Quyển 5 - Chương 14: ĐẦU SẮP NỔ TUNG
Bổn Túi Túi
01/04/2014
Ngẩng đầu, nàng mới phát hiện mình đã trở về đến tẩm cung.
Anh nhi lập tức ra nghênh đón , mắt nhìn thấy tay Bối Bối có máu, nàng thét chói tai:“Vương hậu nương nương, tay của người bị thương, mau......để nô tỳ bôi thuốc cho ngài.”
Sau một trận luống cuống tay chân cộng thêm đôi mắt Anh nhi rưng rưng khóc, tay Bối Bối rốt cục được băng bó xong.
“Nương nương, tay của người làm sao mà bị thương? Nô tỳ đi bẩm báo Vương......”
Anh Nhi lau nước mắt đi ra ngoài.
Thấy thế, Bối Bối vội vàng giữ chặt nàng, cũng không cẩn thận vươn cái tay bị thương kia, một trận đau từ trong lòng bàn tay truyền đến.
“Aiz...... Đau......” Bối Bối hít một ngụm khí lạnh, đồng thời rụt tay về.
Anh nhi sợ hãi, nàng vội vàng nói:“Nương nương, nô tỳ xin người đừng tiếp tục lộn xộn, nếu miệng vết thương lại chảy máu thì làm sao bây giờ.”
Nhưng vào lúc này, ba đứa trẻ từ ngoài cửa sôi nổi đi vào :“Mẫu thân, chúng con đến thỉnh an.”
Nhìn thấy bảo bối đáng yêu, Bối Bối lập tức đứng lên, mặt mày hớn hở đi qua đón, trên đường, tròng mắt của nàng xoay tròn, một ý tưởng xẹt qua trong đầu.
Đôi mắt của nàng sáng lên, dùng ánh mắt ý bảo Anh Nhi lui ra, sau đó mới thần bí hề hề tiếp đón ba bảo bối của nàng đến phòng trong.
Còn chưa kịp nói chuyện, Cô Ngự Nguyệt trên mặt liền lộ vẻ một chút ngây ngô lại có ý cười không đàng hoàng đem đầu tiến đến trước mặt Bối Bối.
“Mẫu thân, có phải lại muốn làm chuyện xấu?” Hắn nói tiếng rất nhỏ, còn nháy nháy mắt với Bối Bối, đáy mắt toát ra tò mò cùng hưng phấn.
“A? Muốn làm chuyện xấu sao? chuyện xấu như thế nào a? Chơi vui không?” Tiểu công chúa Cô Ngự Tuyết cũng hưng trí bừng bừng gia nhập trong đó, ánh mắt sáng long lanh nhìn Bối Bối, chờ mong nàng nói ra.
Cô Ngự Thần lại thực nhu thuận im lặng đứng đó, không có biểu hiện ra lòng nhiệt tình, cũng không có lạnh nhạt, như vẻ bình thường của hắn, thực bình tĩnh.
Bối Bối giả bộ không vui, đôi mi thanh tú nhăn nhăn:“Cái gì chuyện xấu, chẳng lẽ đến bái chùa miếu cũng là làm chuyện xấu? Hừ!”
“A? Muốn đi bái trong miếu a, kia...... Bái xong sẽ đi chơi sao?”Ánh mắt của tiểu công chúa càng thêm sáng.
“Đương nhiên, mẫu thân mang bọn ngươi đi tới chỗ chơi rất vui......” Bối Bối khẽ nhếch môi.
“Nhưng phụ thân có đồng ý không?” Con lớn nhất - Cô Ngự Thần có lễ phép hỏi.
Bối Bối vỗ vỗ đầu nhỏ của hắn, cười tủm tỉm mặt không đỏ khí không suyễn nói dối:“Đương nhiên đồng ý, mẫu thân đã cùng phụ thân các ngươi nói qua, hắn gần đây vội vàng tiếp đãi khách quý, cho nên không thể cùng đi theo chúng ta, chúng ta tự mình đi.”
