Quyển 3 - Chương 272: CÔNG THÀNH
Bổn Túi Túi
31/03/2014
Trong Vương cung của Hắc Phong quốc, tràn ngập niềm vui, nơi nơi đèn lồng màu đỏ treo cao cao.
Trong hỉ phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kháng nghị của Bối Bối.
“Này này, đừng đem nhiều đồ như vậy gài trên mái tóc ta, nặng chết mất......Hắc Khi Phong đâu, ta muốn gặp Hắc Khi Phong!”
Bối Bối thở hổn hển tháo những cây trầm cài trên tóc xuống.
Chỉ là, nàng tháo một chiếc xuống, các cung nữ liền cài lại cho nàng.
Sau một lúc, Bối Bối tức giận sôi lên, người mù cũng nhìn thấy được các cung nữ này không tôn trọng nàng người sắp làm “Nhị Vương phi” một chút nào.
Muốn hét to, thật sự là chịu đủ lắm rồi, cho dù chính là giả xuất giá, nàng cũng không chịu uất ức!
Không thể nhịn được nữa, trong phút chốc nàng đứng lên, châu báu trên đỉnh đầu lanh canh leng keng lay động.
Nàng nhìn lướt qua bọn cung nữ, cắn răng tức giận nói: “Thái độ phục vụ của các ngươi rất kèm, gọi Hắc Khi Phong tới cho ta, bằng không bổn cô nương sẽ không lấy hắn.”
Các cung nữ nhìn nhau, sau đó một cung nữ lớn tuổi trả lời.
“Tô cô nương, ngươi sẽ gả cho thái tử điện hạ rồi, làm sao có thể còn nhớ nhị điện hạ.”
Cung nữ trả lời rất có khuôn phép.
Bối Bối bỗng nhiên tỉnh ngộ trừng mắt: “Ta đã biết, thì ra các ngươi là tâm phúc Hắc Khi Dạ phái đến, khó trách làm cho người ta ghét giống như hắn, các ngươi đi ra ngoài, ta không cần các ngươi hầu hạ, càng thêm không muốn gả cho Hắc Khi Dạ, các ngươi nói cho hắn biết để cho hắn chết tâm đi.”
Cái tên Hắc Khi Dạ này rốt cuộc đang chơi trò gì đây? Rõ ràng chú rể là Hắc Khi Phong, như thế nào đột nhiên biến thành Hắc Khi Dạ?
Bỗng nhiên, trong đầu của nàng hiện ra một luồng ánh sáng.
Chẳng lẽ nói...... Hắc Khi Phong tranh giành vương vị thái tử bị thất bại?
Không thể nào? Vậy nàng chẳng lẽ sẽ rất thảm sao!
Nghĩ đến Hắc Khi Phong có thể thua dưới tay của Hắc Khi Dạ, nàng liền hoảng sợ, vội vàng giữ lấy một cung nữ hỏi: “Mau nói cho ta biết, Hắc Vương của các người đâu? Hắc Vương ở nơi nào?”
Các cung nữ khác thấy thế, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc cùng nhau đẩy Bối Bối trở lại chỗ ngồi, cứng ngắc nói: “Hắc Vương đã hạ chỉ cho Tô cô nương cùng thái tử điện hạ thành hôn, xin Tô cô nương trang điểm cho tốt, đừng làm cho chúng nô tỳ khó xử.”
“Ta không muốn trang điểm, ta muốn gặp Hắc Vương!” Bối Bối giãy dụa muốn đứng lên, sức lực không biết làm sao cũng không thắng được mấy cô cung nữ liên thủ lại.
Dưới tình thế cấp bách, Bối Bối tập trung tinh thần vận khí, một ánh sáng sáng hồng nhạt từ quanh thân nàng bắn ra, làm cho cung nữ văng ra.
“Ai......” Cung nữ té ngã trên mặt đất, phát ra tiếng than đau.
“Hừ. Đáng đời!” Bối Bối xách váy áo cưới chạy hướng ra ngoài cửa.
Nhưng mà, nàng quên cửa còn có bố trí kết giới ngăn nàng.
Khi nàng đâm đầu vào, bức tường vô hình liền không chút lưu tình bắn nàng trở về, té ngã mạnh xuống.
Sờ cái mũi bị bức tường vô hình làm đau, đôi mắt của Bối Bối dường như muốn phun lửa.
“Như thế nào? Tân nương tử của ta muốn vội vã chạy đến bái đường với bản thái tử hay sao?”
Một tiếng nói trêu tức từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống, nàng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hắc Khi Dạ một thân lễ phục chú rể vui sướng đứng ở trước mặt của nàng.
Nàng chống ta xuống đứng dậy, đưa tay lên muốn tát cho hắn một cái.
