Quyển 6 - Chương 10: HẮC KHI PHONG VS HUYÊN TRỮ [10]
Bổn Túi Túi
23/07/2014
Huyên Trữ ung dung dựa vào giường, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa.
Không bao lâu sau, bóng dáng của Hắc Khi Phong tựa như nàng chờ mong xuất hiện.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó của hắn, dưới đáy lòng của nàng cười trộm.
Trên mặt hắn tựa hồ ngày càng có nhiều biểu hiện tình cảm, rất hợp ý nàng.
Hắc Khi Phong đi đến trước mặt nàng, ánh mắt quét về phía cái chân bị thương của nàng, thuốc mỡ để một bên hóng mát.
Sau đó, tầm mắt của hắn trở lại trên mặt nàng, con ngươi đen hơi co lại:“Vì sao không bó thuốc?”
Huyên Trữ nói mềm mại mà như ra lệnh:“Ta đang đợi chàng giúp ta bôi thuốc, chàng hại ta bị thương, cũng nên chăm sóc ta, bằng không ta sẽ không bó thuốc.”
“Thật hồ đồ! Chân của nàng đã từng bị thương rất nặng có phải hay không?”
“Đúng vậy.” Huyên Trữ thẳng thắn trả lời.
Nhìn biểu hiện như là đúng lý hợp tình trên mặt nàng, Hắc Khi Phong chỉ thiếu chút nữa giận xông lên tận ót.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn bao phủ một cơn tức giận:“Vậy sau này nàng không nên đem tính tình công chúa của nàng ra phát tiết nữa.”
Huyên Trữ hừ nhẹ:“Ta vốn chính là công chúa, lúc phát giận chính là tính tình công chúa.”
“Nàng…… Rốt cuộc muốn thế nào?”
Cuối cùng, hắn cứng họng cúi đầu.
Thấy thế, mắt của Huyên Trữ sáng ngời ý cười:“Ta muốn chàng giúp ta bó thuốc, bằng không ta làm cho chân bị phế bỏ, dù sao, đến lúc đó Vương huynh ta cũng sẽ bắt chàng chịu trách nhiệm.”
Hắc Khi Phong mím môi ngồi xuống, cầm lấy thuốc mỡ.
Huyên Trữ rất hợp tác kéo làn váy lên, để cho hắn bó thuốc.
Khi hắn nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ kia, ánh mắt chợt thấy đau, hít một hơi thật sâu, hắn mới đưa thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên.
Khi thuốc mỡ đụng tới chỗ vết thương, Huyên Trữ đau đến nhíu mày:“A……”
Hắn nhìn thấy nàng nhăn mặt nhíu mày, biết nàng giờ phút này rất đau đớn khó chịu.
Bất đắc dĩ, hắn lên tiếng trấn an:“Kiên nhẫn một chút, chờ một chút sẽ không đau nữa.”
Huyên Trữ cau mày thật chặt, đôi môi đỏ mọng thản nhiên cong lên:“Không sao đâu, chàng cứ việc bôi thuốc đi, ta đã thành thói quen rồi.”
“Không sao đâu”, lời này vào trong tai Hắc Khi Phong, lại cảm thấy trong lòng áy náy càng sâu.
Hắn thật cẩn thận cố gắng không làm đau nàng, động tác mềm nhẹ, thong thả, hắn kiên nhẫn từ đầu tới cuối.
Cảm giác được bàn tay hắn ở mắt cá chân của mình thật mềm mại, Huyên Trữ nhìn vào bên mặt hơi nghiêng của hắn, xuất thần……
Nếu hắn có thái độ như vậy cùng nàng ở chung, nhất định thực hạnh phúc.
Bất tri bất giác, nàng ảo tưởng mơ tới dáng vẻ dịu dàng của hắn đối với nàng, có phải giống vẻ mặt Vương huynh khi sủng ái tẩu tử, thật nhu tình dung túng hay không.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục thật cẩn thận cột chắc băng vải.
