Quyển 4 - Chương 391: KẾT CỤC [4]
Bổn Túi Túi
01/04/2014
Nhìn người đến là Hắc Khi Phong, Bối Bối thở dài nhẹ nhõm.
Tay đặt trước ngực, hoãn lại nhịp tim đập, nàng nở một nụ cười như đóa hoa : “Hắc Khi Phong, hoan nghênh ngươi tới tham gia hôn lễ của ta.”
Tươi cười như vậy, cuối cùng nàng nở nụ cười với hắn.
Hắc Khi Phong dụi đôi mắt đen, nhìn y phục trên người nàng quan sát một lần, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài : “Tiểu Bối, chúc mừng nàng, y phục cưới này ở trên người nàng, thật sự phi thường xinh đẹp.”
Lời ca ngợi, Tô Bối Bối nàng vẫn là thích nghe,a.....
Cúi đầu nhìn chính y phục cưới của mình, bờ môi của Bối Bối tươi cười hạnh phúc : “Đúng vậy, Cô Ngự Hàn cũng nói như vậy, nhưng mà, nghe ngươi nói xinh đẹp, ta liền tin.”
Lời nói của hắn, thật sự quan trong đối với nàng như vậy sao?
Hắc Khi Phong khó nén kích động : “Nàng... cảm thấy lời ta nói thực sự có thể tin?”
Nàng ngẩng đầu, chân thành nhìn hắn, sau đó gật đầu mạnh, đôi mắt long lanh: “Tiểu Ngoan sẽ không lừa Tiểu Bối, không phải sao?”
Thật sự hít một hơi, Hắc Khi Phong ghìm xuống vị chua xót trong lòng, cũng nặng nề mà gật đầu, chân thành tha thiết nói:" Đúng vậy, Tiểu Ngoan vĩnh viễn cũng không lừa gạt Bối Bối.”
Ngay lúc đó, hắn khó khăn nở nụ cười, sau đó hai ngón tay chập lại, điểm huyệt đạo của Bối Bối.
“Nhưng mà.... Tiểu Bối, ta còn muốn mang nàng đi.”
Nói xong, hắn thoáng nghiêng người, ôm lấy Bối Bối đang ngồi, đem Bối Bối bắt đi trước mặt những người khác.
Ánh mắt của Huyên Trữ cơ hồ muốn trừng ra, Hắc Khi Phong, ngươi, người kia...
...........
Ở trong một rừng mai thanh tịnh, một cơn cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, tản ra, bóng dáng của Hắc Khi Phong cùng Bối Bối liền xuất hiện ở trong đó.
“Hắc Khi Phong, ngươi muốn Cô Ngự Hàn đánh chết sao?” Bối Bối miễn cưỡng mở miệng, một chút cũng không có dấu hiệu sốt ruột.
Nhìn chung quanh rừng mai một chút, đóa hoa phấn hồng mang theo một chút trắng bay đầy trời.
Hắc Khi Phong cười nhẹ, đưa tay bắt lấy một đóa hoa: “Tiểu Bối, nơi này cảnh sắc thật đẹp, chúng ta cùng nhau thưởng hoa đi.”
“Tốt, dù sao ta ngồi ở phòng nghỉ cũng rất buồn, đi ra hít thở không khí cũng không sao.”
Nàng đi lại vài bước, đi đến một gốc cây hoa mai, tay đụng trên mặt cánh hoa một chút, cảm giác lạnh lẽo, làm cho người ta cảm giác tinh thần thoải mái lại tinh tịnh.
Nhìn mặt nàng đỏ bừng, kiều diễm như hoa, Hắc Khi Phong nở nụ cười: “Tiểu Bối, ta vẫn hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh hòa nhã cùng nhau ngắm cảnh một lần, một lần ngắm cảnh ở Hắc Phong Quốc, nàng không thích ngự hoa viên của ta, hiện tại, ở nơi đây cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp một lần, cảm giác cũng không tệ.”
Bối Bối quay đầu, nhìn hắn, thản nhiên cười: “Bởi vì ta thuộc về nơi này.”
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân hỗn độn, còn có nói to làm ồn ào, âm thanh từ xa đến gần, ——“Mau tìm được vương hậu nương nương. . . . . .”
Bọn họ nhìn nha, Hắc Khi Phong trầm ngâm một chút, nhìn Bối Bối thật sâu: “Tiểu Bối, về sau.... hãy hạnh phúc.”
Nói xong, trong lòng bàn tay hắn lóe ra tia sáng màu vàng, từ từ bao phủ Bối Bối, trong chớp mắt, bóng dáng Bối Bối liền mất đi.
Nhìn nơi nàng đã đứng, trở nên trống rỗng, Hắc Khi Phong nhắm mắt, sau đó hít một hơi sâu, niệm thuật, nháy mắt, nam nhân anh tuấn cao ngất biến thành Bối Bối mặc y phục cưới.