Ánh mắt nghiêm khắc của Hắc Khi Dạ trầm xuống, nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay của nàng, hơi dùng lực một chút, liền làm cho nàng đau đến co rút hít vào một hơi.
Hắn u ám lạnh lẽo nhìn vào đôi mắt quật cường của nàng, bạc môi lạnh lùng giương lên: “Đừng có ý đồ khiêu chiến với uy nghiêm của ta, bằng không sau này ngươi sẽ rất khó sống.”
“Ngươi đáng bị giết bởi ngàn đao, vì Vương vị có phải cũng đem đệ đệ của ngươi bán đứng đúng không?!”
Giống như bị nói đúng chỗ đau, Hắc Khi Dạ đột nhiên càng thêm dùng lực, dường như muốn bóp nát cổ tay nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi đừng nói lung tung! Nhưng mà......những ngày ngươi có thể nói lung tung cũng không còn nhiều.” Hắn giận dữ tới cực điểm ngược lại mỉm cười, sự độc ác có tính toán trước đó làm cho Bối Bối dường như lạnh run cả người.
Nuốt nuốt nước miếng, nàng giả bộ không sợ nhìn chằm chằm ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn: “Hắc Khi Dạ, đừng tưởng rằng ngươi cho ta ăn cái thứ quỷ gì đó thì ta sẽ chịu bị ngươi khống chế.”
“Ha ha...... Ngươi thật sự sẽ không chịu ta khống chế, nhưng mà...... Chờ sau khi ngươi cam tâm tình nguyện với ta thì khó nói lắm. Ha ha ha...... Nữ nhân......”
Hắn cười đến rất càn rỡ, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, làm cho Bối Bối cảm giác trước mắt một mảnh đen tối.
Lòng của nàng bắt đầu không yên bất an thấp thổm.
Hắc Khi Dạ rốt cuộc cho nàng ăn cái gì, vì sao hắn lại chắc chắc sau này nàng sẽ cam tâm tình nguyện với hắn, sẽ không là giống trong TV diễn có cái gọi là Thôi hồn dược hoàn, sau khi ăn sẽ từ từ bị người khác khống chế, ý thức gì cũng không có......
Không...... Sẽ không......
Nàng lắc lắc đầu, trong tiếng cười đắc ý của Hắc Khi Dạ, sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, dũng khí trong đôi mắt đen bắt đầu dần dần bị tiêu tan.
Cô Ngự Hàn, mau tới cứu ta.
......
Trên hỉ đường, Bối Bối không thể nhúc nhích đứng thẳng ở chính giữa lễ đường.
Mà Hắc Vương lại còn ngồi ở trên ghế, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn Bối Bối, giống như đối với nàng trở thành con dâu cực kỳ vừa lòng.
Bối Bối không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt phát ra một bụng đầy nghi ngờ đối với Hắc Vương.
Nhưng mà, Hắc Vương phản ứng gì cũng không có, chỉ có vẻ mặt tươi cười, ngay cả nếp nhăn cũng tựa hồ hiện ra ý cười vui mừng.
Càng cẩn thận nhìn chằm chằm Hắc Vương, Bối Bối lại càng cảm thấy có chỗ không thích hợp, như thế nào cảm thấy ánh mắt của Hắc Vương này làm cho cả người người ta không được tự nhiên.
Bỗng nhiên, trong đầu của nàng hiện lên một người mặc hắc bào gọi là tế ti, ánh mắt của hắn cũng cho nàng cảm giác tựa như cảm giác Hắc Vương hiện tại cho nàng, thực quỷ dị, làm cho người ta phát lạnh.
Hắc Khi Dạ từ một bên rèm đi về phía Hắc Vương.
“Chuẩn bị tốt tốt chưa?” Hắn hạ giọng hỏi Hắc Vương đang ngồi trên cao đường.
“Thái tử điện hạ yên tâm, tất cả đều hoàn hảo không hề có khe hở.” ánh mắt của Hắc Vương hiện lên một tia âm hiểm.
Bối Bối trừng mắt lớn, nàng nhìn thấy tia thâm độc lướt qua trong đáy mắt của Hắc Vương, hơn nữa, khuôn mặt đầy nếp kia của hắn cười đến có chút biến dạng.
Hắn một chút cũng không giống như Hắc Vương!
Chẳng lẽ nói...... Hắc Vương cùng Hắc Khi Phong đều chết rồi?
Hắc Khi Phong......
Lòng của nàng nhịn không được bắt đầu lo lắng, lo lắng cho hắn, cũng lo lắng cho tình cảnh của chính mình.
Nếu, Hắc Khi Phong thật sự đã xảy ra chuyện......
Nàng nhắm mắt, không dám nghĩ tiếp nữa.