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy nàng không e dè ánh mắt si mê nhìn hắn, Hắc Khi Phong có chút chật vật tránh đi.
“Mấy ngày nay không nên đi lại nhiều, ta không có nhiều thời gian để chăm sóc nàng.”
Hắn theo bản năng làm cho lời nói của mình có chút lạnh lùng, rất nhanh muốn thoát khỏi cảm giác xúc động này.
Ánh mắt của nàng, chẳng lẽ sẽ không thể hơi che giấu một chút sao, tốt xấu gì cũng là một nữ tử.
Nhìn chân trời phía ngoài cửa sổ, đã sắp hoàng hôn rồi.
Hắn điều chỉnh lại sắc mặt một chút, khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ: “Bữa tối ta sẽ phân phó hạ nhân đem đến nơi này, nàng không cần đến phòng ăn đâu……”
“Không! Ta muốn đi đến phòng ăn dùng cơm.” Huyên Trữ một câu liền cự tuyệt hắn, vì chân của nàng bị thương, trong đầu đang tính kế khác rất tốt.
“Không được.” Khuôn mặt của Hắc Khi Phong cứng lại.
Huyên Trữ không thèm nhìn sắc mặt hắn, lên giọng đanh đá.
“Ta mặc kệ, chàng đã đồng ý với ta cùng ta ăn cơm, ta muốn đến phòng ăn ăn cơm.”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy đau đầu không thôi đối với nàng.
Hắn không khỏi nhíu nhíu mi tâm:“Ta sẽ cùng nàng dùng cơm ở đây.”
“Ta không muốn, ta muốn đến phòng ăn, ăn ở trong này ta sẽ khó tiêu hóa, chàng muốn hại ta mắc bệnh bao tử có phải hay không.” Nàng xảo quyệt đem tội danh không hề có đổ lên người hắn.
“Chân của nàng căn bản không có cách nào đi đứng được.” Hắc Khi Phong nhịn không được cất cao giọng.
Ánh mắt của Huyên Trữ tỏa sáng nhìn hắn:“Vậy chàng có thể bế ta đi ra ngoài, ta tin tưởng chàng sẽ không làm ta té ngã.”
Tuy rằng ánh mắt của nàng thoạt nhìn đối hắn trăm phần trăm tín nhiệm, hơn nữa thuần khiết vô tội làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng mà, hắn lại có một loại cảm giác bị nàng bày kế.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt tuấn dật vô song ẩn hiện một loại tình cảnh bất đắc dĩ.
Đứng yên một hồi lâu, hắn mới vươn tay hướng về phía nàng.
Thấy động tác của hắn, Huyên Trữ liền biết mình đã thắng.
Mắt nàng ngập ý cười, lập tức đưa tay qua ôm lấy hắn.
“Được rồi, bế ta đi ra ngoài đi.” Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến.
Mặt của hắn đen sạm đi một nửa, ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ liếc nàng một cái, giật giật bạc môi, nói cái gì cũng lười nói.
……
Ánh nắng tươi sáng, khuôn mặt kiều diễm, trong không khí tràn ngập từng làng hương thơm ngát.
Huyên Trữ miễn cưỡng nằm ở trên ghế quý phi trong đình nghỉ mát, trong tay cầm một tập thơ, ánh mắt lại lạc ở chỗ bụi hoa bên cạnh.
Trong đầu không khỏi nhớ lại một màn chính mình bị té ngã, khóe miệng giương lên ý cười.
Ít nhiều thì lần này cũng làm cho khoảng cách giữa nàng cùng Hắc Khi Phong kéo gần lại rất nhiều.
Tuy rằng hắn vẫn đối với mình không có bao nhiêu hoà nhã, nhưng là mỗi một lần hắn giúp nàng, động tác đã mềm nhẹ hơn rất nhiều.