Hắn im lặng đứng tại chỗ, chờ thị về tìm tới đây.
Chốc lát sau, Cô Ngự Hàn liền mang theo thị vệ vội vàng chạy tới, nhìn thấy bóng dáng mang sắc đỏ hồng, hắn kinh hỉ bước nhanh tới: “Tiểu Bối Bối, rốt cục ta tìm được nàng.”
Hắn bước một lên phía trước, vừa định ôm lấy người kiều diễm trước mặt, đột nhiên hai tay đang đưa lên cứng lại, nụ cười trên mặt đồng thời ngưng tắt.
“Ngươi là ai?!” Cô Ngự Hàn lui từng bước ra phía sau, con ngươi nhu tình thoáng chốc phục hồi, ánh mắt phun ra những mũi nhọn nhìn Bối Bối trước mắt.
Mày “Bối Bối” giương lên, khẽ nhếch đôi môi đỏ mộng nũng nịu không nói nào, lẳng lặng nhìn Cô Ngự Hàn.
Không thể tin được Cô Ngự Hàn có thể nhận ra hắn không phải Tiểu Bối nhanh như vậy.
Cô Ngự Hàn cũng yên lặng nhìn hắn [nàng], đôi mày thanh tú ngưng tụ lại, trầm ngâm một lát, mặt hắn trầm xuống.
“Hắc Khi Phong, ngươi đem Tiểu Bối Bối của ta đi nơi nào, nhanh đem nàng giao ra đây!”
Khi nói chuyện, lòng bàn tay hắn đã bắt đầu xuất ra năng lượng màu đỏ, khí thế lạnh lùng, dần dần đem nhiệt độ của không khí chung quanh hạ xuống.
Hắc Khi Phong chết tiệt, thế nhưng vẫn cho hắn có cơ hội.
Nghe vậy, Hắc Khi Phong biết mình không thể diễn xướng nổi nữa, hào quang trên người hắn chợt lóe, khôi phục lại nguyên bộ dáng.
Hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, lãnh đạm cười: “Cô Ngự Hàn, giờ lành nên lập tức đi, tân nương không có tân lang thì thật đáng thương.”
Bờ môi mỏng của Cô Ngự Hàn mím lại, nghiến răng nghiến lợi: “Đem Tiểu Bối Bối trả lại cho ta !”
Hắc Khi Phong đón nhận một cánh hoa rơi xuống, chậm rãi thì thào: “Giờ lành thật sự đã đến.”
Giờ lành?
Trong đầu hiện lên một luồng ánh sáng, Cô Ngự Hàn hung tợn liếc Hắc Khi Phong một cái, sau đó rất nhanh trởvề.
Nhìn bóng dáng hắn, khuôn mặt thanh thanh lành lạnh của Hắc Khi Phong từ từ ủ dột, sau đó chậm rãi bình tĩnh, cuối cùng trở về lạnh lùng như trước.
Hắn nên đi rồi.
........
Chờ Cô Ngự Hàn vội vàng trở lại tẩm cung nơi tân nương nghỉ ngơi, tân nương đeo khăn voan hồng sớm đã đứng ở bên kiệu hoa, ba Hoàng Kim đản đi theo phía sau tân nương, vòng hoa nho nhỏ lóe ra kim quang, rất sáng lạn.
Nhìn thấy tân nương của hắn, ngay tại đầu bên kia, tim của hắn đập mạnh như tiếng trống, khẩn trương như thế, nên đã quên đi lên phía trước.
Tô lão bà “xạc xạc” đi tới hai ba bước, nói với hắn: “Tiểu Hàn, nhanh chút, giờ lành đã tới, nhanh đi đón tân nương a, như thế nào thời khắc mấu chốt liền biến thành đầu gỗ, thật đúng là.”
Nói xong, Tô lão bà kéo hắn chạy nhanh về phía trước.
Cô Ngự Hàn hoàn toàn hoàn hồi, vội vàng bước về phía trước nhanh hơn, đi tới trước mặt nương tử của hắn, tay nhẹ nhàng cầm tay nàng, tiếng nói kích động khàn khàn: “Tiểu Bối Bối, nàng nguyện ý đi cùng ta không?”
Bối Bối trả lời chân thành là bắt đầu bước từng bước.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn tươi cười rạng rỡ, dẫn nàng đi hướng tới kiệu hoa, dùng giọng nhỏ nhẹ chỉ có hai bọn họ mới nghe được nói nhỏ: “Bối Bối, nàng vẫn là không ngoan, trước khi bái đường còn làm cho ta lo lắng đề phòng.”
“Vậy mau mau mang ta đi bái đường, bái đường xong không cần phải lo sợ nữa.” Bối Bối cười khẽ nói nhỏ, chỉ nói cho một mình hắn nghe.