Không ai để ý tới nàng trong giờ khắc hỗn loạn này, hôn lễ rất gấp rút sắp đến.
Trong hỉ phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kháng nghị của Bối Bối.
“Này này, đừng đem nhiều đồ như vậy gài trên mái tóc ta, nặng chết mất......Hắc Khi Phong đâu, ta muốn gặp Hắc Khi Phong!”
Bối Bối thở hổn hển tháo những cây trầm cài trên tóc xuống.
Chỉ là, nàng tháo một chiếc xuống, các cung nữ liền cài lại cho nàng.
Sau một lúc, Bối Bối tức giận sôi lên, người mù cũng nhìn thấy được các cung nữ này không tôn trọng nàng người sắp làm “Nhị Vương phi” một chút nào.
Muốn hét to, thật sự là chịu đủ lắm rồi, cho dù chính là giả xuất giá, nàng cũng không chịu uất ức!
Không thể nhịn được nữa, trong phút chốc nàng đứng lên, châu báu trên đỉnh đầu lanh canh leng keng lay động.
Nàng nhìn lướt qua bọn cung nữ, cắn răng tức giận nói: “Thái độ phục vụ của các ngươi rất kèm, gọi Hắc Khi Phong tới cho ta, bằng không bổn cô nương sẽ không lấy hắn.”
Các cung nữ nhìn nhau, sau đó một cung nữ lớn tuổi trả lời.
“Tô cô nương, ngươi sẽ gả cho thái tử điện hạ rồi, làm sao có thể còn nhớ nhị điện hạ.”
Cung nữ trả lời rất có khuôn phép.
Bối Bối bỗng nhiên tỉnh ngộ trừng mắt: “Ta đã biết, thì ra các ngươi là tâm phúc Hắc Khi Dạ phái đến, khó trách làm cho người ta ghét giống như hắn, các ngươi đi ra ngoài, ta không cần các ngươi hầu hạ, càng thêm không muốn gả cho Hắc Khi Dạ, các ngươi nói cho hắn biết để cho hắn chết tâm đi.”
Cái tên Hắc Khi Dạ này rốt cuộc đang chơi trò gì đây? Rõ ràng chú rể là Hắc Khi Phong, như thế nào đột nhiên biến thành Hắc Khi Dạ?
Bỗng nhiên, trong đầu của nàng hiện ra một luồng ánh sáng.
Chẳng lẽ nói...... Hắc Khi Phong tranh giành vương vị thái tử bị thất bại?
Không thể nào? Vậy nàng chẳng lẽ sẽ rất thảm sao!
Nghĩ đến Hắc Khi Phong có thể thua dưới tay của Hắc Khi Dạ, nàng liền hoảng sợ, vội vàng giữ lấy một cung nữ hỏi: “Mau nói cho ta biết, Hắc Vương của các người đâu? Hắc Vương ở nơi nào?”
Các cung nữ khác thấy thế, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc cùng nhau đẩy Bối Bối trở lại chỗ ngồi, cứng ngắc nói: “Hắc Vương đã hạ chỉ cho Tô cô nương cùng thái tử điện hạ thành hôn, xin Tô cô nương trang điểm cho tốt, đừng làm cho chúng nô tỳ khó xử.”
“Ta không muốn trang điểm, ta muốn gặp Hắc Vương!” Bối Bối giãy dụa muốn đứng lên, sức lực không biết làm sao cũng không thắng được mấy cô cung nữ liên thủ lại.
Dưới tình thế cấp bách, Bối Bối tập trung tinh thần vận khí, một ánh sáng sáng hồng nhạt từ quanh thân nàng bắn ra, làm cho cung nữ văng ra.
“Ai......” Cung nữ té ngã trên mặt đất, phát ra tiếng than đau.
“Hừ. Đáng đời!” Bối Bối xách váy áo cưới chạy hướng ra ngoài cửa.
Nhưng mà, nàng quên cửa còn có bố trí kết giới ngăn nàng.
Khi nàng đâm đầu vào, bức tường vô hình liền không chút lưu tình bắn nàng trở về, té ngã mạnh xuống.
Sờ cái mũi bị bức tường vô hình làm đau, đôi mắt của Bối Bối dường như muốn phun lửa.
“Như thế nào? Tân nương tử của ta muốn vội vã chạy đến bái đường với bản thái tử hay sao?”
Một tiếng nói trêu tức từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống, nàng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hắc Khi Dạ một thân lễ phục chú rể vui sướng đứng ở trước mặt của nàng.
Nàng chống ta xuống đứng dậy, đưa tay lên muốn tát cho hắn một cái.
Ánh mắt nghiêm khắc của Hắc Khi Dạ trầm xuống, nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay của nàng, hơi dùng lực một chút, liền làm cho nàng đau đến co rút hít vào một hơi.