Đang xuất thần suy nghĩ, Tiểu Tiểu dẫn một người đi đến, Huyên Trữ lập tức liền nhận ra đó là người thường xuất hiện bên người của Hắc Khi Phong – Lôi Mông.
Nàng ngồi thẳng dậy, chờ bọn họ đến.
Không phải là tới nói cho nàng biết Hắc Khi Phong hôm nay không rảnh đến thăm nàng chứ?
Không tự giác, nàng hơi hơi chu miệng lên, phát giận đem mặt chuyển hướng sang một bên.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi vào đình nghỉ mát.
“Công chúa, Lôi Mông tướng quân có việc cầu kiến.” Tiểu Tiểu bẩm báo.
Huyên Trữ không chịu quay đầu nhìn bọn họ, không vui nói:“Không có nghe thấy không có nghe thấy, bổn công chúa người nào cũng không muốn gặp!”
Tiểu Tiểu sửng sốt, không biết làm sao nhìn về phía Lôi Mông.
Lôi Mông chính là thoáng trầm ngâm một chút, sau đó liền đưa cho Tiểu Tiểu một ánh mắt trấn an.
Thoáng tiến lên từng bước, Lôi Mông chắp tay hành lễ:“Thuộc hạ Lôi Mông khấu kiến công chúa, thuộc hạ đến lần này không phải lĩnh ý chỉ của Vương.”
Không phải Hắc Khi Phong gọi tới?
Huyên Trữ nghi hoặc quay đầu nhìn hắn:“Ngươi…… Chính là tự mình muốn tới tìm ta?”
“Đúng vậy, thuộc hạ cả gan xin công chúa khuyên nhủ Hắc Vương hạ lệnh đuổi bắt thái tử điện hạ tiền nhiệm.”
Hắc Khi Dạ?!
Huyên Trữ trong đầu lập tức hiện lên vẻ mặt lãnh khốc, nhịn không được run run một chút, tay theo phản xạ sờ sờ vào cổ, hắn từng thiếu chút nữa bóp chết nàng a!
Buông tay, nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lôi Mông, cảm giác có sự tình nghiêm trọng.
Không bao lâu sau, bóng dáng của Hắc Khi Phong tựa như nàng chờ mong xuất hiện.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó của hắn, dưới đáy lòng của nàng cười trộm.
Trên mặt hắn tựa hồ ngày càng có nhiều biểu hiện tình cảm, rất hợp ý nàng.
Hắc Khi Phong đi đến trước mặt nàng, ánh mắt quét về phía cái chân bị thương của nàng, thuốc mỡ để một bên hóng mát.
Sau đó, tầm mắt của hắn trở lại trên mặt nàng, con ngươi đen hơi co lại:“Vì sao không bó thuốc?”
Huyên Trữ nói mềm mại mà như ra lệnh:“Ta đang đợi chàng giúp ta bôi thuốc, chàng hại ta bị thương, cũng nên chăm sóc ta, bằng không ta sẽ không bó thuốc.”
“Thật hồ đồ! Chân của nàng đã từng bị thương rất nặng có phải hay không?”
“Đúng vậy.” Huyên Trữ thẳng thắn trả lời.
Nhìn biểu hiện như là đúng lý hợp tình trên mặt nàng, Hắc Khi Phong chỉ thiếu chút nữa giận xông lên tận ót.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn bao phủ một cơn tức giận:“Vậy sau này nàng không nên đem tính tình công chúa của nàng ra phát tiết nữa.”
Huyên Trữ hừ nhẹ:“Ta vốn chính là công chúa, lúc phát giận chính là tính tình công chúa.”
“Nàng…… Rốt cuộc muốn thế nào?”
Cuối cùng, hắn cứng họng cúi đầu.
Thấy thế, mắt của Huyên Trữ sáng ngời ý cười:“Ta muốn chàng giúp ta bó thuốc, bằng không ta làm cho chân bị phế bỏ, dù sao, đến lúc đó Vương huynh ta cũng sẽ bắt chàng chịu trách nhiệm.”
