Quyển 4 - Chương 389: KẾT CỤC [2]
Bổn Túi Túi
01/04/2014
Một tiếng nói sốt ruột từ ngoài cửa truyền vào, càng ngày càng gần:“Cục cưng, các ngươi đều chạy đi nơi đâu, ra đây nhanh đi, cô cô phải giúp các ngươi đội hoa làm hoa đồng a......”
Huyên Trữ vọt vào trong, lại nhìn thấy Tô lão bà đang bắt lấy cháu gái tiểu công chúa của nàng, mắt nàng trừng lớn, cơn tức giận bùng lên, bất chấp những người khác đang làm những gì, liền thẳng tắp vọt tới trước mặt Tô lão bà.
“Này, ngươi làm gì vậy, ai cho ngươi cầm lấy cháu gái bảo bối của ta, buông ra nàng nhanh!”
“Cô àh, ô ô......” Tiểu công chúa đáng thương hề hề la lên.
Nghe được cục cưng vừa khóc vừa gọi, Huyên Trữ cảm thấy thực đau lòng, nàng thở phì phì chỉ vào mũi Tô lão bà:“Ngươi, lão gia hỏa này, còn không mau buông tiểu công chúa ra, bằng không ta không khách khí đối với ngươi.”
Tô lão bà cười tủm tỉm:“Chậc chậc, ngươi, tiểu oa nhi[1] này thật sự là không lễ phép, cha mẹ của tiểu đản đản còn không nói gì, ngươi chỉ là tiểu cô cô ở đây ồn ào cái gì.”
Đúng vậy, như thế nào mà Vương huynh cùng tẩu tử đều giống như không có việc gì đứng ở một bên vậy?
Huyên Trữ nhăn trán, thực không đồng ý nhìn Cô Ngự Hàn:“Vương huynh, huynh như thế nào liền nhẫn tâm nhìn lão thái bà này đem công chúa đáng thương ngược đãi như vậy a?!”
“Đây là bà nội của Bối Bối, sau này cũng là bà nội của chúng ta, bà sẽ không thương tổn tiểu công chúa.” Cô Ngự Hàn giải thích.
Nghe vậy, miệng của Huyên Trữ há hốc, nhưng ánh mắt vẫn như cũ không tốt nhìn Tô lão bà:“Ta mặc kệ bà ấy là bà nội của ai, ngược đãi tiểu bảo bối của ta như vậy, thực là chán ghét!”
Tô lão bà nhướng mi:“Ha ha...... Xem ra ngươi rất thương yêu cục cưng của cháu gái ta......”
“Biết vậy còn không mau buông tiểu công chúa ra.” Huyên Trữ có chút tức giận, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tay của Tô lão bà đang cầm tiểu công chúa, sống chết nhìn chằm chằm, quả muốn đem cái tay kia chụp lại.
Nhìn Huyên Trữ không tự giác nắm chặt tay, Tô lão bà đáy mắt xẹt qua một tia sáng, cố ý dùng một loại ngữ điệu khiến người ta tức chết nói:“Ta chính là không buông, xem ngươi có thể làm gì ta?”
Huyên Trữ cảm thấy trong ngực lửa giận cháy phừng phừng, trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng ngưng tụ một đạo ánh sang màu tím, đồng thời tức giận nói:“Ta đây liền không khách khí đối với ngươi!”
“Huyên Trữ!” Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối đồng thời hô lên.
Đối với công kích của Huyên Trữ, Tô lão bà có vẻ phi thường hưng phấn, dùng ánh mắt ngăn cản Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối nhúng tay vào, sau đó lưu loát tránh đi công kích của Huyên Trữ.
“Ha ha...... Tiểu nha đầu, chỉ bằng đạo hạnh chừng ấy của ngươi, ngay cả tự bảo vệ mình đều có vấn đề, còn muốn muốn cứu người a.” Tô lão bà tuyệt đối không để cho Huyên Trữ chút mặt mũi nào, tiếp tục trêu chọc nàng.