“Nương tử nói đúng.”
Tay đặt trước ngực, hoãn lại nhịp tim đập, nàng nở một nụ cười như đóa hoa : “Hắc Khi Phong, hoan nghênh ngươi tới tham gia hôn lễ của ta.”
Tươi cười như vậy, cuối cùng nàng nở nụ cười với hắn.
Hắc Khi Phong dụi đôi mắt đen, nhìn y phục trên người nàng quan sát một lần, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài : “Tiểu Bối, chúc mừng nàng, y phục cưới này ở trên người nàng, thật sự phi thường xinh đẹp.”
Lời ca ngợi, Tô Bối Bối nàng vẫn là thích nghe,a.....
Cúi đầu nhìn chính y phục cưới của mình, bờ môi của Bối Bối tươi cười hạnh phúc : “Đúng vậy, Cô Ngự Hàn cũng nói như vậy, nhưng mà, nghe ngươi nói xinh đẹp, ta liền tin.”
Lời nói của hắn, thật sự quan trong đối với nàng như vậy sao?
Hắc Khi Phong khó nén kích động : “Nàng... cảm thấy lời ta nói thực sự có thể tin?”
Nàng ngẩng đầu, chân thành nhìn hắn, sau đó gật đầu mạnh, đôi mắt long lanh: “Tiểu Ngoan sẽ không lừa Tiểu Bối, không phải sao?”
Thật sự hít một hơi, Hắc Khi Phong ghìm xuống vị chua xót trong lòng, cũng nặng nề mà gật đầu, chân thành tha thiết nói:" Đúng vậy, Tiểu Ngoan vĩnh viễn cũng không lừa gạt Bối Bối.”
Ngay lúc đó, hắn khó khăn nở nụ cười, sau đó hai ngón tay chập lại, điểm huyệt đạo của Bối Bối.
“Nhưng mà.... Tiểu Bối, ta còn muốn mang nàng đi.”
Nói xong, hắn thoáng nghiêng người, ôm lấy Bối Bối đang ngồi, đem Bối Bối bắt đi trước mặt những người khác.
Ánh mắt của Huyên Trữ cơ hồ muốn trừng ra, Hắc Khi Phong, ngươi, người kia...
...........
Ở trong một rừng mai thanh tịnh, một cơn cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, tản ra, bóng dáng của Hắc Khi Phong cùng Bối Bối liền xuất hiện ở trong đó.
“Hắc Khi Phong, ngươi muốn Cô Ngự Hàn đánh chết sao?” Bối Bối miễn cưỡng mở miệng, một chút cũng không có dấu hiệu sốt ruột.
Nhìn chung quanh rừng mai một chút, đóa hoa phấn hồng mang theo một chút trắng bay đầy trời.
Hắc Khi Phong cười nhẹ, đưa tay bắt lấy một đóa hoa: “Tiểu Bối, nơi này cảnh sắc thật đẹp, chúng ta cùng nhau thưởng hoa đi.”
“Tốt, dù sao ta ngồi ở phòng nghỉ cũng rất buồn, đi ra hít thở không khí cũng không sao.”
Nàng đi lại vài bước, đi đến một gốc cây hoa mai, tay đụng trên mặt cánh hoa một chút, cảm giác lạnh lẽo, làm cho người ta cảm giác tinh thần thoải mái lại tinh tịnh.
Nhìn mặt nàng đỏ bừng, kiều diễm như hoa, Hắc Khi Phong nở nụ cười: “Tiểu Bối, ta vẫn hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh hòa nhã cùng nhau ngắm cảnh một lần, một lần ngắm cảnh ở Hắc Phong Quốc, nàng không thích ngự hoa viên của ta, hiện tại, ở nơi đây cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp một lần, cảm giác cũng không tệ.”
Bối Bối quay đầu, nhìn hắn, thản nhiên cười: “Bởi vì ta thuộc về nơi này.”
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân hỗn độn, còn có nói to làm ồn ào, âm thanh từ xa đến gần, ——“Mau tìm được vương hậu nương nương. . . . . .”
Bọn họ nhìn nha, Hắc Khi Phong trầm ngâm một chút, nhìn Bối Bối thật sâu: “Tiểu Bối, về sau.... hãy hạnh phúc.”
Nói xong, trong lòng bàn tay hắn lóe ra tia sáng màu vàng, từ từ bao phủ Bối Bối, trong chớp mắt, bóng dáng Bối Bối liền mất đi.
Nhìn nơi nàng đã đứng, trở nên trống rỗng, Hắc Khi Phong nhắm mắt, sau đó hít một hơi sâu, niệm thuật, nháy mắt, nam nhân anh tuấn cao ngất biến thành Bối Bối mặc y phục cưới.