“Thật vậy chăng?” Cô Ngự Thần hỏi lại, ngữ khí có chút giống ông cụ non.
Ánh mắt của hắn không chút nào che giấu nghi ngờ nhìn Bối Bối, đôi mắt cơ trí thành thục thiếu chút nữa làm cho Bối Bối chống đỡ không được.
Nuốt nuốt nước miếng, Bối Bối phát hiện ánh mắt của con lớn khiến cho há mồm thế nhưng không biết nói gì.
Trời, cũng không biết vì sao, nàng đối với đứa con lớn nhất trầm mặc ít lời này thực không quyết đoán, ở trước mặt hắn, nàng cảm thấy chính mình qua không được ải khó khăn như vậy.
Ngao ngao ngao, nàng làm mẫu thân thực không uy nghiêm nhất chính là ở trước mặt đứa con lớn nhất này, đừng thấy hắn nho nhỏ, nói cũng ít, nhưng hắn vừa nói, liền nhất định là làm cho nàng rất khó trợn mắt nói dối giống như với hai tiểu hài kia.
Cô Ngự Nguyệt làm một bộ dáng hộ hoa đứng ở trước mặt Bối Bối, đối với Cô Ngự Thần trề môi:“Ca ca, mẫu thân nói được là được, hay là huynh không muốn theo chúng ta đi chơi ? Vậy quên đi mẫu thân sẽ không dẫn huynh đi.”
“Không được, ta muốn đi.” Cô Ngự Thần nhăn mày rậm lại , ánh mắt bắt đầu có chút khẩn trương nhìn Bối Bối.
Thấy đứa con lớn nhất thay đổi sắc mặt, Bối Bối cười hì hì vỗ vỗ đầu hắn:“Được rồi được rồi, chúng ta cùng đi, ai cũng không bỏ lại.”
“Ta có thể cùng đi không?” Một tiếng nói mềm mại đi vào, làm bọn họ đều phải quay đầu nhìn.
“Dì Khả Y .” Ba cái đầu củ cải nhỏ rất lễ phép gọi.
Bối Bối nhìn Khả Y trong mắt u buồn cùng cầu xin, Bối Bối thoáng suy nghĩ một chút, sau đó không chút do dự gật đầu:“Được, chúng ta đi ra ngoài giải sầu.”
......
Lúc bước chân của Cô Ngự Hàn vội vàng trở lại tẩm cung, chỉ có Anh Nhi nghênh đón, nàng trong lòng run sợ đưa qua một phong thư bỏ trốn để lại.
Hắn nhanh chóng nhìn một lần, bàn tay nắm chặt, thư cầm trong tay vò thành một cục, khuôn mặt tuấn tú buồn bực.
Đứng im tại chỗ hồi lâu, cho đến khi Anh nhi thiếu chút nữa bởi vì khẩn trương mà hô hấp siết chặt không thông, rốt cục hắn mới nói chuyện :“Anh Nhi, chuyện Vương hậu xuất cung đừng cho những người khác biết, bổn vương sẽ xử lý.”
Nói xong, ánh mắt của hắn ủ dột rối rắm hẳn lên.
Anh nhi tuy rằng đối với lời nói của hắn cảm thấy không hiểu ra sao, lại vẫn là cung kính lên tiếng trả lời:“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”
Vâng lệnh, nàng nhẹ nhàng mà lui ra ngoài, trong lòng không tránh khỏi nói thầm, Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công tử đều xuất cung, Vương không phái người đi tìm, thế nhưng còn muốn nàng thủ khẩu như bình (giữ kín miệng), càng làm cho nàng bực mình là Vương sau đó còn có tâm tình đi cùng cha con họ Hoắc nâng cốc chúc mừng.
Chẳng lẽ Vương thật sự giống trong cung đồn đãi đối xử đặc biệt với Hoắc cô nương ?!
Suy nghĩ, bước chân của nàng không khỏi tăng thêm rất nhiều, hiển nhiên lòng có bất bình.