Vài lần công kích qua đi, Huyên Trữ phát giác ra đến ngay cả ống tay áo của Tô lão bà nàng đều không chạm vào được, trong lòng càng gấp gáp.
Sau một lát, nàng dừng tay, ánh mắt bình tĩnh còn thật sự nhìn Tô bà nội:“Ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi muốn thế nào mới không ngược đãi công chúa nhỏ bé của ta, ngươi nói đi!”
Tô lão bà cũng ngừng lại, cười hì hì vươn tay, bàn tay buông lỏng, Hoàng kim đản tiểu công chúa lập tức chạy như bay đến trong lòng Huyên Trữ, làm nũng cọ cọ:“Cô cô, ta biết ngươi hiểu rõ ta nhất.”
Khả Y đi tới, mỉm cười hoà giải:“Giờ lành cũng sắp tới rồi, chúng ta vẫn là không nên làm chậm trễ giờ lành, nhanh chóng chuẩn bị bái đường.”
Bái đường......
Ánh mắt của Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối chạm nhau, trong mắt tình cảm mênh mông.
“Đúng đúng đúng, phải chuẩn bị bái đường, tiểu Hàn, ngươi còn không đi, còn sững sờ ở nơi này làm gì, nhanh đi chuẩn bị kiệu hoa đi, nhanh đi nhanh đi.”
Tô lão bà vừa nói vừa đem Cô Ngự Hàn đuổi đi, mặc kệ ánh mắt hắn lưu luyến cỡ nào nhìn Bối Bối, cũng tuyệt đối không mềm lòng.
Rơi vào đường cùng, Cô Ngự Hàn không cam tâm tình nguyện rời đi.
Ngay khi thấy bóng dáng hắn biến mất ở cạnh cửa, Bối Bối liền nhớ tới tiếng nói tà ác trầm thấp của hắn:“ Tân nương của ta, hôm nay chúng ta cùng tận hưởng một đêm thật đẹp.”
Đôi môi đỏ mọng Bối Bối cong lên, ánh mắt xấu hổ nhìn thân ảnh của hắn cuối cùng cũng biến mất.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Huyên Trữ cùng Hoàng kim đản bắt đầu vang lên.
“Aiz aiz, các ngươi đừng chạy a, cô còn chưa giúp các ngươi chuẩn bị xong.”
“Cô cô, ta cùng ca ca là nam nhân, không cần mang vòng hoa nhỏ a, quá xấu!” Hoàng kim đản lão Nhị ghét bỏ ồn ào.
“Cái gì nam nhân, các ngươi còn không phải là nam nhân trưởng thành nha, nhanh chút lại đây, không được chạy.”
Huyên Trữ đuổi theo hai cái Hoàng kim đản vương tử ở trong phòng, trong tay còn mang theo hai cái vòng hoa nhỏ, mà Hoàng kim đản tiểu công chúa chạy ở phía sau Huyên Trữ, không ngừng hò hét cổ cũ.
“Cô cô cố lên, nhanh chút đuổi tới ca ca, bọn họ là ở chỗ này, nhanh chút nhanh chút......”
Nhìn bọn họ càng không ngừng truy đuổi, Bối Bối cùng Khả Y nhìn nhau, quyết định ngồi yên, nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Tô lão bà đi tới, nhận lấy lược trong tay Khả Y, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Bối Bối:“Không thể tưởng được chỉ chớp mắt nữa thôi, cháu gái ngoan của ta sẽ xuất giá, thời gian thế nào...... Quá thật đúng là nhanh quá.”
Nhìn bà nội trong mắt ẩn ẩn lệ quang, trong lòng Bối Bối có chút buồn, mà cũng là hạnh phúc nghẹn ngào.