Hắc Khi Phong mím môi ngồi xuống, cầm lấy thuốc mỡ.
Huyên Trữ rất hợp tác kéo làn váy lên, để cho hắn bó thuốc.
Khi hắn nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ kia, ánh mắt chợt thấy đau, hít một hơi thật sâu, hắn mới đưa thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên.
Khi thuốc mỡ đụng tới chỗ vết thương, Huyên Trữ đau đến nhíu mày:“A……”
Hắn nhìn thấy nàng nhăn mặt nhíu mày, biết nàng giờ phút này rất đau đớn khó chịu.
Bất đắc dĩ, hắn lên tiếng trấn an:“Kiên nhẫn một chút, chờ một chút sẽ không đau nữa.”
Huyên Trữ cau mày thật chặt, đôi môi đỏ mọng thản nhiên cong lên:“Không sao đâu, chàng cứ việc bôi thuốc đi, ta đã thành thói quen rồi.”
“Không sao đâu”, lời này vào trong tai Hắc Khi Phong, lại cảm thấy trong lòng áy náy càng sâu.
Hắn thật cẩn thận cố gắng không làm đau nàng, động tác mềm nhẹ, thong thả, hắn kiên nhẫn từ đầu tới cuối.
Cảm giác được bàn tay hắn ở mắt cá chân của mình thật mềm mại, Huyên Trữ nhìn vào bên mặt hơi nghiêng của hắn, xuất thần……
Nếu hắn có thái độ như vậy cùng nàng ở chung, nhất định thực hạnh phúc.
Bất tri bất giác, nàng ảo tưởng mơ tới dáng vẻ dịu dàng của hắn đối với nàng, có phải giống vẻ mặt Vương huynh khi sủng ái tẩu tử, thật nhu tình dung túng hay không.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục thật cẩn thận cột chắc băng vải.
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy nàng không e dè ánh mắt si mê nhìn hắn, Hắc Khi Phong có chút chật vật tránh đi.
“Mấy ngày nay không nên đi lại nhiều, ta không có nhiều thời gian để chăm sóc nàng.”
Hắn theo bản năng làm cho lời nói của mình có chút lạnh lùng, rất nhanh muốn thoát khỏi cảm giác xúc động này.
Ánh mắt của nàng, chẳng lẽ sẽ không thể hơi che giấu một chút sao, tốt xấu gì cũng là một nữ tử.
Nhìn chân trời phía ngoài cửa sổ, đã sắp hoàng hôn rồi.
Hắn điều chỉnh lại sắc mặt một chút, khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ: “Bữa tối ta sẽ phân phó hạ nhân đem đến nơi này, nàng không cần đến phòng ăn đâu……”
“Không! Ta muốn đi đến phòng ăn dùng cơm.” Huyên Trữ một câu liền cự tuyệt hắn, vì chân của nàng bị thương, trong đầu đang tính kế khác rất tốt.
“Không được.” Khuôn mặt của Hắc Khi Phong cứng lại.
Huyên Trữ không thèm nhìn sắc mặt hắn, lên giọng đanh đá.
“Ta mặc kệ, chàng đã đồng ý với ta cùng ta ăn cơm, ta muốn đến phòng ăn ăn cơm.”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy đau đầu không thôi đối với nàng.
Hắn không khỏi nhíu nhíu mi tâm:“Ta sẽ cùng nàng dùng cơm ở đây.”
“Ta không muốn, ta muốn đến phòng ăn, ăn ở trong này ta sẽ khó tiêu hóa, chàng muốn hại ta mắc bệnh bao tử có phải hay không.” Nàng xảo quyệt đem tội danh không hề có đổ lên người hắn.
“Chân của nàng căn bản không có cách nào đi đứng được.” Hắc Khi Phong nhịn không được cất cao giọng.