Hắn u ám lạnh lẽo nhìn vào đôi mắt quật cường của nàng, bạc môi lạnh lùng giương lên: “Đừng có ý đồ khiêu chiến với uy nghiêm của ta, bằng không sau này ngươi sẽ rất khó sống.”
“Ngươi đáng bị giết bởi ngàn đao, vì Vương vị có phải cũng đem đệ đệ của ngươi bán đứng đúng không?!”
Giống như bị nói đúng chỗ đau, Hắc Khi Dạ đột nhiên càng thêm dùng lực, dường như muốn bóp nát cổ tay nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi đừng nói lung tung! Nhưng mà......những ngày ngươi có thể nói lung tung cũng không còn nhiều.” Hắn giận dữ tới cực điểm ngược lại mỉm cười, sự độc ác có tính toán trước đó làm cho Bối Bối dường như lạnh run cả người.
Nuốt nuốt nước miếng, nàng giả bộ không sợ nhìn chằm chằm ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn: “Hắc Khi Dạ, đừng tưởng rằng ngươi cho ta ăn cái thứ quỷ gì đó thì ta sẽ chịu bị ngươi khống chế.”
“Ha ha...... Ngươi thật sự sẽ không chịu ta khống chế, nhưng mà...... Chờ sau khi ngươi cam tâm tình nguyện với ta thì khó nói lắm. Ha ha ha...... Nữ nhân......”
Hắn cười đến rất càn rỡ, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, làm cho Bối Bối cảm giác trước mắt một mảnh đen tối.
Lòng của nàng bắt đầu không yên bất an thấp thổm.
Hắc Khi Dạ rốt cuộc cho nàng ăn cái gì, vì sao hắn lại chắc chắc sau này nàng sẽ cam tâm tình nguyện với hắn, sẽ không là giống trong TV diễn có cái gọi là Thôi hồn dược hoàn, sau khi ăn sẽ từ từ bị người khác khống chế, ý thức gì cũng không có......
Không...... Sẽ không......
Nàng lắc lắc đầu, trong tiếng cười đắc ý của Hắc Khi Dạ, sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, dũng khí trong đôi mắt đen bắt đầu dần dần bị tiêu tan.
Cô Ngự Hàn, mau tới cứu ta.
......
Trên hỉ đường, Bối Bối không thể nhúc nhích đứng thẳng ở chính giữa lễ đường.
Mà Hắc Vương lại còn ngồi ở trên ghế, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn Bối Bối, giống như đối với nàng trở thành con dâu cực kỳ vừa lòng.
Bối Bối không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt phát ra một bụng đầy nghi ngờ đối với Hắc Vương.
Nhưng mà, Hắc Vương phản ứng gì cũng không có, chỉ có vẻ mặt tươi cười, ngay cả nếp nhăn cũng tựa hồ hiện ra ý cười vui mừng.
Càng cẩn thận nhìn chằm chằm Hắc Vương, Bối Bối lại càng cảm thấy có chỗ không thích hợp, như thế nào cảm thấy ánh mắt của Hắc Vương này làm cho cả người người ta không được tự nhiên.
Bỗng nhiên, trong đầu của nàng hiện lên một người mặc hắc bào gọi là tế ti, ánh mắt của hắn cũng cho nàng cảm giác tựa như cảm giác Hắc Vương hiện tại cho nàng, thực quỷ dị, làm cho người ta phát lạnh.
Hắc Khi Dạ từ một bên rèm đi về phía Hắc Vương.
“Chuẩn bị tốt tốt chưa?” Hắn hạ giọng hỏi Hắc Vương đang ngồi trên cao đường.
“Thái tử điện hạ yên tâm, tất cả đều hoàn hảo không hề có khe hở.” ánh mắt của Hắc Vương hiện lên một tia âm hiểm.
Bối Bối trừng mắt lớn, nàng nhìn thấy tia thâm độc lướt qua trong đáy mắt của Hắc Vương, hơn nữa, khuôn mặt đầy nếp kia của hắn cười đến có chút biến dạng.
Hắn một chút cũng không giống như Hắc Vương!
Chẳng lẽ nói...... Hắc Vương cùng Hắc Khi Phong đều chết rồi?
Hắc Khi Phong......
Lòng của nàng nhịn không được bắt đầu lo lắng, lo lắng cho hắn, cũng lo lắng cho tình cảnh của chính mình.
Nếu, Hắc Khi Phong thật sự đã xảy ra chuyện......
Nàng nhắm mắt, không dám nghĩ tiếp nữa.
Không ai để ý tới nàng trong giờ khắc hỗn loạn này, hôn lễ rất gấp rút sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.