Nàng nắm chặt tay bà nội, nhìn tóc bà nội đã trắng xoá, trong lòng đột nhiên cảm thấy thực thương cảm, mắt nàng rưng rưng,:“Bà nội, nếu người luyến tiếc, Bối Bối sẽ không......”
Nói còn hết câu, Tô lão bà liền gõ lên trán của nàng một chút:“Con, đúng là nha đầu phiền toái này, vẫn là nhanh chút đem con đưa cho tiểu Hàn, đỡ phải ở lại trong nhà lãng phí cơm gạo của ta.”
Bối Bối ủy khuất xoa cái trán, mới vừa rồi một cỗ thương cảm kia bị một cú gõ đột ngột này xóa tan.
Nàng bất mãn chu miệng lên:“Bà nội, sao người có thể nói con là đồ tốn cơm chứ, tốt xấu gì đồ cưới của con cũng không thiếu đâu, cũng đủ trả nợ tiền cơm của con những năm qua, đừng cho là con không biết người đã yêu cầu Cô Ngự Hàn bao nhiêu, hừ!”
Nghe vậy, Tô bà nội hung liếc nàng một cái:“Con có ý kiến gì sao?”
Dưới ánh mắt hung ác của Tô lão bà, Bối Bối rụt đầu, ngoan ngoãn trả lời:“Con...... con nào dám có ý kiến.”
“Không có ý kiến là tốt nhất, nhanh chóng ngồi xuống ta chải đầu cho con, sau đó mới có thể đưa “hàng” ra ngoài.”
Tô lão bà ấn Bối Bối ngồi vào trước bàn trang điểm, miệng nói không ngừng, động tác chải đầu cũng rất mềm nhẹ.
Bối Bối nhịn không được nói thầm:“Cái gì a, người ta cũng không phải hàng hóa.”
“Dong dài, về sau a...... Hàng hóa đã bán ra không thể trở về......” Tô bà nội lải nhải, khi Bối Bối không để ý, trong mắt hiện lên nhiều lệ quang.
Một khác chỗ, Huyên Trữ vẫn đang đuổi theo hai cái Hoàng kim đản ca ca, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.
______
[1] Tiểu oa nhi: đứa trẻ
Huyên Trữ vọt vào trong, lại nhìn thấy Tô lão bà đang bắt lấy cháu gái tiểu công chúa của nàng, mắt nàng trừng lớn, cơn tức giận bùng lên, bất chấp những người khác đang làm những gì, liền thẳng tắp vọt tới trước mặt Tô lão bà.
“Này, ngươi làm gì vậy, ai cho ngươi cầm lấy cháu gái bảo bối của ta, buông ra nàng nhanh!”
“Cô àh, ô ô......” Tiểu công chúa đáng thương hề hề la lên.
Nghe được cục cưng vừa khóc vừa gọi, Huyên Trữ cảm thấy thực đau lòng, nàng thở phì phì chỉ vào mũi Tô lão bà:“Ngươi, lão gia hỏa này, còn không mau buông tiểu công chúa ra, bằng không ta không khách khí đối với ngươi.”
Tô lão bà cười tủm tỉm:“Chậc chậc, ngươi, tiểu oa nhi[1] này thật sự là không lễ phép, cha mẹ của tiểu đản đản còn không nói gì, ngươi chỉ là tiểu cô cô ở đây ồn ào cái gì.”
Đúng vậy, như thế nào mà Vương huynh cùng tẩu tử đều giống như không có việc gì đứng ở một bên vậy?
Huyên Trữ nhăn trán, thực không đồng ý nhìn Cô Ngự Hàn:“Vương huynh, huynh như thế nào liền nhẫn tâm nhìn lão thái bà này đem công chúa đáng thương ngược đãi như vậy a?!”
“Đây là bà nội của Bối Bối, sau này cũng là bà nội của chúng ta, bà sẽ không thương tổn tiểu công chúa.” Cô Ngự Hàn giải thích.