Ánh mắt của Huyên Trữ tỏa sáng nhìn hắn:“Vậy chàng có thể bế ta đi ra ngoài, ta tin tưởng chàng sẽ không làm ta té ngã.”
Tuy rằng ánh mắt của nàng thoạt nhìn đối hắn trăm phần trăm tín nhiệm, hơn nữa thuần khiết vô tội làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Nhưng mà, hắn lại có một loại cảm giác bị nàng bày kế.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt tuấn dật vô song ẩn hiện một loại tình cảnh bất đắc dĩ.
Đứng yên một hồi lâu, hắn mới vươn tay hướng về phía nàng.
Thấy động tác của hắn, Huyên Trữ liền biết mình đã thắng.
Mắt nàng ngập ý cười, lập tức đưa tay qua ôm lấy hắn.
“Được rồi, bế ta đi ra ngoài đi.” Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến.
Mặt của hắn đen sạm đi một nửa, ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ liếc nàng một cái, giật giật bạc môi, nói cái gì cũng lười nói.
……
Ánh nắng tươi sáng, khuôn mặt kiều diễm, trong không khí tràn ngập từng làng hương thơm ngát.
Huyên Trữ miễn cưỡng nằm ở trên ghế quý phi trong đình nghỉ mát, trong tay cầm một tập thơ, ánh mắt lại lạc ở chỗ bụi hoa bên cạnh.
Trong đầu không khỏi nhớ lại một màn chính mình bị té ngã, khóe miệng giương lên ý cười.
Ít nhiều thì lần này cũng làm cho khoảng cách giữa nàng cùng Hắc Khi Phong kéo gần lại rất nhiều.
Tuy rằng hắn vẫn đối với mình không có bao nhiêu hoà nhã, nhưng là mỗi một lần hắn giúp nàng, động tác đã mềm nhẹ hơn rất nhiều.
Đang xuất thần suy nghĩ, Tiểu Tiểu dẫn một người đi đến, Huyên Trữ lập tức liền nhận ra đó là người thường xuất hiện bên người của Hắc Khi Phong – Lôi Mông.
Nàng ngồi thẳng dậy, chờ bọn họ đến.
Không phải là tới nói cho nàng biết Hắc Khi Phong hôm nay không rảnh đến thăm nàng chứ?
Không tự giác, nàng hơi hơi chu miệng lên, phát giận đem mặt chuyển hướng sang một bên.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi vào đình nghỉ mát.
“Công chúa, Lôi Mông tướng quân có việc cầu kiến.” Tiểu Tiểu bẩm báo.
Huyên Trữ không chịu quay đầu nhìn bọn họ, không vui nói:“Không có nghe thấy không có nghe thấy, bổn công chúa người nào cũng không muốn gặp!”
Tiểu Tiểu sửng sốt, không biết làm sao nhìn về phía Lôi Mông.
Lôi Mông chính là thoáng trầm ngâm một chút, sau đó liền đưa cho Tiểu Tiểu một ánh mắt trấn an.
Thoáng tiến lên từng bước, Lôi Mông chắp tay hành lễ:“Thuộc hạ Lôi Mông khấu kiến công chúa, thuộc hạ đến lần này không phải lĩnh ý chỉ của Vương.”
Không phải Hắc Khi Phong gọi tới?
Huyên Trữ nghi hoặc quay đầu nhìn hắn:“Ngươi…… Chính là tự mình muốn tới tìm ta?”
“Đúng vậy, thuộc hạ cả gan xin công chúa khuyên nhủ Hắc Vương hạ lệnh đuổi bắt thái tử điện hạ tiền nhiệm.”
Hắc Khi Dạ?!
Huyên Trữ trong đầu lập tức hiện lên vẻ mặt lãnh khốc, nhịn không được run run một chút, tay theo phản xạ sờ sờ vào cổ, hắn từng thiếu chút nữa bóp chết nàng a!
Buông tay, nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lôi Mông, cảm giác có sự tình nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.