Hắn im lặng đứng tại chỗ, chờ thị về tìm tới đây.
Chốc lát sau, Cô Ngự Hàn liền mang theo thị vệ vội vàng chạy tới, nhìn thấy bóng dáng mang sắc đỏ hồng, hắn kinh hỉ bước nhanh tới: “Tiểu Bối Bối, rốt cục ta tìm được nàng.”
Hắn bước một lên phía trước, vừa định ôm lấy người kiều diễm trước mặt, đột nhiên hai tay đang đưa lên cứng lại, nụ cười trên mặt đồng thời ngưng tắt.
“Ngươi là ai?!” Cô Ngự Hàn lui từng bước ra phía sau, con ngươi nhu tình thoáng chốc phục hồi, ánh mắt phun ra những mũi nhọn nhìn Bối Bối trước mắt.
Mày “Bối Bối” giương lên, khẽ nhếch đôi môi đỏ mộng nũng nịu không nói nào, lẳng lặng nhìn Cô Ngự Hàn.
Không thể tin được Cô Ngự Hàn có thể nhận ra hắn không phải Tiểu Bối nhanh như vậy.
Cô Ngự Hàn cũng yên lặng nhìn hắn [nàng], đôi mày thanh tú ngưng tụ lại, trầm ngâm một lát, mặt hắn trầm xuống.
“Hắc Khi Phong, ngươi đem Tiểu Bối Bối của ta đi nơi nào, nhanh đem nàng giao ra đây!”
Khi nói chuyện, lòng bàn tay hắn đã bắt đầu xuất ra năng lượng màu đỏ, khí thế lạnh lùng, dần dần đem nhiệt độ của không khí chung quanh hạ xuống.
Hắc Khi Phong chết tiệt, thế nhưng vẫn cho hắn có cơ hội.
Nghe vậy, Hắc Khi Phong biết mình không thể diễn xướng nổi nữa, hào quang trên người hắn chợt lóe, khôi phục lại nguyên bộ dáng.
Hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, lãnh đạm cười: “Cô Ngự Hàn, giờ lành nên lập tức đi, tân nương không có tân lang thì thật đáng thương.”
Bờ môi mỏng của Cô Ngự Hàn mím lại, nghiến răng nghiến lợi: “Đem Tiểu Bối Bối trả lại cho ta !”
Hắc Khi Phong đón nhận một cánh hoa rơi xuống, chậm rãi thì thào: “Giờ lành thật sự đã đến.”
Giờ lành?
Trong đầu hiện lên một luồng ánh sáng, Cô Ngự Hàn hung tợn liếc Hắc Khi Phong một cái, sau đó rất nhanh trởvề.
Nhìn bóng dáng hắn, khuôn mặt thanh thanh lành lạnh của Hắc Khi Phong từ từ ủ dột, sau đó chậm rãi bình tĩnh, cuối cùng trở về lạnh lùng như trước.
Hắn nên đi rồi.
........
Chờ Cô Ngự Hàn vội vàng trở lại tẩm cung nơi tân nương nghỉ ngơi, tân nương đeo khăn voan hồng sớm đã đứng ở bên kiệu hoa, ba Hoàng Kim đản đi theo phía sau tân nương, vòng hoa nho nhỏ lóe ra kim quang, rất sáng lạn.
Nhìn thấy tân nương của hắn, ngay tại đầu bên kia, tim của hắn đập mạnh như tiếng trống, khẩn trương như thế, nên đã quên đi lên phía trước.
Tô lão bà “xạc xạc” đi tới hai ba bước, nói với hắn: “Tiểu Hàn, nhanh chút, giờ lành đã tới, nhanh đi đón tân nương a, như thế nào thời khắc mấu chốt liền biến thành đầu gỗ, thật đúng là.”
Nói xong, Tô lão bà kéo hắn chạy nhanh về phía trước.
Cô Ngự Hàn hoàn toàn hoàn hồi, vội vàng bước về phía trước nhanh hơn, đi tới trước mặt nương tử của hắn, tay nhẹ nhàng cầm tay nàng, tiếng nói kích động khàn khàn: “Tiểu Bối Bối, nàng nguyện ý đi cùng ta không?”
Bối Bối trả lời chân thành là bắt đầu bước từng bước.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn tươi cười rạng rỡ, dẫn nàng đi hướng tới kiệu hoa, dùng giọng nhỏ nhẹ chỉ có hai bọn họ mới nghe được nói nhỏ: “Bối Bối, nàng vẫn là không ngoan, trước khi bái đường còn làm cho ta lo lắng đề phòng.”
“Vậy mau mau mang ta đi bái đường, bái đường xong không cần phải lo sợ nữa.” Bối Bối cười khẽ nói nhỏ, chỉ nói cho một mình hắn nghe.
“Nương tử nói đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.