Nghe vậy, miệng của Huyên Trữ há hốc, nhưng ánh mắt vẫn như cũ không tốt nhìn Tô lão bà:“Ta mặc kệ bà ấy là bà nội của ai, ngược đãi tiểu bảo bối của ta như vậy, thực là chán ghét!”
Tô lão bà nhướng mi:“Ha ha...... Xem ra ngươi rất thương yêu cục cưng của cháu gái ta......”
“Biết vậy còn không mau buông tiểu công chúa ra.” Huyên Trữ có chút tức giận, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tay của Tô lão bà đang cầm tiểu công chúa, sống chết nhìn chằm chằm, quả muốn đem cái tay kia chụp lại.
Nhìn Huyên Trữ không tự giác nắm chặt tay, Tô lão bà đáy mắt xẹt qua một tia sáng, cố ý dùng một loại ngữ điệu khiến người ta tức chết nói:“Ta chính là không buông, xem ngươi có thể làm gì ta?”
Huyên Trữ cảm thấy trong ngực lửa giận cháy phừng phừng, trong lòng bàn tay nàng nhanh chóng ngưng tụ một đạo ánh sang màu tím, đồng thời tức giận nói:“Ta đây liền không khách khí đối với ngươi!”
“Huyên Trữ!” Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối đồng thời hô lên.
Đối với công kích của Huyên Trữ, Tô lão bà có vẻ phi thường hưng phấn, dùng ánh mắt ngăn cản Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối nhúng tay vào, sau đó lưu loát tránh đi công kích của Huyên Trữ.
“Ha ha...... Tiểu nha đầu, chỉ bằng đạo hạnh chừng ấy của ngươi, ngay cả tự bảo vệ mình đều có vấn đề, còn muốn muốn cứu người a.” Tô lão bà tuyệt đối không để cho Huyên Trữ chút mặt mũi nào, tiếp tục trêu chọc nàng.
Vài lần công kích qua đi, Huyên Trữ phát giác ra đến ngay cả ống tay áo của Tô lão bà nàng đều không chạm vào được, trong lòng càng gấp gáp.
Sau một lát, nàng dừng tay, ánh mắt bình tĩnh còn thật sự nhìn Tô bà nội:“Ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi muốn thế nào mới không ngược đãi công chúa nhỏ bé của ta, ngươi nói đi!”
Tô lão bà cũng ngừng lại, cười hì hì vươn tay, bàn tay buông lỏng, Hoàng kim đản tiểu công chúa lập tức chạy như bay đến trong lòng Huyên Trữ, làm nũng cọ cọ:“Cô cô, ta biết ngươi hiểu rõ ta nhất.”
Khả Y đi tới, mỉm cười hoà giải:“Giờ lành cũng sắp tới rồi, chúng ta vẫn là không nên làm chậm trễ giờ lành, nhanh chóng chuẩn bị bái đường.”
Bái đường......
Ánh mắt của Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối chạm nhau, trong mắt tình cảm mênh mông.
“Đúng đúng đúng, phải chuẩn bị bái đường, tiểu Hàn, ngươi còn không đi, còn sững sờ ở nơi này làm gì, nhanh đi chuẩn bị kiệu hoa đi, nhanh đi nhanh đi.”
Tô lão bà vừa nói vừa đem Cô Ngự Hàn đuổi đi, mặc kệ ánh mắt hắn lưu luyến cỡ nào nhìn Bối Bối, cũng tuyệt đối không mềm lòng.
Rơi vào đường cùng, Cô Ngự Hàn không cam tâm tình nguyện rời đi.
Ngay khi thấy bóng dáng hắn biến mất ở cạnh cửa, Bối Bối liền nhớ tới tiếng nói tà ác trầm thấp của hắn:“ Tân nương của ta, hôm nay chúng ta cùng tận hưởng một đêm thật đẹp.”