Ngay tại chỗ rẽ hành lang, nàng không để ý thiếu chút nữa đụng vào người đang đi ngược tới -Thương Tuyệt Lệ.
Thương Tuyệt Lệ vừa thấy là Anh nhi,trên khuôn mặt lo lắng thoáng giãn ra một chút, hắn lo lắng hỏi:“Anh Nhi, ngươi ở tẩm cung Vương hậu có thấy Khả Y?”
“Khả Y cô nương? A...... Khả Y cô nương thực có đi đến tẩm cung Vương hậu nương nương, nhưng mà...... Nhưng là hiện tại không có, nô tỳ...... Nô tỳ cũng không biết nàng đi nơi nào?”
Lời nói của Anh Nhi có chút ấp úng, nàng rất muốn nói với Thương hộ vệ là Vương hậu không ở trong cung, để cho Thương hộ vệ đi tìm Vương hậu cùng các tiểu chủ tử, nhưng nghĩ đến lời của Vương, nàng đành phải đột nhiên ngừng lại.
“Không biết đi nơi nào......” Thương Tuyệt Lệ hạ mắt, nhịn không được có chút uể oải.
Sau một lát, hắn lại lấy lại tinh thần, đối Anh nhi khoát tay:“Không có việc gì.”
Tùy theo, hắn lại bước đi nhanh tiếp tục hướng tới hướng khác.
Nhìn bong dáng Thương Tuyệt Lệ đi thực vội, Anh Nhi do dự :“Thương hộ vệ hẳn là đi tìm Khả Y cô nương, nhưng Khả Y cô nương thực có thể là cùng Vương hậu nương nương bọn họ đi ra cung, ta nếu nói cho Thương hộ vệ hành tung của Khả Y cô nương, vậy...... Liền vi phạm ý tứ của Vương tiết lộ chuyện Vương hậu nương nương không ở trong cung, Vương sẽ trách tội ta, nhưng mà nếu Vương không đi tìm Vương hậu nương nương, Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử bọn họ ở ngoài cung có thể gặp nguy hiểm không? Vương đến tột cùng tính làm như thế nào......”
Anh nhi lập tức ra nghênh đón , mắt nhìn thấy tay Bối Bối có máu, nàng thét chói tai:“Vương hậu nương nương, tay của người bị thương, mau......để nô tỳ bôi thuốc cho ngài.”
Sau một trận luống cuống tay chân cộng thêm đôi mắt Anh nhi rưng rưng khóc, tay Bối Bối rốt cục được băng bó xong.
“Nương nương, tay của người làm sao mà bị thương? Nô tỳ đi bẩm báo Vương......”
Anh Nhi lau nước mắt đi ra ngoài.
Thấy thế, Bối Bối vội vàng giữ chặt nàng, cũng không cẩn thận vươn cái tay bị thương kia, một trận đau từ trong lòng bàn tay truyền đến.
“Aiz...... Đau......” Bối Bối hít một ngụm khí lạnh, đồng thời rụt tay về.
Anh nhi sợ hãi, nàng vội vàng nói:“Nương nương, nô tỳ xin người đừng tiếp tục lộn xộn, nếu miệng vết thương lại chảy máu thì làm sao bây giờ.”
Nhưng vào lúc này, ba đứa trẻ từ ngoài cửa sôi nổi đi vào :“Mẫu thân, chúng con đến thỉnh an.”
Nhìn thấy bảo bối đáng yêu, Bối Bối lập tức đứng lên, mặt mày hớn hở đi qua đón, trên đường, tròng mắt của nàng xoay tròn, một ý tưởng xẹt qua trong đầu.
Đôi mắt của nàng sáng lên, dùng ánh mắt ý bảo Anh Nhi lui ra, sau đó mới thần bí hề hề tiếp đón ba bảo bối của nàng đến phòng trong.
Còn chưa kịp nói chuyện, Cô Ngự Nguyệt trên mặt liền lộ vẻ một chút ngây ngô lại có ý cười không đàng hoàng đem đầu tiến đến trước mặt Bối Bối.
