đám người kia tự tìm đường chết, cứ để bầy rắn tiêu diệt bọn chúng." Đại Tráng không kìm được rùng mình, gã lấy can đảm đi vào màn sương mù, nhưng sau đó dừng bước.
Tôi lắc đầu nói: “Anh sợ bọn chúng chọc giận bầy rắn, bầy rắn sẽ lại trả thù, khi đó anh cũng không cản nổi."
"Nhưng giờ mới đi, có phải hơi trễ rồi không? Chọc giận thì chắc cũng chọc rồi." Đại Tráng phân tích.
"Chắc không đâu, lối vào động rắn rất khó tìm, chưa chắc bọn chúng tìm ra, cậu cứ chờ ở chỗ này không cần sợ, để anh vào xem, lát nữa công an đến, cũng khuyên bọn họ đừng vào, nếu như nhất định phải vào, cũng phải đợi tới hừng đông mới có thể vào."
Tôi vừa nói vừa bước về phía trước, vừa mới chuẩn bị bước vào màn sương mù dày đặc, Đại Tráng chợt kéo tay của tôi lại nói: “Anh Phàm, khoan đã, có tình huống."
Tôi sửng sốt, lắng tai nghe ngóng, quả nhiên nghe được tiếng hét rất nhỏ truyền từ trong màn sương mù dày đặc, còn có tiếng rít của đại xà.
Tôi bước từng bước vào trong màn sương mù, cẩn thận lắng nghe, tiếng động tuy nhỏ, nhưng lại hỗn tạp, động tĩnh cũng không nhỏ, chỉ là vì khoảng cách quá xa.
Không ngờ sương mù còn có đặc tính lan truyền âm thanh, nhưng đây cũng không phải dấu hiệu tốt, bầy rắn chắc chắn đã nảy sinh xung đột với đội săn bắn và cả đám đàn ông của Vương gia rồi.
Lúc trước Triệu Khả Tiên đã kêu gọi bầy rắn về lại động rắn, bên ngoài Xà Cốc không còn rắn độc, giờ lại xuất hiện âm thanh này, chuyện này nói rõ một điều: Đám người Bò Cạp đã tìm được lối vào động rắn, đồng thời đã có người vào trong đó!
Xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực của đám người Bò Cạp.
Bầy rắn đã phát động công kích, song phương đã đánh nhau, những người này lại là chuyên gia bắt rắn, có đủ thực lực chọc giận bầy rắn.
"Đại Tráng, cậu ở lại, để tôi đi vào." Tôi để lại một câu, rút kiếm gỗ trực tiếp vọt vào màn sương mù.
Càng lúc tiếng hét, tiếng gào ngày càng rõ ràng, trong đó còn cả tiếng chửi mắng của đội bắt rắn.
Tôi từng tới Xà Cốc một lần, đã quen đường đi lối về, tôi bước nhanh hơn về phía động rắn.
Không tới 5 phút, âm thanh càng lúc càng gần, tôi tắt đèn pin, từ từ đi về phía phát ra âm thanh.
"Lại không còn âm thanh nào nữa." Bò Cạp lặp lại câu nói cũ.
Vương Thiết nói: “Hạt Gia, em… en cảm thấy chúng ta cứ dâng thức ăn cho lũ rắn, cứ như vậy làm sao chọc giận bầy rắn."
"Vương Thiết, mày xuống đi." Bò Cạp nói.
Giọng nói hoảng sợ của Vương Thiết truyền đến: “Bò Cạp gia... chuyện này… chuyện này… đã 7 người đàn ông họ Vương chúng em xuống đó... Toàn bộ đều không trở lại, em xuống nữa... chẳng phải là dâng thức ăn cho chúng sao?"
"Bảo chúng mày đi theo, chính là để làm thức ăn. Lẽ nào chúng mày có thể bắt rắn hộ chúng tao sao?" Giọng nói lạnh lùng của Bò Cạp truyền đến.
"Không phải không phải không phải... Bò Cạp gia, anh thả chúng em đi, Vương gia chúng em đã làm nhiều chuyện như vậy cho các anh, chúng em..."
Bò Cạp lập tức cắt lời gã: “Câm miệng, Vương gia bọn mày đều là lũ phế vật, ngay cả Thằng Ngốc cũng không tìm được, còn kể công cái lolz ấy? Lão tam, quẳng nó xuống."
"A ~~ "
Bò Cạp vừa dứt lời, bèn truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vương Thiết, chỉ còn lại tiếng kêu anh Thiết của 4 cái thằng họ Vương.
Ngay sau đó, ngay cả những thằng họ Vương vừa kêu anh Thiết cũng kêu gào thảm thiết, âm thanh cũng ngày càng xa, chắc đã bị ném vào động rắn.
Lối vào của động rắn giống như một cái kèn đồng, bên trong truyền ra rất nhiều tiếng hét thảm thiết.
Tôi siết chặt đôi bàn tay, dùng tốc độ nhanh nhất mò mẫm tiến vào, giờ bầy rắn trong động rắn đã không còn mãng xà đen và Triệu Khả Tiên cai quản, những gã họ Vương bị ném xuống, chỉ có một con đường chết.
Không tới một phút đồng hồ, tôi đã có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng từ những ngọn đuốc và đèn pin. Điều khó hiểu là, ngoại trừ ánh lửa, tôi còn nhìn thấy bóng người với nhiều màu sắc.
Bóng người này có 3 màu, hồng lục vàng, rõ ràng những cái bóng này chính là thành viên của đội bắt rắn, không ngờ trong mắt tôi lại thành những hình ảnh nhiệt.
Thị lực của rắn rất kém, chúng nó dựa vào nhiệt độ để cảm ứng phương vị của con mồi, con người ở trong mắt của chúng cũng giống như thứ mà tôi đang nhìn thấy.
Lẽ nào 'huyết mạch' mà tôi đột nhiên này thức tỉnh thật sự có liên quan đến rắn?
Chẳng lẽ mẹ hoặc ba của tôi là rắn?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi bước nhanh lần mò về phía phía trước, vào lúc này tiến hét của đám Vương Thiết thanh đã ngừng hẳn, chắc toàn bộ chúng đã bị bầy rắn giết chết.
"Lão đại, quẳng 12 con mồi xuống dưới, bầy rắn cũng đã tụ tập hết ở dưới đó." Giọng nói của thằng áo đen vang lên.
Bò Cạp ừ một tiếng nói: “Lão tam, chuẩn bị lựu đạn khói, tổ 1 canh giữ ở cửa động chuẩn bị bắt rắn, tổ tiếp liệu chuẩn bị hùng hoàng và cồn khóa chặt động rắn bất cứ lúc nào, tổ 2 tìm xung quanh xem còn lối vào nào khác hay không."
"Dạ!" Mười mấy tiếng dạ cùng vang lên, giống như là một chi đội quân binh đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.