Đôi môi đỏ mọng Bối Bối cong lên, ánh mắt xấu hổ nhìn thân ảnh của hắn cuối cùng cũng biến mất.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Huyên Trữ cùng Hoàng kim đản bắt đầu vang lên.
“Aiz aiz, các ngươi đừng chạy a, cô còn chưa giúp các ngươi chuẩn bị xong.”
“Cô cô, ta cùng ca ca là nam nhân, không cần mang vòng hoa nhỏ a, quá xấu!” Hoàng kim đản lão Nhị ghét bỏ ồn ào.
“Cái gì nam nhân, các ngươi còn không phải là nam nhân trưởng thành nha, nhanh chút lại đây, không được chạy.”
Huyên Trữ đuổi theo hai cái Hoàng kim đản vương tử ở trong phòng, trong tay còn mang theo hai cái vòng hoa nhỏ, mà Hoàng kim đản tiểu công chúa chạy ở phía sau Huyên Trữ, không ngừng hò hét cổ cũ.
“Cô cô cố lên, nhanh chút đuổi tới ca ca, bọn họ là ở chỗ này, nhanh chút nhanh chút......”
Nhìn bọn họ càng không ngừng truy đuổi, Bối Bối cùng Khả Y nhìn nhau, quyết định ngồi yên, nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Tô lão bà đi tới, nhận lấy lược trong tay Khả Y, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn Bối Bối:“Không thể tưởng được chỉ chớp mắt nữa thôi, cháu gái ngoan của ta sẽ xuất giá, thời gian thế nào...... Quá thật đúng là nhanh quá.”
Nhìn bà nội trong mắt ẩn ẩn lệ quang, trong lòng Bối Bối có chút buồn, mà cũng là hạnh phúc nghẹn ngào.
Nàng nắm chặt tay bà nội, nhìn tóc bà nội đã trắng xoá, trong lòng đột nhiên cảm thấy thực thương cảm, mắt nàng rưng rưng,:“Bà nội, nếu người luyến tiếc, Bối Bối sẽ không......”
Nói còn hết câu, Tô lão bà liền gõ lên trán của nàng một chút:“Con, đúng là nha đầu phiền toái này, vẫn là nhanh chút đem con đưa cho tiểu Hàn, đỡ phải ở lại trong nhà lãng phí cơm gạo của ta.”
Bối Bối ủy khuất xoa cái trán, mới vừa rồi một cỗ thương cảm kia bị một cú gõ đột ngột này xóa tan.
Nàng bất mãn chu miệng lên:“Bà nội, sao người có thể nói con là đồ tốn cơm chứ, tốt xấu gì đồ cưới của con cũng không thiếu đâu, cũng đủ trả nợ tiền cơm của con những năm qua, đừng cho là con không biết người đã yêu cầu Cô Ngự Hàn bao nhiêu, hừ!”
Nghe vậy, Tô bà nội hung liếc nàng một cái:“Con có ý kiến gì sao?”
Dưới ánh mắt hung ác của Tô lão bà, Bối Bối rụt đầu, ngoan ngoãn trả lời:“Con...... con nào dám có ý kiến.”
“Không có ý kiến là tốt nhất, nhanh chóng ngồi xuống ta chải đầu cho con, sau đó mới có thể đưa “hàng” ra ngoài.”
Tô lão bà ấn Bối Bối ngồi vào trước bàn trang điểm, miệng nói không ngừng, động tác chải đầu cũng rất mềm nhẹ.
Bối Bối nhịn không được nói thầm:“Cái gì a, người ta cũng không phải hàng hóa.”
“Dong dài, về sau a...... Hàng hóa đã bán ra không thể trở về......” Tô bà nội lải nhải, khi Bối Bối không để ý, trong mắt hiện lên nhiều lệ quang.
Một khác chỗ, Huyên Trữ vẫn đang đuổi theo hai cái Hoàng kim đản ca ca, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.
______
[1] Tiểu oa nhi: đứa trẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.