“Mẫu thân, có phải lại muốn làm chuyện xấu?” Hắn nói tiếng rất nhỏ, còn nháy nháy mắt với Bối Bối, đáy mắt toát ra tò mò cùng hưng phấn.
“A? Muốn làm chuyện xấu sao? chuyện xấu như thế nào a? Chơi vui không?” Tiểu công chúa Cô Ngự Tuyết cũng hưng trí bừng bừng gia nhập trong đó, ánh mắt sáng long lanh nhìn Bối Bối, chờ mong nàng nói ra.
Cô Ngự Thần lại thực nhu thuận im lặng đứng đó, không có biểu hiện ra lòng nhiệt tình, cũng không có lạnh nhạt, như vẻ bình thường của hắn, thực bình tĩnh.
Bối Bối giả bộ không vui, đôi mi thanh tú nhăn nhăn:“Cái gì chuyện xấu, chẳng lẽ đến bái chùa miếu cũng là làm chuyện xấu? Hừ!”
“A? Muốn đi bái trong miếu a, kia...... Bái xong sẽ đi chơi sao?”Ánh mắt của tiểu công chúa càng thêm sáng.
“Đương nhiên, mẫu thân mang bọn ngươi đi tới chỗ chơi rất vui......” Bối Bối khẽ nhếch môi.
“Nhưng phụ thân có đồng ý không?” Con lớn nhất - Cô Ngự Thần có lễ phép hỏi.
Bối Bối vỗ vỗ đầu nhỏ của hắn, cười tủm tỉm mặt không đỏ khí không suyễn nói dối:“Đương nhiên đồng ý, mẫu thân đã cùng phụ thân các ngươi nói qua, hắn gần đây vội vàng tiếp đãi khách quý, cho nên không thể cùng đi theo chúng ta, chúng ta tự mình đi.”
“Thật vậy chăng?” Cô Ngự Thần hỏi lại, ngữ khí có chút giống ông cụ non.
Ánh mắt của hắn không chút nào che giấu nghi ngờ nhìn Bối Bối, đôi mắt cơ trí thành thục thiếu chút nữa làm cho Bối Bối chống đỡ không được.
Nuốt nuốt nước miếng, Bối Bối phát hiện ánh mắt của con lớn khiến cho há mồm thế nhưng không biết nói gì.
Trời, cũng không biết vì sao, nàng đối với đứa con lớn nhất trầm mặc ít lời này thực không quyết đoán, ở trước mặt hắn, nàng cảm thấy chính mình qua không được ải khó khăn như vậy.
Ngao ngao ngao, nàng làm mẫu thân thực không uy nghiêm nhất chính là ở trước mặt đứa con lớn nhất này, đừng thấy hắn nho nhỏ, nói cũng ít, nhưng hắn vừa nói, liền nhất định là làm cho nàng rất khó trợn mắt nói dối giống như với hai tiểu hài kia.
Cô Ngự Nguyệt làm một bộ dáng hộ hoa đứng ở trước mặt Bối Bối, đối với Cô Ngự Thần trề môi:“Ca ca, mẫu thân nói được là được, hay là huynh không muốn theo chúng ta đi chơi ? Vậy quên đi mẫu thân sẽ không dẫn huynh đi.”
“Không được, ta muốn đi.” Cô Ngự Thần nhăn mày rậm lại , ánh mắt bắt đầu có chút khẩn trương nhìn Bối Bối.
Thấy đứa con lớn nhất thay đổi sắc mặt, Bối Bối cười hì hì vỗ vỗ đầu hắn:“Được rồi được rồi, chúng ta cùng đi, ai cũng không bỏ lại.”
“Ta có thể cùng đi không?” Một tiếng nói mềm mại đi vào, làm bọn họ đều phải quay đầu nhìn.
“Dì Khả Y .” Ba cái đầu củ cải nhỏ rất lễ phép gọi.
Bối Bối nhìn Khả Y trong mắt u buồn cùng cầu xin, Bối Bối thoáng suy nghĩ một chút, sau đó không chút do dự gật đầu:“Được, chúng ta đi ra ngoài giải sầu.”
......
Lúc bước chân của Cô Ngự Hàn vội vàng trở lại tẩm cung, chỉ có Anh Nhi nghênh đón, nàng trong lòng run sợ đưa qua một phong thư bỏ trốn để lại.
Hắn nhanh chóng nhìn một lần, bàn tay nắm chặt, thư cầm trong tay vò thành một cục, khuôn mặt tuấn tú buồn bực.
Đứng im tại chỗ hồi lâu, cho đến khi Anh nhi thiếu chút nữa bởi vì khẩn trương mà hô hấp siết chặt không thông, rốt cục hắn mới nói chuyện :“Anh Nhi, chuyện Vương hậu xuất cung đừng cho những người khác biết, bổn vương sẽ xử lý.”
Nói xong, ánh mắt của hắn ủ dột rối rắm hẳn lên.
Anh nhi tuy rằng đối với lời nói của hắn cảm thấy không hiểu ra sao, lại vẫn là cung kính lên tiếng trả lời:“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”
Vâng lệnh, nàng nhẹ nhàng mà lui ra ngoài, trong lòng không tránh khỏi nói thầm, Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công tử đều xuất cung, Vương không phái người đi tìm, thế nhưng còn muốn nàng thủ khẩu như bình (giữ kín miệng), càng làm cho nàng bực mình là Vương sau đó còn có tâm tình đi cùng cha con họ Hoắc nâng cốc chúc mừng.
Chẳng lẽ Vương thật sự giống trong cung đồn đãi đối xử đặc biệt với Hoắc cô nương ?!
Suy nghĩ, bước chân của nàng không khỏi tăng thêm rất nhiều, hiển nhiên lòng có bất bình.
Ngay tại chỗ rẽ hành lang, nàng không để ý thiếu chút nữa đụng vào người đang đi ngược tới -Thương Tuyệt Lệ.
Thương Tuyệt Lệ vừa thấy là Anh nhi,trên khuôn mặt lo lắng thoáng giãn ra một chút, hắn lo lắng hỏi:“Anh Nhi, ngươi ở tẩm cung Vương hậu có thấy Khả Y?”
“Khả Y cô nương? A...... Khả Y cô nương thực có đi đến tẩm cung Vương hậu nương nương, nhưng mà...... Nhưng là hiện tại không có, nô tỳ...... Nô tỳ cũng không biết nàng đi nơi nào?”
Lời nói của Anh Nhi có chút ấp úng, nàng rất muốn nói với Thương hộ vệ là Vương hậu không ở trong cung, để cho Thương hộ vệ đi tìm Vương hậu cùng các tiểu chủ tử, nhưng nghĩ đến lời của Vương, nàng đành phải đột nhiên ngừng lại.
“Không biết đi nơi nào......” Thương Tuyệt Lệ hạ mắt, nhịn không được có chút uể oải.
Sau một lát, hắn lại lấy lại tinh thần, đối Anh nhi khoát tay:“Không có việc gì.”
Tùy theo, hắn lại bước đi nhanh tiếp tục hướng tới hướng khác.
Nhìn bong dáng Thương Tuyệt Lệ đi thực vội, Anh Nhi do dự :“Thương hộ vệ hẳn là đi tìm Khả Y cô nương, nhưng Khả Y cô nương thực có thể là cùng Vương hậu nương nương bọn họ đi ra cung, ta nếu nói cho Thương hộ vệ hành tung của Khả Y cô nương, vậy...... Liền vi phạm ý tứ của Vương tiết lộ chuyện Vương hậu nương nương không ở trong cung, Vương sẽ trách tội ta, nhưng mà nếu Vương không đi tìm Vương hậu nương nương, Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử bọn họ ở ngoài cung có thể gặp nguy hiểm không? Vương đến tột cùng tính làm như thế nào......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.